Chương 411: Kết quả sau khi Cửu Nguyên khiêu chiến Thổ Thành
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi đang nghĩ, ân huệ lớn nhất của Đại Địa Chi Thần dành cho tôi là để tôi nhặt được em.”“Đừng phá sân!” La Tuyệt mặt gỗ lại nghiêm túc nói: “Càng không được đấu đá bừa bãi trong cuộc tụ hội, nếu không thì tất cả những thế lực tham gia sẽ là địch của Vu Thành!”
Khuê Chính còn chưa bò dậy thì đã phun ra một ngụm máu, Vu Thành chỉ nhắc nhở điều đó?
“Yên tâm, sẽ không đâu.” Cái quy củ này, Chú Vu đã nói với bọn họ rồi.
La Tuyệt vẫn lặp lại lần nữa: “Tất cả cuộc tỷ thí, bao gồm cả đấu võ cũng phải tiến hành ở trong sân, nếu lan ra xung quanh hoặc phá hoại sân đấu một cách trắng trợn, ai phá trước kẻ đó thua.”
Nghiêm Mặc cảm thấy cái quy tắc này rất được, khi các chiến sĩ cấp cao so đấu với nhau đều có sức phá hoại vô cùng lớn, nếu buông thả cho bọn họ tùy ý làm bậy, thì bao nhiêu tòa thành cũng không đủ để bọn họ đập phá, hạn định phạm vi như thế còn giúp những người xung quanh không bị liên lụy, thoạt nhìn như trói buộc và kiềm kẹp mức phát huy của chiến sĩ cấp cao, nhưng cũng có thể nhìn ra được mức độ tinh vi trong khả năng thao tác của chiến sĩ cấp cao, chiến sĩ càng lợi hại thì càng điều khiển năng lực của mình một cách chính xác.
So sánh theo kiểu khác thì, một chiến sĩ khống chế lửa cấp chín phóng ra một quả cầu lửa cực to, có lẽ có thể thiêu hủy một tòa thành, nhưng ở chỗ này, khi đối tượng tấn công của hắn chỉ có một, hắn nhất định phải nén ra một quả cầu lửa chỉ đủ để thiêu chết một người.
Nhưng uy lực của quả cầu lửa này sẽ nhỏ hơn uy lực của quả cầu lớn sao? Đương nhiên không! Bởi vì đối thủ của hắn cũng là cấp chín, quả cầu lửa của hắn phải mang uy lực khiến đối thủ cấp chín đó không đỡ được.
Cái này giống như việc Thổ Thành phái chiến sĩ thần huyết tấn công bọn họ lúc trước, tên chiến sĩ phóng ra sấm sét khi kia tấn công hắn hoàn toàn nhắm vào một mục tiêu là hắn, tia sét bắn ra thoạt nhìn nhỏ, nhưng uy lực lại không yếu chút nào, nếu không phải trong thân thể hắn có quả Vu Vận chống đỡ, thì bất kỳ ai cũng có thể hóa thành tro bụi.
Lúc này, đòn tấn công của Nguyên Chiến đối với Khuê Chính cũng giống vậy, chẳng qua là mang ý trêu đùa nhiều hơn nên mới không lấp tức giết chết đối phương.
Thành chủ Thổ Thành cho người nâng Khuê Chính dậy, tức giận kêu: “Người Cửu Nguyên! Dám vũ nhục Đại Tư Tế Thổ Thành ta…”
“Chẳng phải hắn muốn khai chiến với bọn tôi à? Sao giờ lại thành tôi vũ nhục hắn? Hay là tôi phải trực tiếp giết chết hắn mới không tính là vũ nhục? Được rồi, nếu các người đã yêu cầu như thế…”
“Không!” Khuê Chính theo bản năng mà hét chói tai, đồng thời tấn công Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến cảm thấy thân thể mình hơi nặng, như có một cổ sức mạnh muốn đè hắn thành thịt nát, đất dưới chân hắn bị đè cho lõm xuống, nhưng ghế dưới mông hắn lại không mẻ một mẫu vụn nào.
“Xem đi, tôi chỉ mới nói mà thôi, kẻ ra tay trước chính là Đại Tư Tế Khuê Chính của các người!” Bất tri bất giác, lâu ngày sống với Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến đã hình thành thói quen gần như là bản năng: Làm chuyện gì cũng phải chiếm lý.
Bàn tay cát lại xuất hiện, đột nhiên bóp lấy cổ Khuê Chính, nhấc toàn thân gã lên khỏi mặt đất.
Mấy tên chiến sĩ cấp cao bảo hộ Khuê Chính chia ra, một nửa nhào lên cứu người, một nửa tấn công Nguyên Chiến.
Lửa và mũi tên đất bay đầy trời, bao phủ khắp ghế Cửu Nguyên.
“Dừng tay hết cho tôi!” Phi Sơn gầm lên.
Nghiêm Mặc nhìn những thứ mà bên Thổ Thành phóng ra sắp sửa rơi xuống đầu mình, dáng ngồi lại chẳng thay đổi dù chỉ một chút.
Nhị Mãnh và Lạp Mạc Linh cũng bình chân như vại, chỉ là đã chuẩn bị tốt tùy thời đánh trả bất cứ lúc nào.
Người mới Hỏa Vân Thiên thầm than trong lòng, hiện giờ anh không chống nổi những đòn tấn công đó.
Nô lệ trung niên kia thì vì quá mức sợ hãi mà trực tiếp ngồi liệt trên cái bệ đá.
Nguyên Chiến ngồi trên ghế vung tay, đất cát bốn phía lập tức trồi lên, hình thành một quả cầu cát bao lấy khu ghế của Cửu Nguyên.
Phi Sơn tựa hồ như biết chắc Nguyên Chiến có thể đối phó những đòn tấn công đó, anh không ra tay bảo hộ người Cửu Nguyên, mà ra tay với đám chiến sĩ cấp cao kia.
Đám chiến sĩ cấp cao kia vừa phát động một đợt tấn công xong liền đột nhiên ngã xuống, vẻ mặt đau đớn thống khổ.
Cùng lúc đó, lửa và mũi tên đất rơi xuống quả cầu cát kia lập tức bị nuốt hết! Ngay cả một tiếng động cũng không để lại.
Quả cầu cát tan ra, Đại Tư Tế Thổ Thành và mấy tên chiến sĩ cấp cao té xỉu, hết thảy chỉ xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Các thế lực khác thậm chí còn chưa kịp nghĩ xem có nên thừa cơ cùng nhau tấn công Cửu Nguyên không, hay là chờ bọn hắn lưỡng bại câu thương rồi mới nhào vào, thì mọi chuyện đã kết thúc.
Phi Sơn vẫn đứng cạnh Vu Tượng, Vu Tượng vẫn nhắm mắt ngủ khò khè.
Chú Vu thì như đang làm cái gì đó, ngẩng đầu cười âm hiểm với ngũ tư tế Khuê Mạt.
Khuê Mạt nhìn nhánh cỏ không lửa tự cháy trong tay, sắc mặt âm trầm, gã biết Chú Vu đang nhìn mình, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Tứ tư tế Trùng Vu đùa nghịch một con sâu nhỏ trên đầu ngón tay, đấu đá âm thầm giữa hai vị Đại Vu nguyền rủa, có lẽ y là người thấy rõ nhất, Khuê Mạt chắc là muốn làm gì người Cửu Nguyên, nhưng bị Chú Vu phá rối.
Nguyên Chiến cầm lấy tay Nghiêm Mặc, thấp giọng hỏi hắn: “Năng lực của Khuê Chính khá kỳ lạ, như có thứ gì rất nặng đè trên người vậy, nhưng gã không khống chế tốt. Còn Phi Sơn… em có nhìn ra năng lực của Phi Sơn là gì không?”
Nghiêm Mặc đang cẩn thận quan sát mấy chiến sĩ té xỉu kia: “Năng lực của Khuê Chính rất có thể là khống chế trọng lực, nhưng lại không cao. Năng lực của Phi Sơn… nhìn vẻ mặt và động tác ôm cổ của mấy chiến sĩ kia, giống như bị nghẹt thở, cho nên tám phần là điều khiển oxy? Hai năng lực này đều rất lợi hại, nhất là của Phi Sơn, nếu anh ta thật sự có thể điều khiển oxy, cũng chẳng trách anh ta có thể trở thành chiến sĩ thần đứng đầu Cửu Đại Thượng Thành, khiến tất cả mọi người đều kiêng dè anh ta.”
Nguyên Chiến nhíu mày, bởi vì năng lực đặc biệt của Nghiêm Mặc, hắn có thể trực tiếp hiểu rõ hàm nghĩa trong lời đối phương, nhưng danh từ trọng lực và oxy đối với hắn vẫn là quá mức trừu tượng.
Nghiêm Mặc giải thích đại khái cho hắn biết trọng lực và oxy là gì.
Nguyên Chiến hiểu về oxy rồi, nhưng về trọng lực thì hắn lại chìm vào suy nghĩ sâu xa: “Nếu nói trọng lực là lực hấp dẫn giữa mặt đất với người và vật, vậy tôi là chiến sĩ khống chế đất, có phải tôi cũng có thể nắm giữ một phần năng lực về trọng lực không?”
Nghiêm Mặc cười, thuận miệng nói: “Năng lực của anh rất lợi hại, anh có thể điều khiển đất, liền tương đương với điều khiển thế giới này, người, động vật, thực vật, côn trùng, khoáng thạch, vân vân, bất cứ thứ gì, có cái nào mà cuối cùng không trở về với cát bụi? Mà trong đất có nhiều vật chất như vậy, những vật chất đó cấu thành thế giới này, và cấu thành những năng lực khác, nếu một ngày nào đó anh có thể tùy ý tách những thành phần trong đất ra, và thao túng từng thành phần riêng biệt đó, vậy anh sẽ có tất cả những năng lực mà anh có thể nghĩ đến, nói cách khác, anh sẽ thành thần.”
Nhiệt huyết của Nguyên Chiến có hơi sôi trào, Nghiêm Mặc nói rất nhẹ nhàng, nhưng hắn rất tin vào Mặc, nên quyết định về sau sẽ đi theo con đường phát triển này.
Nghiêm Mặc còn chưa biết mình lại vô tình đẩy người nào đó một phen, khiến gia súc nhà mình đã chạy trên con đường chẳng biết tên nào đó, vừa chạy đi liền không quay đầu lại!
Lúc này, giữa sân lại có tiếng ồn ào, mặt thành chủ Thổ Thành xanh mét, ông ta cho người kiểm tra thương thế của Khuê Chính và mấy tên chiến sĩ cấp cao. Các thế lực khác thì nhìn Thổ Thành, có người cười nhạo, có người đồng cảm, có người nét mặt sâu xa khó dò.
Thành chủ Thổ Thành hận cực! Vì sao bọn họ đường đường là một trong Tam Đại Cổ Thành mà lại ngày càng lụn bại, thậm chí hôm nay còn rơi xuống tình trạng bị một bộ lạc dã nhân bắt nạt?
Chẳng lẽ Đại Địa Chi Thần đã vứt bỏ huyết mạch này của ngài rồi hay sao?
Ghen ghét trong lòng thành chủ Thổ Thành đã bùng cháy dữ dội, cớ gì không phải là ông ta có được huyết mạch nồng đậm, mà lại là tên thủ lĩnh dã nhân kia? Cớ gì người mà Đại Địa Chi Thần quan tâm thiên vị lại không phải ông ta?
Vì để sinh ra những huyết mạch thần huyết càng đậm hơn, ông ta không tiếc cưới kẻ mà ông ta cực kỳ chán ghét là Thúy Vũ lên làm hoàng hậu. Vì để năng lực của mình thăng cấp, ông ta không tiếc giao hơn phân nửa quyền lực cho thần điện, để thần điện áp đảo thành chủ.
Nhưng những nhân nhượng và hy sinh đó của ông ta cuối cùng lại đổi được điều gì?
Xà Đảm đè vai thành chủ Thổ Thành, cúi đầu nói nhỏ bên tai ông ta.
Vẻ mặt của thành chủ Thổ Thành liền dịu lại, cơ vai cơ lưng của ông ta vì căng thẳng mà cứng ngắc cũng thả lỏng đôi chút. Đúng vậy, Thổ Thành cũng không phải không thể đứng lên một lần nữa!
Rất nhiều người chờ thành chủ Thổ Thành nổi điên, nhưng bọn họ lại thấy thành chủ Thổ Thành sau khi nói chuyện với một tư tế, vẻ tức giận ban đầu liền biến mất dần dần, một lát sau đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Lúc này, ánh mắt và tư thế ngồi của Nguyên Chiến khi nhìn đám người Thổ Thành, dù là ai cũng thấy hắn để lộ ra một thứ cảm giác ưu việt.
Ánh mắt của hắn khi nhìn người Thổ Thành không thể nói là khinh miệt, nhưng hắn thật sự rất có phong thái của một ông vua khi nhìn người Thổ Thành, mấy chữ ‘bọn dân đen các ngươi mà cũng dám làm càn trước mặt ta’ như viết rõ trên mặt.
Có điều, thái độ này thật sự không phải do hắn cố ý bày ra, mà là do niềm kiêu ngạo có sẵn trong tâm khi tự tin rằng mình sẽ có được hết thảy.
Vì sao Khuê Chính mang năng lực nghịch thiên về trọng lực trong miệng Nghiêm Mặc lại không chịu nổi một kích trước mặt Nguyên Chiến?
Nguyên Chiến cảm thấy ngoại trừ tư chất của Khuê Chính, phần nhiều còn là vì Khuê Chính căn bản không có hiểu biết về năng lực của mình.
Mà hắn thì sao, ngay từ phút ban đầu Nghiêm Mặc đã giải thích cho hắn biết năng lực khống chế đất có thể làm được những gì, hơn nữa còn hướng hắn rèn luyện năng lực đến mức thao túng được các loại đất hoàn toàn riêng biệt, sau lại vì việc gieo trồng trong bộ lạc mà bắt hắn học cách điều phối ra chất đất thích hợp cho các loài thực vật sinh trưởng. Trong lúc đó còn nghĩ ra rất nhiều phương pháp tấn công không thể tưởng tượng được cho hắn.
Thế nên, trên đời này có ai hiểu về đất hơn hắn? Có ai nắm được những tuyệt chiêu tấn công và phòng thủ nhiều hơn hắn?
Càng đừng nói tới những chuyện mà hắn có thể làm khi kết hợp thêm ba năng lực điều khiển thực vật, khống chế lửa và thao túng nước.
Mấy năm nay vì sao Nghiêm Mặc lại giảm bớt số lượng kích phát chiến sĩ thần huyết? Ngoại trừ việc hắn muốn khống chế nhân số chiến sĩ thần huyết, còn là vì hắn dành hơn phân nửa tâm lực và thời gian cho Nguyên Chiến. Bốn loại năng lực tập trung trong một thân thể, đây là điều trước kia chưa từng có, ngay cả Chú Vu cũng không biết nên hỗ trợ hắn như thế nào.
Nhưng Chú Vu nói, không phải nhiều năng lực là chuyện tốt, nếu không biết thao túng, các loại năng lượng sẽ ảnh hưởng đến nhau, không nói tới việc thân thể có chịu nổi hay không, thì ngay cả năng lực cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn. Tỷ như lửa sẽ thiêu gỗ, đất sẽ cản nước, vân vân.
Nhưng Nghiêm Mặc lại nói mình có thể giải quyết tất cả các vấn đề của Nguyên Chiến, sau đó bắt đầu điều trị thân thể hắn trong một thời gian, và dạy hắn làm thế nào để các loại năng lực tuần hoàn trong cơ thể, tương tác và hỗ trợ nhau, còn nói với hắn có một loại năng lượng, loại năng lượng này sinh ra từ năng lượng thổ tràn đầy trong cơ thể hắn, Nghiêm Mặc nói loại năng lượng đó gọi là ‘kim’.
Có một tư tế luôn nghĩ cho hắn trong mọi chuyện, và từng bước đưa hắn lên đỉnh cao, làm sao hắn không kiêu ngạo, không tự hào cho được?
Không sai, tâm lý hiện giờ của Nguyên Chiến là: Nhìn tư tế tụi bây kìa, lại nhìn tư tế của tao, không thể so sánh được! Ha ha ha! Có phải tụi bây rất muốn Mặc làm tư tế của tụi bây không? Có mà mơ, về nhà tắm rửa đi ngủ đi, ha ha ha! A, tụi bây còn muốn quả Vu Vận? Ngại quá, đó là con trai tao, và cũng là của tao! Ha ha ha!
Phi Sơn nhìn thấy vẻ mặt của Nguyên Chiến, cơ mặt liền co giật, có phải cái tên này quá kiêu ngạo rồi không? Vẻ mặt kia sao lại đáng giận như vậy?
Ngay cả Phi Sơn cũng cảm thấy thế thì những người khác càng không cần phải nói, lúc này, người ngứa mắt Nguyên Chiến đặc biệt nhiều, nếu không phải kiêng dè sức chiến đấu của tên thủ lĩnh dã nhân này và quy tắc của Vu Thành thì chắc đã có vài thành liên thủ lại đánh Nguyên Chiến rồi.
Nguyên Chiến nhìn xung quanh, cầm móng vuốt của tư tế nhà mình lên cắn một cái.
Nghiêm Mặc trừng hắn: “Làm gì đó? Đói bụng rồi?”
Nguyên Chiến quay đầu, ánh mắt sâu thẳm: “Tôi đang nghĩ, ân huệ lớn nhất của Đại Địa Chi Thần dành cho tôi là để tôi nhặt được em.”
“… Ai dùng tinh thần lực tấn công anh hả?”
“Ha ha ha!” Nguyên Chiến dùng tiếng cười to để che đi thứ ham muốn đáng sợ của mình, hắn hận không thể đè Mặc xuống dưới thân rồi triệt để chiếm giữ, vào lúc này, ngay tại đây, trước mặt tất cả các thế lực của Cửu Đại Thượng Thành, để tất cả bọn người đó thấy, em là của tôi, cũng chỉ có thể là của tôi!
Nghiêm Mặc bị ánh mắt của Nguyên Chiến làm cho cạn lời ba giây. Hắn từng nghe nói có người sẽ hưng phấn và động tình trong lúc thi đấu hoặc đánh nhau, hiện giờ hắn được thấy tận mắt rồi.
La Tuyệt vỗ tay, kéo lại sự chú ý của mọi người, cao giọng hỏi Thổ Thành: “Cửu Nguyên khiêu chiến Thổ Thành, chư vị Thổ Thành, các người quyết định nhận thua, hay tiếp tục tỷ thí trận đấu võ tiếp theo?”
Hơn chín mươi chín phần trăm người ở đây đều cho rằng Thổ Thành sẽ chọn tiếp tục đấu võ, như vậy cũng có thể thua khí thế một chút, ngay cả Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cũng nghĩ như vậy.
Nhưng thành chủ Thổ Thành lại mỉm cười, đứng dậy nói với Nguyên Chiến: “Ta có một suy nghĩ, anh có muốn nghe một chút không?”
Nghiêm Mặc không biết ông ta muốn làm cái gì, chọt chọt Nguyên Chiến, bảo hắn đừng vội đả kích người ta.
Nguyên Chiến ra vẻ sao cũng được mà ừ một tiếng.
Thổ Thành thành chủ giơ cao hai tay, rồi lại đặt lên trước ngực: “Đại Địa Chi Thần tại thượng, lúc trước ta đã nghe nói thủ lĩnh Cửu Nguyên và Thổ Thành bọn ta rất có thể là huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, nhưng bởi vì Chú Vu đại nhân và Đại Tư Tế đã qua đời của thành ta cùng với tiền vương hậu có chút không thoải mái, khiến Cửu Nguyên và Thổ Thành ta nảy sinh sự hiểu lầm to lớn, cho nên hôm nay, người đầu tiên mà Cửu Nguyên chọn khiêu chiến mới là Thổ Thành ta. Hiện giờ Thổ Thành ta nguyện ý chắp nối lại mối quan hệ với Cửu Nguyên, kết làm đồng minh với Cửu Nguyên! Chỉ cần thủ lĩnh Nguyên Chiến đồng ý, ta thậm chí còn có thể nhường lại ngôi vị thành chủ Thổ Thành, chỉ là ta có một điều kiện.”
Rất nhiều người ở đây đều không ngờ thành chủ Thổ Thành lại co được dãn được đến mức này, tuy ông ta không chính miệng thừa nhận mình bại bởi Cửu Nguyên, nhưng việc ông muốn nhường lại ngôi vị thành chủ này thì có khác gì đưa Thổ Thành cho Cửu Nguyên?
Nhưng cũng có vài người đa mưu túc trí, họ lại không nghĩ như vậy, có lẽ bọn họ không quá hiểu về thành chủ Thổ Thành, nhưng họ không cho rằng ông ta sẽ dễ dàng chịu thua như vậy, hơn nữa còn giao Thổ Thành cho người ngoài.
Rốt cuộc thành chủ Thổ Thành muốn làm gì?
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nhìn nhau một cái, dù có thật sự đưa Thổ Thành cho bọn họ, bọn họ cũng không thèm, bởi vì bọn họ không có thủ hạ cấp cao vừa trung tâm vừa thích hợp để quản lý và thu phục Thổ Thành, bọn họ vốn chỉ muốn kiếm một đám nguyên tinh, thức ăn, xương cốt, thuốc thang dược vật và nô lệ từ Thổ Thành để làm Cửu Nguyên phong phú hơn mà thôi.
Nguyên Chiến nhịp nhịp ngón tay: “Ông có điều kiện gì?”
Thành chủ Thổ Thành duỗi tay ra, Diệu Hương đứng lên.
“Đây là con gái út của ta, Diệu Hương, nó đã ở chung với các cậu một đoạn thời gian, nó có một năng lực, ta nghĩ nó chắc chưa có nói cho các cậu biết, Diệu Hương sau khi được tư tế thần điện xác nhận, nó được Mẫu Thần yêu thương, khả năng sinh sản trong tương lai sẽ khiến con cái được kế thừa huyết mạch thần huyết, và rất có khả năng con cái khi sinh ra sẽ có thần huyết đậm hơn cả cha mẹ. Thủ lĩnh Nguyên Chiến, điều kiện của ta là anh phải cưới Diệu Hương làm vương hậu.”
Nói tới đây, thành chủ Thổ Thành bỗng nhiên cười to: “Kỳ thật đây cũng chẳng phải điều kiện gì, vì nếu anh cưới con gái ta làm vương hậu, đối với anh chỉ có lợi chứ không có hại.”
Diệu Hương cảm thấy có rất nhiều ánh mắt tập trung trên người mình, hai má lập tức đỏ bừng, hôm nay cô ta không có đeo khăn che mặt.
Thành chủ Thổ Thành rất hài lòng với biểu hiện của Diệu Hương. Ông ta có rất nhiều con gái, ngoại trừ Diệu Hương, hôm nay ông ta còn đưa những cô công chúa từ mười hai tuổi trở lên đến, chính là muốn mượn cuộc tụ hội này để gả hết ra ngoài. Việc Thổ Thành xuống dốc đã là điều tất nhiên, ông ta làm thành chủ lại càng biết rõ, khi không sau này có nâng lên được hay không, ông ta vẫn hy vọng mình sẽ có nhiều thêm một vài đồng minh.
Chỉ tiếc Cửu Nguyên… đây vốn dĩ là đối tượng tốt nhất để lung lạc, quá đáng tiếc! Ông ta nghe lời đề nghị của Xà Đảm, đưa Diệu Hương đến Cửu Nguyên cũng bởi vì cô ta là người có đầu óc nhất, nhưng kết quả vẫn đáng thất vọng, thật lãng phí năng lực trời cho của cô ta!
Nhưng hiện giờ vẫn chưa muộn, chỉ cần Cửu Nguyên đồng ý cái điều kiện này, ông ta vẫn có thể lợi dụng năng lực đặc biệt đó của Diệu Hương.
Thành chủ Thổ Thành ôm lòng tin tưởng vững chắc mà nhìn về phía Nguyên Chiến, ông ta tin bất cứ một thế lực nào, nhất là một bộ lạc dã nhân mới nổi, sao có thể bỏ được cơ hội khống chế một tòa Thượng Thành? Hơn nữa, bản thân Diệu Hương cũng vô cùng trẻ trung xinh đẹp, còn có thể sinh ra người thừa kế thần huyết đậm, thấy thế nào thì tên thủ lĩnh dã nhân kia cũng không có lý do để cự tuyệt.
Thành chủ Thổ Thành nghĩ như vậy, những người khác cũng nghĩ như vậy, chỉ là cưới một đứa con gái mà thôi, còn là đứa con gái có điều kiện tốt như vậy, cưới xong lại được một tòa Thượng Thành, chuyện tốt thế sao mà không đáp ứng? Dù trong đó còn cất chứa một bao thuốc độc.
Nguyên Chiến dùng ánh mắt càn rỡ mà quan sát Diệu Hương, Diệu Hương bị ánh mắt mang tính xâm lược của hắn làm cho mặt mũi đỏ bừng.
Mà đề nghị này của thành chủ Thổ Thành làm không ít người vui vẻ, thành chủ Thổ Thành có thể gả con gái cho thủ lĩnh Cửu Nguyên để lung lạc, vậy vì sao bọn họ không thể?
So với việc giao quả Vu Vận cho Vu Thành, rồi do Vu Thành phân chia lợi ích, vậy còn không bằng gả một đứa sang để chiếm lợi.
Nhưng lúc này, người có suy nghĩ đó trong lòng đều không lập tức mở miệng, bọn họ không giống Thổ Thành, Thổ Thành là do tỷ thí thua, đấu không lại người ta, mới đưa con ra để bình ổn lửa giận thuận tiện kiếm chút lợi lộc. Còn bọn họ, sao có thể hạ thấp thân phận như vậy, dù phải gả con thì cũng nên đổi phương thức khác.
“Ông muốn đưa ngôi vị thành chủ Thổ Thành cho tôi?” Nguyên Chiến chuyển mắt lên người thành chủ Thổ Thành.
“Đúng. Nhưng…”
“Nhưng phải cưới con gái ông?”
“Đúng, chuyện này đối với anh…”
“Vậy thôi khỏi.”
Thành chủ Thổ Thành biến sắc, công chúa Diệu Hương thì lảo đảo muốn ngã, phải nhờ tới thị nữ phía sau đỡ lấy cô ta.
Không ít người đồng cảm với Diệu Hương, chỉ cảm thấy cái cô này thật đáng thương.
Nghiêm Mặc không ghét gì Diệu Hương, nhưng không thể nói là đồng cảm, trong mắt hắn, Diệu Hương tuy là một cô gái nhỏ, nhưng cô ta cũng là kẻ địch không có ý tốt. Cô ta thân là công chúa, được hưởng thụ lợi ích mà cái địa vị này mang lại cho cô ta, vậy đương nhiên cũng phải gánh vác những tác hại đi kèm với cái địa vị này.
Nếu cô ta thật sự bài xích việc làm công chúa Thổ Thành, thì trong lúc cô ta ở Cửu Nguyên, kỳ thật có rất nhiều cơ hội thoát khỏi Thổ Thành. Chỉ cần khi đó cô ta hơi tỏ ý mình muốn tách khỏi Thổ Thành để có được tự do, tỷ như nguyện ý đi học ở Cửu Nguyên, tay làm hàm nhai hay gì gì đó, hắn cũng không ngại giữ cô ta lại, thậm chí còn cho người chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của cô ta.
Nhưng Diệu Hương không có, chẳng những không có, cô ta còn để lộ thân phận do thám của mình, mỗi khi rảnh rỗi là dò hỏi tới dò hỏi lui, còn bày cái thái độ uất ức và thẹn thùng khi một công chúa Thượng Thành bị ép gả cho dã nhân thấp hèn, trong đó còn có một sự cấp bách, cả ngày chỉ biết tìm cơ hội ở riêng với Nguyên Chiến.
Một người như vậy, bảo Nghiêm Mặc đồng cảm như thế nào đây? Huống chi lòng đồng cảm của hắn vốn dĩ đã ít đến đáng thương rồi.
Mà Diệu Hương dù có thông minh thế nào thì cũng chỉ là một đứa con nít mười bốn mười lăm tuổi, người nguyên thủy trưởng thành sớm, nhưng không có nghĩa cô ta có thể trưởng thành sớm đến mức giấu được hết mọi tâm tư của mình, qua mắt được bậc cha chú gian xảo đã trải đời.
Cô ta cho rằng mình đã che giấu những bí mật và tâm tư xấu xa ấy rất tốt, nhưng lại không biết cha cô ta và đám người Xà Đảm đã sớm nhìn thấu, chỉ xem cô ta như công cụ mà thôi, còn Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc thì căn bản không để cô ta vào mắt.
Một người như vậy, không ai biết rồi tương lai của cô ta sẽ ra làm sao, hết thảy đều là do cô ta quyết định.
Nguyên Chiến không thèm nhìn đám người Thổ Thành, mà hỏi La Tuyệt: “Dựa theo quy tắc, Cửu Nguyên tôi khiêu chiến Thổ Thành, Thổ Thành thua, vậy Thổ Thành phải trả cái giá gì?”
La Tuyệt dứt khoát trả lời: “Thổ Thành sẽ bị hàng xuống địa vị Trung Thành, Cửu Nguyên có được một chiếc ghế của Thượng Thành, sau này Thổ Thành sẽ là tòa thành dưới trướng Cửu Nguyên, phải thượng cống cho Cửu Nguyên và xem Cửu Nguyên là chủ. Nếu Thổ Thành và các thế lực dưới trướng không muốn, Cửu Nguyên có thể coi đó là phản đồ, tùy ý đánh chiếm và tiêu diệt, các tòa Thượng Thành khác sẽ không nhúng tay.”
La Tuyệt hơi dừng một chút, lại nói tiếp: “Thổ Thành muốn không bị hàng xuống Trung Thành thì chỉ có đợi đến cuộc tỷ thí của chín thành lần sau mà tranh một chiếc ghế Thượng Thành, như vậy Thổ Thành sẽ dùng thế lực Thượng Thành bị mình đánh bại và cướp mất ghế để giao cho Cửu Nguyên.”
Nguyên Chiến hiểu rõ: “Tóm lại, các thế lực Thượng Thành không thể vượt quá con số chín, hiện giờ có mười một thế lực tham gia, vậy cuối cùng phải có hai thế lực bị người thâu tóm, đúng không?”
La Tuyệt gật đầu: “Đúng thế.”
“Như vậy Thổ Thành hiện tại có tính là bại bởi chúng tôi không?”
La Tuyệt nhìn về phía Thổ Thành.
Thành chủ Thổ Thành cho rằng mình đã phải chịu một mối nhục lớn đang định không màng tất cả thì Xà Đảm lại kéo ông ta.
Thành chủ Thổ Thành nhắm mắt, đúng vậy, bọn họ cần giữ thực lực, thay vì bây giờ đấu với Cửu Nguyên đến hơi sức cuối, còn không bằng kéo thành khác xuống vào cuộc tỷ thí xếp hạng phía sau. Cửu Nguyên! Ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cái bộ lạc này!
“Thổ Thành, nhận thua!”
Khi người Thổ Thành nghe thấy tiếng nói đau khổ của thành chủ, tất cả đều giận sôi gan.
La Tuyệt không thèm quan tâm tới những tâm tư phức tạp của người Thổ Thành, y nghe thấy người Thổ Thành đáp thì lập tức tuyên bố: “Cửu Nguyên khiêu chiến Thổ Thành, Thổ Thành bại! Cửu Nguyên có được chiếc ghế thứ sáu trong Cửu Đại Thượng Thành, có thể tham gia cuộc tỷ thí xếp hạng. Sau đây là cuộc khiêu chiến của bộ lạc mới, bộ lạc Đỉnh Việt!”
La Tuyệt hỏi người Đỉnh Việt: “Các cậu muốn khiêu chiến ai?”
Tù trưởng Đỉnh Việt – Phụ Điển đứng dậy, bọn họ là số ít người ở đây không làm ghế dựa, vẫn ngồi nguyên trên mặt đất.
“Đỉnh Việt khiêu chiến Mộc Thành!”
“Tôi đang nghĩ, ân huệ lớn nhất của Đại Địa Chi Thần dành cho tôi là để tôi nhặt được em.”“Đừng phá sân!” La Tuyệt mặt gỗ lại nghiêm túc nói: “Càng không được đấu đá bừa bãi trong cuộc tụ hội, nếu không thì tất cả những thế lực tham gia sẽ là địch của Vu Thành!”
Khuê Chính còn chưa bò dậy thì đã phun ra một ngụm máu, Vu Thành chỉ nhắc nhở điều đó?
“Yên tâm, sẽ không đâu.” Cái quy củ này, Chú Vu đã nói với bọn họ rồi.
La Tuyệt vẫn lặp lại lần nữa: “Tất cả cuộc tỷ thí, bao gồm cả đấu võ cũng phải tiến hành ở trong sân, nếu lan ra xung quanh hoặc phá hoại sân đấu một cách trắng trợn, ai phá trước kẻ đó thua.”
Nghiêm Mặc cảm thấy cái quy tắc này rất được, khi các chiến sĩ cấp cao so đấu với nhau đều có sức phá hoại vô cùng lớn, nếu buông thả cho bọn họ tùy ý làm bậy, thì bao nhiêu tòa thành cũng không đủ để bọn họ đập phá, hạn định phạm vi như thế còn giúp những người xung quanh không bị liên lụy, thoạt nhìn như trói buộc và kiềm kẹp mức phát huy của chiến sĩ cấp cao, nhưng cũng có thể nhìn ra được mức độ tinh vi trong khả năng thao tác của chiến sĩ cấp cao, chiến sĩ càng lợi hại thì càng điều khiển năng lực của mình một cách chính xác.
So sánh theo kiểu khác thì, một chiến sĩ khống chế lửa cấp chín phóng ra một quả cầu lửa cực to, có lẽ có thể thiêu hủy một tòa thành, nhưng ở chỗ này, khi đối tượng tấn công của hắn chỉ có một, hắn nhất định phải nén ra một quả cầu lửa chỉ đủ để thiêu chết một người.
Nhưng uy lực của quả cầu lửa này sẽ nhỏ hơn uy lực của quả cầu lớn sao? Đương nhiên không! Bởi vì đối thủ của hắn cũng là cấp chín, quả cầu lửa của hắn phải mang uy lực khiến đối thủ cấp chín đó không đỡ được.
Cái này giống như việc Thổ Thành phái chiến sĩ thần huyết tấn công bọn họ lúc trước, tên chiến sĩ phóng ra sấm sét khi kia tấn công hắn hoàn toàn nhắm vào một mục tiêu là hắn, tia sét bắn ra thoạt nhìn nhỏ, nhưng uy lực lại không yếu chút nào, nếu không phải trong thân thể hắn có quả Vu Vận chống đỡ, thì bất kỳ ai cũng có thể hóa thành tro bụi.
Lúc này, đòn tấn công của Nguyên Chiến đối với Khuê Chính cũng giống vậy, chẳng qua là mang ý trêu đùa nhiều hơn nên mới không lấp tức giết chết đối phương.
Thành chủ Thổ Thành cho người nâng Khuê Chính dậy, tức giận kêu: “Người Cửu Nguyên! Dám vũ nhục Đại Tư Tế Thổ Thành ta…”
“Chẳng phải hắn muốn khai chiến với bọn tôi à? Sao giờ lại thành tôi vũ nhục hắn? Hay là tôi phải trực tiếp giết chết hắn mới không tính là vũ nhục? Được rồi, nếu các người đã yêu cầu như thế…”
“Không!” Khuê Chính theo bản năng mà hét chói tai, đồng thời tấn công Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến cảm thấy thân thể mình hơi nặng, như có một cổ sức mạnh muốn đè hắn thành thịt nát, đất dưới chân hắn bị đè cho lõm xuống, nhưng ghế dưới mông hắn lại không mẻ một mẫu vụn nào.
“Xem đi, tôi chỉ mới nói mà thôi, kẻ ra tay trước chính là Đại Tư Tế Khuê Chính của các người!” Bất tri bất giác, lâu ngày sống với Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến đã hình thành thói quen gần như là bản năng: Làm chuyện gì cũng phải chiếm lý.
Bàn tay cát lại xuất hiện, đột nhiên bóp lấy cổ Khuê Chính, nhấc toàn thân gã lên khỏi mặt đất.
Mấy tên chiến sĩ cấp cao bảo hộ Khuê Chính chia ra, một nửa nhào lên cứu người, một nửa tấn công Nguyên Chiến.
Lửa và mũi tên đất bay đầy trời, bao phủ khắp ghế Cửu Nguyên.
“Dừng tay hết cho tôi!” Phi Sơn gầm lên.
Nghiêm Mặc nhìn những thứ mà bên Thổ Thành phóng ra sắp sửa rơi xuống đầu mình, dáng ngồi lại chẳng thay đổi dù chỉ một chút.
Nhị Mãnh và Lạp Mạc Linh cũng bình chân như vại, chỉ là đã chuẩn bị tốt tùy thời đánh trả bất cứ lúc nào.
Người mới Hỏa Vân Thiên thầm than trong lòng, hiện giờ anh không chống nổi những đòn tấn công đó.
Nô lệ trung niên kia thì vì quá mức sợ hãi mà trực tiếp ngồi liệt trên cái bệ đá.
Nguyên Chiến ngồi trên ghế vung tay, đất cát bốn phía lập tức trồi lên, hình thành một quả cầu cát bao lấy khu ghế của Cửu Nguyên.
Phi Sơn tựa hồ như biết chắc Nguyên Chiến có thể đối phó những đòn tấn công đó, anh không ra tay bảo hộ người Cửu Nguyên, mà ra tay với đám chiến sĩ cấp cao kia.
Đám chiến sĩ cấp cao kia vừa phát động một đợt tấn công xong liền đột nhiên ngã xuống, vẻ mặt đau đớn thống khổ.
Cùng lúc đó, lửa và mũi tên đất rơi xuống quả cầu cát kia lập tức bị nuốt hết! Ngay cả một tiếng động cũng không để lại.
Quả cầu cát tan ra, Đại Tư Tế Thổ Thành và mấy tên chiến sĩ cấp cao té xỉu, hết thảy chỉ xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Các thế lực khác thậm chí còn chưa kịp nghĩ xem có nên thừa cơ cùng nhau tấn công Cửu Nguyên không, hay là chờ bọn hắn lưỡng bại câu thương rồi mới nhào vào, thì mọi chuyện đã kết thúc.
Phi Sơn vẫn đứng cạnh Vu Tượng, Vu Tượng vẫn nhắm mắt ngủ khò khè.
Chú Vu thì như đang làm cái gì đó, ngẩng đầu cười âm hiểm với ngũ tư tế Khuê Mạt.
Khuê Mạt nhìn nhánh cỏ không lửa tự cháy trong tay, sắc mặt âm trầm, gã biết Chú Vu đang nhìn mình, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Tứ tư tế Trùng Vu đùa nghịch một con sâu nhỏ trên đầu ngón tay, đấu đá âm thầm giữa hai vị Đại Vu nguyền rủa, có lẽ y là người thấy rõ nhất, Khuê Mạt chắc là muốn làm gì người Cửu Nguyên, nhưng bị Chú Vu phá rối.
Nguyên Chiến cầm lấy tay Nghiêm Mặc, thấp giọng hỏi hắn: “Năng lực của Khuê Chính khá kỳ lạ, như có thứ gì rất nặng đè trên người vậy, nhưng gã không khống chế tốt. Còn Phi Sơn… em có nhìn ra năng lực của Phi Sơn là gì không?”
Nghiêm Mặc đang cẩn thận quan sát mấy chiến sĩ té xỉu kia: “Năng lực của Khuê Chính rất có thể là khống chế trọng lực, nhưng lại không cao. Năng lực của Phi Sơn… nhìn vẻ mặt và động tác ôm cổ của mấy chiến sĩ kia, giống như bị nghẹt thở, cho nên tám phần là điều khiển oxy? Hai năng lực này đều rất lợi hại, nhất là của Phi Sơn, nếu anh ta thật sự có thể điều khiển oxy, cũng chẳng trách anh ta có thể trở thành chiến sĩ thần đứng đầu Cửu Đại Thượng Thành, khiến tất cả mọi người đều kiêng dè anh ta.”
Nguyên Chiến nhíu mày, bởi vì năng lực đặc biệt của Nghiêm Mặc, hắn có thể trực tiếp hiểu rõ hàm nghĩa trong lời đối phương, nhưng danh từ trọng lực và oxy đối với hắn vẫn là quá mức trừu tượng.
Nghiêm Mặc giải thích đại khái cho hắn biết trọng lực và oxy là gì.
Nguyên Chiến hiểu về oxy rồi, nhưng về trọng lực thì hắn lại chìm vào suy nghĩ sâu xa: “Nếu nói trọng lực là lực hấp dẫn giữa mặt đất với người và vật, vậy tôi là chiến sĩ khống chế đất, có phải tôi cũng có thể nắm giữ một phần năng lực về trọng lực không?”
Nghiêm Mặc cười, thuận miệng nói: “Năng lực của anh rất lợi hại, anh có thể điều khiển đất, liền tương đương với điều khiển thế giới này, người, động vật, thực vật, côn trùng, khoáng thạch, vân vân, bất cứ thứ gì, có cái nào mà cuối cùng không trở về với cát bụi? Mà trong đất có nhiều vật chất như vậy, những vật chất đó cấu thành thế giới này, và cấu thành những năng lực khác, nếu một ngày nào đó anh có thể tùy ý tách những thành phần trong đất ra, và thao túng từng thành phần riêng biệt đó, vậy anh sẽ có tất cả những năng lực mà anh có thể nghĩ đến, nói cách khác, anh sẽ thành thần.”
Nhiệt huyết của Nguyên Chiến có hơi sôi trào, Nghiêm Mặc nói rất nhẹ nhàng, nhưng hắn rất tin vào Mặc, nên quyết định về sau sẽ đi theo con đường phát triển này.
Nghiêm Mặc còn chưa biết mình lại vô tình đẩy người nào đó một phen, khiến gia súc nhà mình đã chạy trên con đường chẳng biết tên nào đó, vừa chạy đi liền không quay đầu lại!
Lúc này, giữa sân lại có tiếng ồn ào, mặt thành chủ Thổ Thành xanh mét, ông ta cho người kiểm tra thương thế của Khuê Chính và mấy tên chiến sĩ cấp cao. Các thế lực khác thì nhìn Thổ Thành, có người cười nhạo, có người đồng cảm, có người nét mặt sâu xa khó dò.
Thành chủ Thổ Thành hận cực! Vì sao bọn họ đường đường là một trong Tam Đại Cổ Thành mà lại ngày càng lụn bại, thậm chí hôm nay còn rơi xuống tình trạng bị một bộ lạc dã nhân bắt nạt?
Chẳng lẽ Đại Địa Chi Thần đã vứt bỏ huyết mạch này của ngài rồi hay sao?
Ghen ghét trong lòng thành chủ Thổ Thành đã bùng cháy dữ dội, cớ gì không phải là ông ta có được huyết mạch nồng đậm, mà lại là tên thủ lĩnh dã nhân kia? Cớ gì người mà Đại Địa Chi Thần quan tâm thiên vị lại không phải ông ta?
Vì để sinh ra những huyết mạch thần huyết càng đậm hơn, ông ta không tiếc cưới kẻ mà ông ta cực kỳ chán ghét là Thúy Vũ lên làm hoàng hậu. Vì để năng lực của mình thăng cấp, ông ta không tiếc giao hơn phân nửa quyền lực cho thần điện, để thần điện áp đảo thành chủ.
Nhưng những nhân nhượng và hy sinh đó của ông ta cuối cùng lại đổi được điều gì?
Xà Đảm đè vai thành chủ Thổ Thành, cúi đầu nói nhỏ bên tai ông ta.
Vẻ mặt của thành chủ Thổ Thành liền dịu lại, cơ vai cơ lưng của ông ta vì căng thẳng mà cứng ngắc cũng thả lỏng đôi chút. Đúng vậy, Thổ Thành cũng không phải không thể đứng lên một lần nữa!
Rất nhiều người chờ thành chủ Thổ Thành nổi điên, nhưng bọn họ lại thấy thành chủ Thổ Thành sau khi nói chuyện với một tư tế, vẻ tức giận ban đầu liền biến mất dần dần, một lát sau đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Lúc này, ánh mắt và tư thế ngồi của Nguyên Chiến khi nhìn đám người Thổ Thành, dù là ai cũng thấy hắn để lộ ra một thứ cảm giác ưu việt.
Ánh mắt của hắn khi nhìn người Thổ Thành không thể nói là khinh miệt, nhưng hắn thật sự rất có phong thái của một ông vua khi nhìn người Thổ Thành, mấy chữ ‘bọn dân đen các ngươi mà cũng dám làm càn trước mặt ta’ như viết rõ trên mặt.
Có điều, thái độ này thật sự không phải do hắn cố ý bày ra, mà là do niềm kiêu ngạo có sẵn trong tâm khi tự tin rằng mình sẽ có được hết thảy.
Vì sao Khuê Chính mang năng lực nghịch thiên về trọng lực trong miệng Nghiêm Mặc lại không chịu nổi một kích trước mặt Nguyên Chiến?
Nguyên Chiến cảm thấy ngoại trừ tư chất của Khuê Chính, phần nhiều còn là vì Khuê Chính căn bản không có hiểu biết về năng lực của mình.
Mà hắn thì sao, ngay từ phút ban đầu Nghiêm Mặc đã giải thích cho hắn biết năng lực khống chế đất có thể làm được những gì, hơn nữa còn hướng hắn rèn luyện năng lực đến mức thao túng được các loại đất hoàn toàn riêng biệt, sau lại vì việc gieo trồng trong bộ lạc mà bắt hắn học cách điều phối ra chất đất thích hợp cho các loài thực vật sinh trưởng. Trong lúc đó còn nghĩ ra rất nhiều phương pháp tấn công không thể tưởng tượng được cho hắn.
Thế nên, trên đời này có ai hiểu về đất hơn hắn? Có ai nắm được những tuyệt chiêu tấn công và phòng thủ nhiều hơn hắn?
Càng đừng nói tới những chuyện mà hắn có thể làm khi kết hợp thêm ba năng lực điều khiển thực vật, khống chế lửa và thao túng nước.
Mấy năm nay vì sao Nghiêm Mặc lại giảm bớt số lượng kích phát chiến sĩ thần huyết? Ngoại trừ việc hắn muốn khống chế nhân số chiến sĩ thần huyết, còn là vì hắn dành hơn phân nửa tâm lực và thời gian cho Nguyên Chiến. Bốn loại năng lực tập trung trong một thân thể, đây là điều trước kia chưa từng có, ngay cả Chú Vu cũng không biết nên hỗ trợ hắn như thế nào.
Nhưng Chú Vu nói, không phải nhiều năng lực là chuyện tốt, nếu không biết thao túng, các loại năng lượng sẽ ảnh hưởng đến nhau, không nói tới việc thân thể có chịu nổi hay không, thì ngay cả năng lực cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn. Tỷ như lửa sẽ thiêu gỗ, đất sẽ cản nước, vân vân.
Nhưng Nghiêm Mặc lại nói mình có thể giải quyết tất cả các vấn đề của Nguyên Chiến, sau đó bắt đầu điều trị thân thể hắn trong một thời gian, và dạy hắn làm thế nào để các loại năng lực tuần hoàn trong cơ thể, tương tác và hỗ trợ nhau, còn nói với hắn có một loại năng lượng, loại năng lượng này sinh ra từ năng lượng thổ tràn đầy trong cơ thể hắn, Nghiêm Mặc nói loại năng lượng đó gọi là ‘kim’.
Có một tư tế luôn nghĩ cho hắn trong mọi chuyện, và từng bước đưa hắn lên đỉnh cao, làm sao hắn không kiêu ngạo, không tự hào cho được?
Không sai, tâm lý hiện giờ của Nguyên Chiến là: Nhìn tư tế tụi bây kìa, lại nhìn tư tế của tao, không thể so sánh được! Ha ha ha! Có phải tụi bây rất muốn Mặc làm tư tế của tụi bây không? Có mà mơ, về nhà tắm rửa đi ngủ đi, ha ha ha! A, tụi bây còn muốn quả Vu Vận? Ngại quá, đó là con trai tao, và cũng là của tao! Ha ha ha!
Phi Sơn nhìn thấy vẻ mặt của Nguyên Chiến, cơ mặt liền co giật, có phải cái tên này quá kiêu ngạo rồi không? Vẻ mặt kia sao lại đáng giận như vậy?
Ngay cả Phi Sơn cũng cảm thấy thế thì những người khác càng không cần phải nói, lúc này, người ngứa mắt Nguyên Chiến đặc biệt nhiều, nếu không phải kiêng dè sức chiến đấu của tên thủ lĩnh dã nhân này và quy tắc của Vu Thành thì chắc đã có vài thành liên thủ lại đánh Nguyên Chiến rồi.
Nguyên Chiến nhìn xung quanh, cầm móng vuốt của tư tế nhà mình lên cắn một cái.
Nghiêm Mặc trừng hắn: “Làm gì đó? Đói bụng rồi?”
Nguyên Chiến quay đầu, ánh mắt sâu thẳm: “Tôi đang nghĩ, ân huệ lớn nhất của Đại Địa Chi Thần dành cho tôi là để tôi nhặt được em.”
“… Ai dùng tinh thần lực tấn công anh hả?”
“Ha ha ha!” Nguyên Chiến dùng tiếng cười to để che đi thứ ham muốn đáng sợ của mình, hắn hận không thể đè Mặc xuống dưới thân rồi triệt để chiếm giữ, vào lúc này, ngay tại đây, trước mặt tất cả các thế lực của Cửu Đại Thượng Thành, để tất cả bọn người đó thấy, em là của tôi, cũng chỉ có thể là của tôi!
Nghiêm Mặc bị ánh mắt của Nguyên Chiến làm cho cạn lời ba giây. Hắn từng nghe nói có người sẽ hưng phấn và động tình trong lúc thi đấu hoặc đánh nhau, hiện giờ hắn được thấy tận mắt rồi.
La Tuyệt vỗ tay, kéo lại sự chú ý của mọi người, cao giọng hỏi Thổ Thành: “Cửu Nguyên khiêu chiến Thổ Thành, chư vị Thổ Thành, các người quyết định nhận thua, hay tiếp tục tỷ thí trận đấu võ tiếp theo?”
Hơn chín mươi chín phần trăm người ở đây đều cho rằng Thổ Thành sẽ chọn tiếp tục đấu võ, như vậy cũng có thể thua khí thế một chút, ngay cả Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cũng nghĩ như vậy.
Nhưng thành chủ Thổ Thành lại mỉm cười, đứng dậy nói với Nguyên Chiến: “Ta có một suy nghĩ, anh có muốn nghe một chút không?”
Nghiêm Mặc không biết ông ta muốn làm cái gì, chọt chọt Nguyên Chiến, bảo hắn đừng vội đả kích người ta.
Nguyên Chiến ra vẻ sao cũng được mà ừ một tiếng.
Thổ Thành thành chủ giơ cao hai tay, rồi lại đặt lên trước ngực: “Đại Địa Chi Thần tại thượng, lúc trước ta đã nghe nói thủ lĩnh Cửu Nguyên và Thổ Thành bọn ta rất có thể là huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, nhưng bởi vì Chú Vu đại nhân và Đại Tư Tế đã qua đời của thành ta cùng với tiền vương hậu có chút không thoải mái, khiến Cửu Nguyên và Thổ Thành ta nảy sinh sự hiểu lầm to lớn, cho nên hôm nay, người đầu tiên mà Cửu Nguyên chọn khiêu chiến mới là Thổ Thành ta. Hiện giờ Thổ Thành ta nguyện ý chắp nối lại mối quan hệ với Cửu Nguyên, kết làm đồng minh với Cửu Nguyên! Chỉ cần thủ lĩnh Nguyên Chiến đồng ý, ta thậm chí còn có thể nhường lại ngôi vị thành chủ Thổ Thành, chỉ là ta có một điều kiện.”
Rất nhiều người ở đây đều không ngờ thành chủ Thổ Thành lại co được dãn được đến mức này, tuy ông ta không chính miệng thừa nhận mình bại bởi Cửu Nguyên, nhưng việc ông muốn nhường lại ngôi vị thành chủ này thì có khác gì đưa Thổ Thành cho Cửu Nguyên?
Nhưng cũng có vài người đa mưu túc trí, họ lại không nghĩ như vậy, có lẽ bọn họ không quá hiểu về thành chủ Thổ Thành, nhưng họ không cho rằng ông ta sẽ dễ dàng chịu thua như vậy, hơn nữa còn giao Thổ Thành cho người ngoài.
Rốt cuộc thành chủ Thổ Thành muốn làm gì?
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nhìn nhau một cái, dù có thật sự đưa Thổ Thành cho bọn họ, bọn họ cũng không thèm, bởi vì bọn họ không có thủ hạ cấp cao vừa trung tâm vừa thích hợp để quản lý và thu phục Thổ Thành, bọn họ vốn chỉ muốn kiếm một đám nguyên tinh, thức ăn, xương cốt, thuốc thang dược vật và nô lệ từ Thổ Thành để làm Cửu Nguyên phong phú hơn mà thôi.
Nguyên Chiến nhịp nhịp ngón tay: “Ông có điều kiện gì?”
Thành chủ Thổ Thành duỗi tay ra, Diệu Hương đứng lên.
“Đây là con gái út của ta, Diệu Hương, nó đã ở chung với các cậu một đoạn thời gian, nó có một năng lực, ta nghĩ nó chắc chưa có nói cho các cậu biết, Diệu Hương sau khi được tư tế thần điện xác nhận, nó được Mẫu Thần yêu thương, khả năng sinh sản trong tương lai sẽ khiến con cái được kế thừa huyết mạch thần huyết, và rất có khả năng con cái khi sinh ra sẽ có thần huyết đậm hơn cả cha mẹ. Thủ lĩnh Nguyên Chiến, điều kiện của ta là anh phải cưới Diệu Hương làm vương hậu.”
Nói tới đây, thành chủ Thổ Thành bỗng nhiên cười to: “Kỳ thật đây cũng chẳng phải điều kiện gì, vì nếu anh cưới con gái ta làm vương hậu, đối với anh chỉ có lợi chứ không có hại.”
Diệu Hương cảm thấy có rất nhiều ánh mắt tập trung trên người mình, hai má lập tức đỏ bừng, hôm nay cô ta không có đeo khăn che mặt.
Thành chủ Thổ Thành rất hài lòng với biểu hiện của Diệu Hương. Ông ta có rất nhiều con gái, ngoại trừ Diệu Hương, hôm nay ông ta còn đưa những cô công chúa từ mười hai tuổi trở lên đến, chính là muốn mượn cuộc tụ hội này để gả hết ra ngoài. Việc Thổ Thành xuống dốc đã là điều tất nhiên, ông ta làm thành chủ lại càng biết rõ, khi không sau này có nâng lên được hay không, ông ta vẫn hy vọng mình sẽ có nhiều thêm một vài đồng minh.
Chỉ tiếc Cửu Nguyên… đây vốn dĩ là đối tượng tốt nhất để lung lạc, quá đáng tiếc! Ông ta nghe lời đề nghị của Xà Đảm, đưa Diệu Hương đến Cửu Nguyên cũng bởi vì cô ta là người có đầu óc nhất, nhưng kết quả vẫn đáng thất vọng, thật lãng phí năng lực trời cho của cô ta!
Nhưng hiện giờ vẫn chưa muộn, chỉ cần Cửu Nguyên đồng ý cái điều kiện này, ông ta vẫn có thể lợi dụng năng lực đặc biệt đó của Diệu Hương.
Thành chủ Thổ Thành ôm lòng tin tưởng vững chắc mà nhìn về phía Nguyên Chiến, ông ta tin bất cứ một thế lực nào, nhất là một bộ lạc dã nhân mới nổi, sao có thể bỏ được cơ hội khống chế một tòa Thượng Thành? Hơn nữa, bản thân Diệu Hương cũng vô cùng trẻ trung xinh đẹp, còn có thể sinh ra người thừa kế thần huyết đậm, thấy thế nào thì tên thủ lĩnh dã nhân kia cũng không có lý do để cự tuyệt.
Thành chủ Thổ Thành nghĩ như vậy, những người khác cũng nghĩ như vậy, chỉ là cưới một đứa con gái mà thôi, còn là đứa con gái có điều kiện tốt như vậy, cưới xong lại được một tòa Thượng Thành, chuyện tốt thế sao mà không đáp ứng? Dù trong đó còn cất chứa một bao thuốc độc.
Nguyên Chiến dùng ánh mắt càn rỡ mà quan sát Diệu Hương, Diệu Hương bị ánh mắt mang tính xâm lược của hắn làm cho mặt mũi đỏ bừng.
Mà đề nghị này của thành chủ Thổ Thành làm không ít người vui vẻ, thành chủ Thổ Thành có thể gả con gái cho thủ lĩnh Cửu Nguyên để lung lạc, vậy vì sao bọn họ không thể?
So với việc giao quả Vu Vận cho Vu Thành, rồi do Vu Thành phân chia lợi ích, vậy còn không bằng gả một đứa sang để chiếm lợi.
Nhưng lúc này, người có suy nghĩ đó trong lòng đều không lập tức mở miệng, bọn họ không giống Thổ Thành, Thổ Thành là do tỷ thí thua, đấu không lại người ta, mới đưa con ra để bình ổn lửa giận thuận tiện kiếm chút lợi lộc. Còn bọn họ, sao có thể hạ thấp thân phận như vậy, dù phải gả con thì cũng nên đổi phương thức khác.
“Ông muốn đưa ngôi vị thành chủ Thổ Thành cho tôi?” Nguyên Chiến chuyển mắt lên người thành chủ Thổ Thành.
“Đúng. Nhưng…”
“Nhưng phải cưới con gái ông?”
“Đúng, chuyện này đối với anh…”
“Vậy thôi khỏi.”
Thành chủ Thổ Thành biến sắc, công chúa Diệu Hương thì lảo đảo muốn ngã, phải nhờ tới thị nữ phía sau đỡ lấy cô ta.
Không ít người đồng cảm với Diệu Hương, chỉ cảm thấy cái cô này thật đáng thương.
Nghiêm Mặc không ghét gì Diệu Hương, nhưng không thể nói là đồng cảm, trong mắt hắn, Diệu Hương tuy là một cô gái nhỏ, nhưng cô ta cũng là kẻ địch không có ý tốt. Cô ta thân là công chúa, được hưởng thụ lợi ích mà cái địa vị này mang lại cho cô ta, vậy đương nhiên cũng phải gánh vác những tác hại đi kèm với cái địa vị này.
Nếu cô ta thật sự bài xích việc làm công chúa Thổ Thành, thì trong lúc cô ta ở Cửu Nguyên, kỳ thật có rất nhiều cơ hội thoát khỏi Thổ Thành. Chỉ cần khi đó cô ta hơi tỏ ý mình muốn tách khỏi Thổ Thành để có được tự do, tỷ như nguyện ý đi học ở Cửu Nguyên, tay làm hàm nhai hay gì gì đó, hắn cũng không ngại giữ cô ta lại, thậm chí còn cho người chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của cô ta.
Nhưng Diệu Hương không có, chẳng những không có, cô ta còn để lộ thân phận do thám của mình, mỗi khi rảnh rỗi là dò hỏi tới dò hỏi lui, còn bày cái thái độ uất ức và thẹn thùng khi một công chúa Thượng Thành bị ép gả cho dã nhân thấp hèn, trong đó còn có một sự cấp bách, cả ngày chỉ biết tìm cơ hội ở riêng với Nguyên Chiến.
Một người như vậy, bảo Nghiêm Mặc đồng cảm như thế nào đây? Huống chi lòng đồng cảm của hắn vốn dĩ đã ít đến đáng thương rồi.
Mà Diệu Hương dù có thông minh thế nào thì cũng chỉ là một đứa con nít mười bốn mười lăm tuổi, người nguyên thủy trưởng thành sớm, nhưng không có nghĩa cô ta có thể trưởng thành sớm đến mức giấu được hết mọi tâm tư của mình, qua mắt được bậc cha chú gian xảo đã trải đời.
Cô ta cho rằng mình đã che giấu những bí mật và tâm tư xấu xa ấy rất tốt, nhưng lại không biết cha cô ta và đám người Xà Đảm đã sớm nhìn thấu, chỉ xem cô ta như công cụ mà thôi, còn Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc thì căn bản không để cô ta vào mắt.
Một người như vậy, không ai biết rồi tương lai của cô ta sẽ ra làm sao, hết thảy đều là do cô ta quyết định.
Nguyên Chiến không thèm nhìn đám người Thổ Thành, mà hỏi La Tuyệt: “Dựa theo quy tắc, Cửu Nguyên tôi khiêu chiến Thổ Thành, Thổ Thành thua, vậy Thổ Thành phải trả cái giá gì?”
La Tuyệt dứt khoát trả lời: “Thổ Thành sẽ bị hàng xuống địa vị Trung Thành, Cửu Nguyên có được một chiếc ghế của Thượng Thành, sau này Thổ Thành sẽ là tòa thành dưới trướng Cửu Nguyên, phải thượng cống cho Cửu Nguyên và xem Cửu Nguyên là chủ. Nếu Thổ Thành và các thế lực dưới trướng không muốn, Cửu Nguyên có thể coi đó là phản đồ, tùy ý đánh chiếm và tiêu diệt, các tòa Thượng Thành khác sẽ không nhúng tay.”
La Tuyệt hơi dừng một chút, lại nói tiếp: “Thổ Thành muốn không bị hàng xuống Trung Thành thì chỉ có đợi đến cuộc tỷ thí của chín thành lần sau mà tranh một chiếc ghế Thượng Thành, như vậy Thổ Thành sẽ dùng thế lực Thượng Thành bị mình đánh bại và cướp mất ghế để giao cho Cửu Nguyên.”
Nguyên Chiến hiểu rõ: “Tóm lại, các thế lực Thượng Thành không thể vượt quá con số chín, hiện giờ có mười một thế lực tham gia, vậy cuối cùng phải có hai thế lực bị người thâu tóm, đúng không?”
La Tuyệt gật đầu: “Đúng thế.”
“Như vậy Thổ Thành hiện tại có tính là bại bởi chúng tôi không?”
La Tuyệt nhìn về phía Thổ Thành.
Thành chủ Thổ Thành cho rằng mình đã phải chịu một mối nhục lớn đang định không màng tất cả thì Xà Đảm lại kéo ông ta.
Thành chủ Thổ Thành nhắm mắt, đúng vậy, bọn họ cần giữ thực lực, thay vì bây giờ đấu với Cửu Nguyên đến hơi sức cuối, còn không bằng kéo thành khác xuống vào cuộc tỷ thí xếp hạng phía sau. Cửu Nguyên! Ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cái bộ lạc này!
“Thổ Thành, nhận thua!”
Khi người Thổ Thành nghe thấy tiếng nói đau khổ của thành chủ, tất cả đều giận sôi gan.
La Tuyệt không thèm quan tâm tới những tâm tư phức tạp của người Thổ Thành, y nghe thấy người Thổ Thành đáp thì lập tức tuyên bố: “Cửu Nguyên khiêu chiến Thổ Thành, Thổ Thành bại! Cửu Nguyên có được chiếc ghế thứ sáu trong Cửu Đại Thượng Thành, có thể tham gia cuộc tỷ thí xếp hạng. Sau đây là cuộc khiêu chiến của bộ lạc mới, bộ lạc Đỉnh Việt!”
La Tuyệt hỏi người Đỉnh Việt: “Các cậu muốn khiêu chiến ai?”
Tù trưởng Đỉnh Việt – Phụ Điển đứng dậy, bọn họ là số ít người ở đây không làm ghế dựa, vẫn ngồi nguyên trên mặt đất.
“Đỉnh Việt khiêu chiến Mộc Thành!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất