Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 188: Trò hề trong yến hội [2]

Trước Sau
Yến hội chấm dứt, Hoa Chiếu cung.

‘Ba.’

Một cái tát vang dội đủ để người ta nhận ra cơn phẫn nộ của người ra tay.

Vừa mới trở lại Hoa Chiếu cung, Tuyết Cơ • Hách Lý vẫn luôn cố nén cơn tức giận liền xoay người, không chút do dự tát Hải Luân • Hách Lý vẫn đi theo phía sau nàng.



Hải Luân • Hách Lý bị một bàn tay hung hăng chụp tới, đánh cho lảo đảo, nàng ta ăn đau liền bụm mặt, không phục lại có chút không hiểu trừng mắt nhìn Tuyết Cơ • Hách Lý.

“Cô cô, người làm cái gì vậy!”

“Làm cái gì? Ngươi đứa ngu xuẩn này, tự mình làm gì chẳng lẽ còn không rõ sao? Ta lúc trước sao có thể ngu ngốc mà nghĩ ngươi giống ta! Tắc Á Tháp chúng ta sao lại dưỡng ra một đứa ngu xuẩn như ngươi!”

“Đủ rồi, cô cô, người có ý tứ gì đây, cho dù ta là điệt nữ nhi của người, nhưng tốt xấu gì cũng là công chúa Tắc Á Tháp, là sứ giả tới Nam Việt làm khách, người không có quyền đánh chửi ta như vậy!”

Bị tát một cái, còn bị mắng là ‘ngu xuẩn, thứ ngu ngốc’, Hải Luân • Hách Lý công chúa luôn tâm cao khí ngạo tự nhiên là phi thường phẫn nộ.

“Đánh ngươi, chửi ngươi, như thế là còn nhẹ, ngươi đã bị quỷ ám rồi, đừng cho là ta không biết, chuyện hôm nay rốt cuộc do ai gây ra!”

“Cô cô… người… người đây là có ý tứ…”

Hải Luân • Hách Lý không dám nhìn Tuyết Cơ • Hách Lý, có chút chột dạ mà lùi về phía sau.

“Có ý tứ gì, tự ngươi hiểu rõ nhất, ngươi đúng là to gan lớn mật, lại ngu xuẩn tới mức này! Ngươi nghĩ bệ hạ là ai, ngươi thật sự đánh giá cao chính mình, chỉ bằng chút rượu pha dược thúc tình kia là có thể được bệ hạ sủng hạnh, một bước lên mây sao? Ha hả ~~~ buồn cười! Nếu như vậy mà cũng được, thì hiện giờ nữ nhân có thể leo lên giường bệ hạ trong hậu cung này không ít đâu!”

“… Ta… cô cô ta… ta làm vậy…”

Bị Tuyết Cơ • Hách Lý vạch mặt, Hải Luân • Hách Lý vừa xấu hổ lại có chút luống cuống không biết nên đáp lời thế nào, nhưng lập tức, lại làm như không có gì mà lớn tiếng nói.

“Đúng, là ta bỏ dược thúc tình vào trong rượu, nếu cô cô đã biết thì ta cũng không cần che giấu nữa.

Lúc ấy, ta thật vất vả đợi tiếc tối xong, mọi người rốt cuộc có thể tự do hoạt động trong phòng yến hội, nào biết, ta còn chưa kịp tới gần bệ hạ thì đã nghe bệ hạ nói có chút mệt mỏi, phải vào nhã thất nghỉ ngơi, ngay cả một chút thời gian cũng không lưu lại cho ta, cho dù ta có năng lực cỡ nào thì cũng vô kế khả thi a.



Vì muốn tiếp cận bệ hạ trong yến hội này mà ta đã hạ nhiều công phu như vậy, nếu cơ hội này cứ thế mất đi, cô cô nói xem ta sao có thể cam tâm!

Vừa lúc sau đó, ta thấy hoàng hậu phân phó thị tì của nàng mang chút rượu cùng điểm tâm tới cho bệ hạ, cho nên ta…”

“Cho nên, ngươi liền tự cho là mình thông minh, ngươi bảo tùy tùng của mình thừa dịp thị tì bưng rượu cùng điểm tâm sơ ý liền bỏ dược thúc tình vào rượu, sau đó tính toán thời gian, chờ dược thúc tình bắt đầu phát tác hiệu quả thì ngươi sẽ tìm cớ, tiến vào trong nhã thất, nhân cơ hội đó mà leo lên giường bệ hạ, có đúng không?”

Tuyết Cơ • Hách Lý nói tiếp lời Hải Luân • Hách Lý, nổi giận đùng đùng mà nói hết.

“Ngươi có biết, ta vì sao lại biết rõ ràng như vậy không! Ngươi cho là tùy tùng mình có vũ kỹ không tệ, có thể dưới mí mắt nhiều người như vậy mà hành động thần không biết, quỷ không hay sao?

Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải có người của ta, thấy hắn lén lút đi theo thị tì của hoàng hậu, lại vừa vặn nhận ra đó là tùy tùng theo bên cạnh ngươi, vì thế tưởng ta phân phó ngươi làm gì hoàng hậu nên mới âm thầm thay tùy tùng của ngươi chặn hết những người có thể phát hiện!

Thẳng đến khi bọn họ nhìn thấy thị tì của hoàng hậu mang rượu mà tùy tùng của ngươi đã bỏ dược thúc tình vào trong nhã thất bệ hạ đang nghỉ ngơi, cảm thấy sự tình quá nghiêm trọng, vội vàng chạy tới bẩm báo với ta, ta còn chưa kịp tìm ngươi tới hỏi chuyện thì bệ hạ đã triệu hoàng hậu vào trước!

Lúc ta cùng mọi người tìm cớ vào nhã thất thì mới biết thứ ngu xuẩn nhà ngươi đã phạm phải lỗi gì!

Ngươi hảo hảo ngẫm lại bản thân, nếu lúc tùy tùng kia của ngươi đang hạ dược bị người ta bắt được, hoặc là chuyện này bị người ta bám riết không tha, quyết tâm tra xét thì kết cục của tùy tùng kia, còn có cả kết cục của ngươi, tội danh vu hãm hoàng hậu, còn có hạ dược vào trong rượu bệ hạ, ngươi làm thế nào gánh vác!

Nếu bệ hạ muốn truy cứu, chỉ sợ đến lúc đó không chỉ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, Tắc Á Tháp chúng ta còn phải bồi thường vô số trân bảo cùng ruộng đất!”

Nghe Tuyết Cơ • Hách Lý nói hết, sắc mặt Hải Luân • Hách Lý có chút trắng bệt, nhưng vẫn không muốn thừa nhận chuyện mình làm là ngu xuẩn như vậy, lập tức phản bác.

“Cô cô, người không phải mới nói rồi sao, người của cô cô đã sớm giúp tùy tùy của ta ngăn cản những người khác, cái này thuyết minh không ai phát hiện tùy tùng của ta làm, không phải sao?

Hơn nữa, chuyện này sao có thể tra đến ta được! Rượu kia là do hoàng hậu tự mình nhưỡng, cũng là nàng ta bảo thị tì tự mình đem tới, tất cả chứng cứ không phải đều chỉ về phía hoàng hậu sao.

Hơn nữa, ta làm vậy, tuy không có được kết quả như dự tính, nhưng chuyện này cũng làm hoàng hậu bị bệ hạ chán ghét, cô cô, như vậy không phải người càng có lợi sao…”

Hải Luân • Hách Lý vừa nói vậy, Tuyết Cơ • Hách Lý lại tức giận, vung tới một bàn tay, hung hăng tát lên mặt Hải Luân • Hách Lý.

“Ngươi còn dám nói có lợi, ngươi đừng gây phiền toái cho ta thì ta đã cám ơn trời đất rồi, ngươi nghĩ bệ hạ cùng hoàng hậu đều là kẻ ngốc sao, ngươi cho là bệ hạ không nhìn ra hoàng hậu bị oan uổng sao? Ngươi cảm thấy hoàng hậu sẽ để mình bị người ta vu oan như vậy à?

Tình huống này, chỉ cần là người có đầu óc liền nhìn ra hoàng hậu bị oan uổng!

Bệ hạ sở sĩ để hoàng hậu quỳ lâu như vậy, nghe hoàng hậu giải thích xong cũng không tỏ thái độ, đó là vì trước đó bệ hạ tức giận nàng, chẳng qua là nhân cơ hội trừng phạt nàng ta một chút mà thôi.



Ngươi nên hảo hảo cầu nguyện bệ hạ không có hứng thú truy cứu việc này, sau đó cũng nên cân nhắc xem làm thế nào hoàng hậu mới tra không ra ngươi, bằng không, đến lúc đó làm ta bị liên lụy thì đừng trách cô cô ta vô tình!”

“Cô cô… cô cô… kia người nói cho ta biết… hiện giờ phải làm gì a…”

Hải Luân • Hách Lý hiện tại thực sự rất sợ, cũng bất chấp không oán hận Tuyết Cơ • Hách Lý mới đánh mình hai cái tát, nàng quỳ xuống mặt đất, kéo lấy ống tay áo của Tuyết Cơ • Hách Lý mà cầu xin.

“Tùy tùng nghe ngươi phân phó, bỏ dược vào rượu đâu?”

“Hắn rất kín miệng, cũng thực trung tâm, ta đã dặn sau khi bỏ dược thì trở về chỗ ở của mình, không cần làm người ta chú ý.”

“Hảo, vậy nghĩ biện pháp làm hắn hoàn toàn biến mất đi, chỉ có người chết mới kín miệng nhất.”

“Cô cô người…”

Đối mặt với Tuyết Cơ • Hách Lý nói ra những lời như vậy mà còn mỉm cười thật đẹp, Hải Luân • Hách Lý không thể ức chế mà sợ hãi.

“Thế nào? Sợ? Chỉ có chút lá gan như vậy sao? Là ai lúc đầu thề thốt nói cho ta biết, mình nhất định có thể leo lên vị trí của ta? Ngươi có biết, ta vì vị trí này mà hai tay đã nhiễm đỏ máu tươi của bao nhiêu người không?”

Tuyết Cơ • Hách Lý cúi người, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má Hải Luân • Hách Lý còn đang quỳ trên mặt đất, cười đến nhu hòa, kiều mị.

“… đúng vậy… ta hiểu rồi… cô cô…”

“Nghe lời là tốt rồi.”

Tuyết Cơ • Hách Lý cũng không bảo Hải Luân • Hách Lý đứng lên, nàng chậm rãi đi tới nhuyễn ỷ bên cạnh ngồi xuống, một tay đỡ trán, tựa hồ có chút buồn rầu mà thì thào.

“Nếu có thể lôi kéo nhi tử được bệ hạ xem là bảo bối kia, ta đây còn cần phiền não mấy chuyện này sao a…”

Nghĩ tới Thanh Việt, Tuyết Cơ • Hách Lý không khỏi nhớ tới tình cảnh trong nhã thất khi nãy, trò hề kia cùng lời Thanh Việt lớn tiếng nói sau cùng.

Nếu là người khác nhất định sẽ cảm thấy, kia bất quá chỉ là đứa nhỏ bị chiều hư, có suy nghĩ muốn độc chiếm sự sủng ái của phụ thân mà thôi, nhưng Tuyết Cơ • Hách Lý lại không thể không liên tưởng đến ngày mà đứa nhỏ kia chào đời, đôi mắt khát máu đỏ rực.

“Những lời kia là nghiêm túc đi, đúng là đứa nhỏ yêu nghiệt…”

“Nếu… lúc trước…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau