Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 47: Không cần lẻ loi độc hành nữa

Trước Sau
Yến Thù nghĩ trong lòng Lý Trường Thiên chắc hẳn đang hoài nghi.

Có lẽ hắn sẽ hỏi: "Sao ngươi lại trở về?"

Có lẽ sẽ hỏi: "Ta theo ngươi đi Giang Nam làm gì?"

Có lẽ còn sẽ hỏi: "Sao ngươi vẫn chưa hiểu ra?"

Nhưng Lý Trường Thiên không có.

Hắn ngây ngốc nhìn Yến Thù rồi bỗng nhiên cười.

Là kiểu cười mắt cong lên, không hề che giấu điều gì, tựa như buồn bã rất lâu rồi chợt nghe thấy một chuyện thú vị, lập tức không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Sau khi cười xong, Lý Trường Thiên ngẩng đầu, ánh mắt tỏa sáng, lớn tiếng nói với Yến Thù: "Được, như ngươi mong muốn."

Yến Thù nhìn mà sửng sốt.

Lý Trường Thiên đáp ứng quá nhanh khiến Yến Thù có chút không biết làm sao.

Thật ra khi y gạt bỏ tự tôn để vội vàng hấp tấp quay lại thì đã chuẩn bị trước là sẽ bị cự tuyệt.

Nhưng Lý Trường Thiên lại lập tức cho y một câu trả lời dứt khoát, như lửa thiêu như nắng gắt.

Để Yến Thù không còn lẻ loi độc hành nữa.

Yến Thù bất giác nghĩ.

Sừng sững như Thái Sơn, cuồn cuộn như nước chảy.

Cũng chỉ như thế mà thôi.

Khi Yến Thù còn đang mừng rỡ, Lý Trường Thiên đột nhiên hỏi: "Nhưng ngươi đã nói với Tần đại nhân chưa? Ông ấy chịu để ta đi theo ngươi à?"

Yến Thù: "......"

Y thế mà lại quên cân nhắc chuyện này.

"Ngươi thu dọn hành lý rồi ở trong phòng chờ ta." Yến Thù bỏ lại câu này rồi vội vàng rời đi, Lý Trường Thiên gọi cũng không kịp, đành gãi đầu về phòng thu xếp hành lý.

Mà lúc này ở thư phòng Tần Quyết Minh cũng đang thu dọn đồ đạc, hắn lấy bức tranh trên tường xuống, cuộn lại một cách quý trọng rồi cẩn thận bỏ vào bao vải.

Tần Quyết Minh chuẩn bị đến quân doanh một thời gian.

Giờ Yến Thù đi Giang Nam, Tần Quyết Minh rốt cuộc có thể an tâm canh giữ quân doanh.

Về phần Lý Trường Thiên thì cứ để Triệu bá trông chừng, nếu hắn thật sự không có ý đồ xấu thì sẽ dẫn hắn tới quân doanh.

Tần Quyết Minh bao bọc bức tranh kia tận mấy lớp, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.

Tần Quyết Minh ra mở cửa thì thấy Khúc chưởng môn của Thiên Độc Môn đứng ngoài.



Hắn đến để từ biệt.

Sau khi Thiên Độc Môn bị hủy diệt, Khúc chưởng môn liền xem nhẹ nhân sinh, vì muốn hướng tới cuộc sống tiêu dao tự tại mà một mình ngao du thiên hạ, hắn chờ đợi ở Tần phủ đã lâu, cũng đến lúc chuyển sang nơi khác.

Tạm biệt Khúc chưởng môn xong, Tần Quyết Minh tiếp tục dọn đồ, bỗng nhiên cửa thư phòng lại bị gõ một lần nữa.

Tần Quyết Minh không biết giờ này còn ai đến tìm mình, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.

Hắn đi ra mở cửa, bất chợt trừng lớn hai mắt.

Yến Thù quỳ thẳng tắp trước cửa thư phòng, cúi đầu gọi: "Nghĩa phụ."

"Thù nhi? Con sao vậy? Gặp phải chuyện gì à? Đừng quỳ, mau đứng lên đi." Tần Quyết Minh tiến tới muốn đỡ Yến Thù.

Yến Thù lắc đầu không chịu đứng dậy, y nói: "Từ nhỏ con chưa bao giờ làm trái lời nghĩa phụ, nhưng hôm nay e là phải để nghĩa phụ nhọc lòng, con muốn dẫn Lý Trường Thiên đi Giang Nam."

Tần Quyết Minh run rẩy thật lâu rồi mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Con đã đi tìm hắn?"

Yến Thù gật đầu.

"Hắn chịu đi Giang Nam với con?"

Yến Thù gật đầu lần nữa.

"Con......" Tần Quyết Minh dừng lại mấy giây, "Con đã ra khỏi thành nhưng lại quay về?"

Yến Thù lại gật đầu.

Tần Quyết Minh khẽ thở hắt ra, trên mặt tỏ vẻ không dám tin, hắn dõi mắt trông về chân trời phía xa, hồi lâu sau mới phất tay nói: "Đi đi, tìm Triệu bá lấy thêm chút lộ phí, hai người cùng đi thì cần chuẩn bị kỹ mọi thứ, nếu có việc gì nhớ phải gửi bồ câu truyền tin cho ta."

Không ngờ Tần Quyết Minh sẽ dễ dàng đáp ứng như thế, thậm chí còn không nói đạo lý gì, Yến Thù ngẩng đầu, trong mắt đều là mừng rỡ, y quỳ hành lễ tạ ơn rồi vội vàng đứng dậy, đi về phía Tây viện.

Tần Quyết Minh xoa xoa sống mũi, trở vào thư phòng.

Hắn đến trước chân dung Yến Tử Khanh, đưa tay vuốt nhẹ rồi bất đắc dĩ cười nói: "Tử Khanh à...... Thù nhi nó......"

Một câu chưa nói hết thì Tần Quyết Minh bỗng dưng ho khan, hắn đưa tay che miệng, ho đến khi lòng bàn tay toàn là máu.

Tần Quyết Minh tập mãi thành quen, chờ sau khi hết ho lại thì thào một câu.

"Ai, Tử Khanh ơi Tử Khanh......"

-

Lý Trường Thiên và Yến Thù cứ thế cùng nhau đến Giang Nam.

Giang Nam, cô gái bán rượu bên lò lửa đẹp như trăng, cổ tay trắng ngần đọng sương tuyết.

Phong quang vô hạn.

Hai người đi được nửa lộ trình thì đổi từ đường bộ sang đường thủy, ngồi thuyền xuôi theo dòng sông đi thẳng về phía Nam.

Ngồi thuyền nhanh hơn cưỡi ngựa rất nhiều, chỉ mới mấy ngày đã đến nơi.



Mắt thấy bến đò ngay trước mặt, Lý Trường Thiên hưng phấn đứng trên boong thuyền, bỗng nhiên chạy hai bước rồi nhảy lên một cái, cứ thế từ trên thuyền nhảy lên bờ làm chung quanh có không ít tiếng hô kinh ngạc.

"Hahaha." Lý Trường Thiên vững vàng đứng dậy, nụ cười khí phách sáng lạng.

Hắn vừa quay người thì thấy một bóng dáng nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống trước mắt.

"Yến Thù!" Lý Trường Thiên cười gọi tên y.

Yến Thù gật đầu, nhàn nhạt nói: "Lần sau đừng nhảy như thế, sẽ làm khó nhà đò."

Mà còn dễ rơi xuống nước bị thương nữa.

"Ừ! Được thôi! Thật xin lỗi thật xin lỗi!" Lý Trường Thiên chắp tay trước ngực nói với nhà đò còn chưa cập bờ, "Xin lỗi nhé nhà đò!"

Nhà đò cười khoát tay, hoàn toàn không để ý chuyện này.

Hai người rời bến đò rồi đi về hướng thành trấn, còn chưa vào thành nhưng Lý Trường Thiên đã cảm thấy nơi này không giống với những nơi trước đó hắn từng đi qua.

Ở cổng thành, người ra vào tấp nập, rộn rã náo nhiệt, còn có không ít thủ vệ mặc áo giáp sắt qua lại tuần tra.

Sau khi vào thành, Lý Trường Thiên thật sự kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Liễu phủ sương mù, rèm che lục sắc, phố xá phồn hoa, nhà cửa san sát.

Xe ngựa hoa lệ chạy đầy đường.

Nhân mã cờ phướn hào nhoáng xa xỉ.

Công tử áo xanh cầm quạt phe phẩy, cô nương thanh tú ăn nói duyên dáng, dân chúng áo vải chuyện trò rôm rả, đám đông trên đường chen vai thích cánh, tiếng ồn ào vang lên bên tai không dứt, phóng tầm mắt nhìn ra xa đều là lầu các trang nhã.

"Wow! Tuyệt!" Lý Trường Thiên tròn mắt kêu lên.

Trong lúc nhất thời Lý Trường Thiên ngoại trừ "Wow" thì cái gì cũng không nói được, có cảm giác như lão sư ngữ văn sẽ lập tức xuyên qua đây để lấy đầu hắn.

Yến Thù đứng bên cạnh nói: "Đây là Bạch Đế Thành, ngoài kinh thành ra thì nơi này là địa phương phồn hoa nhất, cá gạo dồi dào, còn được gọi là kho lúa thiên hạ, giờ đi tìm khách điểm thôi."

Lý Trường Thiên gật đầu đuổi theo Yến Thù, nhưng đúng lúc này ở cách đó không xa đột nhiên vọng lại tiếng thét chói tai của nữ tử: "A, cứu mạng a!"

Yến Thù và Lý Trường Thiên liếc nhau rồi không hẹn mà cùng lao tới hướng phát ra âm thanh.

Ở Bạch Đế Thành có một kênh đào tên là Lăng Giang, tiếng hét cứu mạng vọng lại từ cạnh con đê của kênh đào.

Hai người tới nơi thì thấy một nữ tử đang khóc: "Huhu, vừa rồi ta lấy hầu bao muốn mua cây trâm, nào ngờ có tặc nhân giật lấy hầu bao, sau đó nhảy xuống sông trốn."

Yến Thù nhìn theo hướng tay nữ tử chỉ thì quả nhiên thấy dưới sông có một kẻ đã bơi xa.

Yến Thù không giỏi bơi lội nên không dám tùy tiện xuống nước đuổi theo, đang nghĩ cách thì bỗng nhiên người bên cạnh xông lên phía trước, bùm một tiếng nhảy xuống sông, bơi về hướng tặc nhân kia.

Chính là Lý Trường Thiên.

Yến Thù trợn trừng, không thể giấu được sự hoảng sợ trong đáy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau