Chương 205: Ai bắt bọn Bộ Nga?
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nếu hắn dám không chủ động đi cứu người, ai biết sách hướng dẫn có phán hắn nghe chết không cứu hay không chứ?”Người trên tháp vọng thấy khói báo động, khói báo động là màu đỏ.
Nghiêm Mặc nhíu mày, có chuyện không ổn.
“Chắc chắn là bọn Bộ Nga.” Băng biến sắc.
“Khói đỏ?” Tranh kinh ngạc.
Nguyên Chiến theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đứng lên, nhanh chóng nói: “Chuyện chia màu thuốc bột là do tôi, màu đỏ có nghĩa là bọn Bộ Nga gặp phải kẻ địch khó chơi, bọn họ thả khói để cầu cứu.”
Sau đó hắn bấm ngón tay tính nhẩm: “Bọn Bộ Nga ra ngoài đã mười lăm ngày, nếu chỉ tính thời gian đi đường, mà người Ma Nhĩ Càn lại biết đường, thì bọn họ hẳn là đã đưa người đến nơi hẹn gặp mặt giao dịch, như vậy nơi bọn họ gặp nạn chắc chắn ở gần con sông lớn kia.”
“Có khi nào là đám người Ma Nhĩ Càn không? Bọn họ lấy muối đỏ nhưng không muốn đưa nô lệ, cho nên… không đúng…” Nói được một nửa, Liệp phát hiện điều này không hợp lý: “Cho dù bọn họ không muốn đưa nô lệ, thì cũng không ai ngăn cản bọn họ rời đi, cùng lắm thì bọn họ sẽ không tới nữa, không đáng để bọn Bộ Nga phải ra tay. Hay là trên đường về xảy ra chuyện? Ngoại trừ gặp phải kẻ địch, có khi nào là do trận tuyết lớn vây khốn bọn họ không?”
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Không phải do trận tuyết, khói màu vàng đất mới là ám hiệu bảo bọn họ bị thời tiết hoặc địa thế vây khốn. Huống chi tôi còn cho Ô Thần đi theo bọn họ, chỉ cần bọn họ có thể tìm được vật đốt, thì sẽ không sợ chết cóng.”
Tranh nói: “Nếu chúng ta muốn biết tình huống, chỉ có thể phái người đi xem.”
Băng nhìn về phía Mãnh, sắc mặt không giấu được vẻ nôn nóng.
Mãnh đã sớm chuẩn bị tâm lý, đứng dậy với nói Nguyên Chiến: “Tao đi xem.”
Nguyên Chiến cũng đứng lên, quả quyết nói: “Không cần. Khói đỏ đã nói rõ bọn họ gặp phải kẻ địch, mà bọn Bộ Nga khi chưa đến mức thật sự không thể kiên trì được nữa thì chắc chắn sẽ không đốt khói báo động, bọn họ bây giờ cần nhất là chiến sĩ có thể cứu viện bọn họ. Tranh, Liệp, nghe lệnh!”
“Có!” Tranh và Liệp đứng bật dậy.
“Hai người các anh phụ trách thủ ở bộ lạc, khi tôi chưa trở về, không cho bất luận kẻ nào tiến vào bộ lạc.”
“Vâng!” Hai người sửng sốt một chút, vội vàng đáp.
Tranh nhịn không được hỏi: “Thủ lĩnh, có phải cậu muốn đích thân đi cứu người không?”
“Đúng. Trận tuyết lớn bên ngoài chưa ngưng, tuyết đã cao đến đầu gối, trời lại lạnh, mang chiến sĩ bình thường ra ngoài chỉ tổ khiến nhân thủ thiệt hại thêm, tốc độ lại còn chậm, đến lúc đó đừng nói cứu viện Bộ Nga, không chừng chính các anh cũng sẽ chết ở bên ngoài.” Nguyên Chiến nói không chút khách khí.
Các chiến sĩ thủ lĩnh khác cũng biết điều mà Nguyên Chiến nói là sự thật, nhưng vẫn rất uất ức.
Nghiêm Mặc thầm nghĩ trong lòng, chờ hắn trở về sau vụ này phải nhanh chóng chế ra xe trượt tuyết, hoặc ván trượt tuyết linh tinh gì đó mới được. Mặt khác, còn phải dạy mọi người trượt tuyết, với tìm loại động vật nào thích hợp di chuyển trên tuyết, sau đó thuần phục chúng.
Ngoại trừ chó, còn động vật nào thích hợp kéo xe trượt tuyết nhỉ? Có cần bắt mấy con sói về thuần hóa không?
Nghiêm Mặc thì tự hỏi trong đầu chuyện mai sau, ngoài miệng thì nói: “Tôi đi cùng thủ lĩnh, trước khi bọn tôi trở về, dù gặp phải bất cứ chuyện gì, các anh cũng không được phép mở cửa thành. Nếu có người cầu cứu, cũng chỉ để bọn họ ở mấy căn nhà trống ngoài ngoại thành.”
“Tư tế đại nhân?” Vừa nghe nói Nghiêm Mặc cũng sẽ đi, mấy người phụ trách quản lý liền có chút hoảng, ngay cả các chiến sĩ thủ lĩnh cũng không muốn.
Nguyên Chiến rời đi thì bọn họ không sợ, bởi vì còn có tư tế đại nhân. Nhưng tư tế và thủ lĩnh cùng rời khỏi bộ lạc?
Mẫu Thần tại thượng, nhìn xem lần trước thủ lĩnh và tư tế đều vắng nhà, bộ lạc đã xảy ra chuyện gì?! Bọn họ không muốn lặp lại một lần nữa.
Bọn Tranh càng cảm thấy, tư tế nên ở lại bộ lạc. Bọn họ tuy là những chiến sĩ dũng mãnh, nhưng tư tế là linh hồn và trụ cột tinh thần của bộ lạc, có tư tế, các chiến sĩ mới phát huy được sức chiến đấu lớn nhất của mình. Nếu không khoa trương mà nói, có Nghiêm Mặc, bọn họ sẽ không sợ bất luận nguy hiểm gì, có gan đối mặt với những kẻ địch đáng sợ nhất.
Nguyên Chiến muốn Mặc đi cùng mình, nhưng trời quá lạnh, hắn không nỡ để Mặc ra ngoài chịu khổ, nên cũng tính bảo Mặc ở nhà. Tuy mỗi ngày hắn phải đút con trai ‘ăn’ một lần, nhưng hắn vừa hấp thu xong viên thủy nguyên tinh cấp bảy, tự cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể áp chế năng lượng của đá Thần Huyết.
Nghiêm Mặc thấy hắn há mồm liền biết hắn muốn nói gì, lập tức giơ tay ngăn cản: “Bọn Bộ Nga chắc chắn có người bị thương, tôi đi có thể cứu về một vài người, hơn nữa tôi còn có thể nhờ Cửu Phong đưa chúng ta đi. Được rồi, cứu người như cứu hoả, chúng ta nhanh chuẩn bị thôi, đi nhanh về nhanh.”
Nguyên Chiến ngậm miệng lại. Nếu Mặc đã lo lắng cho hắn như vậy, nhất quyết phải đi cùng hắn, vậy hắn sẽ cõng Mặc đi, hai người ôm nhau ngủ cũng ấm áp hơn.
Nghiêm Mặc muốn ra cửa khi trời đổ tuyết lớn sao? Đương nhiên không muốn. Nhưng mà hắn đã biết bọn Bộ Nga gặp nạn, nếu hắn dám không chủ động đi cứu người, ai biết sách hướng dẫn có phán hắn nghe chết không cứu hay không chứ?
Được rồi, kỳ thật hắn cũng muốn giảm nhiều điểm cặn bã một chút, mặt khác…
Trước khi đi, Nghiêm Mặc nhìn những người xung quanh một lượt, mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, cho dù tôi và thủ lĩnh vắng nhà, thì có mọi người ở đây, bộ lạc vẫn sẽ tốt thôi, tôi tin tưởng mọi người, mọi người cũng phải tin tưởng bản thân.”
Không nói tới việc chỉ một câu trước khi đi của Nghiêm Mặc mang lại cho các chiến sĩ thủ lĩnh bao nhiêu ý chí chiến đấu, rồi thề son thề sắt sẽ bảo hộ bộ lạc như thế nào, chỉ nói đến việc Nghiêm Mặc gom một đống thức ăn và vật tư, rồi cùng Nguyên Chiến ngồi trong ‘toa hành khách’ của Cửu Phong đi cứu người.
Thân thể Cửu Phong rất lớn, quắp một cái hòm gỗ không tốn chút sức nào, lộ trình con người cần đi hơn mười ngày, nó chỉ đập cánh vài cái, nửa ngày đã tới nơi.
“Đám người đó không đếm xỉa tới tôi, trực tiếp đi tìm cậu?” Nghe nói Nguyên Tế đòi tiến vào nội thành ở qua mùa đông, Nguyên Chiến liền cười lạnh.
“Chắc là bọn họ cảm thấy tôi dễ thương lượng.” Nghiêm Mặc ghé vào vách hòm gỗ nhìn xuống, gió thổi thốc làm mặt hắn đau nhức, vội dùng áo choàng lông bọc mình kín mít.
“Đám người đó bảo cậu ngày mai phải cho bọn họ câu trả lời?” Nguyên Chiến ngồi đối diện hỏi.
“Ừ.”
“Vậy mà cậu còn đi theo tôi?” Nguyên Chiến dịch từ đầu bên kia sang đây, vươn tay ôm lấy Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu gọi Cửu Phong, bảo nó bay thấp hơn một chút.
Cửu Phong đáp lại, lát sau liền bay thấp hơn, như vậy bọn họ có thể thấy rõ mặt đất.
Nghiêm Mặc nhắm mắt lại, phải nhìn mặt tuyết trắng xoá một thời gian dài, dù không có phản quang thì mắt vẫn rất xót: “Tôi lười cãi cọ với bọn họ.”
Nguyên Chiến đột nhiên hiểu rõ ý mà Nghiêm Mặc nói trước khi đi, vươn tay lau giọt nước mắt tràn ra vì bị gió táp ở khóe mắt Nghiêm Mặc: “Có phải cậu muốn xem bọn Tranh sẽ làm như thế nào khi hai chúng ta đều không có ở nhà đúng không?”
Nghiêm Mặc không phủ nhận, cái hắn muốn là người tuyệt đối trung thành, chứ ba tâm hai ý, đang ở doanh Tào mà lòng hướng về triều Hán, vậy thôi khỏi.
“Thế cũng tốt. Nếu có kẻ ăn cây táo, rào cây sung, chờ khi trở về, tôi sẽ lột da chúng rồi nướng lên!”
“Đừng ác như vậy chứ.” Nghiêm Mặc mở mắt ra, xoa xoa hai má. Với loại nhiệt độ này, hắn cảm thấy nước mắt chảy ra sắp đông đá rồi.
“Vậy lột sạch đồ vứt ra khỏi thành.”
“Không, phải để cả bộ lạc biết rõ hành vi phạm tội của chúng, để mọi người cùng nhau thẩm phán.” Quy tắc của bộ lạc đã lập ra thì phải dùng đến, về phần kết quả thẩm phán là đuổi ra ngoài, hay xử tử, còn phải xem vận may của kẻ phản bội đó.
“Tốt nhất là không có người như vậy xuất hiện.” Nghiêm Mặc lầm bầm.
Nguyên Chiến ôm hắn chặt hơn một chút.
“Kiệt ——! Mặc, đã tới con sông lớn mà cậu nói rồi.” Cửu Phong không biết có phải nơi này hay không, nhưng theo như Nghiêm Mặc nói, thì nó là con sông gần nhất và cũng lớn nhất cách gần Cửu Nguyên.
Nghiêm Mặc thò đầu ra nhìn xuống, liền thấy bên dưới là một con sông rộng chừng mấy trăm mét đang chậm rãi chảy xuôi.
Mặt sông không kết băng, nhưng ở bờ sông thì đã có hơi đóng băng rồi.
Cửu Phong quắp cái hòm gỗ chậm rãi bay quanh trên sông, hai người một chim cùng cẩn thận thăm dò mặt đất, muốn tìm ra tung tích của đám người Bộ Nga. Nhưng trận tuyết lớn cơ hồ đã xóa hết tung tích, bông tuyết nhẹ như lông ngỗng bay đầy trời cũng góp phần cản trở tầm mắt.
“Ở đằng kia!” Nghiêm Mặc chỉ tay về phía một khúc cong.
Mặt nước nơi đó là bằng phẳng nhất, khúc sông hình thành một hình cung tự nhiên, bờ sông bằng phẳng, trên mặt đất cắm mấy cây cọc gỗ.
Cửu Phong bay đến đáp xuống.
Nghiêm Mặc cất hòm gỗ vào túi không gian, Nguyên Chiến cẩn thận kiểm tra bờ sông, Cửu Phong bay trên trời tiếp tục giúp bọn hắn tìm kiếm tung tích.
“Này hẳn là cọc gỗ người Ma Nhĩ Càn dùng để neo bè gỗ hoặc thuyền, nơi này địa thế cao, bọn họ muốn tới, rất có thể sẽ dùng nô lệ để kéo thuyền. Nếu thật là vậy, bọn họ muốn đưa nô lệ tới thành chúng ta vào mùa đông thì sẽ hao tổn khá lớn, giá rét có thể khiến không ít người chết cóng, có lẽ bọn họ có cách vận chuyển khác.” Nghiêm Mặc lững thững đi tới cạnh Nguyên Chiến.
“Chẳng phải bọn chúng có Toàn Quy sao? Chân con rùa đó có màng, chắc chắn bơi được trong nước, thân thể lại to lớn, mang nhiều mấy con, kéo bè chắc chắn không khó.”
Nghiêm Mặc vỗ nhẹ đầu, chuyện rõ ràng như vậy, làm sao hắn không nghĩ tới chứ? Thật không nên cố định tư duy.
“Nếu có thể tìm được nơi bọn Bộ Nga đốt khói thì tốt rồi.”
“Tuyết quá lớn, cho dù có dấu vết để lại thì cũng đã bị vùi lấp. Vừa rồi chúng ta tìm nửa ngày trên trời mà vẫn không thấy gì cả.” Nguyên Chiến ngồi xổm xuống nói: “Leo lên, tôi cõng cậu đi.”
Nghiêm Mặc cũng không khách khí, nhảy lên lưng hắn.
Bây giờ Nguyên Chiến có thể trực tiếp đi trên tuyết, tầng tuyết dù có sâu thì cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
“Chúng ta phải tìm người như thế nào?” Đối với việc tìm người trong tuyết, Nghiêm Mặc hoàn toàn không có chút kinh nghiệm.
Nguyên Chiến rút thanh giáo ra, một tay đỡ mông Nghiêm Mặc, ngẩng đầu quan sát bốn phía, thuận miệng nói: “Tìm từ động vật, chim, và những thực vật cao hơn mặt tuyết. Đội Bộ Nga dẫn đều là chiến sĩ cấp hai trở lên, chỉ cần trong số họ có một người cử động được, thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết cho chúng ta.”
“Vậy bây giờ tìm từ hướng nào?” Nghiêm Mặc khiêm tốn học hỏi, tất cả những thứ này đều là kỹ năng sinh tồn.
Nguyên Chiến chỉ thanh giáo về phía đông: “Đi hướng đông.”
Nghiêm Mặc duỗi đầu nhìn về phía Đông: “Sao lại đi nơi đó? Anh thấy cái gì?”
Nguyên Chiến cũng rất có tâm, giải thích kỹ càng cho Nghiêm Mặc, vừa đi vừa kiên nhẫn nói: “Chúng ta tới đây chỉ tốn có nửa ngày, nửa ngày trước, bọn Bộ Nga còn có thể đốt khói báo hiệu cầu cứu, nói cách khác khi đó bọn họ còn một số người sống sót và không bị khống chế. Nhưng khi chúng ta bay tới, dù Cửu Phong đã bay rất thấp, nếu bọn họ còn người sống, vậy chắc chắn sẽ thấy Cửu Phong, cũng sẽ nghĩ cách để chúng ta tìm ra họ, nhưng suốt đường đi chúng ta lại không thấy gì cả.”
“Ý anh là tất cả bọn họ đều đã chết, hoặc đã bị bắt?”
“Đúng vậy. Dưới loại tình huống này, trước tiên chúng ta phải tìm nơi xảy ra giao chiến, nếu không tìm thấy, thì loại trừ xem kẻ địch có khả năng là ai. Nếu gần đây có bộ lạc, đơn giản thôi, tìm thẳng theo hướng đó. Nếu không phải, vậy phải xem gần đây có nơi an toàn để qua đêm hay không.”
Nghiêm Mặc tiếp lời hắn: “Nửa ngày trước bọn Bộ Nga bị bắt, tuyết lớn như vậy, kẻ bắt bọn họ mang theo nhiều người hoặc thi thể như thế không có khả năng đi xa. Nếu là người Ma Nhĩ Càn dùng bè gỗ đưa bọn họ đi, vậy bọn Bộ Nga chắc chắn sẽ để lại ký hiệu ở bờ sông, nhưng vừa rồi anh không phát hiện ra gì bất thường, đúng không?”
Nguyên Chiến gật đầu: “Bên dưới nền tuyết chẳng có gì hết, không có máu, không có vết tích đánh nhau. Vậy rõ ràng khả năng bọn Bộ Nga xung đột với người Ma Nhĩ Càn là rất nhỏ.”
“Cũng có thể bọn họ không đánh đấm ở chỗ này.”
“Vậy thì dù là người Ma Nhĩ Càn hay là ai đi chăng nữa, bọn chúng đều cần một nơi an toàn, dễ phòng thủ để dừng chân. Vừa rồi trên không trung tôi có quan sát, từ nơi này đi về phía đông, địa thế sẽ có một chỗ nhấp nhô, nơi đó có không ít tảng đá lớn, còn có tường đá, nếu cần chọn nơi làm doanh địa tạm thời, thì đó sẽ là lựa chọn tốt nhất.”
Nguyên Chiến nói tới đó, lúc Nghiêm Mặc nhìn xuống cũng có để ý tới, nhưng không thấy tung tích ai cả nên cũng không để ý nhiều.
Nguyên Chiến bổ sung: “Dưới loại thời tiết này, địa thế lại còn nhấp nhô, nhìn từ trên trời cũng sẽ không rõ lắm, nếu bên trong thật sự có người, mà tuyết lại lớn như vậy, dù có lều trại thì cũng sẽ bị che khuất.”
Nghiêm Mặc không hỏi vì sao không bảo Cửu Phong trực tiếp đáp xuống ở đó, dù hắn không có kinh nghiệm chiến đấu thì cũng biết không thể rút dây động rừng, huống chi bọn họ hoàn toàn không biết kẻ địch của mình là thứ gì, Nguyên Chiến dù có lợi hại, cũng không thể đảm bảo dưới tình huống làm kinh động kẻ địch mà còn có thể cứu hết tất cả mọi người ra.
Nếu để kẻ địch nhìn thấy Cửu Phong và bọn họ, cảm thấy mình không đọ lại, rất có khả năng sẽ trực tiếp giết chết gánh nặng, mà gánh nặng chính là đám người Bộ Nga.
“Có khi nào là dã nhân ra ngoài tìm mồi không?” Bây giờ Nghiêm Mặc rất lo lắng cho bọn Bộ Nga, liệu bọn họ có bị tụi dã nhân nào đó giết thịt rồi kéo về không?
“Trừ phi đó là bộ tộc lớn giống tộc Bái Nhật, tộc Trệ, hay Nguyên Tế. Nhưng trước đó chúng ta đã phái người đi tìm, quanh đây không có bộ tộc lớn nào cả.”
“Hay là bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức mới xây?”
Nguyên Chiến tiếp tục lắc đầu: “Không có nhiều khả năng, trong một khoảng thời gian bọn chúng sẽ không dám đả động tới chúng ta.”
Nghiêm Mặc cũng nghĩ thế, nhưng ngoại trừ dã nhân và đám người Đóa Phỉ, thì còn ai có thể giết sạch hoặc bắt gọn một trăm chiến sĩ Cửu Nguyên chứ?
“Nếu hắn dám không chủ động đi cứu người, ai biết sách hướng dẫn có phán hắn nghe chết không cứu hay không chứ?”Người trên tháp vọng thấy khói báo động, khói báo động là màu đỏ.
Nghiêm Mặc nhíu mày, có chuyện không ổn.
“Chắc chắn là bọn Bộ Nga.” Băng biến sắc.
“Khói đỏ?” Tranh kinh ngạc.
Nguyên Chiến theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đứng lên, nhanh chóng nói: “Chuyện chia màu thuốc bột là do tôi, màu đỏ có nghĩa là bọn Bộ Nga gặp phải kẻ địch khó chơi, bọn họ thả khói để cầu cứu.”
Sau đó hắn bấm ngón tay tính nhẩm: “Bọn Bộ Nga ra ngoài đã mười lăm ngày, nếu chỉ tính thời gian đi đường, mà người Ma Nhĩ Càn lại biết đường, thì bọn họ hẳn là đã đưa người đến nơi hẹn gặp mặt giao dịch, như vậy nơi bọn họ gặp nạn chắc chắn ở gần con sông lớn kia.”
“Có khi nào là đám người Ma Nhĩ Càn không? Bọn họ lấy muối đỏ nhưng không muốn đưa nô lệ, cho nên… không đúng…” Nói được một nửa, Liệp phát hiện điều này không hợp lý: “Cho dù bọn họ không muốn đưa nô lệ, thì cũng không ai ngăn cản bọn họ rời đi, cùng lắm thì bọn họ sẽ không tới nữa, không đáng để bọn Bộ Nga phải ra tay. Hay là trên đường về xảy ra chuyện? Ngoại trừ gặp phải kẻ địch, có khi nào là do trận tuyết lớn vây khốn bọn họ không?”
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Không phải do trận tuyết, khói màu vàng đất mới là ám hiệu bảo bọn họ bị thời tiết hoặc địa thế vây khốn. Huống chi tôi còn cho Ô Thần đi theo bọn họ, chỉ cần bọn họ có thể tìm được vật đốt, thì sẽ không sợ chết cóng.”
Tranh nói: “Nếu chúng ta muốn biết tình huống, chỉ có thể phái người đi xem.”
Băng nhìn về phía Mãnh, sắc mặt không giấu được vẻ nôn nóng.
Mãnh đã sớm chuẩn bị tâm lý, đứng dậy với nói Nguyên Chiến: “Tao đi xem.”
Nguyên Chiến cũng đứng lên, quả quyết nói: “Không cần. Khói đỏ đã nói rõ bọn họ gặp phải kẻ địch, mà bọn Bộ Nga khi chưa đến mức thật sự không thể kiên trì được nữa thì chắc chắn sẽ không đốt khói báo động, bọn họ bây giờ cần nhất là chiến sĩ có thể cứu viện bọn họ. Tranh, Liệp, nghe lệnh!”
“Có!” Tranh và Liệp đứng bật dậy.
“Hai người các anh phụ trách thủ ở bộ lạc, khi tôi chưa trở về, không cho bất luận kẻ nào tiến vào bộ lạc.”
“Vâng!” Hai người sửng sốt một chút, vội vàng đáp.
Tranh nhịn không được hỏi: “Thủ lĩnh, có phải cậu muốn đích thân đi cứu người không?”
“Đúng. Trận tuyết lớn bên ngoài chưa ngưng, tuyết đã cao đến đầu gối, trời lại lạnh, mang chiến sĩ bình thường ra ngoài chỉ tổ khiến nhân thủ thiệt hại thêm, tốc độ lại còn chậm, đến lúc đó đừng nói cứu viện Bộ Nga, không chừng chính các anh cũng sẽ chết ở bên ngoài.” Nguyên Chiến nói không chút khách khí.
Các chiến sĩ thủ lĩnh khác cũng biết điều mà Nguyên Chiến nói là sự thật, nhưng vẫn rất uất ức.
Nghiêm Mặc thầm nghĩ trong lòng, chờ hắn trở về sau vụ này phải nhanh chóng chế ra xe trượt tuyết, hoặc ván trượt tuyết linh tinh gì đó mới được. Mặt khác, còn phải dạy mọi người trượt tuyết, với tìm loại động vật nào thích hợp di chuyển trên tuyết, sau đó thuần phục chúng.
Ngoại trừ chó, còn động vật nào thích hợp kéo xe trượt tuyết nhỉ? Có cần bắt mấy con sói về thuần hóa không?
Nghiêm Mặc thì tự hỏi trong đầu chuyện mai sau, ngoài miệng thì nói: “Tôi đi cùng thủ lĩnh, trước khi bọn tôi trở về, dù gặp phải bất cứ chuyện gì, các anh cũng không được phép mở cửa thành. Nếu có người cầu cứu, cũng chỉ để bọn họ ở mấy căn nhà trống ngoài ngoại thành.”
“Tư tế đại nhân?” Vừa nghe nói Nghiêm Mặc cũng sẽ đi, mấy người phụ trách quản lý liền có chút hoảng, ngay cả các chiến sĩ thủ lĩnh cũng không muốn.
Nguyên Chiến rời đi thì bọn họ không sợ, bởi vì còn có tư tế đại nhân. Nhưng tư tế và thủ lĩnh cùng rời khỏi bộ lạc?
Mẫu Thần tại thượng, nhìn xem lần trước thủ lĩnh và tư tế đều vắng nhà, bộ lạc đã xảy ra chuyện gì?! Bọn họ không muốn lặp lại một lần nữa.
Bọn Tranh càng cảm thấy, tư tế nên ở lại bộ lạc. Bọn họ tuy là những chiến sĩ dũng mãnh, nhưng tư tế là linh hồn và trụ cột tinh thần của bộ lạc, có tư tế, các chiến sĩ mới phát huy được sức chiến đấu lớn nhất của mình. Nếu không khoa trương mà nói, có Nghiêm Mặc, bọn họ sẽ không sợ bất luận nguy hiểm gì, có gan đối mặt với những kẻ địch đáng sợ nhất.
Nguyên Chiến muốn Mặc đi cùng mình, nhưng trời quá lạnh, hắn không nỡ để Mặc ra ngoài chịu khổ, nên cũng tính bảo Mặc ở nhà. Tuy mỗi ngày hắn phải đút con trai ‘ăn’ một lần, nhưng hắn vừa hấp thu xong viên thủy nguyên tinh cấp bảy, tự cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể áp chế năng lượng của đá Thần Huyết.
Nghiêm Mặc thấy hắn há mồm liền biết hắn muốn nói gì, lập tức giơ tay ngăn cản: “Bọn Bộ Nga chắc chắn có người bị thương, tôi đi có thể cứu về một vài người, hơn nữa tôi còn có thể nhờ Cửu Phong đưa chúng ta đi. Được rồi, cứu người như cứu hoả, chúng ta nhanh chuẩn bị thôi, đi nhanh về nhanh.”
Nguyên Chiến ngậm miệng lại. Nếu Mặc đã lo lắng cho hắn như vậy, nhất quyết phải đi cùng hắn, vậy hắn sẽ cõng Mặc đi, hai người ôm nhau ngủ cũng ấm áp hơn.
Nghiêm Mặc muốn ra cửa khi trời đổ tuyết lớn sao? Đương nhiên không muốn. Nhưng mà hắn đã biết bọn Bộ Nga gặp nạn, nếu hắn dám không chủ động đi cứu người, ai biết sách hướng dẫn có phán hắn nghe chết không cứu hay không chứ?
Được rồi, kỳ thật hắn cũng muốn giảm nhiều điểm cặn bã một chút, mặt khác…
Trước khi đi, Nghiêm Mặc nhìn những người xung quanh một lượt, mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, cho dù tôi và thủ lĩnh vắng nhà, thì có mọi người ở đây, bộ lạc vẫn sẽ tốt thôi, tôi tin tưởng mọi người, mọi người cũng phải tin tưởng bản thân.”
Không nói tới việc chỉ một câu trước khi đi của Nghiêm Mặc mang lại cho các chiến sĩ thủ lĩnh bao nhiêu ý chí chiến đấu, rồi thề son thề sắt sẽ bảo hộ bộ lạc như thế nào, chỉ nói đến việc Nghiêm Mặc gom một đống thức ăn và vật tư, rồi cùng Nguyên Chiến ngồi trong ‘toa hành khách’ của Cửu Phong đi cứu người.
Thân thể Cửu Phong rất lớn, quắp một cái hòm gỗ không tốn chút sức nào, lộ trình con người cần đi hơn mười ngày, nó chỉ đập cánh vài cái, nửa ngày đã tới nơi.
“Đám người đó không đếm xỉa tới tôi, trực tiếp đi tìm cậu?” Nghe nói Nguyên Tế đòi tiến vào nội thành ở qua mùa đông, Nguyên Chiến liền cười lạnh.
“Chắc là bọn họ cảm thấy tôi dễ thương lượng.” Nghiêm Mặc ghé vào vách hòm gỗ nhìn xuống, gió thổi thốc làm mặt hắn đau nhức, vội dùng áo choàng lông bọc mình kín mít.
“Đám người đó bảo cậu ngày mai phải cho bọn họ câu trả lời?” Nguyên Chiến ngồi đối diện hỏi.
“Ừ.”
“Vậy mà cậu còn đi theo tôi?” Nguyên Chiến dịch từ đầu bên kia sang đây, vươn tay ôm lấy Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu gọi Cửu Phong, bảo nó bay thấp hơn một chút.
Cửu Phong đáp lại, lát sau liền bay thấp hơn, như vậy bọn họ có thể thấy rõ mặt đất.
Nghiêm Mặc nhắm mắt lại, phải nhìn mặt tuyết trắng xoá một thời gian dài, dù không có phản quang thì mắt vẫn rất xót: “Tôi lười cãi cọ với bọn họ.”
Nguyên Chiến đột nhiên hiểu rõ ý mà Nghiêm Mặc nói trước khi đi, vươn tay lau giọt nước mắt tràn ra vì bị gió táp ở khóe mắt Nghiêm Mặc: “Có phải cậu muốn xem bọn Tranh sẽ làm như thế nào khi hai chúng ta đều không có ở nhà đúng không?”
Nghiêm Mặc không phủ nhận, cái hắn muốn là người tuyệt đối trung thành, chứ ba tâm hai ý, đang ở doanh Tào mà lòng hướng về triều Hán, vậy thôi khỏi.
“Thế cũng tốt. Nếu có kẻ ăn cây táo, rào cây sung, chờ khi trở về, tôi sẽ lột da chúng rồi nướng lên!”
“Đừng ác như vậy chứ.” Nghiêm Mặc mở mắt ra, xoa xoa hai má. Với loại nhiệt độ này, hắn cảm thấy nước mắt chảy ra sắp đông đá rồi.
“Vậy lột sạch đồ vứt ra khỏi thành.”
“Không, phải để cả bộ lạc biết rõ hành vi phạm tội của chúng, để mọi người cùng nhau thẩm phán.” Quy tắc của bộ lạc đã lập ra thì phải dùng đến, về phần kết quả thẩm phán là đuổi ra ngoài, hay xử tử, còn phải xem vận may của kẻ phản bội đó.
“Tốt nhất là không có người như vậy xuất hiện.” Nghiêm Mặc lầm bầm.
Nguyên Chiến ôm hắn chặt hơn một chút.
“Kiệt ——! Mặc, đã tới con sông lớn mà cậu nói rồi.” Cửu Phong không biết có phải nơi này hay không, nhưng theo như Nghiêm Mặc nói, thì nó là con sông gần nhất và cũng lớn nhất cách gần Cửu Nguyên.
Nghiêm Mặc thò đầu ra nhìn xuống, liền thấy bên dưới là một con sông rộng chừng mấy trăm mét đang chậm rãi chảy xuôi.
Mặt sông không kết băng, nhưng ở bờ sông thì đã có hơi đóng băng rồi.
Cửu Phong quắp cái hòm gỗ chậm rãi bay quanh trên sông, hai người một chim cùng cẩn thận thăm dò mặt đất, muốn tìm ra tung tích của đám người Bộ Nga. Nhưng trận tuyết lớn cơ hồ đã xóa hết tung tích, bông tuyết nhẹ như lông ngỗng bay đầy trời cũng góp phần cản trở tầm mắt.
“Ở đằng kia!” Nghiêm Mặc chỉ tay về phía một khúc cong.
Mặt nước nơi đó là bằng phẳng nhất, khúc sông hình thành một hình cung tự nhiên, bờ sông bằng phẳng, trên mặt đất cắm mấy cây cọc gỗ.
Cửu Phong bay đến đáp xuống.
Nghiêm Mặc cất hòm gỗ vào túi không gian, Nguyên Chiến cẩn thận kiểm tra bờ sông, Cửu Phong bay trên trời tiếp tục giúp bọn hắn tìm kiếm tung tích.
“Này hẳn là cọc gỗ người Ma Nhĩ Càn dùng để neo bè gỗ hoặc thuyền, nơi này địa thế cao, bọn họ muốn tới, rất có thể sẽ dùng nô lệ để kéo thuyền. Nếu thật là vậy, bọn họ muốn đưa nô lệ tới thành chúng ta vào mùa đông thì sẽ hao tổn khá lớn, giá rét có thể khiến không ít người chết cóng, có lẽ bọn họ có cách vận chuyển khác.” Nghiêm Mặc lững thững đi tới cạnh Nguyên Chiến.
“Chẳng phải bọn chúng có Toàn Quy sao? Chân con rùa đó có màng, chắc chắn bơi được trong nước, thân thể lại to lớn, mang nhiều mấy con, kéo bè chắc chắn không khó.”
Nghiêm Mặc vỗ nhẹ đầu, chuyện rõ ràng như vậy, làm sao hắn không nghĩ tới chứ? Thật không nên cố định tư duy.
“Nếu có thể tìm được nơi bọn Bộ Nga đốt khói thì tốt rồi.”
“Tuyết quá lớn, cho dù có dấu vết để lại thì cũng đã bị vùi lấp. Vừa rồi chúng ta tìm nửa ngày trên trời mà vẫn không thấy gì cả.” Nguyên Chiến ngồi xổm xuống nói: “Leo lên, tôi cõng cậu đi.”
Nghiêm Mặc cũng không khách khí, nhảy lên lưng hắn.
Bây giờ Nguyên Chiến có thể trực tiếp đi trên tuyết, tầng tuyết dù có sâu thì cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
“Chúng ta phải tìm người như thế nào?” Đối với việc tìm người trong tuyết, Nghiêm Mặc hoàn toàn không có chút kinh nghiệm.
Nguyên Chiến rút thanh giáo ra, một tay đỡ mông Nghiêm Mặc, ngẩng đầu quan sát bốn phía, thuận miệng nói: “Tìm từ động vật, chim, và những thực vật cao hơn mặt tuyết. Đội Bộ Nga dẫn đều là chiến sĩ cấp hai trở lên, chỉ cần trong số họ có một người cử động được, thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết cho chúng ta.”
“Vậy bây giờ tìm từ hướng nào?” Nghiêm Mặc khiêm tốn học hỏi, tất cả những thứ này đều là kỹ năng sinh tồn.
Nguyên Chiến chỉ thanh giáo về phía đông: “Đi hướng đông.”
Nghiêm Mặc duỗi đầu nhìn về phía Đông: “Sao lại đi nơi đó? Anh thấy cái gì?”
Nguyên Chiến cũng rất có tâm, giải thích kỹ càng cho Nghiêm Mặc, vừa đi vừa kiên nhẫn nói: “Chúng ta tới đây chỉ tốn có nửa ngày, nửa ngày trước, bọn Bộ Nga còn có thể đốt khói báo hiệu cầu cứu, nói cách khác khi đó bọn họ còn một số người sống sót và không bị khống chế. Nhưng khi chúng ta bay tới, dù Cửu Phong đã bay rất thấp, nếu bọn họ còn người sống, vậy chắc chắn sẽ thấy Cửu Phong, cũng sẽ nghĩ cách để chúng ta tìm ra họ, nhưng suốt đường đi chúng ta lại không thấy gì cả.”
“Ý anh là tất cả bọn họ đều đã chết, hoặc đã bị bắt?”
“Đúng vậy. Dưới loại tình huống này, trước tiên chúng ta phải tìm nơi xảy ra giao chiến, nếu không tìm thấy, thì loại trừ xem kẻ địch có khả năng là ai. Nếu gần đây có bộ lạc, đơn giản thôi, tìm thẳng theo hướng đó. Nếu không phải, vậy phải xem gần đây có nơi an toàn để qua đêm hay không.”
Nghiêm Mặc tiếp lời hắn: “Nửa ngày trước bọn Bộ Nga bị bắt, tuyết lớn như vậy, kẻ bắt bọn họ mang theo nhiều người hoặc thi thể như thế không có khả năng đi xa. Nếu là người Ma Nhĩ Càn dùng bè gỗ đưa bọn họ đi, vậy bọn Bộ Nga chắc chắn sẽ để lại ký hiệu ở bờ sông, nhưng vừa rồi anh không phát hiện ra gì bất thường, đúng không?”
Nguyên Chiến gật đầu: “Bên dưới nền tuyết chẳng có gì hết, không có máu, không có vết tích đánh nhau. Vậy rõ ràng khả năng bọn Bộ Nga xung đột với người Ma Nhĩ Càn là rất nhỏ.”
“Cũng có thể bọn họ không đánh đấm ở chỗ này.”
“Vậy thì dù là người Ma Nhĩ Càn hay là ai đi chăng nữa, bọn chúng đều cần một nơi an toàn, dễ phòng thủ để dừng chân. Vừa rồi trên không trung tôi có quan sát, từ nơi này đi về phía đông, địa thế sẽ có một chỗ nhấp nhô, nơi đó có không ít tảng đá lớn, còn có tường đá, nếu cần chọn nơi làm doanh địa tạm thời, thì đó sẽ là lựa chọn tốt nhất.”
Nguyên Chiến nói tới đó, lúc Nghiêm Mặc nhìn xuống cũng có để ý tới, nhưng không thấy tung tích ai cả nên cũng không để ý nhiều.
Nguyên Chiến bổ sung: “Dưới loại thời tiết này, địa thế lại còn nhấp nhô, nhìn từ trên trời cũng sẽ không rõ lắm, nếu bên trong thật sự có người, mà tuyết lại lớn như vậy, dù có lều trại thì cũng sẽ bị che khuất.”
Nghiêm Mặc không hỏi vì sao không bảo Cửu Phong trực tiếp đáp xuống ở đó, dù hắn không có kinh nghiệm chiến đấu thì cũng biết không thể rút dây động rừng, huống chi bọn họ hoàn toàn không biết kẻ địch của mình là thứ gì, Nguyên Chiến dù có lợi hại, cũng không thể đảm bảo dưới tình huống làm kinh động kẻ địch mà còn có thể cứu hết tất cả mọi người ra.
Nếu để kẻ địch nhìn thấy Cửu Phong và bọn họ, cảm thấy mình không đọ lại, rất có khả năng sẽ trực tiếp giết chết gánh nặng, mà gánh nặng chính là đám người Bộ Nga.
“Có khi nào là dã nhân ra ngoài tìm mồi không?” Bây giờ Nghiêm Mặc rất lo lắng cho bọn Bộ Nga, liệu bọn họ có bị tụi dã nhân nào đó giết thịt rồi kéo về không?
“Trừ phi đó là bộ tộc lớn giống tộc Bái Nhật, tộc Trệ, hay Nguyên Tế. Nhưng trước đó chúng ta đã phái người đi tìm, quanh đây không có bộ tộc lớn nào cả.”
“Hay là bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức mới xây?”
Nguyên Chiến tiếp tục lắc đầu: “Không có nhiều khả năng, trong một khoảng thời gian bọn chúng sẽ không dám đả động tới chúng ta.”
Nghiêm Mặc cũng nghĩ thế, nhưng ngoại trừ dã nhân và đám người Đóa Phỉ, thì còn ai có thể giết sạch hoặc bắt gọn một trăm chiến sĩ Cửu Nguyên chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất