Chương 45: Bắt đầu trưởng thành
“Bệ hạ, chuyện ngài phân phó, Tạp Ân đã làm thỏa đáng.”
“Ân, mang vào đi.”
Hoàng Phủ Ngạo đang phê duyệt văn kiện trong thư phòng, nghe thấy lời Tạp Ân thì ngẩng đầu lên.
“Dạ, bệ hạ.”
Tạp Ân lên tiếng, dẫn một đôi thiếu nam thiếu nữ khoảng 14, 15 tuổi tiến vào.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạo, hai người khiếp đảm vội vàng quỳ xuống.
“Bệ hạ, bọn họ là anh em song sinh, vừa tròn 14, đã được dạy dỗ cẩn thận.”
“Ân.”
Hoàng Phủ Ngạo thản nhiên đáp lại, đi tới trước, nâng cằm hai người, tinh tế quan sát một chốc.
Hai người lớn lên bộ dáng rất giống nhau, mi thanh mục tú, bộ dáng nhu thuận ngoan ngoãn, đôi mắt màu lam to tròn ngập nước, nhìn qua rất đáng yêu.
Tuy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, Tạp Ân chọn lựa rất khá.
“Dẫn bọn hắn đi đi.”
“Cái kia….. bệ hạ…….” Tạp Ân có chút ấm a ấp úng.
Tưởng tượng tới việc bệ hạ cư nhiên bảo hắn đi dạy tiểu điện hạ cái gì gọi là tình sự, gương mặt già nua của Tạp Ân liền đỏ au, đối mặt với tiểu điện hạ đơn thuần như vậy, Tạp Ân có cảm giác mình đang phạm tội.
“Bệ ………. hạ……. có thể không……..”
“Còn không mau đi!”
Hoàng Phủ Ngạo vốn đã khó chịu, nhìn biểu tình của hắn như vậy lập tức phát hỏa.
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân đi, tiểu nhân lập tức đi ngay.”
Tạp Ân thấy Hoàng Phủ Ngạo phát hỏa, lập tức mang theo hai đứa nhỏ cũng sợ hãi, chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn.
Thấy bọn họ đều ra ngoài, Hoàng Phủ Ngạo mới thở dài, lần nữa ngồi xuống.
Nguyên bản, y không muốn để Việt nhi tiếp xúc những thứ này, nếu Việt nhi không hiểu gì về tình ái, yêu đương, có lẽ Việt nhi vẫn cứ vậy, chỉ đơn thuần ở lại bên người y.
Chẳng qua, Hoàng Phủ Ngạo cũng hiểu rõ, điều này chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi.
Theo sự trưởng thành, cho dù Việt nhi không hiểu cái gì là tình yêu, là hoan ái, nhưng cơ thể vẫn phản ứng theo bản năng, làm thế nào cũng không thể che dấu.
Hôm qua lúc tắm rửa cùng Việt nhi, y đã cảm giác được rất rõ, cơ thể Việt nhi vì sự đụng chạm của y mà phản ứng.
Y không muốn Việt nhi ngay cả phản ứng sinh lý cơ bản nhất của con người cũng không hiểu, y không thể ích kỉ đến vậy, Việt nhi của y không phải sủng vật, bé phải có cuộc sống bình thường.
Vì thế, sau khi suy nghĩ thật lâu, Hoàng Phủ Ngạo mới phân phó Tạp Ân đi chuẩn bị.
“Bệ hạ…… bệ hạ………”
Hoàng Phủ Ngạo đang buồn thực thì thấy Tạp Ân hấp tấp chạy vào.
“Thế nào lại tới nữa, chuyện ta bảo đã làm tốt chưa?”
“Bệ…… hạ…….”
Gương mặt béo ú của Tạp Ân đã nhăn nhó thành trái khổ qua.
“Bệ hạ, ngài mau tới xem một chút đi, tiểu điện hạ lúc bắt đầu còn rất tốt, nhưng không được bao lâu thì không biết đã xảy ra chuyện gì, tiểu điện hạ đột nhiên nói muốn tắm rửa, sau đó đá văng hai đứa nhỏ đang hầu hạ bỏ chạy.”
“Ngươi! Chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm tốt được sao!”
Nhìn Hoàng Phủ Ngạo đen mặt đi về hướng phòng ngủ, Tạp Ân đáng thương hề hề cũng chỉ đành đi theo sau.
‘Bệ hạ cùng tiểu điện hạ thực sự là người này càng khó hầu hơn người kia!’ Tạp Ân thầm than vãn trong lòng……
“Việt nhi!”Hoàng Phủ Ngạo tiến vào phòng tắm, thấy Thanh Việt đang vốc nước lạnh lên người mình thì hoảng sợ.
“Việt nhi đang làm gì? Cơ thể ngươi không thể tắm nước lạnh, xương cốt cùng các đốt ngón tay sẽ bị đau!”
Hoàng Phủ Ngạo vội vàng kéo Thanh Việt vào ôn tuyền, y cũng bất chấp quần áo trực tiếp xuống bồn tắm.
Lúc đầu ôm Thanh Việt vào lòng, bé có chút giãy giụa, cắn một ngụm lên vai Hoàng Phủ Ngạo, cắn không mạnh, nhưng Hoàng Phủ Ngạo biết Thanh Việt tức giận mới có biểu hiện này.
“Làm sao vậy, Việt nhi, sao lại tức giận?” Hoàng Phủ Ngạo vừa ôm Việt nhi để toàn bộ cơ thể bé ngâm vào nước ấm, vừa trấn an.
“Khó chịu, khó chịu!” Thanh Việt khó chịu vặn vẹo.
Vừa nãy, Tạp Ân mang theo hai người tiến vào, nói là phụ hoàng phân phó, Thanh Việt cũng không để ý lắm, chính là hai người kia vừa liếm vừa sờ lên người mình, bé cảm thấy máu trong cơ thể tựa hồ bị đun sôi, vô cùng khó chịu.
Loại cảm giác này, bé nhớ rõ kiếp trước cũng có, khi đó bé thực bỡ ngỡ, sợ hãi, không ai nói cho bé biết phải làm gì, bé chỉ biết, nếu ngâm người vào nước lạnh sẽ tốt hơn.
Thanh Việt chán ghét loại cảm giác không khống chế được mình, cáu kỉnh Hoàng Phủ Ngạo đã khởi xướng việc này, bé lại cắn một ngụm lên cánh tay y.
“Được rồi, được rồi, không có việc gì, không có việc gì.”
Hoàng Phủ Ngạo đưa tay trượt từ thắt lưng tiến tới giữa hai chân Thanh Việt.
Quả nhiên như y đoán, phân thân phấn nộn của Thanh Việt đã hơi dựng thẳng, đây là nguyên nhân làm Thanh Việt tức giận đi.
“Đứa ngốc này.”
Hoàng Phủ Ngạo dở khóc dở cười mắng một tiếng, giúp Thanh Việt nhẹ nhàng xoa nắn.
“Ô ~~~”
Cảm giác xa lạ làm Thanh Việt giãy giụa càng lợi hại hơn.
“Ngoan, không có việc gì.”
Hoàng Phủ Ngạo để Thanh Việt dựa vào vách bể, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai mẫn cảm của bé, ngón tay thuần thục ma xát.
Cơ thể ngây ngô căn bản không thể chịu nổi kích thích như vậy, Thanh Việt đong đưa cơ thể, nức nở một tiếng liền phóng thích trong tay Hoàng Phủ Ngạo.
“Còn khó chịu không?”
Hoàng Phủ Ngạo thở hổn hển, ôm Thanh Việt vào lòng.
Thanh Việt co rụt trong lòng Hoàng Phủ Ngạo, nhẹ nhàng lắc đầu, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt giống như tẩm một màng nước, mê mê mông mông chớp động hơi sương, đôi môi hồng nộn còn thở dốc.
Hoàng Phủ Ngạo cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi Thanh Việt.
“Phụ hoàng tìm người cho Việt nhi, không hầu hạ tốt sao?”
“Việt nhi không thích!”
“Vì cái gì?”
“Không thích!” Thanh Việt có chút tức giận nhấn mạnh.
Bé không thích để người khác tiếp cận, đây là thói quen nhiều năm hình thành, lại càng không để mình mất đi sự khống chế trước mặt người khác.
“Hảo hảo hảo, không thích thì không làm nữa.” Hoàng Phủ Ngạo chỉ đành làm theo ý Thanh Việt.
“Hiện tại thoải mái không?”
Thanh Việt gật đầu, thoải mái khép mắt lại.
Hai người cứ vậy lẳng lặng ngâm mình trong ôn tuyền, hồi lâu Hoàng Phủ Ngạo mới thở dài.
“Việt nhi của phụ hoàng trưởng thành rồi…….”
Chính là theo giọng nói không nhận ra mừng hay lo.
“Ân, mang vào đi.”
Hoàng Phủ Ngạo đang phê duyệt văn kiện trong thư phòng, nghe thấy lời Tạp Ân thì ngẩng đầu lên.
“Dạ, bệ hạ.”
Tạp Ân lên tiếng, dẫn một đôi thiếu nam thiếu nữ khoảng 14, 15 tuổi tiến vào.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạo, hai người khiếp đảm vội vàng quỳ xuống.
“Bệ hạ, bọn họ là anh em song sinh, vừa tròn 14, đã được dạy dỗ cẩn thận.”
“Ân.”
Hoàng Phủ Ngạo thản nhiên đáp lại, đi tới trước, nâng cằm hai người, tinh tế quan sát một chốc.
Hai người lớn lên bộ dáng rất giống nhau, mi thanh mục tú, bộ dáng nhu thuận ngoan ngoãn, đôi mắt màu lam to tròn ngập nước, nhìn qua rất đáng yêu.
Tuy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, Tạp Ân chọn lựa rất khá.
“Dẫn bọn hắn đi đi.”
“Cái kia….. bệ hạ…….” Tạp Ân có chút ấm a ấp úng.
Tưởng tượng tới việc bệ hạ cư nhiên bảo hắn đi dạy tiểu điện hạ cái gì gọi là tình sự, gương mặt già nua của Tạp Ân liền đỏ au, đối mặt với tiểu điện hạ đơn thuần như vậy, Tạp Ân có cảm giác mình đang phạm tội.
“Bệ ………. hạ……. có thể không……..”
“Còn không mau đi!”
Hoàng Phủ Ngạo vốn đã khó chịu, nhìn biểu tình của hắn như vậy lập tức phát hỏa.
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân đi, tiểu nhân lập tức đi ngay.”
Tạp Ân thấy Hoàng Phủ Ngạo phát hỏa, lập tức mang theo hai đứa nhỏ cũng sợ hãi, chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn.
Thấy bọn họ đều ra ngoài, Hoàng Phủ Ngạo mới thở dài, lần nữa ngồi xuống.
Nguyên bản, y không muốn để Việt nhi tiếp xúc những thứ này, nếu Việt nhi không hiểu gì về tình ái, yêu đương, có lẽ Việt nhi vẫn cứ vậy, chỉ đơn thuần ở lại bên người y.
Chẳng qua, Hoàng Phủ Ngạo cũng hiểu rõ, điều này chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi.
Theo sự trưởng thành, cho dù Việt nhi không hiểu cái gì là tình yêu, là hoan ái, nhưng cơ thể vẫn phản ứng theo bản năng, làm thế nào cũng không thể che dấu.
Hôm qua lúc tắm rửa cùng Việt nhi, y đã cảm giác được rất rõ, cơ thể Việt nhi vì sự đụng chạm của y mà phản ứng.
Y không muốn Việt nhi ngay cả phản ứng sinh lý cơ bản nhất của con người cũng không hiểu, y không thể ích kỉ đến vậy, Việt nhi của y không phải sủng vật, bé phải có cuộc sống bình thường.
Vì thế, sau khi suy nghĩ thật lâu, Hoàng Phủ Ngạo mới phân phó Tạp Ân đi chuẩn bị.
“Bệ hạ…… bệ hạ………”
Hoàng Phủ Ngạo đang buồn thực thì thấy Tạp Ân hấp tấp chạy vào.
“Thế nào lại tới nữa, chuyện ta bảo đã làm tốt chưa?”
“Bệ…… hạ…….”
Gương mặt béo ú của Tạp Ân đã nhăn nhó thành trái khổ qua.
“Bệ hạ, ngài mau tới xem một chút đi, tiểu điện hạ lúc bắt đầu còn rất tốt, nhưng không được bao lâu thì không biết đã xảy ra chuyện gì, tiểu điện hạ đột nhiên nói muốn tắm rửa, sau đó đá văng hai đứa nhỏ đang hầu hạ bỏ chạy.”
“Ngươi! Chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm tốt được sao!”
Nhìn Hoàng Phủ Ngạo đen mặt đi về hướng phòng ngủ, Tạp Ân đáng thương hề hề cũng chỉ đành đi theo sau.
‘Bệ hạ cùng tiểu điện hạ thực sự là người này càng khó hầu hơn người kia!’ Tạp Ân thầm than vãn trong lòng……
“Việt nhi!”Hoàng Phủ Ngạo tiến vào phòng tắm, thấy Thanh Việt đang vốc nước lạnh lên người mình thì hoảng sợ.
“Việt nhi đang làm gì? Cơ thể ngươi không thể tắm nước lạnh, xương cốt cùng các đốt ngón tay sẽ bị đau!”
Hoàng Phủ Ngạo vội vàng kéo Thanh Việt vào ôn tuyền, y cũng bất chấp quần áo trực tiếp xuống bồn tắm.
Lúc đầu ôm Thanh Việt vào lòng, bé có chút giãy giụa, cắn một ngụm lên vai Hoàng Phủ Ngạo, cắn không mạnh, nhưng Hoàng Phủ Ngạo biết Thanh Việt tức giận mới có biểu hiện này.
“Làm sao vậy, Việt nhi, sao lại tức giận?” Hoàng Phủ Ngạo vừa ôm Việt nhi để toàn bộ cơ thể bé ngâm vào nước ấm, vừa trấn an.
“Khó chịu, khó chịu!” Thanh Việt khó chịu vặn vẹo.
Vừa nãy, Tạp Ân mang theo hai người tiến vào, nói là phụ hoàng phân phó, Thanh Việt cũng không để ý lắm, chính là hai người kia vừa liếm vừa sờ lên người mình, bé cảm thấy máu trong cơ thể tựa hồ bị đun sôi, vô cùng khó chịu.
Loại cảm giác này, bé nhớ rõ kiếp trước cũng có, khi đó bé thực bỡ ngỡ, sợ hãi, không ai nói cho bé biết phải làm gì, bé chỉ biết, nếu ngâm người vào nước lạnh sẽ tốt hơn.
Thanh Việt chán ghét loại cảm giác không khống chế được mình, cáu kỉnh Hoàng Phủ Ngạo đã khởi xướng việc này, bé lại cắn một ngụm lên cánh tay y.
“Được rồi, được rồi, không có việc gì, không có việc gì.”
Hoàng Phủ Ngạo đưa tay trượt từ thắt lưng tiến tới giữa hai chân Thanh Việt.
Quả nhiên như y đoán, phân thân phấn nộn của Thanh Việt đã hơi dựng thẳng, đây là nguyên nhân làm Thanh Việt tức giận đi.
“Đứa ngốc này.”
Hoàng Phủ Ngạo dở khóc dở cười mắng một tiếng, giúp Thanh Việt nhẹ nhàng xoa nắn.
“Ô ~~~”
Cảm giác xa lạ làm Thanh Việt giãy giụa càng lợi hại hơn.
“Ngoan, không có việc gì.”
Hoàng Phủ Ngạo để Thanh Việt dựa vào vách bể, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai mẫn cảm của bé, ngón tay thuần thục ma xát.
Cơ thể ngây ngô căn bản không thể chịu nổi kích thích như vậy, Thanh Việt đong đưa cơ thể, nức nở một tiếng liền phóng thích trong tay Hoàng Phủ Ngạo.
“Còn khó chịu không?”
Hoàng Phủ Ngạo thở hổn hển, ôm Thanh Việt vào lòng.
Thanh Việt co rụt trong lòng Hoàng Phủ Ngạo, nhẹ nhàng lắc đầu, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt giống như tẩm một màng nước, mê mê mông mông chớp động hơi sương, đôi môi hồng nộn còn thở dốc.
Hoàng Phủ Ngạo cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi Thanh Việt.
“Phụ hoàng tìm người cho Việt nhi, không hầu hạ tốt sao?”
“Việt nhi không thích!”
“Vì cái gì?”
“Không thích!” Thanh Việt có chút tức giận nhấn mạnh.
Bé không thích để người khác tiếp cận, đây là thói quen nhiều năm hình thành, lại càng không để mình mất đi sự khống chế trước mặt người khác.
“Hảo hảo hảo, không thích thì không làm nữa.” Hoàng Phủ Ngạo chỉ đành làm theo ý Thanh Việt.
“Hiện tại thoải mái không?”
Thanh Việt gật đầu, thoải mái khép mắt lại.
Hai người cứ vậy lẳng lặng ngâm mình trong ôn tuyền, hồi lâu Hoàng Phủ Ngạo mới thở dài.
“Việt nhi của phụ hoàng trưởng thành rồi…….”
Chính là theo giọng nói không nhận ra mừng hay lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất