Chương 1
Đàm Luật Minh chết rồi, một cái chết trong ô nhục.
Chết đột tử do bệnh tim, chết ngay trên giường vợ nhỏ của mình.
Trước khi chết nơi đó vẫn còn cứng ngắc, đến lúc thi thể lạnh cứng vẫn chưa mềm được. Mà vợ bé mà hắn mới lấy chưa được hai năm cũng sợ tới mức cũng suýt tắt thở theo.
Nhà họ Đàm là một gia đình rất coi trọng danh dự ở Ninh Thành, chuyện này nhanh chóng lan truyền đi trong giới. Còn cô vợ góa phụ của Đàm Luật Minh tên Úc Sương kia bị trên dưới nhà họ Đàm coi là điều không may, chờ tang lễ đi qua không biết xử trí thế nào.
Lúc này ở linh đường đông nghịt người, Úc Sương mặc một bộ đồ màu đen, trên đầu đeo một cái băng đen, dưới chiếc băng đen là khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ động lòng người, thứ chướng mắt duy nhất chính là dấu tay in hằn trên má, cho dù đã qua một đêm nhưng vẫn thấy hơi ẩn đỏ —— ngày hôm qua vợ của Đàm Luật Minh về nước, vừa gặp mặt không nói hai lời đã tát cậu một cái, ngay trước mặt người giúp việc.
Lúc Đàm Luật Minh còn sống rất yêu thương Úc Sương, bên ngoài gọi cậu là vợ nhỏ, nhưng ai cũng hiểu rõ, dù nghe có hay ho đến đâu thì cũng chỉ là một món đồ chơi để người ta trút dục vọng mà thôi. Chỗ dựa là Đàm Luật Minh đã ngã xuống, bây giờ đã ngay lập tức biến thành đồ cũ không giá trị.
Vốn dĩ Úc Sương không có đủ tư cách ở đây. Cậu chỉ là một người vợ lẽ không được đưa ra ánh sáng, là thứ "đồ vật bẩn thỉu" khắc chết Đàm Luật Minh.
Tối hôm qua trời mưa, cậu quỳ ở bên ngoài linh đường một đêm, suýt chút nữa quỳ mất nửa cái mạng mới được chấp nhận bước chân vào linh đường. Người của nhà họ Đàm bàn tán sau lưng, nói cậu làm bộ làm tịch, nói nếu cậu thực sự có lòng như vậy không bằng đập đầu chết đi chôn cùng. Tất cả mấy lời đó Úc Sương đều biết hết.
Nhưng cậu chỉ đơn giản muốn đưa tiễn Đàm Luật Minh.
Bầu trời âm u, mấy người phụ nữ trong linh đường ngồi khóc thút thít, từng giọt nước mắt rơi xuống, thỉnh thoảng cũng có vài tiếng nấc nhỏ vang lên, trong đó cũng không biết có bao nhiêu là thật lòng.
Úc Sương nhìn tấm ảnh đen trắng ở phía trước, hơi há miệng ra, không dám phát ra âm thanh, chỉ có hốc mắt từ từ ửng đỏ.
"Chú Đàm..."
Úc Sương cảm thấy rất lạnh, không biết là bởi vì thời tiết đang lạnh, hay là bởi vì không khí u ám trong linh đường, hoặc cũng có thể là vì trong lòng cậu đang cảm thấy cô đơn, trống vắng.
Trong đầu cậu đang rất hỗn loạn, hai chân cũng như mềm nhũn ra, muốn lặng lẽ đi đến bên tường dựa vào nghỉ ngơi một chút. Trong lúc vô tình quay đầu lại, bỗng nhiên cậu cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Úc Sương không khỏi ngẩn khẽ giật mình.
Ánh mắt đó đến từ một người đàn ông xa lạ, mang theo sự bình tĩnh và vài phần đánh giá thâm sâu, giống như Úc Sương là một đồ vật đang được trưng bày để đấu giá. Điều này làm cho Úc Sương cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Úc Sương không có thói quen đối diện lâu với người lạ. Nếu đổi lại là bình thường thì cậu sẽ nhanh chóng di chuyển tầm mắt đi, nhưng hôm nay không biết vì sao, khi Úc Sương nhìn thấy người đàn ông này, cậu lại có thể nhìn thẳng vào người đó tận mấy giây.
Người đàn ông hơi hơi nhếch miệng lên cười, có lẽ đang cảm thấy thú vị.
Bỗng có một vị khách đi ngang qua, cắt ngang ánh mắt giao nhau của hai người. Úc Sương cụp mắt, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, khung cảnh trước mắt mờ đi, còn chưa kịp tỉnh táo lại đã trực tiếp ngã phịch xuống mặt đất.
Tất cả các âm thanh bên tai đều trở nên mờ hồ xa xôi. Hình như Úc Sương nghe thấy có người gọi tên mình, còn mơ hồ nghe thấy có người gọi quản gia và bác sĩ, trong đó xen lẫn giọng nói lạnh nhạt của vợ Đàm Luật Minh: "Mẹ Trần đâu, mau đưa người xuống đi. Đừng để ở đây dọa đến người khác."
...
Úc Sương nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê sâu.
Chu Mộ Dư ở xa xa thấy cảnh cảnh này, dùng cánh tay huých vào người bạn bên cạnh: "Này, đồ chơi nhỏ kia tên gì vậy?"
Bạn tốt bị chuyện Úc Sương té xỉu thu hút nên cũng nhìn sang, thuận miệng nói: "À, Úc Sương."
"Úc Sương..."
Chu Mộ Dư nhớ tới lúc trước đã gặp cậu một lần. Lúc đó Úc Sương sợ hãi đi theo bên cạnh Đàm Luật Minh, nhìn có vẻ cũng còn khá nhỏ tuổi, ngoan ngoãn dịu dàng. Khi có người bắt chuyện với cậu, cậu phải mở to đôi mắt to tròn trong suốt vô tội ngửa đầu nhìn Đàm Luật Minh trước, ý là phải có được sự đồng ý của chồng mình.
Thấy tiếc cho một thứ đồ chơi nhỏ.
Bạn tốt cũng hiểu được tính cách của Chu Mộ Dư, cũng trêu ghẹo nói: "Sao, thích à?"
Chu Mộ Dư thản nhiên thừa nhận: "Có chút hứng thú."
"Nhưng đó là đồ chơi lão Đàm vứt lại."
Chu Mộ Dư quay đầu nhìn về phía bạn tốt, thản nhiên lắc đầu: "Cậu không hiểu."
...
Giống như đã qua cả một thế kỷ, trong đầu Úc Sương đầy mớ hỗn độn khó hiểu, chỉ có nơi nào đó lâm râm truyền đến cơn đau tê dại, khiến cậu thỉnh thoảng lại có chút ý thức.
Cậu nằm trên chiếc giường mềm mại, bốn phía vô cùng im lặng, có thể nghe được cả tiếng bước chân và tiếng ly chén va đập vào nhau. Có người vén tóc Úc Sương lên, xử lý qua vết thương trên trán cho cậu, sau đó dán một miếng băng gạc lên.
Cuối cùng cũng bớt đau hơn, Úc Sương nhíu chặt mày chậm rãi mở mắt ra, mãi một lúc sau mới mở mắt hoàn toàn.
Người đầu tiên cậu nhìn thấy là quản gia, một ông cụ rất lương thiện hòa nhã. Úc Sương vào nhà họ Đàm hai năm, người này cũng chiếu cố cậu không ít.
"Cậu chủ nhỏ, cậu tỉnh rồi." Quản gia không giống với những người khác. Ông gọi Úc Sương là cậu chủ nhỏ chứ không phải như những người khác, ngoài mặt thì cung kính nhưng thật ra lại coi thường gọi cậu là vợ bé.
"Đầu còn đau không?" Quản gia hỏi.
Úc Sương chậm rãi ngồi lên tựa vào đầu giường, lắc lắc đầu: "Cháu không sao."
Quản gia thở dài: "Phu nhân đã dặn dò rồi, bảo cậu phải nghỉ ngơi cho khỏe, cũng không cần đi ra đó nữa đâu."
Úc Sương cũng hiểu rõ, cũng không muốn quản gia khó xử, nghe lời gật đầu, nói: "Vâng."
"Còn có cái này." Quản gia nhớ tới cái gì đó, lấy từ trong túi ra một cái thẻ, dùng hai tay đưa cho Úc Sương: "Là ngài Chu bảo tôi đưa cho cậu."
Úc Sương nhận lấy, hoài nghi nhíu mày lại: "Ngài Chu?"
"Ngài Chu là bạn của ngài Đàm khi còn sống. Ngài ấy nói, nếu cậu đồng ý, ngài ấy an bài mọi chuyện yên ổn cho cậu."
Trong tay là tấm danh thiếp nền trắng chữ vàng, sờ vào có một cảm giác nó vô cùng đắt tiền, trên bề mặt in một cái tên, Úc Sương nhỏ giọng lẩm bẩm ra miệng: "Chu Mộ Dư..."
Lật qua mặt sau, có một lời nhắn để lại.
Theo tôi, hoặc ở lại thủ tiết, em chọn.
Không hề lý do, Úc Sương ngay lập tức liên hệ câu nói này với người đàn ông xa lạ mà cậu nhìn thấy trong tang lễ hôm nay.
Cậu nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông ban nãy. Thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, nhìn có vẻ mới chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ vest màu đen, khí chất sắc bén hơn hẳn những người khác.
Vẻ ngoài của gã cũng rất đáng chú ý, đôi lông mày đen nhánh, đôi mắt thâm thúy, mắt hai mí vừa phải, ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt cũng rất mê người.
Một đôi mắt đa tình như vậy, cộng với sống mũi cao và đôi môi mỏng bạc tình càng thêm ý nghĩ chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
Chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, Úc Sương đã kết luận đó là một người cậu không thể đắc tội.
Nếu có thể bảo quản gia bên cạnh Đàm Luật Minh tự tay đưa danh thiếp cho cậu, chắc chắn đã ở tình thế bắt buộc. Úc Sương cũng không có ý định ở lại giữ mình, nhưng giao bản thân cho một người hoàn toàn xa lạ như vậy, trong lòng cậu vẫn có hơi không yên tâm.
Do dự một lát, Úc Sương hỏi: "Cháu có thể, gặp anh ta một chút không?"
Quản gia suy nghĩ một chút, nói: "Tôi đi hỏi giúp cậu."
Nói xong quản gia liền đi ra ngoài, một mình Úc Sương nằm ở trên giường, mười ngón tay không yên siết chặt vào nhau. Bỗng nhiên cậu nhớ tới lời Đàm Luật Minh đã từng nói: "Nếu sau này tôi mất, em phải học cách dựa vào người khác. Dựa vào chính mình rất mệt mỏi, không cần tự dựa vào chính mình."
Khi đó Úc Sương ngoan ngoãn nằm trong lòng của Đàm Luật Minh giống như một con mèo nhỏ mềm mại. Đàm Luật Minh xoa đầu cậu, dùng giọng điệu dịu dàng nói những lời không có tình người.
"Nhưng phải nhớ kỹ không được yêu đàn ông. Em không yêu bọn họ, bọn họ mới biết trân trọng em."
Đàm Luật Minh không để lại bao nhiêu tiền cho Úc Sương, nhưng lại dạy cậu rất nhiều chuyện, ví dụ như làm thế nào để lấy lòng một người đàn ông, làm thế nào để khiến bọn họ đạt được khoái cảm chinh phục, sau đó cam tâm tình nguyện làm một tín đồ trung thành. Tất cả những điều này Úc Sương đều nghiêm túc nhớ kỹ.
Nhưng thỉnh thoảng Đàm Luật Minh cũng hay nói giỡn, xoa bụng Úc Sương hỏi vì sao cậu không sinh con, nếu cậu sinh con thì sẽ dễ dàng trói chặt một người đàn ông.
Có một lần Úc Sương hỏi Đàm Luật Minh: "Nếu em sinh con, ngài còn có thể thích em không?"
Đàm Luật Minh phì cười ra tiếng, xoa xoa chóp mũi Úc Sương nói: "Nếu như em sinh con, tôi sẽ lấy em làm vợ."
Úc Sương không tin những lời này, bởi vì Đàm Luật Minh đã dạy cậu, chữ nếu từ miệng đàn ông đều là giả dối.
Âm thanh mở cửa phòng đã cắt ngang dòng hồi tưởng của Úc Sương. Úc Sương giương mắt nhìn qua, là Chu Mộ Dư.
Chu Mộ Dư thuận tay đóng cửa lại, khoanh tay đứng dựa vào cạnh cửa: "Nghe nói em muốn gặp tôi?"
Giọng của gã trầm thấp lười biếng, giống một trận gió nóng đến từ sa mạc, thổi qua khiến tai Úc Sương có hơi ngứa. Úc Sương ngồi dậy, nhỏ giọng nói: "Ngài Chu."
"Ừ." Chu Mộ Dư không nói gì nhiều mà chỉ ừ một tiếng. Gã đi tới đứng trước giường Úc Sương, cúi đầu nhìn cậu: "Sao đột nhiên lại ngất xỉu?"
"Tối hôm qua dính mưa, bị sốt." Úc Sương trả lời.
Tỏ ra yếu đuối là thích hợp nhất.
Úc Sương cụp mắt xuống, nhẹ nhàng khịt khịt mũi.
Chu Mộ Dư nâng tay, rất tự nhiên đặt tay lên trán Úc Sương để thử nhiệt độ, sau đó lại hỏi: "Khỏe hơn chưa?"
Tay gã có hơi lạnh, cả người Úc Sương cứng đờ, gật gật đầu nói: "Khỏe hơn nhiều rồi."
Chu Mộ Dư không nói gì nữa, bàn tay đang ở trên trán Úc Sương vuốt ve xuống gò má, cuối cùng nâng cằm cậu lên, quan sát vài giây rồi hỏi: "Em sợ tôi?"
Úc Sương lắc đầu, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn Chu Mộ Dư, đuôi mắt hiện ra chút sắc đỏ nhàn nhạt. Cậu cẩn thận giữ chặt lấy cổ tay của Chu Mộ Dư, dùng ngón tay trắng nõn của mình chạm vào làn da của gã, nhận được sự đồng ý ngầm mới nghiêng đầu dùng gò má cọ cọ vào lòng bàn tay Chu Mộ Dư.
Ánh mắt Chu Mộ Dư tối sầm lại, giống như thợ săn đang đối mặt với con thú nhỏ bị ép vào đường cùng.
"Đồng ý rồi?"
"Dạ." Úc Sương gật đầu, "Em đi cùng ngài."
Không cần tự hỏi quá lâu, người đàn ông trước mặt này là lựa chọn duy nhất và cũng là tốt nhất.
Sau một lúc lâu, Chu Mộ Dư cười như không cười nói: "Tôi tưởng em sẽ luyến tiếc."
Úc Sương không nói gì, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Em ở đây, phu nhân sẽ không vui."
Trên mặt cậu vẫn còn nguyên dấu tay, lúc nói chuyện càng lộ ra khổ sở đáng thương.
Chu Mộ Dư dùng ngón tay cái chậm rãi vuốt ve dấu tay vẫn còn hơi đỏ, thưởng thức bộ dáng nhíu mày của Úc Sương: "Thu dọn đồ đạc, tôi chờ em ở bên ngoài."
Úc Sương cụp mắt: "Vâng."
Tác giả có lời muốn nói:
Đã lâu không gặp, tui tới rồi đây~
Nhắc nhở quan trọng, tam quan trong truyện không đại diện cho tam quan của tác giả, đừng thay thế thực tế, đừng công kích tác giả và các bạn đọc khác, xin cảm ơn!
Editor:
Chào mừng các bạn nhảy hố!!!!
Sợ các bạn không hiểu ý phần giới thiệu, mình nhắc lại một điều có thể là "mìn" của một số bạn: Sau khi bao nuôi thụ, thời gian trước công vẫn sẽ ngủ với người khác, sau này mới chỉ có mình thụ. Đọc kĩ trước khi nhảy hố nha, có gì thắc mắc cứ cmt!!!
Chết đột tử do bệnh tim, chết ngay trên giường vợ nhỏ của mình.
Trước khi chết nơi đó vẫn còn cứng ngắc, đến lúc thi thể lạnh cứng vẫn chưa mềm được. Mà vợ bé mà hắn mới lấy chưa được hai năm cũng sợ tới mức cũng suýt tắt thở theo.
Nhà họ Đàm là một gia đình rất coi trọng danh dự ở Ninh Thành, chuyện này nhanh chóng lan truyền đi trong giới. Còn cô vợ góa phụ của Đàm Luật Minh tên Úc Sương kia bị trên dưới nhà họ Đàm coi là điều không may, chờ tang lễ đi qua không biết xử trí thế nào.
Lúc này ở linh đường đông nghịt người, Úc Sương mặc một bộ đồ màu đen, trên đầu đeo một cái băng đen, dưới chiếc băng đen là khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ động lòng người, thứ chướng mắt duy nhất chính là dấu tay in hằn trên má, cho dù đã qua một đêm nhưng vẫn thấy hơi ẩn đỏ —— ngày hôm qua vợ của Đàm Luật Minh về nước, vừa gặp mặt không nói hai lời đã tát cậu một cái, ngay trước mặt người giúp việc.
Lúc Đàm Luật Minh còn sống rất yêu thương Úc Sương, bên ngoài gọi cậu là vợ nhỏ, nhưng ai cũng hiểu rõ, dù nghe có hay ho đến đâu thì cũng chỉ là một món đồ chơi để người ta trút dục vọng mà thôi. Chỗ dựa là Đàm Luật Minh đã ngã xuống, bây giờ đã ngay lập tức biến thành đồ cũ không giá trị.
Vốn dĩ Úc Sương không có đủ tư cách ở đây. Cậu chỉ là một người vợ lẽ không được đưa ra ánh sáng, là thứ "đồ vật bẩn thỉu" khắc chết Đàm Luật Minh.
Tối hôm qua trời mưa, cậu quỳ ở bên ngoài linh đường một đêm, suýt chút nữa quỳ mất nửa cái mạng mới được chấp nhận bước chân vào linh đường. Người của nhà họ Đàm bàn tán sau lưng, nói cậu làm bộ làm tịch, nói nếu cậu thực sự có lòng như vậy không bằng đập đầu chết đi chôn cùng. Tất cả mấy lời đó Úc Sương đều biết hết.
Nhưng cậu chỉ đơn giản muốn đưa tiễn Đàm Luật Minh.
Bầu trời âm u, mấy người phụ nữ trong linh đường ngồi khóc thút thít, từng giọt nước mắt rơi xuống, thỉnh thoảng cũng có vài tiếng nấc nhỏ vang lên, trong đó cũng không biết có bao nhiêu là thật lòng.
Úc Sương nhìn tấm ảnh đen trắng ở phía trước, hơi há miệng ra, không dám phát ra âm thanh, chỉ có hốc mắt từ từ ửng đỏ.
"Chú Đàm..."
Úc Sương cảm thấy rất lạnh, không biết là bởi vì thời tiết đang lạnh, hay là bởi vì không khí u ám trong linh đường, hoặc cũng có thể là vì trong lòng cậu đang cảm thấy cô đơn, trống vắng.
Trong đầu cậu đang rất hỗn loạn, hai chân cũng như mềm nhũn ra, muốn lặng lẽ đi đến bên tường dựa vào nghỉ ngơi một chút. Trong lúc vô tình quay đầu lại, bỗng nhiên cậu cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Úc Sương không khỏi ngẩn khẽ giật mình.
Ánh mắt đó đến từ một người đàn ông xa lạ, mang theo sự bình tĩnh và vài phần đánh giá thâm sâu, giống như Úc Sương là một đồ vật đang được trưng bày để đấu giá. Điều này làm cho Úc Sương cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Úc Sương không có thói quen đối diện lâu với người lạ. Nếu đổi lại là bình thường thì cậu sẽ nhanh chóng di chuyển tầm mắt đi, nhưng hôm nay không biết vì sao, khi Úc Sương nhìn thấy người đàn ông này, cậu lại có thể nhìn thẳng vào người đó tận mấy giây.
Người đàn ông hơi hơi nhếch miệng lên cười, có lẽ đang cảm thấy thú vị.
Bỗng có một vị khách đi ngang qua, cắt ngang ánh mắt giao nhau của hai người. Úc Sương cụp mắt, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, khung cảnh trước mắt mờ đi, còn chưa kịp tỉnh táo lại đã trực tiếp ngã phịch xuống mặt đất.
Tất cả các âm thanh bên tai đều trở nên mờ hồ xa xôi. Hình như Úc Sương nghe thấy có người gọi tên mình, còn mơ hồ nghe thấy có người gọi quản gia và bác sĩ, trong đó xen lẫn giọng nói lạnh nhạt của vợ Đàm Luật Minh: "Mẹ Trần đâu, mau đưa người xuống đi. Đừng để ở đây dọa đến người khác."
...
Úc Sương nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê sâu.
Chu Mộ Dư ở xa xa thấy cảnh cảnh này, dùng cánh tay huých vào người bạn bên cạnh: "Này, đồ chơi nhỏ kia tên gì vậy?"
Bạn tốt bị chuyện Úc Sương té xỉu thu hút nên cũng nhìn sang, thuận miệng nói: "À, Úc Sương."
"Úc Sương..."
Chu Mộ Dư nhớ tới lúc trước đã gặp cậu một lần. Lúc đó Úc Sương sợ hãi đi theo bên cạnh Đàm Luật Minh, nhìn có vẻ cũng còn khá nhỏ tuổi, ngoan ngoãn dịu dàng. Khi có người bắt chuyện với cậu, cậu phải mở to đôi mắt to tròn trong suốt vô tội ngửa đầu nhìn Đàm Luật Minh trước, ý là phải có được sự đồng ý của chồng mình.
Thấy tiếc cho một thứ đồ chơi nhỏ.
Bạn tốt cũng hiểu được tính cách của Chu Mộ Dư, cũng trêu ghẹo nói: "Sao, thích à?"
Chu Mộ Dư thản nhiên thừa nhận: "Có chút hứng thú."
"Nhưng đó là đồ chơi lão Đàm vứt lại."
Chu Mộ Dư quay đầu nhìn về phía bạn tốt, thản nhiên lắc đầu: "Cậu không hiểu."
...
Giống như đã qua cả một thế kỷ, trong đầu Úc Sương đầy mớ hỗn độn khó hiểu, chỉ có nơi nào đó lâm râm truyền đến cơn đau tê dại, khiến cậu thỉnh thoảng lại có chút ý thức.
Cậu nằm trên chiếc giường mềm mại, bốn phía vô cùng im lặng, có thể nghe được cả tiếng bước chân và tiếng ly chén va đập vào nhau. Có người vén tóc Úc Sương lên, xử lý qua vết thương trên trán cho cậu, sau đó dán một miếng băng gạc lên.
Cuối cùng cũng bớt đau hơn, Úc Sương nhíu chặt mày chậm rãi mở mắt ra, mãi một lúc sau mới mở mắt hoàn toàn.
Người đầu tiên cậu nhìn thấy là quản gia, một ông cụ rất lương thiện hòa nhã. Úc Sương vào nhà họ Đàm hai năm, người này cũng chiếu cố cậu không ít.
"Cậu chủ nhỏ, cậu tỉnh rồi." Quản gia không giống với những người khác. Ông gọi Úc Sương là cậu chủ nhỏ chứ không phải như những người khác, ngoài mặt thì cung kính nhưng thật ra lại coi thường gọi cậu là vợ bé.
"Đầu còn đau không?" Quản gia hỏi.
Úc Sương chậm rãi ngồi lên tựa vào đầu giường, lắc lắc đầu: "Cháu không sao."
Quản gia thở dài: "Phu nhân đã dặn dò rồi, bảo cậu phải nghỉ ngơi cho khỏe, cũng không cần đi ra đó nữa đâu."
Úc Sương cũng hiểu rõ, cũng không muốn quản gia khó xử, nghe lời gật đầu, nói: "Vâng."
"Còn có cái này." Quản gia nhớ tới cái gì đó, lấy từ trong túi ra một cái thẻ, dùng hai tay đưa cho Úc Sương: "Là ngài Chu bảo tôi đưa cho cậu."
Úc Sương nhận lấy, hoài nghi nhíu mày lại: "Ngài Chu?"
"Ngài Chu là bạn của ngài Đàm khi còn sống. Ngài ấy nói, nếu cậu đồng ý, ngài ấy an bài mọi chuyện yên ổn cho cậu."
Trong tay là tấm danh thiếp nền trắng chữ vàng, sờ vào có một cảm giác nó vô cùng đắt tiền, trên bề mặt in một cái tên, Úc Sương nhỏ giọng lẩm bẩm ra miệng: "Chu Mộ Dư..."
Lật qua mặt sau, có một lời nhắn để lại.
Theo tôi, hoặc ở lại thủ tiết, em chọn.
Không hề lý do, Úc Sương ngay lập tức liên hệ câu nói này với người đàn ông xa lạ mà cậu nhìn thấy trong tang lễ hôm nay.
Cậu nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông ban nãy. Thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, nhìn có vẻ mới chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ vest màu đen, khí chất sắc bén hơn hẳn những người khác.
Vẻ ngoài của gã cũng rất đáng chú ý, đôi lông mày đen nhánh, đôi mắt thâm thúy, mắt hai mí vừa phải, ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt cũng rất mê người.
Một đôi mắt đa tình như vậy, cộng với sống mũi cao và đôi môi mỏng bạc tình càng thêm ý nghĩ chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
Chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, Úc Sương đã kết luận đó là một người cậu không thể đắc tội.
Nếu có thể bảo quản gia bên cạnh Đàm Luật Minh tự tay đưa danh thiếp cho cậu, chắc chắn đã ở tình thế bắt buộc. Úc Sương cũng không có ý định ở lại giữ mình, nhưng giao bản thân cho một người hoàn toàn xa lạ như vậy, trong lòng cậu vẫn có hơi không yên tâm.
Do dự một lát, Úc Sương hỏi: "Cháu có thể, gặp anh ta một chút không?"
Quản gia suy nghĩ một chút, nói: "Tôi đi hỏi giúp cậu."
Nói xong quản gia liền đi ra ngoài, một mình Úc Sương nằm ở trên giường, mười ngón tay không yên siết chặt vào nhau. Bỗng nhiên cậu nhớ tới lời Đàm Luật Minh đã từng nói: "Nếu sau này tôi mất, em phải học cách dựa vào người khác. Dựa vào chính mình rất mệt mỏi, không cần tự dựa vào chính mình."
Khi đó Úc Sương ngoan ngoãn nằm trong lòng của Đàm Luật Minh giống như một con mèo nhỏ mềm mại. Đàm Luật Minh xoa đầu cậu, dùng giọng điệu dịu dàng nói những lời không có tình người.
"Nhưng phải nhớ kỹ không được yêu đàn ông. Em không yêu bọn họ, bọn họ mới biết trân trọng em."
Đàm Luật Minh không để lại bao nhiêu tiền cho Úc Sương, nhưng lại dạy cậu rất nhiều chuyện, ví dụ như làm thế nào để lấy lòng một người đàn ông, làm thế nào để khiến bọn họ đạt được khoái cảm chinh phục, sau đó cam tâm tình nguyện làm một tín đồ trung thành. Tất cả những điều này Úc Sương đều nghiêm túc nhớ kỹ.
Nhưng thỉnh thoảng Đàm Luật Minh cũng hay nói giỡn, xoa bụng Úc Sương hỏi vì sao cậu không sinh con, nếu cậu sinh con thì sẽ dễ dàng trói chặt một người đàn ông.
Có một lần Úc Sương hỏi Đàm Luật Minh: "Nếu em sinh con, ngài còn có thể thích em không?"
Đàm Luật Minh phì cười ra tiếng, xoa xoa chóp mũi Úc Sương nói: "Nếu như em sinh con, tôi sẽ lấy em làm vợ."
Úc Sương không tin những lời này, bởi vì Đàm Luật Minh đã dạy cậu, chữ nếu từ miệng đàn ông đều là giả dối.
Âm thanh mở cửa phòng đã cắt ngang dòng hồi tưởng của Úc Sương. Úc Sương giương mắt nhìn qua, là Chu Mộ Dư.
Chu Mộ Dư thuận tay đóng cửa lại, khoanh tay đứng dựa vào cạnh cửa: "Nghe nói em muốn gặp tôi?"
Giọng của gã trầm thấp lười biếng, giống một trận gió nóng đến từ sa mạc, thổi qua khiến tai Úc Sương có hơi ngứa. Úc Sương ngồi dậy, nhỏ giọng nói: "Ngài Chu."
"Ừ." Chu Mộ Dư không nói gì nhiều mà chỉ ừ một tiếng. Gã đi tới đứng trước giường Úc Sương, cúi đầu nhìn cậu: "Sao đột nhiên lại ngất xỉu?"
"Tối hôm qua dính mưa, bị sốt." Úc Sương trả lời.
Tỏ ra yếu đuối là thích hợp nhất.
Úc Sương cụp mắt xuống, nhẹ nhàng khịt khịt mũi.
Chu Mộ Dư nâng tay, rất tự nhiên đặt tay lên trán Úc Sương để thử nhiệt độ, sau đó lại hỏi: "Khỏe hơn chưa?"
Tay gã có hơi lạnh, cả người Úc Sương cứng đờ, gật gật đầu nói: "Khỏe hơn nhiều rồi."
Chu Mộ Dư không nói gì nữa, bàn tay đang ở trên trán Úc Sương vuốt ve xuống gò má, cuối cùng nâng cằm cậu lên, quan sát vài giây rồi hỏi: "Em sợ tôi?"
Úc Sương lắc đầu, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn Chu Mộ Dư, đuôi mắt hiện ra chút sắc đỏ nhàn nhạt. Cậu cẩn thận giữ chặt lấy cổ tay của Chu Mộ Dư, dùng ngón tay trắng nõn của mình chạm vào làn da của gã, nhận được sự đồng ý ngầm mới nghiêng đầu dùng gò má cọ cọ vào lòng bàn tay Chu Mộ Dư.
Ánh mắt Chu Mộ Dư tối sầm lại, giống như thợ săn đang đối mặt với con thú nhỏ bị ép vào đường cùng.
"Đồng ý rồi?"
"Dạ." Úc Sương gật đầu, "Em đi cùng ngài."
Không cần tự hỏi quá lâu, người đàn ông trước mặt này là lựa chọn duy nhất và cũng là tốt nhất.
Sau một lúc lâu, Chu Mộ Dư cười như không cười nói: "Tôi tưởng em sẽ luyến tiếc."
Úc Sương không nói gì, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Em ở đây, phu nhân sẽ không vui."
Trên mặt cậu vẫn còn nguyên dấu tay, lúc nói chuyện càng lộ ra khổ sở đáng thương.
Chu Mộ Dư dùng ngón tay cái chậm rãi vuốt ve dấu tay vẫn còn hơi đỏ, thưởng thức bộ dáng nhíu mày của Úc Sương: "Thu dọn đồ đạc, tôi chờ em ở bên ngoài."
Úc Sương cụp mắt: "Vâng."
Tác giả có lời muốn nói:
Đã lâu không gặp, tui tới rồi đây~
Nhắc nhở quan trọng, tam quan trong truyện không đại diện cho tam quan của tác giả, đừng thay thế thực tế, đừng công kích tác giả và các bạn đọc khác, xin cảm ơn!
Editor:
Chào mừng các bạn nhảy hố!!!!
Sợ các bạn không hiểu ý phần giới thiệu, mình nhắc lại một điều có thể là "mìn" của một số bạn: Sau khi bao nuôi thụ, thời gian trước công vẫn sẽ ngủ với người khác, sau này mới chỉ có mình thụ. Đọc kĩ trước khi nhảy hố nha, có gì thắc mắc cứ cmt!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất