Chương 38: Vong hồn
Khi yến hội chấm dứt, đêm đã khuya, dù là đầu xuân nhưng ban đêm vẫn có chút rét lạnh.
Hoàng Phủ Ngạo cho tất cả tùy tùng lui xuống, y dùng ngoại bào của mình vây chặt Thanh Việt, ôm bé vào lòng, sau đó chậm rãi tiến về hành cung.
“Việt nhi, hôm nay phụ hoàng để Việt nhi phải chịu ủy khuất.”
Hai tay Thanh Việt ôm chặt cổ Hoàng Phủ Ngạo, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ y, cảm thụ huyết mạch ấm áp của Hoàng Phủ Ngạo đang nảy lên, nghe lời nói của y, bé khó hiểu ngẩng đầu.
“Phụ hoàng tức giận sao?”
“Ân.”
Hoàng Phủ Ngạo có chút bực mình xoa xoa mái tóc mềm mại của Thanh Việt.
“Thân tình của hoàng gia rất mỏng, chỉ cần có đủ lợi ích sẽ dễ dàng vứt bỏ, cuộc sống của các quý tộc phần lớn đều xa hoa, dâm mĩ, mấy thứ này phụ hoàng không muốn để Việt nhi thấy, không ngờ…….”
Nghĩ tới nhi tử bảo bối của mình đối mặt với bộ mặt xấu xa, lạnh lùng, hờ hững, dâm loạn, phóng túng của hoàng thất, Hoàng Phủ Ngạo liền tức giận, những thứ dâm uế như vậy dám xuất hiện trước mặt nhi tử bảo bối, nhìn suốt cả buổi tối, y không nén được cơn giận.
“Đám con lợn ngu xuẩn kia, sớm muộn gì phụ hoàng cũng thu thập bọn họ.”
Hoàng Phủ Ngạo oán hận nói.
……..
Sáng sớm.
Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt, còn có Đông Lệ Nhã cùng nhau ngồi trên bàn đá nhỏ ngoài hoa viên ăn sáng, Tạp Ân cùng một vài tì nữ bên cạnh thị hầu.
“Ngạo ca ca, Mạc nhi của chúng ta hôm nay sẽ tỷ thí, Nhã nhi có chút nôn nóng, dù sao cũng xong bữa sáng rồi, không bằng bây giờ chúng ta lập tức qua đó, có thể thấy phần thi của Mạc nhi a.”
Đông Lệ Nhã đề nghị với Hoàng Phủ Ngạo.
“Việt nhi, muốn cùng phụ hoàng đi xem tỉ thí ma vũ không?”
Hoàng Phủ Ngạo vừa đặt một chén nước trái cây tới trước mặt Thanh Việt, vừa hỏi.
“Không đi, hôm nay có việc.”
Thanh Việt không thích bị nhiều người nhìn chăm chăm, hơn nữa bé nhớ rõ mình đã đáp ứng Đông Mộc Vân, phải mau mau tới nhìn vị đại ca kia của bé.
“Vậy cũng tốt.”
Hoàng Phủ Ngạo trầm ngâm một lát, đáp ứng.
Y vốn định mang Việt nhi đi cùng, nhưng sau chuyện hôm qua, y thực chán ghét để đám con lợn kia nhìn thấy nhi tử bảo bối của mình.
“Nhớ kỹ không được gây chuyện, biết chưa.”
Hoàng Phủ Ngạo có chút lo lắng căn dặn.
“Ân.”
Thanh Việt không chút để ý trả lời.
“Tạp Ân lưu lại, chiếu cố Việt nhi.”
“Dạ, bệ hạ.”
“Nếu vậy, Ngạo ca ca chúng ta đi thôi.”
Đông Lệ Nhã thấy Thanh Việt không đi, lập tức thân thiết kéo tay Hoàng Phủ Ngạo, đứng dậy rời đi.
“Tiểu điện hạ, có nơi nào muốn đi sao?”
Tạp Ân chiếu cố Thanh Việt thực tận sức, trừ bỏ hầu hạ ăn, mặc, ở, đi lại, còn phải làm Thanh Việt vui vẻ.
“Có.”
Thanh Việt trả lời rõ ràng.
“Tạp Ân, ngươi biết Hoàng Phủ Minh Khê không?”
Tạp Ân sửng sốt một lát, lập tức phản ứng.
“Dạ, tiểu điện hạ, Hoàng Phủ Minh Khê là tên của đại hoàng tử.
“Sao chưa từng nghe nói tới?”
“Là như vầy, tiểu điện hạ hẳn cũng nhớ rõ, 3 năm trước Nam Việt gặp phải trận tuyết lớn.”
Thấy Thanh Việt có chút ấn tượng, Tạp Ân tiếp tục hồi tưởng.
“Khi đó khắp nơi không ngừng gửi báo cáo tới, thân thể tiểu điện hạ lại vô cùng suy yếu, bệ hạ cả ngày bận tối mắt tối mũi, vì thế bệ hạ hạ lệnh, trừ phi là công văn cực kì trọng yếu, nếu không các quan viên có thể tự xử lý. Ai ngờ, Đông Chích canh ngay lúc này mà gửi yêu cầu trao đổi Chất Tử. Việc này trước nay cũng không phải đại sự gì, vì thế cũng không thông tri lên bệ hạ.”
‘Ai’ Tạp Ân thở dài.
“Đến lúc bệ hạ biết chuyện này, đại hoàng tử đã bị đưa tới Đông Chích, bệ hạ vì chuyện này mà tức giận một trận, vì thế, tất cả mọi người không dám nhắc lại chuyện này. Nói tiếp thì, đại hoàng tử quả thực đáng thương, Chất Tử…….”
Tâm tình đồng cảm của Tạp ân bắt đầu tràn ra.
“Đi thôi, chúng ta đi xem hắn.”
“Dạ, tiểu điện hạ.”
Có thể gặp đại hoàng tử đáng thương, Tạp Ân cũng vô cùng cao hứng, nghe thấy lời đề nghị của Thanh Việt, lập tức đáp ứng.
“Nha~~~ đây là chuyện gì a!”
“Không biết, nghe nói là vương tử của vương quốc nào ấy, bọn thị về tuần tra sáng nay phát hiện.”
“Đã chết rồi!”
“Không biết là tự sát hay mưu sát.”
“Sao lại tự sát được, đầu óc ngươi bị nước vào à, có phúc không biết hưởng chạy tới nhảy xuống ao làm gì? Theo ta thấy, có lẽ là tranh đoạt hoàng….. vị….. Ô ô…..”
“Ngươi muốn chết à! Loại chuyện như vậy chúng ta có thể nói sao?”
………
Thanh Việt cùng Tạp Ân đi tới đây, liền thấy một đám tì nữ, người hầu, còn có thị vệ quây bên hồ nước, ba tầng trong ba tầng ngoài làm thành một vòng lớn, ồn ào nghị luận.
“Tiểu điện hạ, ngài chờ một chút, tiểu nhân đi tìm hiểu.”
Tạp ân nói xong liền lủi vào đám người.
Thanh Việt nhìn về phía đám đông, sau đó dường như phát hiện ra thứ gì đó thú vị, lập tức đi về phía một bãi đất trống.
“Vong hồn chết mà không tiêu tan, ngươi muốn báo thù sao?”
May mắn toàn bộ lực chú ý của mọi người đều bị vương tử chết đi hấp dẫn, không ai phát hiện cách đó không xa có một đứa bé đang nói chuyện với không khí.
Câu hỏi của Thanh Việt thực nhỏ, nhưng cứ như truyền thẳng vào lỗ tai vong hồn.
Báo thù….. báo thù……
Vong hồn la lên chói tai, kí ức lúc còn sống không còn bao nhiêu, nhưng nó biết rõ nó muốn báo thù!!!
Nó nhớ mình bị xem như đám xúc sinh quăng vào lồng sắt, bị rót thuốc kích thích, lí trí dần dần mất đi, nó ở trong lồng phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng, ti tiện khát cầu.
Tiếp theo…… tiếp theo có một người ra giá cao nhất cũng tiến vào lồng sắt, nó cứ vậy trước mặt bao người, bị thô bạo đùa giỡn….. sau đó nó nghe thấy tiếng trầm trồ khen ngợi của rất nhiều người…. tiếp đó nữa…. lại có thêm người cùng nhau tiến vào lồng sắt……
……. Những người đó là ai…… là ai…… nó đã không còn nhớ được…… bất quá, nó biết nó phải tìm hai kẻ để trả thù, một là phụ vương đã đẩy nó ra giao dịch, còn có….. còn có…. nam nhân đầu tiên đùa giỡn nó—— quốc vương Tắc Á Tháp…. nó muốn báo thù…….
“Với sức mạnh của ngươi bây giờ, cho dù cho ngươi thời gian 10 năm đi nữa cũng không giết được một người.”
Nghe lời Thanh Việt nói, vong hồn lại càng điên cuồng rít gào, nó đánh về phía Thanh Việt.
Thanh Việt không thèm đế ý, cơ thể tản mát ra ngân quang thản nhiên nhưng hiếm thấy, cho dù là vong hồn đang điên cuồng cũng không dám tới gần nửa bước.
“Ha hả…….. ra mòi ngươi rất muốn báo thù, không bằng ta giúp ngươi một chút vậy.”
Thanh Việt khoái trá đề nghị, bởi vì bé cũng thực chán ghét đám người trong yến hội hôm qua.
Thanh Việt cắt ngón tay mình, một giọt máu bị linh lực khống chế trôi nổi trên không trung, tiếp đó Thanh Việt dùng ý niệm, chậm rãi vẽ thành một bùa chú tinh xảo, sau đó trong nháy mắt nhập vào vong hồn không có thể xác.
“Báo thù ~~~ sát ~~”
Tiếng gào của vong hồn ngày càng sắc bén, cuồng bạo hơn.
Mọi người vẫn còn không ngừng nghị luận, mặc dù không nghe thấy tiếng gào thét của vong hồn nhưng đồng loạt cảm thấy có một ngọn gió âm lãnh quét qua người, không khỏi rùng mình.
“A!!!”
Một tì nữ trong đám người đột nhiên hét lên, hoảng sợ lui ra sau.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Tự nhiên la cái gì!”
“A ~~~” Người nọ còn chưa kịp nói hết câu, tiếng hét chói tai trong đám người phát ra ngày càng nhiều, tiếp đó cứ như một cơn thủy triều dồn dập, nhanh chóng chạy ra xa.
Lúc này, rất nhiều người mới nhìn rõ, trên gương mặt trắng bệt vì ngâm trong nước của vương tử, đột nhiên xuất hiện nụ cười cực quỷ dị!
Hoàng Phủ Ngạo cho tất cả tùy tùng lui xuống, y dùng ngoại bào của mình vây chặt Thanh Việt, ôm bé vào lòng, sau đó chậm rãi tiến về hành cung.
“Việt nhi, hôm nay phụ hoàng để Việt nhi phải chịu ủy khuất.”
Hai tay Thanh Việt ôm chặt cổ Hoàng Phủ Ngạo, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ y, cảm thụ huyết mạch ấm áp của Hoàng Phủ Ngạo đang nảy lên, nghe lời nói của y, bé khó hiểu ngẩng đầu.
“Phụ hoàng tức giận sao?”
“Ân.”
Hoàng Phủ Ngạo có chút bực mình xoa xoa mái tóc mềm mại của Thanh Việt.
“Thân tình của hoàng gia rất mỏng, chỉ cần có đủ lợi ích sẽ dễ dàng vứt bỏ, cuộc sống của các quý tộc phần lớn đều xa hoa, dâm mĩ, mấy thứ này phụ hoàng không muốn để Việt nhi thấy, không ngờ…….”
Nghĩ tới nhi tử bảo bối của mình đối mặt với bộ mặt xấu xa, lạnh lùng, hờ hững, dâm loạn, phóng túng của hoàng thất, Hoàng Phủ Ngạo liền tức giận, những thứ dâm uế như vậy dám xuất hiện trước mặt nhi tử bảo bối, nhìn suốt cả buổi tối, y không nén được cơn giận.
“Đám con lợn ngu xuẩn kia, sớm muộn gì phụ hoàng cũng thu thập bọn họ.”
Hoàng Phủ Ngạo oán hận nói.
……..
Sáng sớm.
Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt, còn có Đông Lệ Nhã cùng nhau ngồi trên bàn đá nhỏ ngoài hoa viên ăn sáng, Tạp Ân cùng một vài tì nữ bên cạnh thị hầu.
“Ngạo ca ca, Mạc nhi của chúng ta hôm nay sẽ tỷ thí, Nhã nhi có chút nôn nóng, dù sao cũng xong bữa sáng rồi, không bằng bây giờ chúng ta lập tức qua đó, có thể thấy phần thi của Mạc nhi a.”
Đông Lệ Nhã đề nghị với Hoàng Phủ Ngạo.
“Việt nhi, muốn cùng phụ hoàng đi xem tỉ thí ma vũ không?”
Hoàng Phủ Ngạo vừa đặt một chén nước trái cây tới trước mặt Thanh Việt, vừa hỏi.
“Không đi, hôm nay có việc.”
Thanh Việt không thích bị nhiều người nhìn chăm chăm, hơn nữa bé nhớ rõ mình đã đáp ứng Đông Mộc Vân, phải mau mau tới nhìn vị đại ca kia của bé.
“Vậy cũng tốt.”
Hoàng Phủ Ngạo trầm ngâm một lát, đáp ứng.
Y vốn định mang Việt nhi đi cùng, nhưng sau chuyện hôm qua, y thực chán ghét để đám con lợn kia nhìn thấy nhi tử bảo bối của mình.
“Nhớ kỹ không được gây chuyện, biết chưa.”
Hoàng Phủ Ngạo có chút lo lắng căn dặn.
“Ân.”
Thanh Việt không chút để ý trả lời.
“Tạp Ân lưu lại, chiếu cố Việt nhi.”
“Dạ, bệ hạ.”
“Nếu vậy, Ngạo ca ca chúng ta đi thôi.”
Đông Lệ Nhã thấy Thanh Việt không đi, lập tức thân thiết kéo tay Hoàng Phủ Ngạo, đứng dậy rời đi.
“Tiểu điện hạ, có nơi nào muốn đi sao?”
Tạp Ân chiếu cố Thanh Việt thực tận sức, trừ bỏ hầu hạ ăn, mặc, ở, đi lại, còn phải làm Thanh Việt vui vẻ.
“Có.”
Thanh Việt trả lời rõ ràng.
“Tạp Ân, ngươi biết Hoàng Phủ Minh Khê không?”
Tạp Ân sửng sốt một lát, lập tức phản ứng.
“Dạ, tiểu điện hạ, Hoàng Phủ Minh Khê là tên của đại hoàng tử.
“Sao chưa từng nghe nói tới?”
“Là như vầy, tiểu điện hạ hẳn cũng nhớ rõ, 3 năm trước Nam Việt gặp phải trận tuyết lớn.”
Thấy Thanh Việt có chút ấn tượng, Tạp Ân tiếp tục hồi tưởng.
“Khi đó khắp nơi không ngừng gửi báo cáo tới, thân thể tiểu điện hạ lại vô cùng suy yếu, bệ hạ cả ngày bận tối mắt tối mũi, vì thế bệ hạ hạ lệnh, trừ phi là công văn cực kì trọng yếu, nếu không các quan viên có thể tự xử lý. Ai ngờ, Đông Chích canh ngay lúc này mà gửi yêu cầu trao đổi Chất Tử. Việc này trước nay cũng không phải đại sự gì, vì thế cũng không thông tri lên bệ hạ.”
‘Ai’ Tạp Ân thở dài.
“Đến lúc bệ hạ biết chuyện này, đại hoàng tử đã bị đưa tới Đông Chích, bệ hạ vì chuyện này mà tức giận một trận, vì thế, tất cả mọi người không dám nhắc lại chuyện này. Nói tiếp thì, đại hoàng tử quả thực đáng thương, Chất Tử…….”
Tâm tình đồng cảm của Tạp ân bắt đầu tràn ra.
“Đi thôi, chúng ta đi xem hắn.”
“Dạ, tiểu điện hạ.”
Có thể gặp đại hoàng tử đáng thương, Tạp Ân cũng vô cùng cao hứng, nghe thấy lời đề nghị của Thanh Việt, lập tức đáp ứng.
“Nha~~~ đây là chuyện gì a!”
“Không biết, nghe nói là vương tử của vương quốc nào ấy, bọn thị về tuần tra sáng nay phát hiện.”
“Đã chết rồi!”
“Không biết là tự sát hay mưu sát.”
“Sao lại tự sát được, đầu óc ngươi bị nước vào à, có phúc không biết hưởng chạy tới nhảy xuống ao làm gì? Theo ta thấy, có lẽ là tranh đoạt hoàng….. vị….. Ô ô…..”
“Ngươi muốn chết à! Loại chuyện như vậy chúng ta có thể nói sao?”
………
Thanh Việt cùng Tạp Ân đi tới đây, liền thấy một đám tì nữ, người hầu, còn có thị vệ quây bên hồ nước, ba tầng trong ba tầng ngoài làm thành một vòng lớn, ồn ào nghị luận.
“Tiểu điện hạ, ngài chờ một chút, tiểu nhân đi tìm hiểu.”
Tạp ân nói xong liền lủi vào đám người.
Thanh Việt nhìn về phía đám đông, sau đó dường như phát hiện ra thứ gì đó thú vị, lập tức đi về phía một bãi đất trống.
“Vong hồn chết mà không tiêu tan, ngươi muốn báo thù sao?”
May mắn toàn bộ lực chú ý của mọi người đều bị vương tử chết đi hấp dẫn, không ai phát hiện cách đó không xa có một đứa bé đang nói chuyện với không khí.
Câu hỏi của Thanh Việt thực nhỏ, nhưng cứ như truyền thẳng vào lỗ tai vong hồn.
Báo thù….. báo thù……
Vong hồn la lên chói tai, kí ức lúc còn sống không còn bao nhiêu, nhưng nó biết rõ nó muốn báo thù!!!
Nó nhớ mình bị xem như đám xúc sinh quăng vào lồng sắt, bị rót thuốc kích thích, lí trí dần dần mất đi, nó ở trong lồng phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng, ti tiện khát cầu.
Tiếp theo…… tiếp theo có một người ra giá cao nhất cũng tiến vào lồng sắt, nó cứ vậy trước mặt bao người, bị thô bạo đùa giỡn….. sau đó nó nghe thấy tiếng trầm trồ khen ngợi của rất nhiều người…. tiếp đó nữa…. lại có thêm người cùng nhau tiến vào lồng sắt……
……. Những người đó là ai…… là ai…… nó đã không còn nhớ được…… bất quá, nó biết nó phải tìm hai kẻ để trả thù, một là phụ vương đã đẩy nó ra giao dịch, còn có….. còn có…. nam nhân đầu tiên đùa giỡn nó—— quốc vương Tắc Á Tháp…. nó muốn báo thù…….
“Với sức mạnh của ngươi bây giờ, cho dù cho ngươi thời gian 10 năm đi nữa cũng không giết được một người.”
Nghe lời Thanh Việt nói, vong hồn lại càng điên cuồng rít gào, nó đánh về phía Thanh Việt.
Thanh Việt không thèm đế ý, cơ thể tản mát ra ngân quang thản nhiên nhưng hiếm thấy, cho dù là vong hồn đang điên cuồng cũng không dám tới gần nửa bước.
“Ha hả…….. ra mòi ngươi rất muốn báo thù, không bằng ta giúp ngươi một chút vậy.”
Thanh Việt khoái trá đề nghị, bởi vì bé cũng thực chán ghét đám người trong yến hội hôm qua.
Thanh Việt cắt ngón tay mình, một giọt máu bị linh lực khống chế trôi nổi trên không trung, tiếp đó Thanh Việt dùng ý niệm, chậm rãi vẽ thành một bùa chú tinh xảo, sau đó trong nháy mắt nhập vào vong hồn không có thể xác.
“Báo thù ~~~ sát ~~”
Tiếng gào của vong hồn ngày càng sắc bén, cuồng bạo hơn.
Mọi người vẫn còn không ngừng nghị luận, mặc dù không nghe thấy tiếng gào thét của vong hồn nhưng đồng loạt cảm thấy có một ngọn gió âm lãnh quét qua người, không khỏi rùng mình.
“A!!!”
Một tì nữ trong đám người đột nhiên hét lên, hoảng sợ lui ra sau.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Tự nhiên la cái gì!”
“A ~~~” Người nọ còn chưa kịp nói hết câu, tiếng hét chói tai trong đám người phát ra ngày càng nhiều, tiếp đó cứ như một cơn thủy triều dồn dập, nhanh chóng chạy ra xa.
Lúc này, rất nhiều người mới nhìn rõ, trên gương mặt trắng bệt vì ngâm trong nước của vương tử, đột nhiên xuất hiện nụ cười cực quỷ dị!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất