Dị Thế Lưu Đày

Chương 261: Muốn biên soạn ra một lời nói dối hoàn mỹ là chuyện rất khó khăn

Trước Sau
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Mặc là của hắn, là của Cửu Nguyên, đừng nói tới người tộc Diêm Sơn, ngay cả Tổ Thần tới cướp hắn cũng dám đánh với ổng một trận.”Nguyên Chiến có chút ấn tượng với người này, từng gặp trong phiên chợ ở bãi đá cuội, còn từng nói chuyện đôi ba câu.

“Vào trong nói chuyện.” Nguyên Chiến bảo đối phương đến ngồi ở cái bàn bên cạnh, hắn và Nghiêm Mặc thì đi tới trước.

Khi Nghiêm Mặc mới gặp người tộc Diêm Sơn liền muốn trả lại phần tình cho bọn họ vì hắn đã chiếm dụng thân thể của Hắc Giảo, hắn không thích mắc nợ người ta. Người tộc Diêm Sơn không tới tìm hắn thì hắn cũng sẽ tìm cơ hội trả lại phần tình nghĩa ấy, hiện giờ người nhà Hắc Giảo tìm tới cửa, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vì mặt hắn không có thay đổi, tuy những người khác trong tộc Diêm Sơn chưa chắc vẫn còn nhớ, nhưng thân nhân của Hắc Giảo chỉ cần còn sống thì thể nào cũng sẽ nhận ra thôi.

Có điều nên giúp đối phương như thế nào, hắn vẫn chưa nghĩ ra.

Ừm, trước tiên để xem xem đối phương muốn gì đã, chỉ cần không quá phận, hắn nghĩ hắn sẽ không từ chối.

Hắc Kỳ không quen cách thức nói chuyện thế này, anh thà đứng còn hơn.

Nguyên Chiến cầm bình nước trên bàn rót cho tư tế nhà mình một ly, thuận miệng hỏi Hắc Kỳ: “Anh muốn trao đổi cái gì à?”

Đại Hà cũng nhớ ra người này, nhưng giống như Nguyên Chiến, không có ấn tượng sâu sắc với anh ta.

Có điều tộc Diêm Sơn… Đại Hà nhìn về phía Nghiêm Mặc, tuy Nguyên Chiến nói nô lệ nhỏ của tộc Diêm Sơn mà trước kia hắn nhặt được đã chết, nhưng chỉ cần là người quen với Nghiêm Mặc hồi đó đều biết cậu ấy chính là Diêm Mặc.

Mà điều này cũng là câu hỏi không có lời giải đối với họ, năng lực của Mặc đại ai ai cũng thấy, mỗi người trong Cửu Nguyên đều nhận định đây là một vị tư tế rất được Tổ Thần yêu thương, nếu Mặc đại thật sự là người tộc Diêm Sơn, thì sao tộc Diêm Sơn lại bị tộc Trệ tấn công và xâm chiếm chỗ ở được, còn bị đánh đến mức không thể không chạy đi?

Càng kỳ lạ hơn là, Mặc đại thế mà bị người tộc Diêm Sơn vứt bỏ, cuối cùng bị Nguyên Chiến nhặt về làm nô lệ!

Không nói đến vận may của Đại Chiến, rất nhiều người đều hoài nghi có phải do thần huyết của Đại Chiến đậm đến mức Đại Địa Chi Thần cũng phải thiên vị hắn, nên hắn mới có thể gặp được Mặc đại.

Lại nói, người tộc Diêm Sơn hôm nay đột nhiên tới tìm là do nhận ra Mặc đại, hay còn có mục đích khác? Tóm lại, Đại Hà không tin đối phương thật sự tới để giao dịch.

Đừng nói là bọn họ tới cướp Mặc đại nha? Đại Hà đột nhiên có một cảm giác nguy cơ bất thường, điều này làm anh bắt đầu chướng mắt Hắc Kỳ.

Hắc Kỳ không dám tới gần cái bàn, đứng cách đó không xa không gần, nghe vậy liền lanh trí sửa miệng: “Các cậu có cần muối không?”

Nguyên Chiến với Nghiêm Mặc còn chưa đáp thì Đại Hà và Đinh Phi đã bĩu môi trước.

Nguyên Chiến định cự tuyệt nhưng Nghiêm Mặc lại mở miệng nói: “Cho tôi xem muối của các anh thử.”

“Cậu, cậu chờ một chút.” Hắc Kỳ xoay người chạy ra ngoài, anh không có mang muối tới.

Nguyên Chiến nhìn qua Nghiêm Mặc, kề sát vào tai hắn thấp giọng hỏi: “Quen hả?”

Nghiêm Mặc gõ gõ mặt bàn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Có lẽ anh ta nhận ra tôi là ai.”

Nguyên Chiến nhíu mày, hắn không muốn tư tế của hắn tiếp xúc nhiều với người tộc Diêm Sơn, mà có lẽ Mặc đã từng bị tộc nhân vứt bỏ, nên lúc thấy người tộc Diêm Sơn Mặc mới không ý có thân cận, điều này làm hắn rất mừng.

Nhưng bây giờ tộc Diêm Sơn lại tìm tới cửa, chẳng lẽ là do thấy Mặc trở nên lợi hại nên muốn kéo người về?

Nếu bọn họ cầu xin Mặc, thậm chí là người nhà của Mặc tìm tới Mặc cầu xin, Mặc có tha thứ cho họ không?

Không được! Tuyệt không thể để họ cướp Mặc đi!

Mặc là của hắn, là của Cửu Nguyên, đừng nói tới người tộc Diêm Sơn, ngay cả Tổ Thần tới cướp hắn cũng dám đánh với ổng một trận.

“Có phải cậu tính giúp bọn họ không?” Nguyên Chiến thầm hận không thể giết sạch người tộc Diêm Sơn, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh. Điều này không giống như lúc hắn giúp đỡ Nguyên Tế, khi ấy hắn muốn nhập người Nguyên Tế vào Cửu Nguyên, vậy nếu người tộc Diêm Sơn muốn mang Mặc đi? Mặc sẽ làm thế nào?

Nghiêm Mặc còn chưa gật đầu thì Nguyên Chiến đã nói thêm một câu: “Bây giờ cậu là tư tế Cửu Nguyên.”

Nghiêm Mặc nhướng mày, có ý gì đấy?

Nguyên Chiến còn nhớ rõ đối phương từng nói muốn rời đi, thậm chí hắn nghĩ có khi nào Nghiêm Mặc muốn vứt bỏ Cửu Nguyên để chạy về tộc Diêm Sơn làm tư tế không? Tình trạng của tộc Diêm Sơn bây giờ rất tệ, nhưng Mặc hoàn toàn có năng lực dẫn bọn họ đi tìm mỏ muối mới, có lẽ chính là biển mà lúc trước cậu ấy từng nói. Mà có Nghiêm Mặc, tộc Diêm Sơn sẽ mau chóng trở nên cường đại, dân cư không đủ, bọn họ có thể trao đổi nô lệ giống như Cửu Nguyên từng làm.



“Anh đang lo lắng điều gì?” Nghiêm Mặc nhìn ra được người đàn ông này đang bất an trong lòng, liền theo bản năng mà vuốt ve mu bàn tay hắn.

Nguyên Chiến lật tay lại, cầm lấy tay hắn: “Bây giờ cậu có còn muốn rời khỏi Cửu Nguyên không?”

Nghiêm Mặc lập tức hiểu được, hoá ra người này cho rằng người tộc Diêm Sơn tới tìm thì hắn sẽ bỏ trốn theo người tộc Diêm Sơn. Mà hắn thật tình không hề nghĩ tới, tên này vẫn luôn lo lắng vấn đề đó.

Có phải hắn nên cho người này một viên thuốc an tâm không? Tỷ như nói…

“Anh không nỡ bỏ tôi tới vậy sao? Yên tâm, dù tôi có muốn rời khỏi Cửu Nguyên thì cũng sẽ dẫn anh theo, anh chính là bạn đồng hành tốt nhất khi đi chu du ở những vùng đất lạ, có thể giết người đi săn, xây nhà tìm đường, tôi sẽ bớt được rất nhiều việc, đầu tiên là không cần dựng lều cắm trại, huống hồ chi chiến sĩ thần huyết cấp bảy cũng không dễ tìm như vậy.”

“Cậu chỉ thích năng lực của tôi thôi à? Nếu tôi không phải chiến sĩ thần huyết cấp bảy có năng lực khống chế đất, thì cậu sẽ không muốn ở bên tôi hả?” Vẻ hung dữ bắn ra từ trong mắt Nguyên Chiến.

Nghiêm Mặc vươn tay, túm lấy má tên thanh niên kéo ra hai bên: “Tôi muốn bao nhiêu chiến sĩ thần huyết mà chẳng được? Anh cho rằng cấp bảy là hiếm lạ lắm hả? Có tin tôi lại tìm thêm một viên đá Thần Huyết nữa nhét vào bụng ai đó, là có thể cấp tốc bồi dưỡng ra một chiến sĩ cấp cao không? Hử?”

Đáp Đáp đảo mắt nhìn qua bên này, Đinh Phi vội che mắt gã lại không cho gã dòm. Đáp Đáp đẩy vài lần, bực mình, nhào lên đánh lộn với Đinh Phi.

Đại Hà tặng cho mông mỗi người một cú đạp, bảo bọn họ có muốn đánh lộn thì cút ra xa một chút. Lúc có Nguyên Chiến ở đây, thông thường anh đều không ở gần tư tế đại nhân.

Nghiêm Mặc nhìn hai người bên kia đang quần nhau như cái bánh quai chèo, liền tay buông ra, tâm tình vui vẻ.

Nguyên Chiến mặc kệ bên kia đang ầm ĩ thế nào, hắn túm lấy cằm Nghiêm Mặc xoay về phía mình, khó chịu nói: “Nhìn bên này.”

Nghiêm Mặc nhìn hắn, cười với hắn, cười vì vừa rồi không hiểu sao lại nói mấy lời âu yếm đó.

Nguyên Chiến liếm môi, đột nhiên nghiêng đầu cắn một cái lên miệng cậu thiếu niên.

“Ngao ——!” Đáp Đáp bỗng dưng phát ra tiếng kêu quái dị, hưng phấn tới mức đè được Đinh Phi xuống đất.

Đinh Phi phát hiện ra bất thường, vội đá gã té lộn nhào, sau đó vọt tới chỗ Đại Hà méc, kỳ thật cậu muốn méc với tư tế đại nhân hơn, nhưng bây giờ cậu không dám đi qua.

Đáp Đáp không bị ai áp chế, liền bò dậy vọt tới cạnh Nghiêm Mặc, thò đầu qua muốn ịn môi lên mặt hắn, nhưng chưa kịp làm thì đã bị Nguyên Chiến bóp cổ thảy ra ngoài cửa lớn.

Ngoài cửa, Hắc Kỳ vừa lúc cầm loại muối tốt nhất của mình sang, thiếu chút nữa tông trúng Đáp Đáp.

Nguyên Chiến chỉ tay, nói: “Chờ trước đã.”

Hắc Kỳ nhìn qua bên phải, không biết đối phương đang nói chuyện với mình hay là nói với gã to con bên cạnh nữa, nhưng thấy Đáp Đáp đứng ở cửa không nhúc nhích, anh cũng do dự theo, không dám tiến vào.

Trong phòng, Nguyên Chiến nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình cho tư tế đại nhân nghe: “Không cho cậu đi theo bọn họ, không cho cậu làm tư tế Tộc Diêm Sơn, dù bọn họ có năn nỉ cậu cũng không được. Có thể nhận họ vào Cửu Nguyên, nhưng phải bắt họ làm khảo nghiệm giống người Nguyên Tế.”

Tôi họa có điên mới đi theo người tộc Diêm Sơn! Nghiêm Mặc kiềm chế xúc động muốn trợn mắt, thấp giọng nói: “Anh có biết người thanh niên ngoài cửa là ai không?”

“Ai?”

“Anh tôi! Anh ruột!”

Nguyên Chiến: “…Anh cậu có thể không cần làm khảo nghiệm, tôi có thể tự mình giúp anh ta xây một căn nhà kiên cố. Còn nữa, anh ta gầy như vậy, ngày mai tôi bảo Đinh Phi đưa thịt cho anh ta ăn.”

“Phụt! Ha ha!” Nghiêm Mặc cười ra tiếng: “Không cần anh phải đặc biệt chăm lo đâu, tạm thời tôi không muốn nhận thân.”

“Được!” Nguyên Chiến mừng rỡ. Hắn không cảm thấy tư tế của mình máu lạnh, ích kỷ, không có thân tình gì gì đó, vốn dĩ quan niệm gia đình của người nguyên thủy đã không mạnh, ăn chung ở chung với anh em cũng được, hoặc cắt đứt quan hệ cũng không sao cả. Lại nói, lúc ấy Mặc bị người nhà và tộc nhân của mình vứt bỏ, hiện giờ không muốn nhận thân với bọn họ cũng là bình thường thôi.

“Không phải bởi vì bọn họ đã từng vứt bỏ tôi.” Nghiêm Mặc vừa thấy vẻ mặt của hắn liền biết ngay hắn đang nghĩ gì: “Hắc Kỳ và Hắc Tư… Là anh hai với anh ba của tôi, lúc tôi còn ở tộc Diêm Sơn tên là Hắc Giảo.”

Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến, thấy vẻ mặt hắn không có gì thay đổi, mới nói tiếp: “Lúc ấy bọn họ cũng không muốn vứt bỏ tôi đâu, nhưng vì không để dã thú đuổi theo, cũng vì để người tộc Trệ không đuổi theo, lúc ấy chỉ cần là người bị thương nặng thì đều phải bỏ lại, đây là mệnh lệnh của tộc trưởng và tư tế, bọn Hắc Kỳ không dám trái lời, mà tôi lúc ấy cũng bị thương quá nặng, nếu không phải Tổ Thần thương xót cho tôi, thì tôi chưa chắc đã được anh nhặt về.”

“Ừ, cậu là do tôi nhặt về.”

“Mấy câu đó anh không cần lặp lại đâu!” Nghiêm Mặc trừng hắn, rồi lại dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Mặt khác, có một chuyện tôi muốn nói với anh.”

Hắn nghĩ, kỳ thật người tộc Diêm Sơn và người nhà Hắc Giảo rất dễ giải quyết, nếu hắn không chủ động thừa nhận, thì chẳng ai dám chỉ vào mũi hắn nói hắn là Hắc Giảo người tộc Diêm Sơn cả. Thế giới này không giống kiếp trước của hắn, có thể nghiệm chứng AND để làm rõ quan hệ thân thích của hắn với Hắc Kỳ.

Vấn đề ở đây là Nguyên Chiến!



Trước mắt, người biết hắn đến từ tộc Diêm Sơn chỉ có Nguyên Chiến và Mãnh, tạm thời không nói tới Mãnh, Nguyên Chiến chắc chắn là không dễ lừa.

Sự việc đã bị hiểu lầm ngay từ khi bắt đầu, bọn Nguyên Chiến, Thảo Đinh thấy hắn biết chữa bệnh chữa thương lại hiểu về thảo dược, liền cho rằng hắn là đệ tử tư tế tộc Diêm Sơn, mà hắn cũng ngầm thừa nhận cái thân phận này, sau đó bịa chuyện với Nguyên Chiến và Nhị Mãnh để giải thích năng lực của mình là từ đâu tới, rồi mượn cái thân phận này luôn.

Mà điều đó để lại một vấn đề, chính là, nếu tư tế tộc Diêm Sơn chưa chết, bọn họ gặp phải đối phương, hai bên cùng đối chất, thân phận đệ tử tư tế của hắn sẽ bị lột trần.

“Chuyện gì? Cậu nói đi.” Tâm tình Nguyên Chiến vô cùng tốt.

Điều này ngay cả Đáp Đáp cũng nhìn ra, lén lút đi men theo góc tường chui vào nhà, có điều lần này gã không dám tới gần Nghiêm Mặc nữa.

Hắc Kỳ xấu hổ đứng ở ngoài, không biết nên đi vào, hay nên tiếp tục chờ.

Nghiêm Mặc nhìn ra ngoài một cái, sau đó quay đầu lại nói: “Thật ra tôi không phải đệ tử tư tế tộc Diêm Sơn.”

“Ồ.”

Ồ? Chỉ như vậy? Nghiêm Mặc bóp đùi Nguyên Chiến: “Anh không cảm thấy kỳ quái chút nào sao?”

“Có gì mà kì quái?” Nguyên Chiến đè cái tay đang bóp đùi mình lại, hắn sợ mình sẽ nhịn không được: “Nếu lúc trước cậu không nói mình là đệ tử tư tế thì làm sao giải thích được việc cậu biết xem bệnh chữa thương? Cậu cũng đâu thể nói ngay với bọn tôi là những tri thức mà cậu có được đều do Tổ Thần đích thân truyền thừa.”

Nghiêm Mặc rút tay ra, vỗ tay: “Anh nói quá đúng! Chính là nguyên nhân này!” Không cần tôi phải biên soạn.

“Còn nữa, bởi vì từ nhỏ tôi đã được Tổ Thần tự mình truyền thừa, trong đầu đều nhét rất nhiều thứ, vì thế, trước ngày tộc Trệ đánh vào, tôi vẫn luôn đần độn, ngày nào cũng sống như một tên đầu đất chỉ biết ăn uống chơi đùa. Đối với bọn Hắc Kỳ, tôi biết bọn họ là người nhà của tôi, đối xử với tôi cũng rất tốt, nhưng nhiều năm như vậy tôi tựa như một người khác mà nhìn họ, bởi vậy tôi rất khó sinh ra tình cảm với bọn họ.”

Tốt nhất là đừng có tình cảm! Cậu chỉ cần có tình cảm với tôi và con của chúng ta là được. Nguyên Chiến ra vẻ lơ đãng mà hỏi một câu: “Có phải cậu từng có một đứa con không?”

Nghiêm Mặc thật muốn xoa trán, biên soạn một lời nói dối là việc rất mệt mỏi, sơ hở của hắn kỳ thật rất nhiều, Nguyên Chiến chưa chắc sẽ nhìn ra, nhưng tên này rất phúc hắc, nhìn ra rồi cũng sẽ không nói gì cả, chẳng qua lâu lâu lại nhắc nhở hắn một chút, giống như bây giờ.

“Anh muốn nghe tôi nói cái gì đây? Nói rằng tôi là Hắc Giảo nhưng cũng không phải Hắc Giảo? Anh nghĩ tôi giống cái tên già xâm chiếm…”

“Tôi chưa từng nghĩ cái gì hết!” Nguyên Chiến đột nhiên cắt ngang lời hắn, không cho hắn nói hết: “Cậu chính là cậu, tôi chỉ cần biết cậu là Nghiêm Mặc là được.”

Nghiêm Mặc không thể không thừa nhận rằng mình đã có một chút cảm động: “Anh yên tâm, tôi không giống tên Thu Thực giả kia cho lắm.”

Một người là hợp pháp, một kẻ là bất hợp pháp.

“Có lẽ Tổ Thần vì muốn tôi trở thành một tư tế tốt, nên trong lúc ngủ mơ ông đã cho tôi trải qua sự sống và cái chết một lần. Không phải kiểu giấc mộng vừa tỉnh đã quên, mà là khiến tôi cảm thấy mình thật sự sống qua một kiếp.” Nghiêm Mặc tin Nguyên Chiến, nhưng cũng không muốn để lại tai hoạ ngầm cho mình. Có lẽ một ngày nào đó mai sau, hắn có thể nói ra bí mật hắn đã xuyên không, nói ra sự tồn tại của sách hướng dẫn và trừng phạt của thần thực chất là do đâu, nhưng đó chắc chắn sẽ là một ngày thật lâu thật lâu về sau, thậm chí hắn còn không biết có ngày đó hay không.

Nguyên Chiến giật mình, đây lần đầu tiên hắn nghe nói đến chuyện như vậy.

“Trong giấc mộng đó, tôi được thần ban cho một đứa con, tôi đặt tên nó là Đô Đô, nó rất đáng yêu, rất hiền lành, cực kỳ nghe lời và hiểu chuyện.” Vẻ bi thương và nhung nhớ chợt lóe lên trong mắt Nghiêm Mặc.

Nguyên Chiến vẫn luôn nhìn hắn đương nhiên không hề bỏ qua, hắn nói: “Mà bây giờ Tổ Thần đã trao đứa bé đó cho cậu, còn một lần tặng cho hai đứa!”

“…Ừ, cảm ơn Tổ Thần.”

Nguyên Chiến tò mò: “Trong giấc mộng đó cậu sống bao nhiêu năm?”

“Ba mươi chín năm.”

Nếu là kiếp trước hắn mà nghe thấy có người qua đời ở cái tuổi này hắn nhất định sẽ cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì người đó chết quá sớm, nhưng nhận thức về tuổi thọ của con người trong thế giới này lại khác, Nguyên Chiến còn nói: “Rất dài, nhiều người còn không sống được ba mươi năm.” Chẳng trách cách cậu nói chuyện và làm việc đều không giống một thiếu niên.

Cuối cùng Nghiêm Mặc đã có thể nói ra lời hắn luôn muốn nói: “Nên tôi lớn hơn anh đó, lớn hơn rất nhiều, về sau anh phải tôn kính tôi một chút nghe chưa! Đừng có suốt ngày đòi ngủ rồi làm cái gì gì đó với tôi.”

“Tôi không có chê cậu già đâu.” Nguyên Chiến nhếch miệng cười bỉ ổi.

“Cút!”

Cuối cùng cũng biên soạn xong lai lịch của mình, Nghiêm Mặc không còn nỗi lo âu nào nữa, nên cũng yên tâm xử lí người nhà Hắc Giảo.

Bây giờ mặc kệ đối phương có nhận ra hắn hay không. Mặc kệ đối phương có muốn kéo hắn về bộ lạc hay không, hắn cũng không bị ảnh hưởng gì, bởi vì quyền chủ động đã hoàn toàn nằm trong tay hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau