Chương 2
Chu Mộ Dư đưa Úc Sương về căn nhà mình thường ở —— căn nhà có hai tầng và sân vườn, nằm ở một vị trí yên tĩnh có giá trị đắt đỏ giữa trung tâm thành phố.
Úc Sương không biết đây là chỗ ở của Chu Mộ Dư. Mãi đến khi phát hiện ra nhiều dấu vết của đời sống hằng ngày, thậm chí nửa ly cà phê lúc sáng Chu Mộ Dư uống vẫn còn đặt trên quầy bar, cậu mới ý thức được, bình thường Chu Mộ Dư đều sẽ ở đây.
Úc Sương dừng chân lại, do dự một lát, nói: "Ngài Chu."
Chu Mộ Dư quay đầu lại: "Sao vậy?"
"Em...ở nhà ngài sao?"
"Em không muốn à?"
Úc Sương lắc đầu: "Không phải..." Chỉ là cậu cảm thấy, Chu Mộ Dư đưa cậu ra khỏi nhà họ Đàm, trước tiên chắc sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ ở khác, giống như mấy kẻ có tiền nuôi tình nhân ở bên ngoài vậy.
"Bên cạnh tôi thiếu người. Em là do Đàm Luật Minh nuôi lớn, ít nhất chắc sẽ nghe lời hiểu chuyện hơn người ngoài." Chu Mộ Dư nói.
Nghe lời hiểu chuyện hơn người ngoài... Úc Sương cái hiểu cái không, mờ mịt trừng nháy nháy mắt.
"Tôi không có yêu cầu gì khác với em, chỉ cần ngoan ngoan đợi ở nhà, không được chọc tôi tức giận, không được hỏi đến việc riêng của tôi. Còn những cái khác, em muốn gì tôi cũng có thể đồng ý. Hiểu chưa?"
Lần này Úc Sương nghe hiểu: "Hiểu ạ."
Điều khiến Úc Sương thoải mái hơn chút chính là, cậu có phòng riêng. Nếu một ngày nào đó Chu Mộ Dư không hài lòng, cậu có thể trốn đi, không làm chướng mắt Chu Mộ Dư.
Cất dọn đồ đạc xong, Úc Sương đi trước tắm rửa. Nằm trong chiếc bồn tắm lớn đầy nước nóng, thần kinh bị thắt chặt hai ngày nay cuối cùng cũng được thả lỏng bình thường trở lại.
Không khí ở nhà họ Đàm rất áp lực, tất cả mọi người đều nói cậu là điềm xấu, tránh cậu như tránh tà, nhưng Chu Mộ Dư giống như không thèm để ý chút nào. Úc Sương nghĩ, Chu Mộ Dư hoặc là không tin vào quỷ thần, hoặc là mạng cứng.
—— Chu Mộ Dư.
Ba chữ này cứ trằn trọc giữa môi răng, Úc Sương nhắm mắt lại, thì thầm đọc ra tiếng.
Trời dần tối đi, Úc Sương tắm rửa xong đi xuống lầu, trên bàn cơm đã bày bữa tối, mà Chu Mộ Dư không ở đây.
Lúc mới tới không dám nhìn linh tinh xung quanh, hiện tại chỉ có một mình ở nhà ăn, Úc Sương lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh bốn phía. Giống như Chu Mộ Dư nói, không có dấu vết có người thứ hai sống ở đây.
Cậu đang nhìn, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Úc Sương cuống quýt thu hồi ánh mắt, cúi đầu bưng ly sữa trên bàn lên uống, khóe mắt nhìn thấy Chu Mộ Dư đang đi xuống dưới lầu. Gã đã thay sang một bộ quần áo khác, nhìn thấy Úc Sương, nói: "Hôm nay dì không ở, trong nhà không có gì ăn, ngày mai đưa em đi ra ngoài ăn."
Úc Sương nắm chặt ly sữa trong tay: "Như vậy cũng được rồi, em không kén ăn." Nghĩ nghĩ xong còn nói: "Thật ra em biết nấu cơm, nếu ngài không chê thì..."
"Mấy việc nhỏ đó không cần em tự mình làm." Chu Mộ Dư ngắt lời cậu, "Tôi đưa em về nhà, không phải để em làm bảo mẫu."
Úc Sương nghĩ cái gì đó, mặt nóng lên không nói gì nữa.
Dường như Chu Mộ Dư rất thích nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Úc Sương. Gã hứng thú đánh giá cậu, lại hỏi: "Suy nghĩ cái gì, sao mặt lại đỏ."
"Không có, không nghĩ cái gì." Úc Sương chuyển đề tài, ngẩng đầu nhìn Chu Mộ Dư: "Ngài phải ra ngoài sao?"
"Ừm, buổi tối có một bữa tiệc, bàn chuyện làm ăn."
Chu Mộ Dư lại đổi đề tài: "Đúng rồi, bình thường em gọi Đàm Luật Minh là gì?"
Dưới ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn chùm pha lê, hai mắt Úc Sương dần tối đi, cụp mắt nói: "Gọi chú Đàm."
Úc Sương không có cha mẹ, từ nhỏ đã lớn lên trong trại trẻ mồ coi do Đàm Luật Minh viện trợ. Từ lúc cậu bắt đầu có trí nhớ, Đàm Luật Minh chính là người cậu tin tưởng nhất.
Về sau Úc Sương được nhà họ Đàm nhận nuôi, Đàm Luật Minh cho cậu hai lựa chọn, một là sau khi thành niên sẽ tự mình ra ngoài kiếm sống, hai là ở lại bên cạnh Đàm Luật Minh.
Úc Sương chọn hắn.
Mãi cho đến hiện tại.
"Chú à.." Chu Mộ Dư trầm từ: "Nếu xét theo tuổi của tôi, thật ra cũng có thể gọi như vậy."
"Ngài nhìn vẫn còn rất trẻ."
"Là do em quá nhỏ. Em mười tám chưa?"
Úc Sương nhỏ giọng nói: "Em hai mươi rồi." —— Vẻ ngoài cậu có vẻ khá nhỏ, đây cũng không phải lần đầu tiên có người nghi ngờ tuổi của cậu.
"Vậy là tốt rồi." Chu Mộ Dư lười biếng nhìn thoáng qua đồng hồ: "Không còn sớm nữa, ăn xong thì ngủ sớm một chút. Tôi đi trước."
Úc Sương ngẩn người, lúc cậu tỉnh táo lại thì bóng dáng Chu Mộ Dư đã biến mất ở phòng khách.
Cứ như vậy đi mất...
Nửa đêm trời đổ mưa, tiếng sấm chớp đùng đùng đánh thức Úc Sương ngủ không được sâu lắm. Cậu nhìn xung quanh vẫn còn tối đen, một tia chớp nữa nổ đùng đùng khiến cho cả phòng sáng bệch. Úc Sương vô thức nắm lấy góc chăn, sợ tới mức thầm run trong lòng.
Thời tiết mưa bão không nói đạo lý, mới đó đã chuyển sang mưa to. Úc Sương xuống giường đi kéo rèm cửa sổ vào, thân hình cô đơn của cậu chiếu lên cánh cửa kính, không biết vì sao, cậu lại nghĩ tới bóng lưng Chu Mộ Dư lưu lại cho cậu ngày hôm nay.
Đi dứt khoát như vậy, chẳng lẽ Chu Mộ Dư vừa đưa cậu về đã hết hứng thú với cậu rồi sao?
Không, không nên như vậy.
Kim đồng hồ đi qua mười hai giờ. Một luồng ánh sáng từ đèn xe chiếu vào, cánh cửa sắt chậm rãi mở ra, chiếc pullman của Chu Mộ Dư xuất hiện dưới màn mưa.
Xe dừng ở cửa, cuối cùng Úc Sương cũng tỉnh táo lại. Cậu chạy chậm xuống lầu, vừa vặn gặp Chu Mộ Dư đẩy cửa đi vào.
Chu Mộ Dư có uống một chút rượu, vừa vào cửa vừa tùy ý cởi áo khoác, cởi hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi, vừa vặn giương mắt lên đã thấy Úc Sương đứng ở đầu cầu thang đang mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, không mặc quần ngủ, hai vạt áo trống rỗng để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn như phát sáng.
Ánh mắt đụng nhau, Úc Sương sợ hãi mở miệng: "Ngài Chu..."
Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày: "Sao không ngủ?"
Úc Sương nhỏ giọng nói: "Sét đánh, em sợ."
Cậu bất an nắm chặt vạt áo của mình, muốn tiến lên, nhưng lại do dự không dám.
Chu Mộ Dư đi đến chiếc sô pha phòng khách rồi ngồi xuống, ánh mắt ra hiệu cho Úc Sương đến bên cạnh mình: "Lại đây."
Úc Sương đi qua, chần chờ một lát, cẩn thận quỳ xuống ngồi giữa hai chân Chu Mộ Dư. Màu da của bắp chân cậu gần như hòa vào chiếc thảm trắng tinh dưới thân. Chu Mộ Dư cụp mắt, ánh mắt âm u: "Làm sao vậy?"
"Ngài... có phải không thích em không?"
"Vì sao hỏi như vậy?"
Úc Sương không trả lời, trong ánh mắt toát ra một tia bất an. Sau một lúc lâu, cậu nhúc nhích hai đầu gối, chủ động rúc vào lồng ngực của Chu Mộ Dư.
Cơ thể thiếu niên gầy gò mềm mại, tỏa ra hương sữa tắm nhè nhẹ, giống như tuyết trắng vô cùng sạch sẽ.
Chu Mộ Dư nâng tay, sờ sờ đầu Úc Sương, nói: "Lần sau lúc sợ thì có thể gọi điện thoại tìm tôi."
Úc Sương lắc đầu: "Ngài bận mà."
"Bận cũng có thể nghe điện thoại."
Úc Sương không nói gì, đầu tựa vào bên hông của Chu Mộ Dư, hai tay giữ lấy thắt lưng của gã. Trên người Chu Mộ Dư thoang thoảng mùi rượu, còn có mùi nước hoa hỗn loạn. Úc Sương đã quen với mùi hương này, nó đại diện cho ôn hương nhuyễn ngọc và xa hoa đồi trụy.
"Đừng mời tôi." Sau một lúc lâu, Chu Mộ Dư thấp giọng mở miệng.
Mặt Úc Sương như đang đối diện với chỗ kia, nghe thấy Chu Mộ Dư nói, cậu ngẩng đầu, hốc mắt như có một tầng sương mù: "Ngài không cần em sao..."
Chu Mộ Dư nheo mắt lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn Úc Sương: "Đàm Luật Minh mới vừa đi được vài ngày, ba hồn bảy vía còn chưa đi xa mà em đã phát dâm với người đàn ông khác rồi à?"
Gã uống rượu, giọng nói khàn khàn, giọng điệu cũng hững hờ, Úc Sương lại giống như vừa bị nhục nhã thậm tệ, hơi nước trong hốc mắt từ từ chuyển thành nước mắt đang trực chờ rơi xuống."Không phải..." Giọng cậu nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi..."
Vừa nói, một giọt nước mắt rơi xuống chiếc quần đen của Chu Mộ Dư, tạo thành một vết màu sẫm.
"Em chỉ là, chỉ là sợ ngài không thích em. Chú Đàm đã mất rồi, nếu ngài cũng không quan tâm em, em không biết nên làm gì bây giờ..."
Úc Sương cố gắng kiềm chế không để bản thân khóc, nhưng nước mắt cứ từ từ rơi xuống.
Khóc thật lâu, cuối cùng Chu Mộ Dư cũng đưa tay lên lau nước mắt cho cậu, nói: "Chưa nói không cần em, đừng khóc."
Thế là Úc Sương không dám khóc nữa, chỉ có cơ thể không khống chế được có hơi run lên. Dáng vẻ cậu khóc vô cùng xinh đẹp, lông mi ướt sũng, chóp mũi hơi phiếm hồng, làn da trắng nõn gần như trong suốt, giống như thịt của quả vải mọng nước đầu hạ. Không có người đàn ông nào lại không thích bộ dáng yếu đuối rơi lệ của tình nhân bé nhỏ cả. Trước kia Đàm Luật Minh cũng thích, chẳng qua Đàm Luật Minh luôn không nỡ để Úc Sương khóc.
Chu Mộ Dư lại nỡ.
Chu Mộ Dư tựa vào sô pha, miễn cưỡng mở miệng: "Hôm nay tôi mệt rồi, tự em làm đi."
Trong giây lát Úc Sương như nghe không hiểu, chớp chớp mắt.
"Đàm Luật Minh không dạy em sao, làm thế nào để lấy lòng đàn ông."
Lần này cuối cùng Úc Sương cũng hiểu: "Có..."
Cậu cụp mắt, cầm lấy dây thắt lưng của Chu Mộ Dư, mặc dù cách hai tầng vải, nhưng cũng có thể cảm nhận được kích thước ấn tượng thế nào.
Lạch cạch, dây lưng đã được cởi bỏ, Úc Sương cúi đầu cắn khóa kéo, dùng răng nanh cởi ra từng chút một. Bên trong là một cái quần lót màu xám đậm, bên dưới phình to, có vẻ còn lớn hơn so với tưởng tượng của cậu.
Úc Sương dán mặt vào đó, ngửi được mùi hương xa lạ thoang thoảng, trên mặt lộ ra biểu cảm lơ đễnh.
Cậu giương mắt nhìn Chu Mộ Dư, hỏi: "Em có thể chứ?"
Giọng điệu và biểu cảm của cậu giống như sự cho phép của Chu Mộ Dư với cậu mà nói, là một món quà quý báu nào đó vậy.
Đối mặt một lát, Chu Mộ Dư nhàn nhạt đồng ý: "Ừm."
Thế là Úc Sương dùng gò má chạm vào chỗ đó, lấy lòng cọ cọ vào, sau đó đổi thành đôi môi mềm mại của mình, cách một lớp vải vóc, cẩn thận hôn lên. Cậu hiểu dùng ánh mắt và hành động như thế nào để kích thích dục vọng của một người đàn ông, mặc dù hôm nay Chu Mộ Dư không có hứng thú lắm, nhưng không bao lâu cũng vẫn có phản ứng.
Trở ngại cuối cùng cũng bị cởi sạch, quần áo Chu Mộ Dư vẫn ngay ngắn chỉnh tề, chỉ có ánh mắt sâu thẳm đen tối giống như bóng đêm ngoài cửa sổ lúc này.
...
Hai má Úc Sương mất tự nhiên ửng đỏ lên, Chu Mộ Dư nắm lấy tóc trên trán cậu, năm ngón tay luồn vào trong mái tóc, sau đó không hề thương tiếc ấn gáy cậu xuống. Úc Sương gần như ngạt thở, nương theo động tác của Chu Mộ Dư phát ra những tiếng nức nở thêm thảm đứt quãng.
"Kêu lên." Chu Mộ Dư nói.
...
Cuối cùng Úc Sương gục ngã trên người Chu Mộ Dư, trên mặt bị dính bẩn, lông mi cũng bị dính một ít. Cậu hốt hoảng mở to mắt, Chu Mộ Dư chậm rãi kéo khóa quần lên, bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó rút ra hai tờ giấy lau nước mắt trên khóe mắt Úc Sương, nói: "Sao lại thích khóc như vậy."
Úc Sương cầm lấy khăn giấy, chậm rãi lau đi khuôn mặt đang bị dính bẩn, sau đó lại cẩn thận rúc vào lòng Chu Mộ Dư giống như một động vật nhỏ nghe lời. Dựa sát vào nhau thật lâu, cậu lại ngẩng đầu hỏi: "Ngài thích không?"
Chu Mộ Dư vuốt ve mái tóc Úc Sương, hồi lâu mới lạnh nhạt nói: "Không tệ."
Editor:
May mắn là mình theo bộ này từ đầu nên kịp thời lưu được bản đầu tiên của chương này, chứ sau đó chương này bị khóa tác giả sửa lại chỉ còn dấu ba chấm thôi =))))))))))))))))
Úc Sương không biết đây là chỗ ở của Chu Mộ Dư. Mãi đến khi phát hiện ra nhiều dấu vết của đời sống hằng ngày, thậm chí nửa ly cà phê lúc sáng Chu Mộ Dư uống vẫn còn đặt trên quầy bar, cậu mới ý thức được, bình thường Chu Mộ Dư đều sẽ ở đây.
Úc Sương dừng chân lại, do dự một lát, nói: "Ngài Chu."
Chu Mộ Dư quay đầu lại: "Sao vậy?"
"Em...ở nhà ngài sao?"
"Em không muốn à?"
Úc Sương lắc đầu: "Không phải..." Chỉ là cậu cảm thấy, Chu Mộ Dư đưa cậu ra khỏi nhà họ Đàm, trước tiên chắc sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ ở khác, giống như mấy kẻ có tiền nuôi tình nhân ở bên ngoài vậy.
"Bên cạnh tôi thiếu người. Em là do Đàm Luật Minh nuôi lớn, ít nhất chắc sẽ nghe lời hiểu chuyện hơn người ngoài." Chu Mộ Dư nói.
Nghe lời hiểu chuyện hơn người ngoài... Úc Sương cái hiểu cái không, mờ mịt trừng nháy nháy mắt.
"Tôi không có yêu cầu gì khác với em, chỉ cần ngoan ngoan đợi ở nhà, không được chọc tôi tức giận, không được hỏi đến việc riêng của tôi. Còn những cái khác, em muốn gì tôi cũng có thể đồng ý. Hiểu chưa?"
Lần này Úc Sương nghe hiểu: "Hiểu ạ."
Điều khiến Úc Sương thoải mái hơn chút chính là, cậu có phòng riêng. Nếu một ngày nào đó Chu Mộ Dư không hài lòng, cậu có thể trốn đi, không làm chướng mắt Chu Mộ Dư.
Cất dọn đồ đạc xong, Úc Sương đi trước tắm rửa. Nằm trong chiếc bồn tắm lớn đầy nước nóng, thần kinh bị thắt chặt hai ngày nay cuối cùng cũng được thả lỏng bình thường trở lại.
Không khí ở nhà họ Đàm rất áp lực, tất cả mọi người đều nói cậu là điềm xấu, tránh cậu như tránh tà, nhưng Chu Mộ Dư giống như không thèm để ý chút nào. Úc Sương nghĩ, Chu Mộ Dư hoặc là không tin vào quỷ thần, hoặc là mạng cứng.
—— Chu Mộ Dư.
Ba chữ này cứ trằn trọc giữa môi răng, Úc Sương nhắm mắt lại, thì thầm đọc ra tiếng.
Trời dần tối đi, Úc Sương tắm rửa xong đi xuống lầu, trên bàn cơm đã bày bữa tối, mà Chu Mộ Dư không ở đây.
Lúc mới tới không dám nhìn linh tinh xung quanh, hiện tại chỉ có một mình ở nhà ăn, Úc Sương lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh bốn phía. Giống như Chu Mộ Dư nói, không có dấu vết có người thứ hai sống ở đây.
Cậu đang nhìn, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Úc Sương cuống quýt thu hồi ánh mắt, cúi đầu bưng ly sữa trên bàn lên uống, khóe mắt nhìn thấy Chu Mộ Dư đang đi xuống dưới lầu. Gã đã thay sang một bộ quần áo khác, nhìn thấy Úc Sương, nói: "Hôm nay dì không ở, trong nhà không có gì ăn, ngày mai đưa em đi ra ngoài ăn."
Úc Sương nắm chặt ly sữa trong tay: "Như vậy cũng được rồi, em không kén ăn." Nghĩ nghĩ xong còn nói: "Thật ra em biết nấu cơm, nếu ngài không chê thì..."
"Mấy việc nhỏ đó không cần em tự mình làm." Chu Mộ Dư ngắt lời cậu, "Tôi đưa em về nhà, không phải để em làm bảo mẫu."
Úc Sương nghĩ cái gì đó, mặt nóng lên không nói gì nữa.
Dường như Chu Mộ Dư rất thích nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Úc Sương. Gã hứng thú đánh giá cậu, lại hỏi: "Suy nghĩ cái gì, sao mặt lại đỏ."
"Không có, không nghĩ cái gì." Úc Sương chuyển đề tài, ngẩng đầu nhìn Chu Mộ Dư: "Ngài phải ra ngoài sao?"
"Ừm, buổi tối có một bữa tiệc, bàn chuyện làm ăn."
Chu Mộ Dư lại đổi đề tài: "Đúng rồi, bình thường em gọi Đàm Luật Minh là gì?"
Dưới ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn chùm pha lê, hai mắt Úc Sương dần tối đi, cụp mắt nói: "Gọi chú Đàm."
Úc Sương không có cha mẹ, từ nhỏ đã lớn lên trong trại trẻ mồ coi do Đàm Luật Minh viện trợ. Từ lúc cậu bắt đầu có trí nhớ, Đàm Luật Minh chính là người cậu tin tưởng nhất.
Về sau Úc Sương được nhà họ Đàm nhận nuôi, Đàm Luật Minh cho cậu hai lựa chọn, một là sau khi thành niên sẽ tự mình ra ngoài kiếm sống, hai là ở lại bên cạnh Đàm Luật Minh.
Úc Sương chọn hắn.
Mãi cho đến hiện tại.
"Chú à.." Chu Mộ Dư trầm từ: "Nếu xét theo tuổi của tôi, thật ra cũng có thể gọi như vậy."
"Ngài nhìn vẫn còn rất trẻ."
"Là do em quá nhỏ. Em mười tám chưa?"
Úc Sương nhỏ giọng nói: "Em hai mươi rồi." —— Vẻ ngoài cậu có vẻ khá nhỏ, đây cũng không phải lần đầu tiên có người nghi ngờ tuổi của cậu.
"Vậy là tốt rồi." Chu Mộ Dư lười biếng nhìn thoáng qua đồng hồ: "Không còn sớm nữa, ăn xong thì ngủ sớm một chút. Tôi đi trước."
Úc Sương ngẩn người, lúc cậu tỉnh táo lại thì bóng dáng Chu Mộ Dư đã biến mất ở phòng khách.
Cứ như vậy đi mất...
Nửa đêm trời đổ mưa, tiếng sấm chớp đùng đùng đánh thức Úc Sương ngủ không được sâu lắm. Cậu nhìn xung quanh vẫn còn tối đen, một tia chớp nữa nổ đùng đùng khiến cho cả phòng sáng bệch. Úc Sương vô thức nắm lấy góc chăn, sợ tới mức thầm run trong lòng.
Thời tiết mưa bão không nói đạo lý, mới đó đã chuyển sang mưa to. Úc Sương xuống giường đi kéo rèm cửa sổ vào, thân hình cô đơn của cậu chiếu lên cánh cửa kính, không biết vì sao, cậu lại nghĩ tới bóng lưng Chu Mộ Dư lưu lại cho cậu ngày hôm nay.
Đi dứt khoát như vậy, chẳng lẽ Chu Mộ Dư vừa đưa cậu về đã hết hứng thú với cậu rồi sao?
Không, không nên như vậy.
Kim đồng hồ đi qua mười hai giờ. Một luồng ánh sáng từ đèn xe chiếu vào, cánh cửa sắt chậm rãi mở ra, chiếc pullman của Chu Mộ Dư xuất hiện dưới màn mưa.
Xe dừng ở cửa, cuối cùng Úc Sương cũng tỉnh táo lại. Cậu chạy chậm xuống lầu, vừa vặn gặp Chu Mộ Dư đẩy cửa đi vào.
Chu Mộ Dư có uống một chút rượu, vừa vào cửa vừa tùy ý cởi áo khoác, cởi hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi, vừa vặn giương mắt lên đã thấy Úc Sương đứng ở đầu cầu thang đang mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, không mặc quần ngủ, hai vạt áo trống rỗng để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn như phát sáng.
Ánh mắt đụng nhau, Úc Sương sợ hãi mở miệng: "Ngài Chu..."
Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày: "Sao không ngủ?"
Úc Sương nhỏ giọng nói: "Sét đánh, em sợ."
Cậu bất an nắm chặt vạt áo của mình, muốn tiến lên, nhưng lại do dự không dám.
Chu Mộ Dư đi đến chiếc sô pha phòng khách rồi ngồi xuống, ánh mắt ra hiệu cho Úc Sương đến bên cạnh mình: "Lại đây."
Úc Sương đi qua, chần chờ một lát, cẩn thận quỳ xuống ngồi giữa hai chân Chu Mộ Dư. Màu da của bắp chân cậu gần như hòa vào chiếc thảm trắng tinh dưới thân. Chu Mộ Dư cụp mắt, ánh mắt âm u: "Làm sao vậy?"
"Ngài... có phải không thích em không?"
"Vì sao hỏi như vậy?"
Úc Sương không trả lời, trong ánh mắt toát ra một tia bất an. Sau một lúc lâu, cậu nhúc nhích hai đầu gối, chủ động rúc vào lồng ngực của Chu Mộ Dư.
Cơ thể thiếu niên gầy gò mềm mại, tỏa ra hương sữa tắm nhè nhẹ, giống như tuyết trắng vô cùng sạch sẽ.
Chu Mộ Dư nâng tay, sờ sờ đầu Úc Sương, nói: "Lần sau lúc sợ thì có thể gọi điện thoại tìm tôi."
Úc Sương lắc đầu: "Ngài bận mà."
"Bận cũng có thể nghe điện thoại."
Úc Sương không nói gì, đầu tựa vào bên hông của Chu Mộ Dư, hai tay giữ lấy thắt lưng của gã. Trên người Chu Mộ Dư thoang thoảng mùi rượu, còn có mùi nước hoa hỗn loạn. Úc Sương đã quen với mùi hương này, nó đại diện cho ôn hương nhuyễn ngọc và xa hoa đồi trụy.
"Đừng mời tôi." Sau một lúc lâu, Chu Mộ Dư thấp giọng mở miệng.
Mặt Úc Sương như đang đối diện với chỗ kia, nghe thấy Chu Mộ Dư nói, cậu ngẩng đầu, hốc mắt như có một tầng sương mù: "Ngài không cần em sao..."
Chu Mộ Dư nheo mắt lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn Úc Sương: "Đàm Luật Minh mới vừa đi được vài ngày, ba hồn bảy vía còn chưa đi xa mà em đã phát dâm với người đàn ông khác rồi à?"
Gã uống rượu, giọng nói khàn khàn, giọng điệu cũng hững hờ, Úc Sương lại giống như vừa bị nhục nhã thậm tệ, hơi nước trong hốc mắt từ từ chuyển thành nước mắt đang trực chờ rơi xuống."Không phải..." Giọng cậu nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi..."
Vừa nói, một giọt nước mắt rơi xuống chiếc quần đen của Chu Mộ Dư, tạo thành một vết màu sẫm.
"Em chỉ là, chỉ là sợ ngài không thích em. Chú Đàm đã mất rồi, nếu ngài cũng không quan tâm em, em không biết nên làm gì bây giờ..."
Úc Sương cố gắng kiềm chế không để bản thân khóc, nhưng nước mắt cứ từ từ rơi xuống.
Khóc thật lâu, cuối cùng Chu Mộ Dư cũng đưa tay lên lau nước mắt cho cậu, nói: "Chưa nói không cần em, đừng khóc."
Thế là Úc Sương không dám khóc nữa, chỉ có cơ thể không khống chế được có hơi run lên. Dáng vẻ cậu khóc vô cùng xinh đẹp, lông mi ướt sũng, chóp mũi hơi phiếm hồng, làn da trắng nõn gần như trong suốt, giống như thịt của quả vải mọng nước đầu hạ. Không có người đàn ông nào lại không thích bộ dáng yếu đuối rơi lệ của tình nhân bé nhỏ cả. Trước kia Đàm Luật Minh cũng thích, chẳng qua Đàm Luật Minh luôn không nỡ để Úc Sương khóc.
Chu Mộ Dư lại nỡ.
Chu Mộ Dư tựa vào sô pha, miễn cưỡng mở miệng: "Hôm nay tôi mệt rồi, tự em làm đi."
Trong giây lát Úc Sương như nghe không hiểu, chớp chớp mắt.
"Đàm Luật Minh không dạy em sao, làm thế nào để lấy lòng đàn ông."
Lần này cuối cùng Úc Sương cũng hiểu: "Có..."
Cậu cụp mắt, cầm lấy dây thắt lưng của Chu Mộ Dư, mặc dù cách hai tầng vải, nhưng cũng có thể cảm nhận được kích thước ấn tượng thế nào.
Lạch cạch, dây lưng đã được cởi bỏ, Úc Sương cúi đầu cắn khóa kéo, dùng răng nanh cởi ra từng chút một. Bên trong là một cái quần lót màu xám đậm, bên dưới phình to, có vẻ còn lớn hơn so với tưởng tượng của cậu.
Úc Sương dán mặt vào đó, ngửi được mùi hương xa lạ thoang thoảng, trên mặt lộ ra biểu cảm lơ đễnh.
Cậu giương mắt nhìn Chu Mộ Dư, hỏi: "Em có thể chứ?"
Giọng điệu và biểu cảm của cậu giống như sự cho phép của Chu Mộ Dư với cậu mà nói, là một món quà quý báu nào đó vậy.
Đối mặt một lát, Chu Mộ Dư nhàn nhạt đồng ý: "Ừm."
Thế là Úc Sương dùng gò má chạm vào chỗ đó, lấy lòng cọ cọ vào, sau đó đổi thành đôi môi mềm mại của mình, cách một lớp vải vóc, cẩn thận hôn lên. Cậu hiểu dùng ánh mắt và hành động như thế nào để kích thích dục vọng của một người đàn ông, mặc dù hôm nay Chu Mộ Dư không có hứng thú lắm, nhưng không bao lâu cũng vẫn có phản ứng.
Trở ngại cuối cùng cũng bị cởi sạch, quần áo Chu Mộ Dư vẫn ngay ngắn chỉnh tề, chỉ có ánh mắt sâu thẳm đen tối giống như bóng đêm ngoài cửa sổ lúc này.
...
Hai má Úc Sương mất tự nhiên ửng đỏ lên, Chu Mộ Dư nắm lấy tóc trên trán cậu, năm ngón tay luồn vào trong mái tóc, sau đó không hề thương tiếc ấn gáy cậu xuống. Úc Sương gần như ngạt thở, nương theo động tác của Chu Mộ Dư phát ra những tiếng nức nở thêm thảm đứt quãng.
"Kêu lên." Chu Mộ Dư nói.
...
Cuối cùng Úc Sương gục ngã trên người Chu Mộ Dư, trên mặt bị dính bẩn, lông mi cũng bị dính một ít. Cậu hốt hoảng mở to mắt, Chu Mộ Dư chậm rãi kéo khóa quần lên, bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó rút ra hai tờ giấy lau nước mắt trên khóe mắt Úc Sương, nói: "Sao lại thích khóc như vậy."
Úc Sương cầm lấy khăn giấy, chậm rãi lau đi khuôn mặt đang bị dính bẩn, sau đó lại cẩn thận rúc vào lòng Chu Mộ Dư giống như một động vật nhỏ nghe lời. Dựa sát vào nhau thật lâu, cậu lại ngẩng đầu hỏi: "Ngài thích không?"
Chu Mộ Dư vuốt ve mái tóc Úc Sương, hồi lâu mới lạnh nhạt nói: "Không tệ."
Editor:
May mắn là mình theo bộ này từ đầu nên kịp thời lưu được bản đầu tiên của chương này, chứ sau đó chương này bị khóa tác giả sửa lại chỉ còn dấu ba chấm thôi =))))))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất