Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 120: Cuối cùng cũng có lúc hổ dữ xổng chuồng
Thấy cổ Lý Trường Thiên bị siết ra một vết máu, Yến Thù lập tức hốt hoảng: "Lý Trường Thiên! Ngồi lại đi, đừng nhúc nhích!"
Lý Trường Thiên cũng cảm thấy trên cổ đau đớn, hắn sờ lên cổ, bàn tay đầy máu, đau đến nỗi hai mắt đỏ lên, lại nghẹn ngào thút thít.
Hắn ủy khuất nhìn Yến Thù rồi run rẩy lùi về trên ghế bành.
Trái tim Yến Thù như bị một bàn tay nắm chặt, hít thở không thông, lồng ngực phập phồng, chỉ hận không thể lập tức tiến lên che chở Lý Trường Thiên sau lưng mình.
Tần Quyết Minh chưa bao giờ thấy Yến Thù hốt hoảng như vậy, trong lòng không khỏi cảm khái, hắn nhìn về phía Hàn Nhai bình tĩnh nói: "Hàn vương gia, Hoàng thượng lâu rồi không gặp Hàn vương gia nên nhớ máu mủ tình thâm, ta phụng lệnh Hoàng thượng đến Bạch Đế Thành mời vương gia về kinh thành, xin vương gia đừng làm khó chúng ta."
Hàn Nhai thoáng nới lỏng sợi chỉ bạc trên cổ Lý Trường Thiên, không nhanh không chậm bưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói: "Tần đô đốc, đúng là nhiều năm không gặp, bấm ngón tay tính toán, ngươi đi Sóc Phương cũng chín năm rồi nhỉ."
Tần Quyết Minh: "Tiểu nhân không có danh tiếng gì mà lại may mắn được Hàn vương gia nhớ kỹ tính danh, quả thực cảm thấy kinh sợ."
Hàn Nhai mỉm cười: "Tần đô đốc thật khiêm tốn, chín năm trước Tần đô đốc nhất quyết đối nghịch với lão phu đến cùng, lão phu vẫn còn nhớ rõ mồn một."
Tần Quyết Minh nói chẳng chút dao động: "Hàn vương gia cứ đùa, người vô danh như ta sao dám đối nghịch với Hàn vương gia cơ chứ? Ngài là Nhiếp chính vương gia lý trí rõ ràng, năm đó lo cho xã tắc không ngại vất vả, phụ tá Hoàng thượng xử lý triều chính, chúng ta vẫn còn nhớ rõ, cùng là lấn quyền triều chính nhưng ngài không giống những kẻ nắm quyền lớn thời xưa, ai nấy đều là gian thần tiểu nhân hèn hạ, nhưng suy cho cùng những kẻ này rốt cuộc cũng chỉ có thể rơi vào kết cục hài cốt không còn, Hàn vương gia, ngài thấy đúng không?"
Hàn Nhai mỉm cười chậm rãi đặt chén trà bằng sứ men xanh xuống bàn: "Nghe nói Tần đô đốc công minh chính trực, tinh thông pháp lệnh, xin hỏi đô đốc, luật pháp triều ta, tự tiện giết hoàng thất thì tội bậc mấy?"
Tần Quyết Minh dừng một chút rồi đáp: "Bậc nhất."
"A......" Hàn Nhai gật đầu, "Bậc nhất là tru di cửu tộc, Tần đại nhân tuy ở Sóc Phương lâu năm nhưng hiện giờ người của Tần phủ đông đảo, trước khi ta rời khỏi Bạch Đế Thành có nghe nói đại ca ngài vừa có một đứa cháu lanh lợi, không biết Tần đô đốc đã biết việc này chưa?"
Tần Quyết Minh nhíu mày.
"Tần đô đốc muốn đưa ta vào chỗ chết nhưng có thể ra tay được không?" Hàn Nhai cũng không quanh co mà nói rõ, "Hay Tần đô đốc nghĩ Hoàng thượng có thể bảo vệ ngươi? Bây giờ triều đình rung chuyển, các quan đều có tâm tư riêng, ngươi cảm thấy dưới áp lực do vây cánh của ta tạo ra thì liệu Hoàng thượng có thể bảo vệ ngươi không? Nên nhớ dị tộc sắp xâm lăng, đảng phái đấu tranh nội bộ, ngay cả bản thân mình Hoàng thượng còn khó lòng đảm bảo!"
Hàn Nhai chậm rãi đứng dậy nhìn quanh giễu cợt: "Không biết các vị đang ngồi đây có thể bắt ta thế nào? Ồ, anh bạn, lén lút không phải là hành vi của quân tử đâu."
Hàn Nhai bỗng nhiên đến gần Lý Trường Thiên rồi lấy từ trong tay áo ra môt con dao găm, duỗi thẳng cánh tay qua bàn trà dí mũi dao nhọn vào cổ Lý Trường Thiên.
Thì ra nhân lúc Hàn Nhai và Tần Quyết Minh châm chọc nhau, Lý Trường Thiên đã lặng lẽ tháo sợi chỉ bạc trên cổ xuống.
Mặc dù động tác của hắn cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn bị Hàn Nhai phát hiện ra ngay.
"Huhuhu, đừng đánh ta, đừng đánh ta." Lý Trường Thiên sợ hãi khóc thút thít.
Hàn Nhai phiền chán tiếng khóc kia, bàn tay không khỏi đè mạnh lưỡi dao găm vào cổ Lý Trường Thiên, mấy giọt máu đỏ thẫm lập tức ứa ra.
Đôi mắt Yến Thù đột nhiên co lại, toàn thân cứng đờ, lòng đau như dao cắt, y nhìn chằm chằm con dao găm trên cổ Lý Trường Thiên mà không thở nổi.
Tần Quyết Minh mở miệng: "Hàn vương gia cần gì phải thế, ngài đã nói giết người hoàng tộc chính là tội tru di cửu tộc, tất nhiên chúng ta không dám động vào ngài rồi."
Hàn Nhai chế giễu: "Giờ Tần đô đốc lại tình nguyện hiến kế cho ta sao? Không cần ngươi nhiều lời, dù ta về kinh thành thì vẫn có thể bình an vô sự, nhưng ta không muốn trở về, thiên hạ rộng lớn đâu chỉ có Bắc Địch và Trung Nguyên, ta tự có chỗ."
Nghĩ cũng phải, Hàn Nhai đa mưu túc trí như vậy, đi một nước cờ ròng rã mười bốn năm sao có thể không lường trước kết quả xấu nhất, sao có thể không chuẩn bị đường lui cho mình.
Hàn Nhai nói: "Ta vốn định tìm một thủ hạ cải trang thật giả lẫn lộn, nào biết thủ hạ chưa tìm được mà lại bất ngờ gặp anh bạn này, nghe nói hắn và Thiếu khanh Đại Lý Tự Yến Thù rất thân nhau, Yến Thù lại là nghĩa tử của Tần đô đốc ngươi, thế thì cứ mượn anh bạn này mở đường vậy, chẳng hay Tần đô đốc có bằng lòng không?"
Nói rồi Hàn Nhai lại đè tay mạnh hơn.
Lần này cổ Lý Trường Thiên không chỉ ứa ra mấy giọt máu mà máu tươi từ mấy vết thương cũ chồng chất trên cổ chảy xuống nhuộm đỏ cả vạt áo của hắn.
Cả người Yến Thù lạnh toát, bả vai khẽ run rẩy, y nhắm mắt lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay bật máu.
Đây quả nhiên là ngõ cụt.
Nếu không thả Hàn Nhai thì Lý Trường Thiên làm sao sống sót được?
Thật sự phải để Hàn Nhai rời đi như không có việc gì sao?
Đúng như Hàn Nhai đã nói, thiên hạ rộng lớn không chỉ có Trung Nguyên và Bắc Địch, một khi Hàn Nhai trốn thoát thì muốn bắt hắn lại e là khó càng thêm khó.
Sau khi Hàn Nhai hỏi xong, gian phòng yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Hồi lâu sau, một tiếng thở dài bất lực vang lên.
Tần Quyết Minh nói: "Ta để ngươi đi, nhưng ngươi nhất định phải thả hắn ra."
Hàn Nhai cười lạnh: "Được, một lời đã định."
Hắn vừa dứt lời thì mấy thích khách Hàn Nha xuất hiện từ trong bóng tối sau lưng, Hàn Nhai ra hiệu cho đám thích khách Hàn Nha để bọn hắn tiến lên thay mình uy hiếp Lý Trường Thiên.
Hàn Nhai đắc ý nhìn thoáng qua Lý Trường Thiên, thấy Lý Trường Thiên đang sợ hãi co rúm đằng kia, vết thương trên cổ bị dao găm cứa rộng ra, nhìn vừa đáng thương vừa thảm hại.
Hàn Nhai tặc lưỡi, thầm nghĩ bây giờ cũng không thể để hắn chết, thế là dời dao găm ra xa, không còn kề sát vào cổ Lý Trường Thiên nữa.
Nhưng đúng lúc này, Lý Trường Thiên ngẩng đầu nhìn tới.
Ánh mắt hắn và ánh mắt Hàn Nhai giao nhau giữa không trung.
Hàn Nhai nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu kia giống hệt con thú bị nhốt, không còn ngây dại ngu ngơ mà chỉ có quật cường, hung ác, bình tĩnh!!!
Bi phẫn cực độ, rốt cuộc cũng có ngày hổ dữ xổng chuồng.
Trong lòng Hàn Nhai kinh hãi, lập tức nắm chặt dao găm đâm tới cổ Lý Trường Thiên!
Nhưng đã quá muộn.
Chỉ trong giây lát, Lý Trường Thiên đã nắm chặt cổ tay Hàn Nhai ngăn cản hắn dùng lực, sau đó vặn cánh tay đè nghiến hắn xuống bàn trà!
Bộ ấm chén bằng sứ men xanh rơi hết xuống đất, nước trà và mảnh vỡ văng tung tóe khiến mọi người đều sững sờ.
Thích khách Hàn Nha tiến lên rồi lập tức dừng lại, không dám hành động lỗ mãng.
Lý Trường Thiên một tay vặn chặt cánh tay Hàn Nhai, một tay cầm dao găm vừa cướp được dí vào cổ Hàn Nhai, ngữ điệu bình tĩnh nói: "Cuối cùng cũng đợi được giờ khắc này."
Hàn Nhai chẳng những không giận mà còn cười: "Anh bạn, ta đã xem thường ngươi rồi, ngươi cũng giống như quận chúa phản kháng lúc trước khiến ta thật sự kinh ngạc, đúng là quận chúa biết cách dạy dỗ."
Lý Trường Thiên thấy Hàn Nhai còn dám nhắc tới Lý Thu Thủy thì lửa giận lập tức xông lên đầu, hắn nắm chặt cán dao găm, hai mắt đỏ ngầu, trong mắt đều là sát ý.
"Lý Trường Thiên! Khoan đã!!!"
Bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên khiến Lý Trường Thiên tỉnh táo lại.
Đó là giọng Yến Thù.
"Trường Thiên tiểu huynh đệ." Tần Quyết Minh cũng hấp tấp mở miệng, "Đừng xúc động, việc này ngươi không nên ra tay, Hàn Nhai ở kinh thành có thế lực khá lớn, nghiệt đảng rất nhiều, sợ có người sẽ trả thù ngươi, hơn nữa hắn còn là người trong hoàng thất, chung quy là bá phụ của Hoàng thượng, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể tùy ý lấy mạng hắn, nếu ngươi giết hắn thì sẽ chịu tội giết hoàng thất! Sẽ bị tru cửu tộc!"
Lý Trường Thiên vừa dí dao găm vào cổ Hàn Nhai vừa lẳng lặng nghe Tần Quyết Minh khuyên nhủ.
Hắn hít sâu mấy lần để mình tỉnh táo lại.
Sau đó hắn không còn tức run người, cũng chẳng còn giận đến mất lý trí.
Đầu óc hắn thông suốt, cũng biết rõ mình đang làm gì.
Lý Trường Thiên ngẩng đầu nói với Tần Quyết Minh: "Tần đại nhân, ta không có cửu tộc, tỷ tỷ duy nhất của ta đã qua đời vài ngày trước rồi."
Dứt lời, Lý Trường Thiên dùng dao găm cắt cổ Hàn Nhai.
Trong sự kiên quyết khiến người ta không rét mà run đều là bình tĩnh.
"Ặc......"
Hàn Nhai trừng to hai mắt, ôm cổ đang phun máu tươi chậm chạp ngã xuống.
Sau khi bản năng sợ chết qua đi, ánh mắt hắn dần bình tĩnh lại, hắn thất thần lẩm bẩm hai cái tên.
Người vợ đã mất và đứa con gái yêu quý.
Nhưng hắn không tin có báo ứng, không tin có Địa Ngục, càng không tin có luân hồi kiếp sau.
Hàn Nhai ngã phịch xuống đất, không còn hơi thở.
Gian phòng lại một lần nữa rơi vào yên ắng tĩnh mịch.
Không giống với sự yên lặng căng thẳng trước đó, lần này đám người trầm mặc giống như một bài ca bi tráng oanh liệt vội vàng kết thúc, ngoại trừ im lặng thì không biết phải làm gì khác.
Lý Trường Thiên bình tĩnh đứng đó, cả người dính đầy máu tươi, có máu của chính hắn, cũng có máu của người khác, chung quanh hắn bàn ghế đều ngã chỏng chơ, mảnh sứ vỡ và lá trà ngâm trong vũng máu, cảnh tượng rất hỗn độn.
Lý Trường Thiên chợt cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, cổ tay, cổ chân, cổ, vết thương trên người đều đau dữ dội.
Hắn ngửa đầu, trong lòng đầy bất lực, cảm giác mờ mịt và bơ vơ khi vừa xuyên tới thế giới này chiếm cứ cả trái tim hắn, vì không biết làm sao nên luôn thấy bất an.
Hắn đứng đó, chỉ đứng thôi mà như hao hết toàn bộ sức lực và ý chí.
Đúng lúc này, Lý Trường Thiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã.
Hắn vừa định ngẩng đầu nhìn lại thì đột nhiên bị ai đó nắm lấy cánh tay kéo mạnh, sau đó rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cái ôm kia như lò sưởi giữa trời đông giá rét, như chết đuối được cứu lên.
Thời khắc sắp chết gặp được mùa xuân ấm áp của nhân gian, từ đây tỉnh rượu hoa rơi, lại không thể sống cô độc nữa.
Yến Thù ôm chặt Lý Trường Thiên, khẽ vuốt tóc hắn, trong giọng nói đều là đau lòng: "Đừng nghĩ nữa, không sao đâu."
Lý Trường Thiên cười rất miễn cưỡng.
Hắn nói: "Yến Thù, giờ ta không ngốc nữa, ngươi không cần an ủi ta như thế, ta không khóc đâu."
Yến Thù nhẹ nhàng đè thấp đầu Lý Trường Thiên để trán hắn có thể tựa lên vai mình.
Yến Thù nói khẽ: "Có thể khóc, dù không ngốc vẫn có thể khóc mà."
Chỉ một câu này mà thân thể vốn đang cứng đờ của Lý Trường Thiên bỗng nhiên run rẩy.
Hắn chậm rãi đưa tay ôm lại Yến Thù, vùi cả người vào ngực Yến Thù, cắn chặt môi thống khổ nghẹn ngào đến sắp lả đi.
Lý Trường Thiên nói: "Yến Thù, tỷ tỷ của ta đi rồi, nàng đi rồi, là ta nói muốn rời khỏi đây, ta còn hứa sẽ bảo vệ nàng chu toàn."
Yến Thù không nói gì mà chỉ ôm chặt Lý Trường Thiên yên lặng lắng nghe.
Toàn thân Lý Trường Thiên run rẩy, cực kỳ bi ai.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn quật cường không rơi một giọt nước mắt nào.
Lý Trường Thiên cũng cảm thấy trên cổ đau đớn, hắn sờ lên cổ, bàn tay đầy máu, đau đến nỗi hai mắt đỏ lên, lại nghẹn ngào thút thít.
Hắn ủy khuất nhìn Yến Thù rồi run rẩy lùi về trên ghế bành.
Trái tim Yến Thù như bị một bàn tay nắm chặt, hít thở không thông, lồng ngực phập phồng, chỉ hận không thể lập tức tiến lên che chở Lý Trường Thiên sau lưng mình.
Tần Quyết Minh chưa bao giờ thấy Yến Thù hốt hoảng như vậy, trong lòng không khỏi cảm khái, hắn nhìn về phía Hàn Nhai bình tĩnh nói: "Hàn vương gia, Hoàng thượng lâu rồi không gặp Hàn vương gia nên nhớ máu mủ tình thâm, ta phụng lệnh Hoàng thượng đến Bạch Đế Thành mời vương gia về kinh thành, xin vương gia đừng làm khó chúng ta."
Hàn Nhai thoáng nới lỏng sợi chỉ bạc trên cổ Lý Trường Thiên, không nhanh không chậm bưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói: "Tần đô đốc, đúng là nhiều năm không gặp, bấm ngón tay tính toán, ngươi đi Sóc Phương cũng chín năm rồi nhỉ."
Tần Quyết Minh: "Tiểu nhân không có danh tiếng gì mà lại may mắn được Hàn vương gia nhớ kỹ tính danh, quả thực cảm thấy kinh sợ."
Hàn Nhai mỉm cười: "Tần đô đốc thật khiêm tốn, chín năm trước Tần đô đốc nhất quyết đối nghịch với lão phu đến cùng, lão phu vẫn còn nhớ rõ mồn một."
Tần Quyết Minh nói chẳng chút dao động: "Hàn vương gia cứ đùa, người vô danh như ta sao dám đối nghịch với Hàn vương gia cơ chứ? Ngài là Nhiếp chính vương gia lý trí rõ ràng, năm đó lo cho xã tắc không ngại vất vả, phụ tá Hoàng thượng xử lý triều chính, chúng ta vẫn còn nhớ rõ, cùng là lấn quyền triều chính nhưng ngài không giống những kẻ nắm quyền lớn thời xưa, ai nấy đều là gian thần tiểu nhân hèn hạ, nhưng suy cho cùng những kẻ này rốt cuộc cũng chỉ có thể rơi vào kết cục hài cốt không còn, Hàn vương gia, ngài thấy đúng không?"
Hàn Nhai mỉm cười chậm rãi đặt chén trà bằng sứ men xanh xuống bàn: "Nghe nói Tần đô đốc công minh chính trực, tinh thông pháp lệnh, xin hỏi đô đốc, luật pháp triều ta, tự tiện giết hoàng thất thì tội bậc mấy?"
Tần Quyết Minh dừng một chút rồi đáp: "Bậc nhất."
"A......" Hàn Nhai gật đầu, "Bậc nhất là tru di cửu tộc, Tần đại nhân tuy ở Sóc Phương lâu năm nhưng hiện giờ người của Tần phủ đông đảo, trước khi ta rời khỏi Bạch Đế Thành có nghe nói đại ca ngài vừa có một đứa cháu lanh lợi, không biết Tần đô đốc đã biết việc này chưa?"
Tần Quyết Minh nhíu mày.
"Tần đô đốc muốn đưa ta vào chỗ chết nhưng có thể ra tay được không?" Hàn Nhai cũng không quanh co mà nói rõ, "Hay Tần đô đốc nghĩ Hoàng thượng có thể bảo vệ ngươi? Bây giờ triều đình rung chuyển, các quan đều có tâm tư riêng, ngươi cảm thấy dưới áp lực do vây cánh của ta tạo ra thì liệu Hoàng thượng có thể bảo vệ ngươi không? Nên nhớ dị tộc sắp xâm lăng, đảng phái đấu tranh nội bộ, ngay cả bản thân mình Hoàng thượng còn khó lòng đảm bảo!"
Hàn Nhai chậm rãi đứng dậy nhìn quanh giễu cợt: "Không biết các vị đang ngồi đây có thể bắt ta thế nào? Ồ, anh bạn, lén lút không phải là hành vi của quân tử đâu."
Hàn Nhai bỗng nhiên đến gần Lý Trường Thiên rồi lấy từ trong tay áo ra môt con dao găm, duỗi thẳng cánh tay qua bàn trà dí mũi dao nhọn vào cổ Lý Trường Thiên.
Thì ra nhân lúc Hàn Nhai và Tần Quyết Minh châm chọc nhau, Lý Trường Thiên đã lặng lẽ tháo sợi chỉ bạc trên cổ xuống.
Mặc dù động tác của hắn cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn bị Hàn Nhai phát hiện ra ngay.
"Huhuhu, đừng đánh ta, đừng đánh ta." Lý Trường Thiên sợ hãi khóc thút thít.
Hàn Nhai phiền chán tiếng khóc kia, bàn tay không khỏi đè mạnh lưỡi dao găm vào cổ Lý Trường Thiên, mấy giọt máu đỏ thẫm lập tức ứa ra.
Đôi mắt Yến Thù đột nhiên co lại, toàn thân cứng đờ, lòng đau như dao cắt, y nhìn chằm chằm con dao găm trên cổ Lý Trường Thiên mà không thở nổi.
Tần Quyết Minh mở miệng: "Hàn vương gia cần gì phải thế, ngài đã nói giết người hoàng tộc chính là tội tru di cửu tộc, tất nhiên chúng ta không dám động vào ngài rồi."
Hàn Nhai chế giễu: "Giờ Tần đô đốc lại tình nguyện hiến kế cho ta sao? Không cần ngươi nhiều lời, dù ta về kinh thành thì vẫn có thể bình an vô sự, nhưng ta không muốn trở về, thiên hạ rộng lớn đâu chỉ có Bắc Địch và Trung Nguyên, ta tự có chỗ."
Nghĩ cũng phải, Hàn Nhai đa mưu túc trí như vậy, đi một nước cờ ròng rã mười bốn năm sao có thể không lường trước kết quả xấu nhất, sao có thể không chuẩn bị đường lui cho mình.
Hàn Nhai nói: "Ta vốn định tìm một thủ hạ cải trang thật giả lẫn lộn, nào biết thủ hạ chưa tìm được mà lại bất ngờ gặp anh bạn này, nghe nói hắn và Thiếu khanh Đại Lý Tự Yến Thù rất thân nhau, Yến Thù lại là nghĩa tử của Tần đô đốc ngươi, thế thì cứ mượn anh bạn này mở đường vậy, chẳng hay Tần đô đốc có bằng lòng không?"
Nói rồi Hàn Nhai lại đè tay mạnh hơn.
Lần này cổ Lý Trường Thiên không chỉ ứa ra mấy giọt máu mà máu tươi từ mấy vết thương cũ chồng chất trên cổ chảy xuống nhuộm đỏ cả vạt áo của hắn.
Cả người Yến Thù lạnh toát, bả vai khẽ run rẩy, y nhắm mắt lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay bật máu.
Đây quả nhiên là ngõ cụt.
Nếu không thả Hàn Nhai thì Lý Trường Thiên làm sao sống sót được?
Thật sự phải để Hàn Nhai rời đi như không có việc gì sao?
Đúng như Hàn Nhai đã nói, thiên hạ rộng lớn không chỉ có Trung Nguyên và Bắc Địch, một khi Hàn Nhai trốn thoát thì muốn bắt hắn lại e là khó càng thêm khó.
Sau khi Hàn Nhai hỏi xong, gian phòng yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Hồi lâu sau, một tiếng thở dài bất lực vang lên.
Tần Quyết Minh nói: "Ta để ngươi đi, nhưng ngươi nhất định phải thả hắn ra."
Hàn Nhai cười lạnh: "Được, một lời đã định."
Hắn vừa dứt lời thì mấy thích khách Hàn Nha xuất hiện từ trong bóng tối sau lưng, Hàn Nhai ra hiệu cho đám thích khách Hàn Nha để bọn hắn tiến lên thay mình uy hiếp Lý Trường Thiên.
Hàn Nhai đắc ý nhìn thoáng qua Lý Trường Thiên, thấy Lý Trường Thiên đang sợ hãi co rúm đằng kia, vết thương trên cổ bị dao găm cứa rộng ra, nhìn vừa đáng thương vừa thảm hại.
Hàn Nhai tặc lưỡi, thầm nghĩ bây giờ cũng không thể để hắn chết, thế là dời dao găm ra xa, không còn kề sát vào cổ Lý Trường Thiên nữa.
Nhưng đúng lúc này, Lý Trường Thiên ngẩng đầu nhìn tới.
Ánh mắt hắn và ánh mắt Hàn Nhai giao nhau giữa không trung.
Hàn Nhai nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu kia giống hệt con thú bị nhốt, không còn ngây dại ngu ngơ mà chỉ có quật cường, hung ác, bình tĩnh!!!
Bi phẫn cực độ, rốt cuộc cũng có ngày hổ dữ xổng chuồng.
Trong lòng Hàn Nhai kinh hãi, lập tức nắm chặt dao găm đâm tới cổ Lý Trường Thiên!
Nhưng đã quá muộn.
Chỉ trong giây lát, Lý Trường Thiên đã nắm chặt cổ tay Hàn Nhai ngăn cản hắn dùng lực, sau đó vặn cánh tay đè nghiến hắn xuống bàn trà!
Bộ ấm chén bằng sứ men xanh rơi hết xuống đất, nước trà và mảnh vỡ văng tung tóe khiến mọi người đều sững sờ.
Thích khách Hàn Nha tiến lên rồi lập tức dừng lại, không dám hành động lỗ mãng.
Lý Trường Thiên một tay vặn chặt cánh tay Hàn Nhai, một tay cầm dao găm vừa cướp được dí vào cổ Hàn Nhai, ngữ điệu bình tĩnh nói: "Cuối cùng cũng đợi được giờ khắc này."
Hàn Nhai chẳng những không giận mà còn cười: "Anh bạn, ta đã xem thường ngươi rồi, ngươi cũng giống như quận chúa phản kháng lúc trước khiến ta thật sự kinh ngạc, đúng là quận chúa biết cách dạy dỗ."
Lý Trường Thiên thấy Hàn Nhai còn dám nhắc tới Lý Thu Thủy thì lửa giận lập tức xông lên đầu, hắn nắm chặt cán dao găm, hai mắt đỏ ngầu, trong mắt đều là sát ý.
"Lý Trường Thiên! Khoan đã!!!"
Bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên khiến Lý Trường Thiên tỉnh táo lại.
Đó là giọng Yến Thù.
"Trường Thiên tiểu huynh đệ." Tần Quyết Minh cũng hấp tấp mở miệng, "Đừng xúc động, việc này ngươi không nên ra tay, Hàn Nhai ở kinh thành có thế lực khá lớn, nghiệt đảng rất nhiều, sợ có người sẽ trả thù ngươi, hơn nữa hắn còn là người trong hoàng thất, chung quy là bá phụ của Hoàng thượng, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể tùy ý lấy mạng hắn, nếu ngươi giết hắn thì sẽ chịu tội giết hoàng thất! Sẽ bị tru cửu tộc!"
Lý Trường Thiên vừa dí dao găm vào cổ Hàn Nhai vừa lẳng lặng nghe Tần Quyết Minh khuyên nhủ.
Hắn hít sâu mấy lần để mình tỉnh táo lại.
Sau đó hắn không còn tức run người, cũng chẳng còn giận đến mất lý trí.
Đầu óc hắn thông suốt, cũng biết rõ mình đang làm gì.
Lý Trường Thiên ngẩng đầu nói với Tần Quyết Minh: "Tần đại nhân, ta không có cửu tộc, tỷ tỷ duy nhất của ta đã qua đời vài ngày trước rồi."
Dứt lời, Lý Trường Thiên dùng dao găm cắt cổ Hàn Nhai.
Trong sự kiên quyết khiến người ta không rét mà run đều là bình tĩnh.
"Ặc......"
Hàn Nhai trừng to hai mắt, ôm cổ đang phun máu tươi chậm chạp ngã xuống.
Sau khi bản năng sợ chết qua đi, ánh mắt hắn dần bình tĩnh lại, hắn thất thần lẩm bẩm hai cái tên.
Người vợ đã mất và đứa con gái yêu quý.
Nhưng hắn không tin có báo ứng, không tin có Địa Ngục, càng không tin có luân hồi kiếp sau.
Hàn Nhai ngã phịch xuống đất, không còn hơi thở.
Gian phòng lại một lần nữa rơi vào yên ắng tĩnh mịch.
Không giống với sự yên lặng căng thẳng trước đó, lần này đám người trầm mặc giống như một bài ca bi tráng oanh liệt vội vàng kết thúc, ngoại trừ im lặng thì không biết phải làm gì khác.
Lý Trường Thiên bình tĩnh đứng đó, cả người dính đầy máu tươi, có máu của chính hắn, cũng có máu của người khác, chung quanh hắn bàn ghế đều ngã chỏng chơ, mảnh sứ vỡ và lá trà ngâm trong vũng máu, cảnh tượng rất hỗn độn.
Lý Trường Thiên chợt cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, cổ tay, cổ chân, cổ, vết thương trên người đều đau dữ dội.
Hắn ngửa đầu, trong lòng đầy bất lực, cảm giác mờ mịt và bơ vơ khi vừa xuyên tới thế giới này chiếm cứ cả trái tim hắn, vì không biết làm sao nên luôn thấy bất an.
Hắn đứng đó, chỉ đứng thôi mà như hao hết toàn bộ sức lực và ý chí.
Đúng lúc này, Lý Trường Thiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã.
Hắn vừa định ngẩng đầu nhìn lại thì đột nhiên bị ai đó nắm lấy cánh tay kéo mạnh, sau đó rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cái ôm kia như lò sưởi giữa trời đông giá rét, như chết đuối được cứu lên.
Thời khắc sắp chết gặp được mùa xuân ấm áp của nhân gian, từ đây tỉnh rượu hoa rơi, lại không thể sống cô độc nữa.
Yến Thù ôm chặt Lý Trường Thiên, khẽ vuốt tóc hắn, trong giọng nói đều là đau lòng: "Đừng nghĩ nữa, không sao đâu."
Lý Trường Thiên cười rất miễn cưỡng.
Hắn nói: "Yến Thù, giờ ta không ngốc nữa, ngươi không cần an ủi ta như thế, ta không khóc đâu."
Yến Thù nhẹ nhàng đè thấp đầu Lý Trường Thiên để trán hắn có thể tựa lên vai mình.
Yến Thù nói khẽ: "Có thể khóc, dù không ngốc vẫn có thể khóc mà."
Chỉ một câu này mà thân thể vốn đang cứng đờ của Lý Trường Thiên bỗng nhiên run rẩy.
Hắn chậm rãi đưa tay ôm lại Yến Thù, vùi cả người vào ngực Yến Thù, cắn chặt môi thống khổ nghẹn ngào đến sắp lả đi.
Lý Trường Thiên nói: "Yến Thù, tỷ tỷ của ta đi rồi, nàng đi rồi, là ta nói muốn rời khỏi đây, ta còn hứa sẽ bảo vệ nàng chu toàn."
Yến Thù không nói gì mà chỉ ôm chặt Lý Trường Thiên yên lặng lắng nghe.
Toàn thân Lý Trường Thiên run rẩy, cực kỳ bi ai.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn quật cường không rơi một giọt nước mắt nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất