Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư
Quyển 2 Chương 5: Cảnh thứ hai
Cuối cùng Đường Thời vẫn thu hồi nghi hoặc của mình, đuổi kịp mọi người, vùi thật sâu hoài nghi của mình đối với Tuyết Hoàn vào đáy lòng.
Y chẳng qua là hoài nghi Tuyết Hoàn, lại không có chứng cớ gì.
Huống chi, người thông minh hơn y còn có khối người, người khác không lo lắng, mình còn lo lăng cái gì?
Có đôi khi, thực lực yếu, cũng là một loại vỏ ngoài tự vệ kỳ quái.
Đường Thời cũng không biết lực công kích hiện giờ của mình có thể đạt đến nhiều ít, dọc đường đi cũng không có cơ hội thí nghiệm. Y cho rằng mình vẫn phải cần che dấu mãi, và nếu may mắn còn sống sót đến lúc mọi người sống mái với nhau —— phỏng chừng y có thể câu được con cá lớn.
Thị Phi đi tuốt đằng trước, lúc này phá lệ trầm lặng, có lẽ bởi vì cái chết của Ấn Tướng?
Cuộc đời đổi thay, sống chết khó dò, rất nhiều chuyện không thể đoán trước.
Bỗng nhiên Đường Thời có chút cảm thán, chỉ nghĩ đến Ấn Tướng gặp nguy lúc trước, mọi người lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn, lại thấy trái tim băng giá, nhưng mà quay đầu —— y có tư cách gì thấy trái tim băng giá đây?
Đến thời điểm kia, trừ Thị Phi ra, tựa hồ người khác chẳng có tác dụng gì.
Lòng tốt của Đường Thời, cũng chỉ chống đỡ được chút cố gắng nhỏ nhoi ấy của y mà thôi.
Một đường đi, mọi người nói rất ít, tựa hồ khiêng kỵ chuyện Ấn Tướng, cũng sợ phạm vào kiêng kỵ của Thị Phi.
Chẳng qua lúc Thị Phi trở về, lời nói kia thật kỳ quái, khiến trong đầu mọi người nhảy ra vô số ý tưởng —— Trận pháp gì? Có thể chống đỡ bão cát sao? Vậy vì sao Thị Phi lại muốn phá hỏng trận pháp ấy? Trước Thị Phi đấu pháp với cái gì dưới đất vàng?
...
Nghi vấn rất nhiều, cuồn cuộn trong bụng quả thật khiến người phát điên.
Cho nên đi thêm một khắc đồng hồ, cuối cùng Tưởng Kế Nhiên không nhịn được nữa.
"Thị Phi sư huynh, vừa nãy ngươi nói trận pháp, tựa hồ trận pháp này có thể chống đỡ bão cát... Nhưng mà..." Tưởng Kế Nhiên do do dự dự, tựa hồ muốn nói, lại không dám nói.
Đường Thời nhìn thấy Tần Khê nhếch khóe môi, tựa hồ có chút khinh thường Tưởng Kế Nhiên.
Tề Vũ Điền đi đằng sau cũng nhướn mày, Đường Thời chợt cảm giác ra chút bất đồng nho nhỏ. Tưởng Kế Nhiên này tuy rằng tu vi cao, nhưng tựa hồ không được hoan nghênh trong nhóm người này.
Vừa nãy lúc hắn đoạt mảnh nhỏ linh tinh, Tưởng Kế Nhiên vô cùng bá đạo, trước cũng lấy dáng vẻ cho mình là người cầm đầu, bây giờ còn ra vẻ khó xử, sợ là đã chọc người phản cảm.
Dù sao Thị Phi cũng có tu dưỡng tốt, vẻ mặt thản nhiên, "Trận pháp dưới đó tuy có thể chống đỡ bão cát, cũng khiến cả tòa thành chết chóc. Vừa nãy chư vị cũng đã chứng kiến những điều đó, đều do trận pháp tạo nên, bao gồm ảo ảnh mà sư muội Tuyết Hoàn nhìn đến, còn có cát lún hại Ấn Tướng... Trận pháp kia đã bị bần tăng phá đi, chư vị không cần phải lo lắng."
—— hiện giờ chúng ta không lo trận pháp, mà là bão cát được không?
Mọi người không còn gì để nói, càng không dám nói gì nữa, chỉ có thể buồn đầu đi tiếp, một đường không nói năng.
Sau khi đi vào tòa thành này, cảm giác bão cát sau lưng cũng giảm bớt hơn nhiều, có điều tựa hồ là tàn phá bừa bãi trên đỉnh đầu họ, cũng không ảnh hưởng đến trong thành.
Từ ngoài thành đến trong thành, tường thành, ngã tư đường, dân cư, đá lát... đều bị cát vàng vùi lấp, tranh chữ khắc trên vách tường từ xa xưa, như đang kể lại câu chuyện cổ trăm ngàn năm cho họ xem.
Liên quan đến tòa thành này, hẳn là điều bí ẩn lớn.
Đường Thời tin tưởng những người trên đại lục này rất nhiều, người vào cảnh Tiểu Hoang Ngàn câu vạn hác không chỉ có mình họ, nên y lại tò mò —— rốt cuộc có ai khác phát hiện bí mật của cảnh Tiểu Hoang này chưa?
Nơi này không khác các tòa thành khác, trừ việc không có người, và xung quanh toàn là bụi đất.
Chỉ là tòa thành cổ lạnh lẽo hoang vắng mà thôi, thậm chí đã sắp bị đất vàng từ từ vùi lấp.
Nếu không phải người đi vào nhiều, mà là một hai người đi đến, phỏng chừng tự mình dọa ngất.
Đường Thời cảm thấy lá gan của mình vẫn luôn tương đối lớn, nhưng giờ trong lúc đi một đường này, cũng hiểu được sau lưng có chút lạnh lẽo, khỉ nó không ai nói làm sao biết nơi này không phải giới Tu Chân mà là thành quỷ thành ma hay không?
Ê ê, đại thần, có phải đưa nhầm bản đồ chơi hay không...
Ngay lúc Đường Thời nghĩ ngợi lung tung, bọn họ nghe được tiếng không bình thường —— lạch cạch.
Nhiều ra tiếng bước chân.
Mọi người đều đứng lại, lần thứ hai Tuyết Hoàn sợ đến mức kinh hoảng hét rầm lên, "A a a a ——"
Mọi người: "..."
Kỳ thật Đường Thời đã bắt đầu hoài nghi, sợ là họ không bị những nguy hiểm trong cảnh Tiểu Hoang này hại chết, mà là bị nữ nhân này hù chết.
Chẳng qua, Tuyết Hoàn kêu xong tiếng này, mọi người cũng tỉnh táo lại, có vũ khí thì rút ra, không vũ khí —— tỷ như, cũng chỉ mình Đường Thời —— cũng đã nắm tay chuẩn bị bí quyết cho tốt.
Tiếng bước chân vừa nãy tuyệt đối không phải là của một người bình thường nào, thậm chí không giống tiếng bước chân, nhưng họ đã khẳng định được đó là tiếng bước chân.
Bởi vì —— nhìn thấy đi...
Đám người Đường Thời chạy đến giữa ngã tư đường, ngay trước mắt họ xuất hiện một còn to te.
Ngay vừa nãy, thứ này đã đi lên một bước.
Đúng vậy, một bước.
Đường Thời cảm thấy có chút hài hước, nhưng hiện giờ lại không thể nào cười nổi.
Nếu đã khác thường, tất có nguy hiểm.
Một ánh phật quang sáng lên, Thị Phi lần tràng hạt trong tay, ánh sáng nhu hòa từng sóng từng sóng, nháy mắt vuốt lên nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.
Tưởng Kế Nhiên nói: "Rốt cuộc thứ này là gì?"
Mặc dù Thị Phi có tu vi cao nhất ở nơi này, lúc này cũng lắc lắc đầu, "Nhìn không thấu."
Vốn là thứ mà Thị Phi nhìn không ra, những người ở nơi này cũng không thể biết, nhưng hiện giờ Đường Thời suy xét thật lâu vẫn là nói ra: "Thứ này, đại khái là xác người bị đất vàng bao bọc."
Lời này nói ra thật bình tĩnh, tựa hồ Đường Thời trời sinh không sợ hãi gì đối với những thứ này.
Y cẩn thận mà nhìn thứ vừa bước ra một bước kia, nhìn hình dáng và hình thái, tuyệt đối là một người.
Hơn nữa mới vừa rồi, Đường Thời tự đào móc tường gạch đã nghiên cứu độ dày của đất trên tường, nếu xóa sạch tầng hình đất đắp trên thứ này, phải là một dáng người.
Đường Thời nói ra quá trình suy đoán và phân tích của mình cho mọi người nghe, nghe xong, Tưởng Kế Nhiên cười lạnh một tiếng, cười như không mà nhìn Đường Thời: "Không thể tưởng được tu vi của ngươi không ra làm sao, đầu óc lại tốt thế, còn nghiên cứu cả độ dày của tường đất."
Người bình thường nhìn đến tượng đắp trên người nọ, sợ là đều tưởng điêu khắc, kỳ thật cũng không phải không có khả năng điêu khắc dáng người lớn như vậy, chẳng qua Đường Thời cảm thấy khả năng này rất thấp.
Nơi như vậy, dễ dàng xuất hiện nhất kỳ thật vẫn là người chết.
Y vuốt cái mũi của mình, "Không có lực lượng, đầu óc tốt có lẽ chết chậm một chút... Có điều, Tần Khê sư huynh."
Tần Khê bỗng nhiên sợ run một chút, Đường Thời làm gì lại đột ngột gọi hắn? Hắn nghiêng đầu đi nhìn Đường Thời, "Làm sao vậy?"
Đường Thời chỉ lóng tay vào người nọ, nói: "Vị này, ước chừng là tiền bối của Thiên Hải sơn chúng ta."
Trong nháy mắt này, cơ hồ tất cả mọi người chỉ có một cảm giác —— da đầu run lên!
Hai huynh đệ Ngụy Viên Ngụy Húc cơ hồ đều đồng thời quát lên: "Nói hươu nói vượn cái gì!"
Ba người của Tiểu Tự Tại Thiên không nói chuyện, chỉ vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn Đường Thời.
Lần đầu tiên Thị Phi chủ động nói chuyện, "Không biết sư đệ Đường Thời dựa vào cái gì để có phán đoán, rằng tượng đất này là tiền bối của Thiên Hải sơn?"
Tại thời điểm này, gặp chuyện kỳ dị như tượng đất biết đi đường như thế, chẳng phải mọi người nên cùng nhau đi giải quyết uy hiếp này hay sao? Sao một cái hai cái đều nghe Đường Thời lảm nhảm vô nghĩa?
Tuyết Hoàn cầm kiếm, nghe xong lời của Đường Thời, tay kia vẫn luôn run rẩy, tựa hồ sợ hãi vô cùng.
Khóe mắt Đường Thời đảo qua nàng, lại đưa mắt nhìn mặt Thị Phi, tăng nhân mặt ngọc này ngưng mắt mà nhìn mình, đáy mắt bình thản không gợn sóng.
Vào lúc này, Đường Thời không thể xác định Thị Phi có nghĩ như mình hay không, chẳng qua cũng chẳng thể quản nhiều như vậy.
Lúc tiến vào thành đất, Tuyết Hoàn đã có những hành động khác thường, ngay vừa nãy, Đường Thời đã phát hiện ánh mắt của nàng luôn dừng trên thứ gì trên pho tượng, nói vậy hẳn là có gì cổ quái.
Trước Ấn Tướng chết, nhiều ít cũng phải tính lên người Tuyết Hoàn, có thể nói nàng là một nhân vật tương đối nguy hiểm, chưa chắc là nàng chủ động hại người, nhưng khi gặp được nguy hiểm, nàng sẽ không chút do dự dùng tánh mạng của người khác để cứu vớt mình.
Có lẽ đó là loại bản năng của nhân tính, khi chưa gặp phải tình huống tương tự, Đường Thời cũng không có tư cách đi chỉ trích Tuyết Hoàn.
Y nhìn về phía tượng đất kia, nói: "Các ngươi nhìn bàn tay của tượng đất, chỉ có bàn tay này rất kỳ quái..."
Một bàn tay tương đối kỳ quái, nếu nói đây là pho tượng, vậy thì tay phải của pho tượng kia, tựa hồ là chế tác theo một kiểu khác.
Trước mọi người không chú ý đến chi tiết này, Đường Thời lại phát hiện được, có thể thấy được sức quan sát của y khác người.
Như Tưởng Kế Nhiên đã châm chọc lúc nãy, tu vi không ra gì đến cực điểm, mà tâm tư của y cũng nhỏ đến tinh tế như tu vi.
Mọi người thấy bàn tay kia của tượng đá, cũng đã tự động mà lùi một chút, ăn ý mà tự động, tất cả mọi người đều cảnh giác với thứ này.
"Bàn tay này, không bị đất vàng che lấp." Tề Vũ Điền nói ra.
Hắn vừa nói, quả thực mọi người cũng nghĩ vậy, lúc này có người nói: "Gặp quỷ, động thủ rồi hẵng nói!"
Đường Thời đang nói không thể lỗ mãng như vậy, thật không ngờ người nọ đã ra tay, không phải vẻ mặt âm trầm lãnh lẽo Tưởng Kế Nhiên thì là ai?
Đại đệ tử Phi Tiên phái, quả là lợi hại.
Tần Khê không biết vì sao cười lạnh một tiếng, thế nhưng trực tiêp rút kiếm, quét về phía Tưởng Kế Nhiên, hai kiếm chạm nhau, chợt nghe được tiếng vang lớn, kiếm khí mà Tưởng Kế Nhiên đã phát ra, trực tiếp biến thành cầu vồng, chém về phía tượng đất kia.
"Ngươi!" Tần Khê chỉ ngăn được kiếm của Tưởng Kế Nhiên, lại không ngăn được kiếm khí của hắn, ảo não vô cùng.
Tình huống biến hóa quá nhanh, khiến người không rõ chuyện gì xảy ra, Đường Thời vẫn ngu ngơ mà đứng, chợt thấy có làn gió thơm phất qua bên người, Tuyết Hoàn đã bay ra ngoài, một kiếm chém về phía bàn tay của pho tượng kia.
Trong toàn bộ quá trình, mọi người chỉ có thể nhìn, không phải không thể nhúc nhích, mà là Tuyết Hoàn quá nhanh ——
Tốc độ này, hoàn toàn siêu việt cực hạn của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ!
"Phi ảnh phù!" Tưởng Kế Nhiên lạnh giọng cắn răng mà nói, ngay lúc lời hắn rơi xuống đất, Tuyết Hoàn đã đắc thủ.
*Phù: loại giấy vàng làm phép, có hoa văn chữ triện cổ, ở bên Đạo gia.
Cũng không biết kiếm của Tuyết Hoàn chạm vào chỗ nào, chỉ nghe "đinh" một tiếng nhỏ, liền có ánh sáng màu xanh lam đậm bay vào tay Tuyết Hoàn, Tuyết Hoàn bay lên xoay người, cũng đã đứng trên đỉnh đầu pho tượng kia, cao ngạo mà nhìn mọi người, không còn dáng vẻ sợ hãi lúc trước.
Đường Thời thầm nghĩ một tiếng ác độc, nữ nhân này một đường đều diễn a!
Cái gì gọi là giả ngu, đây mới thật là giả ngu được không!
Đường Thời ít nhiều còn đoán được chút ít, những người khác lại không như vậy, đầu óc đều chập mạch, chỉ biết ngu ngơ mà nhìn Tuyết Hoàn.
Rốt cuộc là Tuyết Hoàn đã xảy ra chuyện gì?
Toàn bộ tế bào trong đầu Đường Thời đều điên cuồng vận chuyển, nghĩ đến thứ mà Tuyết Hoàn nắm trong tay, tựa hồ là lấy từ trong tay pho tượng, mà Tưởng Kế Nhiên muốn lấy bàn tay của pho tượng, lại bị Tần Khê ngăn cản —— Tần Khê!
Trong chớp mắt, âm hồn bao lấy, Đường Thời chỉ thấy bên hai má chợt có ánh sáng lạnh, y đưa tay nắm chặt, cơ hồ bị cứa đứt nửa bàn tay, mà trong nháy mắt ấy, trong thân thể Đường Thời, bản tính tàn nhẫn chợt bị kích phát ra, hai mắt y lạnh lùng, lật tay đẩy ra, một ánh đao sáng như tuyết xuất hiện trong tay y.
Tần Khê thật không ngờ y còn thâm tàng bất lộ, lúc này ngạc nhiên bật ra tiếng, tựa hồ kinh ngạc, rồi nói: "Không thể tưởng được!"
Đường Thời quả thực muốn phun ra búng máu, hàng ngu xuẩn này vì sao vẫn luôn muốn nhằm vào chính mình!
Tốt xấu cũng là huynh đệ đồng môn, vì sao kiếm đầu tiên đã đâm y?!
Đường Thời bùng nổ, hai làn môi mỏng manh khép mở, như đang niệm tụng chú ngữ không tiếng động, kỳ thật chẳng qua y đang đọc câu "Đại tuyết mãn cung đao", kỹ năng công kích duy nhất cũng chỉ có câu ấy, không dùng câu này, chỉ có đường chết!
Đại tuyết, mãn cung đao!
Tuyết, khi bông tuyết sáu cạnh xuất hiện trên sống đao, tay Đường Thời cũng đã đẩy về phía trước, linh hoạt cuộn một vòng, chuôi kiếm của Tần Khê cũng chuyển động theo, chỉ nghe thấy một tiếng chói tai bén nhọn, rồi sau đó là cơn lạnh lẽo như băng.
Bắt đầu từ đao của Đường Thời, kết băng!
Tần Khê lập tức cảm giác kiếm trong tay mình lạnh không thể cầm lấy, lúc hắn động thủ đối với Đường Thời là có tư tâm —— dựa theo kế hoạch trước đó, Đường Thời chỉ biết kéo chân sau hẳn là ném cho người khác, hoặc là tùy tiện chọn người làm y chết.
Vốn nhiệm vụ của Tần Khê là che dấu cho Tuyết Hoàn, thuận tiện đập chết một trong số những người này, nhưng nếu công kích người khác ngoài Đường Thời ra, có khả năng hắn sẽ bị cuốn lấy, thậm chí bị phản kích, không thể chạy trốn ngay lập tức, cuối cùng cũng sẽ trở thành đá kê chân cho Tuyết Hoàn, cho nên mục tiêu thích hợp nhất chỉ có một —— chính là Đường Thời.
Huống chi, Đường Thời là người mà Chính Khí tông muốn ghết, lúc trước Thiên Hải sơn đã đáp ứng Chính Khí tông, muốn giao Đường Thời cho họ xử trí, nếu hiện giờ Tần Khê giết chết Đường Thời thì...
Tần Khê đã có thể đoán được kết cục sau đó, mặc kệ vì nguyên do gì, Thiên Hải sơn và Chính Khí tông nhất định sẽ có xung đột, mà hắn...
Chỉ tiếc, hiện giờ Đường Thời rất vướng bận.
Trình độ vướng bận của người này đã khiến Tần Khê nổi lên sát tâm đến đỉnh, nhưng hiện giờ hắn không có thì giờ giết Đường Thời, càng không biết rốt cuộc là Đường Thời có điểm gì —— chẳng qua là Luyện Khí tầng bảy, làm sao có thể ngắn trở một kiếm đột ngột không theo lẽ thường của hắn?
Mang theo nghi vấn như vậy, Tần Khê rút kiếm.
Bên kia Tuyết Hoàn đã bắt đầu động tác, cái nhẫn kia bắn ra từ trong tay nàng, đánh lên mặt đất, ngay sau đó ánh sáng màu xanh lam ngập trời xuất hiện!
Xanh lam, như biển xanh.
Tại tòa thành đất trong cảnh Tiểu Hoang Ngàn câu vạn hác này, thế nhưng lại xuất hiện ánh xanh như biển rộng, trên đỉnh đầu họ vẫn là bão cát đang tàn sát bừa bãi, hiện tại lại hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác kia.
Vô số ánh xanh biển, như cây cối mọc lên thành bụi, cơ hồ bao phủ mọi người trong rừng rậm màu xanh lam, giương mắt không thấy trời, chỉ có xanh lam, cúi đầu không thấy đất, cũng chỉ màu xanh lam.
Y chẳng qua là hoài nghi Tuyết Hoàn, lại không có chứng cớ gì.
Huống chi, người thông minh hơn y còn có khối người, người khác không lo lắng, mình còn lo lăng cái gì?
Có đôi khi, thực lực yếu, cũng là một loại vỏ ngoài tự vệ kỳ quái.
Đường Thời cũng không biết lực công kích hiện giờ của mình có thể đạt đến nhiều ít, dọc đường đi cũng không có cơ hội thí nghiệm. Y cho rằng mình vẫn phải cần che dấu mãi, và nếu may mắn còn sống sót đến lúc mọi người sống mái với nhau —— phỏng chừng y có thể câu được con cá lớn.
Thị Phi đi tuốt đằng trước, lúc này phá lệ trầm lặng, có lẽ bởi vì cái chết của Ấn Tướng?
Cuộc đời đổi thay, sống chết khó dò, rất nhiều chuyện không thể đoán trước.
Bỗng nhiên Đường Thời có chút cảm thán, chỉ nghĩ đến Ấn Tướng gặp nguy lúc trước, mọi người lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn, lại thấy trái tim băng giá, nhưng mà quay đầu —— y có tư cách gì thấy trái tim băng giá đây?
Đến thời điểm kia, trừ Thị Phi ra, tựa hồ người khác chẳng có tác dụng gì.
Lòng tốt của Đường Thời, cũng chỉ chống đỡ được chút cố gắng nhỏ nhoi ấy của y mà thôi.
Một đường đi, mọi người nói rất ít, tựa hồ khiêng kỵ chuyện Ấn Tướng, cũng sợ phạm vào kiêng kỵ của Thị Phi.
Chẳng qua lúc Thị Phi trở về, lời nói kia thật kỳ quái, khiến trong đầu mọi người nhảy ra vô số ý tưởng —— Trận pháp gì? Có thể chống đỡ bão cát sao? Vậy vì sao Thị Phi lại muốn phá hỏng trận pháp ấy? Trước Thị Phi đấu pháp với cái gì dưới đất vàng?
...
Nghi vấn rất nhiều, cuồn cuộn trong bụng quả thật khiến người phát điên.
Cho nên đi thêm một khắc đồng hồ, cuối cùng Tưởng Kế Nhiên không nhịn được nữa.
"Thị Phi sư huynh, vừa nãy ngươi nói trận pháp, tựa hồ trận pháp này có thể chống đỡ bão cát... Nhưng mà..." Tưởng Kế Nhiên do do dự dự, tựa hồ muốn nói, lại không dám nói.
Đường Thời nhìn thấy Tần Khê nhếch khóe môi, tựa hồ có chút khinh thường Tưởng Kế Nhiên.
Tề Vũ Điền đi đằng sau cũng nhướn mày, Đường Thời chợt cảm giác ra chút bất đồng nho nhỏ. Tưởng Kế Nhiên này tuy rằng tu vi cao, nhưng tựa hồ không được hoan nghênh trong nhóm người này.
Vừa nãy lúc hắn đoạt mảnh nhỏ linh tinh, Tưởng Kế Nhiên vô cùng bá đạo, trước cũng lấy dáng vẻ cho mình là người cầm đầu, bây giờ còn ra vẻ khó xử, sợ là đã chọc người phản cảm.
Dù sao Thị Phi cũng có tu dưỡng tốt, vẻ mặt thản nhiên, "Trận pháp dưới đó tuy có thể chống đỡ bão cát, cũng khiến cả tòa thành chết chóc. Vừa nãy chư vị cũng đã chứng kiến những điều đó, đều do trận pháp tạo nên, bao gồm ảo ảnh mà sư muội Tuyết Hoàn nhìn đến, còn có cát lún hại Ấn Tướng... Trận pháp kia đã bị bần tăng phá đi, chư vị không cần phải lo lắng."
—— hiện giờ chúng ta không lo trận pháp, mà là bão cát được không?
Mọi người không còn gì để nói, càng không dám nói gì nữa, chỉ có thể buồn đầu đi tiếp, một đường không nói năng.
Sau khi đi vào tòa thành này, cảm giác bão cát sau lưng cũng giảm bớt hơn nhiều, có điều tựa hồ là tàn phá bừa bãi trên đỉnh đầu họ, cũng không ảnh hưởng đến trong thành.
Từ ngoài thành đến trong thành, tường thành, ngã tư đường, dân cư, đá lát... đều bị cát vàng vùi lấp, tranh chữ khắc trên vách tường từ xa xưa, như đang kể lại câu chuyện cổ trăm ngàn năm cho họ xem.
Liên quan đến tòa thành này, hẳn là điều bí ẩn lớn.
Đường Thời tin tưởng những người trên đại lục này rất nhiều, người vào cảnh Tiểu Hoang Ngàn câu vạn hác không chỉ có mình họ, nên y lại tò mò —— rốt cuộc có ai khác phát hiện bí mật của cảnh Tiểu Hoang này chưa?
Nơi này không khác các tòa thành khác, trừ việc không có người, và xung quanh toàn là bụi đất.
Chỉ là tòa thành cổ lạnh lẽo hoang vắng mà thôi, thậm chí đã sắp bị đất vàng từ từ vùi lấp.
Nếu không phải người đi vào nhiều, mà là một hai người đi đến, phỏng chừng tự mình dọa ngất.
Đường Thời cảm thấy lá gan của mình vẫn luôn tương đối lớn, nhưng giờ trong lúc đi một đường này, cũng hiểu được sau lưng có chút lạnh lẽo, khỉ nó không ai nói làm sao biết nơi này không phải giới Tu Chân mà là thành quỷ thành ma hay không?
Ê ê, đại thần, có phải đưa nhầm bản đồ chơi hay không...
Ngay lúc Đường Thời nghĩ ngợi lung tung, bọn họ nghe được tiếng không bình thường —— lạch cạch.
Nhiều ra tiếng bước chân.
Mọi người đều đứng lại, lần thứ hai Tuyết Hoàn sợ đến mức kinh hoảng hét rầm lên, "A a a a ——"
Mọi người: "..."
Kỳ thật Đường Thời đã bắt đầu hoài nghi, sợ là họ không bị những nguy hiểm trong cảnh Tiểu Hoang này hại chết, mà là bị nữ nhân này hù chết.
Chẳng qua, Tuyết Hoàn kêu xong tiếng này, mọi người cũng tỉnh táo lại, có vũ khí thì rút ra, không vũ khí —— tỷ như, cũng chỉ mình Đường Thời —— cũng đã nắm tay chuẩn bị bí quyết cho tốt.
Tiếng bước chân vừa nãy tuyệt đối không phải là của một người bình thường nào, thậm chí không giống tiếng bước chân, nhưng họ đã khẳng định được đó là tiếng bước chân.
Bởi vì —— nhìn thấy đi...
Đám người Đường Thời chạy đến giữa ngã tư đường, ngay trước mắt họ xuất hiện một còn to te.
Ngay vừa nãy, thứ này đã đi lên một bước.
Đúng vậy, một bước.
Đường Thời cảm thấy có chút hài hước, nhưng hiện giờ lại không thể nào cười nổi.
Nếu đã khác thường, tất có nguy hiểm.
Một ánh phật quang sáng lên, Thị Phi lần tràng hạt trong tay, ánh sáng nhu hòa từng sóng từng sóng, nháy mắt vuốt lên nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.
Tưởng Kế Nhiên nói: "Rốt cuộc thứ này là gì?"
Mặc dù Thị Phi có tu vi cao nhất ở nơi này, lúc này cũng lắc lắc đầu, "Nhìn không thấu."
Vốn là thứ mà Thị Phi nhìn không ra, những người ở nơi này cũng không thể biết, nhưng hiện giờ Đường Thời suy xét thật lâu vẫn là nói ra: "Thứ này, đại khái là xác người bị đất vàng bao bọc."
Lời này nói ra thật bình tĩnh, tựa hồ Đường Thời trời sinh không sợ hãi gì đối với những thứ này.
Y cẩn thận mà nhìn thứ vừa bước ra một bước kia, nhìn hình dáng và hình thái, tuyệt đối là một người.
Hơn nữa mới vừa rồi, Đường Thời tự đào móc tường gạch đã nghiên cứu độ dày của đất trên tường, nếu xóa sạch tầng hình đất đắp trên thứ này, phải là một dáng người.
Đường Thời nói ra quá trình suy đoán và phân tích của mình cho mọi người nghe, nghe xong, Tưởng Kế Nhiên cười lạnh một tiếng, cười như không mà nhìn Đường Thời: "Không thể tưởng được tu vi của ngươi không ra làm sao, đầu óc lại tốt thế, còn nghiên cứu cả độ dày của tường đất."
Người bình thường nhìn đến tượng đắp trên người nọ, sợ là đều tưởng điêu khắc, kỳ thật cũng không phải không có khả năng điêu khắc dáng người lớn như vậy, chẳng qua Đường Thời cảm thấy khả năng này rất thấp.
Nơi như vậy, dễ dàng xuất hiện nhất kỳ thật vẫn là người chết.
Y vuốt cái mũi của mình, "Không có lực lượng, đầu óc tốt có lẽ chết chậm một chút... Có điều, Tần Khê sư huynh."
Tần Khê bỗng nhiên sợ run một chút, Đường Thời làm gì lại đột ngột gọi hắn? Hắn nghiêng đầu đi nhìn Đường Thời, "Làm sao vậy?"
Đường Thời chỉ lóng tay vào người nọ, nói: "Vị này, ước chừng là tiền bối của Thiên Hải sơn chúng ta."
Trong nháy mắt này, cơ hồ tất cả mọi người chỉ có một cảm giác —— da đầu run lên!
Hai huynh đệ Ngụy Viên Ngụy Húc cơ hồ đều đồng thời quát lên: "Nói hươu nói vượn cái gì!"
Ba người của Tiểu Tự Tại Thiên không nói chuyện, chỉ vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn Đường Thời.
Lần đầu tiên Thị Phi chủ động nói chuyện, "Không biết sư đệ Đường Thời dựa vào cái gì để có phán đoán, rằng tượng đất này là tiền bối của Thiên Hải sơn?"
Tại thời điểm này, gặp chuyện kỳ dị như tượng đất biết đi đường như thế, chẳng phải mọi người nên cùng nhau đi giải quyết uy hiếp này hay sao? Sao một cái hai cái đều nghe Đường Thời lảm nhảm vô nghĩa?
Tuyết Hoàn cầm kiếm, nghe xong lời của Đường Thời, tay kia vẫn luôn run rẩy, tựa hồ sợ hãi vô cùng.
Khóe mắt Đường Thời đảo qua nàng, lại đưa mắt nhìn mặt Thị Phi, tăng nhân mặt ngọc này ngưng mắt mà nhìn mình, đáy mắt bình thản không gợn sóng.
Vào lúc này, Đường Thời không thể xác định Thị Phi có nghĩ như mình hay không, chẳng qua cũng chẳng thể quản nhiều như vậy.
Lúc tiến vào thành đất, Tuyết Hoàn đã có những hành động khác thường, ngay vừa nãy, Đường Thời đã phát hiện ánh mắt của nàng luôn dừng trên thứ gì trên pho tượng, nói vậy hẳn là có gì cổ quái.
Trước Ấn Tướng chết, nhiều ít cũng phải tính lên người Tuyết Hoàn, có thể nói nàng là một nhân vật tương đối nguy hiểm, chưa chắc là nàng chủ động hại người, nhưng khi gặp được nguy hiểm, nàng sẽ không chút do dự dùng tánh mạng của người khác để cứu vớt mình.
Có lẽ đó là loại bản năng của nhân tính, khi chưa gặp phải tình huống tương tự, Đường Thời cũng không có tư cách đi chỉ trích Tuyết Hoàn.
Y nhìn về phía tượng đất kia, nói: "Các ngươi nhìn bàn tay của tượng đất, chỉ có bàn tay này rất kỳ quái..."
Một bàn tay tương đối kỳ quái, nếu nói đây là pho tượng, vậy thì tay phải của pho tượng kia, tựa hồ là chế tác theo một kiểu khác.
Trước mọi người không chú ý đến chi tiết này, Đường Thời lại phát hiện được, có thể thấy được sức quan sát của y khác người.
Như Tưởng Kế Nhiên đã châm chọc lúc nãy, tu vi không ra gì đến cực điểm, mà tâm tư của y cũng nhỏ đến tinh tế như tu vi.
Mọi người thấy bàn tay kia của tượng đá, cũng đã tự động mà lùi một chút, ăn ý mà tự động, tất cả mọi người đều cảnh giác với thứ này.
"Bàn tay này, không bị đất vàng che lấp." Tề Vũ Điền nói ra.
Hắn vừa nói, quả thực mọi người cũng nghĩ vậy, lúc này có người nói: "Gặp quỷ, động thủ rồi hẵng nói!"
Đường Thời đang nói không thể lỗ mãng như vậy, thật không ngờ người nọ đã ra tay, không phải vẻ mặt âm trầm lãnh lẽo Tưởng Kế Nhiên thì là ai?
Đại đệ tử Phi Tiên phái, quả là lợi hại.
Tần Khê không biết vì sao cười lạnh một tiếng, thế nhưng trực tiêp rút kiếm, quét về phía Tưởng Kế Nhiên, hai kiếm chạm nhau, chợt nghe được tiếng vang lớn, kiếm khí mà Tưởng Kế Nhiên đã phát ra, trực tiếp biến thành cầu vồng, chém về phía tượng đất kia.
"Ngươi!" Tần Khê chỉ ngăn được kiếm của Tưởng Kế Nhiên, lại không ngăn được kiếm khí của hắn, ảo não vô cùng.
Tình huống biến hóa quá nhanh, khiến người không rõ chuyện gì xảy ra, Đường Thời vẫn ngu ngơ mà đứng, chợt thấy có làn gió thơm phất qua bên người, Tuyết Hoàn đã bay ra ngoài, một kiếm chém về phía bàn tay của pho tượng kia.
Trong toàn bộ quá trình, mọi người chỉ có thể nhìn, không phải không thể nhúc nhích, mà là Tuyết Hoàn quá nhanh ——
Tốc độ này, hoàn toàn siêu việt cực hạn của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ!
"Phi ảnh phù!" Tưởng Kế Nhiên lạnh giọng cắn răng mà nói, ngay lúc lời hắn rơi xuống đất, Tuyết Hoàn đã đắc thủ.
*Phù: loại giấy vàng làm phép, có hoa văn chữ triện cổ, ở bên Đạo gia.
Cũng không biết kiếm của Tuyết Hoàn chạm vào chỗ nào, chỉ nghe "đinh" một tiếng nhỏ, liền có ánh sáng màu xanh lam đậm bay vào tay Tuyết Hoàn, Tuyết Hoàn bay lên xoay người, cũng đã đứng trên đỉnh đầu pho tượng kia, cao ngạo mà nhìn mọi người, không còn dáng vẻ sợ hãi lúc trước.
Đường Thời thầm nghĩ một tiếng ác độc, nữ nhân này một đường đều diễn a!
Cái gì gọi là giả ngu, đây mới thật là giả ngu được không!
Đường Thời ít nhiều còn đoán được chút ít, những người khác lại không như vậy, đầu óc đều chập mạch, chỉ biết ngu ngơ mà nhìn Tuyết Hoàn.
Rốt cuộc là Tuyết Hoàn đã xảy ra chuyện gì?
Toàn bộ tế bào trong đầu Đường Thời đều điên cuồng vận chuyển, nghĩ đến thứ mà Tuyết Hoàn nắm trong tay, tựa hồ là lấy từ trong tay pho tượng, mà Tưởng Kế Nhiên muốn lấy bàn tay của pho tượng, lại bị Tần Khê ngăn cản —— Tần Khê!
Trong chớp mắt, âm hồn bao lấy, Đường Thời chỉ thấy bên hai má chợt có ánh sáng lạnh, y đưa tay nắm chặt, cơ hồ bị cứa đứt nửa bàn tay, mà trong nháy mắt ấy, trong thân thể Đường Thời, bản tính tàn nhẫn chợt bị kích phát ra, hai mắt y lạnh lùng, lật tay đẩy ra, một ánh đao sáng như tuyết xuất hiện trong tay y.
Tần Khê thật không ngờ y còn thâm tàng bất lộ, lúc này ngạc nhiên bật ra tiếng, tựa hồ kinh ngạc, rồi nói: "Không thể tưởng được!"
Đường Thời quả thực muốn phun ra búng máu, hàng ngu xuẩn này vì sao vẫn luôn muốn nhằm vào chính mình!
Tốt xấu cũng là huynh đệ đồng môn, vì sao kiếm đầu tiên đã đâm y?!
Đường Thời bùng nổ, hai làn môi mỏng manh khép mở, như đang niệm tụng chú ngữ không tiếng động, kỳ thật chẳng qua y đang đọc câu "Đại tuyết mãn cung đao", kỹ năng công kích duy nhất cũng chỉ có câu ấy, không dùng câu này, chỉ có đường chết!
Đại tuyết, mãn cung đao!
Tuyết, khi bông tuyết sáu cạnh xuất hiện trên sống đao, tay Đường Thời cũng đã đẩy về phía trước, linh hoạt cuộn một vòng, chuôi kiếm của Tần Khê cũng chuyển động theo, chỉ nghe thấy một tiếng chói tai bén nhọn, rồi sau đó là cơn lạnh lẽo như băng.
Bắt đầu từ đao của Đường Thời, kết băng!
Tần Khê lập tức cảm giác kiếm trong tay mình lạnh không thể cầm lấy, lúc hắn động thủ đối với Đường Thời là có tư tâm —— dựa theo kế hoạch trước đó, Đường Thời chỉ biết kéo chân sau hẳn là ném cho người khác, hoặc là tùy tiện chọn người làm y chết.
Vốn nhiệm vụ của Tần Khê là che dấu cho Tuyết Hoàn, thuận tiện đập chết một trong số những người này, nhưng nếu công kích người khác ngoài Đường Thời ra, có khả năng hắn sẽ bị cuốn lấy, thậm chí bị phản kích, không thể chạy trốn ngay lập tức, cuối cùng cũng sẽ trở thành đá kê chân cho Tuyết Hoàn, cho nên mục tiêu thích hợp nhất chỉ có một —— chính là Đường Thời.
Huống chi, Đường Thời là người mà Chính Khí tông muốn ghết, lúc trước Thiên Hải sơn đã đáp ứng Chính Khí tông, muốn giao Đường Thời cho họ xử trí, nếu hiện giờ Tần Khê giết chết Đường Thời thì...
Tần Khê đã có thể đoán được kết cục sau đó, mặc kệ vì nguyên do gì, Thiên Hải sơn và Chính Khí tông nhất định sẽ có xung đột, mà hắn...
Chỉ tiếc, hiện giờ Đường Thời rất vướng bận.
Trình độ vướng bận của người này đã khiến Tần Khê nổi lên sát tâm đến đỉnh, nhưng hiện giờ hắn không có thì giờ giết Đường Thời, càng không biết rốt cuộc là Đường Thời có điểm gì —— chẳng qua là Luyện Khí tầng bảy, làm sao có thể ngắn trở một kiếm đột ngột không theo lẽ thường của hắn?
Mang theo nghi vấn như vậy, Tần Khê rút kiếm.
Bên kia Tuyết Hoàn đã bắt đầu động tác, cái nhẫn kia bắn ra từ trong tay nàng, đánh lên mặt đất, ngay sau đó ánh sáng màu xanh lam ngập trời xuất hiện!
Xanh lam, như biển xanh.
Tại tòa thành đất trong cảnh Tiểu Hoang Ngàn câu vạn hác này, thế nhưng lại xuất hiện ánh xanh như biển rộng, trên đỉnh đầu họ vẫn là bão cát đang tàn sát bừa bãi, hiện tại lại hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác kia.
Vô số ánh xanh biển, như cây cối mọc lên thành bụi, cơ hồ bao phủ mọi người trong rừng rậm màu xanh lam, giương mắt không thấy trời, chỉ có xanh lam, cúi đầu không thấy đất, cũng chỉ màu xanh lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất