Chương 567: Quyết định của tộc xuyên sa giáp
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hiện giờ kỳ thật chúng ta đã hoàn thành tất cả các yêu cầu, chủ nhân mới không thể phá giải ba cửa ải do chính mình để lại, vậy đó là vấn đề của gã, không phải của chúng ta.”Kế hoạch của đĩa bay nhỏ: Tìm được năng lượng cấp cao, mở phần lớn công năng, lợi dụng vũ lực uy hiếp tên dân bản xứ thoạt nhìn thật ngu ngốc này giúp nó tìm càng nhiều năng lượng hơn, đồng thời còn phải tìm công cụ chuyển hóa năng lượng, nếu không tìm thấy thì phải bảo tên này giúp nó thu thập nguyên liệu để chế tạo lại.
Nhưng kế hoạch của nó có như thế nào, thì bước đầu vẫn phải có đủ năng lượng!
Nếu không có đủ năng lượng, thì nó không thể mở ra nhiều công năng, đương nhiên cũng không thể nói chuyện, uy hiếp và dụ hoặc dân bản xứ.
Hiện giờ cái gì cũng không có! Hơn nữa, năng lượng vừa rồi mà tên dân bản xứ này cung cấp cho nó là loại năng lượng thuộc cấp thấp nhất, ít muốn chết, chỉ đủ để duy trì cho nó một vài chức năng cơ bản, mà nó vừa tỉnh đã sử dụng chức năng rà quét, tuy là rà quét cơ bản, nhưng cũng rất tốn năng lượng.
Bất đắc dĩ, đĩa bay nhỏ đành phải bay gần thân tàu, vươn một cái xúc tu ra. Vừa rồi trên đường bay nó phát hiện ra trong thân tàu còn có một chút năng lượng, một chút này vốn dùng để duy trì cho thân tàu không bị mục và khởi động một vài công năng đặc biệt, lúc bình thường đều không thể đụng vào, nhưng hôm nay nó đã hết cách, chỉ đành phải tạm thời tham ô phần năng lượng này.
Khi xúc tu vừa chạm vào vách phi thuyền, vách tường kín kẽ lại mở ra một lỗ to bằng nắm tay.
Đĩa bay nhỏ cắm xúc tu vào trong lỗ.
Nó bỗng nhiên run lên hai cái!
Nghiêm Mặc còn tưởng nó bị trục trặc gì, lại nghe nó vui mừng mà nhỏ giọng kêu: “Năng lượng còn nhiều hơn mình tưởng! Cậu đã cung cấp năng lượng cho thân tàu à?”
Đĩa bay nhỏ có chút ấn tượng tốt với Nghiêm Mặc, cũng không oán trách Nghiêm Mặc cho nó ít năng lượng quá, bởi vì người nào đó đưa chiếc chìa khóa chứa năng lượng cho cái phi thuyền, còn là năng lượng trung cấp, đã vậy lại không ít, ngoại trừ có thể bảo trì các chức năng cơ bản của thân tàu thì còn đủ để nó mở ra phần lớn chức năng và duy trì trong thời gian dài.
Đĩa bay nhỏ đương nhiên cho rằng người cung cấp năng lượng cho thân tàu là Nghiêm Mặc, lúc trước hầu như các chức năng của thân tàu đều đã tắt, chỉ giữ lại rất ít chức năng, ngay cả chức năng theo dõi và ghi hình cũng không mở, nó đương nhiên không biết mối quan hệ của Diệu Hương và Nghiêm Mặc.
“Xuyên sa giáp hình người kia, cậu có nghe hiểu tôi nói gì không?” Đĩa bay nhỏ mở chức năng phiên dịch, nhưng nó lại dùng ngôn ngữ cổ của tộc Luyện Cốt.
Nghiêm Mặc tiếp tục giả ngu.
Đĩa bay nhỏ lại dùng tiếng tê tê của xuyên sa giáp.
Nghiêm Mặc do dự một giây giữa tiếp tục giả ngu và không giả ngu nữa, bày ra vẻ chần chờ và tự hỏi.
Đĩa bay nhỏ bất mãn hừ hừ: “Ngôn ngữ các cậu có thay đổi à? Đã qua bao lâu rồi? Chờ đó!”
Đĩa bay nhỏ thu sợi xúc tu lại, lần nữa tiến lên, lần này nó muốn tới phòng điều khiển, bởi vì bản thể của nó và thân tàu đều chịu tổn hại rất nghiêm trọng, hiện giờ nó không thể điều khiển thân tàu từ xa được nữa, muốn mở một vài chức năng của phi thuyền thì phải lên phòng điều khiển thao tác.
Phòng điều khiển nằm ở tầng thứ bảy.
Đĩa bay nhỏ vốn muốn bảo Nghiêm Mặc đến tầng thứ sáu chờ nó, nhưng nghĩ đến việc đối phương không hiểu lời nó nói, liền dứt khoát bỏ qua, trực tiếp bay đi.
Đĩa bay nhỏ bay rất nhanh, tất cả các cánh cửa khi nó vừa bay đến đều mở ra, chờ lúc nó bay qua thì nhanh chóng đóng lại. Nó không muốn dẫn Nghiêm Mặc theo.
Nghiêm Mặc híp mắt, điều chỉnh cơ bắp trên thân tới trạng thái tốt nhất, tranh thủ trước khi cửa đóng kín thì đã chạy qua.
Hai bóng dáng nhanh chóng băng xuyên trong thân phi thuyền, rất nhanh đã tới được tầng bảy.
Đĩa bay nhỏ quay người lại, hoảng sợ: “Cậu theo kịp!”
Nghiêm Mặc cười với nó.
Nhưng đĩa bay nhỏ căn bản không mắc bẫy, nó thầm kinh ngạc vì tốc độ của tên bản xứ ngu ngốc này, nâng cao cấp độ nguy hiểm của đối phương lên hai bậc. Vừa rồi tốc độ của nó không tính là nhanh, nhưng ngay cả đám người tộc Hữu Giác trước kia, nếu không dùng đến một vài cốt khí hỗ trợ tốc độ thì cũng đừng hòng đuổi kịp nó. Nhưng tên xuyên sa giáp hình người này rõ ràng chỉ dùng năng lực của bản thân.
“Cậu chờ ở chỗ này cho tôi.” Đĩa bay nhỏ hạ lệnh.
Nghiêm Mặc đương nhiên không chờ ở bên ngoài, làm bộ như mình nghe không hiểu.
Đĩa bay nhỏ cũng không mong gì mình có thể sử dụng ngôn ngữ ngăn cản tên bản xứ này, một cái xúc tu bắn ra một tia sáng về phía chân hắn.
Nghiêm Mặc đã sớm đề phòng, lập tức lui về sau.
Đĩa bay nhỏ nhân lúc này mà mở phòng điều khiển ra bay vào, đóng cửa lại.
Nghiêm Mặc chân đạp trên vách tường, đột nhiên tung sức.
Đĩa bay nhỏ đã bay vào phòng điều khiển không thể tin được mà xoay người lại: “Cậu!”
Nghiêm Mặc làm lơ sự kinh hãi của đối phương, quay đầu quan sát cái đại sảnh trống trải. Chút trò vặt của nó thì tính là gì chứ, lúc Bạch Hi huấn luyện hắn chính là muốn chơi chết hắn, cảm ơn cái khóa huấn luyện tàn nhẫn của Bạch Hi, để tốc độ phản ứng của linh hồn hắn tới được một tầm cao đáng gờm.
Mà mỗi lần hắn rời khỏi chỗ Bạch Hi đều sẽ diễn tập thực tế với Nguyên Chiến và Côn Bằng vương một phen, giúp thân thể và linh hồn đều đạt được một tốc độ phản ứng ngang nhau. Hiện giờ ngay cả Cửu Phong cũng chưa chắc đã có thể bắt được hắn khi hắn tiến vào trạng thái đề phòng.
Đĩa bay nhỏ bay quanh Nghiêm Mặc vài vòng, không ngừng kêu: “Chuyện này là không có khả năng! Tôi đã rà quét cậu, thân thể cậu rõ ràng không đạt tới tốc độ phản ứng và sức bật này.”
Đĩa bay nhỏ tính rà quét Nghiêm Mặc sâu hơn, nhưng trước đó, nó còn có chuyện càng quan trọng hơn nữa phải làm.
Trong đại sảnh không có cái gì cả, không có những vật dụng hẳn phải có trong phi thuyền, cũng không có bất cứ vật gì vượt quá tri thức của Nghiêm Mặc, mà nó chỉ là một không gian trống rỗng.
Nhưng đĩa bay nhỏ sau khi có được năng lượng lại lập tức bay đến đây, còn không muốn cho hắn vào, vậy chắc chắn đây là nơi rất quan trọng.
Nghiêm Mặc không nhìn ra được gì, chỉ có thể chờ đĩa bay nhỏ.
Đĩa bay nhỏ đoán không ra trí tuệ của tên xuyên sa giáp hình người này cao bao nhiêu, nhưng dù sao cũng không hơn được tên Hữu Giác Nhân Hồ Liên kia đi?
Lúc trước tên Hồ Liên kia cũng uy hiếp nó để tiến vào nơi này, nhưng dù gã thấy được nó làm hết thảy ở đây, thì gã cũng không cách nào điều khiển được cái xác phi thuyền.
Trước khi tìm được đối tượng hợp tác tốt hơn, đĩa bay nhỏ tạm thời không muốn giết chết tên xuyên sa giáp hình người này.
Nó ra lệnh, một cái vòi đột nhiên dài ra, cắm xuống mặt đất trơn nhẵn.
Sàn nhà tách ra, ba chùm ánh sáng hình cầu hiện lên, lơ lửng giữa không trung.
Đĩa bay nhỏ lại vươn ba sợi xúc tu ra, lần lượt tiếp xúc với ba quả cầu ánh sáng.
Nghiêm Mặc: Được rồi, công nghệ cao, tao xem không hiểu!
Trước tiên đĩa bay nhỏ mở hệ thống theo dõi của phi thuyền ra, bắt đầu rà quét toàn bộ phi thuyền và vùng phụ cận, chủ yếu là tìm kiếm thể năng lượng và công cụ chuyển hóa năng lượng.
Đĩa bay nhỏ rà quét ra một lượng lớn sinh vật sống tập trung ở đỉnh và đáy của phi thuyền, nhưng tộc xuyên sa giáp cư trú dưới tầng chót có trí tuệ thấp, hệ thống ngôn ngữ cũng không có thay đổi nào quá lớn, nó chọn học tập ngôn ngữ của sinh vật trí tuệ ở cùng chúng nó tại tầng năm.
“Quá ít, tôi cần nhiều số liệu hơn nữa mới thành lập được từ điển phiên dịch.” Mới đầu đĩa bay nhỏ nói bằng ngôn ngữ thông dụng của tộc Luyện Cốt, ngữ điệu và trật tự câu từ dần dần thay đổi.
“Xuyên sa giáp hình người, cậu có hiểu tôi nói cái gì không?” Âm điệu có hơi cứng, nhưng quả thật là ngôn ngữ thông dụng của đông đại lục lúc bấy giờ.
Thẳng đến lúc này Nghiêm Mặc mới gật gật đầu.
Đĩa bay nhỏ như thở phào nhẹ nhõm, nhưng số lượng từ đơn trong ngôn ngữ thông dụng của đông đại lục mà nó có trước mắt còn quá ít, chỉ có thể dùng những từ đơn giản nhất để miêu tả: “Nơi này là thần điện, Bàn A Thần, tôi là sứ giả Dobino. Cậu nghe lời, thưởng cho cậu, không nghe lời, sẽ bị trừng phạt. Hiểu chưa?”
Khóe miệng Nghiêm Mặc giật giật.
“A!” Đĩa bay nhỏ đột nhiên hét chói tai, dùng tiếng mẹ đẻ của nó kêu lên: “Tên trộm năng lượng! Tao tìm được mày rồi!”
Đĩa bay nhỏ xoay thân thể, nổi giận đùng đùng bay ra ngoài.
Ba quả cầu ánh sáng trôi lơ lửng, không chìm xuống sàn nhà lại.
Nghiêm Mặc phân vân giữa ở lại nghiên cứu ba quả cầu ánh sáng và chạy theo đĩa bay nhỏ, rồi hắn chọn cái sau.
Lần này, phần lớn lối đi trong phi thuyền đã sáng lên, mà một vài dấu vết bị tàn phá cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phi thuyền này đang thay đổi, Diệu Hương trên tầng và tộc xuyên sa giáp dưới tầng chót đều phát hiện.
Diệu Hương là phẫn nộ.
Tộc xuyên sa giáp là kinh ngạc và vui mừng.
Tiểu Sa kêu tê tê: “Anh em của tôi không chết? Cậu ta là chủ nhân mới của tòa thành ngầm? A! Chúng thần tại thượng! Tộc xuyên sa giáp chúng ta rốt cuộc cũng được thần yêu thương!”
Tộc trưởng xuyên sa giáp lại lần nữa triệu tập toàn bộ các trưởng lão còn sống và chiến sĩ thủ lĩnh trong bộ tộc lại, nó không biết nên làm sao bây giờ, nhiều thế hệ của tộc xuyên sa giáp chúng nó chỉ tuân thủ một mệnh lệnh, chờ đợi chủ nhân mới, nhưng ai có thể nghĩ đến, người được nguyên chủ tán thành và có thể khống chế xác phi thuyền này lại là xuyên sa giáp một nhà của chúng nó?
“Chư vị, chúng ta nên làm cái gì đây?” Tộc trưởng thật sự sầu khổ.
Vị chiến sĩ từng là xuyên sa giáp mạnh nhất mở miệng đầu tiên: “Chúng ta cùng cả tộc dù có thế nào thì cũng không thể đả thông được đến tầng mười một, càng không thể đả thông trong khoảng thời gian ngắn, đây là một mệnh lệnh không cách nào hoàn thành.”
Tộc trưởng: “Chủ nhân nói, nếu chúng ta không hoàn thành mệnh lệnh này, chúng ta sẽ không cần thiết tồn tại nữa.”
Một vị trưởng lão rống giận: “Gã muốn giết chết cả tộc chúng ta sao?”
Chúng xuyên sa giáp trầm mặc.
“Có thể xác định thật sự là anh em của tộc xuyên sa giáp chúng ta khống chế tòa thành ngầm không?” Một vị chiến sĩ hỏi.
Nhóm xuyên sa giáp không thể khẳng định, nhưng mà!
“Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy cậu ta hoàn thành cửa ải thứ nhất mà nguyên chủ để lại, mà chủ nhân mới khi đi ra từ cửa thứ hai lại cực kỳ phẫn nộ, cơn giận như vậy không giống như chỉ là không thể qua được cửa ải, mà càng giống như…”
“Đố kỵ.” Trưởng lão vảy đen nói.
“Đúng thế.” Tộc trưởng thừa nhận.
“Vậy chẳng phải tức là anh em của tôi rất có thể đã qua được cửa thứ hai?” Tiểu Sa hưng phấn.
Tộc trưởng đột nhiên hỏi Tiểu Sa: “Cậu nói cậu tìm được anh em này ở đâu? Cậu kể lại quá trình phát hiện và cứu cậu ta trở về xem.”
Tiểu Sa lập tức không chút giấu diếm mà kể lại quá trình nó ra ngoài đi tuần bị bắt, bị tra tấn rồi được Nghiêm Mặc cứu, sau đó nó lại dẫn các chiến sĩ khác đi cứu Nghiêm Mặc về.
Nghe Tiểu Sa kể xong, bọn tộc trưởng lúc trước hoàn toàn không để những biểu hiện khác thường của con xuyên sa giáp dị dạng này trong lòng lập tức cảm thấy khác thường.
Tốt xấu gì thì tộc trưởng và trưởng lão cũng sống lâu hơn Tiểu Sa một thời gian, kiến thức cũng nhiều hơn nó, suy nghĩ đương nhiên không đơn thuần như nó.
Tộc trưởng: “Chư vị trưởng lão, các ông thấy thế nào? Con xuyên sa giáp dị dạng này có phải là con dân thật sự của tộc chúng ta không?”
Các trưởng lão cũng không chắc: “Giữa các xuyên sa giáp không có ngăn cách, có lẽ cậu ta là thành viên của một tộc xuyên sa giáp khác lưu lạc bên ngoài.”
“Cũng rất có khả năng một tộc khác giúp chúng ta đã nhận thủ lĩnh Cửu Nguyên làm chủ nhân.”
“Chư vị, ta cảm thấy thân phận của con xuyên sa giáp dị dạng kia không quan trọng, mặc kệ cậu ta là ai, đến từ đâu, chỉ cần cậu ta không có ác ý với chúng ta là được. Mà trọng điểm của chúng ta bây giờ là, nếu chúng ta không hoàn thành mệnh lệnh mà chủ nhân hạ, vậy phải làm sao bây giờ?” Trưởng lão vảy xám luôn đặt đúng vấn đề.
Chúng xuyên sa giáp trầm mặc.
Tộc trưởng bị kẹt giữa việc nghe lệnh chủ nhân và phản bội chủ nhân cùng bảo hộ toàn tộc.
“Sự thật đã chứng minh.” Trưởng lão vảy xám thong thả nói: “Là nghe theo mệnh lệnh, không hoàn thành, toàn tộc sẽ phải chết, bao gồm cả bạn đời, con cái, anh chị em của các anh. Hay là không nghe lệnh, chạy trốn, giúp toàn tộc vẫn tiếp tục sinh tốn. Chư vị, lựa chọn đi!”
Cái này còn cần chọn sao?
Nếu là ngày xưa, có lẽ tất cả xuyên sa giáp sẽ trung thành với chủ nhân mà thực hiện mọi mệnh lệnh vì sự sợ hãi và sùng kính đối với chủ nhân.
Nhưng thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, lâu đến mức tộc xuyên sa giáp từ chỉ có vài con là sinh vật bán trí tuệ tiến hóa lên thành toàn tộc đều là sinh vật bán trí tuệ, mà nay còn xuất hiện xuyên sa giáp hình người.
Nếu không có cái cốt khí kia, thì chắc tộc xuyên sa giáp đã sớm quên đi bộ dáng chủ nhân của chúng nó, cũng sẽ không còn trung thành nữa. Hiện giờ toàn tộc đang đứng trước lằn ranh sinh tử, ai lại thật sự chọn việc ngu trung?
Cuối cùng tộc trưởng hạ quyết định: “Chư vị, vừa lúc các thành viên thích hợp trở thành tộc trưởng đời sau đều có mặt ở đây, các vị trưởng lão cũng có ở đây, vậy chọn ra tộc trưởng đời sau ngay bây giờ đi! Tộc trưởng mới sẽ dẫn dắt toàn tộc tiến vào tầng cát ngoài kia, tuy chủ nhân lợi hại, nhưng gã cũng không dám tiến vào cát, tất cả chỉ cần tiến vào cát thì sẽ an toàn. Những ai không thể sống trong cát thì ở lại cùng ta.”
“Tộc trưởng!” Rất nhiều xuyên sa giáp đồng thanh kêu.
Tộc trưởng tỏ vẻ tất cả không cần phải nói nhiều, nó đã hạ quyết định, quyết định dùng mạng nó để dập tắt lửa giận của chủ nhân khi chúng nó làm trái lệnh.
Trưởng lão vảy xám lại mở miệng: “Không cần phải chọn tộc trưởng mới. Dựa theo những gì truyền lại từ thời xưa, lúc trước nguyên chủ đã đáp ứng chúng ta, chỉ cần chúng ta bảo vệ tòa thành ngầm, khi chờ gã đến, giao chìa khóa cho gã, thì sứ mệnh của chúng ta đã hoàn thành, về sau tộc chúng ta có ở lại tiếp tục cống hiến cho gã hay là sống tự do thì đều tùy ý chúng ta. Hiện giờ kỳ thật chúng ta đã hoàn thành tất cả các yêu cầu, chủ nhân mới không thể phá giải ba cửa ải do chính mình để lại, vậy đó là vấn đề của gã, không phải của chúng ta. Gã ép chúng ta hoàn thành một việc vốn không thể làm được là đã vi phạm lời hứa lúc trước.”
Trưởng lão vảy đen lo lắng nói: “Chủ nhân rất mạnh, nếu gã đối phó chúng ta…”
“Chủ nhân mới sẽ không mạnh như trước kia đâu.” Tộc trưởng hiểu khá rõ về tình huống của Diệu Hương: “Gã chỉ mạnh khi có được bảo bối trong tòa thành ngầm, nhưng hôm nay gã không thể khống chế tòa thành ngầm, vậy đương nhiên cũng không thể lấy được bảo bối. Hơn nữa bên ngoài còn có kẻ địch cường đại đang chờ gã, nếu con xuyên sa giáp dị dạng kia thật sự có quan hệ với kẻ địch bên ngoài, và cậu ta cũng thật sự khống chế được tòa thành ngầm, vậy chủ nhân mới của chúng ta sợ là sẽ không địch lại những người bên ngoài.”
“Vậy chẳng phải vừa lúc hay sao?” Tiểu Sa vui sướng kêu lên: “Chúng ta trốn vào cát, để bọn họ đánh nhau, chờ bọn họ đánh xong, chúng ta lại trở ra.”
“Vậy nếu những người Cửu Nguyên đó cũng xem chúng ta như kẻ địch thì sao?”
“A, phải ha, những người đó cũng rất xấu!” Tiểu Sa còn ghi hận chuyện Nguyên Chiến lột vảy nó: “Vậy thì làm sao bây giờ? Về sau chúng ta cứ mãi trốn trong cát sao?”
Tộc trưởng theo bản năng mà nhìn về phía trưởng lão vảy xám.
Trưởng lão vảy xám cũng không làm nó thất vọng, đưa ra một phương pháp giải quyết: “Mấu chốt… nằm trên người con xuyên sa giáp dị dạng kia.”
***
Nguyên Chiến đang nghiên cứu quái vật khổng lồ trước mặt, thì cánh cửa phía sau đột nhiên bật mở, đèn trong phòng sáng lên, một lưỡi dao gió sắc bén đánh úp về phía lưng hắn.
Có người đánh lén hắn!
Tốc độ của đối phương quá nhanh, Nguyên Chiến không kịp tránh, thân thể lập tức phân giải.
Đĩa bay nhỏ vồ hụt!
Nghiêm Mặc cũng chạy tới cửa.
Nguyên Chiến lại lần nữa ngưng tụ thân thể, rút Mặc Sát ra khỏi vỏ, bổ một đao về phía đĩa bay nhỏ.
Đĩa bay nhỏ hóa thành một chùm sáng, va chạm với Mặc Sát.
Nghiêm Mặc biến sắc!
Xúc tu biến thành vũ khí của đĩa bay nhỏ liệu có mang vi khuẩn phân giải không? Nó có phân giải Mặc Sát không?
Mà Mặc Sát nếu không phân giải thì có thể hấp năng lượng thu của kẻ địch để tăng thêm sức mạnh cho mình, vậy nó có hút được đĩa bay nhỏ thành tro không?
“Hiện giờ kỳ thật chúng ta đã hoàn thành tất cả các yêu cầu, chủ nhân mới không thể phá giải ba cửa ải do chính mình để lại, vậy đó là vấn đề của gã, không phải của chúng ta.”Kế hoạch của đĩa bay nhỏ: Tìm được năng lượng cấp cao, mở phần lớn công năng, lợi dụng vũ lực uy hiếp tên dân bản xứ thoạt nhìn thật ngu ngốc này giúp nó tìm càng nhiều năng lượng hơn, đồng thời còn phải tìm công cụ chuyển hóa năng lượng, nếu không tìm thấy thì phải bảo tên này giúp nó thu thập nguyên liệu để chế tạo lại.
Nhưng kế hoạch của nó có như thế nào, thì bước đầu vẫn phải có đủ năng lượng!
Nếu không có đủ năng lượng, thì nó không thể mở ra nhiều công năng, đương nhiên cũng không thể nói chuyện, uy hiếp và dụ hoặc dân bản xứ.
Hiện giờ cái gì cũng không có! Hơn nữa, năng lượng vừa rồi mà tên dân bản xứ này cung cấp cho nó là loại năng lượng thuộc cấp thấp nhất, ít muốn chết, chỉ đủ để duy trì cho nó một vài chức năng cơ bản, mà nó vừa tỉnh đã sử dụng chức năng rà quét, tuy là rà quét cơ bản, nhưng cũng rất tốn năng lượng.
Bất đắc dĩ, đĩa bay nhỏ đành phải bay gần thân tàu, vươn một cái xúc tu ra. Vừa rồi trên đường bay nó phát hiện ra trong thân tàu còn có một chút năng lượng, một chút này vốn dùng để duy trì cho thân tàu không bị mục và khởi động một vài công năng đặc biệt, lúc bình thường đều không thể đụng vào, nhưng hôm nay nó đã hết cách, chỉ đành phải tạm thời tham ô phần năng lượng này.
Khi xúc tu vừa chạm vào vách phi thuyền, vách tường kín kẽ lại mở ra một lỗ to bằng nắm tay.
Đĩa bay nhỏ cắm xúc tu vào trong lỗ.
Nó bỗng nhiên run lên hai cái!
Nghiêm Mặc còn tưởng nó bị trục trặc gì, lại nghe nó vui mừng mà nhỏ giọng kêu: “Năng lượng còn nhiều hơn mình tưởng! Cậu đã cung cấp năng lượng cho thân tàu à?”
Đĩa bay nhỏ có chút ấn tượng tốt với Nghiêm Mặc, cũng không oán trách Nghiêm Mặc cho nó ít năng lượng quá, bởi vì người nào đó đưa chiếc chìa khóa chứa năng lượng cho cái phi thuyền, còn là năng lượng trung cấp, đã vậy lại không ít, ngoại trừ có thể bảo trì các chức năng cơ bản của thân tàu thì còn đủ để nó mở ra phần lớn chức năng và duy trì trong thời gian dài.
Đĩa bay nhỏ đương nhiên cho rằng người cung cấp năng lượng cho thân tàu là Nghiêm Mặc, lúc trước hầu như các chức năng của thân tàu đều đã tắt, chỉ giữ lại rất ít chức năng, ngay cả chức năng theo dõi và ghi hình cũng không mở, nó đương nhiên không biết mối quan hệ của Diệu Hương và Nghiêm Mặc.
“Xuyên sa giáp hình người kia, cậu có nghe hiểu tôi nói gì không?” Đĩa bay nhỏ mở chức năng phiên dịch, nhưng nó lại dùng ngôn ngữ cổ của tộc Luyện Cốt.
Nghiêm Mặc tiếp tục giả ngu.
Đĩa bay nhỏ lại dùng tiếng tê tê của xuyên sa giáp.
Nghiêm Mặc do dự một giây giữa tiếp tục giả ngu và không giả ngu nữa, bày ra vẻ chần chờ và tự hỏi.
Đĩa bay nhỏ bất mãn hừ hừ: “Ngôn ngữ các cậu có thay đổi à? Đã qua bao lâu rồi? Chờ đó!”
Đĩa bay nhỏ thu sợi xúc tu lại, lần nữa tiến lên, lần này nó muốn tới phòng điều khiển, bởi vì bản thể của nó và thân tàu đều chịu tổn hại rất nghiêm trọng, hiện giờ nó không thể điều khiển thân tàu từ xa được nữa, muốn mở một vài chức năng của phi thuyền thì phải lên phòng điều khiển thao tác.
Phòng điều khiển nằm ở tầng thứ bảy.
Đĩa bay nhỏ vốn muốn bảo Nghiêm Mặc đến tầng thứ sáu chờ nó, nhưng nghĩ đến việc đối phương không hiểu lời nó nói, liền dứt khoát bỏ qua, trực tiếp bay đi.
Đĩa bay nhỏ bay rất nhanh, tất cả các cánh cửa khi nó vừa bay đến đều mở ra, chờ lúc nó bay qua thì nhanh chóng đóng lại. Nó không muốn dẫn Nghiêm Mặc theo.
Nghiêm Mặc híp mắt, điều chỉnh cơ bắp trên thân tới trạng thái tốt nhất, tranh thủ trước khi cửa đóng kín thì đã chạy qua.
Hai bóng dáng nhanh chóng băng xuyên trong thân phi thuyền, rất nhanh đã tới được tầng bảy.
Đĩa bay nhỏ quay người lại, hoảng sợ: “Cậu theo kịp!”
Nghiêm Mặc cười với nó.
Nhưng đĩa bay nhỏ căn bản không mắc bẫy, nó thầm kinh ngạc vì tốc độ của tên bản xứ ngu ngốc này, nâng cao cấp độ nguy hiểm của đối phương lên hai bậc. Vừa rồi tốc độ của nó không tính là nhanh, nhưng ngay cả đám người tộc Hữu Giác trước kia, nếu không dùng đến một vài cốt khí hỗ trợ tốc độ thì cũng đừng hòng đuổi kịp nó. Nhưng tên xuyên sa giáp hình người này rõ ràng chỉ dùng năng lực của bản thân.
“Cậu chờ ở chỗ này cho tôi.” Đĩa bay nhỏ hạ lệnh.
Nghiêm Mặc đương nhiên không chờ ở bên ngoài, làm bộ như mình nghe không hiểu.
Đĩa bay nhỏ cũng không mong gì mình có thể sử dụng ngôn ngữ ngăn cản tên bản xứ này, một cái xúc tu bắn ra một tia sáng về phía chân hắn.
Nghiêm Mặc đã sớm đề phòng, lập tức lui về sau.
Đĩa bay nhỏ nhân lúc này mà mở phòng điều khiển ra bay vào, đóng cửa lại.
Nghiêm Mặc chân đạp trên vách tường, đột nhiên tung sức.
Đĩa bay nhỏ đã bay vào phòng điều khiển không thể tin được mà xoay người lại: “Cậu!”
Nghiêm Mặc làm lơ sự kinh hãi của đối phương, quay đầu quan sát cái đại sảnh trống trải. Chút trò vặt của nó thì tính là gì chứ, lúc Bạch Hi huấn luyện hắn chính là muốn chơi chết hắn, cảm ơn cái khóa huấn luyện tàn nhẫn của Bạch Hi, để tốc độ phản ứng của linh hồn hắn tới được một tầm cao đáng gờm.
Mà mỗi lần hắn rời khỏi chỗ Bạch Hi đều sẽ diễn tập thực tế với Nguyên Chiến và Côn Bằng vương một phen, giúp thân thể và linh hồn đều đạt được một tốc độ phản ứng ngang nhau. Hiện giờ ngay cả Cửu Phong cũng chưa chắc đã có thể bắt được hắn khi hắn tiến vào trạng thái đề phòng.
Đĩa bay nhỏ bay quanh Nghiêm Mặc vài vòng, không ngừng kêu: “Chuyện này là không có khả năng! Tôi đã rà quét cậu, thân thể cậu rõ ràng không đạt tới tốc độ phản ứng và sức bật này.”
Đĩa bay nhỏ tính rà quét Nghiêm Mặc sâu hơn, nhưng trước đó, nó còn có chuyện càng quan trọng hơn nữa phải làm.
Trong đại sảnh không có cái gì cả, không có những vật dụng hẳn phải có trong phi thuyền, cũng không có bất cứ vật gì vượt quá tri thức của Nghiêm Mặc, mà nó chỉ là một không gian trống rỗng.
Nhưng đĩa bay nhỏ sau khi có được năng lượng lại lập tức bay đến đây, còn không muốn cho hắn vào, vậy chắc chắn đây là nơi rất quan trọng.
Nghiêm Mặc không nhìn ra được gì, chỉ có thể chờ đĩa bay nhỏ.
Đĩa bay nhỏ đoán không ra trí tuệ của tên xuyên sa giáp hình người này cao bao nhiêu, nhưng dù sao cũng không hơn được tên Hữu Giác Nhân Hồ Liên kia đi?
Lúc trước tên Hồ Liên kia cũng uy hiếp nó để tiến vào nơi này, nhưng dù gã thấy được nó làm hết thảy ở đây, thì gã cũng không cách nào điều khiển được cái xác phi thuyền.
Trước khi tìm được đối tượng hợp tác tốt hơn, đĩa bay nhỏ tạm thời không muốn giết chết tên xuyên sa giáp hình người này.
Nó ra lệnh, một cái vòi đột nhiên dài ra, cắm xuống mặt đất trơn nhẵn.
Sàn nhà tách ra, ba chùm ánh sáng hình cầu hiện lên, lơ lửng giữa không trung.
Đĩa bay nhỏ lại vươn ba sợi xúc tu ra, lần lượt tiếp xúc với ba quả cầu ánh sáng.
Nghiêm Mặc: Được rồi, công nghệ cao, tao xem không hiểu!
Trước tiên đĩa bay nhỏ mở hệ thống theo dõi của phi thuyền ra, bắt đầu rà quét toàn bộ phi thuyền và vùng phụ cận, chủ yếu là tìm kiếm thể năng lượng và công cụ chuyển hóa năng lượng.
Đĩa bay nhỏ rà quét ra một lượng lớn sinh vật sống tập trung ở đỉnh và đáy của phi thuyền, nhưng tộc xuyên sa giáp cư trú dưới tầng chót có trí tuệ thấp, hệ thống ngôn ngữ cũng không có thay đổi nào quá lớn, nó chọn học tập ngôn ngữ của sinh vật trí tuệ ở cùng chúng nó tại tầng năm.
“Quá ít, tôi cần nhiều số liệu hơn nữa mới thành lập được từ điển phiên dịch.” Mới đầu đĩa bay nhỏ nói bằng ngôn ngữ thông dụng của tộc Luyện Cốt, ngữ điệu và trật tự câu từ dần dần thay đổi.
“Xuyên sa giáp hình người, cậu có hiểu tôi nói cái gì không?” Âm điệu có hơi cứng, nhưng quả thật là ngôn ngữ thông dụng của đông đại lục lúc bấy giờ.
Thẳng đến lúc này Nghiêm Mặc mới gật gật đầu.
Đĩa bay nhỏ như thở phào nhẹ nhõm, nhưng số lượng từ đơn trong ngôn ngữ thông dụng của đông đại lục mà nó có trước mắt còn quá ít, chỉ có thể dùng những từ đơn giản nhất để miêu tả: “Nơi này là thần điện, Bàn A Thần, tôi là sứ giả Dobino. Cậu nghe lời, thưởng cho cậu, không nghe lời, sẽ bị trừng phạt. Hiểu chưa?”
Khóe miệng Nghiêm Mặc giật giật.
“A!” Đĩa bay nhỏ đột nhiên hét chói tai, dùng tiếng mẹ đẻ của nó kêu lên: “Tên trộm năng lượng! Tao tìm được mày rồi!”
Đĩa bay nhỏ xoay thân thể, nổi giận đùng đùng bay ra ngoài.
Ba quả cầu ánh sáng trôi lơ lửng, không chìm xuống sàn nhà lại.
Nghiêm Mặc phân vân giữa ở lại nghiên cứu ba quả cầu ánh sáng và chạy theo đĩa bay nhỏ, rồi hắn chọn cái sau.
Lần này, phần lớn lối đi trong phi thuyền đã sáng lên, mà một vài dấu vết bị tàn phá cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phi thuyền này đang thay đổi, Diệu Hương trên tầng và tộc xuyên sa giáp dưới tầng chót đều phát hiện.
Diệu Hương là phẫn nộ.
Tộc xuyên sa giáp là kinh ngạc và vui mừng.
Tiểu Sa kêu tê tê: “Anh em của tôi không chết? Cậu ta là chủ nhân mới của tòa thành ngầm? A! Chúng thần tại thượng! Tộc xuyên sa giáp chúng ta rốt cuộc cũng được thần yêu thương!”
Tộc trưởng xuyên sa giáp lại lần nữa triệu tập toàn bộ các trưởng lão còn sống và chiến sĩ thủ lĩnh trong bộ tộc lại, nó không biết nên làm sao bây giờ, nhiều thế hệ của tộc xuyên sa giáp chúng nó chỉ tuân thủ một mệnh lệnh, chờ đợi chủ nhân mới, nhưng ai có thể nghĩ đến, người được nguyên chủ tán thành và có thể khống chế xác phi thuyền này lại là xuyên sa giáp một nhà của chúng nó?
“Chư vị, chúng ta nên làm cái gì đây?” Tộc trưởng thật sự sầu khổ.
Vị chiến sĩ từng là xuyên sa giáp mạnh nhất mở miệng đầu tiên: “Chúng ta cùng cả tộc dù có thế nào thì cũng không thể đả thông được đến tầng mười một, càng không thể đả thông trong khoảng thời gian ngắn, đây là một mệnh lệnh không cách nào hoàn thành.”
Tộc trưởng: “Chủ nhân nói, nếu chúng ta không hoàn thành mệnh lệnh này, chúng ta sẽ không cần thiết tồn tại nữa.”
Một vị trưởng lão rống giận: “Gã muốn giết chết cả tộc chúng ta sao?”
Chúng xuyên sa giáp trầm mặc.
“Có thể xác định thật sự là anh em của tộc xuyên sa giáp chúng ta khống chế tòa thành ngầm không?” Một vị chiến sĩ hỏi.
Nhóm xuyên sa giáp không thể khẳng định, nhưng mà!
“Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy cậu ta hoàn thành cửa ải thứ nhất mà nguyên chủ để lại, mà chủ nhân mới khi đi ra từ cửa thứ hai lại cực kỳ phẫn nộ, cơn giận như vậy không giống như chỉ là không thể qua được cửa ải, mà càng giống như…”
“Đố kỵ.” Trưởng lão vảy đen nói.
“Đúng thế.” Tộc trưởng thừa nhận.
“Vậy chẳng phải tức là anh em của tôi rất có thể đã qua được cửa thứ hai?” Tiểu Sa hưng phấn.
Tộc trưởng đột nhiên hỏi Tiểu Sa: “Cậu nói cậu tìm được anh em này ở đâu? Cậu kể lại quá trình phát hiện và cứu cậu ta trở về xem.”
Tiểu Sa lập tức không chút giấu diếm mà kể lại quá trình nó ra ngoài đi tuần bị bắt, bị tra tấn rồi được Nghiêm Mặc cứu, sau đó nó lại dẫn các chiến sĩ khác đi cứu Nghiêm Mặc về.
Nghe Tiểu Sa kể xong, bọn tộc trưởng lúc trước hoàn toàn không để những biểu hiện khác thường của con xuyên sa giáp dị dạng này trong lòng lập tức cảm thấy khác thường.
Tốt xấu gì thì tộc trưởng và trưởng lão cũng sống lâu hơn Tiểu Sa một thời gian, kiến thức cũng nhiều hơn nó, suy nghĩ đương nhiên không đơn thuần như nó.
Tộc trưởng: “Chư vị trưởng lão, các ông thấy thế nào? Con xuyên sa giáp dị dạng này có phải là con dân thật sự của tộc chúng ta không?”
Các trưởng lão cũng không chắc: “Giữa các xuyên sa giáp không có ngăn cách, có lẽ cậu ta là thành viên của một tộc xuyên sa giáp khác lưu lạc bên ngoài.”
“Cũng rất có khả năng một tộc khác giúp chúng ta đã nhận thủ lĩnh Cửu Nguyên làm chủ nhân.”
“Chư vị, ta cảm thấy thân phận của con xuyên sa giáp dị dạng kia không quan trọng, mặc kệ cậu ta là ai, đến từ đâu, chỉ cần cậu ta không có ác ý với chúng ta là được. Mà trọng điểm của chúng ta bây giờ là, nếu chúng ta không hoàn thành mệnh lệnh mà chủ nhân hạ, vậy phải làm sao bây giờ?” Trưởng lão vảy xám luôn đặt đúng vấn đề.
Chúng xuyên sa giáp trầm mặc.
Tộc trưởng bị kẹt giữa việc nghe lệnh chủ nhân và phản bội chủ nhân cùng bảo hộ toàn tộc.
“Sự thật đã chứng minh.” Trưởng lão vảy xám thong thả nói: “Là nghe theo mệnh lệnh, không hoàn thành, toàn tộc sẽ phải chết, bao gồm cả bạn đời, con cái, anh chị em của các anh. Hay là không nghe lệnh, chạy trốn, giúp toàn tộc vẫn tiếp tục sinh tốn. Chư vị, lựa chọn đi!”
Cái này còn cần chọn sao?
Nếu là ngày xưa, có lẽ tất cả xuyên sa giáp sẽ trung thành với chủ nhân mà thực hiện mọi mệnh lệnh vì sự sợ hãi và sùng kính đối với chủ nhân.
Nhưng thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, lâu đến mức tộc xuyên sa giáp từ chỉ có vài con là sinh vật bán trí tuệ tiến hóa lên thành toàn tộc đều là sinh vật bán trí tuệ, mà nay còn xuất hiện xuyên sa giáp hình người.
Nếu không có cái cốt khí kia, thì chắc tộc xuyên sa giáp đã sớm quên đi bộ dáng chủ nhân của chúng nó, cũng sẽ không còn trung thành nữa. Hiện giờ toàn tộc đang đứng trước lằn ranh sinh tử, ai lại thật sự chọn việc ngu trung?
Cuối cùng tộc trưởng hạ quyết định: “Chư vị, vừa lúc các thành viên thích hợp trở thành tộc trưởng đời sau đều có mặt ở đây, các vị trưởng lão cũng có ở đây, vậy chọn ra tộc trưởng đời sau ngay bây giờ đi! Tộc trưởng mới sẽ dẫn dắt toàn tộc tiến vào tầng cát ngoài kia, tuy chủ nhân lợi hại, nhưng gã cũng không dám tiến vào cát, tất cả chỉ cần tiến vào cát thì sẽ an toàn. Những ai không thể sống trong cát thì ở lại cùng ta.”
“Tộc trưởng!” Rất nhiều xuyên sa giáp đồng thanh kêu.
Tộc trưởng tỏ vẻ tất cả không cần phải nói nhiều, nó đã hạ quyết định, quyết định dùng mạng nó để dập tắt lửa giận của chủ nhân khi chúng nó làm trái lệnh.
Trưởng lão vảy xám lại mở miệng: “Không cần phải chọn tộc trưởng mới. Dựa theo những gì truyền lại từ thời xưa, lúc trước nguyên chủ đã đáp ứng chúng ta, chỉ cần chúng ta bảo vệ tòa thành ngầm, khi chờ gã đến, giao chìa khóa cho gã, thì sứ mệnh của chúng ta đã hoàn thành, về sau tộc chúng ta có ở lại tiếp tục cống hiến cho gã hay là sống tự do thì đều tùy ý chúng ta. Hiện giờ kỳ thật chúng ta đã hoàn thành tất cả các yêu cầu, chủ nhân mới không thể phá giải ba cửa ải do chính mình để lại, vậy đó là vấn đề của gã, không phải của chúng ta. Gã ép chúng ta hoàn thành một việc vốn không thể làm được là đã vi phạm lời hứa lúc trước.”
Trưởng lão vảy đen lo lắng nói: “Chủ nhân rất mạnh, nếu gã đối phó chúng ta…”
“Chủ nhân mới sẽ không mạnh như trước kia đâu.” Tộc trưởng hiểu khá rõ về tình huống của Diệu Hương: “Gã chỉ mạnh khi có được bảo bối trong tòa thành ngầm, nhưng hôm nay gã không thể khống chế tòa thành ngầm, vậy đương nhiên cũng không thể lấy được bảo bối. Hơn nữa bên ngoài còn có kẻ địch cường đại đang chờ gã, nếu con xuyên sa giáp dị dạng kia thật sự có quan hệ với kẻ địch bên ngoài, và cậu ta cũng thật sự khống chế được tòa thành ngầm, vậy chủ nhân mới của chúng ta sợ là sẽ không địch lại những người bên ngoài.”
“Vậy chẳng phải vừa lúc hay sao?” Tiểu Sa vui sướng kêu lên: “Chúng ta trốn vào cát, để bọn họ đánh nhau, chờ bọn họ đánh xong, chúng ta lại trở ra.”
“Vậy nếu những người Cửu Nguyên đó cũng xem chúng ta như kẻ địch thì sao?”
“A, phải ha, những người đó cũng rất xấu!” Tiểu Sa còn ghi hận chuyện Nguyên Chiến lột vảy nó: “Vậy thì làm sao bây giờ? Về sau chúng ta cứ mãi trốn trong cát sao?”
Tộc trưởng theo bản năng mà nhìn về phía trưởng lão vảy xám.
Trưởng lão vảy xám cũng không làm nó thất vọng, đưa ra một phương pháp giải quyết: “Mấu chốt… nằm trên người con xuyên sa giáp dị dạng kia.”
***
Nguyên Chiến đang nghiên cứu quái vật khổng lồ trước mặt, thì cánh cửa phía sau đột nhiên bật mở, đèn trong phòng sáng lên, một lưỡi dao gió sắc bén đánh úp về phía lưng hắn.
Có người đánh lén hắn!
Tốc độ của đối phương quá nhanh, Nguyên Chiến không kịp tránh, thân thể lập tức phân giải.
Đĩa bay nhỏ vồ hụt!
Nghiêm Mặc cũng chạy tới cửa.
Nguyên Chiến lại lần nữa ngưng tụ thân thể, rút Mặc Sát ra khỏi vỏ, bổ một đao về phía đĩa bay nhỏ.
Đĩa bay nhỏ hóa thành một chùm sáng, va chạm với Mặc Sát.
Nghiêm Mặc biến sắc!
Xúc tu biến thành vũ khí của đĩa bay nhỏ liệu có mang vi khuẩn phân giải không? Nó có phân giải Mặc Sát không?
Mà Mặc Sát nếu không phân giải thì có thể hấp năng lượng thu của kẻ địch để tăng thêm sức mạnh cho mình, vậy nó có hút được đĩa bay nhỏ thành tro không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất