Dessaro Nhân Ngư

Chương 39

Trước Sau
Tôi ép buộc bản thân thả lỏng đầu óc, cái gì cũng không nghĩ. Gió biển lướt nhẹ qua mặt tôi, mặt nước lúc này xanh biếc phẳng lặng, phản chiếu từng mảnh mây trắng trên bầu trời.

Hồi tôi còn ở Moscow đã từng mơ ước được cống hiến cả đời mình cho đại dương huyền bí, hi vọng có thể tìm kiếm và sinh hoạt trong thế giới nhân ngư hoàn toàn khác biệt với con người, thậm chí tôi còn tình nguyện hi sinh chính sinh mệnh của mình vì nghiên cứu, thế nhưng tôi hoàn toàn không dự đoán được điều này sẽ khiến bản thân rơi vào khống chế của nhân ngư, mang cả thân thể mình và nửa đời sau cùng chôn vùi trong đó!

Rõ ràng tôi vốn là một sinh viên rất có tiền đồ!!

Tôi dùng hai tay ôm lấy đầu, ngón tay luồn thật sâu vào trong tóc. Dựa theo kế hoạch vốn có, lúc này đáng lẽ tôi phải mang theo những tư liệu hình ảnh có liên quan đến nhân ngư, trở lại Moscow tiếp tục việc học của tôi, sau đó hết sức chuyên chú hoàn thành luận văn tốt nghiệp, rồi thuận lợi thăng lên nghiên cứu sinh, tiếp tục cuộc sống bình lặng mà phong phú.

Thế nhưng hết thảy đều rối loạn hết cả rồi, hoàn toàn rối loạn! Tôi đã bị kéo đi quá xa, từ khoảnh khắc tên nhân ngư chết tiệt kia xuất hiện, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo. hoặc nên nói từ khi tôi đặt chân lên con thuyền khảo sát khoa học kia, vận mệnh đã không còn nằm trong sự khống chế của tôi nữa. Kinh nghiệm xã hội của tôi quá ít, lực hành động cũng kém, quả thực bất lực như châu chấu đá xe với tất cả thay đổi quanh mình.

Đáng giận! Có trời mới biết tôi muốn trở về đến thế nào!

Ánh mắt của tôi di chuyển quanh thân thuyền, trong đầu đột nhiên lóe lên: “Có lẽ, tôi cũng không phải hoàn toàn bất lực. Có lẽ tôi có thể lợi dụng thuyền cứu nạn, lén lút chạy trốn vào ban đêm……”

Thế nhưng hiện giờ tôi đang ở đâu, kinh độ và vĩ độ là bao nhiêu?

Tôi đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thế nhưng lại không khỏi giật mình khi trông thấy một bóng dáng như ẩn như hiện phía sau tầng mây. Tôi không tự chủ được đứng dậy, cầm lấy kính viễn vọng trên đài, nhìn vào trong ống kính.

Bầu trời phía cuối mặt biển kia vậy mà lại có màu của ban đêm, giống như một thế giới khác bị chia tách ra. Ở trong mảng bóng đêm kia rõ ràng có tồn tại hình dáng của một hòn đảo bị mây đen che lấp, xung quanh nó tản ra một tầng sương mù màu xanh âm u, giống như được bao phủ bởi hơi nước, hư vô mờ mịt tựa như ảo ảnh vậy.

Tâm tình tôi bất chợt trở nên kích động như sóng biển cuồn cuộn, bởi vì tôi biết, hòn đảo kia không phải là ảo ảnh gì hết, đó chính là hòn đảo nơi nhân ngư sinh sống trong lời của giáo sư Wei Nuoge Reid, Lemegeton!

Trời ơi! Trời ơi! Chúng tôi… thế mà đã đến được đó rồi!

Ý nghĩ muốn bỏ trốn vào mấy phút trước nhất thời tan thành mây khói, thay vào đó là tâm tình kích động vì sắp được đặt chân lên một vùng đất huyền bí, nhưng ngay lúc này, tôi lại không khỏi nhớ tới lời Agaras nói trong khoang đáy, còn có nhân ngư tóc đỏ yêu dã vừa gặp phải trên biển, tâm tình nhảy nhót của tôi lại rơi vào lồng ngực, suy nghĩ dần dần trở nên phức tạp.

Không biết đi lên đảo nhân ngư rồi sẽ gặp phải hiểm cảnh thế nào, hi vọng tôi sẽ không bị những nhân ngư khác ngoại trừ Agaras nhòm ngó. Xem ra, tôi cần phải đến tìm Rhine học ít võ phòng thân mới được. Tôi và anh ta không thể cứ tiếp tục giằng co như vậy, bởi vì sau này khi lên đảo, anh ta có thể sẽ là đồng đội duy nhất của tôi. Những người khác, đều không thể tin được.

Tôi xòe bàn tay của mình ra nhìn nhìn – Lòng bàn tay của tôi chỉ có một tầng chai mỏng mềm mại, là do cầm bút tạo thành, nhìn qua không phải là đôi tay của một người giỏi về cận chiến. Bất quá, tôi vẫn rất tin tưởng vào bản thân.

Chỉ là, làm sao để khiến quan hệ với Rhine dịu đi bây giờ? Trải qua nhiều chuyện như vậy, dường như tôi và anh ta đã không thể nói chuyện bình thường được nữa, huống chi anh ta còn từng vài lần nhìn thấy Agaras đối với tôi…

Chết tiệt! Tôi nắm chặt tay, xấu hổ đập vài cái lên lan can, sau đó lại ngồi bệt xuống, duỗi hai chân ra bên ngoài mép đài, tựa vào lan can nhìn chằm chằm về phía đảo nhân ngư, muốn tâm tình của mình hoàn toàn bình tĩnh trở lại, không ngờ lại bất tri bất giác thiếp đi mất.

Đến khi tỉnh lại, sắc trời đã vào đêm. Hòn đảo nhân ngư di động kia đã không còn cần dùng đến kính viễn vọng mới có thể phân rõ hình dáng, nó tản ra một vầng ánh sáng tĩnh mịch giữa màn sương đêm mờ mịt trên mặt biển, so với ban ngày, nhìn nó lúc này càng thêm thần bí mà quỷ dị, làm cho lòng tôi không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, nhiệt độ của gió biển cũng bắt đầu hạ thấp, khiến tóc gáy tôi dựng đứng.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, mây trên đỉnh đầu ép xuống rất thấp, chỉ sợ là lại sắp có mưa. Tôi vội vã đứng dậy, mò mẫm đi xuống dọc theo cầu thang của đài quan sát.

……

Trong hai ba ngày sau đó, mọi người dường như đều đắm chìm trong tâm tình kích động và khẩn trương vì sắp đến gần đảo nhân ngư. Có vẻ Rhine cũng cố ý muốn hòa thuận với tôi, không hề đề cập đến những chuyện xảy ra trước đó. Cuộc sống của tôi bắt đầu yên bình trở lại, mặc dù tôi biết đây chỉ là nhất thời mà thôi.

Thuyền của chúng tôi đã phải chịu một chút tổn hại khi giao chiến với con cá chình kia, khiến tốc độ thuyền chạy trở nên rất chậm, các thủy thủ phải tiến hành sửa chữa gấp gáp vào ban ngày khi gió êm sóng lặng. Tôi lợi dụng khoảng thời gian này để nghỉ ngơi dưỡng sức, hơn nữa còn học được mấy chiêu võ phòng thân hữu hiệu từ chỗ Rhine, cũng thành công lấy được một con dao quân dụng sắc bén và một thanh súng lục nhẹ nhàng. Đương nhiên, tất cả những chuyện đó đều là giấu diếm Sacalare, hiển nhiên cũng xuất phát từ tư tâm của Rhine, anh ta hi vọng tôi có thể đề phòng Agaras đột nhiên xuất hiện.

Chỉ là, không biết vì sao, dường như kể từ ngày đó, Agaras đã hoàn toàn biến mất.

Khi dòng chữ cuối cùng dưới ngòi bút của tôi hiện lên trên trang nhật ký đi biển, trái tim tôi đột nhiên kinh hoảng như phát điên, giống như cái tên này đã trở thành điều gì đó cấm kị không thể xâm phạm. Trong đầu tôi không kìm nén được hiện lên đôi con ngươi tĩnh mịch sáng bóng kia, tiếng kêu to trầm thấp tựa hồ quanh quẩn bên tai, thậm chí tôi còn có thể cảm thấy hơi thở ẩm ướt của hắn bồi hồi trên cổ, như có như không len vào vạt áo.

Ngón tay của tôi run lên, ngòi bút vạch ra một nét mực thật dài, nhiễm đầy cả mảng giấy lớn.

Tôi dứt khoát vung tay quăng bút sang một bên, ôm lấy đầu, đập thật mạnh vài cái lên bàn.

Đừng nghĩ đến con dã thú kia nữa, đừng nghĩ, Dessaro!

Tôi quăng mình lên trên giường, lấy chăn quấn chặt toàn thân, đến cả đầu cũng che lại. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy phía sau dường như có một đôi bàn tay ướt đẫm, đang đi xuống dọc theo sống lưng tôi, một đôi môi mềm mại lạnh lẽo dán lên lồng ngực tôi liếm hôn.



Tôi nhắm mắt lại, thân thể dần dần nóng lên, tay lại không thể tự điều khiển bắt chước động tác đùa bỡn của Agaras đối với mình. Tôi vô cùng xấu hổ thừa nhận trong mấy ngày nay khi Agaras rời đi, thể xác và tinh thần của tôi không một phút giây nào là không điên cuồng khát khao hắn, tựa như uống nhầm chất gây nghiện vậy, tôi không thể phủ nhận bản thân đã mắc phải hội chứng Stockholm mất rồi! Điều này lại càng khiến tôi không hi vọng hắn tiếp tục xuất hiện, bằng không, tôi chỉ sợ bản thân sẽ chủ động mở ra hai chân với hắn, để hắn dịu dàng mà hung ác xâm phạm tôi giống như đối đãi với một giống cái vậy.

Con dã thú đáng chết này! Hắn đã hủy hoại tôi mất rồi! Hắn làm cho tôi từ nay về sau đến cả một cô gái bình thường cũng không thể theo đuổi được, hoàn toàn trở thành một suffer! (Cũng ko hiểu lắm, suffer dịch ra tiếng Việt là ‘chịu, bị,…’, chắc ẻm muốn nói ẻm là bên nhận dưa leo ~ =)))

Tôi căm hận cắn đệm chăn, cuộn tròn mình lại, bàn tay ở giữa hai chân di chuyển càng nhanh.

……

Vào buổi đêm một tuần sau đó, thuyền của chúng tôi rốt cuộc cũng tới gần được hòn đảo nhân ngư thần bí kia. Thế nhưng khi tất cả chúng tôi chạy lên boong tàu định reo hò, thì lại phát hiện bản thân có lẽ sẽ lập tức gặp phải hiểm cảnh.

— Nương theo ánh sáng yếu ớt phập phồng, tôi thấy được vùng biển quanh con đường dẫn tới đảo nhân ngư trải rộng những cột đá ngầm hình thù kỳ quái, không hề thiếu những tảng đá sắc bén như lưỡi đao, hoặc giống như răng nanh của quái thú, chỉ cần có người dám can đảm đặt chân lên, sẽ lập tức bị xé nát thành mảnh nhỏ. Có thể tưởng tượng, nếu thuyền của chúng tôi đi qua nơi này thì nhất định sẽ biến thành một đống sắt vụn.

Dựa theo lẽ thường, chúng tôi đáng ra phải chờ đến ban ngày rồi mới lên đảo, đáng tiếc là hòn đảo này không có cơ hội được mặt trời chiếu đến, trong mấy ngày chúng tôi chạy tới đây, xung quanh nó luôn bị bao phủ bởi một mảnh u ám, giống như một con mãnh thú khổng lồ ngủ say trong đêm tối. Ngay vào lúc chúng tôi đang hết đường xoay sở, một thủy thủ cầm kính viễn vọng quan sát bỗng nhiên la lên: “Này, này, mọi người nhìn đi, bên kia có cửa vào tự nhiên, chúng ta có thể đi vào từ đó!”

Tôi nhìn qua đó, quả nhiên trông thấy một cửa vào có cấu tạo như eo biển thoắt ẩn thoắt hiện phía xa xa, hoặc là nên nói, nó là một hang đá nhô ra khỏi mặt biển thì hợp lý hơn, chỉ là không biết bên trong sâu cạn thế nào. Xung quanh nó không có đá ngầm lộ ra mặt biển, thế nhưng chưa thể xác định dưới đáy có thứ gì hay không, vì vậy chúng tôi tuyệt đối không dám tùy tiện dùng thuyền cứu nạn chạy qua đó, hoặc là nhảy xuống nước bơi qua.

Chúng tôi vô cùng thong thả chạy đến gần cái cửa vào eo biển kia. May mắn là, trên đường đi con thuyền không hề chạm phải bất cứ tảng đá ngầm nào. Nhưng tuy rằng cửa vào eo biển đủ rộng để tiếp nhận toàn bộ thể tích thân thuyền, nhưng trên vách đá của nó lại có không ít quái thạch lởm chởm, giống như răng lược, nếu chúng tôi đưa thuyền đi vào, không chỉ làm hư hao đài quan sát, mà còn khiến thân thuyền không thể chuyển hướng, chỉ vào được mà ra không được.

Rơi vào đường cùng, chúng tôi đành phải thả thuyền cứu nạn xuống nước, phân ra ba nhóm theo thứ tự đi vào. Không biết là xuất phát từ dụng ý gì, dưới mệnh lệnh của Sacalare, mấy tên hải tặc giả bị nhốt dưới khoang đáy cũng bị trói gô áp tải ra ngoài, nhét lên trên thuyền cứu nạn của tôi và Rhine.

Động cơ bị kìm hãm đến tốc độ thấp nhất, khi chúng tôi dần dần đi vào bên trong eo biển này, u phong âm lãnh liền ập tới trước mặt, cảm giác lạnh lẽo thấm tận xương tủy chui vào từng lỗ chân lông, khiến tôi không khỏi siết chặt áo cứu sinh thật dày. Ngọn đèn bão chiếu rọi trên mặt nước sẫm màu, phản xạ ra tầng tầng u quang dập dềnh của sóng nước, hiện rõ từng nét e sợ trên mặt mỗi người.

Càng đi vào sâu, tôi càng cảm thấy cấu tạo bên trong của eo biển này giống như khung xương của một loại cá khổng lồ vậy, tử khí trầm trầm, phảng phất như giấu kín vô vàn vong linh ác quỷ. Thế nhưng tôi biết nơi này chẳng có quỷ gì hết, mà chỉ tồn tại nhân ngư còn đáng sợ hơn ác quỷ không biết bao nhiều lần, bọn họ có thể ẩn nấp trong những góc khuất tối om nơi giao nhau giữa vách đá và mặt nước, lẳng lặng nhìn trộm chúng tôi.

Một loại cảm giác sợ hãi không rét mà run lan tràn từ sống lưng lên đến thần kinh đại não, tôi đa nghi nắm lấy súng lục bên hông, luôn có ảo giác mấy sinh vật chớp sáng chớp tối trong bóng đêm kia chính là ánh mắt của nhân ngư.

Hi vọng nhân ngư không phát hiện ra những người khách không mời mà đến này, hi vọng chúng tôi có thể thuận lợi thông qua eo biển đi lên bờ, ít nhất là trên mặt đất chúng tôi còn tương đối an toàn.

“Này, tiểu thư Sacalare, nơi này thật sự có kho báu của nhân ngư giống như cha cô nói sao, kim cương khắp nơi, hoàng kim đầy núi?”

“Đúng vậy đúng vậy, nơi này nhìn qua… giống như đảo của người chết vậy, thật sự có nhân ngư tồn tại sao? Đến nay chúng tôi mới chỉ nhìn thấy một con màu đen…”

“Có lẽ nào nhầm rồi không, tiểu thư Sacalare?”

Sau khi một thủy thủ đặt câu hỏi, vài người khác liền liên tiếp nhao lên.

“Đương nhiên, các anh cứ yên tâm, thù lao nhận được từ chuyến đi biển này các anh xài cả đời cũng không hết.” Một giọng nữ bình tĩnh mà ác nghiệt đặt một dấu chấm hết cho cuộc thảo luận.

Tôi không khỏi sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Sacalare, thầm nghĩ đây không phải là hạng mục nghiên cứu nhân ngư của chính phủ sao, từ bao giờ lại có liên quan đến kho báu vậy?

Giữa ánh nước mờ ảo, Sacalare bên cạnh nhìn qua vô cùng bình tĩnh, giống như cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô ta hơi hơi nghiêng đầu liếc sang nhìn tôi. Cái loại ánh mắt tràn ngập hàm ý cảnh cáo và tính toán này, dường như đang nhắc nhở cô ta đang nắm thóp của tôi trong tay, không được lắm mồm.

Tôi khuất nhục cắn chặt răng, lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía Rhine, anh ta liền làm một động tác đừng lên tiếng với tôi.

Có ý gì chứ?

Ép buộc tôi cùng đồng hành, lại không cho tôi biết mục đích thực sự là gì, chẳng phải là đang coi tôi như một con sơn dương chờ làm thịt sao, đến lúc đó có chết cũng chẳng biết chết thế nào?

Mấy tên thủy thủ kia xem ra còn đáng thương hơn cả tôi, bọn họ còn cho rằng đội ngũ này chỉ đơn giản là một đội đi tìm kho báu.

Thật sự là…

May mà ít nhất vẫn có Rhine đứng về phía tôi, bằng không anh ta sẽ không lén lút đưa vũ khí cho tôi.

Ngay vào lúc tôi đang nghĩ như vậy, tôi lại chú ý tới phía sau Rhine đột nhiên xẹt qua một gợn sóng hơi khác biệt với mặt nước quanh thân thuyền, tiếp đó là một vật thể hình cung phiếm sáng lướt qua thật nhanh.

“Có nhân ngư đến đây!” Thủy thủ bên cạnh hô to một tiếng, tôi vội vã đưa tay che miệng gã lại, thấp giọng quát lên, “Ngu xuẩn! Kêu to sẽ gọi tới càng nhiều, chúng nó vô cùng mẫn cảm với sóng âm!”



Nói xong, ánh mắt của tôi lại nhanh chóng đảo qua mặt biển, nghĩ thầm chẳng lẽ là Agaras theo tới? Trong nháy mắt khi suy nghĩ này hiện ra, trái tim tôi liền nhảy lên bình bịch giống như nổi trống, so với lần đầu tiên nhìn thấy con dã thú này còn đập nhanh hơn, thế nhưng ngoại trừ khủng hoảng ra, tôi vậy mà lại ẩn ẩn dâng lên một loại chờ mong không thể diễn tả, tôi vậy mà lại hi vọng thứ lộ ra khỏi mặt nước ngay sau đó chính là gương mặt mang theo ý cười tà ác kia!

Hai loại cảm xúc mâu thuẫn giống như đang giao chiến trong lồng ngực, khiến tôi hít thở không thông cứng ngắc thân thể, ngừng thở, hai mắt trừng lớn tuần tra quanh gợn sóng khác thường nổi lên trên mặt nước cạnh thuyền.

Thế nhưng, sau một tiếng ào phá nước, trồi lên bên dưới lại là một gương mặt tái nhợt xa lạ. Hơn nữa tiếp đó, là hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái…

Trong góc khuất tối tăm hai bên eo biển, tràn ra vô số gương mặt nhân ngư, cánh tay tái nhợt dò xét thò ra từ sâu nơi bóng tối, móng vuốt ướt đẫm mở về phía chúng tôi, con mắt u ám tản ra quang mang khát vọng, giống như tang thi bò lên từ địa ngục. Cho dù gương mặt của chúng nó nhìn qua đều vô cùng trẻ tuổi, nhưng trong hoàn cảnh này vẫn khiến người ta kinh khiếp như rơi vào hầm băng.

Bọn chúng dần dần tụ tập lại đây, mà lúc này tôi vừa liếc mắt đã nhìn thấy nhân ngư tóc đỏ từng muốn xuống tay với tôi!

Nó đang ở trong một đàn nhân ngư đang vây về phía chúng tôi, lộ ra nửa người từ dưới mặt nước, một đôi yêu đồng khiếp người gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Rhine túm lấy cánh tay tôi, kéo giật tôi về phía sau. Tôi nắm lấy súng bên hông, cảnh giác quan sát tình hình xung quanh. Thật ra thì dùng súng thật đạn thật giao chiến với động vật hoang dã là hoàn toàn trái với nguyên tắc cá nhân của tôi, nhưng dưới tình trạng an toàn tính mạng phải chịu uy hiếp, đây cũng là cử chỉ bất đắc dĩ không thể tránh khỏi.

Sacalare rút cây súng trường đeo trên lưng, hoàn toàn hiển lộ khí thế sắc bén của một nữ quân nhân. Cô ta phất phất tay, hô về phía một nhân viên vũ trang trên thuyền cứu nạn đang áp tải mấy tên hải tặc giả: “Nhanh, ném bọn chúng xuống!”

Cái gì? Tôi nghẹn họng trân trối, thấy mấy nhân viên vũ trang kia ba chân bốn cẳng không chút do dự khiêng một đám hải tặc giả đang hôn mê lên, ném vào trong nước giống như ném bao cát, cũng nhanh chóng cùng chúng tôi chạy ra xa. Trong khoảnh khắc, một đám nhân ngư chen chúc lao tới, nhanh chóng kéo mấy người vừa rơi xuống nước về nơi ẩn náu.

Tôi không nhìn thấy cảnh tượng bên dưới mặt nước, cũng không đồng tình với ý đồ mưu hại kẻ địch của chúng tôi, thế nhưng vừa tưởng tượng một chút kết cục xảy ra với bọn họ, tôi liền cảm thấy rét run cả người, càng thêm sởn tóc gáy vì sự tàn nhẫn của Sacalare – thử nghĩ xem nếu dùng sự tàn nhẫn này để đối phó với tôi… Giả sử, Sacalare cho rằng tôi không còn giá trị lợi dụng nữa, thì sẽ làm thế nào với tôi? Chắc chắn sẽ chẳng khác gì cách xử trí vừa rồi.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, bấu chặt mép thuyền. Mấy đàn nhân ngư lớn tranh đoạt đám người xui xẻo rơi vào trong nước kia nên ngừng lại phía sau, nhưng vẫn có một đàn nhỏ tiếp tục đuổi theo chúng tôi không rời, cầm đầu chính là nhân ngư tóc đỏ kia, tốc độ của nó nhanh như một chiếc tàu con thoi, chớp mắt chỉ còn cách chúng tôi trong gang tấc!

Sacalare nghi hoặc lẩm bẩm: “Sao lại thế này?”

Tôi cảm thấy cánh tay đang túm lấy tôi của Rhine siết chặt, lại thêm ánh mắt Sacalare bất chợt dừng trên người tôi, khiến sống lưng tôi cứng đờ. Gương mặt tôi không còn chút máu liếc sang nhìn Rhine, lại thấy anh ta cũng đang lo lắng nhìn về phía Sacalare, gắt gao cau mày.

“Là cậu ta……” Thanh âm của Sacalare trầm xuống, khiến thần kinh của tôi run lên bần bật: “Rhine, ra tay đi. Hiện giờ không thể lưu lại Dessaro nữa.”

Dây thần kinh quanh thân tôi dường như nổ tung, thân thể phản ứng còn nhanh hơn đại não, tôi lập tức giơ súng lên, hai tay nắm chặt lấy cò, chỉ vào một vòng người xung quanh, rít ra vài chữ từ kẽ răng: “Ai dám đụng đến tôi thử xem!” Tôi nhìn chằm chằm vào Sacalare, hung tợn quát lên: “Tôi sẽ không xuống thuyền, cô dựa vào cái gì mà dám quyết định sống chết của người khác? Muốn xuống thì cô đi mà xuống, đồ đàn bà ác độc!”

Sacalare nhíu nhíu mi tâm, trong mắt lóe lên tinh quang: “Bởi vì muốn đạt được mục đích, luôn luôn phải trả một cái giá, chỉ là cậu xui xẻo hơn, vừa vặn bị chọn thành con mồi mà thôi.” Nói xong, cô ta đi tuần tra một vòng xung quanh: “Mấy người các anh còn chưa động thủ, là muốn ngay cả bóng dáng kho báu còn chưa thấy đã chết ở đây sao?”

Mấy tên thủy thủ trên thuyền do dự quay qua nhìn nhau, cuối cùng đều không hẹn mà ném ánh mắt về phía tôi. Trên gương mặt những đồng bạn đã từng sớm chiều ở chung đó, hỗn độn đủ mọi cảm xúc sợ hãi, thống khổ, tham lam, khát cầu, bộ dáng cuối cùng lộ ra, là xấu xí như vậy.

Cổ tay tôi phát run lên, trong tay rõ ràng đang cầm vũ khí có thể bảo vệ bản thân, lại vẫn cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương: “Này, mấy anh bạn, đừng nghe cô ta, rồi có một ngày người phụ nữ này cũng sẽ đối xử với mấy người như vậy đó!”

Thế nhưng không ai trả lời tôi, đáp lại tôi chỉ là những họng súng tối om lạnh lẽo, đối mặt với hỏa lực như vậy, tôi hoàn toàn không còn đường phản kích nào nữa, trước khi rơi vào nước biển tôi nhất định sẽ bị bắn thành cái sàng. Tôi lui về phía sau một bước, đập vào trên người Rhine, anh ta liền túm chặt lấy cánh tay tôi. Sacalare kêu to lên: “Rhine, cậu còn do dự cái gì? Cậu dám cãi lệnh sao? Nghiêm cấm phát sinh tình cảm với những người cùng tham gia hành động, đây là quy tắc phải nhớ kỹ từ ngày đầu tiên nhập ngũ! Còn chưa ra tay?”

Tôi máy móc xoay đầu lại, thấy được mạch máu trên mặt Rhine nổi gồ lên, sắc mặt anh ta xanh mét nhìn tôi, cơ thịt trên cánh tay đang không ngừng phát run.

“Xin lỗi, Dessaro.” Tôi loáng thoáng nghe được anh ta nói như vậy với tôi, thế nhưng tôi còn chưa kịp hiểu ra cái gì, đã cảm thấy thân thể bị kéo mạnh về phía sau, cả người liền rớt ra khỏi thuyền, tôi theo bản năng vung cánh tay về phía trước, dùng hết sức lực nắm chặt lấy mép thuyền, nửa người dưới chìm vào trong nước bị lôi đi theo.

Lực cản của nước vô cùng lớn, làm cho các khớp xương của tôi hiện lên màu trắng xanh như muốn đứt lìa, ánh mắt tôi đỏ lên vì dùng sức, đại não ong ong vang vọng tiếng động cơ nổ vang nơi đuôi thuyền. Tôi ra sức ngẩng đầu lên, muốn nhìn một lần cuối gương mặt của kẻ đã nhẫn tâm ném tôi xuống, đưa tôi đến chỗ chết.

Thế nhưng, tôi căn bản còn chưa kịp nhìn, đã cảm thấy hai chân bị một cỗ lực lớn nắm lấy, kéo về phía sau, mặt của tôi lập tức chìm vào nước biển mặn chát, nghe được tiếng kêu xé ruột xé gan của Rhine, thanh âm của anh ta tràn ngập hối hận và không cam tâm: “Dessaro, Dessaro!”

Đáng tiếc khi đứng trước cái chết tôi hoàn toàn không có thời gian để căm hận anh ta, thanh âm của Rhine nhanh chóng biến mất cùng ánh sáng, tôi cảm thấy bản thân bị hai bàn tay kéo vào trong một cái động tối tăm sâu thẳm, giữa dòng nước lục tục xuất hiện vô số cặp mắt trầm tĩnh.

Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng tới tận cốt tủy giống như nước biển dũng mãnh tràn vào miệng mũi muốn nhấn chìm tôi.

Agaras… Agaras…

Trong cơn khủng hoảng và bất lực cực độ, tôi liều mạng la lên cái tên này dưới đáy lòng.

Mà chỉ một khắc sau, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu to trầm thấp giống như âm thanh kéo dây của đàn violencello, truyền tới từ xa xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau