Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Chương 117: Phiên ngoại (2)

Trước Sau
Một đường đi đi dừng dừng, đến huyện đã là ba tháng sau. Chiến loạn vừa qua, hàng từ phía nam đến đây bán rất chạy, trừ tiền vốn, chưởng quầy Lưu kiếm được ba nghìn bảy trăm lượng bạc, lập tức từ giai cấp bần nông nhảy thành trung sản. Nhìn bạc trong tay, chưởng quầy Lưu lúc này mới dám thả lỏng.

Đi nha môn mua một ít ruộng, trong mắt chưởng quầy Lưu, mua ruộng vẫn là đảm bảo nhất. Đời này ông phải ở nhà đoàn tụ cùng gia nhân, không thể vào nam ra bắc, tất nhiên phải sắm nhiều chút gia sản cho con cháu, để phu lang mình được hưởng thanh phúc.

Đồng thời, nghĩ đến cha ma và nhị đệ ở quê, chưởng quầy Lưu lại mua cửa hàng ở trấn trên, nghĩ nếu a ma ông muốn vô cớ gây rối, ông liền đưa phu lang và con lên trấn trên ở, không xen vào bọn họ nữa, càng không để họ tổn thương người nhà mình.

Chuẩn bị xong chưởng quầy Lưu thay quần áo mới, hoan hoan hỉ hỉ định về gặp phu lang con trai, nhưng nghĩ đến tin đời trước nghe được, ông liền do dự. Lúc này là lúc A Lâm đang ầm ĩ đòi bạc từ cha ma và nhà nhị đệ, ông mà một thân phú quý trở về như vậy, cha ma và nhị đệ còn không biết sẽ có ý xấu gì đâu.

Nghĩ vậy ông liền cởi quần áo, đổi một bộ quần áo thô nửa cũ nửa mới. Cầm bao quần áo có hai trăm lượng bạc trắng và một ngân phiếu một ngàn lượng, lại giấu gia sản vào căn nhà mới mua, khóa cửa cất chìa khóa vào ngực, ông liền đi bộ về.

Dọc đường đi, chưởng quầy Lưu vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Đã qua bao nhiêu năm ông mới trở lại nơi đây. Đời trước ông thiếu kiến thức, bị phồn hoa phú quý bên ngoài làm mở mắt, bị Ngô Nhân Ngô Trung nịnh hót đến choáng váng, cho rằng mình là người tốt trên trời dưới đất. Đáng tiếc, cuối cùng mới biết mình ngốc nghếch đến đâu.

Còn chưa tới cửa thôn chưởng quầy Lưu đã nhìn thấy thân ảnh của Lưu a ma. Tuy nhìn không rõ lắm nhưng dáng người này chắc chắn là Lưu a ma. Chưởng quầy Lưu lúc này mới nhớ tới lời Lưu Trang từng nói, khi Lưu a ma nghe được tin ông chết, thất hồn lạc phách, không dám tin, ngày nào cũng ra cửa thôn chờ.

Nghĩ đến đây, nước mắt ông tràn ra. Đời trước ông làm sao vậy Nạp Ngô Nhân, sau đó Ngô Nhân có bầu, ông sợ phu lang hận mình, lại không thể không quản Ngô gia, trái phải bàng hoàng, vừa muốn về vừa sợ trở về, vì ông biết phu lang mình là người trong mắt không chịu nổi một hạt cát, có thể chịu khổ chịu vất vả nhưng tuyệt đối không chịu nổi ông nạp tiểu.

Nhưng việc sai đã làm, một bên là phu lang và con trai đau khổ chờ đợi, môt bên là thiếp thân bị hủy trong sạch lại có bầu, chưởng quầy Lưu không biết phải làm sao cho phải. Lúc biết triều đình đang tìm binh lính giả chết, lòng ông loạn như ma, Ngô Nhân góp ý để người mang thư cho phu lang và con, nói ông chưa chết, đợi một thời gian nữa sẽ trở về.

Lúc này chưởng quầy Lưu nhận ra, thời điểm đó Ngô Nhân đã không muốn để ông trở về, nhưng ông lại như bắt được sợi rơm cứu mạng, trốn tránh, nghĩ giấu được một ngày là một ngày, sau này thế nào cũng nghĩ được biện pháp. Đây chỉ sự là tiếng lòng của tất cả các hán tử lăng nhăng, không muốn mất cả hai bên. Vậy nên cuối cùng ông trời mới phạt ông mất đi chí thân chí ái, cô độc sống nốt quãng đời còn lại.

Chưởng quầy Lưu càng nghĩ càng áy náy, càng nghĩ càng thấy mình không còn mặt mũi đi gặp A Lâm. Nhìn người đang chờ ở cửa thôn, chưởng quầy Lưu lau khô nước mắt, âm thầm cảm kích trơi cao cho ông một cơ hội nữa. Ông sẽ không bao giờ phạm lỗi, sẽ không bao giờ để phu lang và con mình chịu khổ chịu uất ức nữa.

Nghĩ đến đây, chưởng quầy Lưu lại có sức lực và tin tưởng, nhanh chân đi tới, vừa đi vừa hô: “A Lâm, ta đã về. A Lâm, ta ở đây.” Nói xong phất phất tay với Lưu a ma.

Lưu a ma nghe được thanh âm của trượng phu, tưởng như mình đang mơ mà không phải mơ. Khi ông nhận được tin trượng phu đã chết, cầm dao đi đến nhà cha ma chồng, bắt họ đền mạng cho trượng phu mình, từng chữ nhuốm máu, từng câu mang gai, chất vấn cha ma chồng sao có thể tàn nhẫn vô tình như vậy.

Ông bất kể giá nào, nhất định đòi công đạo cho trượng phu. Nhưng mấy ngày sau liền có người đến nói với ông là trượng phu ông không chết, giờ đang ở phía nam, mấy tháng nữa sẽ về, còn đưa cho ông hai mươi lượng bạc để dùng trước. Tim Lưu a ma đập thình thịch, một lúc lâu mới hoan hỉ hồi thần.

Mấy tháng nay ông im lặng không đến làm ầm ĩ với cha ma chồng nữa, mỗi ngày xong việc liền đến cửa thôn chờ, phải nhìn thấy trượng phu ông mới có thể yên tâm. May mà con ông đã gần mười bốn tuổi, cũng có thể trông nhà.

Nghe thanh âm của trượng phu, Lưu a ma vội vàng nhìn về phía đường lớn, quả nhiên là thấy một hán tử trung niên đang chạy tới. Lưu a ma cao hứng đến nghẹn ngào, nước mắt không nhịn được chảy ra. Ông nhanh chóng lau khô, đây là việc vui, không thể rơi lệ được.

Chưởng quầy Lưu đã đi tới, nhìn phu lang đầu đầy tóc bạc, gầy còm nhỏ nhắn, sắc mặt còn trắng bệch, vừa nhìn liền biết mấy năm nay phải chịu khổ, ông đau lòng lắm, cầm chặt tay Lưu a ma nói: “A Lâm, ta về rồi.”



Hai người nhìn nhau, đồng thời rơi lệ. Lưu a ma khóc một hồi rồi mắng: “Huynh là đồ lỗ mãng. Sao huynh lại có thể nhẫn tâm để đệ và A Hòa ở lại mà đi làm binh chứ. Huynh mà ra chuyện gì thì đệ và A Hòa sống thế nào. Huynh không biết cha ma và nhị đệ huynh thông đồng bắt huynh đi chịu chết sao. Đệ hận lắm, huynh phải cứng rắn lên cho đệ, không được đi lại với cha ma và nhị đệ huynh nữa, không thể để họ lại lừa gạt mình.”

Lưu a ma thấy người đã về, cũng yên tâm, bắt đầu có sức mắng đương gia không lương tâm của mình. Tuy biết đương gia mình hiếu thuận, cũng bao dung đệ đệ, nhưng lần này đúng là quá đáng, đương gia mình suýt chút nữa thì bị họ hại chết, nhất định không thể buông tha họ.

Vậy nên cho dù Lưu a ma có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng nghĩ đến việc cha ma và đệ đệ chưởng quầy Lưu rất nhanh sẽ đến dây dưa, Lưu a ma liền nói thẳng trước, cũng không thể tiếp tục lui tới với bọn họ nữa.

Chưởng quầy Lưu vừa nghe, trong lòng cực kỳ thất vọng với cha ma mình. Đời trước ông hiếu thuận như vậy, cuối cùng tuy ông không chết nhưng biên quan truyền đến tử tấn, cha ma ông lại làm thế nào Phụ thân ông còn đỡ, a ma ông thì còn muốn tính kế phu lang và con trai ông, muốn cướp gia sản về cho Lưu Phát, đây chính là a ma tốt, đệ đệ ngoan của ông,

Chưởng quầy Lưu kéo tay Lưu a ma, nói: “A Lâm, ta đã thay cha ta trả một cái mạng, những thứ trong nhà một phần một cắc chúng ta cũng không cần, sau này chúng ta sống chúng ta, bọn họ sống bọn họ. Còn đệ đệ tốt kia của ta, chúng ta còn mười lăm lượng bạc trong tay nó mà, ta sẽ không bao giờ nghe nó nịnh, hại nhà mình nữa. Đệ và A tài mới là chí thân chí ái của ta, không còn ai khác nữa.”

Lưu a ma tuy mắng chưởng quầy Lưu cũng chỉ vì giận chưởng quầy Lưu hồ đồ, không ngờ nghe được lời này của chưởng quầy Lưu. Trước kia bọn họ cũng nhiều lần xích mích với bên nhà cũ nhưn chỉ cần bên kia nịnh đương gia, đương gia cũng sẽ nhân nhượng.

Lưu a ma rất cao hứng, trượng phu đã về, sau này sẽ không hồ đồ nữa, nhất định trong nhà có thể càng ngày càn tốt. Nhìn quần áo nửa cũ nửa mới của trượng phu, vết chai thật dày trong tay, Lưu a ma đau lòng nói: “A Tài, huynh ở bên ngoài phải chịu khổ rồi, đi thôi, chúng ta mau về nhà đi. Đệ nuôi hơn mười con gà, cả bảy tám con vịt nữa, giờ về giết một con tẩm bổ cho huynh, nhân lúc vừa xong mùa, huynh phải bồi bổ lại.”

Chưởng quầy Lưu nghe Lưu a ma lan man cằn nhằn nói, trong lòng thân thiết, cảm giác như được uống nước đá trong ngày tháng sáu, toàn thân không có chỗ nào không thoải mái, thân mật kéo tay Lưu a ma về nhà.

Lưu a ma thì thấy họ đã là phu phu già rồi, còn thân mật như vậy bị người ngoài nhìn thấy sẽ bị nói, nhưng nghĩ trượng phu đã lâu không gặp mình mà còn thân thiết như vậy, trong lòng ông tràn đầy ngọt ngào và vui vẻ.

Lưu Hòa ở nhà đang làm rổ, anh khéo tay, rảnh rỗi sẽ bện rổ mang ra chợ bán giúp đỡ a ma, vừa ngẩng đầu liền thấy cha mình đã vài năm không về đi tới, tay trượt, lạt tre cắt đứt tay. Chưởng quầy Lưu nhìn con trai mà đời trước mình không được gặp mặt lần cuối, trong lòng căng thẳng, lại thấy tay con chảy máu, khẩn trương đi tới, cầm tay con, xé góc áo quấn ngón tay cho Lưu Hòa.

Lưu Hòa thấy cha anh khẩn trương lo cho mình như vậy, vui tươi hớn hở, nhưng mà anh ngốc, đành phải dùng tay còn lại sờ đầu, kích động nói: “Cha, cha về rồi, con và a ma mấy ngày nay đều đếm ngón tay tính ngày cha về. Con và a ma chỉ sợ cha không kịp về trước tết.”

Chưởng quầy Lưu nhìn con trai cao to trước mắt, cảm xúc lẫn lộn, một lúc lâu mới khàn khàn nói: “Cha ở phía nam làm ít việc nên về muộn, không thì đã về từ lâu. Đây!” Nói xong liền cầm hà bao bên hông, lấy ra một khối bạch ngọc.

Chưởng quầy lưu đeo cho Lưu Hòa, nói: “Đây là bùa bình an cha cầu ở chùa nổi tiếng nhất phía nam cho con, có thể phù hộ con bình an, vô tai vô nạn. Con phải giữ cẩn thận đừng để mất.” Từ đời trước chưởng quầy Lưu đã tin Phật, nghĩ đời trước Lưu Hòa mất sớm, chưởng quầy Lưu liền đến chùa miếu cầu cho Lưu Hòa và Lưu a ma.

Lưu a ma thấy ngọc này sáng bóng, nhìn có vẻ đáng giá, muốn nói đương gia không được loạn tiêu tiền như vậy, nhưng nghĩ chưởng quầy Lưu mới về, ông lại nuốt những lời này xuống. Chưởng quầy Lưu lại lấy một khối ngọc từ hà bao ra đưa cho Lưu a ma, nói: “A Lâm, đây là của đệ. Đệ cũng phải đeo, bùa bình an này linh lắm, nhà giàu phía nam đều đi xin.”

Lưu a ma lập tức không nhịn được, nói: “A Tài, huynh tiêu tiền cho đệ làm gì. Huynh ở ngoài làm binh không dễ, đừng để mạng ở lưng quần như vậy chứ, được tiền thì phải giữ, sao lại loạn tiêu như vậy được.”

Chưởng quầy Lưu cười nói: “A Lâm, đệ đừng lo, lần này ta ra ngoài kiếm đượcc hút bạc, còn mua cửa hàng và nhà ở trấn trên, hôm nào nhà ta lên trấn trên nhìn xem, nếu hai ma con thích thì chúng ta chuyển đi.”



Lưu a ma như là nghe được Thiên Thư, ngay cả Lưu Hòa cũng choáng váng. Nhà bọn họ ngay cả ba mươi lượng bạc cũng không có, huống chi là mua cửa hàng và nhà ở trấn trên, đó ít nhất cũng phải bốn năm trăm lượng. Cha anh kiếm được nhiều bạc như vậy, Lưu Hòa ngây cả người.

Lưu a ma phục hồi tinh thần, hơi lo lắng, nhanh chóng đóng cổng, thấy không có ai mới nói: “A Tài, huynh nói thật ra cho đệ, huynh không làm chuyện gì xấu chứ. Bạc không dễ kiếm vậy đâu, nhà ta ba mẫu ruộng, thêm đệ đi bán hàng, một năm cũng chỉ kiếm được bốn năm lượng bạc, đã là thu nhập cao ở thôn. Huynh làm gì mà kiếm được nhiều bạc như vậy”

Lưu a ma lo trượng phu trung thực của mình bị người lừa, làm việc thương thiên hại lý nên mới nói như vậy. Chưởng quầy Lưu cũng biết người nhà lo lắng, nói: “Ở phía nam ta gặp may, mua bán vải vóc, còn học được vài chữ lúc đi làm binh, rồi còn mang hàng từ phía nam về đây bán, cứ như vậy liền kiếm được bạc. Đệ và con yên tâm, bạc này quang minh chính đại, cứ yên tâm dùng đi.”

Nói xong hình như còn sợ chưa kích thích Lưu a ma và Lưu Hòa đủ, ông mở bao quần áo ra. Lưu a ma nhìn hai mươi nén bạc, mắt suýt chút nữa bị chói mù, còn về ngân phiếu, xin lỗi, ông chưa từng thấy, càng đừng nói là dùng.

Chưởng quầy Lưu nhìn phu lang ngây ngẩn và con trai ngơ ngác, trong lòng cao hứng. Đời này ông có năng lực cho phu lang và con cuộc sống đầy đủ, không bao giờ cần lo lắng vì tiền bạc nữa.

Nghĩ đến đây, chưởng quầy Lưu như bùng nổ, cầm lấy hai nén bạc đưa cho Lưu Hòa, nói: “A Hòa, cha cho con mua đồ ăn vặt ăn. Sau này không có tiền đừng tìm a ma con, a ma con tiếc tiền, cứ tìm cha lấy. Con muốn gì cha cho nấy.”

Lưu a ma hồi phục tinh thần, vội vàng nói: “Xem huynh nói gì kìa, A Hòa, đừng nghe lời cha con. Bạc này là để cho con cưới phu lang, còn cho cháu nội học tư thục, ai lại đốt tiền thế hả.” Nói vậy nhưng cũng không cầm bạc trên tay Lưu Hòa lại.

Lưu Hòa thành thật, nói với cha anh: “Cha, bạc này cha và a ma cất cho con.Con không phải ca nhi, ăn vặt gì chứ. Hai người ăn ngon mặc ấm là con vui rồi.”

Chưởng quầy Lưu nghe cao hứng, vẫn là con mình ngoan, Ngô Trung và đứa con hờ kia chưa bao giờ hiếu thuận với ông như vậy. Ông xua tay, cầm ngân phiếu nói với Lưu Hòa và Lưu a ma: “Đây là ngân phiếu, chỗ ta còn hai nghìn lượng nữa. Hai ma con cứ yên tâm mà tiêu, đợi cửa hàng ở trấn trên mở cửa, chúng ta không lo không đủ tiền tiêu.”

Lại nhìn Lưu a ma, chưởng quầy Lưu áy náy nói: “A Lâm, đệ theo ta khổ nửa đời người, cũng nên hưởng phúc. Nhiều năm như vậy, ta xin lỗi đệ, ta không biết phân biệt người tốt người xấu, khiến đệ chịu uất ức.”

Lưu a ma rơi lệ nói: “Không uất ức, không uất ức, gả cho huynh, đệ chưa bao giờ uất ức.”

**

Zổ: tui cũng có một cái bùa bình an do mẹ tui xin ở chùa cho, năm nay nhà tui ai cũng bị sao chiếu mạng hết ~ TvT thảo nào cuối tháng 1 nằm ở nhà còn bị trần nhà sập vào mặt hủy dung TvT

Hôm nay có 2c là vì hnay là 1/6 ~ ko phải là 1/6 tết thiếu nhi mà là 1/6 sinh nhật bố tôi. Thực ra đây là ngày bố tôi bịa khi đi làm giấy tờ chứ bà nội tôi còn chẳng nhớ năm sinh bố tôi nữa là ~

Bố tôi mất được gần 3 năm rồi, vậy nên các cô nhớ yêu thương bố mình khi còn có thể nha ~ trên đời chỉ có 2 ng yêu thương các cô vô điều kiện là bố và mẹ thôi, nhưng đôi khi chính vì sự vô đk đó mà chúng ta coi nhẹ tình cảm cho bố mẹ, nhỉ

Có nên để cho chưởng quầy Lưu xưng huynh ko nhẩy, sến vl ~

Bố mẹ các cô gọi nhau là gì, bố tôi gọi là bà – tôi, mẹ tôi là ông – tôi nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi là anh – em đóa, tình cảm lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau