Dị Thế Lưu Đày

Chương 539: Uy hiếp, dao động và khởi hành

Trước Sau
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Tổ Thần đã hàng giận, vào ba ngày trước đã biếm hạ Bàn A Thần của các người.”Muốn uy hiếp đương nhiên phải bày thân phận.

“Tôi, Mặc vu, tư tế Tổ Thần, cùng thủ lĩnh Chiến của bộ lạc mình, đến từ Cửu Nguyên ở đông đại lục. Chúng tôi tuân theo ước định của chúng thần và các sinh vật có trí tuệ thời viễn cổ trên hành tinh này định ra, phàm là chiến sĩ vượt trên cấp mười không được lạm dụng năng lực của mình mà tàn sát số lượng lớn sinh mệnh ở nơi các sinh vật quần cư, nhưng ước định đó chỉ thành lập trên tình huống không xâm phạm lẫn nhau, tộc Hữu Giác các người đã trái với ước định trước, tư tế và Đại Vu của các người quên mất ý chỉ của chúng thần, thậm chí còn cố tình xem nhẹ và làm lơ sự tồn tại của chúng thần.”

Trong trời đất vang vọng giọng nói của vu giả Vô Giác trẻ tuổi kia, rõ ràng hắn đứng cách mọi người xa như vậy, nhưng tiếng hắn lại như vang lên ngay bên tai, tất cả Hữu Giác Nhân ở vùng phụ cận trong phạm vi ngàn dặm đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Mà lời của vị vu giả này cũng làm toàn thể Hữu Giác Nhân giật mình, bọn họ chưa từng nghe nói có ước định như vậy, cũng không biết đến sự tồn tại của chúng thần, Tổ Thần lại càng chưa từng nghe.

Nguyên Châu còn đang bị Cửu Phong quấn quýt nghe thấy lời Nghiêm Mặc thì khẽ thở dài, không phải y không thể thoát khỏi Cửu Phong, y chỉ là hiểu rõ dù y có dẫn cốt binh xuất hiện, thì trừ phi y đích thân ra tay, nếu không, muốn cản hai người kia trên cơ bản là không có khả năng, huống chi, bọn họ còn có một Quỷ Vu có thể xem là thứ vũ khí hình người mang tính sát thương lớn, mà ba mươi hai chiến sĩ ma cấp cao, nếu thật sự đánh nhau, Vô Giác Nhân cùng lắm chỉ chết mấy chục người, nhưng Hữu Giác Nhân thì không biết phải chết bao nhiêu.

Y ở chỗ này không ra ngoài chính là tỏ thiện ý với hai người Nghiêm Mặc, y nghĩ chỉ cần y không ra tay, hai người kia sẽ nể mặt y mà không quá phận với Hữu Giác Nhân.

Suy nghĩ của Nguyên Châu không sai, nhưng y không biết Nghiêm Mặc hạ thủ lưu tình với Hữu Giác Nhân không phải vì nể mặt y là Côn Bằng mặt người, mà là suy xét đến việc bị sách hướng dẫn giám sát và vì mai sau sẽ phải cùng nhau đối phó kẻ địch đến từ bên ngoài, nên hắn mới tận hết khả năng mà giữ lại nhiều tay đấm.

Tục ngữ nói rất hay, phàm sự lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến*. Nghiêm Mặc còn định thành lập giao lưu thương nghiệp với Hữu Giác Nhân, về sau có thể lợi dụng năng lực thành thục về ‘khoa học kỹ thuật’ của Hữu Giác Nhân để đào tạo ra một vài Đại Cốt Khí Sư cho Cửu Nguyên, đồng thời nghiên cứu ra các loại cốt khí mới. Vì thế, giải quyết trong hòa bình đương nhiên là lựa chọn hàng đầu.

(Phàm sự lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến: Xử sự có tình, mai sau gặp lại còn vui.)

Nghiêm Mặc thầm chuyển cho Nguyên Chiến một ít năng lượng, tiếp tục nói:

“Năm đó các người bị những sinh vật có trí tuệ khác đồng lòng hợp lực đuổi ra khỏi đông đại lục chính là sự trừng phạt cho lòng tham vô đáy và tàn bạo của tộc Hữu Giác các người, nhưng Tổ Thần không cắt đứt đường sống của các người, nếu không, các người đã không vượt biển được, cũng sẽ không tới tây đại lục được. Nếu khi các người tới tây đại lục biết đối xử tử tế với các sinh vật ở nơi này, thì có lẽ chúng thần đã tha thứ cho các người và yêu thương các người trở lại, nhưng các người đã làm cái gì?

Hơn bảy ngàn năm, các người vì ma cốt ma huyết và nguyên tinh mà giết hại, tàn sát bao nhiêu chủng tộc có trí tuệ trên tây đại lục? Thậm chí các người còn xem dân cư trên tây đại lục như nô lệ và súc vật, mặc sức chèn ép và giết chóc. Đại Vu tộc Bạch Giác đã cảnh cáo các người và xin chúng thần giảm bớt sự trừng phạt, dù sao tộc Bạch Giác cũng từng là vương giả và tư tế được chúng thần tán thành của tộc Hữu Giác. Nhưng các người chẳng những không tỉnh ngộ, mà ngược lại còn càng thêm tàn bạo, độc ác, tham lam, tư tế Hồ Liên của tộc Hồng Giác bị những dục vọng tham lam về sự trường sinh của mình mê hoặc mà hóa thành ma. Nhìn lũ trẻ Vô Giác bị ăn thịt kia xem, bọn nó ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài thì có cái gì khác các người? Dù là Vô Giác Nhân hay Hữu Giác Nhân, thì cũng là con dân của thần!”

Nghiêm Mặc đổi giọng: “Hiện giờ Tổ Thần đã hàng giận, vào ba ngày trước đã biếm hạ Bàn A Thần của các người, đồng thời trừng phạt tư tế Hồ Liên của tộc Hữu Giác dám bất kính với chúng thần, tâm tính tham lam thích giết chóc, hấp thu máu thịt của các sinh vật có trí tuệ khác để duy trì tuổi thọ của mình, triệt để tiêu diệt linh hồn gã.”

Tất cả Hữu Giác Nhân như bị sét đánh, những lời này là sự đả kích cực lớn đối với bọn họ.

Rất nhiều người không tin Nghiêm Mặc, nhưng lại có không ít người nhìn thấy sao trời rơi xuống ——  nên không ít người theo bản năng mà cho rằng ngôi sao rơi xuống kia chính là Bàn A Thần của bọn họ, cũng chỉ có như vậy mới giải thích được hiện tượng thiên văn dị thường đó.

Mà những lời sau đó của Nghiêm Mặc cũng đã chứng thực suy đoán của bọn họ: “Theo như dự báo của Tổ Thần, vị Bàn A Thần kia sẽ thay thế Hồ Liên mà làm tư tế của các người, có điều gã sẽ không nhớ rõ những gì xảy ra khi gã làm thần, chỉ biết làm một vị Đại Vu ba mắt thứ ba của tộc Bạch Giác, gã được sinh ra từ bụng của một người phụ nữ Vô Giác đã chết, khi nào gã hoàn thành nhiệm vụ Tổ Thần giao cho, đền bù mọi tội lỗi mà gã từng phạm phải, thì gã mới có thể trở về thần giới lần nữa. Đáng tiếc…”

Chúng Bạch Giác Nhân kích động, nhưng lại bị câu đáng tiếc kia đánh cho đơ ra.

Nghiêm Mặc lắc đầu, vô cùng đồng cảm mà nói: “Hữu Giác Nhân các người không tiếc san bằng sơn cốc Ngạch Lam chỉ để giết những Vô Giác Nhân nấp trong đó, mà Bàn A Thần vừa mới bị biếm lại vô cùng suy yếu, Tổ Thần thì không cho tôi cứu gã, hay rồi, gã bị các người tạc cho ngay cả cặn bã cùng không còn lại một chút, chờ khi gã tụ tập đủ năng lượng một lần nữa để giáng sinh thì thật không biết phải chờ tới khi nào. Tôi thấy lúc gã chết có vẻ như rất phẫn nộ và thất vọng với các người, nói không chừng về sau Đại Vu của các người sẽ ngày càng ít.”

Người tộc Bạch Giác cực kỳ phẫn nộ, nếu lúc này là ngày mà tướng lãnh Hồng Giác và đám chiến sĩ Hồng Giác ở ngay bên cạnh bọn họ, thì chắc người Bạch Giác bọn họ đã nhào lên nhai sống bọn chúng mất! Đó là Bàn A Thần giáng thế đấy! Bọn họ đã nói vì sao Đại Vu tộc Bạch Giác bọn họ lại càng ngày càng ít, một thế hệ mà chỉ xuất hiện được hai người, còn một người vừa mới tìm được, hóa ra lại là…

Được rồi, dù là vì sao, thì ít nhất chúng thần và Tổ Thần vẫn quan tâm tới tộc Bạch Giác bọn họ, Bàn A Thần giáng thế cũng là giáng thế vào tộc Bạch Giác của bọn họ! Nhưng hiện giờ thần của bọn họ không còn nữa, bị chính Hữu Giác Nhân bọn họ giết chết, chờ khi Bàn A Thần tụ tập đủ năng lượng để giáng sinh một lần nữa, thật không biết phải tới khi nào!

Người tộc Bạch Giác đau lòng không thôi!

Mà những người của tộc Hắc Giác từng xử tử một thai phụ Vô Giác Nhân trong sơn cốc Ngạch Lam vẫn còn nhớ rõ, nghe vậy thì tim đập nhanh, lúc này bọn họ đã không thèm nghĩ vì sao người Hắc Giác và phụ nữ Vô Giác quan hệ với nhau lại sinh ra Đại Vu tộc Bạch Giác, bọn họ chỉ nhớ đứa bé kia đã bị bọn họ mổ bụng móc sống và quăng chết! Hoặc, đó là một người phụ nữ Vô Giác khác?

Kẻ đưa phụ nữ Vô Giác mang thai con của Hữu Giác Nhân tới sơn cốc Ngạch Lam để giết hại chắc chắn không chỉ có một hai kẻ, mà tộc Hắc Giác, tộc Hồng Giác đều có, ngay cả tộc Bạch Giác cũng có người làm vậy.

Người có quỷ trong lòng là nghĩ nhiều nhất, không phải không ai hoài nghi lời của vu giả trẻ tuổi kia, nhưng người này cường đại như vậy, hắn cần gì phải nói dối? Hơn nữa, đêm đó, cảnh tượng sao trời rơi xuống có không ít người thấy được. 

Quan trọng nhất là, nếu trên đời này không có thần linh khác, thì năng lực của đám chiến sĩ ma và ma vu Vô Giác ấy từ đâu tới, vì sao hai người họ lại cường đại như thế, còn chỉ phá hủy thành trì và nhà cửa của bọn họ mà không giết chết bọn họ? —— Lúc này, đội cứu viện đã cứu ra rất nhiều người từ đống phế tích, một ít người bị thương, nhưng trước mắt vẫn không nghe nói có ai thiệt mạng, ngay cả người bay lên cứu đám chiến sĩ thần giáp đột nhiên rơi xuống từ không trung cũng không bị hai người kia cản trở.

Kỳ thật, rất nhiều Hữu Giác Nhân đều có nhiều tiếp xúc với Vô Giác Nhân và các sinh vật có trí tuệ khác, cũng sẽ không thật sự cho rằng thần giới chỉ có một vị thần. Lời Nghiêm Mặc nói hôm nay chẳng qua là biến suy đoán trước kia của bọn họ thành hiện thật mà thôi. Đương nhiên, nếu Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến không đủ cường đại, thì lời bọn hắn sẽ là yêu ngôn hoặc chúng, tất cả đều là dối trá!



Nghiêm Mặc nhìn chúng Hữu Giác Nhân bên dưới đang chìm trong hối hận, hoài nghi, phẫn nộ, sợ hãi và đủ loại cảm xúc, lòng sảng khoái, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra, còn càng thêm nghiêm trang, giọng điệu cũng càng thêm nghiêm túc.

“Chúng thần chúng linh tại thượng, hỡi con dân tộc Hữu Giác, đây là di ngôn mà thần của các người để lại trước khi bị các người tự tay giết chết, các người có thể tin, cũng có thể không tin. Gã nói: Nếu tộc Hữu Giác lại tiếp tục xâm lược đại lục khác, tiếp tục lấy xương máu của tộc khác để thỏa mãn lòng tham của mình, tiếp tục ức hiếp những chủng tộc nhỏ yếu hơn mình, thì cuộc đại chiến vào bảy ngàn năm trước sẽ xuất hiện lần nữa, khi đó, tất cả chiến sĩ trên cấp mười từ các đại lục khác sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa. Mà Bàn A gã cũng sẽ không ban cho tộc Hữu Giác bất cứ sự chúc phúc và bảo hộ nào nữa!”

Hai người thuận gió mà đi trên không trung, trở về tòa thành trên núi.

Mà các Hữu Giác Nhân thì cứ đứng giữa đống phế tích, rất nhiều người mờ mịt, bọn họ có nên tấn công ngọn núi kia không? Có nên đi giết đám Vô Giác Nhân đó để báo thù không? Nhưng nếu bọn họ ra tay, người còn sống hôm nay sẽ tiếp tục sống sót sao?

Nếu là ngày thường, đừng nói đến việc thành trì biến thành phế tích, ngay cả việc nhà mình bị người ta đá rớt một cục gạch, thì chủ nhà cũng sẽ nổi điên mà đi tìm đối phương tính sổ, nhưng bây giờ…

Hữu Giác Nhân không phải lũ ngu, khi sự chênh lệch thực lực lớn đến mức bọn họ không thể phản kháng, thì bọn họ sẽ không mang tánh mạng mình ra để giải trừ phẫn nộ trong lòng.

Cũng chỉ là phá nát nhà cửa mà thôi, chỉ cần người không chết, hết thảy vẫn còn hi vọng. Không ít Hữu Giác Nhân tự an ủi mình như vậy vào lúc này.

Bề trên không có ai hạ lệnh, kẻ dưới đương nhiên cũng không dám làm xằng bậy.

Lãnh đạo cấp cao của ba tộc đờ người một lát thì không hẹn mà cùng hạ mệnh lệnh: Thứ nhất, lập tức dốc hết sức cứu viện và tìm kiếm các con dân còn mắc kẹt trong phế tích. Thứ hai, nhanh tổ chức nhân thủ đi xây nhà, xây thành. Thứ ba, không cho bất luận kẻ nào tới nơi vốn là sơn cốc Ngạch Lam nay đã biến thành ngọn núi cao để gây sự với những Vô Giác Nhân đó.

Rồi lãnh đạo cấp cao của ba tộc họp mặt.

Tình trạng của Nguyên Chiến không tốt lắm, hắn vì khiến tộc Hữu Giác bị chấn động mạnh nên đã sử dụng quá nhiều năng lượng, khiến năng lượng trong thân thể hắn lúc này xuất hiện biểu hiện khô kiệt giả, mà năng lượng của bốn viên đá Thần Huyết đã bị hắn đè xuống đều đang thi nhau rót năng lượng bổ sung vào người hắn, khiến tình trạng thân thể hắn nhất thời càng thêm bất ổn.

Nguyên Chiến miễn cưỡng vẫn có thể đi đường, nhưng hắn tạm thời đã không xài được chút sức nào nữa. Nếu không phải ý chí của hắn mạnh mẽ và rắn rỏi, chỉ sợ hắn đã bị đau đớn kịch liệt khắp toàn thân làm cho ngất xỉu.

Vô Giác Nhân trong tòa thành trên núi thấy hai người trở về, liền phát ra tiếng hoan hô vui mừng.

Những gì mà hai người làm vừa rồi quả thực giống như thần linh giáng thế, đám người Hậu Sư kích động đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Các chiến sĩ hệ thổ cũng dùng ánh mắt kích động không kém mà nhìn Nguyên Chiến, bao gồm cả các chiến sĩ ma khác, bọn họ đều biết khống chế đất không khó, tạo ra động đất không khó, chấn sập nhà cửa và thành trì cũng không khó, có thể làm được những chuyện đó mà đồng thời còn không khiến bất kỳ ai thiệt mạng, vậy không phải chỉ dùng từ khó là có thể hình dung.

Đó không phải một căn hay hai căn nhà, mà là bốn tòa thành!

Này phải có khả năng thao túng năng lượng thổ tinh vi thế nào mới có thể làm được chuyện này?

Đồng thời, thao tác tinh vi vẫn chưa đủ, còn phải duy trì năng lượng hùng hậu để thực hiện nó mới được!

Không, không chỉ cần có năng lượng hệ thổ. Mà kim loại, củi gỗ cũng đồng thời bị phá hủy, chiến sĩ hệ thổ thật sự có thể làm được như vậy sao?

Tư Thản vừa thấy Nguyên Chiến liền biết hắn không ổn, không chờ những người khác nhìn ra điều gì, Tư Thản chủ động nói: “Các cậu đi nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác lúc sau rồi nói. Tránh đường!”

Những người khác vội vàng tránh đường, ngay cả Hậu Sư cũng không dám cãi lời Tư Thản, ba ngày nay, mọi người đã được thể nghiệm rõ vu thuật đáng sợ của vị Quỷ Vu này, đắc tội y, đau đầu chóng mặt kiệt sức chỉ là nhẹ, buổi tối không ngừng thấy ác mộng, ban ngày đi đường gặp quỷ kia mới là đáng sợ!

Nguyên Chiến gật gật đầu với mọi người, kéo cánh tay Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc cạn lời một giây, sau đó liền giả bộ mệt mỏi. Thôi, Đại Chiến là tay đấm, là thủ lĩnh, nếu chết thì chỉ có thể đứng chết, hắn làm tư tế thỉnh thoảng yếu đuối một chút cũng phù hợp với hình tượng trong lòng mọi người đi?

Cứ như vậy, trong mắt mọi người, chiến sĩ cường đại đỡ lấy tư tế đại nhân yếu ớt đã kiệt sức đi vào thành nghỉ ngơi.

Mà chờ khi vào phòng, cửa vừa mới đóng lại, chiến sĩ cường đại lại ngã huỵch xuống đất!

Nghiêm Mặc ngồi xổm, kiểm tra đại khái cho Nguyên Chiến một phen, khi bắt mạch cho Nguyên Chiến, hắn phát hiện năng lượng trong cơ thể người này đang bạo động, làm hắn không kiểm tra được gì.

Có điều, chỉ mức bạo động này thôi cũng đủ làm người ta đau đầu.

Nghiêm Mặc thử đưa năng lượng của mình vào dẫn đường, một lần không thành lại thử một lần, sau ba lần, hắn đã được tiếp nhận.



Chờ khi phát hiện thân thể Nguyên Chiến có thể tiếp nhận năng lượng của hắn, Nghiêm Mặc lập tức thu tay lại, trước tiên đưa người vào phòng thí nghiệm, đây là cơ hội tốt để thu thập số liệu, nếu bỏ qua, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.

Về phần Cửu Nguyên đang chờ thủ lĩnh và tư tế trở về?

Nghiêm Mặc rất bình tĩnh mà nghĩ: Tuy bọn họ nói sắp bị tấn công, muốn hai người bọn hắn nhanh chóng trở về, nhưng bọn hắn có muốn đi nhanh thì cũng phải tính theo số người để bọn họ vượt biển, bọn Tranh không thể không suy xét đến việc này. Tranh cũng có nhắc, tình huống tuy khẩn cấp, nhưng không đến mức phải thúc thủ chịu trói, bọn họ đã đưa lời xin chi viện đến các tòa Thượng Thành khác. Vu Thành, Thủy Thành, Mộc Thành, Phong Thành và thành Bạch Hi có quan hệ tốt với Cửu Nguyên đều đã phái chi viện tiếp ứng, cho nên Cửu Nguyên duy trì được một hai tháng tuyệt đối không thành vấn đề. Chờ đến khi các thế lực khác cũng phái đội chi viện ra, bọn họ sẽ thủ vững lâu dài hơn.

Hiện giờ các tộc và các thế lực trên đông đại lục đều đã biết đạo lý môi hở răng lạnh, tộc Hữu Giác hôm nay có thể đánh hạ Cửu Nguyên, vậy ngày mai cũng có thể đánh hạ các thế lực khác. Muốn khoanh tay đứng nhìn cũng được thôi, nhưng đến phiên mình xảy ra chuyện thì đừng mong người khác tới cứu. Trước mắt, ngoại trừ Không Thành bị tộc Hữu Giác khống chế, các thế lực khác dù trong lòng nghĩ cái gì, bọn họ cũng sẽ không dám kéo chân sau vào thời điểm này. Diệu Hương là một đứa nhỏ, cô ta có thể lấy cớ sợ hãi để trốn tránh, nhường đường, nhưng những người khác thì không có lý do như vậy.

Nghiêm Mặc rất xấu xa, không liên lạc lại nói hắn có thể lập tức trở về, chỉ nói bọn hắn sẽ cố gắng mau chóng trở về. Hắn cũng muốn xem thử Cửu Nguyên khi không có hắn và Nguyên Chiến thì sẽ làm được gì, thuận tiện xem xem các thế lực giao hảo với bọn hắn có thật tình hay không.

Chẳng phải người ta hay nói hoạn nạn thấy chân tình sao? Biết bọn hắn không thể quay về trong thời gian ngắn, người có thể giúp bọn hắn tử thủ, ấy mới là đáng quý. Nếu biết hai người bọn hắn có thể lập tức trở về, vậy chắc chắn sẽ có không ít thế lực định giả vờ giả vịt mà chạy đi nghỉ ngơi mấy ngày.

Buổi tối, Nghiêm Mặc đeo túi dưỡng thai đi ra một mình, những người khác không thấy Nguyên Chiến cũng không hỏi nhiều.

Sau khi căn dặn những chuyện cần làm trong ba ngày tiếp theo, Nghiêm Mặc nhìn sắc trời, lúc này mới trở về, Cửu Nguyên hẳn là sắp hừng đông đi?

“Tôi nghĩ mọi người đều đã biết, tôi phải về đông đại lục một chuyến, giải quyết Hữu Giác Nhân đang xâm lược phía bên đó. Tịch Dương ở lại bên này, mau chóng thành lập thành thị của Vô Giác Nhân ở phụ cận tòa bán đảo. Mà ngọn núi này thì giao cho bốn vị uyên chủ, tôi nghĩ Hữu Giác Nhân trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tấn công ngọn núi này, nhưng về lâu dài thì ai mà biết, các anh muốn ở trước cửa nhà Hữu Giác Nhân người ta mà chỉ dựa vào uy hiếp do tôi và Nguyên Chiến để lại vào hôm nay thôi vẫn chưa đủ, các anh cũng phải khiến Hữu Giác Nhân kiêng kị và dè chừng, nhưng lại không đến mức khiến bọn họ lập tức trở mặt.”

Tư Thản chen vào: “Hải Vu sẽ qua đây tọa trấn, có y, chỉ cần Hữu Giác Nhân không phái ra đội quân cỡ lớn thì ngọn núi này sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu Hữu Giác Nhân thật sự dám bất chấp tất cả, thì Hải Vu xuống tay còn ác hơn ta nhiều. Dù cuối cùng Hữu Giác Nhân có cướp lại được ngọn núi này, bọn chúng cũng phải trả cái giá cực lớn.”

Nghiêm Mặc gật đầu, nhắc nhở hai vị uyên chủ đi cùng: “Thay vì thành lập thành thị trước cửa nhà người ta, không bằng thiết lập một cứ điểm, nói cho những Hữu Giác Nhân đó biết, nơi này chỉ là chỗ tránh nạn và là hiệp hội trung tâm của Vô Giác Nhân, cho bọn họ chút mặt mũi. Cũng đừng quên thường xuyên liên hệ với cha con công tước Đơn Đốn và tộc Bạch Giác, các anh có thể thử hợp tác với bọn họ. Công tước Đơn Đốn tuy không thể tin tưởng, nhưng con trai ông ta thì không tệ.”

“Hiệp hội?” Uyên chủ Hữu Thượng uyên bắt được một danh từ xa lạ.

Nghiêm Mặc tốn chút thời gian để giải thích cho bọn họ khái niệm hiệp hội, cuối cùng nói: “Thế lực của Vô Giác Nhân so với Hữu Giác Nhân vẫn yếu hơn rất nhiều, các anh có thể biến nơi này thành nơi giao dịch với Hữu Giác Nhân, thậm chí không cần phải tranh một khối địa bàn, chỉ cần thương lượng với ba tộc nói mình mượn dùng là được. Về phần muốn mượn ai, suy xét tình hình của ba tộc trước mắt, các anh chỉ cần khiến một tộc đồng ý, thì hai tộc khác chỉ sợ sẽ khó mà phản đối.”

Tịch Dương suy một ra ba: “Về sau có phải chúng ta còn có thể thành lập một cứ điểm như vậy ở phụ cận các thành thị khác của Hữu Giác Nhân không?”

Nghiêm Mặc tặng cho anh ta một ánh mắt tán thưởng: “Không sai. Mới đầu không cần quá khó, trước tiên cứ ra tay với tộc Bạch Giác có hảo cảm với Vô Giác Nhân nhất trong ba tộc, chờ khi thành thị của Vô Giác Nhân chúng ta đứng vững, khi đó những cứ điểm như thế nào cũng sẽ trở thành thứ bình thường. Đến lúc ấy nếu Hữu Giác Nhân có ý kiến về các cứ điểm của Vô Giác Nhân các anh, các anh không cần cự tuyệt, có thể đưa ra yêu cầu, tỷ như bắt bọn họ giao nguyên tinh, hay cung cấp Cốt Khí Sư dạy học gì gì đó.”

“Ngài… về sau sẽ không trở lại ư?” Một vị uyên chủ khác do dự hỏi.

Nghiêm Mặc cười: “Nếu các anh hy vọng, tôi có thể thường xuyên lui tới.” Có cửa dịch chuyển tức thời, sao hắn có thể từ bỏ cục thịt mỡ lớn như tây đại lục chứ, dù chỉ dùng để cung cấp nguyên vật liệu, vậy thì đó cũng là tài nguyên!

Mọi người lập tức lên tinh thần, trước đó tuy biết hai người này rất ghê gớm, những sau khi tận mắt thấy cách mà bọn họ khiến Hữu Giác Nhân kinh sợ, tất cả Vô Giác Nhân trong vực sâu và của những nơi khác đã bắt đầu tin tưởng hai người này nhất định là thần sứ mà Tổ Thần phái tới cứu vớt bọn họ!

Nghe nói thần sứ sắp rời khỏi, tâm tình của bọn họ rất khổ sở và u buồn, đặc biệt là khi nghe nói Đại Vu Tư Thản và đại bộ phận của ba mươi hai chiến sĩ ma cấp cao kia cũng muốn đi theo Mặc vu, bọn họ càng không chịu nổi.

Nghiêm Mặc cũng không ngờ trong ba mươi hai người kia có hai mươi bảy người muốn theo hắn trở về Cửu Nguyên, hắn còn tưởng nhiều nhất chỉ có một nửa là chịu đi theo hắn thôi chữ.

Mà năm người ở lại, phần nhiều là vì không muốn rời khỏi người nhà và tộc nhân, có rất nhiều người không yên tâm về thân nhân vừa mới cứu ra và tìm được của mình, còn một người nói hắn phải hoàn thành một lời hứa, tạm thời không thể đi theo hắn, chờ sau khi hoàn thành lời hứa sẽ lại đến tìm hắn.

Lúc gần đi, Nghiêm Mặc để lại một con Cốt Điểu cỡ lớn——trong lòng hắn đã xem địa bàn của Vô Giác Nhân trên tây đại lục như địa bàn phụ thuộc Cửu Nguyên, mà lần này người muốn cùng hắn trở về, ngoại trừ người vốn là người Cửu Nguyên, còn có:

Tư Thản và hai mươi bảy chiến sĩ ma cùng ma vu, đây là những tay đấm mà Nghiêm Mặc muốn mang về.

Hậu Sư khóc la kêu gào, sống chết đòi đi theo hắn, Nghiêm Mặc cũng muốn bồi dưỡng vài nhân thủ, liền đồng ý. Có lẽ Hậu Sư có rất nhiều khuyết điểm, nhưng dân bản xứ thô bạo dã man mà lại trung thành với hắn hệt như fan não tàn cũng rất hiếm thấy, nếu sau này giúp hắn ta kích phát năng lực thần huyết, lại bồi dưỡng và tẩy não một phen, sau đó thả qua tây đại lục cũng có thể giúp hắn kiềm chế những kẻ có dã tâm.

Kỳ Hồng Chí và chiến sĩ hộ vệ dưới tay anh vẫn luôn yên lặng đi theo sau lưng Nghiêm Mặc, khi Nghiêm Mặc tuyên bố danh sách người được theo hắn trở về, bọn họ không ồn không quậy, chỉ yên lặng mà nhìn hắn.

Nghiêm Mặc vốn chỉ tính dẫn Kỳ Hồng Chí theo, nhưng lúc nhìn những người khác, tâm liền mềm nhũn, đồng ý dẫn theo tất cả. Kỳ Hồng Chí và tiểu đội của anh ta mừng hết biết như thể sắp được đến thần giới.

Cuối cùng là hai mươi ba tùy tùng của Tiểu Bạch Giác và nó.

Sau khi xác định danh sách xong, Nghiêm Mặc lại xử lý một ít chuyện vụn vặt, khi trăng lên, hắn tuyên bố: “Chư vị, đi thôi, cùng tôi trở về Cửu Nguyên, tin rằng mọi người tuyệt đối sẽ không thất vọng khi đến đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau