Chương 7
Căn nhà gỗ nhỏ của Olly, nói kiểu EQ cao là tính thông thoáng vượt trội, trên mái nhà còn có cửa sổ, nằm trên giường có thể ngắm mặt trăng mọc, nói kiểu EQ thấp thì bốn phía lọt gió, là loại công trình bã đậu không qua được bước nghiệm thu.
Lâm Ân không dám tưởng tượng xem mười năm qua lúc trời băng đất tuyết, gió lạnh thổi vào phòng Olly chịu đựng kiểu gì đến tận bây giờ. Chẳng lẽ gã thanh niên này không chỉ có tai có đuôi, trên người còn mọc lông mao thật?
Olly đang bện dây thừng ở một bên khựng lại, quay đầu nhìn Lâm Ân mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm vào mình, lại nhìn căn nhà gỗ do mình tự tay xây cất, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Thế thì sửa lại một phát vậy."
Đến khi mùa Đông buông xuống hòn đảo này, mình không thể ngồi bên đống lửa ở ngoài sân cả đêm như bây giờ được, căn nhà gỗ thực sự cần xây dựng thêm.
"Đợi ngày mai đi đốn cây."
Olly treo một con cá đã xâu dây thừng lên cây, nhìn Lâm Ân và hỏi:
"Buổi chiều ta phải đi kiểm tra cái bẫy mình giăng lúc trước, ngươi muốn đi với ta không?"
Lâm Ân gật như mổ thóc:
"Đi chứ! Có việc gì tôi có thể giúp được thì anh cứ nói."
"Không cần ngươi giúp, ngươi chăm sóc tốt cho mình là được rồi."
Olly đã có nhận thức sơ bộ về Lâm Ân, người này ngoài việc phát sáng vào ban đêm ra thì không có tác dụng gì khác, còn không đánh lại cả khỉ trên đảo này nữa.
Nghĩ đến khỉ và sói trên đảo, Olly móc ra một con dao có lưỡi dùng đá mài thành, đưa cho Lâm Ân:
"Đeo trên người, lần sau nếu gặp phải khỉ và sói muốn bắt ngươi, hãy lấy cái này đâm bọn nó."
"Thế này sao được..."
Lâm Ân nhận lấy con dao khua tay múa chân một cái, nhìn Olly và nói:
"Tôi mà làm chúng nó bị thương, Sheeper sẽ giận đấy."
Olly khều sò nướng trong đống lửa ra đưa cho Lâm Ân, không thèm để ý:
"Nó tức giận thì cũng chỉ rụng lông nhiều hơn thôi, nó nhiều lông lắm, rụng chút cũng không sao."
Nghe thấy Sheeper rụng lông, Lâm Ân lập tức tỉnh táo phấn khởi hẳn, cậu hỏi:
"Thế chỗ lông bị rụng của nó tôi có thể đi nhặt về không? Chúng ta có thể làm thành chăn lông cừu, lúc ngủ đắp lên người chắc chắn sẽ ấm lắm."
"Ngươi có thể hỏi nó thử xem, tiện thể hỏi luôn về cái cây kia."
Olly cầm con cá vừa nướng chín lên cắn một miếng, nhả xương ở phần đuôi cá ra và nói:
"Nhưng ta cảm thấy nó sẽ chủ động đến tìm ngươi."
Thân là bán thần duy nhất trên hòn đảo này, lại là thủ lĩnh của khỉ và sói, Sheeper từ trước đến nay luôn có tác phong quyết đoán, hôm nay mình cưỡng chế đưa Lâm Ân đi ngay trước mặt nó, hai ngày nữa nó chắc chắn sẽ nghĩ cách đến tìm Lâm Ân.
Nhớ đến Sheeper và cái cây mà nó nhắc tới, Lâm Ân lập tức cảm thấy tinh thần chấn động. Nếu thực sự tồn tại một cây như thế, một chiếc lá cũng có thể làm mình sống sót khỏe mạnh, vậy thì bảo cậu ở lại hòn đảo này đến hết đời cậu cũng chịu.
Dù con cừu kia không tìm đến cậu, Lâm Ân cũng sẽ nghĩ cách đi gặp nó.
Olly thấy Lâm Ân đột nhiên nhìn đăm đăm vào đống lửa ngẩn người thì cho là cậu sợ, vội lên tiếng an ủi:
"Mấy ngày tới ta sẽ đi cùng với ngươi, sẽ không để Sheeper có cơ hội một mình tìm tới ngươi."
"Không sao, tôi chỉ đang nghĩ lúc gặp lại nó thì mình nên nói gì, không nên nói gì thôi."
Lâm Ân với tay lấy một con cá nướng trên đống lửa, cắn một miếng, lập tức sửng sốt nhìn con cá trên tay thốt lên một tiếng ngon quá.
Da cá vàng giòn, bề mặt không chỉ xát muối biển mà Olly tự chế, mà còn được hắn xoa một tầng mứt quả làm từ quả dại được nghiền nát, thịt cá tươi ngon hơi ngọt hơi mặn.
Hơn nữa, cá mà Olly bắt được chỉ có một chiếc xương sống, gặm từng miếng từng miếng như gặm ngô, không phải lo xương cá mắc vào họng.
Sheeper và cái cây thần chỉ trong nháy mắt đã bị Lâm Ân quẳng lên chín tầng mây, trước tiên phải lấp đầy cái dạ dày đã rồi nói sau. Mặc dù không ngoại trừ khả năng mình vài ngày chưa được ăn đồ ăn bình thường, hôm nay đột nhiên được ăn mặn, nhưng mùi vị của con cá nướng trong tay này thực sự làm người kinh ngạc.
Lâm Ân chỉ gặm hai ba miếng đã giải quyết xong một con cá, thỏa mãn thở dài một hơi, nhìn về phía Olly giơ ngón cái lên, không tiếc lời khen ngợi:
"Thực sự ăn quá ngon!"
Olly gật đầu, mặc dù trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng hai tai thú đột nhiên xuất hiện sau khi được ăn cá cũng run rẩy, lặng lẽ bày tỏ sự vui vẻ của mình.
"Có phải đến mùa Đông sẽ không được ăn loại cá này không?"
Lâm Ân tò mò hỏi:
"Mùa Đông, mặt biển có đóng băng không?"
Olly lắc đầu:
"Không đóng băng, nhưng loại cá này chỉ xuất hiện ở mùa Hè thôi, đến mùa Đông, trong biển toàn là mấy loại cá lớn nguy hiểm, mặc dù ăn rất ngon lại rất khó đánh bắt."
"Thế à..."
Lâm Ân hơi buồn bã, nhưng đột nhiên lại nhớ tới điều gì hỏi tiếp:
"Vậy khi mùa Đông tới, ban đêm người cá còn ca hát bên bờ biển không?"
"Hát."
Olly gật đầu không chút nghĩ ngợi, trên mặt lộ ra biểu cảm không thể chịu nổi:
"Hơn nữa còn hát khó nghe hơn bây giờ, gào khóc thảm thiết cực kì ồn ào."
Người ta ngày ngày ca hát đã đủ mệt mỏi, lại còn đến mùa Đông ngâm mình trong nước đá vẫn phải hát, không lâm li bi đát thì không sảng khoái nổi, chỉ nghĩ một chút cũng đã thấy đủ khiêu chiến cực hạn rồi, khó nghe âu cũng là chuyện bình thường.
Lâm Ân nhìn bộ dạng bực bội của Olly, muốn nói lại thôi, thầm nghĩ đại ca à, anh đừng có ép người ta quá.
"Nhưng người cá chính là nhân ngư, bộ dạng chúng nó có đẹp không?"
Lâm Ân vẫn hơi tò mò, dù sao trong phim ảnh hoạt hình gì đó, nàng tiên cá đều là hóa thân của sự xinh đẹp cả.
Nhưng với vấn đề này, Olly cho hắn một câu trả lời chắc như đinh đóng cột:
"Không đẹp, còn không đẹp bằng ngươi."
Lâm Ân nghẹn lời, không phân biệt được câu này có xem như khen ngợi hay không, nhưng vẫn thành thật nói một tiếng cảm ơn với Olly, sau đó tiếp tục hỏi ra vấn đề mấu chốt mà mình thực sự muốn hỏi.
"Vậy chúng nó ăn ngon không?"
Olly:...
Olly: "Hả?"
Nhiều khi hắn thật sự không hiểu nổi trong đầu Lâm Ân đang nghĩ cái gì, câu hỏi từ miệng cậu cũng làm hắn không thể giải thích nổi.
Vẻ mặt của Olly tràn đầy sự nghi hoặc, mà Lâm Ân cũng đang nghiêm túc suy nghĩ về môi trường sống của người cá, nâng cằm lên nói:
"Người cá phải tính vào loại hải sản nước lạnh nhỉ? Tất cả hải sản nước lạnh đều rất ngon, hơn nữa chúng nó liên tục bơi lội, thịt ở phần đuôi chắc chắn..."
"Lau nước miếng đi."
Olly hái một chiếc lá xuống đưa cho cậu, nghiêm túc suy nghĩ đến bộ dạng người cá lúc chế biến, thậm chí nhất thời còn cảm thấy hơi buồn nôn, không dám nghĩ tiếp nữa.
Hắn đưa con cá nướng cuối cùng trên đống lửa ra đưa cho Lâm Ân, nghiêm túc nói:
"Đói thì ăn nhiều chút nữa đi."
Đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Nhưng Lâm Ân vẫn nhìn hắn và hỏi:
"Anh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện bắt một người cá về ư?"
"Người cá là động vật quần cư, phát hiện một con thì ở gần đó phải có vài chục con."
Olly nhìn Lâm Ân, nói cực kì nghiêm túc:
"So với ăn cá, ta vẫn muốn sống hơn."
Nếu vài chục người cá đồng loạt xông lên, đừng nói Olly là con lai giữa người và thú, dù là dã thú ở đây cũng không thể siêu sinh. Hơn nữa, người cá xấu như thế, Olly căn bản không muốn nhìn nhiều.
Lâm Ân nhướng mày, sao cậu cứ cảm thấy cách Olly nói chuyện về người cá như nói về con gián vậy nhỉ?
Hai người liếc nhau, Olly thấy bộ dạng chưa từ bỏ lòng hươu dạ vượn với người cá của Lâm Ân thì một lần nữa miêu tả cực kì sinh động lại sự kinh khủng của người cá cho cậu nghe, cảnh cáo cậu không được tới gần bờ biển vào ban đêm.
Sau khi nghe Lâm Ân liên tục cam đoan, Olly mới hơi yên lòng, bới hết đám sò nướng trong đống lửa ra, thúc giục cậu mau ăn cho xong.
Nguyên liệu nấu ăn nguyên sơ nhất mang đến mùi vị tươi mới nguyên thủy nhất, mặc dù đây là mỹ vị cực kì healthy, nhưng Lâm Ân vẫn thấy hoài niệm mùi vị chiên xào cùng đủ loại gia vị ở thế giới cũ.
Vì vậy, xế chiều, khi bọn họ vào rừng thu hoạch con mồi dính bẫy, Lâm Ân vẫn luôn để ý cảnh vật xung quanh, tìm kiếm thực vật quen mắt. Kết quả, cậu lại tìm được mấy cây ớt với cả sơn tiêu mọc dại thật.
Olly nhìn cậu cẩn thận đào mấy cây cỏ lên để vào giỏ trúc cõng trên lưng, nhíu mày hỏi:
"Đây là thứ gì? Là đồ ăn được à?"
"Xem như gia vị đi."
Lâm Ân tiếp tục hái mấy quả ớt chín đỏ lắc lắc trước mặt Olly:
"Chẳng lẽ trước kia anh chưa từng ăn bao giờ à? Có thể dùng để hấp cá hoặc xào rau đó."
Dường như Olly nhớ ra điều gì đó, lắc đầu với vẻ mặt khó coi.
"Chưa ăn bao giờ cũng không sao, đến lúc ấy tôi làm cho anh ăn."
Lâm Ân lại thả ớt vào trong giỏ, theo Olly tiếp tục tiến về trước, bộ dạng phấn khởi tìm kiếm thực vật quen thuộc trong rừng, hi vọng có thể tìm được một ít trái cây, rau củ ngon.
Thực ra trong lòng cậu còn để ý cái cây mà Sheeper từng nhắc đến kia hơn, nhưng rừng rậm quá lớn, cảnh vật xung quanh nhìn qua nhìn lại cũng y hệt như nhau, thật sự không nhìn ra được chỗ nào đặc thù.
"Chúng ta có thể nhìn thấy cái cây kia không?"
Lâm Ân nhỏ giọng hỏi.
Olly lắc đầu:
"Chỉ có Sheeper biết cái cây đó ở đâu."
Hắn quay đầu lại, thấy Lâm Ân đi bước ngắn bước dài, bèn nhặt một nhánh cây trên mặt đất lên, dùng dao sửa sang đơn giản lại thành một cái gậy chống, đưa cho Lâm Ân bảo cậu lúc đi đường dùng gậy đập vào bụi cỏ trước mặt, tránh cho bị mấy loại bò sát như rắn cắn.
Lâm Ân nhận lấy cái gậy chống và nói với hắn:
"Rắn cũng ăn được."
Olly:...
Olly nhìn cậu, trầm mặc hai giây mới nghiêm túc hỏi:
"Vậy là ngươi dùng tiêu chuẩn ăn được và không ăn được để phân loại động vật à?"
"Không phải thế, nhưng mà con rắn ăn được thật đấy."
Lâm Ân đi theo hắn xuyên qua cánh rừng:
"Nếu chế biến hợp lý thì ngay cả một ít côn trùng rán lên cũng ăn được, vì vậy chúng ta có rất nhiều đồ ăn có thể để dành cho mùa Đông."
Olly nghe mà chau mày, ánh mắt nhìn về phía Lâm Ân xuất hiện thêm một phần nghiền ngẫm. Lẽ nào vẻ vô dụng trước kia đều là cậu ta ngụy trang mà ra? Bản tính đang từ từ bại lộ rồi sao?
Bên trong cơ thể phát sáng của cậu ta rốt cuộc đang ẩn chứa điều gì?
Nhưng Lâm Ân không nói tiếp nữa, bởi vì cậu phát hiện càng đi sâu vào rừng rậm, thực vật càng cao lớn. Hiện tại, cây cối xung quanh cậu đã lớn gấp bội so với bên ngoài, cậu nhìn chiếc lá rộng màu xanh lục to ngang lá chuối tây, kinh hô một tiếng, hái xuống một lá cũng đủ làm ô che mưa.
Hơn nữa, thân cây cũng to lớn chắc khỏe, mấy người mới ôm hết một vòng, dây mây rủ xuống cũng vừa to vừa bền, hoàn toàn có thể dùng làm dây thừng.
Có điều, ngoài quả dại mà sáng nay mới nếm qua, tạm thời còn chưa phát hiện loại thực vật nào kết quả, cũng không phát hiện được cái cây nào thoạt trông không giống cây bình thường.
Hai người lại đi thêm một đoạn, cuối cùng đã tới chỗ cái bẫy đầu tiên. Olly nhắc Lâm Ân vẫn đang dáo dác nhìn đông nhìn tây đứng ra xa chút, còn mình cúi xuống chuẩn bị xách con mồi sa vào bẫy lên.
Mà Lâm Ân vẫn quan sát một đường tới đây đứng bên cạnh, không thấy được dấu hiệu nào của cái cây mà Sheeper nói, nhưng lại thấy một con lợn.
Răng nanh cực dài, mắt đen, da rám nắng, trên đầu còn có một dúm lông như mào gà, là một con lợn đỏm dáng luôn dẫn đầu xu hướng thời trang.
Cậu nhìn nó, nó cũng nhìn cậu.
Đôi bên trầm mặc hai giây, con lợn rừng kịp phản ứng xoay người bỏ chạy, mà Lâm Ân cũng hết kinh ngạc hoàn hồn lại mà gầm lên giận dữ:
"Nghiệt súc đừng chạy!"
Lời tác giả:
Olly: Kẻ này chắc chắn không phải hạng người lương thiện.
Lợn rừng: Chạy thôi!
Lâm Ân: Có thịt lợn ăn rồi!
Lâm Ân không dám tưởng tượng xem mười năm qua lúc trời băng đất tuyết, gió lạnh thổi vào phòng Olly chịu đựng kiểu gì đến tận bây giờ. Chẳng lẽ gã thanh niên này không chỉ có tai có đuôi, trên người còn mọc lông mao thật?
Olly đang bện dây thừng ở một bên khựng lại, quay đầu nhìn Lâm Ân mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm vào mình, lại nhìn căn nhà gỗ do mình tự tay xây cất, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Thế thì sửa lại một phát vậy."
Đến khi mùa Đông buông xuống hòn đảo này, mình không thể ngồi bên đống lửa ở ngoài sân cả đêm như bây giờ được, căn nhà gỗ thực sự cần xây dựng thêm.
"Đợi ngày mai đi đốn cây."
Olly treo một con cá đã xâu dây thừng lên cây, nhìn Lâm Ân và hỏi:
"Buổi chiều ta phải đi kiểm tra cái bẫy mình giăng lúc trước, ngươi muốn đi với ta không?"
Lâm Ân gật như mổ thóc:
"Đi chứ! Có việc gì tôi có thể giúp được thì anh cứ nói."
"Không cần ngươi giúp, ngươi chăm sóc tốt cho mình là được rồi."
Olly đã có nhận thức sơ bộ về Lâm Ân, người này ngoài việc phát sáng vào ban đêm ra thì không có tác dụng gì khác, còn không đánh lại cả khỉ trên đảo này nữa.
Nghĩ đến khỉ và sói trên đảo, Olly móc ra một con dao có lưỡi dùng đá mài thành, đưa cho Lâm Ân:
"Đeo trên người, lần sau nếu gặp phải khỉ và sói muốn bắt ngươi, hãy lấy cái này đâm bọn nó."
"Thế này sao được..."
Lâm Ân nhận lấy con dao khua tay múa chân một cái, nhìn Olly và nói:
"Tôi mà làm chúng nó bị thương, Sheeper sẽ giận đấy."
Olly khều sò nướng trong đống lửa ra đưa cho Lâm Ân, không thèm để ý:
"Nó tức giận thì cũng chỉ rụng lông nhiều hơn thôi, nó nhiều lông lắm, rụng chút cũng không sao."
Nghe thấy Sheeper rụng lông, Lâm Ân lập tức tỉnh táo phấn khởi hẳn, cậu hỏi:
"Thế chỗ lông bị rụng của nó tôi có thể đi nhặt về không? Chúng ta có thể làm thành chăn lông cừu, lúc ngủ đắp lên người chắc chắn sẽ ấm lắm."
"Ngươi có thể hỏi nó thử xem, tiện thể hỏi luôn về cái cây kia."
Olly cầm con cá vừa nướng chín lên cắn một miếng, nhả xương ở phần đuôi cá ra và nói:
"Nhưng ta cảm thấy nó sẽ chủ động đến tìm ngươi."
Thân là bán thần duy nhất trên hòn đảo này, lại là thủ lĩnh của khỉ và sói, Sheeper từ trước đến nay luôn có tác phong quyết đoán, hôm nay mình cưỡng chế đưa Lâm Ân đi ngay trước mặt nó, hai ngày nữa nó chắc chắn sẽ nghĩ cách đến tìm Lâm Ân.
Nhớ đến Sheeper và cái cây mà nó nhắc tới, Lâm Ân lập tức cảm thấy tinh thần chấn động. Nếu thực sự tồn tại một cây như thế, một chiếc lá cũng có thể làm mình sống sót khỏe mạnh, vậy thì bảo cậu ở lại hòn đảo này đến hết đời cậu cũng chịu.
Dù con cừu kia không tìm đến cậu, Lâm Ân cũng sẽ nghĩ cách đi gặp nó.
Olly thấy Lâm Ân đột nhiên nhìn đăm đăm vào đống lửa ngẩn người thì cho là cậu sợ, vội lên tiếng an ủi:
"Mấy ngày tới ta sẽ đi cùng với ngươi, sẽ không để Sheeper có cơ hội một mình tìm tới ngươi."
"Không sao, tôi chỉ đang nghĩ lúc gặp lại nó thì mình nên nói gì, không nên nói gì thôi."
Lâm Ân với tay lấy một con cá nướng trên đống lửa, cắn một miếng, lập tức sửng sốt nhìn con cá trên tay thốt lên một tiếng ngon quá.
Da cá vàng giòn, bề mặt không chỉ xát muối biển mà Olly tự chế, mà còn được hắn xoa một tầng mứt quả làm từ quả dại được nghiền nát, thịt cá tươi ngon hơi ngọt hơi mặn.
Hơn nữa, cá mà Olly bắt được chỉ có một chiếc xương sống, gặm từng miếng từng miếng như gặm ngô, không phải lo xương cá mắc vào họng.
Sheeper và cái cây thần chỉ trong nháy mắt đã bị Lâm Ân quẳng lên chín tầng mây, trước tiên phải lấp đầy cái dạ dày đã rồi nói sau. Mặc dù không ngoại trừ khả năng mình vài ngày chưa được ăn đồ ăn bình thường, hôm nay đột nhiên được ăn mặn, nhưng mùi vị của con cá nướng trong tay này thực sự làm người kinh ngạc.
Lâm Ân chỉ gặm hai ba miếng đã giải quyết xong một con cá, thỏa mãn thở dài một hơi, nhìn về phía Olly giơ ngón cái lên, không tiếc lời khen ngợi:
"Thực sự ăn quá ngon!"
Olly gật đầu, mặc dù trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng hai tai thú đột nhiên xuất hiện sau khi được ăn cá cũng run rẩy, lặng lẽ bày tỏ sự vui vẻ của mình.
"Có phải đến mùa Đông sẽ không được ăn loại cá này không?"
Lâm Ân tò mò hỏi:
"Mùa Đông, mặt biển có đóng băng không?"
Olly lắc đầu:
"Không đóng băng, nhưng loại cá này chỉ xuất hiện ở mùa Hè thôi, đến mùa Đông, trong biển toàn là mấy loại cá lớn nguy hiểm, mặc dù ăn rất ngon lại rất khó đánh bắt."
"Thế à..."
Lâm Ân hơi buồn bã, nhưng đột nhiên lại nhớ tới điều gì hỏi tiếp:
"Vậy khi mùa Đông tới, ban đêm người cá còn ca hát bên bờ biển không?"
"Hát."
Olly gật đầu không chút nghĩ ngợi, trên mặt lộ ra biểu cảm không thể chịu nổi:
"Hơn nữa còn hát khó nghe hơn bây giờ, gào khóc thảm thiết cực kì ồn ào."
Người ta ngày ngày ca hát đã đủ mệt mỏi, lại còn đến mùa Đông ngâm mình trong nước đá vẫn phải hát, không lâm li bi đát thì không sảng khoái nổi, chỉ nghĩ một chút cũng đã thấy đủ khiêu chiến cực hạn rồi, khó nghe âu cũng là chuyện bình thường.
Lâm Ân nhìn bộ dạng bực bội của Olly, muốn nói lại thôi, thầm nghĩ đại ca à, anh đừng có ép người ta quá.
"Nhưng người cá chính là nhân ngư, bộ dạng chúng nó có đẹp không?"
Lâm Ân vẫn hơi tò mò, dù sao trong phim ảnh hoạt hình gì đó, nàng tiên cá đều là hóa thân của sự xinh đẹp cả.
Nhưng với vấn đề này, Olly cho hắn một câu trả lời chắc như đinh đóng cột:
"Không đẹp, còn không đẹp bằng ngươi."
Lâm Ân nghẹn lời, không phân biệt được câu này có xem như khen ngợi hay không, nhưng vẫn thành thật nói một tiếng cảm ơn với Olly, sau đó tiếp tục hỏi ra vấn đề mấu chốt mà mình thực sự muốn hỏi.
"Vậy chúng nó ăn ngon không?"
Olly:...
Olly: "Hả?"
Nhiều khi hắn thật sự không hiểu nổi trong đầu Lâm Ân đang nghĩ cái gì, câu hỏi từ miệng cậu cũng làm hắn không thể giải thích nổi.
Vẻ mặt của Olly tràn đầy sự nghi hoặc, mà Lâm Ân cũng đang nghiêm túc suy nghĩ về môi trường sống của người cá, nâng cằm lên nói:
"Người cá phải tính vào loại hải sản nước lạnh nhỉ? Tất cả hải sản nước lạnh đều rất ngon, hơn nữa chúng nó liên tục bơi lội, thịt ở phần đuôi chắc chắn..."
"Lau nước miếng đi."
Olly hái một chiếc lá xuống đưa cho cậu, nghiêm túc suy nghĩ đến bộ dạng người cá lúc chế biến, thậm chí nhất thời còn cảm thấy hơi buồn nôn, không dám nghĩ tiếp nữa.
Hắn đưa con cá nướng cuối cùng trên đống lửa ra đưa cho Lâm Ân, nghiêm túc nói:
"Đói thì ăn nhiều chút nữa đi."
Đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Nhưng Lâm Ân vẫn nhìn hắn và hỏi:
"Anh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện bắt một người cá về ư?"
"Người cá là động vật quần cư, phát hiện một con thì ở gần đó phải có vài chục con."
Olly nhìn Lâm Ân, nói cực kì nghiêm túc:
"So với ăn cá, ta vẫn muốn sống hơn."
Nếu vài chục người cá đồng loạt xông lên, đừng nói Olly là con lai giữa người và thú, dù là dã thú ở đây cũng không thể siêu sinh. Hơn nữa, người cá xấu như thế, Olly căn bản không muốn nhìn nhiều.
Lâm Ân nhướng mày, sao cậu cứ cảm thấy cách Olly nói chuyện về người cá như nói về con gián vậy nhỉ?
Hai người liếc nhau, Olly thấy bộ dạng chưa từ bỏ lòng hươu dạ vượn với người cá của Lâm Ân thì một lần nữa miêu tả cực kì sinh động lại sự kinh khủng của người cá cho cậu nghe, cảnh cáo cậu không được tới gần bờ biển vào ban đêm.
Sau khi nghe Lâm Ân liên tục cam đoan, Olly mới hơi yên lòng, bới hết đám sò nướng trong đống lửa ra, thúc giục cậu mau ăn cho xong.
Nguyên liệu nấu ăn nguyên sơ nhất mang đến mùi vị tươi mới nguyên thủy nhất, mặc dù đây là mỹ vị cực kì healthy, nhưng Lâm Ân vẫn thấy hoài niệm mùi vị chiên xào cùng đủ loại gia vị ở thế giới cũ.
Vì vậy, xế chiều, khi bọn họ vào rừng thu hoạch con mồi dính bẫy, Lâm Ân vẫn luôn để ý cảnh vật xung quanh, tìm kiếm thực vật quen mắt. Kết quả, cậu lại tìm được mấy cây ớt với cả sơn tiêu mọc dại thật.
Olly nhìn cậu cẩn thận đào mấy cây cỏ lên để vào giỏ trúc cõng trên lưng, nhíu mày hỏi:
"Đây là thứ gì? Là đồ ăn được à?"
"Xem như gia vị đi."
Lâm Ân tiếp tục hái mấy quả ớt chín đỏ lắc lắc trước mặt Olly:
"Chẳng lẽ trước kia anh chưa từng ăn bao giờ à? Có thể dùng để hấp cá hoặc xào rau đó."
Dường như Olly nhớ ra điều gì đó, lắc đầu với vẻ mặt khó coi.
"Chưa ăn bao giờ cũng không sao, đến lúc ấy tôi làm cho anh ăn."
Lâm Ân lại thả ớt vào trong giỏ, theo Olly tiếp tục tiến về trước, bộ dạng phấn khởi tìm kiếm thực vật quen thuộc trong rừng, hi vọng có thể tìm được một ít trái cây, rau củ ngon.
Thực ra trong lòng cậu còn để ý cái cây mà Sheeper từng nhắc đến kia hơn, nhưng rừng rậm quá lớn, cảnh vật xung quanh nhìn qua nhìn lại cũng y hệt như nhau, thật sự không nhìn ra được chỗ nào đặc thù.
"Chúng ta có thể nhìn thấy cái cây kia không?"
Lâm Ân nhỏ giọng hỏi.
Olly lắc đầu:
"Chỉ có Sheeper biết cái cây đó ở đâu."
Hắn quay đầu lại, thấy Lâm Ân đi bước ngắn bước dài, bèn nhặt một nhánh cây trên mặt đất lên, dùng dao sửa sang đơn giản lại thành một cái gậy chống, đưa cho Lâm Ân bảo cậu lúc đi đường dùng gậy đập vào bụi cỏ trước mặt, tránh cho bị mấy loại bò sát như rắn cắn.
Lâm Ân nhận lấy cái gậy chống và nói với hắn:
"Rắn cũng ăn được."
Olly:...
Olly nhìn cậu, trầm mặc hai giây mới nghiêm túc hỏi:
"Vậy là ngươi dùng tiêu chuẩn ăn được và không ăn được để phân loại động vật à?"
"Không phải thế, nhưng mà con rắn ăn được thật đấy."
Lâm Ân đi theo hắn xuyên qua cánh rừng:
"Nếu chế biến hợp lý thì ngay cả một ít côn trùng rán lên cũng ăn được, vì vậy chúng ta có rất nhiều đồ ăn có thể để dành cho mùa Đông."
Olly nghe mà chau mày, ánh mắt nhìn về phía Lâm Ân xuất hiện thêm một phần nghiền ngẫm. Lẽ nào vẻ vô dụng trước kia đều là cậu ta ngụy trang mà ra? Bản tính đang từ từ bại lộ rồi sao?
Bên trong cơ thể phát sáng của cậu ta rốt cuộc đang ẩn chứa điều gì?
Nhưng Lâm Ân không nói tiếp nữa, bởi vì cậu phát hiện càng đi sâu vào rừng rậm, thực vật càng cao lớn. Hiện tại, cây cối xung quanh cậu đã lớn gấp bội so với bên ngoài, cậu nhìn chiếc lá rộng màu xanh lục to ngang lá chuối tây, kinh hô một tiếng, hái xuống một lá cũng đủ làm ô che mưa.
Hơn nữa, thân cây cũng to lớn chắc khỏe, mấy người mới ôm hết một vòng, dây mây rủ xuống cũng vừa to vừa bền, hoàn toàn có thể dùng làm dây thừng.
Có điều, ngoài quả dại mà sáng nay mới nếm qua, tạm thời còn chưa phát hiện loại thực vật nào kết quả, cũng không phát hiện được cái cây nào thoạt trông không giống cây bình thường.
Hai người lại đi thêm một đoạn, cuối cùng đã tới chỗ cái bẫy đầu tiên. Olly nhắc Lâm Ân vẫn đang dáo dác nhìn đông nhìn tây đứng ra xa chút, còn mình cúi xuống chuẩn bị xách con mồi sa vào bẫy lên.
Mà Lâm Ân vẫn quan sát một đường tới đây đứng bên cạnh, không thấy được dấu hiệu nào của cái cây mà Sheeper nói, nhưng lại thấy một con lợn.
Răng nanh cực dài, mắt đen, da rám nắng, trên đầu còn có một dúm lông như mào gà, là một con lợn đỏm dáng luôn dẫn đầu xu hướng thời trang.
Cậu nhìn nó, nó cũng nhìn cậu.
Đôi bên trầm mặc hai giây, con lợn rừng kịp phản ứng xoay người bỏ chạy, mà Lâm Ân cũng hết kinh ngạc hoàn hồn lại mà gầm lên giận dữ:
"Nghiệt súc đừng chạy!"
Lời tác giả:
Olly: Kẻ này chắc chắn không phải hạng người lương thiện.
Lợn rừng: Chạy thôi!
Lâm Ân: Có thịt lợn ăn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất