Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 68: Ngươi đừng tự chà đạp mình
Yến Thù và Chung Ly vừa dứt lời, nhìn về phía Lý Trường Thiên đã thấy hắn đang khiếp sợ nhìn mình lom lom.
"Ừm? Sao vậy?" Yến Thù hỏi.
"Không có gì không có gì." Lý Trường Thiên bối rối thu hồi ánh mắt che giấu nỗi kinh ngạc.
"Thẩm công tử đâu?" Yến Thù ngó quanh mà không thấy người.
"Muộn rồi nên hắn về phủ trước." Lý Trường Thiên chống vào tay vịn bằng gỗ khắc hoa của trường kỷ, đứng dậy có chút khó khăn, "Giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi gặp phường chủ." Yến Thù trả lời.
"Được."
-
Chung Ly dẫn hai người rời khỏi Nguyệt Các đến Thanh Lộ Các.
Yến Thù khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong lòng đã dần sáng tỏ.
Lầu một Thanh Lộ Các vẫn chỉ có một sân khấu kịch sơn son thếp vàng, ánh sáng ảm đạm, Chung Ly định dẫn hai người lên lầu thì bị cản lại.
Đó là một cô nương mặc váy gấm, tay cầm hoa đăng khắc chim chạm rỗng, cô nương hành lễ với ba người rồi nhìn Chung Ly cười cười: "Các chủ Nguyệt Các, phường chủ nói đến đây phải theo quy củ."
Chung Ly: "Nhưng......"
"Không sao." Yến Thù nhàn nhạt ngắt lời, "Vậy cứ theo quy củ đi."
Chung Ly bất đắc dĩ đành nói: "Yến đại nhân, đã thế thì chúng ta không theo ngài lên nữa."
"Được."Yến Thù đáp lại rồi quay đầu nhìn Lý Trường Thiên, "Phiền ngươi đợi ta thêm một lát."
"Không phiền!" Lý Trường Thiên vội nói, "Đi đi! Ta sẽ ở đây chờ ngươi!"
Ánh mắt Yến Thù nhu hòa, y gật đầu rồi đi theo cô nương kia lên lầu.
Cô nương đưa Yến Thù đến trước một gian phòng ở lầu hai Thanh Lộ Các, nàng đưa tay nhẹ nhàng gõ ba lần rồi đẩy cửa: "Công tử, phường chủ của chúng ta đang ở bên trong, ta lui xuống trước."
Nói xong cô nương hành lễ rồi cầm hoa đăng rời đi.
Yến Thù không do dự bước vào.
Vẫn là trân bảo rực rỡ muôn màu, sương khói lượn lờ.
Các chủ Thanh Lộ Các ngồi bên cạnh bàn trà ngọc bích, rũ mắt nấu trà bằng lò nhỏ, nàng không ngẩng đầu mà chỉ nói: "Công tử, lại gặp mặt rồi."
"Phường chủ." Yến Thù ôm quyền hành lễ.
"Công tử đa lễ, mời ngồi." Thi Hoa Niên đưa tay làm dấu mời.
Yến Thù không ngồi, y đứng thẳng người, ánh mắt nghiêm khắc, đưa tay lấy lệnh bài bằng ngọc mạ vàng có khắc chữ "Tuần sát sứ" từ bên hông giơ lên.
Y nhìn Thi Hoa Niên, trịnh trọng nói: "Đại Lý Tự, Tuần sát sứ Yến Thù, liên quan tới vụ án đại nhân Binh bộ Thị lang Từ Nhất Huyền và mười vạn ngân lượng cứu tế biến mất, xin phường chủ trả lời ta mấy vấn đề."
Thi Hoa Niên dừng một chút rồi nhẹ nhàng nhấc dụng cụ pha trà, đem nước trà sôi sùng sục rót vào chén ngọc trước mặt mình: "Yến đại nhân, trà này dùng nước tuyết Côn Luân nấu ra, đại nhân không nếm thử có phải đáng tiếc lắm không?"
"Phường chủ gần đây có từng gặp Từ Nhất Huyền đại nhân không? Xin phường chủ thành thật trả lời ta, không được giấu diếm." Yến Thù nói năng sắc bén, giọng nói âm vang, cũng không định hùa theo Thi Hoa Niên.
Thi Hoa Niên cười cười, ngẩng đầu nhìn Yến Thù: "Yến đại nhân, Binh bộ của triều đình cũng giống như các ngài sao? Nói tới chính sự liền chững chạc đàng hoàng, muốn đùa một câu cũng không được."
Nàng vừa nói vừa bưng chén ngọc nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó mới nói tiếp: "Ta quả thật đã gặp vị Từ đại nhân mà ngài nói, nhưng đã là chuyện một tháng trước rồi."
"Một tháng trước?" Yến Thù thu hồi lệnh bài khẽ nhíu mày, "Vì sao Từ đại nhân tìm ngươi? Có người đi cùng không? Ngươi có biết mười vạn lượng bạc cứu tế ở chỗ nào không?"
"Yến đại nhân hỏi cũng thật nhiều, vì sao Từ đại nhân tìm ta? Tất nhiên là vì nơi này của ta cảnh sắc ôn nhu, tới đây tìm an ủi." Thi Hoa Niên giả vờ bất mãn nhưng lại có ý trêu chọc, nàng buông chén ngọc xuống rồi ngước nhìn Yến Thù, thần sắc cũng dần nghiêm túc, "Từ đại nhân một mình tới tìm ta, nói hy vọng có thể trú lại đây một thời gian, ta liền giữ hắn lại, còn mười vạn lượng bạc ta cũng chưa từng thấy, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng khi Từ đại nhân tới tìm ta thì có mang theo một cái rương gỗ to cỡ mười tấc, Yến đại nhân muốn biết bên trong là cái gì không?"
"Là gì?" Yến Thù nhíu mày truy vấn.
Thi Hoa Niên nháy mắt nói: "Trong thời gian Từ đại nhân ở tạm lại đây, ngày ngày ôm cái rương kia ngủ không ngon cũng ăn không vô, lẩm bẩm mê sảng khiến người ta sinh nghi, cho nên một hôm thừa dịp hắn ngủ ta đã lén mở cái rương kia ra, ai ngờ bên trong lại là......"
"Là một cái xương sọ đen sì bốc mùi hôi thối."
Hai mắt Yến Thù trợn to, lộ vẻ kinh ngạc.
Thi Hoa Niên rũ mắt nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi nói, "Sau khi ta phát hiện ra, vì quá sợ hãi nên đã đuổi hắn đi."
"Đuổi đi? Ngươi đuổi Từ đại nhân ra khỏi Cẩm Sắt phường?" Yến Thù chậm rãi lặp lại, "Vậy sau đó Từ đại nhân đi đâu?"
Thi Hoa Niên lắc đầu: "Ta không biết, nói cho cùng ta chỉ là một ca kỹ trong Cẩm Sắt phường, chỉ muốn sống yên phận chứ không muốn gây chuyện thị phi."
Yến Thù dùng ánh mắt dò xét nhìn Thi Hoa Niên chằm chằm.
Thi Hoa Niên cũng không e ngại: "Sao? Yến đại nhân không tin ta? Chẳng lẽ lại muốn trói ta đem về kinh đô rồi giam vào Đại Lý Tự để chất vấn?"
"Phường chủ và Từ đại nhân quen biết bao lâu?" Yến Thù cũng không để ý tới câu hỏi của Thi Hoa Niên.
"......" Thi Hoa Niên do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp: "Bảy năm."
"Hai năm trước có đại quan đến Bạch Đế Thành điều tra vụ án Tri phủ tham ô, đó là Từ đại nhân?" Yến Thù tra hỏi từng bước ép sát.
"Ta không biết vụ án tham ô nào cả." Trong giọng nói Thi Hoa Niên có chút mất kiên nhẫn.
"Phường chủ từng nói ngài thích nhất là vở kịch hát về khuynh thành ca nữ tình cờ gặp quan lớn, hai người tâm đầu ý hợp." Yến Thù hùng hổ dọa người, "Không biết vở kịch này phường chủ có từng hát chưa?"
"Từng hát thì sao?" Thi Hoa Niên cười lạnh, "Cuối cùng đều là không với cao nổi, vứt bỏ ta trở về kinh thành, chung quy đều là khách qua đường, ta giữ không được thì tất nhiên phải đuổi."
Một câu nói xong, hai người đều trầm mặc.
Hồi lâu sau Yến Thù ôm quyền: "Đa tạ phường chủ, ta tin phường chủ, nhưng nếu phường chủ có chỗ giấu diếm thì ngày sau gặp lại đừng trách Yến mỗ vô tình."
Dứt lời Yến Thù trịnh trọng hành lễ rồi quay người rời đi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng lách tách của bếp lò pha trà, Thi Hoa Niên đứng dậy đóng cửa, vào khoảnh khắc cửa phòng khép lại, cả người nàng bỗng nhiên mềm nhũn, trong lòng chưa hết sợ hãi vịn vào khung cửa.
Thi Hoa Niên từ Bắc Địch vào Trung Nguyên đã gặp đủ loại người, thân là phường chủ Cẩm Sắt phường nàng cũng trải qua không ít sóng to gió lớn.
Nhưng người lạnh như băng, chính khí nghiêm nghị như Yến Thù thì nàng vẫn là lần đầu tiên gặp.
Bỗng nhiên có người đưa tay đỡ phường chủ.
Đó là một nam tử mặc miên bào màu xám, hắn nhẹ nhàng đỡ Thi Hoa Niên, cười nói: "Vứt bỏ nàng trở về kinh thành? Chẳng phải phu nhân không nỡ rời xa Cẩm Sắt phường nên bảy năm rồi vẫn không chịu cùng ta về kinh đô sao?"
Thi Hoa Niên lộ vẻ kinh hoảng: "Tên Tuần sát sứ kia có lẽ còn chưa đi xa đâu."
"Không sao, y xuống lầu rồi, nếu quay lại thì ta sẽ biết ngay." Từ Nhất Huyền nói, "Thật ra ta đang nghĩ hay là gặp mặt Yến đại nhân một lần xem sao......"
"Không được!" Thi Hoa Niên che miệng Từ Nhất Huyền, "Nếu Tuần sát sứ kia chưa nói năng gì đã muốn áp giải chàng về kinh đô thì biết làm sao? Bây giờ ba mươi ba Cẩm y vệ đã chết, một mình chàng hết đường chối cãi, trở về kinh đô là rơi vào miệng cọp ngay! E là sẽ bị những kẻ trốn trong bóng tối nhai đến cả xương vụn cũng không còn!"
"Haizz......" Từ Nhất Huyền thở dài, "Nhưng cứ trốn tránh như thế cũng không phải là cách, Hàn Nhai biết ta không chết, nhất định muốn giết ta diệt khẩu, ta trốn ở Cẩm Sắt phường sẽ liên luỵ nàng......"
"Ta không sợ liên luỵ! Chàng cứ trốn cho tốt đi, trốn tám năm mười năm thì chuyện này liền trôi qua, có được hay không?" Thi Hoa Niên nài nỉ.
Từ đại nhân không đáp, chỉ nhẹ nhàng nói: "Làm phiền phu nhân nấu cho ta chén trà xanh."
-
Mà lúc này ở dưới lầu Thanh Lộ Các, Lý Trường Thiên và Chung Ly đang trò chuyện vui vẻ.
Sau khi Yến Thù rời đi, Lý Trường Thiên và Chung Ly cùng đứng đợi ở lầu một Thanh Lộ Các, trong sự im lặng mang theo xấu hổ, Lý Trường Thiên đang cố chịu đựng đau đớn ở bụng thì chợt nghe thấy Chung Ly hỏi mình: "Xin hỏi đại nhân xưng hô thế nào?"
Lý Trường Thiên vội vàng nói tên mình ra.
"Lý đại nhân." Chung Ly gật đầu, "Lý đại nhân cũng làm việc ở Đại Lý Tự như Yến đại nhân sao?"
"Không phải không phải." Lý Trường Thiên lắc đầu, "Ta không phải làm quan, chỉ là dân đen thấp cổ bé họng đi theo Yến Thù mà thôi."
"Dân đen thấp cổ bé họng đi theo Yến đại nhân?" Chung Ly tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.
"Đúng, đi theo y, giúp được thì giúp, không giúp được thì thôi." Lý Trường Thiên nói.
Chung Ly kinh ngạc chớp mắt, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Xem ra Yến đại nhân ngày càng hiểu nhân tình......"
"Hả? Hiểu nhân tình? Là sao cơ?" Lý Trường Thiên hỏi.
Chung Ly nói: "Ba năm trước ta từng có may mắn hầu hạ Yến đại nhân nửa tháng......"
Lý Trường Thiên: "Hầu hầu hầu hầu hầu hầu hầu hạ? Khụ khụ khụ, hầu hạ?"
Thấy Lý Trường Thiên bỗng dưng bối rối đến nỗi nói lắp rồi lại vội vàng che giấu, Chung Ly không khỏi mỉm cười: "Lý công tử đừng hiểu lầm, chỉ là bưng trà đổ nước, làm chút việc vặt vãnh của thư đồng mà thôi, phụ thân ta vốn là Lại bộ Viên ngoại lang, sau đó bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành đảng phái của Nhiếp chính vương Hàn Nhai nên bất hạnh vào tử lao, ta cũng lâm vào cảnh nhà tan cửa nát, vì có chút ngoại hình nên ta bị tặc nhân dòm ngó, đưa vào thanh lâu."
"A......" Nét mặt Lý Trường Thiên lộ vẻ bi ai.
"Ba năm trước Yến đại nhân nhậm chức Đại Lý Tự thiếu khanh, đem vụ án và nghi án năm đó của Nhiếp chính vương Hàn Nhai ra xét xử, lật lại từng cái một, chính vì vậy mà tìm được ta ở Mãn Xuân Viện." Chung Ly khẽ nói, "Mãn Xuân Viện phức tạp, Yến đại nhân lại không sợ cường quyền mà dốc hết toàn lực chuộc ta ra, có thể nói Yến đại nhân là ân nhân cứu mạng của ta."
"Thì ra là thế." Lý Trường Thiên gật đầu.
"Sau đó ta không muốn ở lại nơi thương tâm như kinh đô nên một mình đến Bạch Đế Thành." Chung Ly vừa nói vừa lộ vẻ tiếc nuối, nét mặt buồn bã, "Yến đại nhân nhất định không ngờ khi gặp lại ta vẫn ở chốn phong nguyệt, người trong sáng thuần khiết như Yến đại nhân thật sự không thể so với ta ô uế không chịu nổi, thân chìm sâu trong mương nước bẩn......"
"Ngươi đừng nói như vậy." Lý Trường Thiên khẽ thở dài một tiếng, "Sao ngươi lại tự chà đạp chính mình? Đều là sống yên phận thì còn phân biệt cao thấp quý tiện làm gì? Chỉ cần đừng làm gì tổn thương đến người khác, đừng chạm đến ranh giới cuối cùng của đạo đức thì không tới lượt kẻ khác lắm miệng, ngươi cũng đừng nên giễu cợt mình."
Chung Ly ngơ ngẩn nhìn Lý Trường Thiên hồi lâu mới phản ứng lại được, nói khẽ: "Lý công tử...... không hổ là bằng hữu của Yến đại nhân......"
Chung Ly vừa dứt lời thì thân mình Lý Trường Thiên bỗng nhiên lảo đảo, tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Lý công tử? Ngươi sao vậy?" Chung Ly vội vàng đưa tay đỡ hắn.
"Không sao không sao......" Lý Trường Thiên hít sâu hai lần rồi khoát tay đứng vững lại.
Chung Ly đang muốn truy vấn thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ cầu thang, y quay đầu nhìn lại đã thấy Yến Thù đi xuống.
"Ừm? Sao vậy?" Yến Thù hỏi.
"Không có gì không có gì." Lý Trường Thiên bối rối thu hồi ánh mắt che giấu nỗi kinh ngạc.
"Thẩm công tử đâu?" Yến Thù ngó quanh mà không thấy người.
"Muộn rồi nên hắn về phủ trước." Lý Trường Thiên chống vào tay vịn bằng gỗ khắc hoa của trường kỷ, đứng dậy có chút khó khăn, "Giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi gặp phường chủ." Yến Thù trả lời.
"Được."
-
Chung Ly dẫn hai người rời khỏi Nguyệt Các đến Thanh Lộ Các.
Yến Thù khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong lòng đã dần sáng tỏ.
Lầu một Thanh Lộ Các vẫn chỉ có một sân khấu kịch sơn son thếp vàng, ánh sáng ảm đạm, Chung Ly định dẫn hai người lên lầu thì bị cản lại.
Đó là một cô nương mặc váy gấm, tay cầm hoa đăng khắc chim chạm rỗng, cô nương hành lễ với ba người rồi nhìn Chung Ly cười cười: "Các chủ Nguyệt Các, phường chủ nói đến đây phải theo quy củ."
Chung Ly: "Nhưng......"
"Không sao." Yến Thù nhàn nhạt ngắt lời, "Vậy cứ theo quy củ đi."
Chung Ly bất đắc dĩ đành nói: "Yến đại nhân, đã thế thì chúng ta không theo ngài lên nữa."
"Được."Yến Thù đáp lại rồi quay đầu nhìn Lý Trường Thiên, "Phiền ngươi đợi ta thêm một lát."
"Không phiền!" Lý Trường Thiên vội nói, "Đi đi! Ta sẽ ở đây chờ ngươi!"
Ánh mắt Yến Thù nhu hòa, y gật đầu rồi đi theo cô nương kia lên lầu.
Cô nương đưa Yến Thù đến trước một gian phòng ở lầu hai Thanh Lộ Các, nàng đưa tay nhẹ nhàng gõ ba lần rồi đẩy cửa: "Công tử, phường chủ của chúng ta đang ở bên trong, ta lui xuống trước."
Nói xong cô nương hành lễ rồi cầm hoa đăng rời đi.
Yến Thù không do dự bước vào.
Vẫn là trân bảo rực rỡ muôn màu, sương khói lượn lờ.
Các chủ Thanh Lộ Các ngồi bên cạnh bàn trà ngọc bích, rũ mắt nấu trà bằng lò nhỏ, nàng không ngẩng đầu mà chỉ nói: "Công tử, lại gặp mặt rồi."
"Phường chủ." Yến Thù ôm quyền hành lễ.
"Công tử đa lễ, mời ngồi." Thi Hoa Niên đưa tay làm dấu mời.
Yến Thù không ngồi, y đứng thẳng người, ánh mắt nghiêm khắc, đưa tay lấy lệnh bài bằng ngọc mạ vàng có khắc chữ "Tuần sát sứ" từ bên hông giơ lên.
Y nhìn Thi Hoa Niên, trịnh trọng nói: "Đại Lý Tự, Tuần sát sứ Yến Thù, liên quan tới vụ án đại nhân Binh bộ Thị lang Từ Nhất Huyền và mười vạn ngân lượng cứu tế biến mất, xin phường chủ trả lời ta mấy vấn đề."
Thi Hoa Niên dừng một chút rồi nhẹ nhàng nhấc dụng cụ pha trà, đem nước trà sôi sùng sục rót vào chén ngọc trước mặt mình: "Yến đại nhân, trà này dùng nước tuyết Côn Luân nấu ra, đại nhân không nếm thử có phải đáng tiếc lắm không?"
"Phường chủ gần đây có từng gặp Từ Nhất Huyền đại nhân không? Xin phường chủ thành thật trả lời ta, không được giấu diếm." Yến Thù nói năng sắc bén, giọng nói âm vang, cũng không định hùa theo Thi Hoa Niên.
Thi Hoa Niên cười cười, ngẩng đầu nhìn Yến Thù: "Yến đại nhân, Binh bộ của triều đình cũng giống như các ngài sao? Nói tới chính sự liền chững chạc đàng hoàng, muốn đùa một câu cũng không được."
Nàng vừa nói vừa bưng chén ngọc nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó mới nói tiếp: "Ta quả thật đã gặp vị Từ đại nhân mà ngài nói, nhưng đã là chuyện một tháng trước rồi."
"Một tháng trước?" Yến Thù thu hồi lệnh bài khẽ nhíu mày, "Vì sao Từ đại nhân tìm ngươi? Có người đi cùng không? Ngươi có biết mười vạn lượng bạc cứu tế ở chỗ nào không?"
"Yến đại nhân hỏi cũng thật nhiều, vì sao Từ đại nhân tìm ta? Tất nhiên là vì nơi này của ta cảnh sắc ôn nhu, tới đây tìm an ủi." Thi Hoa Niên giả vờ bất mãn nhưng lại có ý trêu chọc, nàng buông chén ngọc xuống rồi ngước nhìn Yến Thù, thần sắc cũng dần nghiêm túc, "Từ đại nhân một mình tới tìm ta, nói hy vọng có thể trú lại đây một thời gian, ta liền giữ hắn lại, còn mười vạn lượng bạc ta cũng chưa từng thấy, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng khi Từ đại nhân tới tìm ta thì có mang theo một cái rương gỗ to cỡ mười tấc, Yến đại nhân muốn biết bên trong là cái gì không?"
"Là gì?" Yến Thù nhíu mày truy vấn.
Thi Hoa Niên nháy mắt nói: "Trong thời gian Từ đại nhân ở tạm lại đây, ngày ngày ôm cái rương kia ngủ không ngon cũng ăn không vô, lẩm bẩm mê sảng khiến người ta sinh nghi, cho nên một hôm thừa dịp hắn ngủ ta đã lén mở cái rương kia ra, ai ngờ bên trong lại là......"
"Là một cái xương sọ đen sì bốc mùi hôi thối."
Hai mắt Yến Thù trợn to, lộ vẻ kinh ngạc.
Thi Hoa Niên rũ mắt nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi nói, "Sau khi ta phát hiện ra, vì quá sợ hãi nên đã đuổi hắn đi."
"Đuổi đi? Ngươi đuổi Từ đại nhân ra khỏi Cẩm Sắt phường?" Yến Thù chậm rãi lặp lại, "Vậy sau đó Từ đại nhân đi đâu?"
Thi Hoa Niên lắc đầu: "Ta không biết, nói cho cùng ta chỉ là một ca kỹ trong Cẩm Sắt phường, chỉ muốn sống yên phận chứ không muốn gây chuyện thị phi."
Yến Thù dùng ánh mắt dò xét nhìn Thi Hoa Niên chằm chằm.
Thi Hoa Niên cũng không e ngại: "Sao? Yến đại nhân không tin ta? Chẳng lẽ lại muốn trói ta đem về kinh đô rồi giam vào Đại Lý Tự để chất vấn?"
"Phường chủ và Từ đại nhân quen biết bao lâu?" Yến Thù cũng không để ý tới câu hỏi của Thi Hoa Niên.
"......" Thi Hoa Niên do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp: "Bảy năm."
"Hai năm trước có đại quan đến Bạch Đế Thành điều tra vụ án Tri phủ tham ô, đó là Từ đại nhân?" Yến Thù tra hỏi từng bước ép sát.
"Ta không biết vụ án tham ô nào cả." Trong giọng nói Thi Hoa Niên có chút mất kiên nhẫn.
"Phường chủ từng nói ngài thích nhất là vở kịch hát về khuynh thành ca nữ tình cờ gặp quan lớn, hai người tâm đầu ý hợp." Yến Thù hùng hổ dọa người, "Không biết vở kịch này phường chủ có từng hát chưa?"
"Từng hát thì sao?" Thi Hoa Niên cười lạnh, "Cuối cùng đều là không với cao nổi, vứt bỏ ta trở về kinh thành, chung quy đều là khách qua đường, ta giữ không được thì tất nhiên phải đuổi."
Một câu nói xong, hai người đều trầm mặc.
Hồi lâu sau Yến Thù ôm quyền: "Đa tạ phường chủ, ta tin phường chủ, nhưng nếu phường chủ có chỗ giấu diếm thì ngày sau gặp lại đừng trách Yến mỗ vô tình."
Dứt lời Yến Thù trịnh trọng hành lễ rồi quay người rời đi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng lách tách của bếp lò pha trà, Thi Hoa Niên đứng dậy đóng cửa, vào khoảnh khắc cửa phòng khép lại, cả người nàng bỗng nhiên mềm nhũn, trong lòng chưa hết sợ hãi vịn vào khung cửa.
Thi Hoa Niên từ Bắc Địch vào Trung Nguyên đã gặp đủ loại người, thân là phường chủ Cẩm Sắt phường nàng cũng trải qua không ít sóng to gió lớn.
Nhưng người lạnh như băng, chính khí nghiêm nghị như Yến Thù thì nàng vẫn là lần đầu tiên gặp.
Bỗng nhiên có người đưa tay đỡ phường chủ.
Đó là một nam tử mặc miên bào màu xám, hắn nhẹ nhàng đỡ Thi Hoa Niên, cười nói: "Vứt bỏ nàng trở về kinh thành? Chẳng phải phu nhân không nỡ rời xa Cẩm Sắt phường nên bảy năm rồi vẫn không chịu cùng ta về kinh đô sao?"
Thi Hoa Niên lộ vẻ kinh hoảng: "Tên Tuần sát sứ kia có lẽ còn chưa đi xa đâu."
"Không sao, y xuống lầu rồi, nếu quay lại thì ta sẽ biết ngay." Từ Nhất Huyền nói, "Thật ra ta đang nghĩ hay là gặp mặt Yến đại nhân một lần xem sao......"
"Không được!" Thi Hoa Niên che miệng Từ Nhất Huyền, "Nếu Tuần sát sứ kia chưa nói năng gì đã muốn áp giải chàng về kinh đô thì biết làm sao? Bây giờ ba mươi ba Cẩm y vệ đã chết, một mình chàng hết đường chối cãi, trở về kinh đô là rơi vào miệng cọp ngay! E là sẽ bị những kẻ trốn trong bóng tối nhai đến cả xương vụn cũng không còn!"
"Haizz......" Từ Nhất Huyền thở dài, "Nhưng cứ trốn tránh như thế cũng không phải là cách, Hàn Nhai biết ta không chết, nhất định muốn giết ta diệt khẩu, ta trốn ở Cẩm Sắt phường sẽ liên luỵ nàng......"
"Ta không sợ liên luỵ! Chàng cứ trốn cho tốt đi, trốn tám năm mười năm thì chuyện này liền trôi qua, có được hay không?" Thi Hoa Niên nài nỉ.
Từ đại nhân không đáp, chỉ nhẹ nhàng nói: "Làm phiền phu nhân nấu cho ta chén trà xanh."
-
Mà lúc này ở dưới lầu Thanh Lộ Các, Lý Trường Thiên và Chung Ly đang trò chuyện vui vẻ.
Sau khi Yến Thù rời đi, Lý Trường Thiên và Chung Ly cùng đứng đợi ở lầu một Thanh Lộ Các, trong sự im lặng mang theo xấu hổ, Lý Trường Thiên đang cố chịu đựng đau đớn ở bụng thì chợt nghe thấy Chung Ly hỏi mình: "Xin hỏi đại nhân xưng hô thế nào?"
Lý Trường Thiên vội vàng nói tên mình ra.
"Lý đại nhân." Chung Ly gật đầu, "Lý đại nhân cũng làm việc ở Đại Lý Tự như Yến đại nhân sao?"
"Không phải không phải." Lý Trường Thiên lắc đầu, "Ta không phải làm quan, chỉ là dân đen thấp cổ bé họng đi theo Yến Thù mà thôi."
"Dân đen thấp cổ bé họng đi theo Yến đại nhân?" Chung Ly tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.
"Đúng, đi theo y, giúp được thì giúp, không giúp được thì thôi." Lý Trường Thiên nói.
Chung Ly kinh ngạc chớp mắt, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Xem ra Yến đại nhân ngày càng hiểu nhân tình......"
"Hả? Hiểu nhân tình? Là sao cơ?" Lý Trường Thiên hỏi.
Chung Ly nói: "Ba năm trước ta từng có may mắn hầu hạ Yến đại nhân nửa tháng......"
Lý Trường Thiên: "Hầu hầu hầu hầu hầu hầu hầu hạ? Khụ khụ khụ, hầu hạ?"
Thấy Lý Trường Thiên bỗng dưng bối rối đến nỗi nói lắp rồi lại vội vàng che giấu, Chung Ly không khỏi mỉm cười: "Lý công tử đừng hiểu lầm, chỉ là bưng trà đổ nước, làm chút việc vặt vãnh của thư đồng mà thôi, phụ thân ta vốn là Lại bộ Viên ngoại lang, sau đó bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành đảng phái của Nhiếp chính vương Hàn Nhai nên bất hạnh vào tử lao, ta cũng lâm vào cảnh nhà tan cửa nát, vì có chút ngoại hình nên ta bị tặc nhân dòm ngó, đưa vào thanh lâu."
"A......" Nét mặt Lý Trường Thiên lộ vẻ bi ai.
"Ba năm trước Yến đại nhân nhậm chức Đại Lý Tự thiếu khanh, đem vụ án và nghi án năm đó của Nhiếp chính vương Hàn Nhai ra xét xử, lật lại từng cái một, chính vì vậy mà tìm được ta ở Mãn Xuân Viện." Chung Ly khẽ nói, "Mãn Xuân Viện phức tạp, Yến đại nhân lại không sợ cường quyền mà dốc hết toàn lực chuộc ta ra, có thể nói Yến đại nhân là ân nhân cứu mạng của ta."
"Thì ra là thế." Lý Trường Thiên gật đầu.
"Sau đó ta không muốn ở lại nơi thương tâm như kinh đô nên một mình đến Bạch Đế Thành." Chung Ly vừa nói vừa lộ vẻ tiếc nuối, nét mặt buồn bã, "Yến đại nhân nhất định không ngờ khi gặp lại ta vẫn ở chốn phong nguyệt, người trong sáng thuần khiết như Yến đại nhân thật sự không thể so với ta ô uế không chịu nổi, thân chìm sâu trong mương nước bẩn......"
"Ngươi đừng nói như vậy." Lý Trường Thiên khẽ thở dài một tiếng, "Sao ngươi lại tự chà đạp chính mình? Đều là sống yên phận thì còn phân biệt cao thấp quý tiện làm gì? Chỉ cần đừng làm gì tổn thương đến người khác, đừng chạm đến ranh giới cuối cùng của đạo đức thì không tới lượt kẻ khác lắm miệng, ngươi cũng đừng nên giễu cợt mình."
Chung Ly ngơ ngẩn nhìn Lý Trường Thiên hồi lâu mới phản ứng lại được, nói khẽ: "Lý công tử...... không hổ là bằng hữu của Yến đại nhân......"
Chung Ly vừa dứt lời thì thân mình Lý Trường Thiên bỗng nhiên lảo đảo, tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Lý công tử? Ngươi sao vậy?" Chung Ly vội vàng đưa tay đỡ hắn.
"Không sao không sao......" Lý Trường Thiên hít sâu hai lần rồi khoát tay đứng vững lại.
Chung Ly đang muốn truy vấn thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ cầu thang, y quay đầu nhìn lại đã thấy Yến Thù đi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất