Dị Thế Lưu Đày

Chương 305: Bộ lạc Đại Áo

Trước Sau
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Độc của Đinh Phi cậu có giải được không?”Phía trước có ánh sáng của đuốc, theo sau là mười mấy người đứng dựa vào nhau cùng lui vào hang động.

Nghiêm Mặc cảm thấy bên thân xuất hiện hơi thở quen thuộc.

Nguyên Chiến đã im lặng không một tiếng động xuất hiện bên cạnh hắn, Băng và Đinh Ninh đều không phát hiện ra.

Nghiêm Mặc quay đầu, Nguyên Chiến đè môi hắn lại ý bảo hắn đừng phát ra tiếng.

Băng cảm nhận được cái gì, nhanh chóng kéo cung xoay người. Đinh Ninh cũng xoay người theo.

Nguyên Chiến ra hiệu ‘khoan đã’ với hai người, rồi lại biến mất.

Băng chậm rãi thu cung tên, Đinh Ninh thì mím môi.

Không gian này rất lớn, phạm vi chiếu sáng của đuốc hữu hạn, những người đó vẫn chưa phát hiện ra họ.

Nghiêm Mặc thấy Đinh Phi.

Đinh Phi bị một thứ kỳ quái kẹp cổ, có một kẻ đang giữ chặt anh ta, những kẻ khác thì lấy hai người họ làm trung tâm mà bao vây, cảnh giác với xung quanh.

Trong mười mấy người vào đây có hơn phân nửa quay đầu về phía lối đi như đang đề phòng cái gì đó.

Có vài người dùng đuốc múa may quanh thân mình, muốn tìm ra kẻ địch vô hình.

“Trưởng lão Hạo, ngài xem!” Trong số họ có người phát hiện ra đống cá rắn chồng thành đống ở sát vách hang.

Những người khác cùng nhìn về phía đống cá rắn: “Nhiều quá, ai có thể giết nhiều như vậy?”

Đột nhiên, kẻ đang ghìm Đinh Phi lẫn Đinh Phi đứng ở giữa đám người bỗng chìm vào lòng đất chỉ trong nháy mắt, những người đưa lưng về phía họ không một ai phát hiện.

“Đừng nhìn nữa! Con quái thú kia có còn sống không?”

“Không thể nào. Tôi thấy nó ngã xuống khỏi cái cầu đá, bên dưới là hồ sâu.”

“Đừng lo tới con quái thú nữa, cẩn thận dưới chân, có thứ gì đó tấn công từ bên dưới!”

“Khoan đã! Tử Chân đâu? Người cậu ấy bắt được đâu?”

Đám người nhốn nháo, người và con tin mà bọn họ vây ở chính giữa đã biến mất.

“Suỵt! Im lặng!” Một giọng nam nghe qua là biết người đứng tuổi cất lên.

Đám người lập tức im lặng.

Một lát sau, giọng nói kia hô lên: “Cẩn thận! Nơi này còn có người khác!”

Hơn mười người lập tức chỉa vũ khí ra ngoài, cẩn thận giơ đuốc xoay một vòng dòm chừng, đề phòng xung quanh.

“Kiệt ——!” Cửu Phong bay xẹt qua đầu bọn họ, giật được một đống tóc.

“A a a!” Đám người kêu thảm thiết, chắc là bị bứt một phát cả bó tóc nên đau thốn.

“Là con chim kia! Là con quái điểu đó! Giết nó!”

“Vèo vèo vèo!” Hơn mười thứ vũ khí trông như cái mâm tròn được ném lên không trung, bay về phía Cửu Phong.

Cửu Phong tự do lách người khỏi đám mâm tròn, còn cố ý phun lưỡi dao gió làm đám mâm tròn đổi hướng, khiến chúng nó bay ngược trở lại tấn công chủ nhân của mình.

“Cửu Phong, đừng nghịch nữa, lại đây.” Nghiêm Mặc giương giọng hô.

Bị phát hiện rồi, vậy cũng không cần phải giấu đầu giấu đuôi.

“Ai? Kẻ nào đang ở đó?” Có người cả kinh kêu lên, hướng đuốc về phía giọng nói truyền tới.

“Các người là ai? Nơi này là lãnh địa của bộ lạc Đại Áo, các người muốn đối địch với bộ lạc Đại Áo?” Giọng nam đứng tuổi lại cất lên.

Cửu Phong vừa phát ra tiếng cười quái dị vừa bay về phía Nghiêm Mặc, nó cảm thấy mấy cái mâm tròn mà lũ quái hai chân ném chơi rất vui.

Nguyên Chiến đưa Đinh Phi về, xuất hiện trước mặt Nghiêm Mặc, trên cổ Đinh Phi còn có một cái càng cua tròn tròn, to đùng, trông rất kỳ quái.

Nguyên Chiến đỡ thân thể đang hôn mê của Đinh Phi, để cậu đứng thẳng: “Có lẽ đã trúng độc.”

Nghiêm Mặc đầu đội Cửu Phong, giơ tay sờ sờ cái càng cua: “Đây là… vũ khí của họ?”

Phía đối diện truyền đến tiếng la: “Này! Rốt cuộc các người là ai? Vì sao lại vào động cá bò cạp rắn?”

Cá bò cạp rắn? Cái tên này rất tượng hình.

Nguyên Chiến làm như không nghe thấy đối phương kêu la, trả lời Nghiêm Mặc: “Đúng vậy. Tên bắt Đinh Phi có năng lực rất kỳ lạ, tay hắn có thể biến thành càng cua, có điều càng của hắn dạng tròn, chỉ cần khép lại, chắc có thể cắt được đầu người, hơn nữa, tôi nghi càng của hắn có độc.”

“Vậy là anh chặt tay người kia rồi?” Nghiêm Mặc thấy mớ răng cưa của cái càng đã ghim vào cổ Đinh Phi, có điều không có ghim sâu, cổ Đinh Phi chỉ ứa ra chút máu mà thôi, nhưng màu máu hình như đen đi.

Ngoại trừ cái càng này, bụng Đinh Phi cũng có vết thương, máu đen thấm ra ngoài áo của cậu ta.



Nguyên Chiến: “Ừ.”

“Đáp Đáp đâu?” Đừng nói Đáp Đáp rơi vào hồ nước chết đuối nha? Sao có thể!

“Tôi bảo gã ra ngoài kiểm tra xem gần đây có ai không.”

Nghiêm Mặc kêu Đinh Ninh đốt một cây đuốc, đầu tiên là kiểm tra hô hấp của Đinh Phi, rồi vạch mí mắt cậu ta ra xem, sau đó bảo Nguyên Chiến thả người xuống đất, nâng nửa người trên của cậu ta dậy, rồi xử lý vết thương trên bụng Đinh Phi trước.

Đinh Ninh thấy em trai mình bị thương nặng như vậy, hai mắt như muốn bốc hỏa.

Nghiêm Mặc bảo Đinh Ninh qua đây hỗ trợ: “Có được không? Tôi muốn anh đủ bình tĩnh.”

Đinh Ninh thận trọng gật đầu: “Được.” Rồi lo lắng hỏi: “Mặc đại, có thể tách thứ này ra khỏi cổ em tôi không?”

Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến đỡ lấy thân thể Đinh Phi, sau đó vươn tay muốn rút cái càng ra.

“Ta khuyên cậu tốt nhất là đừng động vào! Nếu chủ nhân của chiếc càng này không chủ động buông ra, thì nọc độc trong răng cưa sẽ lập tức rót hết toàn bộ vào thân thể người này.” Giọng nam đứng tuổi kia lại cất lên.

Nghiêm Mặc dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn đám người đang tới gần mình.

Đối phương dừng lại ở một khoảng cách không xa không gần.

Nghiêm Mặc vừa đánh giá đối phương, vừa hỏi: “Bộ lạc Đại Áo? Vì sao lại làm hại tộc nhân của tôi?”

“Vậy vì sao các người lại đi vào lãnh địa của bọn tôi! Vì sao bắt tộc nhân của bọn tôi? Các người còn tấn công bọn tôi trên đường đi!” Một giọng nam đầy phẫn nộ truyền ra từ trong đám người.

“Trên đường đi?” Nghiêm Mặc nhướng mày.

“Tử Thanh, câm mồm!”

Khi Nghiêm Mặc đánh giá đối phương, đối phương cũng đang đánh giá bọn hắn.

Ngoại trừ người đàn ông trẻ tuổi đang hôn mê, bọn họ còn thấy một ông lão lớn tuổi vóc người nhỏ bé.

Cách ăn mặc của bốn người này khiến người của bộ lạc Đại Áo không dám xem thường, đồng thời, cách ăn mặc của bốn người này rõ ràng không phải người do bộ lạc Duy Sắt đối địch với bọn họ phái tới.

Mà ông lão cất tiếng nói chuyện rõ ràng có thân phận cao hơn những người khác, không chỉ vì đồ đạc mà ông ta mặc có chất lượng tốt nhất, còn bởi vì khí chất và bề ngoài của ông ta.

Bọn họ đã lâu lắm rồi không gặp ai già như vậy, tóc đều đã bạc, cơ thể cũng gầy ốm, tựa hồ như đã bước vào cái tuổi gần đất xa trời, nhưng hai mắt của ông vẫn trong trẻo rõ ràng, nét mặt hòa ái, không có loại nghiêm trang hà khắc như những kẻ bề trên mà họ thường thấy.

Này hẳn là một vị trưởng giả cơ trí, người của bộ lạc Đại Áo nghĩ.

Các chiến sĩ Đại Áo tách ra, từ trong đám người có người đàn ông đứng tuổi, tóc hoa râm nhưng cơ bắp trên thân vẫn còn rất chắc nịch: “Trưởng giả tôn kính, ta là trưởng lão của bộ lạc Đại Áo, Hạo, có thể nói cho ta biết, các ông đến từ đâu không?”

Nghiêm Mặc đang xử lý vết thương trên bụng Đinh Phi nghe thấy cái xưng hô này hơi sửng sốt một giây, ngay sau đó mỉm cười: “Tôi cần biết vì sao các người lại làm hại đến tộc nhân của tôi trước.”

“Rõ ràng là các người ra tay trước! Các người còn giết nhiều người của bọn tôi như vậy!” Các chiến sĩ Đại Áo căm giận gào lên.

“Trưởng lão Hạo, chúng ta liều mạng với bọn họ!”

“Đúng vậy! Liều mạng!”

“Đủ rồi! Câm miệng hết cho ta!” Trưởng lão Hạo quát khẽ, nâng tay lên ngăn cản tên tộc nhân đứng gần mình nhất, tiếp tục nói.

Con quái thú kia và tên thanh niên biết phóng lửa này còn đỡ, bọn họ có thể đối phó được, nhưng trong số những người này còn có một người lợi hại hơn, có thể khiến họ biến mất không một tiếng động, con quái điểu còn có tốc độ cực nhanh, đĩa bay của họ không cách nào đánh trúng nó! Hiện giờ mà trở mặt với những người này hiển nhiên không phải hành vi sáng suốt.

Trưởng lão Hạo ổn định lại cảm xúc của mình, cố gắng nói chuyện một cách ôn hòa: “Bọn ta không cố ý làm hại tộc nhân của ông, chẳng qua, mùa này có rất ít người đến đây, chiến sĩ bọn ta vừa thấy con dã thú kia và tộc nhân của ông, còn tưởng họ là người của bộ lạc Duy Sắt. Chờ khi bọn ta phát hiện ra người thanh niên ấy không phải, thì con quái thú kia đã cắn vài chiến sĩ của bọn ta, bọn ta đành phải chiến đấu để bảo vệ mình.”

“Grào ——!” Đáp Đáp xuất hiện ở lối ra vào, gầm lên đầy giận dữ.

“Mẹ nó! Con quái thú kia còn sống kìa!” Các chiến sĩ Đại Áo lại lần nữa căng thẳng.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, vẫy tay với Đáp Đáp: “Đáp Đáp, Đinh Phi đã được cứu về rồi, lại đây thuật lại mọi chuyện cho tôi nghe.”

Đáp Đáp vọt nhanh tới, vừa tới nơi liền biến thành hình người.

Đám người của bộ lạc Đại Áo hít ngược một hơi lạnh, bọn họ chưa thấy dã thú biến thành người bao giờ.

Đáp Đáp rất phẫn nộ, chỉ tay vào đám người Đại Áo, miệng ngao ngao không ngừng.

Nghiêm Mặc cạn lời: “Anh không thể nói ngôn ngữ thông dụng à?” Lấy một cái váy da từ túi không gian ra, để Đáp Đáp mặc vào.

Mỗi lần Đáp Đáp biến thân là sẽ mất một cái váy da, có khi Đinh Phi và hắn thấy thì sẽ nhặt về giúp gã, có khi không thấy thì cái gã rậm lông này vẫn trơ mặt mo ra, để tồng ngồng như thế nghênh ngang đi tới đi lui trong bộ lạc, ngay cả trong mùa đông cũng vậy.

Nhắc đến mùa đông, hình như Đáp Đáp rất thích biến thành hình thú, có vẻ như làm vậy rất ấm áp?

Nguyên Chiến buồn cười: “Gã méc xong chưa? Nói cái gì thế?”

“Anh ta nói những người này vừa nhìn thấy bọn họ liền phóng mâm tròn ra muốn giết bọn họ, Đinh Phi vừa chống đỡ vừa hỏi họ là người nào, nhưng những người này lại không nói cái gì hết, Đinh Phi bị tên đàn ông có một tay có thể biến thành càng cua bắt được, còn anh ta thì không địch lại nên rơi xuống vực nước bên dưới cái cầu đá.” Nghiêm Mặc không thuật lại mấy câu chửi rủa của Đáp Đáp, còn nhiều lần bảo những người này là người xấu, muốn giết sạch bọn họ.

A, hình như hắn ngửi thấy mùi máu. Đến từ người Đinh Phi hay Đáp Đáp?

Chờ khi Nghiêm Mặc xử lý vết thương trên bụng Đinh Phi xong, hắn mới nhìn về phía đám chiến sĩ Đại Áo: “Bây giờ sự tình đã rõ ràng, cũng không phải là tộc nhân bọn tôi ra tay trước, mà là các người vừa đến, một câu cũng không hỏi đã ra tay giết chóc.”

Băng kéo cung tên, mà Đinh Ninh lúc nào cũng tốt tính nay mang vẻ mặt âm trầm, trong tay phải xuất hiện một quả cầu lửa.

“Khoan đã!” Trưởng lão Hạo nhanh chóng giơ tay lên: “Ta nghĩ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó. Tộc nhân của ta bị tập kích trên đường đi, khi bọn ta nhận được tin tức thì chạy tới nơi này, nhưng dọc đường đi lại không thấy kẻ địch đâu, chờ khi bọn ta tới đây, thì thấy tộc nhân của ông ở trong hang động cá bò cạp rắn, hang động này rất quan trọng đối với bộ lạc bọn ta, mà tộc nhân trông coi hang động của bọn ta lại không thấy đâu, vì thế bọn ta mới nghĩ người của ông giết tộc nhân bọn ta, nên bọn ta muốn ra tay báo thù.”

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau, xem ra bọn họ tới đây thật không đúng lúc, cũng có thể nói là quá trùng hợp.



“Xem ra thật sự là hiểu lầm. Chúng tôi vì tránh gió tuyết nên mới vào sơn động này, bên ngoài lẫn bên trong hang động, chúng tôi đều không gặp bất kỳ ai, chỉ thấy trước cửa hang có không ít củi đốt.”

“Đám cá bò cạp rắn đó đều là do các ông bắt?”

Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, liền nói thật: “Đúng vậy. Ông xem, chúng tôi chỉ muốn nghỉ ngơi ở chỗ này mà thôi, chứ nếu chúng tôi là kẻ giết người, thì sẽ không giết người rồi còn ở lại ăn cá nướng.”

Trưởng lão Hạo trầm mặc, tựa hồ như ngẫm nghĩ điều gì.

Một người đàn ông đứng phía sau ông bước lên trước một bước: “Trưởng lão Hạo, dù là vậy, bọn họ cũng đã giết không ít người của chúng ta! Chẳng lẽ cứ cho qua như vậy?”

“Những người đó chưa có chết.” Nguyên Chiến đột nhiên nói.

Trưởng lão Hạo mở to mắt, mừng rỡ hỏi lại: “Anh nói, các tộc nhân đã biến mất của bọn ta vẫn chưa chết?”

“Bao gồm cả tên bị Đáp Đáp cắn trọng thương.”

Trưởng lão Hạo lập tức nói: “Ta có thể giải độc cho tộc nhân của anh, nhưng anh cũng phải trả tộc nhân lại cho bọn ta.”

“Grào!” Đáp Đáp không muốn, gã cũng bị thương.

Nghiêm Mặc nhớ đến mùi máu tươi vừa rồi ngửi được, liền bảo Đáp Đáp xoay người, lúc này mới phát hiện ra trên lưng và đầu vai của gã có rất nhiều vết cắt.

Nghiêm Mặc sầm mặt, lấy thuốc bột và nước trong ra, kêu Đáp Đáp lại đây bôi thuốc.

Đáp Đáp đi qua rồi quay lưng lại cho Nghiêm Mặc bôi thuốc, mắt vẫn trợn lên trừng các chiến sĩ Đại Áo, miệng còn phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.

Trưởng lão Hạo và các tộc nhân của mình cũng nhìn nhau, nếu vừa rồi bọn họ còn muốn liều mạng với nhóm người này, thì bây giờ, sau khi biết tin tộc nhân của mình vẫn chưa chết, bọn họ cũng chỉ muốn cứu các tộc nhân về mà thôi.

Nhưng bây giờ, thứ duy nhất trên tay bọn họ có thể dùng để trao đổi cũng chỉ có thuốc giải độc, tiếp theo còn phải xem nhóm người đó có quan tâm tới thanh niên đang hôn mê kia hay không.

Khi Nghiêm Mặc xử lý vết thương cho Đáp Đáp, Nguyên Chiến thấp giọng hỏi hắn: “Độc của Đinh Phi cậu có giải được không?”

Nghiêm Mặc cũng thấp giọng trả lời: “Cần một chút thời gian, tôi phải biết đó là độc gì mới được, nếu trong tay tôi hiện giờ không có đúng thuốc trị, thì tôi phải chế tạm thuốc thay thế, nhưng có khi thảo dược trong tay tôi bây giờ chưa chắc đủ.”

Nguyên Chiến hiểu rồi, vỗ vỗ vai Đinh Ninh, bảo anh không cần lo lắng, rồi lập tức chìm vào trong đất, một lát sau, trên mặt đất xuất hiện mười một tên bị đất đá trói chặt.

“Trưởng lão Hạo!” Mười một người kia không bị bịt miệng, thấy tộc nhân của mình liền biết có hi vọng được cứu, vội vàng mở miệng kêu.

Đám người trưởng lão Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm, tộc nhân bọn họ thật sự còn sống, chẳng qua tình trạng của một vài người khá tệ, họ gục đầu không biết là sống hay chết.

Nguyên Chiến ‘tốt bụng’ trả mấy tên bị Đáp Đáp cắn trọng thương lại cho đám người Đại Áo.

“Lấy thuốc giải độc ra đây, nếu hữu dụng, tôi sẽ thả số người còn lại.” Bây giờ Nguyên Chiến đã có thể thu liễm uy áp của chiến sĩ cấp cao, nếu hắn không muốn, người khác sẽ không thể phát hiện ra hắn là chiến sĩ cấp cao.

Nhưng dù người Đại Áo không phát hiện hắn là chiến sĩ cấp cao, thì cũng biết người này không dễ chọc, vừa rồi chính người này đã diệt hết một nửa người của họ.

Trưởng lão Hạo chỉ tay vào tám tên ‘thổ dân’ còn lại: “Thanh niên vừa rồi bắt tộc nhân của anh, Tử Chân, cậu ta có thể giải độc, đó là càng của cậu ta, để cậu ta giải độc và thu càng lại sẽ nhanh hơn.”

Đám người Nguyên Chiến cùng nhau nhìn về phía một tên ‘thổ dân’ trong đó.

Thanh niên tên Tử Chân có chút khó chịu nói: “Người này bẻ gãy tay tôi!”

Nghiêm Mặc xử lý vết thương cho Đáp Đáp xong, đang xem xét cái càng kẹp trên cổ Đinh Phi, nghe vậy liền nói mà không thèm ngẩng đầu lên: “Tôi nghĩ tay anh hẳn có thể mọc lại được.”

Hắn kiểm tra đường gãy của cái càng, không giống như bị bẻ gãy, mà như đuôi thằn lằn, đứt đoạn rất gọn và nhanh, không có vết máu, không có vết xương gãy, mà giống như tách ra khỏi khớp xương.

Tử Chân im miệng, một lát sau mới không cam lòng nói: “Ông cho rằng mọc tay mới rất nhanh à? Vừa phải tốn thời gian mà lại còn rất đau!”

Nghiêm Mặc nổi lòng tò mò, nhìn về phía hắn: “Nếu tôi bảo anh lấy cái càng về thì anh có thể nối lại luôn, đúng không?”

Tử Chân nhìn về phía trưởng lão Hạo.

Trưởng lão Hạo yên lặng gật đầu với hắn.

Tử Chân nhìn Nghiêm Mặc: “Tôi thu càng lại, giải độc cho tộc nhân của ông, ông thả tất cả các chiến sĩ của tôi ra, đồng thời thề không được hãm hại bọn tôi!”

Nghiêm Mặc bật cười: “Không cần phải thề, chỉ cần các người không có ý xấu, chiến sĩ của tôi đương nhiên sẽ không tùy tiện giết người.”

Tử Chân lại nhìn về phía trưởng lão Hạo.

Nguyên Chiến mất kiên nhẫn nói: “Nhanh lên! Tôi cũng có thể ép các người cứu người, không cứu thì giết từng tên một cho đến khi cứu thì thôi, hay các người thích phương thức đó hơn?”

Trưởng lão Hạo vội vàng ra hiệu cho Tử Chân.

Tử Chân nhìn đống bùn đất cứng ngắc đang bọc lấy mình: “Tôi sẽ giải độc cho tộc nhân các anh, bây giờ có thể thả tôi ra không?”

Nghiêm Mặc cảm thấy rất có hứng thú đối với năng lực huyết mạch của bộ lạc này, khi Tử Chân giơ tay chạm vào chỗ đứt gãy của cái càng, hắn đứng sát bên cạnh nhìn chằm chằm.

Sau đó Tử Chân thật sự nối lại cái càng vốn đã đứt rời khỏi thân thể mình, khi Tử Chân dùng cái tay khác biến thành càng cua, nhẹ nhàng gắp cổ Đinh Phi ra, thì cánh tay bên phải của hắn đã trở về hình dạng tay người.

Đinh Phi tỉnh lại.

“Ngao!” Đáp Đáp dùng đầu củng nhẹ cậu một cái.

Đinh Phi rên rỉ một tiếng, ôm bụng mình: “Đại nhân…”

“Suỵt, anh cần nghỉ ngơi.” Nghiêm Mặc sờ sờ đầu cậu, rồi đứng dậy, đi về phía đám người Đại Áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau