Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 32: Nhất thời chủ quan bị làm choáng

Trước Sau
Tần Quyết Minh siết chặt lá thư, hai mắt nhắm nghiền, nửa như suy nghĩ nửa như đang khống chế cảm xúc, thật lâu sau hắn mới mở mắt ra nói với Triệu bá: "Triệu bá, phiền ngươi đêm nay trông chừng hắn, sáng mai ta tự có tính toán".

Triệu bá gật đầu tỏ ý đã hiểu, đứng dậy đi về phía Tây viện.

Tần Quyết Minh thở ra một hơi dài, sau đó hung hăng vò thư thành một cục, như thể nó là thứ gì đó khiến người ta không thể chịu đựng nổi.

Hắn ngoái nhìn lại sân phía Tây, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm phủ sương.

-

Sáng hôm sau, Lý Trường Thiên như thường lệ gấp chăn lại rồi đi rửa mặt.

Lý Trường Thiên đang treo khăn lên giá gỗ thì cửa sương phòng bị gõ.

Lý Trường Thiên đứng dậy mở cửa, trông thấy một nữ tử dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đầu búi tóc đang rụt rè đứng trước cửa, nàng cúi đầu khẽ nói: "Lý công tử, Yến thiếu gia dặn ta khi nào dùng bữa thì gọi ngươi".

Xem ra vị này chính là trù nương mà Yến Thù nhắc đến.

"Được, cám ơn ngươi, ta đi đây." Lý Trường Thiên cười nói, sau đó đi tới sảnh đường.

Gió thu mát mẻ, tứ hợp viện không một bóng người an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi lá khô bay xào xạc.

Lý Trường Thiên băng qua sân để đến sảnh đường, hắn đi vài bước thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng, thế là đột ngột đứng lại nhìn quanh bốn phía.

Khoảng sân rộng lớn yên tĩnh không có gì khác thường, sân phía Tây này vốn không ai ở, hiện giờ cũng vắng vẻ như như thường lệ mà thôi.

Lý Trường Thiên thầm nghĩ mình đa nghi, lại đi tiếp hai bước.

Hắn dừng chân lại một lần nữa.

Lần này hắn đã phát hiện chỗ nào không đúng.

Hắn cảm thấy có người từ một nơi bí mật gần đó theo dõi hắn.

Mà trực giác mách bảo Lý Trường Thiên nếu hắn quay đầu thì cũng chỉ nhìn thấy một khoảng sân trống rỗng.

Trực giác này khiến Lý Trường Thiên rùng mình.

Khi Lý Trường Thiên đang không biết làm sao thì đột nhiên có người yên lặng không một tiếng động đi về phía hắn.

Khi người kia đến gần mình, Lý Trường Thiên lập tức quay phắt lại, sau đó sửng sốt.

Là Tần Quyết Minh.



Trên mặt Tần Quyết Minh mang ý cười hiền lành: "Trường Thiên tiểu huynh đệ, sao lại đứng ở đây?"

"A...... Tần đại nhân, cháu, cháu......" Lý Trường Thiên ấp úng không biết giải thích thế nào.

"Đi thôi, đến sảnh dùng bữa sáng, hôm nay Thù nhi không ở đây, hai ta có thể tâm sự."

Dứt lời Tần Quyết Minh cũng không đợi Lý Trường Thiên trả lời, chắp tay sau lưng đi đến sảnh đường.

Hai ta tâm sự?

Chẳng lẽ Yến Thù đã nói chuyện mình muốn đi lính với Tần Quyết Minh rồi sao?

Lý Trường Thiên nghi hoặc đuổi theo Tần Quyết Minh.

Hai người đi vào phòng, bàn ăn đã dọn xong, Tần Quyết Minh vén áo bào ngồi xuống rồi bưng chén cháo trước mặt lên.

Lý Trường Thiên cũng ngồi xuống, thấy sáng nay trên bàn toàn đồ ăn thơm nức mũi, cháo hoa nóng hổi thơm ngon, cũng cầm đũa và muỗng sứ múc ăn.

Tần Quyết Minh ý vị sâu xa nhìn Lý Trường Thiên đang ăn cháo rồi đột nhiên nói: "Trường Thiên tiểu huynh đệ, ngươi và Thù nhi đi chung bao lâu rồi?"

"A?" Lý Trường Thiên đang chuẩn bị gắp thức ăn, nghe Tần Quyết Minh hỏi lại thu tay về, đặt đũa xuống đáp, "Hơn một tháng ạ".

Tần Quyết Minh gật đầu rồi cũng buông đũa xuống: "Thù nhi từ nhỏ đã không thích nói chuyện, người ngoài không hiểu thật ra nó không biết cách đối nhân xử thế, còn khen nó tính tình trầm ổn, gặp chuyện bình tĩnh, chẳng hay Trường Thiên tiểu huynh đệ thấy Thù nhi thế nào?"

"Cháu thấy y thế nào á?" Lý Trường Thiên bị hỏi đến mờ mịt, mặc dù không biết Tần Quyết Minh có ý gì nhưng vẫn đáp "Cháu cảm thấy Yến Thù rất tốt, rất chính khí, có trách nhiệm, mặc dù nhìn lạnh lùng nhưng thật ra rất ôn nhu".

"Ôn nhu?" Tần Quyết Minh cười cười, ánh mắt không hiểu sao có chút lạnh lẽo, "Trường Thiên tiểu huynh đệ muốn nói là "ngây thơ" sao? Nếu không......"

Tần Quyết Minh đột nhiên kéo dài âm điệu, gằn từng chữ nói: "Trường Thiên tiểu huynh đệ sao có thể lừa gạt Thù nhi dễ dàng như thế?"

"Hả?" Trong chớp mắt Lý Trường Thiên còn tưởng mình nghe lầm.

Tất phiến? Thất thiên? Cơ biến? Cơ phiến?

Lẽ nào là......

Kỳ biến??

Kỳ biến ngẫu không đổi? Ký hiệu nhìn góc vuông?

Không đúng không đúng.

"Xin lỗi, Tần đại nhân, cháu không nghe rõ, xin ngài nói lại lần nữa." Lý Trường Thiên thành khẩn nói.



Tần Quyết Minh cười lạnh một tiếng: "Trường Thiên tiểu huynh đệ đừng giả ngu nữa, bây giờ người "Hàn Nha" đều ngạo mạn tự đại như vậy sao? Thật sự cho rằng lừa được Thù nhi thì có thể lừa được ta sao? Cuồng vọng!"

Lý Trường Thiên: "......"

Ta không hề giả ngu!!! Ta thật sự không nghe rõ mà!!!

Khi Tần Quyết Minh nói câu này, tách ra từng chữ thì Lý Trường Thiên đều hiểu là có ý gì, nhưng ghép lại một chỗ thì Lý Trường Thiên liền hoang mang.

Nhưng dù Lý Trường Thiên có hoang mang thế nào cũng nghe ra ác ý và phẫn nộ trong giọng nói của Tần Quyết Minh.

"Tần đại nhân, giữa chúng ta chắc có hiểu lầm gì đó." Lý Trường Thiên cố gắng hiểu rõ tình hình hiện giờ, "Cháu chưa bao giờ lừa Yến Thù, cháu từng bị mất trí nhớ, không biết chuyện trước đây......"

Lý Trường Thiên đột nhiên im bặt.

Bởi vì hắn nhận ra thân thể mình có chỗ khác thường, cháo vừa ăn ban nãy đang khuấy đảo trong dạ dày, hai mắt Lý Trường Thiên tối lại, chống bàn muốn đứng dậy nhưng chân lập tức mềm nhũn, ngã gục xuống.

Thân thể không có khí lực, đầu giống như bột nhão, ánh mắt càng lúc càng mơ hồ, Lý Trường Thiên cố gắng chớp mắt lắc đầu muốn giữ mình tỉnh táo nhưng vô ích, cuối cùng hắn vẫn chìm vào trong bóng tối.

Tần Quyết Minh đứng dậy, nhàn nhạt liếc nhìn Lý Trường Thiên đang hôn mê trên mặt đất rồi gọi: "Triệu bá".

Triệu bá đáp lời đẩy cửa vào.

Tần Quyết Minh nói: "Kéo ra trói lại, sau khi làm hắn tỉnh thì bảo Thiến Nương tới thẩm tra, hỏi hắn xem những kẻ khác của "Hàn Nha" đang ở đâu, nếu không khai thì đánh tới khi nào chịu nói mới thôi."

Thiến Nương chính là trù nương trong Tần phủ.

Triệu bá gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Tần Quyết Minh còn nói: "Truyền tin cho Thù nhi, gọi nó về đây."

Dứt lời Tần Quyết Minh đi ra khỏi phòng.

Nam tử thọt chân thường xuyên quét rác ở Tây viện đang đứng bên ngoài, thấy Tần Quyết Minh liền hành lễ, sau đó lấy ra một bình thuốc đưa cho Tần Quyết Minh: "Tần đại nhân, đây là cổ độc mà ngài cần".

Tần Quyết Minh đáp lễ tạ ơn: "Đa tạ chưởng môn, cách sử dụng thế nào còn phải xin chưởng môn chỉ giáo."

Chưởng môn Thiên Độc Môn khoát tay: "Tần đại nhân đa lễ rồi, nhưng tiểu huynh đệ kia quả thật là người "Hàn Nha" sao?"

Tần Quyết Minh gật đầu: "Thám tử hồi âm nói từng gặp qua người này bên cạnh "Sát thủ nhị", lúc đó "Sát thủ nhị" trò chuyện với hắn khá thân mật, nhất định là có quan hệ."

Chưởng môn Thiên Độc Môn thở dài: "Thật sự nhìn người không thể xem bề ngoài, nhớ lại tên sư đệ bất tài kia của ta cấu kết với "Hàn Nha" làm việc xấu mấy năm, giết hại người vô tội, đến mức ta còn tưởng người "Hàn Nha" đều không thể che giấu huyết khí trên người, không ngờ tiểu huynh đệ này đối xử với mọi người nho nhã lễ độ, ôn hòa thiện ý lại là người "Hàn Nha"."

Tần Quyết Minh thản nhiên nói: "Chưởng môn, lòng người khó lường, biết mặt mà không biết lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau