Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 43: Vì sao muốn đưa hắn đi
Yến Thù đang cột bọc hành lý đã đóng gói xong thì chợt nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân, quay đầu nhìn thì thấy Lý Trường Thiên mắt cười cong cong nói với y: "Ngươi có muốn ra ngoài ngắm trăng không?"
"Trăng?" Yến Thù lộ vẻ nghi hoặc.
Lý Trường Thiên gật đầu: "Ừ, nhân tiện nói chuyện với ta một lát."
"Được." Yến Thù thả hành lý trong tay xuống, khẽ gật đầu.
Thật ra y cũng muốn tâm sự với Lý Trường Thiên.
Hai người rời khỏi phòng ra đứng trong sân, Yến Thù đang nghĩ xem nên đi chỗ nào thì Lý Trường Thiên nhìn quanh bốn phía, sau đó quay lại hỏi y: "Ngươi biết bay đúng không?"
Yến Thù: "...... Đó không phải bay mà là khinh công......"
"Có khác gì đâu, ta thấy cùng là một thứ cả." Lý Trường Thiên chỉ về phía nóc nhà lợp ngói đỏ, "Chúng ta lên đó đi".
Yến Thù ngẩng lên nhìn lướt qua rồi gật đầu, y đang chuẩn bị đưa tay ôm eo Lý Trường Thiên mang hắn lên thì Lý Trường Thiên đã xắn tay áo rồi nhanh như một làn khói trèo lên cây du cổ thụ bên cạnh sương phòng.
Mặc dù dáng người Lý Trường Thiên mạnh mẽ nhẹ nhàng nhưng Yến Thù chợt có dự cảm không lành.
Quả nhiên Lý Trường Thiên đột ngột nhảy từ cành cây sang nóc nhà.
Sau đó nóc nhà liền bị Lý Trường Thiên giẫm ra một cái lỗ.
Yến Thù: "......"
Lý Trường Thiên phản ứng cực nhanh lui lại bên cạnh, may mà không bị rơi xuống, hắn nhìn mấy mảnh ngói vỡ răng rắc rơi xuống dưới, nhịn không được thốt lên: "Fuck!"
Yến Thù điểm nhẹ mũi chân, một bước vọt lên nóc nhà đứng cạnh Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên ngồi xổm cạnh lỗ hổng, mặt mũi đầy phiền muộn, hắn ngẩng lên nhìn Yến Thù nói: "Cái này...... Ta không cố ý...... Ta không biết thì ra nóc nhà các ngươi chỉ có ngói thôi......"
"Chân không sao chứ?" Yến Thù hỏi.
"Không sao, không sao." Lý Trường Thiên khoát tay, "Chỉ là cái lỗ này......"
"Không sao, Triệu bá sẽ gọi người đến sửa." Yến Thù thản nhiên nói.
"Vậy thì tốt rồi." Lý Trường Thiên thấy Yến Thù không trách mình thì khẽ thở phào.
Lý Trường Thiên đứng dậy leo lên đỉnh nóc nhà, tiện tay phủi sạch lá rụng phía trên rồi cất kỹ bọc y phục trên tay, sau đó ngồi xuống, hắn duỗi dài chân không có chút quy củ nào, hai tay chống sau lưng, nhìn Yến Thù cười nói: "Nào nào nào, ngồi xuống đi."
Yến Thù nghiêm chỉnh ngồi xuống cạnh Lý Trường Thiên.
Gió đêm mang theo hơi lạnh chầm chậm lướt qua, hai người cùng ngắm bầu trời đêm, nhất thời không ai nói năng gì.
Trăng sáng nhô cao, chiếu khắp vạn dặm.
"Thật xin lỗi." Lý Trường Thiên đột nhiên lên tiếng, "Trước đây ta đã hiểu lầm ngươi".
"Ừm?" Yến Thù thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn Lý Trường Thiên.
"Ta tưởng ngươi cho rằng ta là người Hàn Nha, đưa ta đi Giang Nam để giám sát ta." Lý Trường Thiên ngượng ngùng nhoẻn miệng cười với Yến Thù, "Khiến cho mấy ngày nay tâm trạng ta rất phiền muộn, hình như đối xử với ngươi cũng không tốt lắm".
Yến Thù ngẩn người.
"Thì ra ngươi luôn tin tưởng ta." Lý Trường Thiên thành khẩn nói, "Cám ơn ngươi, mặc dù ta không biết trước kia mình có phải là người Hàn Nha, có làm chuyện xấu hay không, nhưng ít nhất sau này ta tuyệt đối sẽ không có ý hại người".
"Ừm, ta tin ngươi." Nụ cười của Lý Trường Thiên làm Yến Thù không dám nhìn thẳng, y thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngẩng lên nhìn bầu trời đêm mênh mông.
"Nhưng sao ngươi lại muốn đem ta đi Giang Nam?" Lý Trường Thiên nhìn Yến Thù tò mò hỏi, "Để ta ở lại Tần phủ với ngươi mà nói không phải là chuyện tốt hay sao?"
Yến Thù: "......"
Yến Thù rũ mắt.
Đúng vậy, vì sao?
Vì sao y muốn đưa Lý Trường Thiên đi Giang Nam?
Yến Thù chợt nhớ lại lúc y vừa tới kinh thành, được Hoàng thượng phong làm Vạn Hộ Hầu chưởng quản mấy vạn quân, nhậm chức Hình bộ, giữ chức thiếu khanh Đại Lý Tự.
Rất nhiều người thấy y trẻ tuổi nên không phục, thường nói năng lỗ mãng với y.
Thế là một ngày Yến Thù triệu tập tất cả thuộc hạ, trong sân Đại Lý Tự có đặt một chiếc ghế dài, y đứng trên ghế nói với bọn họ.
"Nếu không phục thì thử đánh ta rơi khỏi ghế này xem."
Sau đó Yến Thù vững vàng đứng trên ghế cả một ngày, có được sự kính nể của tất cả mọi người.
Cũng vào ngày hôm đó Yến Thù đột nhiên cảm thấy y một thân một mình trong trời đất này dường như cũng có thể đứng vững.
Từ đó trở đi y không còn cố gắng tìm kiếm bạn đồng hành, dựa vào sức lực của mình để khám phá rất nhiều nghi án chưa giải quyết.
Y cũng không phải chán ghét có người đồng hành, chẳng qua cảm thấy không cần thiết mà thôi.
Vì vậy để Lý Trường Thiên ở tại Tần phủ với y mà nói có lẽ là một chuyện tốt.
Yến Thù suy tư một lát rồi đáp: "Quyết tâm mang ngươi theo là vì sợ nghĩa phụ lại nghiêm hình tra tấn ngươi."
"A......" Lý Trường Thiên chớp mắt, đang muốn nói thì lại bị Yến Thù ngắt lời.
Yến Thù lạnh nhạt nói: "Nhưng ngươi đừng lo, nghĩa phụ đã hứa sẽ không dùng hình với ngươi nữa, cho nên......"
"Cho nên ngươi cứ an tâm ở lại đi."
"Trăng?" Yến Thù lộ vẻ nghi hoặc.
Lý Trường Thiên gật đầu: "Ừ, nhân tiện nói chuyện với ta một lát."
"Được." Yến Thù thả hành lý trong tay xuống, khẽ gật đầu.
Thật ra y cũng muốn tâm sự với Lý Trường Thiên.
Hai người rời khỏi phòng ra đứng trong sân, Yến Thù đang nghĩ xem nên đi chỗ nào thì Lý Trường Thiên nhìn quanh bốn phía, sau đó quay lại hỏi y: "Ngươi biết bay đúng không?"
Yến Thù: "...... Đó không phải bay mà là khinh công......"
"Có khác gì đâu, ta thấy cùng là một thứ cả." Lý Trường Thiên chỉ về phía nóc nhà lợp ngói đỏ, "Chúng ta lên đó đi".
Yến Thù ngẩng lên nhìn lướt qua rồi gật đầu, y đang chuẩn bị đưa tay ôm eo Lý Trường Thiên mang hắn lên thì Lý Trường Thiên đã xắn tay áo rồi nhanh như một làn khói trèo lên cây du cổ thụ bên cạnh sương phòng.
Mặc dù dáng người Lý Trường Thiên mạnh mẽ nhẹ nhàng nhưng Yến Thù chợt có dự cảm không lành.
Quả nhiên Lý Trường Thiên đột ngột nhảy từ cành cây sang nóc nhà.
Sau đó nóc nhà liền bị Lý Trường Thiên giẫm ra một cái lỗ.
Yến Thù: "......"
Lý Trường Thiên phản ứng cực nhanh lui lại bên cạnh, may mà không bị rơi xuống, hắn nhìn mấy mảnh ngói vỡ răng rắc rơi xuống dưới, nhịn không được thốt lên: "Fuck!"
Yến Thù điểm nhẹ mũi chân, một bước vọt lên nóc nhà đứng cạnh Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên ngồi xổm cạnh lỗ hổng, mặt mũi đầy phiền muộn, hắn ngẩng lên nhìn Yến Thù nói: "Cái này...... Ta không cố ý...... Ta không biết thì ra nóc nhà các ngươi chỉ có ngói thôi......"
"Chân không sao chứ?" Yến Thù hỏi.
"Không sao, không sao." Lý Trường Thiên khoát tay, "Chỉ là cái lỗ này......"
"Không sao, Triệu bá sẽ gọi người đến sửa." Yến Thù thản nhiên nói.
"Vậy thì tốt rồi." Lý Trường Thiên thấy Yến Thù không trách mình thì khẽ thở phào.
Lý Trường Thiên đứng dậy leo lên đỉnh nóc nhà, tiện tay phủi sạch lá rụng phía trên rồi cất kỹ bọc y phục trên tay, sau đó ngồi xuống, hắn duỗi dài chân không có chút quy củ nào, hai tay chống sau lưng, nhìn Yến Thù cười nói: "Nào nào nào, ngồi xuống đi."
Yến Thù nghiêm chỉnh ngồi xuống cạnh Lý Trường Thiên.
Gió đêm mang theo hơi lạnh chầm chậm lướt qua, hai người cùng ngắm bầu trời đêm, nhất thời không ai nói năng gì.
Trăng sáng nhô cao, chiếu khắp vạn dặm.
"Thật xin lỗi." Lý Trường Thiên đột nhiên lên tiếng, "Trước đây ta đã hiểu lầm ngươi".
"Ừm?" Yến Thù thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn Lý Trường Thiên.
"Ta tưởng ngươi cho rằng ta là người Hàn Nha, đưa ta đi Giang Nam để giám sát ta." Lý Trường Thiên ngượng ngùng nhoẻn miệng cười với Yến Thù, "Khiến cho mấy ngày nay tâm trạng ta rất phiền muộn, hình như đối xử với ngươi cũng không tốt lắm".
Yến Thù ngẩn người.
"Thì ra ngươi luôn tin tưởng ta." Lý Trường Thiên thành khẩn nói, "Cám ơn ngươi, mặc dù ta không biết trước kia mình có phải là người Hàn Nha, có làm chuyện xấu hay không, nhưng ít nhất sau này ta tuyệt đối sẽ không có ý hại người".
"Ừm, ta tin ngươi." Nụ cười của Lý Trường Thiên làm Yến Thù không dám nhìn thẳng, y thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngẩng lên nhìn bầu trời đêm mênh mông.
"Nhưng sao ngươi lại muốn đem ta đi Giang Nam?" Lý Trường Thiên nhìn Yến Thù tò mò hỏi, "Để ta ở lại Tần phủ với ngươi mà nói không phải là chuyện tốt hay sao?"
Yến Thù: "......"
Yến Thù rũ mắt.
Đúng vậy, vì sao?
Vì sao y muốn đưa Lý Trường Thiên đi Giang Nam?
Yến Thù chợt nhớ lại lúc y vừa tới kinh thành, được Hoàng thượng phong làm Vạn Hộ Hầu chưởng quản mấy vạn quân, nhậm chức Hình bộ, giữ chức thiếu khanh Đại Lý Tự.
Rất nhiều người thấy y trẻ tuổi nên không phục, thường nói năng lỗ mãng với y.
Thế là một ngày Yến Thù triệu tập tất cả thuộc hạ, trong sân Đại Lý Tự có đặt một chiếc ghế dài, y đứng trên ghế nói với bọn họ.
"Nếu không phục thì thử đánh ta rơi khỏi ghế này xem."
Sau đó Yến Thù vững vàng đứng trên ghế cả một ngày, có được sự kính nể của tất cả mọi người.
Cũng vào ngày hôm đó Yến Thù đột nhiên cảm thấy y một thân một mình trong trời đất này dường như cũng có thể đứng vững.
Từ đó trở đi y không còn cố gắng tìm kiếm bạn đồng hành, dựa vào sức lực của mình để khám phá rất nhiều nghi án chưa giải quyết.
Y cũng không phải chán ghét có người đồng hành, chẳng qua cảm thấy không cần thiết mà thôi.
Vì vậy để Lý Trường Thiên ở tại Tần phủ với y mà nói có lẽ là một chuyện tốt.
Yến Thù suy tư một lát rồi đáp: "Quyết tâm mang ngươi theo là vì sợ nghĩa phụ lại nghiêm hình tra tấn ngươi."
"A......" Lý Trường Thiên chớp mắt, đang muốn nói thì lại bị Yến Thù ngắt lời.
Yến Thù lạnh nhạt nói: "Nhưng ngươi đừng lo, nghĩa phụ đã hứa sẽ không dùng hình với ngươi nữa, cho nên......"
"Cho nên ngươi cứ an tâm ở lại đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất