Dị Thế Lưu Đày

Chương 563: Bí mật tầng thứ mười một

Trước Sau
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Bảo bối! Rất nhiều bảo bối!”Tộc trưởng trở về nghe bẩm báo nói một con xuyên sa giáp mới tới đã cứu được một xuyên sa giáp nhỏ dị dạng sắp chết, cũng không để trong lòng, vì nó đang buồn bực nghĩ xem có nên đi lấy chìa khóa mà đưa cho chủ nhân mới hay không, tạm thời không có tâm tình đi gặp con dân đã có công.

Tộc xuyên sa giáp tôn trọng những con có vũ lực cường đại và thân thể kiên cường dẻo dai, mỗi con xuyên sa giáp sau khi thành niên đều sẽ tự biết thảo dược nào là có lợi và hữu dụng cho thương thế cùng bệnh tình của mình, chỉ có những căn bệnh đặc thù mới cần đến trưởng lão để trị liệu, nếu trưởng lão cũng không có biện pháp, vậy thì số phận đã định.

Nhưng làm một tộc trưởng quan tâm đến con dân và có thưởng phạt phân minh, nó cho phép cấp dưới thưởng cho con dân dị dạng kia một chỗ ở mới, mà không phải ở chung với những con dân già yếu bệnh tật.

Xuyên sa giáp tới bẩm báo quên nói con dị dạng kia là người mới tới, tộc trưởng cũng không hỏi rõ ràng, việc này cứ thế mà bị xem nhẹ.

Quản lý trở về nói với Nghiêm Mặc, rằng tộc trưởng cho phép hắn đổi chỗ ở, rất nhiều xuyên sa giáp nghe thấy đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn, không ai lại muốn bị xem như phế vật cả, các xuyên sa giáp thành niên và khỏe mạnh bị đưa tới nơi này, chỉ cần là xuyên sa giáp có tự tôn thì sẽ muốn rời đi.

Nhưng Nghiêm Mặc lại nói mình không cần.

Không phải hắn muốn thường trú ở chỗ này, đổi hay không đổi với hắn mà nói hoàn toàn không sao cả, hơn nữa, ở chỗ này hắn có thể dựa vào việc trị liệu các xuyên sa giáp già yếu để cày độ hảo cảm của nhóm xuyên sa giáp, mặt khác còn có thể hỏi thăm một chút sự tình.

Lúc sau, Nghiêm Mặc dựa theo bệnh tình và thương thế nặng nhẹ để trị liệu cho hai xuyên sa giáp, hai con này đã bệnh nặng sắp chết, vảy trên người đều tróc hết một nửa, sau khi được hắn trị liệu thì như lập tức khôi phục lại thanh xuân, bò dậy đòi ăn đòi uống. Lúc trước, hai con xuyên sa giáp này đã ôm tâm lý chờ chết, chúng nó đã nhịn ăn nhịn uống hai ngày rồi, mắt thấy sắp phải tắt thở.

Điều kỳ diệu nhất là nơi bị tróc vảy của chúng nó đã bắt đầu mọc ra vảy mới!

Vảy đối với nhóm xuyên sa giáp quan trọng cỡ nào? Điều này chỉ có xuyên sa giáp mới biết, không cần phải nói, hiệu quả trị liệu tốt như vậy có thể nói không khác gì kỳ tích trong mắt chúng xuyên sa giáp.

Hai vị trưởng lão đã ‘về hưu’ vẫn luôn quan sát Nghiêm Mặc, thỉnh thoảng sẽ nhìn nhau như thể đang trao đổi cái gì.

Tiểu Sa đột nhiên đi tới, lần này nó kéo theo một con xuyên sa giáp tráng niên bị trọng thương đã tàn phế.

“Tê tê! Người anh em, nghe nói cậu biết trị liệu? Còn cứu sống được…”

Quản lý kêu Tiểu Sa cái gì đó.

Hai mắt Tiểu Sa liền tỏa sáng mà nói tiếp: “Cậu còn cứu sống được ba con tộc mình! Vậy cậu thử xem có thể cứu được nó không?”

Nghiêm Mặc đang quan sát con xuyên sa giáp tráng niên bị trọng thương này. Con này tuy bị thương nặng, nhưng tình huống không quá khẩn cấp, tình hình của nó trên cơ bản đã ổn định rồi, chỉ là chi sau và đuôi bị phế mất.

Vẻ mặt của xuyên sa giáp tráng niên rất hờ hững, có vẻ như nó đã chấp nhận vận mệnh bị tàn phế của mình, mà nó không muốn đến đây để chờ chết, nó đã làm chuẩn bị tinh thần để đêm nay Tiểu Sa đưa nó đến phần mộ của xuyên sa giáp, không nghĩ Tiểu Sa vẫn kéo nó tới đây.

Tiểu Sa giải thích với nó rằng mới biết được một tin, nghe nói có một người anh em giỏi về trị liệu có thể cứu nó, lúc này mới dẫn nó tới đây.

Nhưng xuyên sa giáp tráng niên không cảm thấy xuyên sa giáp cao lớn dị dạng trước mặt này có thể giúp nó được cái gì, dù trị liệu được, chẳng lẽ còn có thể khôi phục lại chi sau và đuôi của nó?

Tầm mắt của Nghiêm Mặc và xuyên sa giáp tráng niên giao nhau, hắn nghĩ: Loại ánh mắt đó không phải là hờ hững, mà là tuyệt vọng khi chờ đợi cái chết.

Tiểu Sa chen ngang vào, các xuyên sa giáp xếp hàng phía trước chẳng những không tức giận, mà khi thấy con xuyên sa giáp tráng niên bị tàn phế kia còn chủ động nhường chỗ, thúc giục Nghiêm Mặc trị liệu cho nó trước.

Nghiêm Mặc đoán có lẽ con này có thân phận không thấp.



Liên tục trị liệu cho ba con xuyên sa giáp, Nghiêm Mặc đã rất quen thuộc với thân thể của xuyên sa giáp, tàn phế đối với các y giả khác mà nói có lẽ đành phải bó tay, nhưng đối với hắn có được năng lượng sinh mệnh mà nói, chỉ cần nối xương lại lần nữa, rồi đả thông và kích hoạt kinh mạch cho con xuyên sa giáp tàn phế này, dùng năng lượng sinh mệnh kích phát và chữa trị, muốn khỏi hẳn thật sự không khó.

Lần này, Nghiêm Mặc còn tạo ra toàn bộ thân thể của xuyên sa giáp trong biển hồn, tiến hành chẩn bệnh và trị liệu cho nó trong biển hồn một lần.

Chi dưới và xương đuôi của con xuyên sa giáp này bị gãy khá nặng, đây cũng là nguyên nhân lớn khiến nó tàn phế, nhóm xuyên sa giáp không cách nào trị liệu cho loại thương thế này, chỉ có thể dựa vào một ít thảo dược đơn giản và thời gian để chờ đợi cho xương tự khỏi.

Có vài xuyên sa giáp cảm thấy may mắn, nếu xương bị thương không nặng, cũng không nằm lộn xộn, thì có lẽ vẫn sẽ lành lại, tuy về sau khi bò sẽ không nhanh được như trước. Nhưng tình huống gay go là gãy nát hết toàn bộ, thì hầu như tàn phế là chuyện không thể nghi ngờ.

Mà tình huống của con xuyên sa giáp tráng niên này, việc tự khôi phục lại là hoàn toàn không có khả năng, bởi vì nỗi đau xương cốt và tuyệt vọng khiến nó cũng không muốn sống tiếp nữa.

Nghiêm Mặc cười cười với nó, chỉ nói: “Có thể trị.”

Xuyên sa giáp tráng niên trợn to mắt, trong mắt tràn ngập vẻ không tin.

Tiểu Sa kích động, vẻ mặt của hai vị trưởng lão cũng thay đổi, chúng nó không ngờ rằng đồng loại dị dạng này chẳng những biết trị liệu mà còn có thể khiến vảy mới mọc ra, nay lại có thể giúp nối xương, năng lực này quả là quá thần kỳ!

Không chỉ hai vị trưởng lão nghĩ như vậy, mà các xuyên sa giáp khác cũng nghĩ như vậy. Chúng nó không rõ xuyên sa giáp dị dạng nhỏ khó trị liệu như thế nào, chúng nó chỉ biết những con dị dạng đó có cứu sống được thì cũng không làm được gì có ích cho tộc, nhưng rất nhiều chiến sĩ cường đại đều vì bệnh tróc vảy, gãy chi, đứt đuôi mà không cách nào tự lành mới phải chờ chết, từ độ quan trọng mà nói, nối xương và chi tàn phế cùng với giúp vảy mới mọc lại mới có thể thật sự khiến chúng nó khiếp sợ và sùng kính.

Khi Nghiêm Mặc thật sự trị liệu được cho chiến sĩ từng là con mạnh nhất đã tàn phế và đang chờ chết, thì quản lý kích động, lại chạy tới chỗ tộc trưởng bẩm báo.

Không lâu sau, quản lý chạy tới truyền lệnh, bảo Tiểu Sa dẫn hai vị trưởng lão đi, còn cố ý tới nói với Nghiêm Mặc, rằng ngày mai tộc trưởng sẽ đến khen thưởng cho hắn.

Chuyện tộc trưởng muốn khen thưởng cho Nghiêm Mặc, mọi xuyên sa giáp đều vui thay cho Nghiêm Mặc chứ không có dị nghị gì, nhưng khi Tiểu Sa và hai vị lão trưởng lão rời đi, chúng xuyên sa giáp liền sôi nổi bàn tán.

Một vài xuyên sa giáp thành niên nói nhỏ, chúng nó đều biết việc có thể khiến tộc trưởng gọi hai vị trưởng lão đi chắc chắn là vì trong tộc xảy ra đại sự gì đó mà một mình trưởng lão hay tộc trưởng đều không thể quyết định.

Nghiêm Mặc nghe xong, thuận miệng hỏi xuyên sa giáp tráng niên mà hắn trị liệu cho như đang nói chuyện phiếm: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Xuyên sa giáp tráng niên chỉ biết Nghiêm Mặc là người anh em của Tiểu Sa, chứ không biết hắn là thú mới tới từ bên ngoài, không hề đề phòng mà trả lời: “Có lẽ có liên quan đến những kẻ xâm nhập đi.”

“Hửm? Kẻ xâm nhập?”

“Cậu không nghe nói à?”

“Tôi có nghe nói một chút, nhưng cũng không biết rõ, tôi từng là phế vật trong tộc.” Nghiêm Mặc cười khổ, giọng điệu buồn bã.

Xuyên sa giáp tráng niên nhìn hắn chăm chú: “Cậu không phải phế vật, cậu là ơn huệ mà thần ban cho tộc ta, chỉ là trước kia mọi người không phát hiện ra bản lĩnh của cậu, từ hôm nay về sau, sẽ không có ai nói cậu là phế vật nữa.”

“Cảm ơn. Vừa rồi nghe nói hình như tộc trưởng mời hai vị lão trưởng lão đi, chẳng lẽ những kẻ xâm nhập đó đã tiến vào tòa thành ngầm rồi?”

“Rất có thể, để tôi hỏi một chút.” Xuyên sa giáp tráng niên ngửa đầu kêu tê tê với quản lý, hỏi nó có phải kẻ xâm nhập đã tới rồi hay không.

Nghiêm Mặc vừa định nói không cần hỏi đâu, liền thấy quản lý quay đầu, rất tự nhiên mà nói với mọi xuyên sa giáp: “Không phải là do kẻ xâm nhập, Tiểu Sa nói chủ nhân muốn lấy chìa khóa để tiến vào tầng thứ mười một, nhưng chủ nhân không qua được toàn bộ cửa ải, tộc trưởng liền triệu tập các vị trưởng lão lại hỏi xem có nên lấy chìa khóa ra cho chủ nhân không.”

Vì thế tất cả mọi người đều biết chuyện này là sao.

Nghiêm Mặc: “…” Tộc xuyên sa giáp thật đúng là tin tức linh thông.

Sau đó hắn nghĩ, có lẽ là tộc xuyên sa giáp hiện giờ vẫn chưa có khái niệm về bảo mật thông tin, đang đứng ở trạng thái xã hội toàn tộc cùng biết chung tin tức.



“Ặc, tôi nghe nói vị chủ nhân này hình như có chút không giống với chủ nhân cũ phải không?” Nghiêm Mặc thử hỏi.

Kết quả, hắn vừa hỏi, chúng xuyên sa giáp cùng mồm năm miệng mười mà trả lời.

Rất nhanh, Nghiêm Mặc đã biết được một vài tin tức hẳn phải là tuyệt mật. Lại lần nữa cảm tạ huyết mạch của tộc Thiện Ngôn, nếu không phải hắn có năng lực giao lưu với vạn vật, thì dù hắn có trà trộn vào tộc xuyên sa giáp, chỉ sợ cũng sẽ giống như vào núi bảo mà về tay không, ít nhất thì việc tìm hiểu tin tức sẽ không dễ dàng như vậy.

“Mười một tầng có cái gì vậy? Vì sao chủ nhân lại vội vàng muốn tiến vào như thế?” Nghiêm Mặc xen lẫn trong chúng xuyên sa giáp, lặng lẽ dẫn dắt phương hướng của cuộc đàm luận.

“Bảo bối! Rất nhiều bảo bối!” Một xuyên sa giáp nhỏ tuổi lớn tiếng nói.

“Là vũ khí.” Quản lý rất chắc chắn.

Xuyên sa giáp tráng niên thoải mái thở ra một hơi dài khi Nghiêm Mặc vuốt tay lên người nó, cơ bắp nó liền thả lỏng, có lẽ xuất phát từ lòng cảm kích với Nghiêm Mặc, nó mở miệng nói: “Việc này đã cách đây rất lâu rồi, hiện giờ xuyên sa giáp trong tộc biết được tầng mười một có gì cực kỳ ít, có lẽ ngay cả tộc trưởng và các trưởng lão cũng không rõ bên trong rốt cuộc có cái gì, có lẽ nguyên chủ không cho tổ tiên của chúng ta nói ra. Nhưng tộc trưởng, trưởng lão và chúng ta đều biết một chút, đó chính là tuyệt đối không thể đến gần tầng mười một, bởi vì nơi đó có một quái vật đáng sợ có thể hủy diệt toàn bộ tộc xuyên sa giáp và cả tòa thành này!”

Từ ‘chúng ta’ trong miệng xuyên sa giáp tráng niên có lẽ là danh xưng dành cho giai cấp đặc biệt trong tộc xuyên sa giáp, Nghiêm Mặc đã biết được xuyên sa giáp tráng niên này trước khi tàn phế từng là chiến sĩ mạnh nhất tộc từ miệng của các xuyên sa giáp khác, xuyên sa giáp có thể được nó xưng là ‘chúng ta’, hẳn đều là chiến sĩ cường đại không thua gì nó, và cũng là vũ lực mạnh nhất trong tộc xuyên sa giáp.

Chúng xuyên sa giáp lại bắt đầu thảo luận trong tầng thứ mười một rốt cuộc có quái vật gì, còn có một vài xuyên sa giáp già bắt đầu tả lại những mạo hiểm mà chúng nó đã trải qua dưới lòng đất sinh động như thật.

Nghiêm Mặc biết được rất nhiều thông tin từ mấy cuộc chuyện phiếm.

Thứ nhất, tòa thành ngầm có tổng cộng tầng mười hai, nhóm xuyên sa giáp có thể tự do ra vào năm tầng trên cùng, nhưng từ tầng thứ sáu đến tầng thứ mười một thì cấm xuyên sa giáp. Nhóm xuyên sa giáp lúc bình thường đều sống ở tầng thấp nhất dưới lòng đất, cũng chính là tầng thứ mười hai. Chúng nó không biết đếm số tầng, nhưng vì từ xưa đã gọi như vậy nên chúng nó học thành thói quen.

Thứ hai, vị chủ nhân mới tới và nhân thủ mà gã mang đến chỉ có thể hoạt động từ tầng một tới tầng năm, bọn họ cũng không cách nào tiến vào từ tầng thứ sáu trở xuống, mà vị chủ nhân mới này rất để ý tầng mười một.

Thứ ba, tộc trưởng xuyên sa giáp có một cái cốt khí, cái cốt khí này tượng trưng cho địa vị của tộc trưởng, chỉ có tộc trưởng mới có thể đeo. Mà nó và chủ nhân cũng là nhờ cái cốt khí kia mới có thể nói chuyện với nhau, hơn nữa, cái cốt khí kia chỉ có thể nói chuyện dựa vào linh hồn với chủ nhân, đây cũng là biện pháp để tộc xuyên sa giáp phân biệt chủ nhân mới.

Thứ tư, tộc trưởng xuyên sa giáp quản lý một chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa này có thể mở ra lối đi từ tầng thứ sáu trở xuống.

Ngoài ra còn có một ít tin tức vụn vặt, tỷ như ở tầng nào đó trong tòa thành ngầm thi thoảng sẽ phát sáng hoặc phát ra những tiếng động kỳ quái, Nghiêm Mặc không để tâm tới.

Cuối cùng quản lý lại nói một tin rất quan trọng đối với Nghiêm Mặc: Chủ nhân mới nói muốn có chiếc chìa khóa trong đêm nay!

Nghiêm Mặc sao có thể để bọn Diệu Hương lấy được thứ trong tầng mười một, tuy hắn không rõ nơi đó rốt cuộc ẩn giấu cái gì, nhưng không biết là cái gì thì mới đáng sợ, hắn không muốn vừa quay đầu lại đã ăn một cú thiệt thòi lớn.

Như vậy hắn phải tiến vào tầng thứ mười một trước bọn Diệu Hương.

Nghiêm Mặc bắt đầu gọi Nguyên Chiến trong biển hồn, từ sau khi hắn tiến vào biển hồn của Nguyên Chiến và cùng hắn tiếp nhận ký ức truyền thừa của cổ thần, thì mối liên hệ linh hồn giữa bọn hắn đã trở nên càng thêm chặt chẽ, chỉ cần cách nhau không xa lắm, bọn hắn sẽ cảm nhận được nhau và đồng thời có thể kêu gọi nhau thông qua biển hồn, chỉ là không thể truyền đạt lời nói một cách chi tiết, nhưng truyền đạt một ý nghĩ hoặc cảm xúc mãnh liệt nào đó thì có thể.

Bây giờ Nghiêm Mặc truyền đi cảm xúc bức thiết muốn được gặp Nguyên Chiến, hắn có thể cảm giác được, Nguyên Chiến bây giờ cách hắn rất gần.

Nguyên Chiến lúc này rất bối rối, hắn phát hiện mình không cách nào xuyên qua vách tường từ tầng thứ sáu trở xuống, bốn phương tám hướng dù là vách tường nào cũng không phải vật được làm từ gạch đá, nhưng cũng không phải là kim loại mà hắn từng tiếp xúc. Thành phần của chúng càng phức tạp hơn, trong kim loại còn chứa một vài vật chất đặc thù.

Khi hắn thử hết lần này tới lần khác thì bất chợt nhận được ý nghĩ của Nghiêm Mặc truyền đến, hắn không biết Nghiêm Mặc đã xảy ra chuyện gì, lo lắng cho an nguy của người nọ, hắn lập tức rời đi.

Hắn quyết định đi vòng từ bên ngoài vào trong, tiến vào từ tầng dưới cùng, rồi đi kiếm Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc cũng không biết Nguyên Chiến không thể đi xuyên qua thân tàu, nếu hắn biết thì sẽ không cấp bách gọi tới như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau