[Detective Conan][Gin X Shin] Sunshine
Chương 2
Conan mỗi ngày đều ở trong căn phòng tràn ngập cameras cùng máy nghe trộm, cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ điên mất. Thân thể cậu đã khôi phục đến không sai biệt lắm, nhưng bởi vì dạo gần đây Gin cứ ở lại nơi này nên cậu căn bản không có cơ hội thở dốc cũng như liên hệ với bên ngoài. Tuy rằng trong phòng có điện thoại nhưng đã trang bị máy nghe trộm, căn bản không có biện pháp liên hệ với bên ngoài. Gia hỏa đó xem nơi này như một phòng giam mà nhốt cậu lại.
Hôm nay giống như thường ngày Gin từ bên ngoài trở về, ngoài ý muốn mang thêm một lễ vật nhỏ, chuyện này làm Conan cảm thấy rất ngạc nhiên. Đương nhiên còn có người kinh ngạc hơn cả cậu, ví dụ như Vodka hay những người hầu của căn biệt thự.
Bởi vì lễ vật Gin mang về không phải thứ gì khác mà là một bé mèo con mới sinh ra không được bao lâu, hiện tại chỉ biết bò.
"Đây là Vermouth bảo ta đưa ngươi, đừng làm chết." Gin mặt vô biểu tình ném mèo con đến răng còn chưa mọc vào lồng ngực Conan, sau đó cái gì cũng không nói mà bỏ đi.
Cho nên tình huống hiện tại là như thế nào? Muốn cậu nuôi con mèo này?
Conan lúc này hoàn toàn không rõ Gin rốt cuộc đang nghĩ gì, như lời Akai Shuuichi từng nói, vĩnh viễn cũng không thể đoán được Gin đang nghĩ gì, hắn chuyển biến quá nhanh.
Còn có mèo con này là của Vermouth? Vậy chứng minh cô ta cũng đang ở Đức? Conan nghĩ đến khả năng này liền bắt đầu trở nên suy tư gì đó.
Ngoài cửa hành lang cách đó không xa, Vermouth nhìn Gin đi đến, khóe miệng hài hước giơ lên một nụ cười: "Thật là làm người khác giật mình nha, không nghĩ đến Gin đưa lễ vật cho Viên đạn bạc còn phải mượn tên của tôi, tôi có phải là nên cảm thấy vinh hành hay không đây?"
Vermouth cười đến không ngừng được, nghĩ đến bộ dạng Gin vừa rồi nói hươu nói vượn với Viên đạn bạc, cô ta cảm thấy chuyện này so với bất luận chuyện cười nào khác có tính sung sướng lớn hơn nhiều, đây là chuyện trăm năm khó gặp đó.
"Cô nói nhiều quá." Gin lạnh lùng liếc một cái, trực tiếp móc súng ra chỉa vào người cô ta.
"Anh muốn làm Viên đạn bạc vui vẻ tôi không phải đối, nhưng anh không thể cứ nhốt cậu ấy như vậy cả đời. Gin, anh không thể nhốt được tâm của Viên đạn bạc."
"Đừng cho rằng tôi không dám giết cô, Vermouth." Nói xong Gin liền đặt súng lên đầu Vermouth.
"Hy vọng đến lúc đó anh sẽ không hối hận." Không để ý cây súng trên đầu mình, Vermouth nói xong liền đi.
Viên đạn bạc, chúc cậu may mắn.
Trong phòng, Conan đặt mèo con chỉ mới biết tập tễnh đi đường lên thảm, nhìn bộ dáng lung lay của nó chắc là chưa cai sữa đã bị mang đến đây, đúng là chuyện mà nhóm người này sẽ làm. Nhìn bộ dáng 'meo meo' của nó chắc là đói bụng rồi, bất đắc dĩ thở dài, ấn chuông điện thoại trên bàn, lát sau liền có người mở cửa đi vào, chẳng qua người tới không phải người hầu mà là Gin.
Conan có chút ngơ ngác nhìn Gin xuất hiện trước cửa phòng mình, gia hỏa này không phải rời đi rồi sao, sao giờ lại trở về?
"Có chuyện gì?" Gin vẫn như cũ mặt vô biểu tình, lạnh lùng nhìn Conan hỏi một câu.
Đây không phải là vấn đề cậu nên hỏi sao? Anh, có, vấn, đề, gì! Rõ ràng cậu gọi người hầu, hắn ta đến làm gì!?
Conan cảm thấy máu toàn thân đều muốn dồn hết lên não.
"Nó đói bụng, tôi muốn nhờ người mang cho bình sữa cùng với sữa bò pha loãng." Conan vừa nói vừa khom lưng ôm lấy mèo con nằm trên thảm vào lòng, vuốt vuốt lông.
"Xem ra ngươi rất thích." Gin đánh giá một chút hình ảnh Conan ôm lấy mèo con, sau đó định theo thói quen lấy thuốc ra hút.
"Đúng vậy, nó còn đáng yêu hơn so với người nào đó nhiều." Conan trợn trắng mắt nói, sau đó ngửi được mùi thuốc lá phản xạ có điều kiện mà hơi nghiêng nghiêng đầu, còn lui về sau một bước.
"Chờ một chút sẽ có người mang sữa đến." Không bỏ sót bất kì hành động nào của Conan, nhìn thấy bộ dáng muốn ho mà không dám của cậu, Gin cũng không chọc thủng, chỉ bỏ lại một câu sau đó kẹp thuốc rời đi.
Lúc hắn rời khỏi liền nghe được trong phòng truyền đến tiếng ho khan nho nhỏ còn kèm thâm một hai câu mắng, gì mà 'biến thái, lưu manh, vương bát đản' linh tinh.
Gin nghe xong lại không có tức giận mà còn mang theo một chút ý cười khó phát hiện. Dặn dò phòng bếp mang đồ lên cho cậu, Gin gọi Vodka đến nói gã ở lại bảo vệ biệt thự, chính mình thì đặt vé máy bay bay đến Pháp.
Không ai biết hắn đến Pháp làm gì, nhưng cứ hai tháng hắn sẽ đến đó một lần giám sát sinh ý của tổ chức, cho nên sẽ không có người đi tìm hiểu hắn ngoại trừ việc đó có làm gì khác không.
Mà chấn chính hắn đi làm gì, cũng chỉ còn lại có một người.
Cứ như vậy, hai ngươi không gặp mặt nhau bình yên trôi qua ba ngày. Ba ngày sau Gin đêm khuya mới về đến biệt thự, cơ hồ muốn phá hư cửa phòng Conan, khiến cậu đang ôm mèo con ngủ trên giường giật mình tỉnh giấc.
Không đợi Conan kịp phản ứng đã thấy một cái bóng đen đổ ập lên người mình, vất vả dùng sức mới chống lại được trọng lượng của đối phương, mèo con trong ngực lén lút bò ra ngoài, nghiêng ngả lảo đảo mà dọc theo khăn trải giường rơi xuống mặt đất, vẻ mặt ủy khuất nằm vào ổ dưới giường, cuộc tròn mơ mơ màng màng ngủ mất.
"Gin, anh sao vậy?"
Conan dùng sức đẩy đấy mấy cái đối phương một chút phản ứng cũng không có, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, phía dưới lại hơi dinh dính nhơn nhớt, mở tay ra thì thấy cả tay đều dính máu tươi.
Nhíu nhíu mày, Conan phải tốn rất nhiều sức lực mới đẩy hắn ra được, nhìn Gin mệt mỏi ngất xĩu trên giường, Conan có chút giãy giụa.
Hiện tại Gin hoàn toàn không có sức phản kháng, cậu có thể nhân cơ hội này mặc kệ hắn mất máu đến chết. Nhưng mà cậu làm không được.
Giống như một câu trước kia cậu từng nói. Giết người có thể cần lý do nhưng cứu người lại không cần lý do.
Cho dù cậu thật sự không thích người này nhưng cậu lại không thể thấy chết mà không cứu, có lẽ đây là nhược điểm của cậu nên bản thân luôn không có biện pháp thoát khỏi hắn.
Bất đắc dĩ thở dài, Conan xuống giường tìm hòm thuốc, xốc quần áo Gin lên cậu nhịn không được mà hít hà một hơi.
Bên cánh tay không tính nghiêm trọng nhưng bụng và vai lại tương đối nặng, bả vai bị súng bắn xuyên qua, bụng cũng trúng một phát, không những thế viên đạn vẫn còn ở bên trong, nếu không lấy ra khẳng định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Conan có chút run rẩy vươn tay tìm kiếm nhíp trong hòm thuốc, nhìn gương mặt vì mất máu quá nhiều mà có chút tái nhợt của Gin, cậu nhắm mắt cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Lúc trước từng học một ít thủ pháp trong y học, Conan tập trung lực chú ý qua một khoảng thời gian dài mới lấy được viên đạn ra, sự việc cũng làm cậu có chút mệt mỏi, dù gì đây cũng là lần đầu tiên. Đến tận bây giờ cảm giác run rẩy vẫn chưa hết.
Sau khi lấy viên đạn ra Conan nhanh chóng giúp Gin cầm máu, cẩn thận băng bó hết tất cả vết thương trên người hắn, vị trí trên vai cũng rất vất vả mới hoàn thành.
Bận đến hơn nửa đêm, Conan cũng có chút mệt mỏi nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Bưng một chậu nước, dùng khăn lông cẩn thận lau sạch vết máu trên người hắn, cậu cũng không còn sức lực mà giúp đối phương thay quần áo, cứ vậy giúp hắn đắp chăn lại, Conan cũng nhịn không được tinh bì lực tẫn mà nằm xuống bên cạnh ngủ mất.
Ngày hôm sau Conan tỉnh dậy rất sớm nhưng Gin vẫn chưa tỉnh lại, mơ mơ màng màng sờ trán hắn, xem ra phát sốt mất rồi. Conan nhịn không được mà thở dài một hơi.
Không biết đời trước cậu đã tạo nghiệt gì, gia hỏa này bình thường lăn lộn cậu không nói, hiện tại một phút rảnh rỗi cậu cũng không có.
Nâng người dậy đút thuốc hạ sốt cho hắn, dán miếng hạ sốt, còn dùng khăn lông lau người lại một lần. Làm xong mọi chuyện Conan cảm thấy chính mình thật sự rất vĩ đại.
"Anh đúng là rất biết cách lăn lộn người khác... Anh làm ơn nhanh chóng khỏe lại đi, đừng lăn lộn tôi nữa." Conan thở phì phò ném khăn lông vào trong chậu, tiếp tục trở về giường ngủ tiếp.
Lúc Gin tỉnh lại đã là giữa trưa, cảm giác đầu có chút đau nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng, vết thương trên người cũng không còn đau như lúc đầu.
Nghĩ nghĩ liền ngồi dậy, liếc mắt một cái nhìn thấy Conan nằm bên cạnh hắn ngủ say, vết thương đã được băng bó tốt, kế bên còn đặt viên đạn được lấy ra cùng khăn lông chậu rửa mắt, chắc hẳn tiểu quỷ này đã giúp hắn cả một buổi tối.
Kéo chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên cho Conan, Gin bước xuống giường.
Đầu có chút đau, hẳn là di chứng của việc phát sốt, miếng dán hạ sốt cũng bị hắn gỡ xuống, vết thương bên vai trái đã tốt hơn nhiều, chẳng qua cần thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể khôi phục.
Từ tủ quần áo lấy ra áo sơ mi trắng cùng quần, Gin hoàn toàn không hề cố kỵ vết thương trên người bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo vào rồi rời khỏi phòng.
Nhưng chỉ chốc lát sau hắn lại xuất hiện trong phòng, trên tay nhiều thêm một cái khay, sau lưng còn có Vodka.
"Thu dọn chỗ này lại một chút, chuyện tao bị thương không được tiết lộ với bất kì ai."
"Dạ, đại ca." Vodka không hỏi Gin điều gì cả bởi vì gã ta biết đại ca làm việc luôn có lý do.
Chờ Vodka thu thập xong sau đó rời đi, Gin bước đến mép giường, nhìn dung nhan khi ngủ của Conan một chút vẫn quyết định đánh thức cậu dậy.
"Dậy đi, ăn cơm." Nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Conan muốn cậu tỉnh dậy, chính là có người cố tình không muốn, Conan cả đêm mệt nhọc sau có thể dễ tỉnh đến vậy, cậu là một người rất thích ngủ, trong lúc ngủ bị người khác quấy rầy thật sự rất khó chịu.
Conan nhíu nhíu mày trốn tránh, đem mặt vùi trong chăn còn mơ mơ màng màng phát ra âm thanh làm nũng, cùng mèo còn dưới giường không khác biệt bao nhiêu.
"Đứng dậy."
"Năm phút nữa..." Conan nói xong lại tiếp tục vùi mặt vào chăn, cơ thể vô thức cuộn tròn lại.
Gin nhìn tiểu thám tử bắt đầu chơi xấu làm nũng trong chăn, không thể tin mà nhướng mày, đây là đang làm nũng? Vô ý thức?
Nghĩ vậy, Gin liền làm ra một chuyện mà bất kì ai nhìn thấy cũng phải trố mắt kinh ngạc.
"Ngoan, mau rời gường, hôm nay có bánh tart chanh." Gin ngồi vào mép giường, cúi người vuốt tóc Conan, ở bên tai cậu nhẹ giọng nỉ non. Thanh âm kia nghe vào cảm thấy ôn nhu cùng... Gợi cảm?
Nếu bộ dáng ôn nhu lại sủng nịch này của hắn bị cấp dưới nhìn thấy nhất định cảm thấy tận thế sắp đến, ngay cả Vermouth cũng sẽ nhịn không được mà nổi da gà.
Nhìn Conan vẫn cuộn tròn như cũ không chịu nhúc nhích, Gin bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, không nói hai lời liền trức tiếp ôm cậu rời khỏi giường. Cảm giác không có ổ chăn bên cạnh có chút lạnh, Conan theo bản năng hướng tới nơi ấm áp gần nhất, đem mặt chôn ở trong ngực Gin không chịu ra, hơn nữa hoàn toàn không có ý tứ muốn tỉnh dậy. Cũng không thể trách cậu, ai biểu tối hôm qua cậu bị lăn lộn đến cực kỳ mệt mỏi cơ chứ.
Gin đối với việc Conan vùi đầu vào lồng ngực mình không có bất kì phản ứng gì, ngược lại còn dùng tay nâng thân thể người nào đó đi đến bàn ăn. Để cậu dựa vào ngực mình sau đó từng muỗng một đút cậu ăn như đang đút một động vật nhỏ. Người trong lồng ngực cũng rất phối hợp, rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại theo bản năng mà há miệng ăn từng muỗng một. Thời gian ăn cơm an tĩnh như vậy hiếm khi có được, Gin không những không mất kiên nhẫn mà ngược lại rất thích thú với việc đút động vật nhỏ này ăn.
Chờ Conan ăn xong, Gin cũng không hỏi ý kiến cậu trực tiếp gọi điện cho Vermouth.
"Mang đến cho tôi hai bộ quần áo trẻ em, chuẩn bị về Nhật Bản." Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của đối phương liền tắt điện thoại.
Sau đó gọi Vodka đến mang mèo con theo, phủ áo khoác lên người Conan sau ddos liền rời khỏi biệt thự nước Đức.
Vodka trong tay cầm lồng sắt chứa mèo con, trên mặt là một trận hắc tuyến. Đại ca, anh gần đây làm sao vậy?!
Mèo con trong lồng sắt thò đầu ra vô tội nhìn chằm chằm mình, Vodka cảm thấy cả thế giới này thật đáng sợ.
Mà Vermouth bị Gin cúp điện thoại cảm thấy rất muốn đi đánh hắn, nhưng nghĩ đến hai bộ quần áo là mang cho Viên đạn bạc, tâm tình nháy mắt liền khôi phục rất tốt.
Gin đột nhiên kiên quyết trở về Nhật Bản không phải là không có nguyên nhân, lúc trước mạnh mẽ đem Conan xuất ngoại hiện tại lại không thể không về Nhật bản, chuyện này làm Gin có chút khó chịu. Nhưng cũng không còn cách nào khác, vị đại nhân kia dường như đã nhận ra gì đó, muốn hắn nhanh chóng tìm ra tung tích của Sherry, ông ta hoài nghi việc Sherry mất tích cùng với Kudo Shinichi có liên quan đến nhau. Dù gì nếu một thám tử nổi danh đến vậy tử vong, nhà báo không có khả năng không thông báo.
Tuy rằng hắn cũng không muốn thả Conan ra nhưng nếu ở bên cạnh hắn như thế một ngày nào đó bị vị đại nhân kia phát hiện, đó cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
Kudo Shinichi là con mồi của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cậu rơi vào tay bất kì kẻ nào.
"Cool guy sao lại ngủ nhiều đến vậy?" Vermouth rất có hứng thú mà nhìn Conan dựa vào lồng ngực Gin ngủ thoải mái.
"Tối hôm qua mệt." Gin lời ít ý nhiều mà giải thích.
Nhưng lời giải thích này lại giống như một tảng đá rơi thẳng xuống đầu Vermouth.
"Mệt? Sao lại mệt? Tối hôm qua? Tối hôm qua anh làm gì Cool guy?" Vermouth như là nghĩ đến gì đó, dùng vẻ mặt như nhìn biến thái nhìn Gin: "Gin à không phải chứ, anh phải biết hiện tại Cool guy vẫn còn là trẻ con, anh đừng có mà dục cầu bất mãn đến vậy! Không nghĩ đến anh là loại người như vậy! Cầm thú!"
Gin híp híp mắt, sau đó hung hăng trừng Vermouth một cái, người đàn bà này không nói chuyện sẽ chết à.
"Não cô có vấn đề, nên bổ ra xem thử đi." Ôm chặt người đang ngủ như mèo con trong lồng ngực, Gin mặc kệ người điên Vermouth.
Hắn là loại người bụng đói ăn quàng sao? Hắn cũng biết mèo con trong ngực vẫn con là trẻ con, hắn không có cầm thú đến mức đó.
Không, ai nói hắn là cầm thú.
Hôm nay giống như thường ngày Gin từ bên ngoài trở về, ngoài ý muốn mang thêm một lễ vật nhỏ, chuyện này làm Conan cảm thấy rất ngạc nhiên. Đương nhiên còn có người kinh ngạc hơn cả cậu, ví dụ như Vodka hay những người hầu của căn biệt thự.
Bởi vì lễ vật Gin mang về không phải thứ gì khác mà là một bé mèo con mới sinh ra không được bao lâu, hiện tại chỉ biết bò.
"Đây là Vermouth bảo ta đưa ngươi, đừng làm chết." Gin mặt vô biểu tình ném mèo con đến răng còn chưa mọc vào lồng ngực Conan, sau đó cái gì cũng không nói mà bỏ đi.
Cho nên tình huống hiện tại là như thế nào? Muốn cậu nuôi con mèo này?
Conan lúc này hoàn toàn không rõ Gin rốt cuộc đang nghĩ gì, như lời Akai Shuuichi từng nói, vĩnh viễn cũng không thể đoán được Gin đang nghĩ gì, hắn chuyển biến quá nhanh.
Còn có mèo con này là của Vermouth? Vậy chứng minh cô ta cũng đang ở Đức? Conan nghĩ đến khả năng này liền bắt đầu trở nên suy tư gì đó.
Ngoài cửa hành lang cách đó không xa, Vermouth nhìn Gin đi đến, khóe miệng hài hước giơ lên một nụ cười: "Thật là làm người khác giật mình nha, không nghĩ đến Gin đưa lễ vật cho Viên đạn bạc còn phải mượn tên của tôi, tôi có phải là nên cảm thấy vinh hành hay không đây?"
Vermouth cười đến không ngừng được, nghĩ đến bộ dạng Gin vừa rồi nói hươu nói vượn với Viên đạn bạc, cô ta cảm thấy chuyện này so với bất luận chuyện cười nào khác có tính sung sướng lớn hơn nhiều, đây là chuyện trăm năm khó gặp đó.
"Cô nói nhiều quá." Gin lạnh lùng liếc một cái, trực tiếp móc súng ra chỉa vào người cô ta.
"Anh muốn làm Viên đạn bạc vui vẻ tôi không phải đối, nhưng anh không thể cứ nhốt cậu ấy như vậy cả đời. Gin, anh không thể nhốt được tâm của Viên đạn bạc."
"Đừng cho rằng tôi không dám giết cô, Vermouth." Nói xong Gin liền đặt súng lên đầu Vermouth.
"Hy vọng đến lúc đó anh sẽ không hối hận." Không để ý cây súng trên đầu mình, Vermouth nói xong liền đi.
Viên đạn bạc, chúc cậu may mắn.
Trong phòng, Conan đặt mèo con chỉ mới biết tập tễnh đi đường lên thảm, nhìn bộ dáng lung lay của nó chắc là chưa cai sữa đã bị mang đến đây, đúng là chuyện mà nhóm người này sẽ làm. Nhìn bộ dáng 'meo meo' của nó chắc là đói bụng rồi, bất đắc dĩ thở dài, ấn chuông điện thoại trên bàn, lát sau liền có người mở cửa đi vào, chẳng qua người tới không phải người hầu mà là Gin.
Conan có chút ngơ ngác nhìn Gin xuất hiện trước cửa phòng mình, gia hỏa này không phải rời đi rồi sao, sao giờ lại trở về?
"Có chuyện gì?" Gin vẫn như cũ mặt vô biểu tình, lạnh lùng nhìn Conan hỏi một câu.
Đây không phải là vấn đề cậu nên hỏi sao? Anh, có, vấn, đề, gì! Rõ ràng cậu gọi người hầu, hắn ta đến làm gì!?
Conan cảm thấy máu toàn thân đều muốn dồn hết lên não.
"Nó đói bụng, tôi muốn nhờ người mang cho bình sữa cùng với sữa bò pha loãng." Conan vừa nói vừa khom lưng ôm lấy mèo con nằm trên thảm vào lòng, vuốt vuốt lông.
"Xem ra ngươi rất thích." Gin đánh giá một chút hình ảnh Conan ôm lấy mèo con, sau đó định theo thói quen lấy thuốc ra hút.
"Đúng vậy, nó còn đáng yêu hơn so với người nào đó nhiều." Conan trợn trắng mắt nói, sau đó ngửi được mùi thuốc lá phản xạ có điều kiện mà hơi nghiêng nghiêng đầu, còn lui về sau một bước.
"Chờ một chút sẽ có người mang sữa đến." Không bỏ sót bất kì hành động nào của Conan, nhìn thấy bộ dáng muốn ho mà không dám của cậu, Gin cũng không chọc thủng, chỉ bỏ lại một câu sau đó kẹp thuốc rời đi.
Lúc hắn rời khỏi liền nghe được trong phòng truyền đến tiếng ho khan nho nhỏ còn kèm thâm một hai câu mắng, gì mà 'biến thái, lưu manh, vương bát đản' linh tinh.
Gin nghe xong lại không có tức giận mà còn mang theo một chút ý cười khó phát hiện. Dặn dò phòng bếp mang đồ lên cho cậu, Gin gọi Vodka đến nói gã ở lại bảo vệ biệt thự, chính mình thì đặt vé máy bay bay đến Pháp.
Không ai biết hắn đến Pháp làm gì, nhưng cứ hai tháng hắn sẽ đến đó một lần giám sát sinh ý của tổ chức, cho nên sẽ không có người đi tìm hiểu hắn ngoại trừ việc đó có làm gì khác không.
Mà chấn chính hắn đi làm gì, cũng chỉ còn lại có một người.
Cứ như vậy, hai ngươi không gặp mặt nhau bình yên trôi qua ba ngày. Ba ngày sau Gin đêm khuya mới về đến biệt thự, cơ hồ muốn phá hư cửa phòng Conan, khiến cậu đang ôm mèo con ngủ trên giường giật mình tỉnh giấc.
Không đợi Conan kịp phản ứng đã thấy một cái bóng đen đổ ập lên người mình, vất vả dùng sức mới chống lại được trọng lượng của đối phương, mèo con trong ngực lén lút bò ra ngoài, nghiêng ngả lảo đảo mà dọc theo khăn trải giường rơi xuống mặt đất, vẻ mặt ủy khuất nằm vào ổ dưới giường, cuộc tròn mơ mơ màng màng ngủ mất.
"Gin, anh sao vậy?"
Conan dùng sức đẩy đấy mấy cái đối phương một chút phản ứng cũng không có, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, phía dưới lại hơi dinh dính nhơn nhớt, mở tay ra thì thấy cả tay đều dính máu tươi.
Nhíu nhíu mày, Conan phải tốn rất nhiều sức lực mới đẩy hắn ra được, nhìn Gin mệt mỏi ngất xĩu trên giường, Conan có chút giãy giụa.
Hiện tại Gin hoàn toàn không có sức phản kháng, cậu có thể nhân cơ hội này mặc kệ hắn mất máu đến chết. Nhưng mà cậu làm không được.
Giống như một câu trước kia cậu từng nói. Giết người có thể cần lý do nhưng cứu người lại không cần lý do.
Cho dù cậu thật sự không thích người này nhưng cậu lại không thể thấy chết mà không cứu, có lẽ đây là nhược điểm của cậu nên bản thân luôn không có biện pháp thoát khỏi hắn.
Bất đắc dĩ thở dài, Conan xuống giường tìm hòm thuốc, xốc quần áo Gin lên cậu nhịn không được mà hít hà một hơi.
Bên cánh tay không tính nghiêm trọng nhưng bụng và vai lại tương đối nặng, bả vai bị súng bắn xuyên qua, bụng cũng trúng một phát, không những thế viên đạn vẫn còn ở bên trong, nếu không lấy ra khẳng định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Conan có chút run rẩy vươn tay tìm kiếm nhíp trong hòm thuốc, nhìn gương mặt vì mất máu quá nhiều mà có chút tái nhợt của Gin, cậu nhắm mắt cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Lúc trước từng học một ít thủ pháp trong y học, Conan tập trung lực chú ý qua một khoảng thời gian dài mới lấy được viên đạn ra, sự việc cũng làm cậu có chút mệt mỏi, dù gì đây cũng là lần đầu tiên. Đến tận bây giờ cảm giác run rẩy vẫn chưa hết.
Sau khi lấy viên đạn ra Conan nhanh chóng giúp Gin cầm máu, cẩn thận băng bó hết tất cả vết thương trên người hắn, vị trí trên vai cũng rất vất vả mới hoàn thành.
Bận đến hơn nửa đêm, Conan cũng có chút mệt mỏi nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Bưng một chậu nước, dùng khăn lông cẩn thận lau sạch vết máu trên người hắn, cậu cũng không còn sức lực mà giúp đối phương thay quần áo, cứ vậy giúp hắn đắp chăn lại, Conan cũng nhịn không được tinh bì lực tẫn mà nằm xuống bên cạnh ngủ mất.
Ngày hôm sau Conan tỉnh dậy rất sớm nhưng Gin vẫn chưa tỉnh lại, mơ mơ màng màng sờ trán hắn, xem ra phát sốt mất rồi. Conan nhịn không được mà thở dài một hơi.
Không biết đời trước cậu đã tạo nghiệt gì, gia hỏa này bình thường lăn lộn cậu không nói, hiện tại một phút rảnh rỗi cậu cũng không có.
Nâng người dậy đút thuốc hạ sốt cho hắn, dán miếng hạ sốt, còn dùng khăn lông lau người lại một lần. Làm xong mọi chuyện Conan cảm thấy chính mình thật sự rất vĩ đại.
"Anh đúng là rất biết cách lăn lộn người khác... Anh làm ơn nhanh chóng khỏe lại đi, đừng lăn lộn tôi nữa." Conan thở phì phò ném khăn lông vào trong chậu, tiếp tục trở về giường ngủ tiếp.
Lúc Gin tỉnh lại đã là giữa trưa, cảm giác đầu có chút đau nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng, vết thương trên người cũng không còn đau như lúc đầu.
Nghĩ nghĩ liền ngồi dậy, liếc mắt một cái nhìn thấy Conan nằm bên cạnh hắn ngủ say, vết thương đã được băng bó tốt, kế bên còn đặt viên đạn được lấy ra cùng khăn lông chậu rửa mắt, chắc hẳn tiểu quỷ này đã giúp hắn cả một buổi tối.
Kéo chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên cho Conan, Gin bước xuống giường.
Đầu có chút đau, hẳn là di chứng của việc phát sốt, miếng dán hạ sốt cũng bị hắn gỡ xuống, vết thương bên vai trái đã tốt hơn nhiều, chẳng qua cần thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể khôi phục.
Từ tủ quần áo lấy ra áo sơ mi trắng cùng quần, Gin hoàn toàn không hề cố kỵ vết thương trên người bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo vào rồi rời khỏi phòng.
Nhưng chỉ chốc lát sau hắn lại xuất hiện trong phòng, trên tay nhiều thêm một cái khay, sau lưng còn có Vodka.
"Thu dọn chỗ này lại một chút, chuyện tao bị thương không được tiết lộ với bất kì ai."
"Dạ, đại ca." Vodka không hỏi Gin điều gì cả bởi vì gã ta biết đại ca làm việc luôn có lý do.
Chờ Vodka thu thập xong sau đó rời đi, Gin bước đến mép giường, nhìn dung nhan khi ngủ của Conan một chút vẫn quyết định đánh thức cậu dậy.
"Dậy đi, ăn cơm." Nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Conan muốn cậu tỉnh dậy, chính là có người cố tình không muốn, Conan cả đêm mệt nhọc sau có thể dễ tỉnh đến vậy, cậu là một người rất thích ngủ, trong lúc ngủ bị người khác quấy rầy thật sự rất khó chịu.
Conan nhíu nhíu mày trốn tránh, đem mặt vùi trong chăn còn mơ mơ màng màng phát ra âm thanh làm nũng, cùng mèo còn dưới giường không khác biệt bao nhiêu.
"Đứng dậy."
"Năm phút nữa..." Conan nói xong lại tiếp tục vùi mặt vào chăn, cơ thể vô thức cuộn tròn lại.
Gin nhìn tiểu thám tử bắt đầu chơi xấu làm nũng trong chăn, không thể tin mà nhướng mày, đây là đang làm nũng? Vô ý thức?
Nghĩ vậy, Gin liền làm ra một chuyện mà bất kì ai nhìn thấy cũng phải trố mắt kinh ngạc.
"Ngoan, mau rời gường, hôm nay có bánh tart chanh." Gin ngồi vào mép giường, cúi người vuốt tóc Conan, ở bên tai cậu nhẹ giọng nỉ non. Thanh âm kia nghe vào cảm thấy ôn nhu cùng... Gợi cảm?
Nếu bộ dáng ôn nhu lại sủng nịch này của hắn bị cấp dưới nhìn thấy nhất định cảm thấy tận thế sắp đến, ngay cả Vermouth cũng sẽ nhịn không được mà nổi da gà.
Nhìn Conan vẫn cuộn tròn như cũ không chịu nhúc nhích, Gin bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, không nói hai lời liền trức tiếp ôm cậu rời khỏi giường. Cảm giác không có ổ chăn bên cạnh có chút lạnh, Conan theo bản năng hướng tới nơi ấm áp gần nhất, đem mặt chôn ở trong ngực Gin không chịu ra, hơn nữa hoàn toàn không có ý tứ muốn tỉnh dậy. Cũng không thể trách cậu, ai biểu tối hôm qua cậu bị lăn lộn đến cực kỳ mệt mỏi cơ chứ.
Gin đối với việc Conan vùi đầu vào lồng ngực mình không có bất kì phản ứng gì, ngược lại còn dùng tay nâng thân thể người nào đó đi đến bàn ăn. Để cậu dựa vào ngực mình sau đó từng muỗng một đút cậu ăn như đang đút một động vật nhỏ. Người trong lồng ngực cũng rất phối hợp, rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại theo bản năng mà há miệng ăn từng muỗng một. Thời gian ăn cơm an tĩnh như vậy hiếm khi có được, Gin không những không mất kiên nhẫn mà ngược lại rất thích thú với việc đút động vật nhỏ này ăn.
Chờ Conan ăn xong, Gin cũng không hỏi ý kiến cậu trực tiếp gọi điện cho Vermouth.
"Mang đến cho tôi hai bộ quần áo trẻ em, chuẩn bị về Nhật Bản." Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của đối phương liền tắt điện thoại.
Sau đó gọi Vodka đến mang mèo con theo, phủ áo khoác lên người Conan sau ddos liền rời khỏi biệt thự nước Đức.
Vodka trong tay cầm lồng sắt chứa mèo con, trên mặt là một trận hắc tuyến. Đại ca, anh gần đây làm sao vậy?!
Mèo con trong lồng sắt thò đầu ra vô tội nhìn chằm chằm mình, Vodka cảm thấy cả thế giới này thật đáng sợ.
Mà Vermouth bị Gin cúp điện thoại cảm thấy rất muốn đi đánh hắn, nhưng nghĩ đến hai bộ quần áo là mang cho Viên đạn bạc, tâm tình nháy mắt liền khôi phục rất tốt.
Gin đột nhiên kiên quyết trở về Nhật Bản không phải là không có nguyên nhân, lúc trước mạnh mẽ đem Conan xuất ngoại hiện tại lại không thể không về Nhật bản, chuyện này làm Gin có chút khó chịu. Nhưng cũng không còn cách nào khác, vị đại nhân kia dường như đã nhận ra gì đó, muốn hắn nhanh chóng tìm ra tung tích của Sherry, ông ta hoài nghi việc Sherry mất tích cùng với Kudo Shinichi có liên quan đến nhau. Dù gì nếu một thám tử nổi danh đến vậy tử vong, nhà báo không có khả năng không thông báo.
Tuy rằng hắn cũng không muốn thả Conan ra nhưng nếu ở bên cạnh hắn như thế một ngày nào đó bị vị đại nhân kia phát hiện, đó cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
Kudo Shinichi là con mồi của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cậu rơi vào tay bất kì kẻ nào.
"Cool guy sao lại ngủ nhiều đến vậy?" Vermouth rất có hứng thú mà nhìn Conan dựa vào lồng ngực Gin ngủ thoải mái.
"Tối hôm qua mệt." Gin lời ít ý nhiều mà giải thích.
Nhưng lời giải thích này lại giống như một tảng đá rơi thẳng xuống đầu Vermouth.
"Mệt? Sao lại mệt? Tối hôm qua? Tối hôm qua anh làm gì Cool guy?" Vermouth như là nghĩ đến gì đó, dùng vẻ mặt như nhìn biến thái nhìn Gin: "Gin à không phải chứ, anh phải biết hiện tại Cool guy vẫn còn là trẻ con, anh đừng có mà dục cầu bất mãn đến vậy! Không nghĩ đến anh là loại người như vậy! Cầm thú!"
Gin híp híp mắt, sau đó hung hăng trừng Vermouth một cái, người đàn bà này không nói chuyện sẽ chết à.
"Não cô có vấn đề, nên bổ ra xem thử đi." Ôm chặt người đang ngủ như mèo con trong lồng ngực, Gin mặc kệ người điên Vermouth.
Hắn là loại người bụng đói ăn quàng sao? Hắn cũng biết mèo con trong ngực vẫn con là trẻ con, hắn không có cầm thú đến mức đó.
Không, ai nói hắn là cầm thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất