Dị Thế Lưu Đày

Chương 430: Phần thưởng cho cuộc hỗn chiến

Trước Sau
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Đá Thần Huyết?”Chờ đợi là điều khiến lòng dạ con người ta dễ sinh oán khí nhất, chờ một cái thế lực mới nổi suốt nửa ngày, đây là điều chưa bao giờ xảy ra trong các cuộc tụ hội trước kia.

Có không ít người ở đây đã chờ tới mức bụng đầy oán hận, nhưng không có ai đòi phái người lôi Cửu Nguyên tới.

Bọn họ không muốn ư? Đương nhiên không!

Đây là lợi ích khi có thực lực cường đại, biểu hiện của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đã đủ làm Cửu Đại Thượng Thành phải nhẫn nại vì bọn họ, nhất là ngày hôm qua trước khi đi Nguyên Chiến còn chơi bọn họ một vố, làm bọn họ dám giận dám nói nhưng lại không dám làm gì.

Có điều, những chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi, oán khí và lợi ích chung có thể khiến những người này liên thủ lại, nếu muốn bọn họ cam nguyện nén giận và tâm phục khẩu phục, thì Cửu Nguyên còn một đoạn đường phải đi.

Một buổi sáng, mọi người cũng không thể lãng phí, nên móc nối quan hệ thì móc nối quan hệ, nên giao dịch thì giao dịch, có người còn luận bàn ngay tại chỗ, nếu là bình thường thì giữa trưa mọi người sẽ không ăn, đói bụng thì chỉ ăn chút lương khô, nhưng từ khi Cửu Nguyên chơi trội, ăn thịt ăn trái cây ngon lành, thì các thế lực khác cảm thấy không thể thua bởi một bộ lạc mới thành lập, nên đều cho nô lệ chuẩn bị bữa trưa.

Hơn giữa trưa, chim báo giờ cất tiếng kêu, tất cả mọi người đều nhìn về phía La Tuyệt.

La Tuyệt chậm rãi đứng dậy, đang định tuyên bố thì…

“Người Cửu Nguyên tới!” Một câu nói không biết là mang theo ý mừng rỡ hay không cam lòng mà cất lên.

Mọi người lập tức chuyển tầm mắt.

Hàng người Cửu Nguyên quả nhiên xuất hiện ở lối ra vào, bọn họ lấy tốc độ không nhanh không chậm đi vào nơi này.

“Tên tư tế kia thật sự đã không bị thần phạt nữa.” Du Gia thì thào.

Đám Khuê Mạt đã chuẩn bị tâm lý cho việc này, nhưng khi thấy tên tư tế kia dưới sự che chở của Phi Sơn và Vu Tượng mà chờ được đến khi trừng phạt của thần kết thúc mới xuất hiện, vẫn cực kỳ tức giận và không cam lòng.

Tỉ lệ thắng trận hỗn chiến của Cửu Nguyên cũng sẽ cao hơn nữa!

“Bắt nhiều thế lực như vậy chờ bọn mi, Cửu Nguyên bọn mi có thể diện lớn thật đấy!” Lưu Diễm tức giận trào phúng.

“Bọn ta còn tưởng bọn mi không tới là do sợ chứ, sao? Thủ lĩnh Nguyên Chiến không tự tin về năng lực của mình à? Nên chỉ có thể chờ đến khi tư tế mình khôi phục?” Du Gia tiếp lời.

Có không ít người châm chọc mỉa mai, dù là những thế lực có hảo cảm với Cửu Nguyên, nhưng phải chờ Cửu Nguyên lâu như vậy, trong lòng bọn họ cũng không phải là không có oán giận.

Hàng người Cửu Nguyên đi càng gần, bỗng nhiên, có vài người đứng bật dậy!

Theo sự đến gần của Cửu Nguyên, một cổ sức mạnh khổng lồ, mênh mông nhanh chóng bao phủ toàn trường. Cổ sức mạnh này không có chút che giấu nào, như đang kiêu ngạo mà tuyên bố, lại như kiểu khoe khoang không tự khống chế được.

Nhưng những người ở đây đều hiểu rõ, cổ sức mạnh này rõ ràng là của chiến sĩ vừa mới thăng cấp, nên không thể điều khiển được toàn bộ nguồn năng lượng khổng lồ khi vừa mới thăng cấp thành công.

Trong Cửu Nguyên có ai thăng cấp? Ai?

Cổ sức mạnh này khổng lồ như thế, sao lại có cảm giác cùng loại với Tùng Châm của Mộc Thành ngày đó? Chẳng lẽ…?!

Thành chủ Mộc Thành, Đại Tư Tế Triều Ca và đám người Tùng Châm đều mang vẻ vui sướng đầy mặt mà đứng dậy, thấy động tác của người Mộc Thành, đa số người đều như hiểu ra được cái gì đó.

Vẻ mặt Phi Sơn rất quái dị: “Hai người cấp mười,hai người cấp chín? Vậy mà thật sự khiến họ thăng cấp thành công, cậu nhóc này đúng là đáng sợ.”

Vu Tượng ha hả: “Ghen tỵ hả?”

“Ừ, nhớ năm đó tôi thăng cấp khổ sở thế nào, vậy mà cậu nhóc này vừa tới, mới được mấy ngày mà cậu ta đã tạo ra ba người cấp mười rồi! Không ghen tỵ không phải người.” Phi Sơn than thở.

Phi Sơn nói ra tiếng lòng của mọi người, tất cả những ai nhìn ra đều hâm mộ và đố kỵ tới cực điểm!

Trừng phạt của thần kết thúc còn chưa tính, vậy mà tạo ra cả chiến sĩ cấp mười? Bọn mi có còn để thế lực khác lăn lộn nữa hay không?

Có người còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, không phải tất cả mọi người đều có thể nhận ra thay đổi của Cửu Nguyên.

“Tùng Sinh đại nhân, người Cửu Nguyên làm sao vậy? Sao mọi người lại vui như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu vương tử Mộc Kiêu tò mò hỏi không ngừng.

Người Cửu Nguyên đi tới khán đài của mình, lúc này tất cả mọi người đều thấy rất rõ ràng, các chiến sĩ Mộc Thành vốn đã biến mất hai ngày cũng tới, hôm nay, người Cửu Nguyên không thiếu một ai.

Lạp Mạc Linh, Nguyên Mãnh, Hỏa Vân Thiên, Thủ Trung, vẫn như cũ, hơi thở trên người không có gì thay đổi.

Mà bốn chiến sĩ Mộc Thành đưa cho Cửu Nguyên lúc trước thì khác, tinh thần của bọn họ hoàn toàn không giống hai ngày trước, bây giờ chưa khoe khoang thực lực nhưng thần thái tự tin và vui sướng tràn đầy kia khiến bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được!

Tùng Sinh cũng trả lời tiểu điện hạ nhà mình: “Chúng ta vui là vì các chiến sĩ của chúng ta đều thăng cấp thành công, nếu ta không nhìn lầm, Tùng Kinh, Tùng Thực đều đã đột phá cấp mười, mà Mộc Chùy và Mộc Tiễn vốn là cấp tám đỉnh cấp lúc này cũng đã lên tới cấp chín. Tuy bọn họ đã thuộc về Cửu Nguyên, nhưng chúng ta là bạn của Cửu Nguyên, không phải sao?”

Mộc Kiêu líu lưỡi: “Nói vậy là hôm nay Cửu Nguyên có thêm hai người cấp mười và hai người cấp chín? Vậy thì mọi người còn đánh đấm gì với họ nữa?”

Tùng Sinh hơi dừng một chút: “Hẳn là sẽ có hạn chế.” Nếu không thì sao đám người Khuê Mạt chịu?

Tất cả tiếng mỉa mai châm chọc đều biến mất, người của toàn trường đều đã biết Cửu Nguyên có thêm hai chiến sĩ cấp mười và hai chiến sĩ cấp chín.

Chẳng trách lúc Cửu Nguyên đến chỉ mang theo có mấy người, các người vốn đã định chơi trò đào góc tường của các thế lực khác đúng không?!

Ôi lạy thần, tôi cũng muốn bị họ đào sang đó!

Các chiến sĩ đã sớm động tâm lại bởi vì trừng phạt của thần với tư tế nhỏ mà không quyết đoán tuyên thệ nguyện trung thành với hắn đều hối hận xanh ruột, những gì tư tế nhỏ kia nói đều là sự thật, nếu bảo Tùng Châm thăng cấp là trùng hợp hoặc vì nguyên nhân gì khác thì đây chính là ba người cấp mười đó! Còn có hai người từ cấp tám thăng lên cấp chín!

Bốn chiến sĩ kia biến mất hai ngày, có lẽ là làm chuẩn bị để thăng cấp đi?

Ánh mắt của mọi người đều trở nên phức tạp, toàn trường an tĩnh lạ thường.



Khiếp sợ? Hâm mộ? Đố kỵ? Hối hận? Không, những từ ngữ đó đã không đủ để miêu tả nỗi lòng của bọn họ!

Bốn người Tùng Kinh không nói gì, chỉ đi theo Cửu Nguyên đến tầng thứ hai trên khán đài ngồi xuống, trong lòng bọn họ kích động như thế nào chỉ có chính bọn họ mới biết. Lúc ấy Mặc đại cho bọn họ ngâm thuốc tắm, bọn họ còn cảm thấy kỳ lạ, thẳng đến trưa hôm nay, bọn họ mới biết nguyên nhân, đồng thời cũng triệt để thay đổi, đột phá được bình cảnh bấy lâu nay, trở thành chiến sĩ cấp chín và cấp mười vốn chỉ có trong mộng tưởng!

Người không trải qua sự thể nghiệm đó căn bản không cách nào hiểu được nổi niềm cảm kích của bọn họ dành cho Nghiêm Mặc.

Dù có tự nguyện như thế nào, nói trắng ra thì, bọn họ đều là những người bị Mộc Thành vứt bỏ, trong thân thể bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có những tổn thương tích lũy theo nhiều năm, cũng vì lòng Mặc đại rộng lớn, không để ý đến vết thương cũ của bọn họ hay loại năng lực không có gì đặc biệt của bọn họ, chẳng những mượn sức mạnh của thần khiến họ khỏi hẳn mà còn giúp họ đột phá, lại cho họ phép huấn luyện mới càng tốt hơn, không hề gây hại cho thân thể.

Mộc Thành là nơi sinh, nhưng Nghiêm Mặc lại là người có ân và tái tạo với bọn họ, tất cả những cảm xúc không tình nguyện dù chỉ là nhỏ nhặt nhất đều biến mất toàn bộ, bốn người và Hỏa Vân Thiên bắt đầu thật lòng đặt lợi ích Cửu Nguyên vào lòng, xem ý chỉ của Nghiêm Mặc là tôn chỉ tối cao! Ba mươi năm từ nay về sau, bọn họ sẽ là người Cửu Nguyên. Thậm chí từ giờ trở đi, bốn người đã quyết định, chỉ cần Nghiêm Mặc không xem bọn họ như vật hi sinh, bọn họ sẽ luôn đi cùng Cửu Nguyên.

Nghiêm Mặc rất vừa lòng với phản ứng của bốn người, tuy khi hắn giúp những người này đột phá đều có động tay động chân một chút, nhưng kiểu tâm lý ám thị này thành công vẫn là do người bị ám thị vốn có tâm tư chất phác và chân thành. Hắn nghĩ, về sau cứ tiếp tục như vậy cũng tốt, hắn không hại bọn họ thì bọn họ sẽ không muốn rời khỏi Cửu Nguyên.

Dù rời khỏi cũng không sao cả, ba mươi năm đủ để khiến những người này giúp hắn tạo ra nhiều chiến sĩ cấp chín và cấp mười hơn nữa.

Đúng vậy, hắn căn bản không định để những chiến sĩ này chỉ đi sau mông hắn làm hộ vệ, quá lãng phí. Những chiến sĩ này ngoại trừ bảo hộ hắn, bảo hộ Cửu Nguyên, thì công dụng lớn nhất là làm thầy giáo.

Cửu Nguyên bây giờ thiếu cái gì? Không phải thiếu cao thủ, mà là thiếu kinh nghiệm và kỹ năng để trở thành cao thủ, hắn có thể giúp các chiến sĩ đột phá, nhưng không thể giúp các chiến sĩ tu luyện, muốn các chiến sĩ Cửu Nguyên không phải đi đường vòng trong lúc huấn luyện thì hắn phải lừa những chiến sĩ cấp cao này về.

Chờ khi những chiến sĩ này về, hắn sẽ chọn một vài người thích hợp để làm giáo viên dạy cho hai trường của Cửu Nguyên, để bọn họ dạy hết những gì có thể dạy cho các học sinh Cửu Nguyên.

Nghiêm Mặc chỉ lo suy nghĩ chuyện của mình, mà các thế lực khác khi nhìn Cửu Nguyên thì mang tâm tư phức tạp.

Không có ai mở miệng trước, đám người Khuê Mạt và Lưu Diễm cũng như biến thành người câm, tim bọn họ thật mệt!

Bốn chiến sĩ cấp cao mới tấn cấp thành công ngồi trên khán đài Cửu Nguyên tạo nên một uy áp lớn, đè cho tất cả mọi người ở đây có chút phát hoảng.

Trên khán đài Phong Thành đột nhiên có người phát ra tiếng cười nhạo quái dị: “Khặc khặc, hà hà hà!”

Là tư tế điên của Phong Thành – Phong Ngữ.

“Đánh đi đánh đi, bây giờ bắt đầu đánh đi! Muốn có được đứa con Sinh Mệnh, vậy phải đánh bại cả Cửu Nguyên lẫn Phong Thành bọn ta!”

Đám người Khuê Mạt trợn mắt, Phong Thành các người tới để quấy rối có đúng không?! Chờ đó, chờ khi nào giải quyết xong bọn Cửu Nguyên thì tới lượt các người!

Phong Nghiêu đảo mắt nhìn quanh, cười lạnh.

La Tuyệt ho khan một tiếng, đứng dậy giơ loa: “Vậy mọi người đã chuẩn bị tốt chưa? Sân hỗn chiến nằm ở đây, yêu cầu vẫn giống như tỷ thí đấu võ lúc trước, không được gây hư hại đến bốn phía xung quanh, không được khiến người ngoài sân đấu bị thương, nếu trong lúc hỗn chiến có người bị ép rời khỏi sân đấu thì sẽ tính là thua.”

“Khoan đã!” Khuê Mạt không thể không ra mặt: “Ta có ý kiến, cuộc hỗn chiến phải quy định số chiến sĩ, tất cả thế lực đều không được cử quá một chiến sĩ và một tư tế, nếu không… thì sẽ bất công.”

Lúc Khuê Mạt nói ra bốn chữ cuối mà phải nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức tối!

Tên tư tế Cửu Nguyên đáng giận! Kế hoạch đầu tiên của bọn gã cứ thế bị hắn phá hỏng! Bọn gã vốn định phái nhiều người để hỗn chiến, lấy ưu thế nhân số để áp đảo Nguyên Chiến, như vậy đánh lén cũng sẽ tiện hơn, nhưng nào ngờ tên tư tế kia vừa khôi phụ liền tạo ra hai chiến sĩ cấp mười và hai chiến sĩ cấp chín!

La Tuyệt: “Mọi người thấy thế nào?”

Hỏa Thành là người đầu tiên giơ tay: “Đồng ý.”

Ám Thành: “Đồng ý.”

Các thế lực khác cũng không phản đối, bao gồm cả Cửu Nguyên, cuối cùng tất cả đều đồng ý với đề nghị của Khuê Mạt.

Khuê Mạt đạt được mục đích đầu tiên, cuối cùng vẻ mặt cũng có chút ý cười: “Mặt khác, dù sao cuộc tỷ thí cũng phải có phần thưởng, năm rồi chúng ta đều dựa theo xếp hạng để quyết định địa bàn, nô lệ, và lượng vật phẩm giao dịch, năm nay ta cảm thấy có thể thêm một thứ nữa.”

Du Gia: “Đại nhân, ngài nói thứ gì?”

“Quả Vu Vận, hoặc là đứa con Sinh Mệnh?” Khuê Mạt không đợi mọi người phản đối thì nói ngay: “Đứa con Sinh Mệnh quan trọng như thế, đương nhiên chỉ có người cường đại nhất mới được phép giữ nó, bảo hộ nó, một kẻ yếu đuối dù có nó thì cũng không giữ được, không phải sao?”

Có người muốn phản bác, nhưng không ngờ Nguyên Chiến lại nhếch miệng cười: “Được thôi.”

Mọi người cả kinh!

Nhưng ý cười không hề hiện lên trong mắt Nguyên Chiến, cái nhếch môi lại đầy vẻ châm chọc: “Nói không sai, kẻ yếu căn bản không xứng có được đứa con Sinh Mệnh, ngay cả nhìn đến nó cũng không có tư cách!”

Khuê Mạt không màng đến vẻ châm chọc của hắn, vội vàng nói: “Vậy cứ quyết định thế đi!”

La Tuyệt thấy Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều ngầm đồng ý, những người khác cũng không có ý kiến gì, liền lấy đứa con Sinh Mệnh ra làm phần thưởng cho người thắng.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đứng dậy, đám người Tùng Kinh cũng không đòi tham gia, bọn họ đã được dặn trước, nhiệm vụ của bọn họ lúc này là bảo vệ những người Cửu Nguyên khác.

Các thế lực khác cũng mau chóng chọn ra người tham gia hỗn chiến, nhưng đến phiên Vu Thành thì lại có chút phiền toái.

Theo lý thuyết, người đại diện một thế lực tham gia tỷ thí chắc chắn phải là chiến sĩ và tư tế cường đại nhất của thế lực đó, nhưng ở Vu Thành, chiến sĩ cường đại nhất có thể nói là Phi Sơn, nhưng trước mắt, tư tế cường đại nhất lại khó mà nói.

Vu Tượng tỏ vẻ để nhị tư tế là Chú Vu thay y tham gia, Khuê Mạt là kẻ đầu tiên không đồng ý, một khi Chú Vu tham gia hỗn chiến, lại liên thủ với Phi Sơn, phần thắng của bọn gã sẽ thấp hơn phân nửa. Cho nên dù thế nào cũng không thể để Chú Vu tham gia, Phi Sơn cũng không thể.

Nhưng phải nói như thế nào để thuyết phục bọn họ?

Tranh luận mãi, ai cũng không phục ai, Phi Sơn lại không thể dùng vũ lực áp chế, nếu không, thần điện Vu Thành sẽ lập tức chia tách mất.

Cuối cùng vẫn là tứ tư tế Trùng Vu bình thường rất ít xuất đầu lộ diện đứng dậy: “Đừng ồn nữa, ta đi.”

Chú Vu và Khuê Mạt đang chửi lộn cùng nhìn về phía gã, Vu Tượng và Phi Sơn cũng nhìn nhau, vị này Trùng Vu có lẽ là phái tuyệt đối trung lập, không dựa vào ai cả, lại bởi vì thực lực cường đại mà không cần nhìn sắc mặt người khác, người khác cũng không dám trêu chọc.

Khuê Mạt thấy việc mình tham gia đã là vô vọng, nghĩ thầm Trùng Vu dù sao cũng tốt hơn Chú Vu nhiều, liền hỏi: “Vậy anh chọn chiến sĩ nào?”



Trùng Vu: “Thì dùng chiến sĩ bảo hộ của ta, hai người bọn ta ít nhất cũng hợp tác ăn ý hơn so với người khác, dù không thể giành chiến thắng, thì tự bảo vệ mình cũng có thể làm được.”

Vì thế, mọi chuyện đã được quyết định, người đại diện Vu Thành tham gia hỗn chiến là Trùng Vu và chiến sĩ bảo hộ của gã – Trùng Thủ.

Nghiêm Mặc lên sân thi đấu, bước chân bỗng nhiên hơi khựng lại.

Nguyên Chiến quay đầu.

Nghiêm Mặc ngửa đầu, gió rất dịu, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút sốt ruột.

“Các bạn muốn nói cho tôi biết điều gì sao?” Nghiêm Mặc cảm thấy thật đáng tiếc, hắn không giống Phong Ngữ, có thể trực tiếp nghe được lời của gió, nếu hắn không nhảy vũ khúc hiến tế thì sẽ không cách nào câu thông được với chúng linh, nhưng trong năm năm nay, ít nhiều gì hắn cũng có thể cảm nhận được đôi chút.

Nếu năng lực của hắn có thể thăng đến cấp mười hoặc cao hơn, vậy có phải hắn không cần nhảy vũ khúc hiến tế cũng có thể câu thông trực tiếp với chúng linh không?

Cúi đầu nhìn Cốt Chuột, không có phản ứng gì, chứng tỏ sân tỷ thí nhỏ hơn bãi bóng tiêu chuẩn một phần ba này không có người tộc Luyện Cốt.

Nghiêm Mặc vốn muốn thả Cốt Chuột ra ngoài để xem xét xung quanh, nhưng không biết trong lúc hỗn chiến sẽ phát sinh chuyện gì, hắn cần tập trung hỗ trợ Nguyên Chiến và đối phó kẻ địch, lúc này không thích hợp phân tâm để khống chế Cốt Chuột.

“Mặc?” Nguyên Chiến rất muốn hỏi có phải hắn lo lắng chuyện tộc Luyện Cốt không, nhưng sợ người có tâm nghe thấy, đành phải nhịn xuống.

Nghiêm Mặc lấy một viên nguyên tinh cấp chín từ trong túi không gian ra nhét vào tay Nguyên Chiến, không phải nguyên tinh tệ, mà là một khối nguyên tinh cấp chín thuộc tính thổ to bằng nắm tay.

May là không có ai nhìn thấy cảnh tượng này, nếu không Cửu Nguyên sẽ lại có thêm một thứ khiến người ta ghen ghét và thèm nhỏ dãi rồi.

Nguyên Chiến nhanh chóng cất nguyên tinh đi, vẻ mặt cũng trở nên thận trọng.

“Anh có cảm giác được cái gì không?” Nghiêm Mặc mang chút bất an hỏi.

“Sát khí?”

“Không, không chỉ có thế.” Nghiêm Mặc thả chậm bước chân: “Ngày hôm qua anh đã triển lãm thực lực của mình, mà hôm nay bọn họ tận mắt nhìn thấy Cửu Nguyên có thêm hai chiến sĩ cấp mười, mà tôi cũng đã khôi phục lại, nếu anh là Khuê Mạt, anh có chịu khai chiến với Cửu Nguyên không?”

“Bọn chúng hạn chế nhân số.”

Nghiêm Mặc lắc đầu: “Anh không thể dùng góc độ của mình để suy nghĩ, anh hãy giả bộ anh là Khuê Mạt, là thành chủ Hỏa Thành, không phải tôi đang khoe khoang, mà với thực lực chúng ta thể hiện ra ngoài, chỉ cần là người thông minh thì tuyệt đối sẽ không cứng đối cứng với chúng ta, tôi cho rằng… bọn Khuê Mạt sẽ đòi dẹp trận hỗn chiến này, nhưng bọn họ lại không đòi, thậm chí vẻ mặt bọn họ còn mang chút chờ mong.”

“Này chứng tỏ bọn chúng có biện pháp đối phó với chúng ta?” Nguyên Chiến càng thêm cẩn thận, nhưng không sợ hãi.

“Tôi cứ cảm thấy có điều gì đó vượt tầm kiểm soát sắp sửa xảy ra mà chúng ta không cách nào đoán trước được.” Nghiêm Mặc nói xong liền duỗi người, khẽ mỉm cười: “Dù là cái gì, chúng ta cứ đánh bại nó!”

Hôm nay, hắn sẽ không giấu tài nữa, bao nhiêu năng lực có thể sử dụng hắn sẽ sử dụng hết.

“Đưa Mặc Sát cho tôi.” Nguyên Chiến cũng nghĩ như vậy, Cửu Nguyên có thể khiến Cửu Đại Thượng Thành e sợ hay không, có chiếm được một vị trí nhỏ trên mảnh đất này hay không? Vậy phải xem trận hỗn chiến hôm nay.

“Anh chắc chứ?”

“Chắc.”

*

Cũng không phải tất cả mọi thế lực đều phái thủ lĩnh và Đại Tư Tế ra, có thế lực không phải thủ lĩnh là người cường đại nhất, mà Đại Tư Tế cũng chưa chắc là người có năng lực tấn công hoặc hỗ trợ mạnh nhất.

Mười một thế lực chia làm mười một vùng.

Uy áp và khí thế chậm rãi dâng lên.

Gió cũng như cảm nhận được uy áp nặng nề này mà yên lặng, chỉ có ánh mặt trời sau trưa vẫn còn nóng bức như cũ.

Người trong sân vẫn chưa bắt đầu hỗn chiến, mà người trên khán đài đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Nhị Mãnh siết chặt hai nắm tay, Diệu Hương lặng lẽ vươn tay cầm tay cậu ta.

Lạp Mạc Linh mím môi, không nói cái gì cả. Tuy Âm Thành phái người tới biểu đạt thiện ý, nhưng trong cuộc hỗn chiến, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Chú Vu nhìn chằm chằm sân đấu, những lời đồ đệ nói còn vờn quanh trong đầu ông, Khuê Mạt thấy ông gân cổ cãi nhau với mình gay gắt quá, liền cho rằng ông và Phi Sơn đều muốn trợ giúp Cửu Nguyên, nhưng kỳ thật gã cũng không biết ông và Phi Sơn vốn chẳng có ý định gì, hai người bọn họ chỉ tỏ vẻ để đánh lạc hướng mọi người mà thôi.

Ở nơi người khác không biết, toàn bộ lượng lực chỉ trung thành với Phi Sơn và Vu Tượng đã được điều động.

La Tuyệt khó có khi cảm thấy căng thẳng, thở hắt ra một hơi, giương giọng: “Chư vị, quy tắc đã nói rõ, nhớ kỹ, một khi gây tổn hại cho người xung quanh hoặc rời khỏi sân tỷ thí, sẽ tính là thua và không thể tiến vào sân tỷ thí nữa. Lần này, tỷ thí bất luận sống chết, người còn trụ đến phút cuối là người mạnh nhất, ngay bây giờ…”

“Khoan đã!” Không ai ngờ Vu Tượng đại nhân lại đột nhiên hô tạm dừng vào lúc này.

Trên khán đài, bao gồm cả người trong sân tỷ thí, tất cả cùng nhìn về phía y.

Vu Tượng bảo Phi Sơn đỡ mình ngồi dậy, thở dốc nói: “Cửu Nguyên nguyện ý lấy đứa con Sinh Mệnh ra làm phần thưởng cho người thắng cuối cùng, để công bằng, các thế lực khác cũng phải lấy ra vật phẩm ngang giá, nhưng lúc này đã không kịp, vậy Vu Thành đại diện cho mọi người lấy ra một thứ tốt.”

“Là cái gì?” Chú Vu cũng tò mò, trước đó Vu Tượng chưa nói qua việc này.

Vu Tượng lấy ra một cái rương bên người, mở ra, bên trong là một viên nguyên tinh màu đen to cỡ cái đầu người, ở giữa viên nguyên tinh có một điểm đỏ lóe sáng.

Nghiêm Mặc cảm thấy viên nguyên tinh kia thật quen mắt, mà Nguyên Chiến thì trực tiếp nói thẳng ra đáp án: “Đá Thần Huyết?”

“Không sai.” Vu Tượng cười: “Đây là viên mà đệ nhất tư tế của thần điện Vu Thành đã bảo quản suốt mấy ngàn năm qua, đến nay nó được tính là viên đá Thần Huyết lớn nhất được phát hiện, thuộc tính thổ. Ta vốn không muốn lấy nó ra, nhưng đêm qua có người trộm lẻn vào tẩm điện của ta, mục đích chính là nó, có điều tên đó không biết cái mình trộm đi là giả, đây mới là đá Thần Huyết thật sự. Ta nghĩ tới nghĩ lui, thay vì giữ lại để kẻ khác trộm mất, còn không bằng lấy ra làm phần thưởng.”

Vu Tượng thở một hơi: “Cho nên, chư vị, người thằng trong trận hỗn chiến này không chỉ có được đứa con Sinh Mệnh, mà đồng thời còn sẽ có được viên đá Thần Huyết lớn nhất!”

Được ra hiệu, La Tuyệt không cho người khác có cơ hội phát biểu ý kiến, lập tức tuyên bố: “Ngay bây giờ, cuộc tỷ thí bắt đầu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau