[Detective Conan][Gin X Shin] Sunshine
Chương 9
Lúc sau, cả người Shinichi đều trở nên hoảng hốt, thời điểm nhìn thấy người nào đó giống như không có chuyện gì phát sinh đứng trên bục giảng, cậu lại bắt đầu có chút phát ngốc.
Bắt đầu từ ngày đó, tuần suất Shinichi phát ngốc chỉ có tăng chứ không có giảm, Ran cùng Sonoko đều lo lắng không biết có phải cậu phát bệnh hay không.
Tiết thể dục hôm nay Shinichi lại bắt đầu phát ngốc.
Kỳ thật trong lòng Shinichi cũng rõ ràng, có thể cùng Gin hai người an ổn không có việc gì cũng nhau ở chung một chỗ nói chuyện, ăn cơm, uống trà, tất cả đều đã sớm vượt khỏi giới hạn kẻ thù.
Câu nói 'Tôi yêu em' tựa như một ma chú suốt ngày quẩn quanh trong đầu cậu, hoàn toàn không thể rút ra.
Shinichi phát ngốc, hoàn toàn không biết xung quanh phát sinh chuyện gì, nhưng Ran cùng Sonoko lại rất khẩn trương, chỉ có thể lớn tiếng kêu tên Shinichi mong cậu chú ý, nhưng người đang đứng phát ngốc kia không có bất luận cảm giác gì, thẳng đến khi quả bóng đá bay đến đầu cậu, lúc ngã xuống nội tâm bình tĩnh lại gợn sóng.
Bình tĩnh chính là, có một số việc đã nghĩ kĩ.
Gợn sóng chính là, nghĩ kỹ nghĩ sự việc đó làm mai phục trong lòng cậu bắt đầu điên cuồng phát sinh, phủ kín cả trái tim.
"Shinichi!"
Ran cùng Sonoko kinh hô lên, hai người chạy như bay về phía sân bóng, nhưng chung quy tốc độ của nữ sinh cũng không nhanh bằng một người khác.
Chỉ thấy trên sân bóng có một bóng người chạy vụt đến, áo sơ mi đen cùng quần da, mái tóc màu bạc được buộc lên bằng một sợi dây đỏ, tư thế ngồi xổm xuống mang theo trầm ổn cùng soái khí.
Nhìn trán Shinichi bị thương, tâm tình hiện tại của Gin không tính là tốt, từ lúc hắn nhăn mày lại quanh thân cũng tản ra hơi lạnh, hiện tại nếu dám đến gần hắn nhất định sẽ không có chuyện gì tốt.
Bế Shinichi lên, ánh mắt Gin lạnh lẽo, từ lúc bắt đầu đã không có ý định thả lỏng. Hơi lạnh quanh thân tỏa ra khiến các học sinh bên cạnh đều tự giác tránh gia, hắn cứ như vậy bế thẳng Shinichi đến phòng y tế.
Mà Ran cùng Sonoko vừa chạy tới, thấy một màn vừa rồi nháy mắt đều trở nên trầm mặc, những lời muốn nói ra dường như đều bị kẹt lại ở yết hầu.
Thầy Kurosawa giống như bảo vệ lãnh thổ mà ôm chặt lấy Shinichi rời đi, tâm tình Ran phức tạp, khoảng khắc vừa rồi cô không có lấy một chút dũng khí để đuổi theo, hai chân như bị dính chặt trên mặt đất, một bước nhỏ cũng không đi được.
Cứ như vậy yên lặng nhìn Shinichi được bế đi.
"Ran... Cậu không sao chứ?"
Sonoko nhìn bộ dạng bạn tốt mất hồn mất vía, có chút lo lắng vỗ vỗ Ran.
"Không sao, chúng ta đi thôi Sonoko."
Có một số việc không phải không nghĩ đến thì nó sẽ không phát sinh, kỳ thật lúc mới bắt đầu Ran đã có cảm giác, Shinichi hiện tại cùng Shinichi trước kia hoàn toàn khác nhau, tuy rằng bên vẫn hi hi ha ha như cũ nhưng cô biết đó chỉ là mặt ngoài.
Một hôm nào đó Ran đến sân thượng tìm cậu liền thấy Shinichi đứng một mình dựa người vào lan can, mắt nhìn xuống sân thể dục không biết đang nghĩ gì, khi đó vẻ mặt của cậu tràn đầy ôn nhu, ẩn ẩn ý cười, còn có một chút tình cảm quyến luyến khó phát hiện.
Có lẽ người khác sẽ không nhìn ra nhưng đối với thanh mai trúc mã nhiều năm như Ran, những biến hóa dù là nhỏ nhất của Shinichi cô cũng rất rõ ràng.
Loại biểu tình như vậy trước giờ chưa từng xuất hiện trên mặt Shinichi, Ran cho rằng cậu vẫn sẽ luôn như trước đây, nhưng ngay tại giây phút kia cô mới hiểu được, không phải cậu không có loại biểu tình như vậy mà chỉ là nó không dành cho cô.
Dọc theo tầm mắt Shinichi nhìn xuống, ánh mắt cậu luôn dõi theo hình ảnh thầy Kurosawa đang chơi bóng rỗ.
Chuyện này nháy mắt làm Ran trở nên hoảng loạn, cũng trở nên thật mê mang.
Bị đập vào đầu Shinichi chỉ tạm thời mất đi ý thức, lúc được Gin ôm vào lòng cậu cũng đã có chút thanh tỉnh, chỉ là không muốn bản thân tỉnh táo nhanh như vậy nên vẫn nhắm mắt như cũ, lại làm cho bản thân nhích gần người nào đó thêm một chút.
Gin đương nhiên cũng cảm giác được nhưng hắn chỉ dừng lại khoảng một giấy, sau đó vẫn bước đi như cũ, chỉ là lực đạo cánh tay lại nâng thêm một chút.
"Ngày hôm đó những gì anh nói là sự thật?"
"Ý em là gì?"
"Anh biết rõ còn hỏi tôi." Trong lúc nhất thời trán Shinichi như nổi đầy gân xanh, hung hăng dùng ngón tay chọc chọc vào hông đối phương.
"Em không nói rõ thì sao tôi biết được." Gin chỉ hơi nâng khóe miệng lên, tính toán không muốn thỏa hiệp nhanh như vậy.
Tại sao trước kia cậu không phát hiện người này không biết xấu hổ đến vậy?
Shinichi đen mặt.
"Đầu của em không được sáng sủa cho lắm, chắc là bị bóng đập hỏng rồi, xem ra tôi phải xin phép cho em trở về nghỉ ngơi một chút."
Gin nói xong sau đó đi đến phòng y tế, giáo viên y tế có việc rời đi nên Gin liền chủ động xử lý vết thương cho Shinichi, xong xuôi liền kéo tay người nào đó một đuờng đi đến văn phòng.
Nói rõ tình huống cho chủ nhiệm, Shinichi ở bên ngoài còn rối rắm người này sao lại bá đạo như vậy, rốt cuộc vẫn bị kéo về nhà.
"Từ từ, không phải anh nói về nhà sao? Đây không phải đường về nhà tôi."
Shinichi ngồi trong xe riêng của Gin, nhìn cảnh sắc bên ngoài thay đổi lúc này mới phát hiện không thích hợp.
"Đúng vậy, đến nhà tôi."
"Hả?!"
Shinichi tỏ vẻ hôm nay cậu đã chịu phải rất nhiều kinh hách, hiện tại đầu óc không được linh hoạt cho lắm.
"Ngoan ngoãn ngồi đó, mấy ngày nay em ở nhà tôi.Vài ngày nữa tôi phải đi Pháp, một khoảng thời gian tôi không ở đây vị đại nhân kia sẽ bắt đầu hành động, để em một mình ở lại căn hộ của Kudo Shinichi không chừng sẽ chết rất sớm."
Gin vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Vermouth, để cô ta mang Bạc đến nhà hắn.
"Nếu không phải anh vẫn còn làm việc cho vị đại nhân kia, tôi còn nghĩ anh sắp phản bội lại tổ chức ấy."
Shinichi nhướng mày, không biết sống chết mà khiêu khích người nào đó.
"Nếu không phải là em, em nghĩ tôi sẽ nguyện ý mạo hiểm à."
Gin không phủ nhận, chỉ là nhướng mày trừng mắt nhìn Shinichi một cái.
Bị điểm danh đến, Shinichi nghe vậy có chút ngượng ngùng, được rồi, nói như vậy cũng không sai.
"Nói đi, anh muốn đi Pháp làm gì?"
Đúng rồi, đây mới là trọng điểm!
"Đây không phải là chuyện em nên biết, không biết một số việc đối với em lại là chuyện tốt. Một ngày nào đó, có một số việc em sẽ biết."
Chỉ là đến lúc đó hắn còn ở bên cạnh cậu hay không, hắn thật sự không dám bảo đảm.
Cho dù, hắn thật sự rất muốn ở bên cạnh cậu, nhưng có lẽ thượng đế sẽ không nhìn thấy nguyện vọng của hắn, sẽ không tha thứ cho tội nghiệt mà hắn phạm phải, cho dù có cúi đầu sám hối cũng đã muộn.
"Càng tiếp xúc với anh tôi càng cảm thấy thân phận anh không đơn giản như vậy, nhưng anh lại không bằng lòng nói cho tôi biết." Thậm chí tôi cũng sẽ sợ hãi khi có một ngày, chính mình đã hãm sâu vào tình cảm của anh, nhưng lại phát hiện anh không còn ở đây nữa.
Đương nhiên, những lời này hai người đều không nói ra.
Tạm thời chỉ có thể trầm mặc chôn sâu dưới đáy lòng.
Lần đầu đi vào nhà Gin, đây cũng không phải là nơi an tĩnh hẻo lánh gì, ngược lại còn ở trong một khu dân cư đông người. Lái xe vào gara, Shinichi xuống xe, Gin mở cửa nhà dẫn cậu vào phòng.
"Lầu một là phòng khách cùng phòng bếp, phòng ngủ ở lầu hai, phòng cho khách đang làm phòng chứa đồ, cho nên tạm thời em ngủ ở phòng tôi." Vào trong, Gin giới thiệu sơ lược cho Shinichi về cấu tạo căn nhà.
"Phòng anh?" Shinichi nghe thấy từ này liền cảm thấy rất mẫn cảm.
Nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ không có phản ứng lớn như vậy, nhưng từ sau ngày hôm đó cậu không thể coi mọi thứ như chưa có gì phát sinh được.
Đến bây giờ Shinichi vẫn còn chút hoảng hốt, Gin vì cái gì lại đi thích một người nam sinh như chính mình.
Mà chính mình... Rất rõ ràng, cũng hoàn toàn không phải không có phản ứng.
Đây mới chính là vẫn đề lớn nhất!
Tình huống như vậy, chính mình không phải nên cự tuyệt hay sao!!!
Sao lại không cự tuyệt đi!!!
Cậu không ngừng thôi miên chính mình như vậy, nhưng kết quả có thể đoán trước được, vẫn không có tác dụng.
"Em không có sự lựa chọn."
Câu nói của Gin khiến mọi ý nghĩ của cậu bị đánh tan, không phải cậu không muốn, chỉ là cậu biết có giãy giụa cũng vô ích.
"Lúc tôi không ở đây Vermouth cũng sẽ không đến nơi này, như vậy quá nguy hiểm. Biện pháp tốt nhất là để Bourbon ở cạnh em, đó là biện pháp tốt nhất không khiến bất luận kẻ nào hoài nghi."
Nói xong, Gin rời khỏi sô pha, cách xa Shinichi một chút bắt đầu hút thuốc.
"Bourbon?"
Shinichi biết thân phận người kia, thời điểm ban đầu cậu cũng từng cho rằng đó là một thành viên của tổ chức, nhưng kết quả điều tra cuối cùng cho biết đối phương là người cảnh sát Nhật Bản sắp xếp vào tổ chức để nằm vùng. Hơn nữa, cho dù là nằm vùng, thân phận của anh ta cũng không đơn giản như vậy, mà có quan hệ tốt với Bourbon như thế khiến Shinichi cũng khá hoài nghi thân phận Gin.
Cậu cảm thấy có một số việc đã sắp trồi lên mặt nước, nhưng vẫn như cũ không thấy rõ.
Dựa theo tiếp xúc của Akai Shuuichi cùng Bourbon, bọn họ hẳn là có quen biết, tuy là đối thủ nhưng quan hệ lại không bình thường, như vậy Gin cùng Bourbon có quan hệ thế nào? Thân phận là gì? Tại sao Akai Shuuichi chưa từng nhắc tới, hơn nữa mỗi lần gặp mặt, bọn họ giống như không hề quen biết nhau, như vậy đến tột cùng là vì cái gì?
Vào thời điểm đó, Shinichi cảm thấy dường như mình đã bỏ sót một vấn đề nào đó, nhưng trước sau vẫn không thể biết vấn đề ở chỗ nào.
Nếu cậu có thể nghĩ ra một điểm để xuyên suốt toàn bộ vấn đề, có lẽ cậu đã đỡ tốn được một chút tế bào não.
Bắt đầu từ ngày đó, tuần suất Shinichi phát ngốc chỉ có tăng chứ không có giảm, Ran cùng Sonoko đều lo lắng không biết có phải cậu phát bệnh hay không.
Tiết thể dục hôm nay Shinichi lại bắt đầu phát ngốc.
Kỳ thật trong lòng Shinichi cũng rõ ràng, có thể cùng Gin hai người an ổn không có việc gì cũng nhau ở chung một chỗ nói chuyện, ăn cơm, uống trà, tất cả đều đã sớm vượt khỏi giới hạn kẻ thù.
Câu nói 'Tôi yêu em' tựa như một ma chú suốt ngày quẩn quanh trong đầu cậu, hoàn toàn không thể rút ra.
Shinichi phát ngốc, hoàn toàn không biết xung quanh phát sinh chuyện gì, nhưng Ran cùng Sonoko lại rất khẩn trương, chỉ có thể lớn tiếng kêu tên Shinichi mong cậu chú ý, nhưng người đang đứng phát ngốc kia không có bất luận cảm giác gì, thẳng đến khi quả bóng đá bay đến đầu cậu, lúc ngã xuống nội tâm bình tĩnh lại gợn sóng.
Bình tĩnh chính là, có một số việc đã nghĩ kĩ.
Gợn sóng chính là, nghĩ kỹ nghĩ sự việc đó làm mai phục trong lòng cậu bắt đầu điên cuồng phát sinh, phủ kín cả trái tim.
"Shinichi!"
Ran cùng Sonoko kinh hô lên, hai người chạy như bay về phía sân bóng, nhưng chung quy tốc độ của nữ sinh cũng không nhanh bằng một người khác.
Chỉ thấy trên sân bóng có một bóng người chạy vụt đến, áo sơ mi đen cùng quần da, mái tóc màu bạc được buộc lên bằng một sợi dây đỏ, tư thế ngồi xổm xuống mang theo trầm ổn cùng soái khí.
Nhìn trán Shinichi bị thương, tâm tình hiện tại của Gin không tính là tốt, từ lúc hắn nhăn mày lại quanh thân cũng tản ra hơi lạnh, hiện tại nếu dám đến gần hắn nhất định sẽ không có chuyện gì tốt.
Bế Shinichi lên, ánh mắt Gin lạnh lẽo, từ lúc bắt đầu đã không có ý định thả lỏng. Hơi lạnh quanh thân tỏa ra khiến các học sinh bên cạnh đều tự giác tránh gia, hắn cứ như vậy bế thẳng Shinichi đến phòng y tế.
Mà Ran cùng Sonoko vừa chạy tới, thấy một màn vừa rồi nháy mắt đều trở nên trầm mặc, những lời muốn nói ra dường như đều bị kẹt lại ở yết hầu.
Thầy Kurosawa giống như bảo vệ lãnh thổ mà ôm chặt lấy Shinichi rời đi, tâm tình Ran phức tạp, khoảng khắc vừa rồi cô không có lấy một chút dũng khí để đuổi theo, hai chân như bị dính chặt trên mặt đất, một bước nhỏ cũng không đi được.
Cứ như vậy yên lặng nhìn Shinichi được bế đi.
"Ran... Cậu không sao chứ?"
Sonoko nhìn bộ dạng bạn tốt mất hồn mất vía, có chút lo lắng vỗ vỗ Ran.
"Không sao, chúng ta đi thôi Sonoko."
Có một số việc không phải không nghĩ đến thì nó sẽ không phát sinh, kỳ thật lúc mới bắt đầu Ran đã có cảm giác, Shinichi hiện tại cùng Shinichi trước kia hoàn toàn khác nhau, tuy rằng bên vẫn hi hi ha ha như cũ nhưng cô biết đó chỉ là mặt ngoài.
Một hôm nào đó Ran đến sân thượng tìm cậu liền thấy Shinichi đứng một mình dựa người vào lan can, mắt nhìn xuống sân thể dục không biết đang nghĩ gì, khi đó vẻ mặt của cậu tràn đầy ôn nhu, ẩn ẩn ý cười, còn có một chút tình cảm quyến luyến khó phát hiện.
Có lẽ người khác sẽ không nhìn ra nhưng đối với thanh mai trúc mã nhiều năm như Ran, những biến hóa dù là nhỏ nhất của Shinichi cô cũng rất rõ ràng.
Loại biểu tình như vậy trước giờ chưa từng xuất hiện trên mặt Shinichi, Ran cho rằng cậu vẫn sẽ luôn như trước đây, nhưng ngay tại giây phút kia cô mới hiểu được, không phải cậu không có loại biểu tình như vậy mà chỉ là nó không dành cho cô.
Dọc theo tầm mắt Shinichi nhìn xuống, ánh mắt cậu luôn dõi theo hình ảnh thầy Kurosawa đang chơi bóng rỗ.
Chuyện này nháy mắt làm Ran trở nên hoảng loạn, cũng trở nên thật mê mang.
Bị đập vào đầu Shinichi chỉ tạm thời mất đi ý thức, lúc được Gin ôm vào lòng cậu cũng đã có chút thanh tỉnh, chỉ là không muốn bản thân tỉnh táo nhanh như vậy nên vẫn nhắm mắt như cũ, lại làm cho bản thân nhích gần người nào đó thêm một chút.
Gin đương nhiên cũng cảm giác được nhưng hắn chỉ dừng lại khoảng một giấy, sau đó vẫn bước đi như cũ, chỉ là lực đạo cánh tay lại nâng thêm một chút.
"Ngày hôm đó những gì anh nói là sự thật?"
"Ý em là gì?"
"Anh biết rõ còn hỏi tôi." Trong lúc nhất thời trán Shinichi như nổi đầy gân xanh, hung hăng dùng ngón tay chọc chọc vào hông đối phương.
"Em không nói rõ thì sao tôi biết được." Gin chỉ hơi nâng khóe miệng lên, tính toán không muốn thỏa hiệp nhanh như vậy.
Tại sao trước kia cậu không phát hiện người này không biết xấu hổ đến vậy?
Shinichi đen mặt.
"Đầu của em không được sáng sủa cho lắm, chắc là bị bóng đập hỏng rồi, xem ra tôi phải xin phép cho em trở về nghỉ ngơi một chút."
Gin nói xong sau đó đi đến phòng y tế, giáo viên y tế có việc rời đi nên Gin liền chủ động xử lý vết thương cho Shinichi, xong xuôi liền kéo tay người nào đó một đuờng đi đến văn phòng.
Nói rõ tình huống cho chủ nhiệm, Shinichi ở bên ngoài còn rối rắm người này sao lại bá đạo như vậy, rốt cuộc vẫn bị kéo về nhà.
"Từ từ, không phải anh nói về nhà sao? Đây không phải đường về nhà tôi."
Shinichi ngồi trong xe riêng của Gin, nhìn cảnh sắc bên ngoài thay đổi lúc này mới phát hiện không thích hợp.
"Đúng vậy, đến nhà tôi."
"Hả?!"
Shinichi tỏ vẻ hôm nay cậu đã chịu phải rất nhiều kinh hách, hiện tại đầu óc không được linh hoạt cho lắm.
"Ngoan ngoãn ngồi đó, mấy ngày nay em ở nhà tôi.Vài ngày nữa tôi phải đi Pháp, một khoảng thời gian tôi không ở đây vị đại nhân kia sẽ bắt đầu hành động, để em một mình ở lại căn hộ của Kudo Shinichi không chừng sẽ chết rất sớm."
Gin vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Vermouth, để cô ta mang Bạc đến nhà hắn.
"Nếu không phải anh vẫn còn làm việc cho vị đại nhân kia, tôi còn nghĩ anh sắp phản bội lại tổ chức ấy."
Shinichi nhướng mày, không biết sống chết mà khiêu khích người nào đó.
"Nếu không phải là em, em nghĩ tôi sẽ nguyện ý mạo hiểm à."
Gin không phủ nhận, chỉ là nhướng mày trừng mắt nhìn Shinichi một cái.
Bị điểm danh đến, Shinichi nghe vậy có chút ngượng ngùng, được rồi, nói như vậy cũng không sai.
"Nói đi, anh muốn đi Pháp làm gì?"
Đúng rồi, đây mới là trọng điểm!
"Đây không phải là chuyện em nên biết, không biết một số việc đối với em lại là chuyện tốt. Một ngày nào đó, có một số việc em sẽ biết."
Chỉ là đến lúc đó hắn còn ở bên cạnh cậu hay không, hắn thật sự không dám bảo đảm.
Cho dù, hắn thật sự rất muốn ở bên cạnh cậu, nhưng có lẽ thượng đế sẽ không nhìn thấy nguyện vọng của hắn, sẽ không tha thứ cho tội nghiệt mà hắn phạm phải, cho dù có cúi đầu sám hối cũng đã muộn.
"Càng tiếp xúc với anh tôi càng cảm thấy thân phận anh không đơn giản như vậy, nhưng anh lại không bằng lòng nói cho tôi biết." Thậm chí tôi cũng sẽ sợ hãi khi có một ngày, chính mình đã hãm sâu vào tình cảm của anh, nhưng lại phát hiện anh không còn ở đây nữa.
Đương nhiên, những lời này hai người đều không nói ra.
Tạm thời chỉ có thể trầm mặc chôn sâu dưới đáy lòng.
Lần đầu đi vào nhà Gin, đây cũng không phải là nơi an tĩnh hẻo lánh gì, ngược lại còn ở trong một khu dân cư đông người. Lái xe vào gara, Shinichi xuống xe, Gin mở cửa nhà dẫn cậu vào phòng.
"Lầu một là phòng khách cùng phòng bếp, phòng ngủ ở lầu hai, phòng cho khách đang làm phòng chứa đồ, cho nên tạm thời em ngủ ở phòng tôi." Vào trong, Gin giới thiệu sơ lược cho Shinichi về cấu tạo căn nhà.
"Phòng anh?" Shinichi nghe thấy từ này liền cảm thấy rất mẫn cảm.
Nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ không có phản ứng lớn như vậy, nhưng từ sau ngày hôm đó cậu không thể coi mọi thứ như chưa có gì phát sinh được.
Đến bây giờ Shinichi vẫn còn chút hoảng hốt, Gin vì cái gì lại đi thích một người nam sinh như chính mình.
Mà chính mình... Rất rõ ràng, cũng hoàn toàn không phải không có phản ứng.
Đây mới chính là vẫn đề lớn nhất!
Tình huống như vậy, chính mình không phải nên cự tuyệt hay sao!!!
Sao lại không cự tuyệt đi!!!
Cậu không ngừng thôi miên chính mình như vậy, nhưng kết quả có thể đoán trước được, vẫn không có tác dụng.
"Em không có sự lựa chọn."
Câu nói của Gin khiến mọi ý nghĩ của cậu bị đánh tan, không phải cậu không muốn, chỉ là cậu biết có giãy giụa cũng vô ích.
"Lúc tôi không ở đây Vermouth cũng sẽ không đến nơi này, như vậy quá nguy hiểm. Biện pháp tốt nhất là để Bourbon ở cạnh em, đó là biện pháp tốt nhất không khiến bất luận kẻ nào hoài nghi."
Nói xong, Gin rời khỏi sô pha, cách xa Shinichi một chút bắt đầu hút thuốc.
"Bourbon?"
Shinichi biết thân phận người kia, thời điểm ban đầu cậu cũng từng cho rằng đó là một thành viên của tổ chức, nhưng kết quả điều tra cuối cùng cho biết đối phương là người cảnh sát Nhật Bản sắp xếp vào tổ chức để nằm vùng. Hơn nữa, cho dù là nằm vùng, thân phận của anh ta cũng không đơn giản như vậy, mà có quan hệ tốt với Bourbon như thế khiến Shinichi cũng khá hoài nghi thân phận Gin.
Cậu cảm thấy có một số việc đã sắp trồi lên mặt nước, nhưng vẫn như cũ không thấy rõ.
Dựa theo tiếp xúc của Akai Shuuichi cùng Bourbon, bọn họ hẳn là có quen biết, tuy là đối thủ nhưng quan hệ lại không bình thường, như vậy Gin cùng Bourbon có quan hệ thế nào? Thân phận là gì? Tại sao Akai Shuuichi chưa từng nhắc tới, hơn nữa mỗi lần gặp mặt, bọn họ giống như không hề quen biết nhau, như vậy đến tột cùng là vì cái gì?
Vào thời điểm đó, Shinichi cảm thấy dường như mình đã bỏ sót một vấn đề nào đó, nhưng trước sau vẫn không thể biết vấn đề ở chỗ nào.
Nếu cậu có thể nghĩ ra một điểm để xuyên suốt toàn bộ vấn đề, có lẽ cậu đã đỡ tốn được một chút tế bào não.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất