Chương 96
Rửa mặt xong, Lâm Ngọc và Chu Trạch đi đến bàn cơm, ba người cùng nhau ngồi ăn sáng.
Bởi vì có người đến mua đồ, nên Lâm Ngọc đi qua cửa hàng bán đồ.
Chu Trạch bổ củi quét sân, Lâm Bảo rửa bát đũa, cho gà vịt ăn, bắt đầu một ngày mới.
Vài trận mưa xuân rơi xuống, cỏ mọc lên rất nhiều, thu xếp xong mọi việc trong nhà, Chu Trạch và Lâm Bảo vác cuốc ra ruộng làm cỏ.
Bận rộn đến trưa, hai người ra khỏi ruộng, đi sang thôn lân cận tìm đến nhà đồ tể mua hai cân thịt, thuận tiện mua đậu phụ luôn.
Chu Trạch còn đến con sông cách đó không xa câu được hai con cá. Đã có cá, thì phải có gà, gà trong nhà đã có sẵn. Chiều hôm qua, Chu Trạch đã giết một con gà trống, xử lý sạch sẽ, bảo quản lại để trưa hôm nay nấu.
Chu Trạch bắt được hai con cá rất to, phải dài cả thước, là hắn cố ý tìm kiếm trong sông. Lâm Bảo rất vui vẻ, cầm hai con cái cá chạy về nhà.
Về đến nhà, Lâm Bảo xách hai con cá đi thẳng đến cửa tiệm. Đi đến trước mặt Lâm Ngọc, giơ cá trong tay lên cười nói: “Ca, ngươi nhìn nè, đây là Chu đại ca vừa bắt được trong sông, trưa nay chúng ta làm món cá kho ăn”.
Trong cửa tiệm, Lâm Ngọc cùng Lưu Vân đang ngồi chồm hổm cho thỏ ăn. Trên đất đặt một cái rổ, bên trong đựng hai con thỏ con lông xù, hai con thỏ nhỏ rúc sát vào nhau, ngẩng đầu ăn cỏ, có lẽ được cho ăn thành thói quen, hai con thỏ nhỏ không hề sợ người.
Lâm Ngọc nhìn thích mê, đưa tay vuốt ve, thỏ nhỏ giật giật lỗ tai, không né tránh, càng làm Lâm Ngọc thích đến không chịu được.
Thấy Lâm Bảo đã về, nghe nó nói thế, Lâm Ngọc và Lưu Vân cùng ngẩng đầu nhìn cá trong tay nó, vẻ mặt vui mừng. Bọn họ biết trong sông có cá, nhưng không dễ bắt được, đặc biệt là cá lớn như thế này lại càng không dễ bắt.
“Con cá này thật lớn a!” Lưu Vân khen: “Con cá lớn quá, khó xử lý. Mẹ ta thử làm nhiều kiểu nhưng vẫn tanh, cho nên nhà ta không thích ăn cá lắm. Cá còn có nhiều xương, khi còn bé ta ăn cá, còn bị xương mắc vào cổ họng nữa”.
“Đó là do nhà ngươi không biết cách làm. Đợi làm xong, con cá này ăn ngon lắm. Khi xử lý cá phải bỏ vài thứ gia vị và muối vào để khử mùi tanh, làm cẩn thận sẽ không tanh nữa. Lúc thịt cá còn tươi, thịt non mềm, ngươi chắc chắc sẽ thích, Chu đại ca làm ăn ngon lắm.” Lâm Bảo nhớ đến mấy lần Chu Trạch làm cá cho nó ăn, không nhịn được ngóng trông món cá kho trưa nay.
Trước đây Lâm Bảo cũng không thích ăn cá, cá nhiều xương chưa nói, thịt còn có mùi tanh. Nhưng từ lúc Chu Trạch làm cho nó ăn mấy lần, nó liền thích ăn, thích nhất là món cá kho.
Lưu Vân nghe Lâm Bảo nói đến phát thèm, muốn nếm thử mùi vị món cá kho Lâm Bảo nói, y chưa bao giờ được ăn món cá nào ngon lành đây.
“A Ngọc, ngươi nói cách làm món cá kho cho ta nghe thử đi, ta học làm thử xem”.
Dứt lời, Lưu Vân lại nhụt chí: “Mà thôi, nói cũng vô ích, ngay cả món ăn đơn giản ta còn làm không tốt, không mặn thì nhão, vẫn là do ta không đủ trình độ”.
Lưu Vân cảm thấy tất cả thiên phú của y đều đặt hết vào việc đánh quyền, còn các mặt khác của một tiểu ca nhi y đều rất kém cỏi, đặc biệt là nấu nướng, y nấu nuốt không trôi. Mỗi lần y nấu cơm, lúc ăn cơm sắc mặt cả nhà rất kém, mặc dù sắp đến ngày thành thân của y, mỗi ngày mẹ y đều hướng dẫn y cách nấu cơm, cơm y nấu ra cũng chẳng tiến bộ hơn chút nào, cũng chỉ được xem là ăn được, thỉnh thoảng lại bỏ muối quá tay, không thì là cháy đen…
“Không phải ngươi nói Nhị Phong nhà ngươi biết nấu cơm sao, ta chỉ cách làm cho ngươi, chờ sau khi thành thân, ngươi dạy lại cho hắn, như vậy sau này ngươi có thể ăn cá kho rồi. Thế nhưng cá kho cần không ít gia vị, bỏ ít gia vị mùi vị sẽ không ngon”. Lâm Ngọc nói xong, tự mình nói cặn kẽ cách làm món cá kho cho Lưu Vân.
Lưu Vân nghiêm túc lắng nghe, nghe xong nhăn mày nói: “Thật phức tạp, lại còn phải bỏ nhiều gia vị như vậy, mẹ ta thường chỉ bỏ muối luộc hoặc chưng lên thôi, quá lắm thì cho thêm ít dầu. Nhiều gia vị như vậy, vài món còn đắt nữa, chẳng trách kho cá lên ăn ngon. Những gia vị ngươi nói, nhà ta có một ít, lát nữa về nhà, ta nói mẹ ta làm thử, tiện thể học làm luôn”.
Lâm Ngọc nhìn hai con cá trong tay Lâm Bảo, trưa nay bọn họ ăn một con là đủ, y muốn đưa cho lưu Vân một con mang về: “Ngươi mang một con cá về nhà đi, trưa nay làm ăn luôn”.
“Sao ta có thể lấy được, mỗi lần đến chơi ngươi đều đưa ta này nọ, làm ta cũng ngại đến”. Lưu Vân liên tục xua tay từ chối.
“Ta đâu thường tặng đồ cho ngươi, toàn là ngươi mang đồ đến cho ta. Nếu ngươi không nhận cá này, nhưng thứ này ta cũng không nhận”. Lâm Ngọc cố ý chỉ vào rổ trứng gà và hai con thỏ con.
“Đừng, đừng, những thứ này là mẹ ta kêu ta mang sang cho ngươi, nếu ngươi không nhận, kiểu gì mông ta cũng nở hoa”.
Câu nói này chọc cho Lâm Ngọc buồn cười: “Ngươi đã sắp thành thân, còn bị đánh đòn sao?”
“Ngày hôm trước ta xào đồ ăn nhão như cháo, mẹ ta lập tức cho ta một đế giày đây. Bà nói không đánh thì ta không nhớ được, kỳ thực bà chỉ muốn dọa ta sợ thôi, không có dùng sức đánh…”
Cuối cùng Lưu Vân vẫn mang cá về nhà, y không ở lại Lâm gia lâu, còn phải về nhà học nấu cơm. Mấy hôm nay, mỗi khi đến giờ nấu cơm, y đều phải theo mẹ xuống bếp học, chuẩn vị cho sau này thành thân. Hôm nay y đến Lâm gia, chủ yếu là đưa gà và thỏ, để chúc mừng sinh thần Lâm Ngọc.
Đồ cũng đã tặng, lời cũng đã chúc.
” A Ngọc, ta phải về đây”. Lưu Vân chào một tiếng, đi về. Vẻ mặt nhăn nhó, bởi vì lúc này về y phải học nấu cơm, đối với y, nấu cơm khó hơn đánh quyền nhiều.
Sau khi Lưu Vân về, Lâm Ngọc đóng cửa cửa hàng, bắt tay chuẩn bị bữa trưa. Trong bếp, Chu Trạch đã động tay chuẩn bị.
Lâm Bảo khoe cá với Lưu Vân và Lâm Ngọc xong thì mang cá xuống bếp, phụ giúp Chu Trạch chuẩn bị cơm nước.
Lâm Ngọc đi theo, dự định bắt tay vào giúp, lại bị Lâm Bảo ngăn lại: “Ca, hôm nay là sinh thần ngươi. Ngươi đừng đụng tay vào việc gì, cứ ngồi bên kia yên tâm chờ cơm, có ta và Chu đại ca làm là được”.
Chu Trạch cũng cười, nói: “Đúng thế, ngươi đến bên kia ngồi chơi đi, cơm nước hôm nay có ta và Tiểu Bảo lo liệu”.
Lâm Ngọc không đi, muốn ở bên cạnh hỗ trợ, bọn Chu Trạch không cho y đụng tay, y liền đứng bên cạnh nhìn. Nhìn hai người bận rộn vì mình, trong lòng Lâm Ngọc ấm áp.
Qua một hồi bận rộn, bốn lạnh bốn nóng, tám món ăn được bưng lên bàn. Tám món thức ăn bày kín bàn, món ăn phong phú, có gà hầm nấm, thịt kho tàu, cá kho đặt giữa bàn, vị trí dễ thấy, mùi thơm nức mũi, làm người ta thèm chảy nước miếng.
Sau cùng, Lâm Bảo bưng lên một bát mì trường thọ, đặt trước mặt Lâm Ngọc: “Ca, sinh thần vui vẻ! Đây là mì trường thọ tự tay ta làm cho ngươi. Ngươi nếm thử xem có ngon không!”
Lâm Ngọc cúi đầu nhìn bát mì trường thọ trước mặt, sợi mì dài đều nằm trong bát nước vàng óng, bên trên còn có cải xanh, trứng chần, nhìn khá đẹp mắt. Lâm Ngọc không ngờ bát mì như thế này là chính tay đệ đệ làm, bởi vì sau đó, Lâm Bảo đuổi y ra khỏi bếp, không cho y nhìn, thì ra là muốn cho y niềm vui bất ngờ.
Lâm Ngọc rất cảm động, dưới ánh mắt mong chờ của Lâm Bảo, y gắp mì lên, cẩn thận nếm thử, chậm rãi ăn sợi mì vào bụng.
Tập tục từ xưa đến nay, mì trường thọ trong ngày sinh thần, thường được làm duy nhất một sợi, người được tổ chức sinh thần phải cẩn thận ăn từ đầu đến cuối không để đứt, ngụ ý sống lâu trăm tuổi, cát tường.
Chu Trạch cùng Lâm Bảo không vội ăn cơm, hai người đều chăm chú nhìn Lâm Ngọc ăn mì, vẻ mặt tươi cười.
“Ca, mì ta làm thế nào, ngon miệng không?”
Lâm Ngọc ngẩng đầu, cười với Lâm Bảo: “Ăn ngon lắm, là mì ngon nhất ta từng ăn”.
“Đệ đệ của ta lớn rồi, còn nấu mì cho ta”. Lâm Nhọc vươn tay sờ đầu Lâm Bảo, Lâm Bảo không né tránh.
Thành quả lao động được công nhận, Lâm Bảo cao hứng vô cùng: “Nếu ngươi thích, sau này ta sẽ thường xuyên làm cho ngươi ăn”.
“Được đó! Chỉ cần ngươi làm, ta đều thích ăn!” Lâm Ngọc nói xong, gắp thịt kho tàu vào bát Lâm Bảo: “Đừng mãi nhìn ta ăn, ngươi cũng ăn đi, ăn nhiều chịt chút, ta thấy dạo này ngươi gầy đi rồi”.
“Ta không gầy, là cao lên đó, khà khà”. Nhắc đến việc này, Lâm Bảo vui vẻ, hiện tại nó là đứa cao nhất trong đám huynh đệ.
“Khó trách ta thấy quần ngươi ngắn đi, cũng nên làm quần áo mới cho ngươi rồi”. Lâm Ngọc vừa nói vừa gắp thịt kho tàu và thịt gà vào bát cho Chu Trạch.
“Chu đại ca, ngươi cũng ăn nhiều một chút, ngày hôm nay ngươi cực khổ rồi”. Thức ăn hôm này hầu hết là do Chu Trạch nấu, chỉ có hai đĩa rau trộn và mì trường thọ là do Lâm Bảo làm, Lâm Ngọc đều biết.
“A Ngọc, nếm thử thịt cá này đi, chỗ này thịt mềm”.
Chu Trạch gắp chỗ thịt bụng mềm cho Lâm Ngọc, hai người nhìn nhau nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm, khiến bữa cơm như càng ngon hơn.
Bữa trưa phong phú, ba người ăn vui vẻ, đều thấy thỏa mãn.
Bởi vì có người đến mua đồ, nên Lâm Ngọc đi qua cửa hàng bán đồ.
Chu Trạch bổ củi quét sân, Lâm Bảo rửa bát đũa, cho gà vịt ăn, bắt đầu một ngày mới.
Vài trận mưa xuân rơi xuống, cỏ mọc lên rất nhiều, thu xếp xong mọi việc trong nhà, Chu Trạch và Lâm Bảo vác cuốc ra ruộng làm cỏ.
Bận rộn đến trưa, hai người ra khỏi ruộng, đi sang thôn lân cận tìm đến nhà đồ tể mua hai cân thịt, thuận tiện mua đậu phụ luôn.
Chu Trạch còn đến con sông cách đó không xa câu được hai con cá. Đã có cá, thì phải có gà, gà trong nhà đã có sẵn. Chiều hôm qua, Chu Trạch đã giết một con gà trống, xử lý sạch sẽ, bảo quản lại để trưa hôm nay nấu.
Chu Trạch bắt được hai con cá rất to, phải dài cả thước, là hắn cố ý tìm kiếm trong sông. Lâm Bảo rất vui vẻ, cầm hai con cái cá chạy về nhà.
Về đến nhà, Lâm Bảo xách hai con cá đi thẳng đến cửa tiệm. Đi đến trước mặt Lâm Ngọc, giơ cá trong tay lên cười nói: “Ca, ngươi nhìn nè, đây là Chu đại ca vừa bắt được trong sông, trưa nay chúng ta làm món cá kho ăn”.
Trong cửa tiệm, Lâm Ngọc cùng Lưu Vân đang ngồi chồm hổm cho thỏ ăn. Trên đất đặt một cái rổ, bên trong đựng hai con thỏ con lông xù, hai con thỏ nhỏ rúc sát vào nhau, ngẩng đầu ăn cỏ, có lẽ được cho ăn thành thói quen, hai con thỏ nhỏ không hề sợ người.
Lâm Ngọc nhìn thích mê, đưa tay vuốt ve, thỏ nhỏ giật giật lỗ tai, không né tránh, càng làm Lâm Ngọc thích đến không chịu được.
Thấy Lâm Bảo đã về, nghe nó nói thế, Lâm Ngọc và Lưu Vân cùng ngẩng đầu nhìn cá trong tay nó, vẻ mặt vui mừng. Bọn họ biết trong sông có cá, nhưng không dễ bắt được, đặc biệt là cá lớn như thế này lại càng không dễ bắt.
“Con cá này thật lớn a!” Lưu Vân khen: “Con cá lớn quá, khó xử lý. Mẹ ta thử làm nhiều kiểu nhưng vẫn tanh, cho nên nhà ta không thích ăn cá lắm. Cá còn có nhiều xương, khi còn bé ta ăn cá, còn bị xương mắc vào cổ họng nữa”.
“Đó là do nhà ngươi không biết cách làm. Đợi làm xong, con cá này ăn ngon lắm. Khi xử lý cá phải bỏ vài thứ gia vị và muối vào để khử mùi tanh, làm cẩn thận sẽ không tanh nữa. Lúc thịt cá còn tươi, thịt non mềm, ngươi chắc chắc sẽ thích, Chu đại ca làm ăn ngon lắm.” Lâm Bảo nhớ đến mấy lần Chu Trạch làm cá cho nó ăn, không nhịn được ngóng trông món cá kho trưa nay.
Trước đây Lâm Bảo cũng không thích ăn cá, cá nhiều xương chưa nói, thịt còn có mùi tanh. Nhưng từ lúc Chu Trạch làm cho nó ăn mấy lần, nó liền thích ăn, thích nhất là món cá kho.
Lưu Vân nghe Lâm Bảo nói đến phát thèm, muốn nếm thử mùi vị món cá kho Lâm Bảo nói, y chưa bao giờ được ăn món cá nào ngon lành đây.
“A Ngọc, ngươi nói cách làm món cá kho cho ta nghe thử đi, ta học làm thử xem”.
Dứt lời, Lưu Vân lại nhụt chí: “Mà thôi, nói cũng vô ích, ngay cả món ăn đơn giản ta còn làm không tốt, không mặn thì nhão, vẫn là do ta không đủ trình độ”.
Lưu Vân cảm thấy tất cả thiên phú của y đều đặt hết vào việc đánh quyền, còn các mặt khác của một tiểu ca nhi y đều rất kém cỏi, đặc biệt là nấu nướng, y nấu nuốt không trôi. Mỗi lần y nấu cơm, lúc ăn cơm sắc mặt cả nhà rất kém, mặc dù sắp đến ngày thành thân của y, mỗi ngày mẹ y đều hướng dẫn y cách nấu cơm, cơm y nấu ra cũng chẳng tiến bộ hơn chút nào, cũng chỉ được xem là ăn được, thỉnh thoảng lại bỏ muối quá tay, không thì là cháy đen…
“Không phải ngươi nói Nhị Phong nhà ngươi biết nấu cơm sao, ta chỉ cách làm cho ngươi, chờ sau khi thành thân, ngươi dạy lại cho hắn, như vậy sau này ngươi có thể ăn cá kho rồi. Thế nhưng cá kho cần không ít gia vị, bỏ ít gia vị mùi vị sẽ không ngon”. Lâm Ngọc nói xong, tự mình nói cặn kẽ cách làm món cá kho cho Lưu Vân.
Lưu Vân nghiêm túc lắng nghe, nghe xong nhăn mày nói: “Thật phức tạp, lại còn phải bỏ nhiều gia vị như vậy, mẹ ta thường chỉ bỏ muối luộc hoặc chưng lên thôi, quá lắm thì cho thêm ít dầu. Nhiều gia vị như vậy, vài món còn đắt nữa, chẳng trách kho cá lên ăn ngon. Những gia vị ngươi nói, nhà ta có một ít, lát nữa về nhà, ta nói mẹ ta làm thử, tiện thể học làm luôn”.
Lâm Ngọc nhìn hai con cá trong tay Lâm Bảo, trưa nay bọn họ ăn một con là đủ, y muốn đưa cho lưu Vân một con mang về: “Ngươi mang một con cá về nhà đi, trưa nay làm ăn luôn”.
“Sao ta có thể lấy được, mỗi lần đến chơi ngươi đều đưa ta này nọ, làm ta cũng ngại đến”. Lưu Vân liên tục xua tay từ chối.
“Ta đâu thường tặng đồ cho ngươi, toàn là ngươi mang đồ đến cho ta. Nếu ngươi không nhận cá này, nhưng thứ này ta cũng không nhận”. Lâm Ngọc cố ý chỉ vào rổ trứng gà và hai con thỏ con.
“Đừng, đừng, những thứ này là mẹ ta kêu ta mang sang cho ngươi, nếu ngươi không nhận, kiểu gì mông ta cũng nở hoa”.
Câu nói này chọc cho Lâm Ngọc buồn cười: “Ngươi đã sắp thành thân, còn bị đánh đòn sao?”
“Ngày hôm trước ta xào đồ ăn nhão như cháo, mẹ ta lập tức cho ta một đế giày đây. Bà nói không đánh thì ta không nhớ được, kỳ thực bà chỉ muốn dọa ta sợ thôi, không có dùng sức đánh…”
Cuối cùng Lưu Vân vẫn mang cá về nhà, y không ở lại Lâm gia lâu, còn phải về nhà học nấu cơm. Mấy hôm nay, mỗi khi đến giờ nấu cơm, y đều phải theo mẹ xuống bếp học, chuẩn vị cho sau này thành thân. Hôm nay y đến Lâm gia, chủ yếu là đưa gà và thỏ, để chúc mừng sinh thần Lâm Ngọc.
Đồ cũng đã tặng, lời cũng đã chúc.
” A Ngọc, ta phải về đây”. Lưu Vân chào một tiếng, đi về. Vẻ mặt nhăn nhó, bởi vì lúc này về y phải học nấu cơm, đối với y, nấu cơm khó hơn đánh quyền nhiều.
Sau khi Lưu Vân về, Lâm Ngọc đóng cửa cửa hàng, bắt tay chuẩn bị bữa trưa. Trong bếp, Chu Trạch đã động tay chuẩn bị.
Lâm Bảo khoe cá với Lưu Vân và Lâm Ngọc xong thì mang cá xuống bếp, phụ giúp Chu Trạch chuẩn bị cơm nước.
Lâm Ngọc đi theo, dự định bắt tay vào giúp, lại bị Lâm Bảo ngăn lại: “Ca, hôm nay là sinh thần ngươi. Ngươi đừng đụng tay vào việc gì, cứ ngồi bên kia yên tâm chờ cơm, có ta và Chu đại ca làm là được”.
Chu Trạch cũng cười, nói: “Đúng thế, ngươi đến bên kia ngồi chơi đi, cơm nước hôm nay có ta và Tiểu Bảo lo liệu”.
Lâm Ngọc không đi, muốn ở bên cạnh hỗ trợ, bọn Chu Trạch không cho y đụng tay, y liền đứng bên cạnh nhìn. Nhìn hai người bận rộn vì mình, trong lòng Lâm Ngọc ấm áp.
Qua một hồi bận rộn, bốn lạnh bốn nóng, tám món ăn được bưng lên bàn. Tám món thức ăn bày kín bàn, món ăn phong phú, có gà hầm nấm, thịt kho tàu, cá kho đặt giữa bàn, vị trí dễ thấy, mùi thơm nức mũi, làm người ta thèm chảy nước miếng.
Sau cùng, Lâm Bảo bưng lên một bát mì trường thọ, đặt trước mặt Lâm Ngọc: “Ca, sinh thần vui vẻ! Đây là mì trường thọ tự tay ta làm cho ngươi. Ngươi nếm thử xem có ngon không!”
Lâm Ngọc cúi đầu nhìn bát mì trường thọ trước mặt, sợi mì dài đều nằm trong bát nước vàng óng, bên trên còn có cải xanh, trứng chần, nhìn khá đẹp mắt. Lâm Ngọc không ngờ bát mì như thế này là chính tay đệ đệ làm, bởi vì sau đó, Lâm Bảo đuổi y ra khỏi bếp, không cho y nhìn, thì ra là muốn cho y niềm vui bất ngờ.
Lâm Ngọc rất cảm động, dưới ánh mắt mong chờ của Lâm Bảo, y gắp mì lên, cẩn thận nếm thử, chậm rãi ăn sợi mì vào bụng.
Tập tục từ xưa đến nay, mì trường thọ trong ngày sinh thần, thường được làm duy nhất một sợi, người được tổ chức sinh thần phải cẩn thận ăn từ đầu đến cuối không để đứt, ngụ ý sống lâu trăm tuổi, cát tường.
Chu Trạch cùng Lâm Bảo không vội ăn cơm, hai người đều chăm chú nhìn Lâm Ngọc ăn mì, vẻ mặt tươi cười.
“Ca, mì ta làm thế nào, ngon miệng không?”
Lâm Ngọc ngẩng đầu, cười với Lâm Bảo: “Ăn ngon lắm, là mì ngon nhất ta từng ăn”.
“Đệ đệ của ta lớn rồi, còn nấu mì cho ta”. Lâm Nhọc vươn tay sờ đầu Lâm Bảo, Lâm Bảo không né tránh.
Thành quả lao động được công nhận, Lâm Bảo cao hứng vô cùng: “Nếu ngươi thích, sau này ta sẽ thường xuyên làm cho ngươi ăn”.
“Được đó! Chỉ cần ngươi làm, ta đều thích ăn!” Lâm Ngọc nói xong, gắp thịt kho tàu vào bát Lâm Bảo: “Đừng mãi nhìn ta ăn, ngươi cũng ăn đi, ăn nhiều chịt chút, ta thấy dạo này ngươi gầy đi rồi”.
“Ta không gầy, là cao lên đó, khà khà”. Nhắc đến việc này, Lâm Bảo vui vẻ, hiện tại nó là đứa cao nhất trong đám huynh đệ.
“Khó trách ta thấy quần ngươi ngắn đi, cũng nên làm quần áo mới cho ngươi rồi”. Lâm Ngọc vừa nói vừa gắp thịt kho tàu và thịt gà vào bát cho Chu Trạch.
“Chu đại ca, ngươi cũng ăn nhiều một chút, ngày hôm nay ngươi cực khổ rồi”. Thức ăn hôm này hầu hết là do Chu Trạch nấu, chỉ có hai đĩa rau trộn và mì trường thọ là do Lâm Bảo làm, Lâm Ngọc đều biết.
“A Ngọc, nếm thử thịt cá này đi, chỗ này thịt mềm”.
Chu Trạch gắp chỗ thịt bụng mềm cho Lâm Ngọc, hai người nhìn nhau nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm, khiến bữa cơm như càng ngon hơn.
Bữa trưa phong phú, ba người ăn vui vẻ, đều thấy thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất