Chương 39: Tranh Thủ Lấy Lòng
Tại Càn Khôn Điện, Chúc Bình và La Điền Nghị vẻ mặt khẩn trương chờ đợi Khương Mặc Hiên ra chỉ thị. Khương Mặc Hiên chỉ ngồi xoay huyền ngọc không nói gì, ánh mắt đồ dồn vào bản đồ phân bố quân đội xung quanh vòng phòng tuyến ngoài kinh thành. Quân lương ở những nơi này lần lượt bị người khác đốt cháy, tuy rằng không gây ra thiệt hại gì nghiêm trọng nhưng cũng không phải chuyện nhỏ có thể bỏ qua.
“Hoàng thúc thông minh của trẫm chắc là đang ở đâu đó rất gần với kinh thành.”
La Điền Nghị lên tiếng: “Hoàng thượng nghi ngờ chuyện này do vương gia làm sao?”
“Ngươi còn chưa hiểu sao? Hoàng thúc muốn dụ trẫm xuất thành. Nơi bị đốt tiếp theo chắc chắn là quân doanh ở gần sông Dịch Cẩm nằm sát với kinh thành nhất. Xem ra trẫm phải đến đó một chuyến.”
Chúc Bình vội can ngăn: “Nếu chuyện này thực do vương gia gây ra, hoàng thượng đi như vậy sẽ rơi vào cái bẫy.”
“Ngược lại nếu trẫm không mạo hiểm, hoàng thúc nhất định không đưa ra bước tiếp theo. Đợi lâu như vậy sao có thể bỏ qua cuộc chơi thú vị này? La ái khanh, ngươi tiếp tục kiểm soát cổng thành cẩn mật, ngăn đám người của Hắc Kỵ Quân và những kẻ đáng nghi trà trộn vào. Chúc Bình sẽ đi cùng trẫm tới Dịch Cẩm doanh.”
Khương Mặc Hiên dặn dò xong thì cho La Điền Nghị tạm lui trước. Chúc Bình không hiểu hỏi: “Hoàng thượng, người không đề phòng vương gia vào thành sao?”
Khương Mặc Hiên cười mỉa mai: “Ngươi nghĩ canh phòng cẩn mật ngày đêm liền có thể ngăn được hoàng thúc sao? Nếu y muốn vào, bất cứ lúc nào cũng vào được mà không để binh sĩ phát hiện ra. Thế nhưng y lại giở nhiều trò như vậy dụ trẫm đi, mục đích đương nhiên không chỉ là vào thành.”
“Vậy mục đích của vương gia là gì?”
Khương Mặc Hiên dừng xoay huyền ngọc. Khương Hạo Giai đã im hơi lặng tiếng suốt sáu năm, gần như bốc hơi khỏi cõi đời này. Nhưng nay hay tin Trình Sở Y được phong hậu, Khương Hạo Giai lập tức trở về, còn có thể là vì mục đích gì nữa? Đương nhiên Khương Hạo Giai rất muốn ngăn cản Trình Sở Y ở bên cạnh y, hoặc là, trực tiếp đưa Trình Sở Y bỏ đi một lần nữa. Ngu ngốc thay cho Trình Sở Y còn dám mạnh miệng nói với y rằng bọn họ chỉ là quân tử chi giao bình thường.
“Ngươi sắp xếp đi. Trẫm sẽ dẫn theo hoàng hậu.”
Khương Mặc Hiên đứng lên, không trả lời Chúc Bình mà về thẳng Niệm Cư. Khương Hạo Giai muốn chơi trò dương đông kích tây giống hệt năm xưa nhưng thật không may y đã chẳng còn là thái tử thiếu suy nghĩ đó nữa rồi. Chỉ cần y mang theo Trình Sở Y, xem thử hoàng thúc của y có thể làm được gì nữa?
Tại Niệm Cư, Trình Sở Y đang sắp xếp chén đũa ra bàn thì Khương Mặc Hiên về đến. Khương Mặc Hiên nhìn Quảng công công đứng yên một chỗ, đang định mở miệng thì Trình Sở Y chen ngang: “Không phải lỗi của ngài ấy, là bản thân ta tự muốn làm.”
Khương Mặc Hiên cho Quảng công công lui đi mới nói: “Nếu ngươi nghĩ chỉ bằng vài việc đơn giản này mà khiến trẫm mềm lòng thì cũng quá xem thường trẫm rồi.”
Trình Sở Y mời Khương Mặc Hiên ngồi vào bàn, sau đó cũng ngồi theo: “Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ muốn cùng người dùng chung một bữa ăn. Không thể sao?”
Khương Mặc Hiên không đáp, hạ mắt cầm đũa. Trình Sở Y nhoẻn miệng cười. Khi ăn không nói.
Ăn xong, Trình Sở Y đứng dậy định dọn chén đũa. Khương Mặc Hiên giữ lấy tay hắn: “Đi theo trẫm.”
Khương Mặc Hiên gọi Quảng công công vào dọn và kéo Trình Sở Y đi sang gian phòng sách. Y đè hắn vào sát tường, cất giọng không vui mà cũng chẳng buồn: “Những lời hôm qua nói với ngươi, ngươi đều xem như gió thoảng bên tai hử? Hôm nay lại giả vờ chưa từng có chuyện gì xảy ra với trẫm?”
Trình Sở Y lúc trước không để ý rằng y lại cao hơn hắn nửa cái đầu, nhìn thân hình của y bao trọn lấy hắn không hiểu sao có cảm giác cũng ngộ nghĩnh vui vui.
“Hoàng thượng, những lời ngươi nói ta đều ghi lòng tạc dạ, nhưng lời ta nói ngươi không muốn tin, vậy thì ta dùng hành động chứng minh cho ngươi thấy. Trải qua năm dài tháng rộng ngươi tự sẽ hiểu rõ.”
Khương Mặc Hiên châm biếm tột cùng: “Ngươi nói đơn giản đến khó tin.”
“Ta nghĩ cũng không phức tạp lắm.” Trình Sở Y thản nhiên đáp lại.
“Ngươi!!!” Khương Mặc Hiên nghiến răng nghiến lợi, thật muốn bóp cổ chết hắn nhưng phải nhịn lại: “Thôi bỏ đi! Vài ngày nữa ngươi theo trẫm xuất cung. Muốn mang theo người nào vật nào thì ngươi tự sắp xếp đi.”
Khương Mặc Hiên buông người hắn ra, phất tay áo đi lại bàn sách. Trình Sở Y không hỏi lý do, cũng không hỏi đi đâu, chỉ gật đầu biểu lộ đã rõ.
Khương Mặc Hiên cầm bút muốn viết gì đó. Trình Sở Y nhanh trí chạy lại bàn nói: “Hoàng thượng, để ta mài mực cho ngươi.”
Khương Mặc Hiên nhìn hắn châm chọc: “Ngươi biết?”
Trình Sở Y cười, vừa mài vừa nói: “Ta không đến mức là kẻ ăn không ngồi rồi chỉ biết sai khiến người khác.”
Khương Mặc Hiên chột dạ: “Ngươi đang nói trẫm đó hả?”
“Hoàng thượng có cho ta mười lá gan thì ta cũng không dám.”
“May mà ngươi còn biết thế.”
Khương Mặc Hiên dùng lối cuồng thảo viết ra ba chữ trên giấy. Trình Sở Y nhìn bút pháp phóng khoáng như rồng bay phượng múa, tuy không hiểu gì nhưng vẫn khen: “Chữ thật đẹp!”
Khương Mặc Hiên chế nhạo hắn: “Đọc hiểu không?”
Trình Sở Y ngừng mài lắc đầu.
Khương Mặc Hiên đột nhiên cao hứng cười: “Vậy ngươi khen cái gì?”
“Ta đọc không hiểu nhưng nhìn vẫn biết phân biệt đẹp xấu mà.” Trình Sở Y cãi lại.
Khương Mặc Hiên không chấp với hắn, nói: “Tên ngươi đó.”
Trình Sở Y ngơ ra rồi cười: “Thế này có tính là ngự ban không?”
Khương Mặc Hiên nắm lấy tay hắn kéo ngã vào lòng. Y nâng cằm hắn hướng lên và cúi xuống chế ngự bằng một nụ hôn. Trình Sở Y đã sớm quen với tiết tấu hôn của y, không còn nhiều lúng túng chật vật như lần đầu tiên nữa mà có thể phối hợp nhuần nhuyễn. Nụ hôn càng dấn sâu, vị ngọt càng lan tỏa. Gai lưỡi ma sát lên nhau nóng ấm đến rạo rực.
Khương Mặc Hiên nhả môi ra, hôn lên chóp mũi Trình Sở Y nói: “Thế này mới là ngự ban. Kỹ thuật tốt hơn trước nhiều rồi.”
Nhân lúc Khương Mặc Hiên tâm tình đang tốt, Trình Sở Y liền nói: “Vậy hoàng thượng thưởng cho ta một món quà khích lệ được không?”
“Ngươi muốn quà gì?”
Trình Sở Y giả như cái gì cũng không biết nói: “Sấu Tử cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi. Ta muốn xin hoàng thượng tìm một nơi tốt ban hôn cho y, sau đó để phu thê bọn họ tự ra bên ngoài tạo lập sự nghiệp riêng. ”
Khương Mặc Hiên khép hờ mấy ngón tay lại đắn đo: “Trẫm tưởng ngươi muốn giữ y ở bên cạnh?”
“Ta và Sấu Tử lớn lên bên nhau từ nhỏ, thân như huynh đệ thủ túc, nói thật cũng có chút không nỡ. Tuy nhiên, có người ca ca nào sẽ ở cạnh đệ đệ mình cả đời chứ? Y rồi phải trưởng thành, phải cưới thê tử và có gia đình riêng. Sấu Tử theo hầu ta đã lâu như vậy, ta vẫn chưa thể làm gì cho y, chỉ cầu mong y sẽ được hạnh phúc. Hoàng thượng, ngươi giúp ta được không?”
“Sấu Tử không nói gì với ngươi sao?” Khương Mặc Hiên nghi ngờ hỏi.
“Y phải nói gì?” Trình Sở Y hồn nhiên mở to mắt hỏi lại.
Khương Mặc Hiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, trẫm sẽ lo liệu chuyện này.”
“Đa tạ hoàng thượng.”
Buổi chiều, Trình Sở Y trở lại Thái Thuần Cung định thông báo trước một tiếng với Sấu Tử. Sấu Tử đón đợi hắn từ xa, vừa vào phòng đã kinh ngạc nói với hắn: “Hoàng hậu, hoàng thượng đột nhiên bảo Triệu tổng quản đến nói ngày mai vào giờ Tỵ ta có thể xuất cung nhưng phải âm thầm mà đi, không được báo tiếng nào với người. Chuyện này là thế nào?”
Trình Sở Y mỉm cười. Khương Mặc Hiên làm việc đúng là rất nhanh gọn.
“Đừng lo lắng! Là ta xin với hoàng thượng cho ngươi xuất cung. Ngày mai ngươi cứ làm theo chỉ ý của hoàng thượng, thê nhi ngươi chắc sẽ có mặt ở đó đi cùng ngươi. Giờ ta đã về rồi, hoàng thượng vốn không cần giữ ngươi làm con tin nữa.”
Sấu Tử nghe vậy vui mừng đầy mặt, nhưng chưa được bao lâu chợt ủ rũ nói: “Nếu ta đi rồi, người sẽ thế nào? Sau này bên cạnh người chẳng phải không còn thân tín nào sao?”
Trình Sở Y vỗ vai Sấu Tử nói: “Đã làm phụ thân người ta rồi, sao vẫn còn suy nghĩ như đứa trẻ thế kia? Ngươi cũng không thể cả đời đều đi theo ta, không sớm thì muộn ắt sẽ có một ngày phải phân ra thôi. Sấu Tử, nhân lúc hoàng thượng chưa đổi ý, ngươi nghe lời ta hãy đi thật xa. Hoàng thượng nếu muốn hại ta đã hại từ lâu rồi. Còn như hoàng thượng không muốn hại ta, vậy thì cũng chẳng có ai ở trong hoàng cung này hại nổi ta. Ta không tranh giành với đám phi tần kia nhưng ta cũng không phải cừu non sẽ đứng yên để cho bọn họ bắt nạt. Điểm này thì ngươi nên hiểu. Thiếu gia của ngươi khi cần nhẫn tâm cũng sẽ rất nhẫn tâm.”
“Nhưng ta…ta vẫn không an tâm.”
Trình Sở Y co tay lại đấm nhẹ lên ngực áo y: “Vậy là ngươi xem thường trí mông minh của ta rồi. Đừng dong dài như nữ nhân nữa. Ta bảo ngươi đi thì cứ đi, như vậy ta cũng an tâm hơn.”
Sấu Tử quỳ xuống dưới chân Trình Sở Y, nhớ đến những tháng ngày cùng trải qua trước đây, nước mắt bất giác rơi ra: “Thiếu gia, cả đời này người mãi mãi là thiếu gia của ta. Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn người là thiếu gia của ta. Sau này người nhất định phải bảo trọng. Ban đêm ra ngoài phải choàng thêm áo ấm, ta không thể như lúc xưa cầm sẵn áo đứng đợi người được nữa.”
Trình Sở Y vốn dĩ rất cứng rắn, nghe những lời này đột nhiên chạnh lòng, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt. Hắn nén nhịn không khóc ra, cười gượng vịn vào vai Sấu Tử: “Ngốc tử à! Ta sẽ sống thật tốt. Ngươi yên tâm đi.”
“Ta thật sự…thật sự không nỡ rời xa người.”
Đêm xuống, Trình Sở Y không về Niệm Cư. Hắn và Sấu Tử ngồi ở bàn đá ngoài vườn hoa nhỏ, trên bàn bày mấy đĩa bánh, dùng trà thay rượu đưa tiễn Sấu Tử. Bọn họ nói rất nhiều về những chuyện lúc nhỏ, nói đến tận sáng mới từ biệt. Trước lúc bỏ đi, Sấu Tử còn quỳ lạy hắn một cái.
Giờ Tỵ đến, Trình Sở Y đứng ở trên một dãy tường thành lặng lẽ nhìn ra Tây môn chờ đợi. Hắn không muốn bị người khác phát hiện, cố tình chọn nơi xa nhất để ẩn thân. Lúc thấy được xe ngựa của Sấu Tử đi ngang qua Tây môn, hắn mới dám thở phào trút cả bầu tâm sự. Tuy hắn tin rằng Khương Mặc Hiên quân vô hí ngôn, nhưng dù sao vẫn có chút thấp thỏm không yên. Lỡ như y hí ngôn, hắn cũng chẳng thể làm được gì.
Thình lình, có một vòng tay từ phía sau vươn tới khoác áo choàng lông hồ ly đỏ lên người hắn. Hắn giật mình quay lại, Khương Mặc Hiên đang đứng gần kề trong gang tấc.
Trình Sở Y giống như trẻ nhỏ lén làm chuyện xấu bị phát hiện, mặt mày nhăn nhó nhìn Khương Mặc Hiên hỏi: “Hoàng thượng biết rồi?”
“Trò vặt của ngươi thật sự nghĩ có thể qua mắt trẫm dễ dàng như khi xưa sao? Trẫm chỉ không muốn vạch trần tại chỗ, cấp cho ngươi chút mặt mũi thôi. Người ngươi muốn thả, trẫm đã thả. Yên tâm rồi chứ?”
“Hoàng thượng, ta sợ nếu nói thẳng ra sẽ làm người không vui. Người không vui thì cái gì cũng không thể thương lượng.” Trình Sở Y ngượng ngùng biện bạch.
Khương Mặc Hiên tự tay cột kín dây áo choàng cho hắn: “Sao trẫm lại không vui? Bên cạnh ngươi bớt đi một người thân thiết thì trẫm sẽ càng vui.”
“Hoàng thượng đùa ta rồi.” Trình Sở Y tự hỏi đạo lý quái quỷ gì thế này? Hắn không hiểu nổi.
Khương Mặc Hiên nghiêm mặt lại nói: “Trẫm không đùa. Ngươi luôn có quá nhiều người quan trọng với mình, vì lẽ đó ngươi chưa bao giờ đặt trẫm ở vị trí quan trọng nhất. Thiên hạ này nếu có ai sắp chết hoặc bị thương để ngươi nhìn thấy thì đều liên quan tới ngươi. Mà ngươi…lại vô tình không nhìn thấy vết thương của trẫm ở ngay trước mắt.”
Khương Mặc Hiên nói rồi quay người đi. Trình Sở Y cảm thấy trái tim đau rát như bị thiên đao vạn quả chém vào, cổ họng khô khốc muốn bật ra lời thanh minh lại không thể nói được gì. Hắn gấp gáp chạy theo Khương Mặc Hiên ôm chầm lấy tấm lưng cô độc của y.
Khương Mặc Hiên đứng sững lại, yên lặng một lúc lâu mới hỏi: “Lại sao nữa?”
“Ta sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Sai rất nhiều. Nếu như sau này lại gặp chuyện giống như vậy, ta nhất định sẽ thành thật với ngươi.”
“Chờ ngươi làm được rồi hẳn tính.”
Khương Mặc Hiên hơi cong khóe môi gỡ cục nợ như hắn ra khỏi người và nắm tay hắn cùng bước chậm rãi trở về Niệm Cư. Trình Sở Y thắc mắc: “Sao dạo này không thấy ngươi dẫn theo An Tử nữa?”
“Chẳng phải ngươi sợ sao? Trẫm tạm đem nhốt nó lại rồi.”
Trình Sở Y biết rằng Khương Mặc Hiên đối xử với người khác vô cùng tuyệt tình nhẫn tâm, nhưng đối với hắn, y lúc nào cũng nhân nhượng và che chở. Có lúc hắn cũng muốn giận y vì những chuyện đã làm với Sấu Tử, lại không thể nào giận nổi. Chung quy, y bất chấp tất cả chỉ để tìm ra hắn. Sáu năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng chắc chắn đủ thừa để thay đổi tình cảm của một người, chứ đừng nói là tình cảm của một vị đế vương có trong tay tất cả. Vậy mà riêng ở phương diện này, Khương Mặc Hiên lại không hề thay đổi.
“Hoàng thượng, đêm qua ta cùng Sấu Tử ôn lại chút chuyện cũ, mới nhớ ra một chuyện về ngươi.”
Khương Mặc Hiên hiếu kỳ: “Chuyện gì?”
Trình Sở Y vui vẻ kể: “Lúc ta còn nhỏ, tầm tám chín tuổi gì đó, rất là nghịch ngợm. Nghĩa phụ nói ta cùng thái tử có hôn ước, ta liền tò mò muốn biết mặt mũi thái tử trông ra sao. Ta năn nỉ nghĩa phụ dẫn ta vào cung xem thái tử, nhưng hiển nhiên là nghĩa phụ không cho rồi. Có một lần, Sấu Tử nghe nói hoàng thượng dẫn theo thái tử đến quốc viện Thái Lâm thăm các sĩ tử, thế là từ sáng sớm ta và Sấu Tử đã chờ ở Thái Lâm chỉ để được gặp mặt thái tử ngươi đấy.”
Khương Mặc Hiên sửng sốt nhìn hắn. Hắn nói tiếp: “Cuối cùng cũng để ta gặp được. Ngươi khi ấy mặc áo choàng tơ vàng, bước đi không thèm nhìn ai hết. Có người ở cạnh ta nói tiểu thái tử thật kiêu ngạo, bất quá ta lại không nghĩ vậy. Ta cảm thấy ngươi có lẽ cũng giống ta. Mỗi lần ta đi cùng nghĩa phụ ra ngoài rõ ràng rất muốn nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, cũng muốn mua thật nhiều đồ đẹp về, nhưng ngại nhất là nghĩa phụ nổi giận, cho nên chẳng dám nhìn gì hết, trong bụng thì uất ức muốn chết.”
Khương Mặc Hiên không nhớ nổi nhưng vẫn bật cười: “Trẫm không ham vui giống ngươi đâu.”
“Thật sao?” Trình Sở Y không tin hỏi lại.
“Thật!”
“Nhưng mà khi đó ngươi cũng nhỏ như ta, làm sao dám chắc ngươi không nghĩ như ta?”
Trình Sở Y nhìn chằm chằm vào Khương Mặc Hiên chất vấn đến cùng. Khương Mặc Hiên hơi ngại vươn tay điểm vào sóng mũi hắn: “Ngươi nghĩ linh tinh.”
Khương Mặc Hiên thừ người ra một chút rồi nói: “Có lẽ trẫm khác hẳn hoàn toàn với ngươi. Trẫm ghét nhất là bị ép buộc, cho nên từ nhỏ tới lớn, trẫm không hề hiếu kỳ chút gì về ngươi, thậm chí còn chẳng muốn nghe đến tên ngươi nữa. Nhưng mà thật may…”
Thật may là Trình Sở Y vẫn được gả cho y. Khương Mặc Hiên giấu kín những lời này trong lòng không nói ra. Trình Sở Y tò mò: “Thật may thế nào?”
“Sở Y.” Khương Mặc Hiên bỗng gọi tên hắn đầy trân trọng. Bàn tay đang nắm tay hắn cũng khẽ siết vào thêm chút nữa. “Ngươi sẽ không khiến trẫm thất vọng lần nữa chứ?”
“Sẽ không!” Trình Sở Y đáp dứt khoát.
Khương Mặc Hiên không vui: “Ngươi trả lời quá nhanh rồi. Ngươi tưởng trẫm chỉ hỏi cho có thôi sao?”
Trình Sở Y giải bày: “Nếu ta do dự, hoàng thượng sẽ càng nghi ngờ hơn, không phải sao? Hoàng thượng, ta thực sự đã sai rất nhiều rồi nên không muốn phải sai tiếp lần nào nữa. Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, dù sao ta đã nằm gọn trong tay ngươi khó mà thoát ra. Vậy nên, ngươi cho ta cơ hội sửa sai đi. Quá khứ từng xảy ra chuyện gì ngươi đừng nghĩ đến nữa. Hiện tại và tương lai ta bước đi cùng ngươi được không?”
“Đừng tưởng mấy lời này sẽ làm trẫm cảm động tha thứ cho ngươi.”
Trình Sở Y không ngại bỏ đi thể diện, ráng nịnh nọt y thêm chút nữa: “Vậy ta nói…sau này ta không nhìn thấy thiên hạ nữa, chỉ nhìn thấy ngươi thôi, có đáng được tha thứ hơn chưa?”
Khương Mặc Hiên kiên định đáp: “Trẫm vẫn là câu nói đó. Chờ ngươi làm được rồi hẳn tính.”
Trình Sở Y thở dài trong lòng. Đã nói đến thế rồi mà hoàng đế bệ hạ vẫn cứ nghi ngờ, xem ra so với lúc xưa càng khó gần hơn.
“Hoàng thúc thông minh của trẫm chắc là đang ở đâu đó rất gần với kinh thành.”
La Điền Nghị lên tiếng: “Hoàng thượng nghi ngờ chuyện này do vương gia làm sao?”
“Ngươi còn chưa hiểu sao? Hoàng thúc muốn dụ trẫm xuất thành. Nơi bị đốt tiếp theo chắc chắn là quân doanh ở gần sông Dịch Cẩm nằm sát với kinh thành nhất. Xem ra trẫm phải đến đó một chuyến.”
Chúc Bình vội can ngăn: “Nếu chuyện này thực do vương gia gây ra, hoàng thượng đi như vậy sẽ rơi vào cái bẫy.”
“Ngược lại nếu trẫm không mạo hiểm, hoàng thúc nhất định không đưa ra bước tiếp theo. Đợi lâu như vậy sao có thể bỏ qua cuộc chơi thú vị này? La ái khanh, ngươi tiếp tục kiểm soát cổng thành cẩn mật, ngăn đám người của Hắc Kỵ Quân và những kẻ đáng nghi trà trộn vào. Chúc Bình sẽ đi cùng trẫm tới Dịch Cẩm doanh.”
Khương Mặc Hiên dặn dò xong thì cho La Điền Nghị tạm lui trước. Chúc Bình không hiểu hỏi: “Hoàng thượng, người không đề phòng vương gia vào thành sao?”
Khương Mặc Hiên cười mỉa mai: “Ngươi nghĩ canh phòng cẩn mật ngày đêm liền có thể ngăn được hoàng thúc sao? Nếu y muốn vào, bất cứ lúc nào cũng vào được mà không để binh sĩ phát hiện ra. Thế nhưng y lại giở nhiều trò như vậy dụ trẫm đi, mục đích đương nhiên không chỉ là vào thành.”
“Vậy mục đích của vương gia là gì?”
Khương Mặc Hiên dừng xoay huyền ngọc. Khương Hạo Giai đã im hơi lặng tiếng suốt sáu năm, gần như bốc hơi khỏi cõi đời này. Nhưng nay hay tin Trình Sở Y được phong hậu, Khương Hạo Giai lập tức trở về, còn có thể là vì mục đích gì nữa? Đương nhiên Khương Hạo Giai rất muốn ngăn cản Trình Sở Y ở bên cạnh y, hoặc là, trực tiếp đưa Trình Sở Y bỏ đi một lần nữa. Ngu ngốc thay cho Trình Sở Y còn dám mạnh miệng nói với y rằng bọn họ chỉ là quân tử chi giao bình thường.
“Ngươi sắp xếp đi. Trẫm sẽ dẫn theo hoàng hậu.”
Khương Mặc Hiên đứng lên, không trả lời Chúc Bình mà về thẳng Niệm Cư. Khương Hạo Giai muốn chơi trò dương đông kích tây giống hệt năm xưa nhưng thật không may y đã chẳng còn là thái tử thiếu suy nghĩ đó nữa rồi. Chỉ cần y mang theo Trình Sở Y, xem thử hoàng thúc của y có thể làm được gì nữa?
Tại Niệm Cư, Trình Sở Y đang sắp xếp chén đũa ra bàn thì Khương Mặc Hiên về đến. Khương Mặc Hiên nhìn Quảng công công đứng yên một chỗ, đang định mở miệng thì Trình Sở Y chen ngang: “Không phải lỗi của ngài ấy, là bản thân ta tự muốn làm.”
Khương Mặc Hiên cho Quảng công công lui đi mới nói: “Nếu ngươi nghĩ chỉ bằng vài việc đơn giản này mà khiến trẫm mềm lòng thì cũng quá xem thường trẫm rồi.”
Trình Sở Y mời Khương Mặc Hiên ngồi vào bàn, sau đó cũng ngồi theo: “Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ muốn cùng người dùng chung một bữa ăn. Không thể sao?”
Khương Mặc Hiên không đáp, hạ mắt cầm đũa. Trình Sở Y nhoẻn miệng cười. Khi ăn không nói.
Ăn xong, Trình Sở Y đứng dậy định dọn chén đũa. Khương Mặc Hiên giữ lấy tay hắn: “Đi theo trẫm.”
Khương Mặc Hiên gọi Quảng công công vào dọn và kéo Trình Sở Y đi sang gian phòng sách. Y đè hắn vào sát tường, cất giọng không vui mà cũng chẳng buồn: “Những lời hôm qua nói với ngươi, ngươi đều xem như gió thoảng bên tai hử? Hôm nay lại giả vờ chưa từng có chuyện gì xảy ra với trẫm?”
Trình Sở Y lúc trước không để ý rằng y lại cao hơn hắn nửa cái đầu, nhìn thân hình của y bao trọn lấy hắn không hiểu sao có cảm giác cũng ngộ nghĩnh vui vui.
“Hoàng thượng, những lời ngươi nói ta đều ghi lòng tạc dạ, nhưng lời ta nói ngươi không muốn tin, vậy thì ta dùng hành động chứng minh cho ngươi thấy. Trải qua năm dài tháng rộng ngươi tự sẽ hiểu rõ.”
Khương Mặc Hiên châm biếm tột cùng: “Ngươi nói đơn giản đến khó tin.”
“Ta nghĩ cũng không phức tạp lắm.” Trình Sở Y thản nhiên đáp lại.
“Ngươi!!!” Khương Mặc Hiên nghiến răng nghiến lợi, thật muốn bóp cổ chết hắn nhưng phải nhịn lại: “Thôi bỏ đi! Vài ngày nữa ngươi theo trẫm xuất cung. Muốn mang theo người nào vật nào thì ngươi tự sắp xếp đi.”
Khương Mặc Hiên buông người hắn ra, phất tay áo đi lại bàn sách. Trình Sở Y không hỏi lý do, cũng không hỏi đi đâu, chỉ gật đầu biểu lộ đã rõ.
Khương Mặc Hiên cầm bút muốn viết gì đó. Trình Sở Y nhanh trí chạy lại bàn nói: “Hoàng thượng, để ta mài mực cho ngươi.”
Khương Mặc Hiên nhìn hắn châm chọc: “Ngươi biết?”
Trình Sở Y cười, vừa mài vừa nói: “Ta không đến mức là kẻ ăn không ngồi rồi chỉ biết sai khiến người khác.”
Khương Mặc Hiên chột dạ: “Ngươi đang nói trẫm đó hả?”
“Hoàng thượng có cho ta mười lá gan thì ta cũng không dám.”
“May mà ngươi còn biết thế.”
Khương Mặc Hiên dùng lối cuồng thảo viết ra ba chữ trên giấy. Trình Sở Y nhìn bút pháp phóng khoáng như rồng bay phượng múa, tuy không hiểu gì nhưng vẫn khen: “Chữ thật đẹp!”
Khương Mặc Hiên chế nhạo hắn: “Đọc hiểu không?”
Trình Sở Y ngừng mài lắc đầu.
Khương Mặc Hiên đột nhiên cao hứng cười: “Vậy ngươi khen cái gì?”
“Ta đọc không hiểu nhưng nhìn vẫn biết phân biệt đẹp xấu mà.” Trình Sở Y cãi lại.
Khương Mặc Hiên không chấp với hắn, nói: “Tên ngươi đó.”
Trình Sở Y ngơ ra rồi cười: “Thế này có tính là ngự ban không?”
Khương Mặc Hiên nắm lấy tay hắn kéo ngã vào lòng. Y nâng cằm hắn hướng lên và cúi xuống chế ngự bằng một nụ hôn. Trình Sở Y đã sớm quen với tiết tấu hôn của y, không còn nhiều lúng túng chật vật như lần đầu tiên nữa mà có thể phối hợp nhuần nhuyễn. Nụ hôn càng dấn sâu, vị ngọt càng lan tỏa. Gai lưỡi ma sát lên nhau nóng ấm đến rạo rực.
Khương Mặc Hiên nhả môi ra, hôn lên chóp mũi Trình Sở Y nói: “Thế này mới là ngự ban. Kỹ thuật tốt hơn trước nhiều rồi.”
Nhân lúc Khương Mặc Hiên tâm tình đang tốt, Trình Sở Y liền nói: “Vậy hoàng thượng thưởng cho ta một món quà khích lệ được không?”
“Ngươi muốn quà gì?”
Trình Sở Y giả như cái gì cũng không biết nói: “Sấu Tử cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi. Ta muốn xin hoàng thượng tìm một nơi tốt ban hôn cho y, sau đó để phu thê bọn họ tự ra bên ngoài tạo lập sự nghiệp riêng. ”
Khương Mặc Hiên khép hờ mấy ngón tay lại đắn đo: “Trẫm tưởng ngươi muốn giữ y ở bên cạnh?”
“Ta và Sấu Tử lớn lên bên nhau từ nhỏ, thân như huynh đệ thủ túc, nói thật cũng có chút không nỡ. Tuy nhiên, có người ca ca nào sẽ ở cạnh đệ đệ mình cả đời chứ? Y rồi phải trưởng thành, phải cưới thê tử và có gia đình riêng. Sấu Tử theo hầu ta đã lâu như vậy, ta vẫn chưa thể làm gì cho y, chỉ cầu mong y sẽ được hạnh phúc. Hoàng thượng, ngươi giúp ta được không?”
“Sấu Tử không nói gì với ngươi sao?” Khương Mặc Hiên nghi ngờ hỏi.
“Y phải nói gì?” Trình Sở Y hồn nhiên mở to mắt hỏi lại.
Khương Mặc Hiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, trẫm sẽ lo liệu chuyện này.”
“Đa tạ hoàng thượng.”
Buổi chiều, Trình Sở Y trở lại Thái Thuần Cung định thông báo trước một tiếng với Sấu Tử. Sấu Tử đón đợi hắn từ xa, vừa vào phòng đã kinh ngạc nói với hắn: “Hoàng hậu, hoàng thượng đột nhiên bảo Triệu tổng quản đến nói ngày mai vào giờ Tỵ ta có thể xuất cung nhưng phải âm thầm mà đi, không được báo tiếng nào với người. Chuyện này là thế nào?”
Trình Sở Y mỉm cười. Khương Mặc Hiên làm việc đúng là rất nhanh gọn.
“Đừng lo lắng! Là ta xin với hoàng thượng cho ngươi xuất cung. Ngày mai ngươi cứ làm theo chỉ ý của hoàng thượng, thê nhi ngươi chắc sẽ có mặt ở đó đi cùng ngươi. Giờ ta đã về rồi, hoàng thượng vốn không cần giữ ngươi làm con tin nữa.”
Sấu Tử nghe vậy vui mừng đầy mặt, nhưng chưa được bao lâu chợt ủ rũ nói: “Nếu ta đi rồi, người sẽ thế nào? Sau này bên cạnh người chẳng phải không còn thân tín nào sao?”
Trình Sở Y vỗ vai Sấu Tử nói: “Đã làm phụ thân người ta rồi, sao vẫn còn suy nghĩ như đứa trẻ thế kia? Ngươi cũng không thể cả đời đều đi theo ta, không sớm thì muộn ắt sẽ có một ngày phải phân ra thôi. Sấu Tử, nhân lúc hoàng thượng chưa đổi ý, ngươi nghe lời ta hãy đi thật xa. Hoàng thượng nếu muốn hại ta đã hại từ lâu rồi. Còn như hoàng thượng không muốn hại ta, vậy thì cũng chẳng có ai ở trong hoàng cung này hại nổi ta. Ta không tranh giành với đám phi tần kia nhưng ta cũng không phải cừu non sẽ đứng yên để cho bọn họ bắt nạt. Điểm này thì ngươi nên hiểu. Thiếu gia của ngươi khi cần nhẫn tâm cũng sẽ rất nhẫn tâm.”
“Nhưng ta…ta vẫn không an tâm.”
Trình Sở Y co tay lại đấm nhẹ lên ngực áo y: “Vậy là ngươi xem thường trí mông minh của ta rồi. Đừng dong dài như nữ nhân nữa. Ta bảo ngươi đi thì cứ đi, như vậy ta cũng an tâm hơn.”
Sấu Tử quỳ xuống dưới chân Trình Sở Y, nhớ đến những tháng ngày cùng trải qua trước đây, nước mắt bất giác rơi ra: “Thiếu gia, cả đời này người mãi mãi là thiếu gia của ta. Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn người là thiếu gia của ta. Sau này người nhất định phải bảo trọng. Ban đêm ra ngoài phải choàng thêm áo ấm, ta không thể như lúc xưa cầm sẵn áo đứng đợi người được nữa.”
Trình Sở Y vốn dĩ rất cứng rắn, nghe những lời này đột nhiên chạnh lòng, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt. Hắn nén nhịn không khóc ra, cười gượng vịn vào vai Sấu Tử: “Ngốc tử à! Ta sẽ sống thật tốt. Ngươi yên tâm đi.”
“Ta thật sự…thật sự không nỡ rời xa người.”
Đêm xuống, Trình Sở Y không về Niệm Cư. Hắn và Sấu Tử ngồi ở bàn đá ngoài vườn hoa nhỏ, trên bàn bày mấy đĩa bánh, dùng trà thay rượu đưa tiễn Sấu Tử. Bọn họ nói rất nhiều về những chuyện lúc nhỏ, nói đến tận sáng mới từ biệt. Trước lúc bỏ đi, Sấu Tử còn quỳ lạy hắn một cái.
Giờ Tỵ đến, Trình Sở Y đứng ở trên một dãy tường thành lặng lẽ nhìn ra Tây môn chờ đợi. Hắn không muốn bị người khác phát hiện, cố tình chọn nơi xa nhất để ẩn thân. Lúc thấy được xe ngựa của Sấu Tử đi ngang qua Tây môn, hắn mới dám thở phào trút cả bầu tâm sự. Tuy hắn tin rằng Khương Mặc Hiên quân vô hí ngôn, nhưng dù sao vẫn có chút thấp thỏm không yên. Lỡ như y hí ngôn, hắn cũng chẳng thể làm được gì.
Thình lình, có một vòng tay từ phía sau vươn tới khoác áo choàng lông hồ ly đỏ lên người hắn. Hắn giật mình quay lại, Khương Mặc Hiên đang đứng gần kề trong gang tấc.
Trình Sở Y giống như trẻ nhỏ lén làm chuyện xấu bị phát hiện, mặt mày nhăn nhó nhìn Khương Mặc Hiên hỏi: “Hoàng thượng biết rồi?”
“Trò vặt của ngươi thật sự nghĩ có thể qua mắt trẫm dễ dàng như khi xưa sao? Trẫm chỉ không muốn vạch trần tại chỗ, cấp cho ngươi chút mặt mũi thôi. Người ngươi muốn thả, trẫm đã thả. Yên tâm rồi chứ?”
“Hoàng thượng, ta sợ nếu nói thẳng ra sẽ làm người không vui. Người không vui thì cái gì cũng không thể thương lượng.” Trình Sở Y ngượng ngùng biện bạch.
Khương Mặc Hiên tự tay cột kín dây áo choàng cho hắn: “Sao trẫm lại không vui? Bên cạnh ngươi bớt đi một người thân thiết thì trẫm sẽ càng vui.”
“Hoàng thượng đùa ta rồi.” Trình Sở Y tự hỏi đạo lý quái quỷ gì thế này? Hắn không hiểu nổi.
Khương Mặc Hiên nghiêm mặt lại nói: “Trẫm không đùa. Ngươi luôn có quá nhiều người quan trọng với mình, vì lẽ đó ngươi chưa bao giờ đặt trẫm ở vị trí quan trọng nhất. Thiên hạ này nếu có ai sắp chết hoặc bị thương để ngươi nhìn thấy thì đều liên quan tới ngươi. Mà ngươi…lại vô tình không nhìn thấy vết thương của trẫm ở ngay trước mắt.”
Khương Mặc Hiên nói rồi quay người đi. Trình Sở Y cảm thấy trái tim đau rát như bị thiên đao vạn quả chém vào, cổ họng khô khốc muốn bật ra lời thanh minh lại không thể nói được gì. Hắn gấp gáp chạy theo Khương Mặc Hiên ôm chầm lấy tấm lưng cô độc của y.
Khương Mặc Hiên đứng sững lại, yên lặng một lúc lâu mới hỏi: “Lại sao nữa?”
“Ta sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Sai rất nhiều. Nếu như sau này lại gặp chuyện giống như vậy, ta nhất định sẽ thành thật với ngươi.”
“Chờ ngươi làm được rồi hẳn tính.”
Khương Mặc Hiên hơi cong khóe môi gỡ cục nợ như hắn ra khỏi người và nắm tay hắn cùng bước chậm rãi trở về Niệm Cư. Trình Sở Y thắc mắc: “Sao dạo này không thấy ngươi dẫn theo An Tử nữa?”
“Chẳng phải ngươi sợ sao? Trẫm tạm đem nhốt nó lại rồi.”
Trình Sở Y biết rằng Khương Mặc Hiên đối xử với người khác vô cùng tuyệt tình nhẫn tâm, nhưng đối với hắn, y lúc nào cũng nhân nhượng và che chở. Có lúc hắn cũng muốn giận y vì những chuyện đã làm với Sấu Tử, lại không thể nào giận nổi. Chung quy, y bất chấp tất cả chỉ để tìm ra hắn. Sáu năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng chắc chắn đủ thừa để thay đổi tình cảm của một người, chứ đừng nói là tình cảm của một vị đế vương có trong tay tất cả. Vậy mà riêng ở phương diện này, Khương Mặc Hiên lại không hề thay đổi.
“Hoàng thượng, đêm qua ta cùng Sấu Tử ôn lại chút chuyện cũ, mới nhớ ra một chuyện về ngươi.”
Khương Mặc Hiên hiếu kỳ: “Chuyện gì?”
Trình Sở Y vui vẻ kể: “Lúc ta còn nhỏ, tầm tám chín tuổi gì đó, rất là nghịch ngợm. Nghĩa phụ nói ta cùng thái tử có hôn ước, ta liền tò mò muốn biết mặt mũi thái tử trông ra sao. Ta năn nỉ nghĩa phụ dẫn ta vào cung xem thái tử, nhưng hiển nhiên là nghĩa phụ không cho rồi. Có một lần, Sấu Tử nghe nói hoàng thượng dẫn theo thái tử đến quốc viện Thái Lâm thăm các sĩ tử, thế là từ sáng sớm ta và Sấu Tử đã chờ ở Thái Lâm chỉ để được gặp mặt thái tử ngươi đấy.”
Khương Mặc Hiên sửng sốt nhìn hắn. Hắn nói tiếp: “Cuối cùng cũng để ta gặp được. Ngươi khi ấy mặc áo choàng tơ vàng, bước đi không thèm nhìn ai hết. Có người ở cạnh ta nói tiểu thái tử thật kiêu ngạo, bất quá ta lại không nghĩ vậy. Ta cảm thấy ngươi có lẽ cũng giống ta. Mỗi lần ta đi cùng nghĩa phụ ra ngoài rõ ràng rất muốn nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, cũng muốn mua thật nhiều đồ đẹp về, nhưng ngại nhất là nghĩa phụ nổi giận, cho nên chẳng dám nhìn gì hết, trong bụng thì uất ức muốn chết.”
Khương Mặc Hiên không nhớ nổi nhưng vẫn bật cười: “Trẫm không ham vui giống ngươi đâu.”
“Thật sao?” Trình Sở Y không tin hỏi lại.
“Thật!”
“Nhưng mà khi đó ngươi cũng nhỏ như ta, làm sao dám chắc ngươi không nghĩ như ta?”
Trình Sở Y nhìn chằm chằm vào Khương Mặc Hiên chất vấn đến cùng. Khương Mặc Hiên hơi ngại vươn tay điểm vào sóng mũi hắn: “Ngươi nghĩ linh tinh.”
Khương Mặc Hiên thừ người ra một chút rồi nói: “Có lẽ trẫm khác hẳn hoàn toàn với ngươi. Trẫm ghét nhất là bị ép buộc, cho nên từ nhỏ tới lớn, trẫm không hề hiếu kỳ chút gì về ngươi, thậm chí còn chẳng muốn nghe đến tên ngươi nữa. Nhưng mà thật may…”
Thật may là Trình Sở Y vẫn được gả cho y. Khương Mặc Hiên giấu kín những lời này trong lòng không nói ra. Trình Sở Y tò mò: “Thật may thế nào?”
“Sở Y.” Khương Mặc Hiên bỗng gọi tên hắn đầy trân trọng. Bàn tay đang nắm tay hắn cũng khẽ siết vào thêm chút nữa. “Ngươi sẽ không khiến trẫm thất vọng lần nữa chứ?”
“Sẽ không!” Trình Sở Y đáp dứt khoát.
Khương Mặc Hiên không vui: “Ngươi trả lời quá nhanh rồi. Ngươi tưởng trẫm chỉ hỏi cho có thôi sao?”
Trình Sở Y giải bày: “Nếu ta do dự, hoàng thượng sẽ càng nghi ngờ hơn, không phải sao? Hoàng thượng, ta thực sự đã sai rất nhiều rồi nên không muốn phải sai tiếp lần nào nữa. Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, dù sao ta đã nằm gọn trong tay ngươi khó mà thoát ra. Vậy nên, ngươi cho ta cơ hội sửa sai đi. Quá khứ từng xảy ra chuyện gì ngươi đừng nghĩ đến nữa. Hiện tại và tương lai ta bước đi cùng ngươi được không?”
“Đừng tưởng mấy lời này sẽ làm trẫm cảm động tha thứ cho ngươi.”
Trình Sở Y không ngại bỏ đi thể diện, ráng nịnh nọt y thêm chút nữa: “Vậy ta nói…sau này ta không nhìn thấy thiên hạ nữa, chỉ nhìn thấy ngươi thôi, có đáng được tha thứ hơn chưa?”
Khương Mặc Hiên kiên định đáp: “Trẫm vẫn là câu nói đó. Chờ ngươi làm được rồi hẳn tính.”
Trình Sở Y thở dài trong lòng. Đã nói đến thế rồi mà hoàng đế bệ hạ vẫn cứ nghi ngờ, xem ra so với lúc xưa càng khó gần hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất