Chương 343: Nguyên Chiến không làm theo kế hoạch
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đây là của hắn, Mặc của hắn, tư tế của hắn.”Hai bên thật sự không có đánh nhau, không vì cái gì khác, quốc vương Ngô Thượng có quá nhiều thứ phải cố kỵ, còn có một thằng em kéo chân sau.
Ngô Thượng Thước thấy Nguyên Chiến rút Mặc Sát ra, phản ứng đầu tiên không phải giúp anh mình mà là dẫn người của mình lui sang một bên, còn nói: “Ta đã tặng người đi, không có lý gì lại bắt về. Ai bảo quốc vương bệ hạ của chúng ta không dặn rõ cho anh em ruột của mình biết, nếu đứa nhỏ kia muốn trở về thì cũng chẳng có gì, nhưng chính nó không muốn, thân làm chú như em cũng không thể ép nó.”
Quốc vương Ngô Thượng tức đến mức cả người phát run.
Ngô Thượng Cao trừng lão Tứ: “Cậu muốn Ngô Thượng bị diệt thành sao?”
Ngô Thượng Thước cười ha ha: “Diệt thành? Sao mà diệt được? Chỉ cần đổi một quốc vương khác trước cái hạn hiến tế ba mươi năm, nhanh chóng sinh ra một đôi trẻ chẳng phải là được rồi sao. Người khác không biết, nhưng anh ba anh không biết hả? Nói là trưởng nam và trưởng nữ của quốc vương, không bằng nói là trưởng nam và trưởng nữ của quốc vương sau khi được nhận nghi thức lên ngôi của thần điện.”
Quốc vương Ngô Thượng nhắm mắt lại, rồi mở ra, gân xanh đã nổi đầy mu bàn tay: “Người Cửu Nguyên, ta hỏi lại một lần nữa, các cậu thật sự phải vì một tên nô lệ mà đối địch với thành Hắc Thổ bọn ta?”
“Được lắm! Chẳng lẽ những lời nãy giờ mày nói là nói nhảm?” Sát khí trên người Nguyên Chiến đã đặc kẹo lại, nếu không phải người nào đó giữ chặt lấy hắn không cho hắn xông lên thì chắc hắn đã sớm đại sát tứ phương, dùng đất chôn người, dùng đao chém người tới vui vẻ sảng khoái rồi.
Nghiêm Mặc thiệt tình không muốn để Nguyên Chiến thấy máu, có vẻ như ý muốn khai chiến của quốc vương Ngô Thượng không cao, nên hắn cho gã bậc thang đi xuống: “Ngô Thượng bệ hạ, chẳng phải anh nói kỳ hạn hiến tế phải mười năm nữa mới tới sao? Có lẽ anh nên trở về hỏi thần điện của mình một chút, không chừng còn có phương pháp đền bù khác đó, nhưng nếu hôm nay anh dám cướp người với chúng tôi ở đây, hậu quả kia… tôi nghĩ sẽ không có ai vui vẻ cả, ngoại trừ những người cá biệt bên ngoài.”
Quốc vương Ngô Thượng đương nhiên không muốn để thằng em của mình ngư ông đắc lợi, gã nhìn Nguyên Chiến, rồi lại nhìn con chim nhỏ đang thò đầu ra trước ngực Nghiêm Mặc, cuối cùng nhìn về phía Chú Vu: “Cửu Nguyên, các người khiến thành Hắc Thổ khuất nhục, bọn ta nhớ kỹ, hy vọng các người sẽ không hối hận vì hành động của mình hôm nay. Đi!”
“Uy hiếp tao? Tất cả đều ở lại cho tao!” Nguyên Chiến bị nhóm một mồi lửa, nhào lên muốn giết quốc vương Ngô Thượng nhưng bị Nghiêm Mặc bắn kim đâm lên người.
Chú Vu thấy Nghiêm Mặc chỉ dùng mấy cây kim đã dễ dàng chế ngự được Nguyên Chiến, không khỏi kinh ngạc, ông leo xuống xe rồi đi qua, ông càng ngày càng hiếu kỳ thuật châm của đồ đệ rồi đó.
“Mặc!” Nguyên Chiến không thể tin được, Mặc Sát rớt khỏi tay, cắm xuống tuyết.
Quốc vương Ngô Thượng quay đầu đi quá nhanh nên không nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Các chiến sĩ của gã cũng đã được huấn luyện tốt, nghe thấy hiệu lệnh liền điều khiển chiến thú xoay người đi không chút chần chừ.
Ngô Thượng Thước thấy quốc vương Ngô Thượng đi rồi, hừ lạnh hai tiếng rồi đuổi theo.
Ngô Thượng Cao lắc đầu, thi lễ với đám người Nghiêm Mặc, rồi cũng rời đi.
Nghiêm Mặc cầm lấy cổ tay Nguyên Chiến, muốn giải thích rõ cho hắn nghe: “Anh bình tĩnh một chút được không? Chẳng lẽ anh không nhận ra bọn họ có ý muốn lui? Thực lực của quốc vương thành Hắc Thổ cũng không kém, gã dám đuổi theo chắc chắn là có tuyệt chiêu bảo mệnh, dù không có, thì thành Hắc Thổ không phải chỉ có một quốc vương, các tòa Hạ Thành bên dưới nó có những mười một tòa phụ thuộc và nhiều bộ lạc cường đại khác, kẻ tới tham gia cuộc tuyển chọn chắc chắn là những chiến sĩ có thực lực cường đại nhất của bọn họ, nếu thành Hắc Thổ thật sự khai chiến với Cửu Nguyên, anh dù có mạnh cỡ nào thì sao có thể bảo vệ mọi người dưới sự tấn công của mấy vạn chiến sĩ? Nếu bọn họ tìm được Cửu Nguyên, mà chúng ta không ở Cửu Nguyên thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ sau này chúng ta cứ phải ở lại Cửu Nguyên đối phó với kẻ địch tấn công bốn phía?”
Vẻ mặt Nguyên Chiến rất dữ tợn, trong mắt là sự phẫn nộ khi bị phản bội và tổn thương: “Cậu dùng kim đâm tôi. Cậu vì kẻ thù mà dùng kim đâm tôi!”
“Tôi chỉ muốn anh bình tĩnh một chút, giết quốc vương Ngô Thượng và chiến sĩ của gã không phải phương pháp giải quyết, Ngô Thượng Thước cũng ở đó, hắn ước gì anh giết chết hai người anh của hắn, như vậy hắn sẽ được ngồi lên ngôi vị thành chủ, vì để trấn an nhân thủ của anh hắn để lại và tư tế trong thần điện, hắn nhất định sẽ tiết lộ chuyện của Cửu Nguyên chúng ta, thậm chí là lấy danh nghĩa báo thù để thu phục nhân tâm.”
Chú Vu cũng đi qua: “Vậy thì giết luôn Ngô Thượng Thước.”
“Sư phụ!” Nghiêm Mặc đột nhiên phát hiện trong thế giới này có lẽ hắn thật sự xứng với danh hiệu người tốt, ít nhất thì hắn không tới mức thấy ai cản trở hay chướng mắt liền giết kẻ đó.
“Giết Ngô Thượng Thước cũng vô dụng thôi, quốc vương Ngô Thượng đuổi theo, vậy vương hậu và tư tế thần điện cũng đã biết gã ra đây làm gì. Nếu bọn họ không trở về, số người còn lại của thành Hắc Thổ sẽ lập tức nâng một người khác lên làm quốc vương mới, sau đó nhất định sẽ tìm kiếm Cửu Nguyên để báo thù.”
Chú Vu cười quái dị: “Bây giờ bọn nó cũng sẽ tìm Cửu Nguyên báo thù.”
“Có mười năm hòa hoãn, ít nhất thì họ sẽ không gấp rút như vậy, hơn nữa Ngô Thượng Thước trở về chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Thực lực của Ngô Thượng Thước hẳn là mạnh hơn những gì hắn biểu hiện ra ngoài, nếu không anh hắn sẽ không chịu đựng hắn như vậy, hắn cũng sẽ không dám mang người chạy theo xem cảnh anh hắn bị chê cười.” Nghiêm Mặc nghĩ đến Xà Đảm, rõ ràng Ngô Thượng Thước cấu kết với Xà Đảm, dù Ngô Thượng Thước không đủ thông minh, nhưng Xà Đảm thì lại không thể xem thường, có Xà Đảm hỗ trợ, Ngô Thượng Thước và anh hắn ai thắng ai bại khó mà nói được.
Nghiêm Mặc lại nhìn về phía Nguyên Chiến: “Chúng ta đã có cơ hội xem người khác bị chê cười, cần gì phải kéo hết cừu hận lên người mình? Bây giờ điều quan trọng là giải quyết vấn đề của anh, chỉ khi anh an toàn và mạnh lên thì chúng ta mới có thể bất bại, hiểu chưa?”
Nguyên Chiến ngậm miệng, không nói một chữ nào, nhưng hai mắt hắn lại đỏ ngầu như bị sương máu nhuộm đẫm, nhìn Nghiêm Mặc tựa như nhìn con mồi nhất định phải chiếm được.
Nghiêm Mặc thấy hắn như vậy, sờ sờ mặt hắn, thầm cảm thấy may mắn khi không để Nguyên Chiến động thủ, tiện đà quay đầu hỏi Chú Vu: “Sư phụ, không phải ngài đã ngăn cách tinh thần lực của tư tế thành Cao Cương để không ảnh hưởng tới A Chiến à? Sao anh ta vẫn ra nông nỗi này?”
Chú Vu bu quanh Nguyên Chiến xem xét vị trí của mấy cây kim: “Nếu hắn có thể kiềm chế để không giết người và không thấy máu, thì ảnh hưởng đó sẽ bị áp chế một đoạn thời gian, nhưng cho tới bây giờ hắn đã thấy máu không chỉ một lần. Tính tình điên cuồng như vậy không giống chiến sĩ hệ thổ chút nào.”
Nghiêm Mặc ôm trán: “Ngài có thể nghĩ cách áp chế thêm một đoạn thời gian nữa không?”
“Lúc bắt đầu bây phải nói cho ta biết hắn từng nuốt một viên đá Thần Huyết thuộc tính hỏa mới đúng, à, bây nói trước khi bị nguyền rủa hắn còn ăn một đống thịt cá bò cạp rắn? Ha hả!” Chú Vu cười rồi bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Hừ, bây giờ hắn chưa chết là đã không tồi rồi, có thể chịu tới bây giờ mà chưa phát điên là sư phụ bây đã áp chế rất lợi hại rồi đấy! Còn muốn ta làm một lần nữa hả? Làm như thế nào? Đá Thần Huyết là thứ tà ma, ngoại trừ mấy lão bất tử của các chủng tộc có trí tuệ biết cách dùng nó thì bất cứ ai dính vào cũng xui xẻo!”
Chú Vu như sợ đồ đệ mình chưa đủ đau khổ và hối hận, cố ý kể lại kết cục của người dính vào đá Thần Huyết cho hắn nghe: “Bây cho rằng thần điện Thổ Thành có được một viên đá Thần Huyết thuộc tính thủy mà Thủy Thành không động tay động chân gì sao? Nghe nói năm đó Tam Thành và các chủng tộc có trí tuệ khai chiến là vì đá Thần Huyết, bảo rằng nuốt đá Thần Huyết sẽ có được sức mạnh của thần, nhưng sự thật thì sao?”
Đinh Ninh, Đinh Phi và Đáp Đáp cũng bu lại, đây là lần thứ hai bọn họ nghe Chú Vu nhắc tới đá Thần Huyết.
Tuy Băng vẫn cảnh giới nhưng lỗ tai cũng dựng lên cao cao, từ sau khi biết Nguyên Chiến trở nên lợi hại như vậy là vì nuốt đá Thần Huyết, hắn cũng có chút động tâm.
Chú Vu cười lạnh, chỉa vào mũi mọi người: “Nói cho tụi bây, đừng có nằm mơ! Tất cả người trực tiếp nuốt đá Thần Huyết đều nổ banh xác mà chết, sau khi chết, toàn bộ máu thịt đều bị đá Thần Huyết hấp thu, đá Thần Huyết không có chút sứt mẻ nào cả, mà người nuốt nó thì lại chết sạch, dù là thuộc tính đồng nhất, hay là tương sinh tương khắc, cũng không có ai ngoại lệ.”
Đinh Phi nhịn không được hỏi: “Nếu không nuốt thì sao? Có cách hấp thu nào khác không? Thủ lĩnh nuốt đá Thần Huyết chẳng phải cũng may mắn sống được hay sao?”
“Thủ lĩnh tụi bây là trường hợp đặc biệt! Ai biết hắn bị làm sao? Tám phần là có liên quan tới tư tế đại nhân của tụi bây.” Chú Vu trừng đồ đệ mình, thằng nhóc thối này chắc chắn còn không ít bí mật chưa nói với ông.
Nghiêm Mặc giả ngu, hắn không muốn chuyện Phản Hồn đan bị quá nhiều người biết đến.
Chú Vu cũng không định cạy hết bí mật của đồ đệ mình ra, các vu giả bọn họ có ai là không có bí mật?
“Lúc trước cũng có người muốn đập nhỏ đá Thần Huyết ra, dùng từng chút từng chút, nhưng đá Thần Huyết không thể phá hủy. Có người tìm đủ loại biện pháp hấp thu thần lực bên trong đá Thần Huyết, nhưng không ai có thể thành công. Sau đó, thậm chí còn có người phát hiện ra, nếu tiếp xúc với đá Thần Huyết một thời gian dài, tinh huyết và năng lượng bản thân cũng sẽ bị đá Thần Huyết cắn nuốt, thậm chí là thần trí cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cuối cùng, đá Thần Huyết vốn là thứ bảo bối mà người người tranh đoạt biến thành truyền thuyết chỉ có thể giấu ở nơi sâu nhất trong thần điện. Khi không có phương pháp sử dụng chính xác, thì không ai muốn đến gần đá Thần Huyết cả.”
Băng lập tức bình tĩnh lại, hoàn toàn đánh mất tâm tư giành đá Thần Huyết.
Nghiêm Mặc hồi tưởng lại quá trình và địa điểm lúc mình lấy được đá Thần Huyết ở hồ Thanh Uyên, lúc này mới hiểu ra vì sao một vật quan trọng như đá Thần Huyết mà Ngu Vu không mang theo bên người, lại đi để trong hồ nước trên một hòn đảo nhỏ, xung quanh còn đặt một đống nguyên tinh.
“Sư phụ, ngài nói tình huống bây giờ của A Chiến có liên quan tới đá Thần Huyết?”
“Chín phần là vậy, mà ta đã ngăn cách năng lượng của lời nguyền ảnh hưởng đến linh hồn A Chiến, như vậy sẽ khiến đá Thần Huyết hấp thu chúng càng thêm dễ dàng.” Chú Vu ảo não mà dậm chân: “Theo ghi chép của thần điện Vu Thành, đá Thần Huyết sẽ tự động cắn nuốt năng lượng ở gần mình nhất, năng lượng của lời nguyền cũng là một loại năng lượng, hơn nữa, năng lượng của lời nguyền mà tư tế thành Cao Cương trước khi chết đưa vào còn không nhỏ. Ta không có nhiều hiểu biết về đá Thần Huyết, hiện giờ cũng không rõ A Chiến như vậy là vì bị lời nguyền ảnh hưởng, hay là bị đá Thần Huyết ảnh hưởng nữa.”
Nghiêm Mặc đau đầu: “Ngài có thể cảm nhận được năng lượng của lời nguyền trên người A Chiến không?”
“Có thể, nhưng ta không tìm được sức mạnh linh hồn của tư tế thành Cao Cương và các nô lệ bị hiến tế nữa, ta nghi chúng nó đã hợp thành một thể với đá Thần Huyết.”
Thật mẹ nó gay go. Nghiêm Mặc chọt chọt má Nguyên Chiến, không biết nên nói cái tên này may mắn hay là xui xẻo nữa.
Nguyên Chiến mặt không cảm xúc, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Chú Vu gãi gãi đầu, bực bội nói: “A Chiến nuốt đá Thần Huyết nhưng không chết nhất định không thể để người khác biết, đặc biệt là các đại thần điện, nếu không, người muốn bắt hắn sẽ không chỉ có một mình Thổ Thành đâu.”
“Nếu bây giờ chúng ta đưa A Chiến đến Vu Thành tìm máu sống của tư tế thành Cao Cương, có phải cũng không cách nào giải quyết được tình huống bây giờ của anh ta không?”
“Bây cảm thấy năng lượng của một lão tư tế nho nhỏ sau khi chết đi có thể so được với đá Thần Huyết à? Bây giờ đá Thần Huyết giống như một cái hộ giáp nguyền rủa, khi chưa giải quyết vấn đề của đá Thần Huyết, thì lời nguyền cũng không thể giải quyết. Ta ngờ là lời nguyền của tư tế thành Cao Cương không đáng để lo nữa, A Chiến ra nông nỗi này có chín phần liên quan tới đá Thần Huyết. Bản thân đá Thần Huyết đã có thể ảnh hưởng đến thần trí con người, hơn nữa lời nguyền kia…”
Nghiêm Mặc bình tĩnh nói: “Nói cách khác, năng lượng của lời nguyền như được hỗ trợ mà tăng thêm, hoặc là nói, thứ năng lượng có thể ảnh hưởng đến thần trí con người của đá Thần Huyết đã hoàn toàn bị đánh thức?”
“Đúng!”
“Sư phụ, ngài biết đá Thần Huyết thuộc tính thổ ở đâu không?”
“Không biết. Ngay cả chuyện đá Thần Huyết thuộc tính thủy ở Thổ Thành cũng là bây nói ta mới biết.”
“Phải làm sao mới biết nơi xuất hiện đá Thần Huyết đây? Sư phụ, vừa rồi ngài nói theo như ghi chép của thần điện Vu Thành, vậy có phải thần điện Vu Thành cũng có ghi chép kỹ càng hơn về đá Thần Huyết không?”
Chú Vu ngửa mặt lên trời rồi lại cúi đầu xuống đất: “Có, nhưng những ghi chép đó chỉ có mười hai Đại Tư Tế của thần điện Vu Thành mới có thể xem, còn ghi chép về đá Thần Huyết thì ta không xem được bao nhiêu.”
“Sư phụ, ngài là một trong số mười hai Đại Tư Tế?”
Chú Vu trầm mặc một lát, mới ngượng ngùng nói: “Đã từng. Lũ khốn đó quá ngu, ta lười cãi nhau với chúng nên bỏ ra khỏi thành.”
Nghiêm Mặc xụ mặt: “Sư phụ, thật sự không phải vì ngài nguyền rủa người ta quá hung hăng nên mới bị họ liên thủ đuổi ra đấy chứ?”
Chú Vu tức giận nhảy đổng lên: “Đuổi ta? Ai dám đuổi ta! Rõ ràng là bọn chúng quá ngu, một lời nguyền nhỏ như vậy mà cũng không giải quyết được, không phải chỉ mới chết có hai người thôi sao, dù ta…” Chú Vu ngậm miệng, tức giận quay đầu, không chịu nói nữa.
Sư phụ quá hung dữ, mối quan hệ giữa người với người quá xấu tạm thời để qua một bên, Nghiêm Mặc quyết định cứ làm theo kế hoạch ban đầu, tới Thổ Thành lấy đá Thần Huyết thuộc tính thủy, sau đó sang Vu Thành nghĩ cách tìm vị trí của những viên khác.
“A Chiến, bây giờ tôi rút kim ra cho anh, anh phải đồng ý với tôi, đừng tức giận, càng đừng nổi điên, được không?”
Nguyên Chiến chậm rãi chớp mắt, một lời cũng không nói.
Không hiểu sao Nghiêm Mặc cảm thấy gia súc có hơi đáng thương, cúi đầu rút kim, vừa rút xong cây cuối cùng liền cảm thấy hông bị siết chặt, thân thể bay lên trời.
“Ở đây chờ!” Nguyên Chiến còn quẳng lại vài chữ, khi chữ cuối cùng truyền tới, hắn cũng đã ôm tư tế đại nhân chạy đi xa.
Để lại mấy người Cửu Nguyên trơ mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì.
“Kiệt ——!” Con chim nhỏ phẫn nộ vì bị người nào đó lôi ra khỏi ngực Nghiêm Mặc ném xuống, tức giận bay lên đuổi theo.
Chú Vu lắc lắc đầu, ông không mấy lạc quan với tương lai của Nguyên Chiến, còn có một việc ông chưa nói với Nghiêm Mặc, thần điện của các thành vì để các chiến sĩ thần huyết cường đại bị bắt tới không bỏ trốn hay phản bội, nên bọn họ có biện pháp khống chế, có thể trực tiếp biến người thành con rối, có chiến sĩ quên đi tất cả về bản thân…
Ông là vu sư hệ nguyền rủa, nghiên cứu rất sâu về các lời nguyền linh hồn, nhưng cũng không quá lành nghề đối với việc làm sao để đánh thức ký ức và thần trí của linh hồn, ông sợ bị đồ đệ chê cười mình vì không vĩ đại như ông từng nói, nên ông quyết định giấu chuyện này đến cùng, có thể Nguyên Chiến sẽ may mắn không bị khống chế, nên không cần thiết phải nói ra!
…
Đàn ông có ham muốn quá cao khi phát điên sẽ rất đáng sợ, nhất là lúc thân thể hắn cường tráng như trâu như bò, năng lượng còn tràn đầy đến độ muốn nổ tung, độ tuổi lại trong giai đoạn dễ xúc động, mỗi ngày đều hận không thể làm tình hơn mười hai mươi hiệp.
“Thật mẹ nó… Gia súc! Đã nói rồi đó, chỉ một lần, a, chúng ta còn phải… lên đường.” Nghiêm Mặc ôm chặt tấm lưng rắn chắc của người nọ, da thịt toàn thân đều bị người nọ dày vò, hạ thể bị va chạm muốn nát vụn, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không theo kịp tốc độ va chạm của đối phương.
“Nếu không phải anh… còn hữu dụng, ông mày… nhất định… làm thịt anh! A!”
Nguyên Chiến không nói câu nào, một chữ cũng không, chỉ có vùi đầu hùng hục làm!
“Cái đệt! Con mẹ anh… nhẹ một chút! Chịch chết tôi rồi… anh tính chơi xác chết hả?”
Nguyên Chiến thấy ông già này sắp chết mà còn có sức nói chuyện, liền lật người qua, lại lần nữa hung hăng tấn công.
Lúc này, Nghiêm Mặc ngay cả sức chửi má nó cũng không có, trực tiếp nhắm mắt, xỉu đi là xong việc.
Nguyên Chiến rất giữ lời, nói một lần là một lần, làm xong liền xoay người lại ôm vào trong ngực, nhìn tầng đất trên đỉnh đầu, đợi sau khi hơi thở bình ổn, liền nghiêng đầu hôn hôn trán của người nằm trong lòng.
Nghiêm Mặc ngủ rất sâu.
Nguyên Chiến mơn trớn da thịt hắn, khi vết chai tay đụng tới vải vóc còn phát ra tiếng ma sát nhẹ.
Nghiêm Mặc bị hắn sờ rên rỉ một tiếng, giật giật thân thể.
Nguyên Chiến ôm người càng chặt hơn. Đây là của hắn, Mặc của hắn, tư tế của hắn.
Hắn không muốn bị vây trong loại tình huống này, nếu không phải bị đá Thần Huyết ảnh hưởng thì cũng bị lời nguyền ảnh hưởng, nói đến cùng vẫn là do hắn không đủ mạnh.
Với trạng thái của hắn bây giờ mà ở bên cạnh Mặc quả thật không tốt lắm, nhưng hắn không muốn rời khỏi người này, một chút cũng không muốn.
Thậm chí hắn còn không thể chịu đựng được việc Mặc nói chuyện với bọn Đinh Ninh, Đinh Phi, hay nhìn Cửu Phong chui vào lòng Mặc, hắn hận không thể xé xác nó ra.
“Em là của tôi, tôi sẽ mạnh hơn, tôi sẽ không để em có cơ hội chọn một chiến sĩ bảo hộ thứ hai, tuyệt đối không.” Ôm người ngồi dậy, người đàn ông nọ độc chiếm nghĩ.
“Về sau nếu em còn dám lấy kim đâm tôi, tôi liền nhốt em dưới lòng đất, để em không bao giờ gặp kẻ khác.” Ánh mắt hắn vừa hung ác vừa tham lam như cái lần cả hai mới nhau gặp.
Lại hạ xuống từng nụ hôn lên trán, lên chóp mũi, lên má, lên môi người trong lòng: “Chúng ta đi thôi, đến Thổ Thành, chỉ hai người. Em không nói lời nào vậy là đồng ý rồi.”
“Đây là của hắn, Mặc của hắn, tư tế của hắn.”Hai bên thật sự không có đánh nhau, không vì cái gì khác, quốc vương Ngô Thượng có quá nhiều thứ phải cố kỵ, còn có một thằng em kéo chân sau.
Ngô Thượng Thước thấy Nguyên Chiến rút Mặc Sát ra, phản ứng đầu tiên không phải giúp anh mình mà là dẫn người của mình lui sang một bên, còn nói: “Ta đã tặng người đi, không có lý gì lại bắt về. Ai bảo quốc vương bệ hạ của chúng ta không dặn rõ cho anh em ruột của mình biết, nếu đứa nhỏ kia muốn trở về thì cũng chẳng có gì, nhưng chính nó không muốn, thân làm chú như em cũng không thể ép nó.”
Quốc vương Ngô Thượng tức đến mức cả người phát run.
Ngô Thượng Cao trừng lão Tứ: “Cậu muốn Ngô Thượng bị diệt thành sao?”
Ngô Thượng Thước cười ha ha: “Diệt thành? Sao mà diệt được? Chỉ cần đổi một quốc vương khác trước cái hạn hiến tế ba mươi năm, nhanh chóng sinh ra một đôi trẻ chẳng phải là được rồi sao. Người khác không biết, nhưng anh ba anh không biết hả? Nói là trưởng nam và trưởng nữ của quốc vương, không bằng nói là trưởng nam và trưởng nữ của quốc vương sau khi được nhận nghi thức lên ngôi của thần điện.”
Quốc vương Ngô Thượng nhắm mắt lại, rồi mở ra, gân xanh đã nổi đầy mu bàn tay: “Người Cửu Nguyên, ta hỏi lại một lần nữa, các cậu thật sự phải vì một tên nô lệ mà đối địch với thành Hắc Thổ bọn ta?”
“Được lắm! Chẳng lẽ những lời nãy giờ mày nói là nói nhảm?” Sát khí trên người Nguyên Chiến đã đặc kẹo lại, nếu không phải người nào đó giữ chặt lấy hắn không cho hắn xông lên thì chắc hắn đã sớm đại sát tứ phương, dùng đất chôn người, dùng đao chém người tới vui vẻ sảng khoái rồi.
Nghiêm Mặc thiệt tình không muốn để Nguyên Chiến thấy máu, có vẻ như ý muốn khai chiến của quốc vương Ngô Thượng không cao, nên hắn cho gã bậc thang đi xuống: “Ngô Thượng bệ hạ, chẳng phải anh nói kỳ hạn hiến tế phải mười năm nữa mới tới sao? Có lẽ anh nên trở về hỏi thần điện của mình một chút, không chừng còn có phương pháp đền bù khác đó, nhưng nếu hôm nay anh dám cướp người với chúng tôi ở đây, hậu quả kia… tôi nghĩ sẽ không có ai vui vẻ cả, ngoại trừ những người cá biệt bên ngoài.”
Quốc vương Ngô Thượng đương nhiên không muốn để thằng em của mình ngư ông đắc lợi, gã nhìn Nguyên Chiến, rồi lại nhìn con chim nhỏ đang thò đầu ra trước ngực Nghiêm Mặc, cuối cùng nhìn về phía Chú Vu: “Cửu Nguyên, các người khiến thành Hắc Thổ khuất nhục, bọn ta nhớ kỹ, hy vọng các người sẽ không hối hận vì hành động của mình hôm nay. Đi!”
“Uy hiếp tao? Tất cả đều ở lại cho tao!” Nguyên Chiến bị nhóm một mồi lửa, nhào lên muốn giết quốc vương Ngô Thượng nhưng bị Nghiêm Mặc bắn kim đâm lên người.
Chú Vu thấy Nghiêm Mặc chỉ dùng mấy cây kim đã dễ dàng chế ngự được Nguyên Chiến, không khỏi kinh ngạc, ông leo xuống xe rồi đi qua, ông càng ngày càng hiếu kỳ thuật châm của đồ đệ rồi đó.
“Mặc!” Nguyên Chiến không thể tin được, Mặc Sát rớt khỏi tay, cắm xuống tuyết.
Quốc vương Ngô Thượng quay đầu đi quá nhanh nên không nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Các chiến sĩ của gã cũng đã được huấn luyện tốt, nghe thấy hiệu lệnh liền điều khiển chiến thú xoay người đi không chút chần chừ.
Ngô Thượng Thước thấy quốc vương Ngô Thượng đi rồi, hừ lạnh hai tiếng rồi đuổi theo.
Ngô Thượng Cao lắc đầu, thi lễ với đám người Nghiêm Mặc, rồi cũng rời đi.
Nghiêm Mặc cầm lấy cổ tay Nguyên Chiến, muốn giải thích rõ cho hắn nghe: “Anh bình tĩnh một chút được không? Chẳng lẽ anh không nhận ra bọn họ có ý muốn lui? Thực lực của quốc vương thành Hắc Thổ cũng không kém, gã dám đuổi theo chắc chắn là có tuyệt chiêu bảo mệnh, dù không có, thì thành Hắc Thổ không phải chỉ có một quốc vương, các tòa Hạ Thành bên dưới nó có những mười một tòa phụ thuộc và nhiều bộ lạc cường đại khác, kẻ tới tham gia cuộc tuyển chọn chắc chắn là những chiến sĩ có thực lực cường đại nhất của bọn họ, nếu thành Hắc Thổ thật sự khai chiến với Cửu Nguyên, anh dù có mạnh cỡ nào thì sao có thể bảo vệ mọi người dưới sự tấn công của mấy vạn chiến sĩ? Nếu bọn họ tìm được Cửu Nguyên, mà chúng ta không ở Cửu Nguyên thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ sau này chúng ta cứ phải ở lại Cửu Nguyên đối phó với kẻ địch tấn công bốn phía?”
Vẻ mặt Nguyên Chiến rất dữ tợn, trong mắt là sự phẫn nộ khi bị phản bội và tổn thương: “Cậu dùng kim đâm tôi. Cậu vì kẻ thù mà dùng kim đâm tôi!”
“Tôi chỉ muốn anh bình tĩnh một chút, giết quốc vương Ngô Thượng và chiến sĩ của gã không phải phương pháp giải quyết, Ngô Thượng Thước cũng ở đó, hắn ước gì anh giết chết hai người anh của hắn, như vậy hắn sẽ được ngồi lên ngôi vị thành chủ, vì để trấn an nhân thủ của anh hắn để lại và tư tế trong thần điện, hắn nhất định sẽ tiết lộ chuyện của Cửu Nguyên chúng ta, thậm chí là lấy danh nghĩa báo thù để thu phục nhân tâm.”
Chú Vu cũng đi qua: “Vậy thì giết luôn Ngô Thượng Thước.”
“Sư phụ!” Nghiêm Mặc đột nhiên phát hiện trong thế giới này có lẽ hắn thật sự xứng với danh hiệu người tốt, ít nhất thì hắn không tới mức thấy ai cản trở hay chướng mắt liền giết kẻ đó.
“Giết Ngô Thượng Thước cũng vô dụng thôi, quốc vương Ngô Thượng đuổi theo, vậy vương hậu và tư tế thần điện cũng đã biết gã ra đây làm gì. Nếu bọn họ không trở về, số người còn lại của thành Hắc Thổ sẽ lập tức nâng một người khác lên làm quốc vương mới, sau đó nhất định sẽ tìm kiếm Cửu Nguyên để báo thù.”
Chú Vu cười quái dị: “Bây giờ bọn nó cũng sẽ tìm Cửu Nguyên báo thù.”
“Có mười năm hòa hoãn, ít nhất thì họ sẽ không gấp rút như vậy, hơn nữa Ngô Thượng Thước trở về chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Thực lực của Ngô Thượng Thước hẳn là mạnh hơn những gì hắn biểu hiện ra ngoài, nếu không anh hắn sẽ không chịu đựng hắn như vậy, hắn cũng sẽ không dám mang người chạy theo xem cảnh anh hắn bị chê cười.” Nghiêm Mặc nghĩ đến Xà Đảm, rõ ràng Ngô Thượng Thước cấu kết với Xà Đảm, dù Ngô Thượng Thước không đủ thông minh, nhưng Xà Đảm thì lại không thể xem thường, có Xà Đảm hỗ trợ, Ngô Thượng Thước và anh hắn ai thắng ai bại khó mà nói được.
Nghiêm Mặc lại nhìn về phía Nguyên Chiến: “Chúng ta đã có cơ hội xem người khác bị chê cười, cần gì phải kéo hết cừu hận lên người mình? Bây giờ điều quan trọng là giải quyết vấn đề của anh, chỉ khi anh an toàn và mạnh lên thì chúng ta mới có thể bất bại, hiểu chưa?”
Nguyên Chiến ngậm miệng, không nói một chữ nào, nhưng hai mắt hắn lại đỏ ngầu như bị sương máu nhuộm đẫm, nhìn Nghiêm Mặc tựa như nhìn con mồi nhất định phải chiếm được.
Nghiêm Mặc thấy hắn như vậy, sờ sờ mặt hắn, thầm cảm thấy may mắn khi không để Nguyên Chiến động thủ, tiện đà quay đầu hỏi Chú Vu: “Sư phụ, không phải ngài đã ngăn cách tinh thần lực của tư tế thành Cao Cương để không ảnh hưởng tới A Chiến à? Sao anh ta vẫn ra nông nỗi này?”
Chú Vu bu quanh Nguyên Chiến xem xét vị trí của mấy cây kim: “Nếu hắn có thể kiềm chế để không giết người và không thấy máu, thì ảnh hưởng đó sẽ bị áp chế một đoạn thời gian, nhưng cho tới bây giờ hắn đã thấy máu không chỉ một lần. Tính tình điên cuồng như vậy không giống chiến sĩ hệ thổ chút nào.”
Nghiêm Mặc ôm trán: “Ngài có thể nghĩ cách áp chế thêm một đoạn thời gian nữa không?”
“Lúc bắt đầu bây phải nói cho ta biết hắn từng nuốt một viên đá Thần Huyết thuộc tính hỏa mới đúng, à, bây nói trước khi bị nguyền rủa hắn còn ăn một đống thịt cá bò cạp rắn? Ha hả!” Chú Vu cười rồi bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Hừ, bây giờ hắn chưa chết là đã không tồi rồi, có thể chịu tới bây giờ mà chưa phát điên là sư phụ bây đã áp chế rất lợi hại rồi đấy! Còn muốn ta làm một lần nữa hả? Làm như thế nào? Đá Thần Huyết là thứ tà ma, ngoại trừ mấy lão bất tử của các chủng tộc có trí tuệ biết cách dùng nó thì bất cứ ai dính vào cũng xui xẻo!”
Chú Vu như sợ đồ đệ mình chưa đủ đau khổ và hối hận, cố ý kể lại kết cục của người dính vào đá Thần Huyết cho hắn nghe: “Bây cho rằng thần điện Thổ Thành có được một viên đá Thần Huyết thuộc tính thủy mà Thủy Thành không động tay động chân gì sao? Nghe nói năm đó Tam Thành và các chủng tộc có trí tuệ khai chiến là vì đá Thần Huyết, bảo rằng nuốt đá Thần Huyết sẽ có được sức mạnh của thần, nhưng sự thật thì sao?”
Đinh Ninh, Đinh Phi và Đáp Đáp cũng bu lại, đây là lần thứ hai bọn họ nghe Chú Vu nhắc tới đá Thần Huyết.
Tuy Băng vẫn cảnh giới nhưng lỗ tai cũng dựng lên cao cao, từ sau khi biết Nguyên Chiến trở nên lợi hại như vậy là vì nuốt đá Thần Huyết, hắn cũng có chút động tâm.
Chú Vu cười lạnh, chỉa vào mũi mọi người: “Nói cho tụi bây, đừng có nằm mơ! Tất cả người trực tiếp nuốt đá Thần Huyết đều nổ banh xác mà chết, sau khi chết, toàn bộ máu thịt đều bị đá Thần Huyết hấp thu, đá Thần Huyết không có chút sứt mẻ nào cả, mà người nuốt nó thì lại chết sạch, dù là thuộc tính đồng nhất, hay là tương sinh tương khắc, cũng không có ai ngoại lệ.”
Đinh Phi nhịn không được hỏi: “Nếu không nuốt thì sao? Có cách hấp thu nào khác không? Thủ lĩnh nuốt đá Thần Huyết chẳng phải cũng may mắn sống được hay sao?”
“Thủ lĩnh tụi bây là trường hợp đặc biệt! Ai biết hắn bị làm sao? Tám phần là có liên quan tới tư tế đại nhân của tụi bây.” Chú Vu trừng đồ đệ mình, thằng nhóc thối này chắc chắn còn không ít bí mật chưa nói với ông.
Nghiêm Mặc giả ngu, hắn không muốn chuyện Phản Hồn đan bị quá nhiều người biết đến.
Chú Vu cũng không định cạy hết bí mật của đồ đệ mình ra, các vu giả bọn họ có ai là không có bí mật?
“Lúc trước cũng có người muốn đập nhỏ đá Thần Huyết ra, dùng từng chút từng chút, nhưng đá Thần Huyết không thể phá hủy. Có người tìm đủ loại biện pháp hấp thu thần lực bên trong đá Thần Huyết, nhưng không ai có thể thành công. Sau đó, thậm chí còn có người phát hiện ra, nếu tiếp xúc với đá Thần Huyết một thời gian dài, tinh huyết và năng lượng bản thân cũng sẽ bị đá Thần Huyết cắn nuốt, thậm chí là thần trí cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cuối cùng, đá Thần Huyết vốn là thứ bảo bối mà người người tranh đoạt biến thành truyền thuyết chỉ có thể giấu ở nơi sâu nhất trong thần điện. Khi không có phương pháp sử dụng chính xác, thì không ai muốn đến gần đá Thần Huyết cả.”
Băng lập tức bình tĩnh lại, hoàn toàn đánh mất tâm tư giành đá Thần Huyết.
Nghiêm Mặc hồi tưởng lại quá trình và địa điểm lúc mình lấy được đá Thần Huyết ở hồ Thanh Uyên, lúc này mới hiểu ra vì sao một vật quan trọng như đá Thần Huyết mà Ngu Vu không mang theo bên người, lại đi để trong hồ nước trên một hòn đảo nhỏ, xung quanh còn đặt một đống nguyên tinh.
“Sư phụ, ngài nói tình huống bây giờ của A Chiến có liên quan tới đá Thần Huyết?”
“Chín phần là vậy, mà ta đã ngăn cách năng lượng của lời nguyền ảnh hưởng đến linh hồn A Chiến, như vậy sẽ khiến đá Thần Huyết hấp thu chúng càng thêm dễ dàng.” Chú Vu ảo não mà dậm chân: “Theo ghi chép của thần điện Vu Thành, đá Thần Huyết sẽ tự động cắn nuốt năng lượng ở gần mình nhất, năng lượng của lời nguyền cũng là một loại năng lượng, hơn nữa, năng lượng của lời nguyền mà tư tế thành Cao Cương trước khi chết đưa vào còn không nhỏ. Ta không có nhiều hiểu biết về đá Thần Huyết, hiện giờ cũng không rõ A Chiến như vậy là vì bị lời nguyền ảnh hưởng, hay là bị đá Thần Huyết ảnh hưởng nữa.”
Nghiêm Mặc đau đầu: “Ngài có thể cảm nhận được năng lượng của lời nguyền trên người A Chiến không?”
“Có thể, nhưng ta không tìm được sức mạnh linh hồn của tư tế thành Cao Cương và các nô lệ bị hiến tế nữa, ta nghi chúng nó đã hợp thành một thể với đá Thần Huyết.”
Thật mẹ nó gay go. Nghiêm Mặc chọt chọt má Nguyên Chiến, không biết nên nói cái tên này may mắn hay là xui xẻo nữa.
Nguyên Chiến mặt không cảm xúc, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Chú Vu gãi gãi đầu, bực bội nói: “A Chiến nuốt đá Thần Huyết nhưng không chết nhất định không thể để người khác biết, đặc biệt là các đại thần điện, nếu không, người muốn bắt hắn sẽ không chỉ có một mình Thổ Thành đâu.”
“Nếu bây giờ chúng ta đưa A Chiến đến Vu Thành tìm máu sống của tư tế thành Cao Cương, có phải cũng không cách nào giải quyết được tình huống bây giờ của anh ta không?”
“Bây cảm thấy năng lượng của một lão tư tế nho nhỏ sau khi chết đi có thể so được với đá Thần Huyết à? Bây giờ đá Thần Huyết giống như một cái hộ giáp nguyền rủa, khi chưa giải quyết vấn đề của đá Thần Huyết, thì lời nguyền cũng không thể giải quyết. Ta ngờ là lời nguyền của tư tế thành Cao Cương không đáng để lo nữa, A Chiến ra nông nỗi này có chín phần liên quan tới đá Thần Huyết. Bản thân đá Thần Huyết đã có thể ảnh hưởng đến thần trí con người, hơn nữa lời nguyền kia…”
Nghiêm Mặc bình tĩnh nói: “Nói cách khác, năng lượng của lời nguyền như được hỗ trợ mà tăng thêm, hoặc là nói, thứ năng lượng có thể ảnh hưởng đến thần trí con người của đá Thần Huyết đã hoàn toàn bị đánh thức?”
“Đúng!”
“Sư phụ, ngài biết đá Thần Huyết thuộc tính thổ ở đâu không?”
“Không biết. Ngay cả chuyện đá Thần Huyết thuộc tính thủy ở Thổ Thành cũng là bây nói ta mới biết.”
“Phải làm sao mới biết nơi xuất hiện đá Thần Huyết đây? Sư phụ, vừa rồi ngài nói theo như ghi chép của thần điện Vu Thành, vậy có phải thần điện Vu Thành cũng có ghi chép kỹ càng hơn về đá Thần Huyết không?”
Chú Vu ngửa mặt lên trời rồi lại cúi đầu xuống đất: “Có, nhưng những ghi chép đó chỉ có mười hai Đại Tư Tế của thần điện Vu Thành mới có thể xem, còn ghi chép về đá Thần Huyết thì ta không xem được bao nhiêu.”
“Sư phụ, ngài là một trong số mười hai Đại Tư Tế?”
Chú Vu trầm mặc một lát, mới ngượng ngùng nói: “Đã từng. Lũ khốn đó quá ngu, ta lười cãi nhau với chúng nên bỏ ra khỏi thành.”
Nghiêm Mặc xụ mặt: “Sư phụ, thật sự không phải vì ngài nguyền rủa người ta quá hung hăng nên mới bị họ liên thủ đuổi ra đấy chứ?”
Chú Vu tức giận nhảy đổng lên: “Đuổi ta? Ai dám đuổi ta! Rõ ràng là bọn chúng quá ngu, một lời nguyền nhỏ như vậy mà cũng không giải quyết được, không phải chỉ mới chết có hai người thôi sao, dù ta…” Chú Vu ngậm miệng, tức giận quay đầu, không chịu nói nữa.
Sư phụ quá hung dữ, mối quan hệ giữa người với người quá xấu tạm thời để qua một bên, Nghiêm Mặc quyết định cứ làm theo kế hoạch ban đầu, tới Thổ Thành lấy đá Thần Huyết thuộc tính thủy, sau đó sang Vu Thành nghĩ cách tìm vị trí của những viên khác.
“A Chiến, bây giờ tôi rút kim ra cho anh, anh phải đồng ý với tôi, đừng tức giận, càng đừng nổi điên, được không?”
Nguyên Chiến chậm rãi chớp mắt, một lời cũng không nói.
Không hiểu sao Nghiêm Mặc cảm thấy gia súc có hơi đáng thương, cúi đầu rút kim, vừa rút xong cây cuối cùng liền cảm thấy hông bị siết chặt, thân thể bay lên trời.
“Ở đây chờ!” Nguyên Chiến còn quẳng lại vài chữ, khi chữ cuối cùng truyền tới, hắn cũng đã ôm tư tế đại nhân chạy đi xa.
Để lại mấy người Cửu Nguyên trơ mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì.
“Kiệt ——!” Con chim nhỏ phẫn nộ vì bị người nào đó lôi ra khỏi ngực Nghiêm Mặc ném xuống, tức giận bay lên đuổi theo.
Chú Vu lắc lắc đầu, ông không mấy lạc quan với tương lai của Nguyên Chiến, còn có một việc ông chưa nói với Nghiêm Mặc, thần điện của các thành vì để các chiến sĩ thần huyết cường đại bị bắt tới không bỏ trốn hay phản bội, nên bọn họ có biện pháp khống chế, có thể trực tiếp biến người thành con rối, có chiến sĩ quên đi tất cả về bản thân…
Ông là vu sư hệ nguyền rủa, nghiên cứu rất sâu về các lời nguyền linh hồn, nhưng cũng không quá lành nghề đối với việc làm sao để đánh thức ký ức và thần trí của linh hồn, ông sợ bị đồ đệ chê cười mình vì không vĩ đại như ông từng nói, nên ông quyết định giấu chuyện này đến cùng, có thể Nguyên Chiến sẽ may mắn không bị khống chế, nên không cần thiết phải nói ra!
…
Đàn ông có ham muốn quá cao khi phát điên sẽ rất đáng sợ, nhất là lúc thân thể hắn cường tráng như trâu như bò, năng lượng còn tràn đầy đến độ muốn nổ tung, độ tuổi lại trong giai đoạn dễ xúc động, mỗi ngày đều hận không thể làm tình hơn mười hai mươi hiệp.
“Thật mẹ nó… Gia súc! Đã nói rồi đó, chỉ một lần, a, chúng ta còn phải… lên đường.” Nghiêm Mặc ôm chặt tấm lưng rắn chắc của người nọ, da thịt toàn thân đều bị người nọ dày vò, hạ thể bị va chạm muốn nát vụn, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không theo kịp tốc độ va chạm của đối phương.
“Nếu không phải anh… còn hữu dụng, ông mày… nhất định… làm thịt anh! A!”
Nguyên Chiến không nói câu nào, một chữ cũng không, chỉ có vùi đầu hùng hục làm!
“Cái đệt! Con mẹ anh… nhẹ một chút! Chịch chết tôi rồi… anh tính chơi xác chết hả?”
Nguyên Chiến thấy ông già này sắp chết mà còn có sức nói chuyện, liền lật người qua, lại lần nữa hung hăng tấn công.
Lúc này, Nghiêm Mặc ngay cả sức chửi má nó cũng không có, trực tiếp nhắm mắt, xỉu đi là xong việc.
Nguyên Chiến rất giữ lời, nói một lần là một lần, làm xong liền xoay người lại ôm vào trong ngực, nhìn tầng đất trên đỉnh đầu, đợi sau khi hơi thở bình ổn, liền nghiêng đầu hôn hôn trán của người nằm trong lòng.
Nghiêm Mặc ngủ rất sâu.
Nguyên Chiến mơn trớn da thịt hắn, khi vết chai tay đụng tới vải vóc còn phát ra tiếng ma sát nhẹ.
Nghiêm Mặc bị hắn sờ rên rỉ một tiếng, giật giật thân thể.
Nguyên Chiến ôm người càng chặt hơn. Đây là của hắn, Mặc của hắn, tư tế của hắn.
Hắn không muốn bị vây trong loại tình huống này, nếu không phải bị đá Thần Huyết ảnh hưởng thì cũng bị lời nguyền ảnh hưởng, nói đến cùng vẫn là do hắn không đủ mạnh.
Với trạng thái của hắn bây giờ mà ở bên cạnh Mặc quả thật không tốt lắm, nhưng hắn không muốn rời khỏi người này, một chút cũng không muốn.
Thậm chí hắn còn không thể chịu đựng được việc Mặc nói chuyện với bọn Đinh Ninh, Đinh Phi, hay nhìn Cửu Phong chui vào lòng Mặc, hắn hận không thể xé xác nó ra.
“Em là của tôi, tôi sẽ mạnh hơn, tôi sẽ không để em có cơ hội chọn một chiến sĩ bảo hộ thứ hai, tuyệt đối không.” Ôm người ngồi dậy, người đàn ông nọ độc chiếm nghĩ.
“Về sau nếu em còn dám lấy kim đâm tôi, tôi liền nhốt em dưới lòng đất, để em không bao giờ gặp kẻ khác.” Ánh mắt hắn vừa hung ác vừa tham lam như cái lần cả hai mới nhau gặp.
Lại hạ xuống từng nụ hôn lên trán, lên chóp mũi, lên má, lên môi người trong lòng: “Chúng ta đi thôi, đến Thổ Thành, chỉ hai người. Em không nói lời nào vậy là đồng ý rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất