Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)
Chương 4
4. Người sói........
Một bàn tay túm chặt lấy da lông dưới thân, tay kia thì tìm quả lựu đạn đút trong túi áo, Hàn Chưởng cắn vòng chốt, sau đó dùng sức ném vào một đóa hoa kì lạ nào đó trên cái cây kia.
Cũng không biết do phản xạ có điều kiện hay thế nào, đóa hoa từng hút khô con ong biến dị bắt lấy lựu đạn nuốt vào.
"Đoàng!" Giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên, một cây đại thụ đổ xuống ầm ầm, một làn khói thuốc nổ màu trắng bay lên, ngay cả những dây leo quấn quanh thân cây cũng chỉ điên cuồng vặn vẹo một trận, rồi lại không động đậy gì nữa.
Nhìn một màn oanh liệt đó, Hàn Chưởng vui vẻ. Quả nhiên, vẫn là vũ khí công nghệ cao của hiện đại mới là vương đạo!
Con người khi rơi vào vui sướng liền dễ dàng quên đi hoàn cảnh của mình, bạn học Hàn Chưởng xui xẻo vừa mới hừ hừ hai tiếng, cơ thể đột nhiên lao xuống.
A! Tiếng hét thất thanh dần mất hẳn trong miệng, bị tình huống này làm cho giật mình, căn bản là không kịp nghĩ tới chuyện khác, Hàn Chưởng sống chết bám vào da lông màu đen dưới thân dúi đầu vào trong.
Tốc độ như đi thang máy, chỉ trong tích tắc, sói đen thần bí đã đáp đất cùng với Hàn Chưởng đang nằm ngây đơ trên lưng.
Cảm giác tiếng gió rít gào bên tai đã biến mất, Hàn Chưởng ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút.
Xuống đất rồi? Chú ý tới điểm này khiến hai mắt Hàn Chưởng sáng ngời, nhanh chóng nhảy xuống đất.
Ủa? Đây là cái gì?
Không nhảy được xuống đất như mong đợi, ngược lại còn đụng phải một bức tường kỳ lạ?
Vươn tay chọc chọc lên bức tường có màu xám tối. Wow! Thế mà còn co giãn nữa! Đây là vật liệu gì vậy?
Hàn Chưởng không kìm được tính tò mò lại chọc chọc, nhưng bàn tay đang chơi đến vui sướng bỗng nhiên bị một đôi tay to nắm lại.
Khoan đã, tay?
Ngẩng đầu lên thật nhanh, một khuôn mặt phóng đại ở ngay trước mắt anh.
Rõ ràng là khuôn mặt của một người đàn ông, tóc đen trên đầu có hơi rối, mày rậm, mắt rất lớn lại lộ ra cảm giác hung ác, mũi thẳng, môi rất dày, tổng thể mà nói thì ngũ quan không phải quá xuất sắc, thậm chí thoạt nhìn có chút thô kệch, hoàn toàn khác với kiểu soái ca khỏe đẹp như Hàn Chưởng.
Bỗng nhiên, Hàn Chưởng nheo mắt lại, bộ dạng của người đàn ông nay sao lại quen mắt tới vậy nhỉ?
Đang tìm tòi lại trong trí nhớ về người có tướng mạo như vậy, bỗng nhiên bàn tay đang nắm tay của mình tăng thêm lực, Hàn Chưởng nhất thời nhăn mày, cúi đầu giải thoát của bàn tay của mình, thế nhưng lại phát hiện bàn tay đang nắm tay mình có chút "không giống người thường".
Bàn tay rất lớn, có lẽ phải bằng hai bàn chân của anh cộng lại, tay cũng rất đen, đen như mặt của người đàn ông vậy. Đương nhiên, tay to không phải là vấn đề, tay đen cũng không phải vấn đề. Vấn đề là, mặt sau mu bàn tay của cánh tay đó sao lại nhiều lông vậy trời? Còn là toàn lông đen rậm óng ả nữa chứa?
Vươn bàn tay khác vẫn đang tự do, Hàn Chưởng thử chạm nhẹ vào đám lông trên mu bàn tay của đối phương, ngẩng đầu, người đàn ông không có phản ứng gì.
Lá gan lập tức căng phồng lên, Hàn Chưởng cẩn thận nắm lấy đám lông, lại nhẹ nhàng kéo kéo, cuối cùng gật gật đầu kết luận: Xúc cảm khi sờ vào đám lông này không tồi, cũng không khác với đám lông đen mà anh nắm trước đó của con sói kia.
Không đúng, không khác với con sói đen vừa nãy lắm?
Không khác lắm -------
Không khác lắm!
Một suy nghĩ quỷ dị từ từ hình thành trong đầu, Hàn Chưởng như bị đứng hình, cứng ngắc quay đầu lại nhìn về chỗ con sói đen vừa đáp xuống. Ừm, tốt lắm, không thấy con sói kia đâu nữa.
Thu hồi tầm mắt, Hàn Chưởng nhìn đám lông của đối phương đang bị mình chơi đùa trong tay, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt quen thuộc mười phần. Sau đó, anh nhắm mắt lại, đi gặp Chu công luôn!
Thật ra cũng không thể trách anh, nghĩ mà xem, đầu tiên là đi tới một khu rừng xa lạ, nhìn thấy một loạt những sinh vật biến dị, sau đó xui xẻo bị thực vật không rõ tên, thật ra là loài cây ăn thịt động vật và dây leo đuổi giết. Còn hiện giờ, sói biến thành người xuất hiện ngay trước mắt! Đây là tình huống gì vậy hả!
Cho nên, thứ lỗi cho anh, dù sao thì thần kinh của con người cũng rất yếu ớt, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp nhận quá nhiều tin tức kinh hãi được, tạm thời hôn mê một chút để reset lại não là một hành động cần thiết, đúng không?
Nhưng mà, cho tới khi Hàn Chưởng hoàn toàn hôn mê cũng không phát hiện, sinh vật vô danh biến từ sói thành người này giống hoàng tử bế công chúa trong cổ tích, cũng dùng chính tư thế bế công chúa trong truyền thuyết bế anh lên........
Hết chương 4.
(Vĩ): Mí pà tưởng tui quên truyện này rồi chứ gì... Ha ????????????... Đúng rồi đấy!
Một bàn tay túm chặt lấy da lông dưới thân, tay kia thì tìm quả lựu đạn đút trong túi áo, Hàn Chưởng cắn vòng chốt, sau đó dùng sức ném vào một đóa hoa kì lạ nào đó trên cái cây kia.
Cũng không biết do phản xạ có điều kiện hay thế nào, đóa hoa từng hút khô con ong biến dị bắt lấy lựu đạn nuốt vào.
"Đoàng!" Giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên, một cây đại thụ đổ xuống ầm ầm, một làn khói thuốc nổ màu trắng bay lên, ngay cả những dây leo quấn quanh thân cây cũng chỉ điên cuồng vặn vẹo một trận, rồi lại không động đậy gì nữa.
Nhìn một màn oanh liệt đó, Hàn Chưởng vui vẻ. Quả nhiên, vẫn là vũ khí công nghệ cao của hiện đại mới là vương đạo!
Con người khi rơi vào vui sướng liền dễ dàng quên đi hoàn cảnh của mình, bạn học Hàn Chưởng xui xẻo vừa mới hừ hừ hai tiếng, cơ thể đột nhiên lao xuống.
A! Tiếng hét thất thanh dần mất hẳn trong miệng, bị tình huống này làm cho giật mình, căn bản là không kịp nghĩ tới chuyện khác, Hàn Chưởng sống chết bám vào da lông màu đen dưới thân dúi đầu vào trong.
Tốc độ như đi thang máy, chỉ trong tích tắc, sói đen thần bí đã đáp đất cùng với Hàn Chưởng đang nằm ngây đơ trên lưng.
Cảm giác tiếng gió rít gào bên tai đã biến mất, Hàn Chưởng ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút.
Xuống đất rồi? Chú ý tới điểm này khiến hai mắt Hàn Chưởng sáng ngời, nhanh chóng nhảy xuống đất.
Ủa? Đây là cái gì?
Không nhảy được xuống đất như mong đợi, ngược lại còn đụng phải một bức tường kỳ lạ?
Vươn tay chọc chọc lên bức tường có màu xám tối. Wow! Thế mà còn co giãn nữa! Đây là vật liệu gì vậy?
Hàn Chưởng không kìm được tính tò mò lại chọc chọc, nhưng bàn tay đang chơi đến vui sướng bỗng nhiên bị một đôi tay to nắm lại.
Khoan đã, tay?
Ngẩng đầu lên thật nhanh, một khuôn mặt phóng đại ở ngay trước mắt anh.
Rõ ràng là khuôn mặt của một người đàn ông, tóc đen trên đầu có hơi rối, mày rậm, mắt rất lớn lại lộ ra cảm giác hung ác, mũi thẳng, môi rất dày, tổng thể mà nói thì ngũ quan không phải quá xuất sắc, thậm chí thoạt nhìn có chút thô kệch, hoàn toàn khác với kiểu soái ca khỏe đẹp như Hàn Chưởng.
Bỗng nhiên, Hàn Chưởng nheo mắt lại, bộ dạng của người đàn ông nay sao lại quen mắt tới vậy nhỉ?
Đang tìm tòi lại trong trí nhớ về người có tướng mạo như vậy, bỗng nhiên bàn tay đang nắm tay của mình tăng thêm lực, Hàn Chưởng nhất thời nhăn mày, cúi đầu giải thoát của bàn tay của mình, thế nhưng lại phát hiện bàn tay đang nắm tay mình có chút "không giống người thường".
Bàn tay rất lớn, có lẽ phải bằng hai bàn chân của anh cộng lại, tay cũng rất đen, đen như mặt của người đàn ông vậy. Đương nhiên, tay to không phải là vấn đề, tay đen cũng không phải vấn đề. Vấn đề là, mặt sau mu bàn tay của cánh tay đó sao lại nhiều lông vậy trời? Còn là toàn lông đen rậm óng ả nữa chứa?
Vươn bàn tay khác vẫn đang tự do, Hàn Chưởng thử chạm nhẹ vào đám lông trên mu bàn tay của đối phương, ngẩng đầu, người đàn ông không có phản ứng gì.
Lá gan lập tức căng phồng lên, Hàn Chưởng cẩn thận nắm lấy đám lông, lại nhẹ nhàng kéo kéo, cuối cùng gật gật đầu kết luận: Xúc cảm khi sờ vào đám lông này không tồi, cũng không khác với đám lông đen mà anh nắm trước đó của con sói kia.
Không đúng, không khác với con sói đen vừa nãy lắm?
Không khác lắm -------
Không khác lắm!
Một suy nghĩ quỷ dị từ từ hình thành trong đầu, Hàn Chưởng như bị đứng hình, cứng ngắc quay đầu lại nhìn về chỗ con sói đen vừa đáp xuống. Ừm, tốt lắm, không thấy con sói kia đâu nữa.
Thu hồi tầm mắt, Hàn Chưởng nhìn đám lông của đối phương đang bị mình chơi đùa trong tay, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt quen thuộc mười phần. Sau đó, anh nhắm mắt lại, đi gặp Chu công luôn!
Thật ra cũng không thể trách anh, nghĩ mà xem, đầu tiên là đi tới một khu rừng xa lạ, nhìn thấy một loạt những sinh vật biến dị, sau đó xui xẻo bị thực vật không rõ tên, thật ra là loài cây ăn thịt động vật và dây leo đuổi giết. Còn hiện giờ, sói biến thành người xuất hiện ngay trước mắt! Đây là tình huống gì vậy hả!
Cho nên, thứ lỗi cho anh, dù sao thì thần kinh của con người cũng rất yếu ớt, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp nhận quá nhiều tin tức kinh hãi được, tạm thời hôn mê một chút để reset lại não là một hành động cần thiết, đúng không?
Nhưng mà, cho tới khi Hàn Chưởng hoàn toàn hôn mê cũng không phát hiện, sinh vật vô danh biến từ sói thành người này giống hoàng tử bế công chúa trong cổ tích, cũng dùng chính tư thế bế công chúa trong truyền thuyết bế anh lên........
Hết chương 4.
(Vĩ): Mí pà tưởng tui quên truyện này rồi chứ gì... Ha ????????????... Đúng rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất