Dị Thế Lưu Đày

Chương 578: Tô Môn bị ám sát, Nghiêm Mặc nổi giận!

Trước Sau
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Dù là kẻ nào, nếu dám làm hại đến bọn trẻ nhà tôi, nó sẽ phải trả giá đắt!”Thấy tư tế đại nhân lại thất thần, Lạp Mạc Linh bất đắc dĩ mà vẫy tay với hắn, gọi hồn hắn trở lại: “Tư tế đại nhân, có nghe đồ đệ của ngài hỏi gì không? Rốt cuộc ngài đang tính toán cái gì vậy? Có thể cho chúng tiểu nhân biết một chút không?”

Nghiêm Mặc đột nhiên hỏi: “Năng lực thần huyết có thể khôi phục không?”

Lạp Mạc Linh: “Hửm? Ý cậu là?”

“A Chiến nói cho tôi biết, năng lực thần huyết của Đại Tư Tế Lưu Diễm Hỏa Thành đã bị anh ấy phế bỏ, nhưng tôi thấy cái ông Lưu Diễm kia không giống như đã mất đi năng lực.”

Ô Thần kinh ngạc.

Đây cũng là lần đầu tiên Lạp Mạc Linh nghe nói chuyện này, lập tức đắn đo: “Mỗi một tòa Thượng Thành đều có một bí ẩn, lúc trước tôi từng nghe qua một truyền thuyết, nói rằng thành chủ Hỏa Thành đời đầu có năng lực bất tử, bọn họ có thể tái sinh lại từ lửa, đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết. Nếu năng lực thần huyết của Lưu Diễm thật sự bị phế và khôi phục lại được, thì chỉ có khả năng liên quan đến Hỏa Thần của bọn họ. Chi tiết hơn cậu có thể hỏi Chú Vu và Ngu Vu đại nhân, bọn họ chắc sẽ biết nhiều hơn đó.”

Nghiêm Mặc nhớ kỹ chuyện này, Ám Thần của Ám Thành có thể đưa Nguyên Chiến và Cửu Phong đến tây đại lục, Hỏa Thần của Hỏa Thành có thể khiến Đại Tư Tế của bọn họ khôi phục năng lực thần huyết cũng không phải chuyện không thể tưởng. Chỉ là, Lưu Diễm hận Cửu Nguyên bao nhiêu vì đã phế bỏ năng lực thần huyết của ông ta, mà ông ta còn nhận nhiệm vụ đi làm sứ giả, nếu nói ông ta mang thiện ý với Cửu Nguyên, kia quả thực không khác gì bảo Hữu Giác Nhân tới đông đại lục để làm từ thiện.

“Linh, nếu cậu là thành chủ Hỏa Thành, với thế cục trước mắt, cậu sẽ làm gì?”

Lạp Mạc Linh thả lỏng thân thể, gõ gõ tay vịn: “Đầu tiên, chúng ta cần biết thành chủ Hỏa Thành là dạng người gì. Dựa vào tin tức mà chúng ta thu thập được, thành chủ Hỏa Thành như đã bất mãn với quy cách của Cửu Đại Thượng Thành từ lâu, ông ta thường xuyên nhắc tới với cấp dưới về Tam Thành thời cổ, và cảm khái khi đó là thời kỳ huy hoàng của Hỏa Thành.”

“Ý cậu là ông ta muốn Cửu Đại Thượng Thành biến trở về Tam Thành ngày trước?”

“Không, ông ta muốn thống nhất thiên hạ. Đây cũng là lý do vì sao ông ta vừa âm thầm đối phó chúng ta, lại vừa dày mặt tới tạo quan hệ với chúng ta.” Lạp Mạc Linh khó có khi nghiêm túc nói: “Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu người cầm quyền ôm ý nghĩ như vậy, tiếc là đến bây giờ vẫn không có ai làm được. Lần này, tộc Hữu Giác xâm lược đông đại lục chúng ta, đối với các sinh linh trên đông đại lục mà nói là một tai nạn, nhưng đối với những kẻ có dã tâm mà nói lại là một cơ duyên lớn.”

Nghiêm Mặc thừa nhận, lúc trước, sau khi hắn biết âm mưu của tộc Hữu Giác cũng từng nghĩ tới việc mượn cơ hội này mà khiến Cửu Nguyên nhanh chóng lớn mạnh, chẳng qua, kế hoạch không bằng biến hóa, hắn bị đưa tới hang ổ của tộc Hữu Giác, trở thành quỷ xui xẻo đầu tiên đối đầu chính diện với tộc Hữu Giác, từ đó kế hoạch nấp phía sau và lén phát triển Cửu Nguyên cũng theo đó mà biến mất.

Lạp Mạc Linh tiếp tục nói: “Nhưng Đệ Nhất Tư Tế Vu Tượng của Vu Thành mất đi năng lực tiên đoán, mà chiến sĩ bảo hộ của y, Phi Sơn đại nhân cũng không có ý nắm quyền, khiến Vu Thành không còn nhiều ước thúc với các thế lực khác.”

Nói tới đây, cậu hơi dừng lại: “Kỳ thật nếu tộc Hữu Giác không tới, thiên hạ cũng sẽ rối loạn.”

“Tôi không muốn nghe cái câu đó từ miệng cậu chút nào.” Nghiêm Mặc ôm trán.

Lạp Mạc Linh bĩu môi: “Tôi chỉ phân tích mà thôi, không phải nguyền rủa.”

Nghiêm Mặc kích thích cậu ta: “Đừng phủ nhận, tôi đã nghe Chú Vu nói năng lực miệng quạ đen của cậu lại thăng cấp. Hiện giờ chỉ cần cậu vừa xuất hiện trong phòng họp, tất cả mọi người đều hận không thể bịt kín miệng cậu.”

Ô Thần cười trộm.

Lạp Mạc Linh tùy tiện cầm một miếng điểm tâm trên bàn lên chọi hắn: “Vậy cậu có muốn nghe tôi phân tích nữa không hả?”

“…Muốn.” Nghiêm Mặc đầu hàng.

Ô Thần cũng không lãng phí lương thực, chụp miếng điểm tâm nhét vào trong miệng.

Lạp Mạc Linh đổi dáng ngồi, để mình ngồi thoải mái hơn một chút: “Đừng nói tới thành chủ Hỏa Thành, ngay cả nhỏ em Lạp Mạc Na của tôi cũng ôm cái mộng thống nhất thiên hạ.”

“Ha? Cô ta có dã tâm lớn như vậy?” Nghiêm Mặc giật mình.

Lạp Mạc Linh cười quái dị: “Năng lực của nó rất đặc biệt, nó tưởng mình đã giấu rất kỹ, nhưng trên đời này chỉ cần có người thứ hai biết được bí mật thì đó không còn là bí mật nữa. Cậu biết không, nó vẫn luôn tìm kiếm đại khí vận giả, bởi vì Vu Tượng đại nhân từng tiên đoán cho nó một lần, nói rằng chỉ cần nó tìm được đại khí vận giả, thì tương lai của nó sẽ rất huy hoàng. Vì lời tiên đoán này, vì năng lực của nó, thế nên Đại Tư Tế Âm Thành không tiếc mà giao toàn bộ lực lượng trong tay mình cho một đứa con gái còn chưa thành niên, đồng thời một lòng nâng đỡ nó, muốn cho nó trở thành nữ vương đời sau của Âm Thành. Thậm chí còn không tiếc…”

Không tiếc hy sinh cậu, là đại vương tử Âm Thành vốn cũng có năng lực bất phàm, chỉ bởi vì Đại Tư Tế hoài nghi cậu là ác ma trong lời tiên đoán cổ xưa rằng sẽ xé trời diệt thần.

Câu này cậu không nói ra, nhưng Nghiêm Mặc và chính cậu đều biết.

Lạp Mạc Linh bị vứt bỏ, thật sự không hận sao? Nhưng người cướp đi hết thảy của cậu ta là chính thân nhân mình, là đại nhân vật quan trọng nhất của Âm Thành. Cậu thân là đại vương tử, không muốn khiến Âm Thành nội loạn, không muốn người nhà đấu đá nhau, cũng chỉ có thể thoái nhượng, thẳng đến khi cậu hoàn toàn thất vọng.

Nghiêm Mặc không an ủi cậu ta, tuy Lạp Mạc Linh chưa từng nói gì cả, nhưng hắn có thể cảm giác được thời gian đối phương ở Cửu Nguyên đã lấy lại được niềm kiêu ngạo và vui vẻ của mình, nếu Lạp Mạc Linh muốn rời đi, sẽ không ai ngăn cản, nhưng cậu lại chọn ở lại, hiện giờ còn tự xưng mình là cấp dưới của hắn và Nguyên Chiến, vì Cửu Nguyên mà bày mưu tính kế, xem mình là một thành viên thật sự của Cửu Nguyên.

Hắn nghĩ, Lạp Mạc Linh hẳn đã thoát khỏi quá khứ.

Lạp Mạc Linh quả thật đã không còn để bụng địa vị trước kia, bây giờ trong mắt cậu, Cửu Nguyên mới là thế lực có tiềm năng nhất trên đông đại lục trong tương lai, nếu trên đời này thật sự có thế lực nào có thể thống nhất đông đại lục, vậy Cửu Nguyên là thế lực có nhiều khả năng nhất.

“Theo như tin tức mà đội điểu quân truyền tin lại, Lạp Mạc Na hiện giờ đang ở bộ lạc Đỉnh Việt, nó truyền tin về nói mình đã tìm được đại khí vận giả mà mình muốn hợp tác, nhờ Âm Thành phái nhân thủ giúp nó có địa vị vững chắc ở Đỉnh Việt.”

Lạp Mạc Linh không nói làm sao cậu biết được nội dung mà Lạp Mạc Na truyền tin về, Nghiêm Mặc cũng không hỏi.

“Rất có thể nó sẽ gả cho tù trưởng Đỉnh Việt.”

“Cậu cảm thấy cô ta có uy hiếp?” Nghiêm Mặc cũng cảm thấy Lạp Mạc Na như vậy, nhưng hắn còn nhớ rõ cô gái kia có danh vọng rất tốt ở Âm Thành, hơn nữa hình như còn có thiện ý với tầng lớp nô lệ?

Lạp Mạc Linh không lập tức trả lời, có vẻ như đang suy nghĩ xem nên nói với Nghiêm Mặc như thế nào.

“Linh đại nhân?”

“…Năng lực thần huyết của Lạp Mạc Na tốt hơn tôi.” Lạp Mạc Linh rất không tình nguyện mà thừa nhận: “Hơn nữa, nó còn là người mà Đại Tư Tế bồi dưỡng thành nữ vương, dù là làm việc hay cách hành xử với người và vật đều giỏi và cao quý hơn những đứa con gái quý tộc khác nhiều, ngay cả đám anh em khác của tôi cũng không so được với nó. Ngoại trừ việc nó thích mơ mộng thì bản tính khá là lương thiện, cũng biết suy nghĩ cho dân chúng, nó trở thành thành chủ Âm Thành cũng tốt, tôi không có ý kiến. Nhưng nếu nó gả cho tù trưởng Đỉnh Việt, mà Đỉnh Việt lại có dã tâm, thế thì phiền toái to, tôi chỉ sợ nó không khống chế được tù trưởng Đỉnh Việt, cũng không khống chế dã tâm của mình.”

Nghiêm Mặc không sợ người có dã tâm, mặc kệ năng lực của người nọ lớn cỡ nào, chỉ có một điều khiến hắn tò mò là: “Năng lực thần huyết của Lạp Mạc Na rốt cuộc là gì?”

***

Ở biên giới của bộ lạc Đỉnh Việt.

Một đội chiến sĩ đông nghìn nghịt xếp thành một đội ngũ hình vuông, trên thân bọn họ đều khoác một bộ giáp kim loại phát ra ánh hàn quang.

Đội ngũ đứng hàng đầu là nhóm chiến thú vô cùng cường đại, trên thân chúng nó cũng có áo giáp kim loại.

Ở vùng đất trống rộng lớn bên kia, là một đội quân thoạt nhìn như quân của các bộ tộc nhỏ và dã nhân liên hợp, phần lớn người trong số họ chỉ mặc áo da thú, vũ khí trên tay là giáo mác được làm từ đá là chủ yếu.

Phía sau đội quân Đỉnh Việt, vẻ mặt của tù trưởng Phụ Điển vô cùng thỏa thuê đắc ý, có hai người ngồi bên cạnh ông ta, Đại Vu Triết Lê ngồi bên trái và công chúa Lạp Mạc Na của Âm Thành ngồi bên phải.

“Em nói không sai, chúng ta không cần phải đối đầu với tộc Hữu Giác và Cửu Nguyên ngay lúc này, cứ để cho chúng đánh nhau trước để tiêu hao lực lượng của nhau, mà chúng ta thì thừa dịp này thu nạp tất cả các thế lực ở hạ du sông lớn vào dưới trướng Đỉnh Việt, về sau mặc kệ bọn chúng là ai thắng ai, thì Đỉnh Việt chúng ta vẫn sẽ bất bại!”

Có tiếng kêu từ bên ngoài truyền đến, phe bên kia phát động tấn công trước.

Phụ Điển vươn tay với Lạp Mạc Na: “Công chúa điện hạ của ta, chúng ta cùng ra ngoài, nhìn những chiến sĩ của bộ lạc chiến đấu vì em và ta như thế nào.”

“Được.” Lạp Mạc Na mỉm cười, vịn tay Phụ Điển mà đứng dậy.

Đại Vu Triết Lê ngồi yên không nhúc nhích, hiện giờ, tù trưởng coi trọng công chúa Âm Thành hơn là gã, gã đang dần mất đi thực quyền, nhưng Triết Lê không để bụng, gã đã thấy được tương lai, chỉ cần chờ tương lai biến thành hiện thực là được rồi.

Thứ mà Đại Vu Đỉnh Việt coi trọng luôn là sự phát triển của bộ lạc, chứ không phải một cá nhân nào đó.

Bên ngoài, Lạp Mạc Na nhìn những chiến sĩ đang lao lên như dã thú, cô ngẩng đầu.

Tù trường Phụ Điển còn tưởng cô sợ hãi, liền vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói: “Không cần lo lắng, chỉ là một đám mọi rợ có thể biến thành dã thú mà thôi, bọn chúng sẽ bị giẫm đạp dưới đội quân giáp sắt của chúng ta!”



Hai người đi lên chỗ cao,  có thể quan sát rõ đội quân của các bộ lạc nhỏ kia khi lao về phía đội quân của Đỉnh Việt, vừa lao tới, bọn họ liền hóa thành hình thú.

Rống lên một tiếng rung trời.

Đội hình thay đổi, nhóm chiến thú của Đỉnh Việt khi nghe thấy tiếng gầm của những thú nhân kia thì bắt đầu lui về sau, có vài con còn nằm rạp trên mặt đất.

“Grào grào grào ——!” Một tiếng thú gầm kỳ lạ vang lên.

Nhóm chiến thú vốn thuộc phe Đỉnh Việt lập tức cùng thay đổi đội hình, quay đầu tấn công lại các chiến sĩ Đỉnh Việt cùng những thú nhân kia.

“Đáng chết!” Tù trường Phụ Điển tức giận mắng, lập tức cởi bỏ áo ngoài, nhảy xuống từ chỗ cao, cầm vũ khí năng lượng trong tay chạy lên phía trước.

Lạp Mạc Na chẳng những không cảm thấy đối phương lỗ mãng, mà còn cảm thấy rất đáng mặt đàn ông, là thủ lĩnh thì nên như thế!

“Tù trưởng của tôi, để tôi giúp ông một tay!” Lạp Mạc Na cao giọng hô.

Sau đó, có tiếng ca như vang xuống từ trời.

Tù trường Phụ Điển nghe thấy tiếng ca, nhiệt huyết liền sôi trào, sức mạnh vô tận như tuôn chảy từ sâu trong thân thể, ông ta giơ cao cánh tay, hô to: “Vì công chúa điện hạ, chiến!”

Các chiến sĩ Đỉnh Việt cũng nhờ có tiếng ca kích khích lệ mà đầu nóng lên, gào to như phát điên: “Vì công chúa điện hạ, chiến! Giết chúng ——!”

***

Trong phòng hội nghị của Cửu Nguyên.

Lạp Mạc Linh trả lời: “Lạp Mạc Na có thể dựa vào ca một khúc ca đặc biệt nào đó để thi triển năng lực của mình. Nó có thể dùng tiếng ca để khích lệ các chiến sĩ, nếu dùng đúng lúc, trên chiến trường sẽ xoay chuyển được chiến cuộc. Nó còn có thể dùng tiếng ca để cầu phúc và đả thương kẻ địch. Nó nắm giữ càng nhiều ca khúc, thì có thể làm được càng nhiều chuyện.”

“Vậy là cô ta chẳng những có thể tấn công trên diện rộng và còn có thể chiến đấu một mình, chẳng những có thể đảm đương vị trí tấn công chủ lực, mà còn có thể làm một vú em? Năng lực này quả thật… không tồi.” Ngay cả Nghiêm Mặc cũng phải hâm mộ. Chẳng trách huyết mạch tộc Thiện Ngôn lại bị các tộc khác kiêng kị như thế, chẳng trách Đại Tư Tế Lam Âm lại xem Lạp Mạc Na như bảo bối. Chỉ nhìn việc biểu hiện năng lực phản tổ của một ít con cháu đời sau là có thể tưởng tượng được tộc Thiện Ngôn từng một thời cường đại và huy hoàng tới cỡ nào.

Hai người đưa ra một vài phân tích về các hành động của Lạp Mạc Na, Đỉnh Việt và Hỏa Thành, Ô Thần đứng một bên bổ sung đôi chút, lúc đang nói cụ thể về việc phải làm sao để đối phó với các sứ giả của những thế lực đó thì Cửu Phong tới.

“Kiệt ——!” Một con chim nhỏ bay vào từ cửa sổ được mở rộng, vừa vào liền lao về phía Nghiêm Mặc: “Mặc, mau! Cùng ta tới chiến trường, Tô Môn bị thương rồi! Rất nghiêm trọng, cậu ấy sắp chết!”

Tất cả người trong phòng hội nghị đều biến sắc.

“Cái gì?! Nó ở hậu phương cứu người, sao lại bị trọng thương? Ai ra tay?” Nghiêm Mặc vừa hỏi vừa nhanh chóng lấy cửa dịch chuyển tức thời ra.

“Là Hữu Giác Nhân! Đại Chiến nói bọn chúng phái người tới ám sát Tô Môn.”

Vừa dứt lời, một người một chim đã biến mất khỏi phòng hội nghị.

Lạp Mạc Linh há mồm: “Cho nên cậu ta và thủ lĩnh rốt cuộc đang tính toán cái gì vậy? Bọn họ muốn làm như thế nào mới có thể kéo các thế lực khác trên đông đại lục vào trận chiến này? Nè, Ô Thần, nhóc có biết không?”

Ô Thần đứng dậy: “Em còn muốn hỏi anh đó, anh hẳn đã phân tích được một ít thứ rồi chứ nhỉ?”

Lạp Mạc Linh xoa xoa ấn đường không trả lời.

Hai người đi ra ngoài, vừa mở cửa liền thấy Băng làm mặt lạnh đứng trước cửa.

Ô Thần nhìn thấy khuôn mặt này, liền lặng lẽ dịch một bước sang bên cạnh, sau đó bỏ chạy.

Lạp Mạc Linh nhịn cười. Ô Thần nhát gan thật đấy!

“Mặc vu đâu?” Nguyên Băng lạnh mặt hỏi.

“Không biết.” Lạp Mạc Linh đi ngang người hắn.

Nguyên Băng bắt lấy cổ tay cậu ta: “Sao, cậu sợ tôi sẽ nói chuyện tốt mà cậu làm cho tư tế đại nhân của chúng tôi biết?”

Lạp Mạc Linh chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt như thể mình hoàn toàn không để bụng: “Anh muốn nói cứ nói.”

Nguyên Băng sắc mặt âm trầm, người này như chỉ sống trong thế giới của mình, anh cho rằng cậu ta sẽ để ý đến cái gì đó, nhưng chờ khi anh thật sự cho là như vậy, thì anh sẽ phát hiện mình sai hoàn toàn, bởi vì cậu ta không để bụng đến cái gì cả!

Lạp Mạc Linh cúi đầu nhìn cổ tay mình: “Nếu anh còn không buông ra, thì về sau đừng nói tới việc anh muốn thân thiết với người kia, mà ngay cả muốn nhìn thấy người kia một lần nữa…”

Cổ tay Lạp Mạc Linh lập tức được buông ra.

Lạp Mạc Linh bĩu môi, sau đó ung dung rời đi.

Nguyên Băng không gặp được người muốn gặp, lửa giận không hiểu ra sao lại dâng lên, hắn không thoải mái nên cũng không muốn để người khác được thoải mái. Lạp Mạc Linh ỷ vào cái mồm quạ đen của mình mà không một sinh vật có trí tuệ nào trong Cửu Nguyên dám đắc tội cậu ta, nhưng nếu bịt cái mồm của cậu ta lại thì sao?

***

Nghiêm Mặc và Cửu Phong trực tiếp xuất hiện ở hậu phương chiến trường.

Thấy tư tế và Sơn Thần đại nhân đột nhiên xuất hiện, các chiến sĩ ở đó không có ai quá kinh ngạc hay gì, vì mấy chuyện thần kỳ như thế đã xuất hiện không chỉ mới lần một lần hai.

Tất cả cùng hành lễ với một người một chim, Cửu Phong bay phía trước dẫn đường, rất nhanh đã tới trại thương binh.

Tô Môn được ở trong phòng đơn, đó là một căn phòng nhỏ, bên ngoài có nhóm hộ vệ và thần thị của nó canh giữ, vẻ mặt của những người này rất thảm thiết, thấy Nghiêm Mặc xuất hiện, lập tức mừng như điên.

Nghiêm Mặc đẩy cửa ra, làm kinh động đến Thảo Đinh, chiến sĩ Bạch Giác Tang Diệp và thần thị Ngải Lê đang chăm sóc thằng bé.

“Đại nhân, ngài tới rồi, thật tốt quá!” Thảo Đinh thấy Nghiêm Mặc, lập tức thả lỏng: “Ngài mau đến xem Tô Môn, nó…”

Thương thế của Tô Môn rất nặng, trên ngực cắm một thanh cốt chủy, không ai dám rút cốt chủy ra.

Lúc này Tô Môn vẫn còn ý thức, nó nghiêng đầu nhìn Nghiêm Mặc, nước mắt lăn ra từ khóe mi: “Sư phụ…”

Tim Nghiêm Mặc đau nhói, tiến lên cầm tay thằng bé, thuận thế ngồi xuống ở mép giường, sờ sờ trán thằng bé: “Đừng sợ, có sư phụ ở đây, con sẽ không sao hết.”

“Dạ, con… không sợ.” Thằng bé yếu ớt cười.

“Đây là cái cậu muốn? Bây giờ cậu vừa lòng chưa?” Thần thị Ngải Lê nhịn không được mà phẫn nộ, gầm nhẹ để phát tiết.

“Ngải… Lê!” Tô Môn muốn quát Ngải Lê.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, chỉ tay ra cửa: “Đi ra ngoài hết, đừng có cản trở tôi cứu người!”

“Cậu!”

Tang Diệp giữ chặt Ngải Lê, kiên quyết kéo người ra khỏi phòng.

Thảo Đinh thở dài, hỏi: “Đại nhân, tôi có cần ở lại hỗ trợ không?”

Vẻ mặt Nghiêm Mặc dịu lại: “Có thể giúp tôi chuẩn bị nước ấm không?”



Thảo Đinh nhận lệnh rời đi.

“Cửu Phong, nhóc đi tìm Đại Chiến giúp tôi, nói với anh ấy nếu có rảnh, thì bảo anh ấy qua đây gặp tôi một chút.”

“Kiệt ——!”

Cửu Phong cũng bị Nghiêm Mặc đuổi đi, hiện giờ trong phòng chỉ còn lại hai thầy trò.

Nghiêm Mặc cầm khăn để trong bồn đặt ở mép giường lên, vắt khô, lau mồ hôi cho thằng bé.

Tô Môn bắt lấy tay hắn, cố hết sức nói: “Sư phụ, không… trách ngài, là…”

Nghiêm Mặc giơ ngón tay chặn môi nó: “Đừng lãng phí sức lực, vừa nói đã làm vết thương chảy máu, thương thế như vậy nếu con không phải là Đại Vu, thân thể bẩm sinh đã tốt hơn người khác thì chắc bây giờ con đã chết.”

Nghiêm Mặc không hề chậm trễ nữa, dùng tay bao lấy vị trí tim của thằng bé.

Tim của thằng bé và bộ phận bị thương lập tức xuất hiện trong biển hồn.

“Tổ Thần tại thượng, khi tôi rút thanh chủy thủ này ra, nguyện cho sinh mệnh của nó có thể duy trì ít nhất năm phút đồng hồ.”

Năm phút đồng hồ, cũng đủ để hắn dùng năng lượng sinh mệnh chữa trị hoàn toàn cho trái tim bị thương của thằng bé.

Rút chủy thủ, máu còn chưa kịp trào ra thì miệng vết thương đã bắt đầu khép lại.

Không đến mười giây, Nghiêm Mặc đã dùng toàn lực rồi thu tay lại, lần nữa cầm lấy khăn vải, nhẹ nhàng lau đi máu tươi trên ngực thằng bé.

Ngực nó vẫn lành lặn như cũ, miệng vết thương khép lại tốt đến mức một vệt đỏ cũng không có.

Tô Môn cúi đầu, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên, nó vươn tay sờ sờ ngực mình, trên mặt đầy vẻ không thể tin được: “Sư phụ, tốt lên rồi? Miệng vết thương con biến mất rồi?”

“Ừ.” Nghiêm Mặc chậm rãi thở dài, thấy thằng bé bình yên vô sự, hắn mới thật sự yên lòng.

Hắn dùng nguyện lực và điểm tín ngưỡng vẫn có thể cứu được thằng bé, nhưng hắn có cảm giác năng lượng sinh mệnh sẽ tốt hơn, cũng có lợi ích cho thằng bé.

Xem đi, sắc mặt nó đã hồng hào trở lại, cứ như chưa từng bị thương bao giờ.

Tô Môn ngồi dậy, ôm chặt Nghiêm Mặc: “Sư phụ, thật xin lỗi.”

Nghiêm Mặc nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc nó: “Con nói sai rồi, hẳn là sư phụ xin lỗi con, sư phụ biết rõ con ở đây rất nguy hiểm, mà vẫn đưa con tới.”

“Không phải như vậy!” Thằng bé ngẩng đầu: “Con biết sư phụ là vì muốn tốt cho con, chỉ có như vậy thì mọi người mới nhanh chóng chấp nhận con.”

Không, con không hiểu đâu. Nếu con ở lại tộc Bạch Giác trên tây đại lục, con sẽ được cưng chiều và tôn trọng hết mực, dù con không làm chuyện gì cả, thì con vẫn là Đại Vu quan trọng nhất trong mắt người Bạch Giác, ở nơi đó con căn bản không cần phải cẩn thận như thế, không cần xem sắc mặt người ta như thế, cũng không cần chịu nguy hiểm và thù hận của người cùng tộc như vậy.

“Con có muốn trở về không?” Nghiêm Mặc nghiêm túc hỏi nó.

Tô Môn ra sức lắc đầu: “Không, con muốn ở bên cạnh sư phụ.”

“Dù ngay cả khi bị tộc nhân xem mình là kẻ phản bội?”

Tô Môn cắn môi: “Con không phải kẻ phản bội.”

Nghiêm Mặc cười: “Đúng vậy, con không phải kẻ phản bội. Nếu về sau có ai dám nói con là kẻ phản bội, con liền nói với nó, con chỉ trở lại cố hương của tộc Luyện Cốt, lấy lại cốt thừa của tộc mình từ tay Vô Giác Nhân, học tập truyền thừa cổ xưa nhất của tộc Luyện Cốt, đồng thời học các kiến thức của Vô Giác Nhân, chờ tương lai con trở về tây đại lục, con sẽ khiến tộc Hữu Giác càng lớn mạnh hơn, khiến tộc Hữu Giác phát triển tốt hơn nữa, thậm chí còn vì tộc Hữu Giác mà tranh lấy một địa vị nhất định ở đông đại lục cho bọn họ.”

“Con có hữu dụng với sư phụ không?” Thằng bé có chút sợ.

“Hữu dụng chứ, con sẽ là ràng buộc giữa Cửu Nguyên và Hữu Giác Nhân, là mối liên hệ giữa đông đại lục và tây đại lục, về sau, hai bên có hữu hảo ở chung với nhau được hay không, có giúp đỡ lẫn nhau được hay không thì đều dựa hết vào con, kỳ vọng của sư phụ dành cho con rất lớn. Sư phụ không thích chiến tranh, con có thích không?”

“Không thích!” Thằng bé yên tâm, siết chặt nắm tay: “Sư phụ, con sẽ làm được, con sẽ khiến tộc Hữu Giác về sau sống chung hữu hảo với Cửu Nguyên mà không có chiến tranh hoặc xâm lược.”

“Rất tốt, có chí khí.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ cái ngực nhỏ của thằng bé: “Con là đồ đệ của sư phụ, không cần phải cúi đầu khom lưng với bất cứ kẻ nào vô lễ với mình, dù là người Cửu Nguyên hay tộc nhân của con. Con có thể đối mặt với bất kỳ lời chất vấn nào, bởi vì chuyện mà con và sư phụ cần làm là chuyện vĩ đại nhất thiên hạ, có vài người không hiểu là bởi vì bọn họ thiển cận, nếp nhăn não quá ít. Đối với loại người này, con cũng chả cần phải khinh bỉ chi cho mất công.”

Thằng bé gật mạnh đầu, ánh mắt khi nhìn Nghiêm Mặc tràn đầy sự sùng bái.

Nghiêm Mặc bế Tô Môn đi ra ngoài, thấy Đại Vu bình yên vô sự, nhóm chiến sĩ hộ vệ và thần thị của nó mừng tới phát khóc.

Nghiêm Mặc không để ý tới Ngải Lê, cuối cùng chỉ có Tang Diệp là yên lặng đi theo phía sau bọn họ.

Tô Môn có thể cảm giác được tâm tình của sư phụ không tốt lắm, thằng bé chỉ ôm cổ Nghiêm Mặc, hưởng thụ sự thân mật khó có được giữa hai thầy trò —— Haizzz, tại dạo này sư phụ bận quá.

Một giờ sau, Nguyên Chiến đu trên móng vuốt Cửu Phong mà trở về.

Nghiêm Mặc giao Tô Môn cho Tang Diệp, đi về phía Nguyên Chiến.

Cửu Phong bay qua thăm Tô Môn, hai đứa nhỏ chơi với nhau.

Nguyên Chiến mở miệng hỏi trước: “Ai chọc em giận?”

Rõ ràng ý cười vẫn hiện trên mặt Nghiêm Mặc, nhưng làm bạn đời, hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra đối phương đã tức giận đến mức trán có thể đem đi nướng thịt.

“Anh có biết là ai ám sát Tô Môn không?”

“Xin lỗi, tốc độ đối phương nhanh quá, không bắt được người. Tô Môn cũng không thấy rõ à?”

Nghiêm Mặc đè lửa giận mà lắc đầu.

Hắn sắp tức điên rồi! Dám ra tay với đồ đệ của hắn! Còn dùng cách ám sát tiểu nhân để đối phó với một đứa nhỏ như vậy! Nếu không có Cửu Phong, không có cửa dịch chuyển tức thời, không có những năng lực đặc biệt của mình, bao gồm cả thân thể Đại Vu bẩm sinh của thằng bé, chỉ cần thiếu một điều kiện thôi, thằng bé chắc chắn đã phải chết.

Áy náy, lo lắng, tự trách… đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, tất cả biến thành căm giận ngút trời đối với kẻ đánh lén!

“Có phải bọn Hữu Giác Nhân đó cho rằng Cửu Nguyên chúng ta rất dễ bắt nạt không? Bọn chúng cho rằng chúng ta chỉ làm được như vậy thôi có đúng không?”

“Mặc, em bình tĩnh một chút.”

“Không bình tĩnh được!” Nghiêm Mặc từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra tới giờ, hận nhất là việc người khác động tới bọn trẻ nhà hắn, đồ đệ và con trai đều là bọn trẻ nhà hắn, không ai được động vào, kẻ nào dám động thì chết đi!

“Mặc, đừng quên kế hoạch của chúng ta, nếu chúng ta muốn kéo tất cả các thế lực vào…”

“Tôi còn chưa giận đến mức mất hết lý trí.” Nét mặt lạnh như băng của Nghiêm Mặc đã có thể dập tắt được cả núi lửa: “Tôi chỉ không muốn đợi nữa, dù là kẻ nào, nếu dám làm hại đến bọn trẻ nhà tôi, nó sẽ phải trả giá đắt!”

Nguyên Chiến áp tay lên cổ hắn, nhẹ nhàng xoa vuốt, giọng nói trầm thấp: “Được, chúng ta cùng bắt chúng trả giá đắt. Em nói đúng, không có kẻ nào có thể chạy thoát khi đã động đến bọn trẻ nhà chúng ta!”

Nghiêm Mặc ôm lấy hắn, căm giận nói: “Tôi muốn tên khốn kiếp đó chết một trăm lần!”

“Được.”

“Tôi cho anh ba tiếng đồng hồ, lệnh cho các quân đoàn chuẩn bị sẵn sàng.” Khóe môi Nghiêm Mặc hiện lên ý cười lạnh thấu xương: “Ba tiếng sau, anh và tôi cùng trở về, nhiều khách khứa kéo tới như vậy, làm thủ lĩnh, sao có thể không mời bọn họ tới gặp một lần? Chẳng phải bọn họ muốn tụ hội sao? Vậy thì cho bọn họ một cuộc tụ hội!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau