Dessaro Nhân Ngư

Chương 59

Trước Sau
“Agaras…”

Tôi khàn khàn cổ họng lẩm bẩm cái tên này, ôm lấy thân hình rắn chắc cao lớn kia, giống như một khối đá ngầm đủ để chống đỡ giúp tôi. Tôi không biết tại sao bản thân lại trở nên ỷ lại vào nhân ngư mà mình vốn nên thống hận này như vậy, thế nhưng tôi cũng không muốn hiểu rõ, tôi chỉ muốn gắt gao ôm lấy hắn, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể lấp đầy vực sâu hun hút trong lòng.

Agaras cúi đầu chạm vào má tôi, đầu lưỡi liếm lên thái dương tôi, cũng dùng răng cắn nhẹ mặt tôi, tràn ngập ý vị trấn an và sủng nịch.

Giọt nước chảy xuống theo cổ tôi, lạnh lẽo thấm vào xương tủy.

Kỳ quái là tôi không hề cảm thấy có gì không được tự nhiên, trái tim bị nham thạch thiêu đốt nóng rẫy bỗng nhiên như được làm lạnh, cả thế giới tràn ngập mùi hương kỳ lạ quen thuộc, thần trí giống như chìm sâu vào một vũng bùn dịu dàng, chỉ nghe thấy được tiếng tim đập đều đều trầm ổn hữu lực trong lồng ngực của hắn – Thình thịch, thình thịch, thình thịch……

Tư duy bị đè nén như muốn vỡ ra bỗng nhiên trở nên lơi lỏng.

Đuôi cá dưới thân quấn lấy tôi, giống như một tấm bình phong an toàn bao vây cả tôi và hắn lại, loại cường độ này khiến tôi đột nhiên dỡ xuống gai nhọn vừa dựng lên bên ngoài, ôm hắn khóc rống một hồi, Agaras là người duy nhất hiểu rõ những áp lực mà hiện giờ tôi phải chịu đựng, à không, là cá. Nhưng tôi cũng không đồng ý bản thân làm như vậy, bại lộ một mặt yếu ớt trước mặt người khác, nghĩ muốn trở nên cứng rắn một lần nữa nhưng không hề dễ dàng, cũng giống như thịt con trai bị đập vỡ vỏ ngoài không thể chịu nổi một kích, nhất là trong tình cảnh tôi cần phải bảo vệ người khác như hiện nay.

Tôi phải đứng lên, cắn răng mà đứng lên.

Tôi buông thân hình của hắn ra, trời biết tôi muốn dựa vào hắn thêm một hồi như thế nào, nhưng trên cổ tay Agaras còn đang bị thương. Tôi đưa tay ra cầm lấy cổ tay của hắn xem xét, Agaras cũng phối hợp nâng tôi lên cao một chút, khiến đầu tôi có thể ngang bằng với tay hắn. Tôi không thể tưởng tượng được hắn đã dùng bao nhiêu khí lực để giãy giụa, còng tay vậy mà hoàn toàn biến hình, nhưng đáng tiếc là khớp xương của Agaras gồ ra nhiều hơn so với nhân loại, không cách nào thoát ra khỏi còng. Cổ tay của hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, ma sát tạo thành vết thương sâu đến có thể thấy được xương, may mà chỗ đó đang dần khép lại, nhưng có một phần da mới mọc lên lại dính liền trên còng tay.

Sau khi thật cẩn thận cầm lấy cổ tay hắn, tôi nghe được Agaras phát ra một tiếng kêu rên ngắn ngủi từ cổ họng. Tôi biết vết thương này đau đến thế nào, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng tôi vẫn duy trì thái độ của người làm phẫu thuật, tách từng chút da thịt của hắn ra khỏi còng tay, khiến chúng nó một lần nữa bao trùm trên xương cốt của hắn, sau đó cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm vòng quanh miệng vết thương, ngay cả một kẽ hở cũng không bỏ qua. Giải quyết xong hai tay của hắn thật tốn không ít công phu, chờ đến khi cả cổ tay của hắn đều kết một tầng màng trắng thì người tôi đã ra đầy mồ hôi, lúc này mới đột nhiên nhận ra có thứ ướt át gì đó đang liếm bụng tôi.

Cúi đầu, tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào Agaras đã dùng đuôi cá của hắn quấn lấy eo tôi, đầu của hắn chôn ở trước người tôi, lông mi buông xuống theo tần suất rung động, thần thái si mê dị thường. Dường như ý thức được tôi đã phát hiện động tác nhỏ của hắn, hắn nâng mí mắt lên, môi cong lên thật sâu.

Ngực của tôi nảy mạnh lên, một cỗ hỏa lưu phồng lên trong lồng ngực, nhắm thẳng xuống thân dưới, chết tiệt, tôi gần như muốn nổi lên phản ứng trong thời điểm mấu chốt không thích hợp này! Tôi không nhịn được vỗ vỗ lên cái đuôi tráng kiện của hắn, có chút bối rối: “Này, này, được rồi, thả tao xuống đi!”

Để đáp lại, đuôi cá cuốn quanh tôi càng chặt, tôi không thể đặt trong tâm lên thân hình của hắn, đành phải dựa cả người lên đuôi hắn, tư thế quả thực giống như đang nằm xuống một chiếc ghế được vảy bao trùm, mặt đối mặt, môi cũng bất ngờ không kịp phòng bị dán sát vào nhau. Đuôi cá ướt át ma sát trên lưng tôi, ôn nhu quay vòng vòng, phảng phất như đang không tiếng động an ủi, cách một tầng quần áo mỏng manh khiến tôi vô cùng thoải mái, eo cũng nổi lên cảm giác tê dại ngứa ngáy.

Tôi không kìm lòng được thoáng mở miệng, tùy ý đầu lưỡi của hắn cường thế xâm chiếm tiến vào, phủ lên lợi của tôi, ánh mắt của hắn gần sát trước mặt tôi, mí mắt hẹp dài giống như lưỡi dao, dưới đáy lại ẩn giấu tình ý sâu nặng như muốn tràn ra ngoài.

Rất nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn bất cứ một loài sinh vật biển sâu nào.

Bởi vì tôi cảm thấy bản thân dường như cũng sắp hãm sâu vào trong đó, bị hắn ăn đến xương cốt cũng không còn. Mà có lẽ, vốn dĩ đã không còn gì nữa, hắn đã nhấm nháp triệt để tư vị của tôi, hơn nữa nhờ hắn ban tặng, tôi cũng bắt đầu thực tủy biết vị khát vọng được hắn chiếm lấy.



Thân thể vẫn trong giai đoạn vô cùng mẫn cảm như trước, nếu giờ phát này hắn có thể tự do hoạt động, chắc hẳn tôi đã nhanh chóng phòng thủ không nổi nữa. Mà khi Agaras đến gần hôn lên cổ tôi, tôi lập tức nhớ lại vừa rồi nơi đó đã từng phải chịu sự khủng bố kinh tởm của Rhine, không khỏi cảnh giác nhìn lên máy theo dõi trên đỉnh đầu, chỗ đó tối om, giống như đôi mắt cá sấu đang yên tĩnh chiếu vào từ một nơi bí mật gần đây, khiến người ta không rét mà run.

Rhine nhất định đang nhìn thấy tất cả, tôi và Agaras vượt rào thêm một bước, lòng đố kị của anh ta sẽ càng thiêu đốt đáng sợ hơn.

Tôi giật mình một cái, vội vàng giữ cằm của Agaras lại, khiến hắn ngừng việc tiếp tục thân cận tôi, hiện tại quyền khống chế ở trong tay bọn họ, tôi không thể không bảo trì lý trí. Mà Agaras lại ý do vị tẫn, hắn tựa vào bên má của tôi say mê ngửi, hôn, phảng phất như đang thưởng thức một bình rượu ngon, thân trên ẩm ướt giống như hút lấy tôi, muốn hòa tôi và hắn vào cùng một thể.

Chết tiệt. Thậm chí tôi còn cảm thấy đại gia hỏa phồng to dưới lớp màng vảy kia của hắn lại đang ngo ngoe động – dục!

Tôi đành phải dứt khoát xoay người xuống khỏi đuôi cá. Hắn ưỡn thân về phía trước giống như muốn bắt lấy tôi, lại quên mất hai móng bị trói, cổ tay kéo theo xiềng xích vang lên loảng xoảng.

“Này, này, này, đừng lộn xộn, mày đang bị thương!” Tôi hoảng sợ, không khỏi nâng cao thanh âm, lập tức nắm hai tai hắn đề phòng hắn lại lộn xộn làm mình bị thương, vội vàng tựa vào bên tai hắn nói nhỏ: “Có người đang theo dõi chúng ta!”

Hắn ngẩng đầu, nhìn phía trên, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, mị mị hai mắt, đuôi cá thật dài bỗng nhiên thổi quét qua bên cạnh tôi, quấy lên một cơn sóng, vây đuôi như tia chớp tung thiết bị kim loại giả làm cá lên giữa không trung, ba một tiếng đánh vào giữa màn hình máy theo dõi, tôi nhìn thấy dây điện ở chỗ đó tuôn ra một đám hoa lửa, xem ra là hỏng rồi.

“Ôi ôi…” “Vua phá hoại” nhếch môi, nhìn tôi đang kinh ngạc ngây người, giống như đùa giỡn nhướn mi cười một chút, cũng vòng đuôi lại siết chặt lấy tôi. Ý cười trên mặt hắn trong giây lát thu lại, hắn cúi đầu, môi để ở lỗ tai của tôi, trầm thấp phát ra từng câu từng chữ, thữ tiếng Nga không tiêu chuẩn, nhưng có thể phân biệt được: “Em… có thể… hỏi tôi, về… em muốn… biết. Tôi đem… thiết lập, liên hệ.”

Tôi giật mình, ý thức được Agaras nghe thấy đoạn đối thoại giữa tôi và Rhine cho nên đã biết được tôi biết những gì, mà đây cũng là chuyện tôi đang định hỏi hắn, lại lo lắng hắn không muốn tiết lộ. Tôi hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt hắn, ý đồ bắt lấy thứ gì đó từ trong con người sâu thấy đáy kia: “Tao muốn biết tất cả, tất cả những chuyện có liên quan đến mày và ông nội tao, hoặc là bí mật của gia tộc tao. Ý của tao là……” Tôi nhún nhún vai, “Tao và mày tồn tại ở hai thế giới, rốt cuộc là mày… Tại sao lại… Tìm tới tao?”

Hắn nhìn chằm chằm tôi, hít sâu một hơi, trầm mặc một lúc lâu mới trầm giọng: “Em… thuộc về… tôi.”

Thanh âm giống như nước biển chợt mãnh liệt đổ vào màng nhĩ của tôi, thâm nhập thẳng đến đại não. Tinh thần của tôi trở nên hoảng hốt, hoàn cảnh bốn phía bắt đầu dần dần mơ hồ, chỉ có thân ảnh của Agaras là rõ ràng. Tôi thế nhưng phát hiện trên lồng ngực của hắn nổi lên mấy tia sáng màu lam, phảng phất như máu tràn ngập ánh huỳnh quang, tia sáng nhanh chóng khuếch tán ra theo mạch máu tinh mịn, hơi hơi lóe lên như một sơ đồ mạch điện phức tạp nào đó, phảng phất sắp khởi động bàn điều khiển trên phi thuyền.

Tôi nghẹn họng trân trối nhìn thân thể hắn phát sinh biến hóa khác thường, không biết bản thân có phải đang gặp ảo giác hay không, bộ dạng hắn thoạt nhìn có chút khiến người ta sợ hãi, làn da trên ngực loang lổ những tia sáng màu lam hiện ra xúc cảm bán trong suốt, thật giống như những người ngoài hành tinh bên trong hồ sơ do người chứng kiến miêu tả mà tôi từng tiếp xúc qua.

Ai biết nhân ngư có phải là sinh vật ngoài hành tinh hay không chứ? Dựa theo lý thuyết về “Cửa không gian”, có lẽ bọn họ thật sự đến từ một tinh cầu khác.

Nghĩ như vậy, tầm mắt của tôi dần dần mê man trong phiến lam quang phức tạp kia, chỉ cảm thấy một loại mờ mịt gần như trống rỗng vây quanh bản thân, không biết chính mình ở chỗ nào, ở nơi nào, tư duy tựa hồ cũng bị một sợi tơ quấn chặt, bị ném lên giữa vũ trụ rộng lớn mênh mông, phân tán nơi chân trời không trọng lực.

Thế nhưng bên tai tôi còn vang vọng tiếng hít thở có tiết tấu của Agaras, thoạt nghe dường như xa không thể với tới, lại giống như vẫn ở bên tai, giống như tiếng thở dài của biển lớn. Thế nhưng tôi không tìm thấy hắn ở nơi nào.

Khi tôi đưa mắt nhìn ra bốn phía, tôi phát hiện tôi thế nhưng đã đi tới một thế giới hoàn toàn khác biệt. Trước mắt tôi là cảnh tượng cả đời này tôi chưa bao giờ từng nghe đến, đến cả tưởng tượng cũng khó tưởng tượng nổi, kỳ quái đến mức tận cùng —

Tôi đang đặt mình ở giữa đại dương, dưới chân tôi là biển, đỉnh đầu cũng là biển, dòng nước giống như đám mây lưu động từ trên xuống dưới thoát ly khỏi vòng tuần hoàn của trọng lực, giống như muốn kéo đến áp đảo người ta, cuối cùng hội tụ trong lốc xoáy cự đại trên đỉnh đầu. Bên trên vốn nên là bầu trời với nhật nguyệt trăng sao treo cao, to lớn lững lờ, lại là một loài sinh vật phù du với hình thái không biết nên miêu tả thế nào, chúng nó gần như trong suốt giống như sứa biển, quanh thân tản ra từng điểm sáng màu lam lục dị thường đẹp mắt, giống như vô số đôi mắt sáng ngời quan sát bên dưới chiếu rọi thế giới này, lại giống như từng tòa thành trì hóa thành ảo ảnh trôi nổi trên đỉnh đầu, khiến người ta chỉ nhìn thôi liền không thể không ca ngợi, lại cảm thấy bản thân hèn mọn và nhỏ bé.



Đây là chỗ nào? Đây chính là cảnh tượng ở không gian song song hoặc tinh cầu mà nhân ngư sinh sống sao?

Nhìn hết thảy những cảnh này, tôi gần như đã quên mất hô hấp của chính mình, chỉ lo đưa mắt tùy tiện rong ruổi trên không trung xung quanh, mà khi ánh mắt của tôi dừng ở dưới chân mình, tôi không khỏi rùng mình một cái thật mạnh, một cỗ hàn ý lành lạnh lủi lên từ lòng bàn chân, thoáng chốc đã đông tôi lại thành băng.

Tôi nên hình dung thứ tôi nhìn thấy như thế nào đây? Cái giường giữa đại dương mà tôi đang nằm lên, rõ ràng… là một bãi tha ma rộng lớn dưới nước.

Bên trong một rừng san hô màu trắng kia, vô số thi thể nhân ngư giống như những pho tượng thạch cao dày đặc rậm rạp, la liệt ngang dọc, khối này đè lên khối kia, bọn họ lấy các loại tư thái khác nhau lẳng lặng nằm dưới chân tôi, thân hình tái nhợt cứng nhắc mà tiều tụy, đuôi cá gấp khúc có cuộn lại, có thẳng tắp, có một số vẫn duy trì tư thế nhảy nhót, thật giống như mấy người đó trong nháy mắt núi lửa bùng nổ, bị nham thạch nóng cháy dâng lên đông lại, có vài nhân ngư trong đó đồng tử còn mở to, mờ mịt nhìn trên không, tản ra từng điểm u quang khiếp người giữa làn nước biển huyền ảo.

Điều này khiến lòng tôi bỗng dâng lên một càm giác sợ hãi cực đại. Nơi này rộng lớn và kỳ dị như vậy, hơn nữa lại tử khí trầm trầm, cũng không giống như tồn tại bất cứ vật sống nào. Ngay cả sinh vật phù du to lớn trôi nổi trên đỉnh đầu dường như cũng chỉ là u linh mà thôi. Thậm chí tôi còn không nghe được một chút thanh âm nào, ngoại trừ tiếng hít thở của chính tôi. Cảm giác này giống như một hạng mục nghiên cứu tôi từng thử nghiệm trong tàu ngầm, ở một nghìn mét trở xuống sâu dưới đáy biển, cũng yên tĩnh như vậy, ngày ngày đêm đêm.

Ôi trời… Gặp quỷ! Đây, đây là có chuyện gì?

Tôi ôm cánh tay hô to lên: “Agaras, Agaras!”

Tiếng kêu kích động vang vọng ra khoảng không xa xăm, cùng hiện rõ sự tĩnh mịch của nơi này.

Đột nhiên, hình ảnh trước mắt bắt đầu biến ảo, vầng sáng màu lam bao phủ toàn bộ thế giới, tôi nhìn thấy một cái “Cửa” nửa trong suốt ở phía xa xa, có lẽ thứ đó không nên gọi là cửa, đó là một cửa vào phát sáng, tôi không biết nó đi thông đến nơi nào, nhưng tôi có thể nhìn thấy liệt diễm thiêu đốt trên mặt biển ở bên trong, một màu đỏ máu nhuộm dần nửa bầu trời, hết thảy đều trở nên mơ hồ không rõ trong dòng khí vặn vẹo, thế nhưng tôi có thể phân biệt được hai bóng dáng thon dài trên mặt biển.

Tôi trừng mắt nhìn, tầm mắt tụ lại ở đằng xa, dần dần, cuối cùng tôi cũng có thể nhận ra.

Đó là hai nhân ngư, tôi nhận ra Agaras đầu tiên, hắn đang từ từ nhắm hai mắt lại, hơi hơi ngửa đầu, vị trí trái tim bên ngực trái hiện lên một cỗ ánh sáng màu lam giống như vừa rồi tôi nhìn thấy, giống như một tế bào vi khuẩn nào đó khiến người ta không thể tin đang chui ra từ dưới lớp da bán trong suốt, tôi đoán thứ đó kỳ thật chính là máu của hắn, nhưng bọn nó lại ngưng tụ lại một chỗ trên không trung giống như sương khói, cuối cùng hình thành một viên sáng nho nhỏ.

Bộ dáng của nó vô cùng kỳ lạ, giống như bản phóng đại của một bào tử ký sính nào đó, có một cái mai lớn cỡ ngón cái.

Mà một nhân ngư khác cũng lẳng lặng quan sát hết thảy giống như tôi, nhưng thần thái của y lại bày ra một loại cảm xúc thành kính.

Khi tôi mơ hồ cảm thấy hình dáng của y có vài phần quen thuộc, y đã vươn tay tiếp được vật nhỏ tách ra từ mạch máu nơi trái tim của Agaras, sau đó thả người biến mất ở cửa vào cháy rực kia trong nháy mắt.

Tôi ngây ngốc nhìn một màn này, không tự giác vuốt ve ngực mình một chút, cúi đầu nhìn xuống. Bởi vì trên ngực trái của tôi từ khi sinh ra đã có… một cái bớt nhạt màu có hình dạng bào tử, hơi hơi gồ lên.

~~~OvO~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau