Dessaro Nhân Ngư

Chương 9

Trước Sau
Khiến tôi phải tán thưởng là, thiết kế cấu tạo của căn cứ sinh vật này cực kỳ tuyệt vời, nghe Da Vinci giới thiệu, nó được xây dựng dựa vào thềm lục địa, toàn bộ kiến trúc đều hướng về đáy biển, đỉnh chóp được thiết kế giống như đường cong của sân khấu kịch Sydney, có thể làm giảm lực chấn động khi sóng thần đánh tới.

Mà khi tôi ra khỏi phòng, đi qua hành lang thông với bên ngoài, nhìn ra cửa sổ thủy tình, tôi mới phát hiện kỳ thật tất cả chúng tôi đều đang đặt mình dưới mặt nước, ở trong kho nước ngầm theo như lời Da Vinci nói, còn lại là một phòng thí nghiệm đáy biển được xây dựng sâu hơn một tầng, phải đi thang máy xuống.

Khi ngồi trong thang máy hình thoi trong suốt từ từ đi xuống, tôi thấy mình có chút choáng váng, gần như muốn chìm đắm vào thế giới dưới đáy biển này, cảm thấy như linh hồn đã chìm xuống khe biển thật sâu cùng sườn dốc đồ sộ cách đó không xa.

Tuy rằng nơi sâu nhất chúng tôi có thể đến cũng chỉ là giáp ranh dưới đáy hải đài, còn cách xa vạn dặm với sườn dốc thăm thẳm nơi biển sâu kia, nhưng tôi chỉ mới nhìn cái rãnh u ám vô ngần đó, đã sinh ra một loại cảm xúc phức tạp, vừa khát vọng thăm dò một phen, lại vừa kinh hãi e sợ.

Không biết bao giờ mới có cơ hội cưỡi tàu ngầm đi xuống thăm dò đến tận cùng, nếu tôi có thể thuận lợi tốt nghiệp, rồi cố gắng học hành vài năm, trở thành một sĩ quan hải quân đủ tư cách, có lẽ có thể....

"Dessaro, suy nghĩ cái gì thế, xuất thần như vậy?" Da Vinci vỗ vỗ vai tôi, kéo tôi trở về hiện thực. "Nhìn xem, chúng ta đến nơi rồi."

Tôi nâng mắt lên nhìn, cửa thang máy cũng đồng thời mở ra, một đại sảnh hỉnh vành hiện lên trước mắt, xung quanh bức tường có rất nhiều cánh cửa đóng chặt, hình tròn, nặng nề mà rắn chắc, nhìn qua giống như cửa vào tàu ngầm, rất có cảm giác khoa học kỹ thuật tân tiến, cũng có hiệu quả phòng ngừa tình trạng một số cá thể nghiên cứu quý giá bị chụp lén hoặc bị một số tổ chức phi pháp đánh cắp kiếm lời xảy ra.

Kiến trúc cấu tạo như vậy khiến tôi đột nhiên liên tưởng đến một chuyện thú vị, nhịn không được nói đùa. "Này anh bạn, nhiều phòng thí nghiệm như vậy, làm sao anh nhớ được trong mỗi cánh cửa chứa thứ gì chứ. Anh đã từng xem một bộ phim tên là "Căn nhà trong rừng" chưa, chỉ cần ấn sai một cái nút nào đó, a, tất cả mấy thứ hình thù kỳ quái trong đó sẽ chạy ra hết, ăn anh đến bột xương cũng không chừa."

Nói xong, tôi còn vờ vịt ra vẻ đe dọa hắn, Da Vinci lại không biết nên khóc hay nên cười nhìn tôi. "Dessaro, cậu vẫn giống trước đây, có một cái đầu thiên tài, nhưng tâm trí lại hệt như trẻ con vậy."

Tôi cười nhạt, nghĩ thầm cái tên cổ hủ nhà anh cũng không thay đổi, một chút hài hước cũng không có, đáng tiếc a đáng tiếc, nhân sinh không thú vị.

Da Vinci dẫn tôi đến trước một cánh cửa trong số đó, đưa tay ấn một chút lên máy xác nhận vân tay, cánh cửa vang lên một tiếng tích, tự động mở ra, bên trong khe hở lập tức truyền đến mùi vị đặc trưng của nước biển, hơn nữa, còn pha lẫn một cỗ hương thơm đặc thù như có như không trên người nhân ngư, khiến tâm tình của tôi có chút không yên.

Tôi sờ sờ cánh mũi. "Da Vinci, anh có cảm thấy mùi hương trên người nhân ngư có chút kỳ quái hay không?"

"Mùi gì cơ? Mùi nước biển?"

"Mùi hương." Tôi cường điệu nói, dùng mũi tìm kiếm nơi phát ra hương thơm kia. "Anh ngửi xem, nồng như vậy, có hơi.... có hơi giống mùi xạ hương."

Da Vinci dùng sức khụt khịt mũi. "Nếu có thể coi mùi nước biển là một loại mùi hương, vậy quả thật rất nồng."

"Nhất định là do mũi anh không nhạy." Tôi nghi hoặc nhíu nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ quái, đi theo hắn vào bên trong, muốn khiến hắn tin tưởng vào phán đoán của tôi.

Khi chúng tôi hoàn toàn chìm vào bóng tối bên trong, cánh cửa phía sau ầm ầm đóng kín, một tầng ánh sáng màu xanh âm u bập bềnh bao phủ quanh thân. Tôi giương mắt, phát hiện bốn phía xung quanh đều là vách tường thủy tinh hình vòng cung, hồ chứa nước vây chúng tôi ở trong, sóng nước bập bềnh, mơ hồ phân ra giới tuyến giữa thế giới trong ngoài, bóng dáng bầy cá trôi nổi xung quanh, hình thành từng mảng từng mảng u tối như mây đen, kỳ ảo như cõi bồng lai của Alice.

Tôi lập tức quăng bỏ nghi vấn trong lòng, chậc chậc thở dài. "Trời ạ, thật là thần kỳ, Da Vinci, xin anh để tôi làm khảo sát ở trong này đi, tôi rất thích chỗ này."

"Đương nhiên." Da Vinci dường như bị tôi chọc cười. "Cậu vốn là nhân viên chính phủ phái tới làm hạng mục nghiên cứu này mà, cho dù cậu không thích, cũng phải gắng mà ở lại đây."

"Hạng mục gì cơ? Rốt cuộc Rhine đã nói gì với anh vậy?" Tôi hỏi theo bản năng, ánh mắt di chuyển theo vách tường thủy tinh tìm kiếm thân ảnh của nhân ngư, rất nhanh, liền chú ý đến hai cái bóng thật lớn như mây đen ở phía trên hồ chứa, cẩn thận nhìn kĩ, tôi mới phát hiện có mấy con cá heo tụ tập ở đằng kia, dùng sức quẫy đạp thân thể, khuấy lên từng vòng lốc xoáy nhỏ.



Mà nơi đó chính là vị trí cửa khoang nén, là con đường duy nhất thông giữa hồ nước hình vành và nơi chúng tôi đang đứng. Tôi nâng ngón tay lên chỉ. "Da Vinci, anh xem, chỗ đó làm sao vậy?"

"Hiện tượng thú vị đó, cậu hãy đi theo tôi."

Da Vinci dẫn tôi đi lên thang đu thông tới cửa nén phía trên, bước tới trước cánh cửa kia. Tôi kinh ngạc phát hiện ra đó là một cánh cửa bằng thủy tinh hình mặt cầu khá dày, ánh sáng màu lam tụ lại có vẻ sáng sủa, tựa như lối vào dẫn tới thiên đường. Đứng trước cửa có thể thấy toàn cảnh tình hình dưới hồ nước, thậm chí còn có hiệu quả của kính lúp, so với mắt thường càng thêm rõ ràng.

Tôi đoán nó sử dụng chất liệu đặc biệt của cửa sổ tàu ngầm, mới có thể chịu được áp lực nước biển như vậy, nhịn không được đưa tay ra, đặt lên phía trên mặt thủy tinh lạnh lẽo. "Hiện tượng này đại biểu cho cái gì? Hành vi dị thường của cá heo có liên quan đến nhân ngư sao?"

"Chính xác." Da Vinci đưa cho tôi một chiếc hộp đen nhỏ, ngón tay di chuyển phía trên thủy tinh, chỉ về phía cá heo. "Cậu nhìn kỹ đi, mấy con cá heo kia đang giao phối, hơn nữa hành vi giao phối này đã kéo dài vài ngày, đây là một điểm khá khác thường so với giao phối thuần túy. Thế nhưng, hiện giờ cũng không phải kỳ động dục của cá heo, trước khi nhân ngư đến đây, biểu hiện của chúng vẫn rất bình tĩnh."

"Quả thật là không bình thường." Tôi có chút kinh ngạc, đồng thời tự hỏi. "Việc này cho thấy nhân ngư có thể giao tiếp với cá heo, hơn nữa còn thông qua một phương thức nào đó làm ảnh hưởng đến hình thức sinh hoạt cố hữu của chúng, điều này chứng minh lời nói của nó có thể thành công sai khiến cá heo...." Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một tia sáng. "Như vậy, có phải ngôn ngữ của cá heo cũng có thể đáp lại nhân ngư, khiến nó nghe hiểu đúng không? Da Vinci, anh có nhớ chúng ta đã từng làm một nghiên cứu phiên dịch ngôn ngữ cá heo không?"

"Đương nhiên." Da Vinci chỉ chỉ hộp đen trong tay tôi, cười nói. "Tất cả tiếng cá heo lúc ấy chúng ta thu được đều ở trong này, hơn nữa, tôi đã đối chiếu chúng với thanh âm của nhân ngư, phát hiện một đoạn tần số tương tự."

"Đoạn nào?" Tinh thần tôi rung lên.

"Đợi chút."

Da Vinci xoay cái nút trên hộp đen, bắt đầu điều chỉnh.

Lúc này, khóe mắt tôi thoáng thấy có một mảng mây đen lớn giống như bầy cá nổi lên trong nước, không khỏi quay sang nhìn. Ở trong nước cách đó không xa, có một bóng dáng thon dài vô cùng quen mắt ẩn nấp, dường như đang đung đưa bơi về phía cửa khoang. Ánh mắt của tôi không cách nào dời khỏi bóng dáng nhân ngư.

Nhìn qua cánh cửa được chiếu sáng rõ ràng, mái tóc nhân ngư tản ra, bóng tối che khuất nửa khuôn mặt nó, chỉ nhìn thấy một mạt môi mỏng vẽ ra độ cong tà ác. Bầy cá màu đen nhỏ dài vây dày đặc quanh thân nó, khiến nó giống như một tử thần được ngưng tụ từ màn sương đêm. Ở những nơi nó đứng, ánh sáng đều bị nuốt chửng, tan biến vào trong u tối. Nó giống như một lỗ đen sâu hút, đủ để cắn nuốt cả đại dương.

Đầu óc của tôi đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.

Hương thơm nồng đậm kỳ quái trên người nhân ngư phả vào mặt, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, tay cũng có chút nhũn ra, lòng bàn tay lại giống như bị hút vào mặt thủy tinh, không thể dời đi. "Nó đến đây, Da Vinci, hộp đen hấp dẫn nó!"

"Nghe đi, chính là đoạn này, tôi tìm thấy rồi!" Da Vinci tự mình điều chỉnh, đưa hộp đen đến bên tai tôi, thần bí nói. "Đoạn âm thanh này có tần số giống hệt với tần số của cá heo khi tìm bạn tình, tôi nghĩ đây chính là lý do nhân ngư có tác động đến kỳ động dục của cá heo."

Tôi nhăn mi lại, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong. Hộp đen phát ra một trận tạp âm, tiếp đó truyền đến những âm tiết mà tôi đã từng nghe thấy. "A....ga...ra...s..."

"Nghe thấy chưa." Da Vinci có chút hưng phấn. "Tôi có một suy đoán, có lẽ đây chính là âm thanh nhân ngư phát ra lúc cầu yêu."

Tôi sửng sốt một chút, cảm giác xấu hổ mãnh liệt đột nhiên tràn ngập cõi lòng, muốn lập tức phản bác Da Vinci, nhưng lý trí lại khiến tôi không thể không thừa nhận, suy đoán của hắn có lẽ là chính xác. Tôi nghiêng đầu qua một bên, bắt buộc tầm mắt của mình dời khỏi người nhân ngư, nghiêm túc nhìn chằm chằm Da Vinci, ho khan một tiếng. "Ý của anh là, có thể nhân ngư đang trong kỳ động dục?"

Hắn nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ rất có khả năng.



Tôi bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động muốn lập tức chạy khỏi nơi này.

Ông trời của tôi a, nhìn vào đủ loại hành vi nhân ngư làm với tôi ở trên thuyền, không phải là nó đang động dục với tôi hay sao! Mà tôi lại ngu xuẩn dùng chuỗi âm thanh này để làm tên của nó khi gọi nó!

"A...ga...ra...s..."

Đang nghĩ như vậy, chuỗi âm phù này đột nhiên trở nên lớn hơn một chút, thế nhưng, lại không phải truyền đến từ hộp đen, mà là, từ trong cửa khoang.

Cánh cửa cabin này vậy mà cũng không thể ngăn cản thanh âm của nhân ngư. Tôi không biết tiếng của nhân ngư có phải có chứa một loại sóng điện mang tính xuyên thấu nào hay không, khiến da đầu tôi cũng run lên, nhưng không thể nào kìm nén quay đầu lại xem.

Toàn thân tôi cứng ngắc quay mặt lại, liền thấy nhân ngư đã đứng thẳng trước cửa cabin, ánh mắt sâu thẳm giữa những sợi tóc bập bềnh nhìn chằm chằm tôi, một bàn tay tái nhợt đặt trên mặt thủy tinh, trùng khít với dấu tay vừa rồi tôi lưu lại.

Nhân ngư không thể ra ngoài, nó chắc chắn không thể uy hiếp đến tôi. Nó chỉ là một loài thú tìm sai đối tượng giao phối, Dessaro, đừng nghĩ lung tung, duy trì thái độ khoa học bình tĩnh!

Đúng, cứ như vậy, thử trao đổi cùng nó.

Tôi ma xui quỷ khiến nâng tay lên, đặt lòng bàn tay vào trên vách ngăn, cách một tầng thủy tinh kề sát năm ngón tay của nó. Tay nó lớn hơn tay tôi không ít, mỗi khớp ngón tay gồ lên rõ ràng, cảm giác rất có sức mạnh, thuận lợi cầm nắm đồ vật. Bàn tay như vậy nếu ở trên đất bằng, vô cùng thích hợp để đánh bóng rổ. Hơn nữa nhìn vào tỷ lệ phát triển của tay nó, nếu đuôi cá của nhân ngư hóa thành hai chân, chiều cao của nó đại khái có thể đạt đến cấp độ một siêu mẫu nam, trên dưới 1m9.

Thật cao a, còn có dáng người đầy cơ bắp như thế nữa, nếu nó là con người, có lẽ tôi sẽ cực kỳ hâm mộ ngoại hình của nó.

Agaras dường như rất hài lòng với năm ngón tay vừa khít của tôi với nó, nó đưa mặt đến trước vách thủy tinh, nghiêng cổ, đầu biến hóa góc độ, nheo mắt lại, giống như muốn ngửi mùi của tôi cách lớp thủy tinh, thần thái tựa như si mê hưởng thụ. Ngửi ước chừng mất mấy chục giây, ánh mắt nó lại tìm kiếm phía sau tôi, giống như mở miệng với Da Vinci đằng sau tôi, phát ra một chuỗi âm tiết tôi chưa bao giờ nghe thấy. "O...p...en...do...or..."

Nếu như tôi không nghe nhầm, tại sao lại có vẻ giống.... "Mở cửa"?

"Da Vinci?" Tôi nghi hoặc quay đầu, lại thấy Da Vinci vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm nhân ngư, bày ra một loại trạng thái gần như si ngốc, sau đó tôi kinh hãi nhìn hắn ngây ngốc giống như người máy bị hạ mệnh lệnh nâng tay lên, ấn xuống một cái nút màu đỏ trên cửa cabin. Mà trên cái nút đó có viết: Mở cửa khẩn cấp.

Tôi kêu lên một tiếng lui về phía sau, nhìn mực nước trong hồ nhanh chóng hạ xuống còn một nửa độ cao của khoang, cửa thủy tinh mở ra một khe hở từ phía trên, nhân ngư hơi quẫy đuôi, liền dễ dàng nổi lên từ trong cửa cabin, lộ ra một nửa thân thể.

Tôi bị biến cố khó tin đột ngột xảy đến này dọa sợ đến ngây người, toàn thân ngã ngồi trên mặt đất, cơ thể và thần kinh đại não hoàn toàn tê liệt, cứ như vậy nhìn chằm chằm Agaras đang bò ra ngoài giống như một con thằn lằn màu đen.

Mà Da Vinci dường như còn sợ hãi hơn cả tôi, lập tức té xỉu ở bên cạnh.

"Chết tiệt! Tỉnh tỉnh!"

Tôi vắt chân lên muốn chạy, lại bị một bàn tay của nhân ngư vươn ra bắt lấy mắt cá chân, tôi lảo đảo một cái té ngã xuống đất, trong lòng sợ run lật mình lại, liền thấy nhân ngư giống như lần đầu tiên tiếp xúc chính diện với tôi, nằm ở trên đùi tôi, nâng lên nửa người trên ướt đẫm, nhếch môi cực kỳ hưng phấn nở nụ cười. "Des... sa... ro..."

-Chương sau có H nhẹ-

Hết chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau