Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 75: Ta không muốn y cũng khó chịu
Lý Trường Thiên mở to mắt, nằm trên giường nghỉ ngợi rất lâu cũng không thấy Yến Thù đến gọi hắn đi ăn cơm.
Trên tinh thần tự mình động thủ cơm no áo ấm, Lý Trường Thiên đứng dậy mặc áo rồi đi tìm Yến Thù.
Lý Trường Thiên đến trước cửa phòng Yến Thù, vừa đưa tay định gõ thì phát hiện cửa phòng Yến Thù chỉ khép hờ chứ không đóng chặt, giống như vội vàng rời đi nên quên đóng.
Lý Trường Thiên nghi ngờ đẩy cửa vào, thấy trong phòng trống rỗng còn cửa sổ mở rộng, yên tĩnh im ắng.
"Yến Thù?" Lý Trường Thiên gọi.
Không ai đáp lại.
Lý Trường Thiên nhìn quanh mới phát hiện không thấy bội kiếm của Yến Thù, đoán chừng y đã ra ngoài làm việc nên ngồi trong phòng đợi y.
Mãi đến khi trăng treo đầu ngọn liễu Lý Trường Thiên cũng không đợi được Yến Thù trở về.
Lý Trường Thiên khoanh tay ngồi cạnh bàn gỗ, chờ đến mức nôn nóng.
Hắn cũng không phải là người không có tính kiên nhẫn.
Hắn có thể vì chấp hành nhiệm vụ mà ẩn nấp trong đầm lầy suốt một ngày.
Nhưng hôm nay Yến Thù mãi vẫn chưa về, không hiểu sao Lý Trường Thiên lại phiền muộn.
Hắn ngoái nhìn bên ngoài cửa sổ, bóng đêm nặng nề, trăng sáng sao thưa, không biết giờ này Yến Thù đang ở đâu.
Đúng lúc đó, ngoài phòng vọng vào tiếng bước chân vội vã.
Lý Trường Thiên tưởng Yến Thù trở về, đôi mắt sáng lên, che vết thương trên bụng rồi đứng dậy mở cửa: "Yến Thù! Ngươi về rồi à, ngươi đi đâu......"
Lý Trường Thiên đột nhiên im bặt.
Người ngoài cửa không phải Yến Thù mà là Chung Ly.
Sắc mặt Chung Ly bối rối, y thở hổn hển, rõ ràng là vội vàng chạy tới đây, y thở dồn dập nắm chặt khung cửa, một chữ cũng không nói được.
"Ngươi đến tìm Yến Thù sao?" Lý Trường Thiên suy đoán, "Y không ở đây, ta cũng không biết y đi đâu nữa, ngươi không sao chứ? Sao lại chạy vội như vậy? Ta rót cho ngươi cốc nước nhé." Lý Trường Thiên quay người đi vào phòng.
Chung Ly níu lấy tay Lý Trường Thiên, bỗng nhiên thốt lên.
"Lý đại nhân, Yến đại nhân chắc đã xảy ra chuyện rồi!"
-
Cẩm Sắt phường, lầu hai Thanh Lộ Các, trong phòng Thi Hoa Niên.
Cả gian phòng bị lật tung, ngọc quý trân bảo, thư tịch, bàn ghế đều nằm lăn lóc trên đất, trong phòng còn có không ít vết tích đánh nhau, khắp nơi có thể thấy được vết đao vết kiếm.
Ba vị các chủ Phong, Hoa, Tuyết Các đều ở đây, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Chung Ly dẫn Lý Trường Thiên tới rồi lấy một thanh vỏ kiếm đưa cho Lý Trường Thiên: "Lý đại nhân, ngươi xem thử đi, đây chính là vỏ kiếm của Yến đại nhân phải không?"
Lý Trường Thiên cầm vỏ kiếm xem xét kỹ lưỡng một hồi, nghiêm túc gật đầu.
"Nó được tìm thấy trên đường phố Cẩm Sắt phường, bên cạnh vỏ kiếm còn có vết máu." Chung Ly nói.
"Vết máu?" Lý Trường Thiên nhìn căn phòng hỗn loạn, sắc mặt trở nên kém hẳn đi, hắn ngồi xổm xuống bắt đầu điều tra gian phòng, thử tìm kiếm manh mối.
Các chủ Phong Các không giữ được bình tĩnh, vội vã mở miệng chỉ vào Lý Trường Thiên, nghiêm nghị chất vấn: "Ngươi và tên công tử hôm qua rốt cuộc là ai? Vì sao hai ngươi lấy tín vật gặp phường chủ xong thì phường chủ liền xảy ra chuyện?!"
"Phong tỷ đừng nóng, hai vị công tử là người của Đại Lý Tự triều đình, cũng không có ý xấu gì cả, ta dám cam đoan như vậy." Chung Ly vội vàng giải thích, tỏ ý bênh vực Lý Trường Thiên.
"Người triều đình và chúng ta cũng không cùng một đường." Các chủ Hoa Các nói, ngữ khí lạnh lùng.
"Hai vị tỷ tỷ." Các chủ Tuyết Các ôn nhu nói, "Hai vị công tử này chúng ta không tin đã đành, còn A Ly mà chúng ta cũng không tin hay sao?"
Các chủ Hoa Các và các chủ Phong Các đều im lặng.
Bỗng nhiên có cô nương vội vàng từ dưới lầu chạy lên gọi bốn vị các chủ, sau đó đưa ra một phong thư.
Bốn người đọc thư, sau đó liếc nhìn nhau rồi lần lượt rời đi, trong phòng chỉ còn lại Chung Ly và Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên đang ngồi xổm trên đất kiểm tra kỹ từng chỗ, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi mình Chung Ly, không khỏi hoang mang hỏi: "Ơ? Ba vị các chủ kia đâu rồi?"
Chung Ly nói khẽ: "Lúc nãy phường chủ sai người đưa tin đến dặn chúng ta thời gian này đừng tìm nàng, bốn vị các chủ tạm thời tiếp quản Cẩm Sắt phường, mọi chuyện khác vẫn như cũ."
"Nàng có nói xảy ra chuyện gì không? Còn Yến Thù đâu?!" Lý Trường Thiên vội vàng hỏi.
Chung Ly lắc đầu.
Vẻ mặt Lý Trường Thiên tràn đầy thất vọng.
Hắn thở dài, hoang mang cúi đầu, đột nhiên chú ý trên mặt thảm bên cạnh bàn trà ngọc bích bị lật nhào có một mảnh vân mây bằng vàng lá, mảnh vàng này nằm lẫn trong vôi vữa trên mặt thảm, xuất hiện cực kỳ đột ngột.
Lý Trường Thiên cảm thấy mảnh vân mây bằng vàng lá này nhìn rất quen mắt, nhưng tạm thời lại không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu, hắn đi tới cúi xuống nhặt mảnh vàng lá, nào ngờ chỉ mới khom người lại động đến vết thương trên bụng, đau đến run rẩy, khi ngồi dậy chỉ thấy đầu choáng mắt hoa, trực tiếp ngã lăn ra đất.
"Lý đại nhân?" Chung Ly giật mình kêu lên, vội vàng tiến tới đỡ hắn.
Lý Trường Thiên đứng dậy không nổi, ánh mắt u ám.
"Lý đại nhân, ngươi không sao chứ? Ngươi thấy thế nào?" Chung Ly hốt hoảng hỏi.
"Không có gì." Lý Trường Thiên khoát tay, "Ta chỉ là......"
Hắn thở dài thườn thượt, nói với vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
"Đói bụng thôi."
Chung Ly: "......"
Từ tối qua đến giờ Lý Trường Thiên vẫn chưa ăn gì, đói bụng ròng rã một ngày, lại còn bị trọng thương, nếu là ai khác thì cũng không chịu nổi.
Cũng may Cẩm Sắt phường là phường ca múa hàng đầu ở Bạch Đế Thành, tất nhiên không thiếu món ngon vật lạ.
Chung Ly dìu Lý Trường Thiên về phòng mình rồi gọi người đem tới một bàn toàn món ngon, từng món bày ra trước mặt Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên thèm nhỏ dãi, đói đến hai mắt xanh lè mà vẫn luôn miệng nói: "Nhưng ta không có tiền......"
Chung Ly tế nhị nói: "Lý đại nhân cứ đùa."
Lý Trường Thiên thẳng thắn: "Ta không đùa đâu, ta thực sự hết tiền rồi."
Chung Ly: "......"
Ngài đừng nói mãi như vậy, mau ăn đi! Mắt ngài sắp rớt xuống đĩa sườn xào chua ngọt rồi kìa!
Chung Ly khuyên nhủ: "Lý đại nhân, dù ngài có kiên trì muốn trả tiền thì ta cũng không lấy đâu, đại nhân cứ yên tâm ăn đi."
Lý Trường Thiên vội vàng cầm đũa, hắn đang định gắp thức ăn thì đột nhiên buông xuống.
Chung Ly: "Ơ? Đại nhân sao vậy, sao lại không ăn?"
Lý Trường Thiên gãi đầu, có chút ngượng ngùng hỏi: "Ta gói lại mang về khách điếm được không?"
Chung Ly hoang mang: "Sao vậy?"
Lý Trường Thiên liếc nhìn vỏ kiếm vốn dĩ phải đeo bên hông Yến Thù mà giờ đang đặt cạnh mình, nói khẽ.
"Yến Thù có lẽ đã về khách điếm, ta muốn về xem thử."
"Chắc y cũng chưa ăn, sẽ bị đói."
"Đói bụng rất khó chịu, ta không muốn y cũng bị đói."
Trên tinh thần tự mình động thủ cơm no áo ấm, Lý Trường Thiên đứng dậy mặc áo rồi đi tìm Yến Thù.
Lý Trường Thiên đến trước cửa phòng Yến Thù, vừa đưa tay định gõ thì phát hiện cửa phòng Yến Thù chỉ khép hờ chứ không đóng chặt, giống như vội vàng rời đi nên quên đóng.
Lý Trường Thiên nghi ngờ đẩy cửa vào, thấy trong phòng trống rỗng còn cửa sổ mở rộng, yên tĩnh im ắng.
"Yến Thù?" Lý Trường Thiên gọi.
Không ai đáp lại.
Lý Trường Thiên nhìn quanh mới phát hiện không thấy bội kiếm của Yến Thù, đoán chừng y đã ra ngoài làm việc nên ngồi trong phòng đợi y.
Mãi đến khi trăng treo đầu ngọn liễu Lý Trường Thiên cũng không đợi được Yến Thù trở về.
Lý Trường Thiên khoanh tay ngồi cạnh bàn gỗ, chờ đến mức nôn nóng.
Hắn cũng không phải là người không có tính kiên nhẫn.
Hắn có thể vì chấp hành nhiệm vụ mà ẩn nấp trong đầm lầy suốt một ngày.
Nhưng hôm nay Yến Thù mãi vẫn chưa về, không hiểu sao Lý Trường Thiên lại phiền muộn.
Hắn ngoái nhìn bên ngoài cửa sổ, bóng đêm nặng nề, trăng sáng sao thưa, không biết giờ này Yến Thù đang ở đâu.
Đúng lúc đó, ngoài phòng vọng vào tiếng bước chân vội vã.
Lý Trường Thiên tưởng Yến Thù trở về, đôi mắt sáng lên, che vết thương trên bụng rồi đứng dậy mở cửa: "Yến Thù! Ngươi về rồi à, ngươi đi đâu......"
Lý Trường Thiên đột nhiên im bặt.
Người ngoài cửa không phải Yến Thù mà là Chung Ly.
Sắc mặt Chung Ly bối rối, y thở hổn hển, rõ ràng là vội vàng chạy tới đây, y thở dồn dập nắm chặt khung cửa, một chữ cũng không nói được.
"Ngươi đến tìm Yến Thù sao?" Lý Trường Thiên suy đoán, "Y không ở đây, ta cũng không biết y đi đâu nữa, ngươi không sao chứ? Sao lại chạy vội như vậy? Ta rót cho ngươi cốc nước nhé." Lý Trường Thiên quay người đi vào phòng.
Chung Ly níu lấy tay Lý Trường Thiên, bỗng nhiên thốt lên.
"Lý đại nhân, Yến đại nhân chắc đã xảy ra chuyện rồi!"
-
Cẩm Sắt phường, lầu hai Thanh Lộ Các, trong phòng Thi Hoa Niên.
Cả gian phòng bị lật tung, ngọc quý trân bảo, thư tịch, bàn ghế đều nằm lăn lóc trên đất, trong phòng còn có không ít vết tích đánh nhau, khắp nơi có thể thấy được vết đao vết kiếm.
Ba vị các chủ Phong, Hoa, Tuyết Các đều ở đây, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Chung Ly dẫn Lý Trường Thiên tới rồi lấy một thanh vỏ kiếm đưa cho Lý Trường Thiên: "Lý đại nhân, ngươi xem thử đi, đây chính là vỏ kiếm của Yến đại nhân phải không?"
Lý Trường Thiên cầm vỏ kiếm xem xét kỹ lưỡng một hồi, nghiêm túc gật đầu.
"Nó được tìm thấy trên đường phố Cẩm Sắt phường, bên cạnh vỏ kiếm còn có vết máu." Chung Ly nói.
"Vết máu?" Lý Trường Thiên nhìn căn phòng hỗn loạn, sắc mặt trở nên kém hẳn đi, hắn ngồi xổm xuống bắt đầu điều tra gian phòng, thử tìm kiếm manh mối.
Các chủ Phong Các không giữ được bình tĩnh, vội vã mở miệng chỉ vào Lý Trường Thiên, nghiêm nghị chất vấn: "Ngươi và tên công tử hôm qua rốt cuộc là ai? Vì sao hai ngươi lấy tín vật gặp phường chủ xong thì phường chủ liền xảy ra chuyện?!"
"Phong tỷ đừng nóng, hai vị công tử là người của Đại Lý Tự triều đình, cũng không có ý xấu gì cả, ta dám cam đoan như vậy." Chung Ly vội vàng giải thích, tỏ ý bênh vực Lý Trường Thiên.
"Người triều đình và chúng ta cũng không cùng một đường." Các chủ Hoa Các nói, ngữ khí lạnh lùng.
"Hai vị tỷ tỷ." Các chủ Tuyết Các ôn nhu nói, "Hai vị công tử này chúng ta không tin đã đành, còn A Ly mà chúng ta cũng không tin hay sao?"
Các chủ Hoa Các và các chủ Phong Các đều im lặng.
Bỗng nhiên có cô nương vội vàng từ dưới lầu chạy lên gọi bốn vị các chủ, sau đó đưa ra một phong thư.
Bốn người đọc thư, sau đó liếc nhìn nhau rồi lần lượt rời đi, trong phòng chỉ còn lại Chung Ly và Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên đang ngồi xổm trên đất kiểm tra kỹ từng chỗ, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi mình Chung Ly, không khỏi hoang mang hỏi: "Ơ? Ba vị các chủ kia đâu rồi?"
Chung Ly nói khẽ: "Lúc nãy phường chủ sai người đưa tin đến dặn chúng ta thời gian này đừng tìm nàng, bốn vị các chủ tạm thời tiếp quản Cẩm Sắt phường, mọi chuyện khác vẫn như cũ."
"Nàng có nói xảy ra chuyện gì không? Còn Yến Thù đâu?!" Lý Trường Thiên vội vàng hỏi.
Chung Ly lắc đầu.
Vẻ mặt Lý Trường Thiên tràn đầy thất vọng.
Hắn thở dài, hoang mang cúi đầu, đột nhiên chú ý trên mặt thảm bên cạnh bàn trà ngọc bích bị lật nhào có một mảnh vân mây bằng vàng lá, mảnh vàng này nằm lẫn trong vôi vữa trên mặt thảm, xuất hiện cực kỳ đột ngột.
Lý Trường Thiên cảm thấy mảnh vân mây bằng vàng lá này nhìn rất quen mắt, nhưng tạm thời lại không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu, hắn đi tới cúi xuống nhặt mảnh vàng lá, nào ngờ chỉ mới khom người lại động đến vết thương trên bụng, đau đến run rẩy, khi ngồi dậy chỉ thấy đầu choáng mắt hoa, trực tiếp ngã lăn ra đất.
"Lý đại nhân?" Chung Ly giật mình kêu lên, vội vàng tiến tới đỡ hắn.
Lý Trường Thiên đứng dậy không nổi, ánh mắt u ám.
"Lý đại nhân, ngươi không sao chứ? Ngươi thấy thế nào?" Chung Ly hốt hoảng hỏi.
"Không có gì." Lý Trường Thiên khoát tay, "Ta chỉ là......"
Hắn thở dài thườn thượt, nói với vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
"Đói bụng thôi."
Chung Ly: "......"
Từ tối qua đến giờ Lý Trường Thiên vẫn chưa ăn gì, đói bụng ròng rã một ngày, lại còn bị trọng thương, nếu là ai khác thì cũng không chịu nổi.
Cũng may Cẩm Sắt phường là phường ca múa hàng đầu ở Bạch Đế Thành, tất nhiên không thiếu món ngon vật lạ.
Chung Ly dìu Lý Trường Thiên về phòng mình rồi gọi người đem tới một bàn toàn món ngon, từng món bày ra trước mặt Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên thèm nhỏ dãi, đói đến hai mắt xanh lè mà vẫn luôn miệng nói: "Nhưng ta không có tiền......"
Chung Ly tế nhị nói: "Lý đại nhân cứ đùa."
Lý Trường Thiên thẳng thắn: "Ta không đùa đâu, ta thực sự hết tiền rồi."
Chung Ly: "......"
Ngài đừng nói mãi như vậy, mau ăn đi! Mắt ngài sắp rớt xuống đĩa sườn xào chua ngọt rồi kìa!
Chung Ly khuyên nhủ: "Lý đại nhân, dù ngài có kiên trì muốn trả tiền thì ta cũng không lấy đâu, đại nhân cứ yên tâm ăn đi."
Lý Trường Thiên vội vàng cầm đũa, hắn đang định gắp thức ăn thì đột nhiên buông xuống.
Chung Ly: "Ơ? Đại nhân sao vậy, sao lại không ăn?"
Lý Trường Thiên gãi đầu, có chút ngượng ngùng hỏi: "Ta gói lại mang về khách điếm được không?"
Chung Ly hoang mang: "Sao vậy?"
Lý Trường Thiên liếc nhìn vỏ kiếm vốn dĩ phải đeo bên hông Yến Thù mà giờ đang đặt cạnh mình, nói khẽ.
"Yến Thù có lẽ đã về khách điếm, ta muốn về xem thử."
"Chắc y cũng chưa ăn, sẽ bị đói."
"Đói bụng rất khó chịu, ta không muốn y cũng bị đói."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất