Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư
Quyển 4 Chương 14: Giấc mơ của Thời Độ
Nơi này là —
Tiểu Tự Tại Thiên.
Đường Thời nghe Viên Thông nói xong liền làm theo chỉ dẫn của y, chạy tới chỗ một tăng nhân mặc áo bào màu lam đang đứng cạnh quảng trường. Y còn chưa kịp nói gì, tăng nhân kia đã cười nói: "A di đà phật, may mà bần tăng chưa đi, ngươi chính là người cuối cùng rồi đấy."
Đường Thời nói: "Làm phiền sư huynh rồi."
"Pháp danh của sư đệ là gì?" Tăng nhân vừa lấy ra một chuỗi Phật châu vừa hỏi.
Đường Thời thấp thỏm đáp: "Thời Độ."
"Thời Độ?" Tăng nhân kia hơi hoang mang, nói: "Ai đặt pháp danh mà quái gở vậy... Nếu ngươi may mắn được nhận vào làm đệ tử thì tuyệt đối không thể có pháp danh như vậy, phải đặt theo hệ thống tên của Tiểu Tự Tại Thiên."
May quá! Đường Thời không ngờ vậy mà cũng qua cửa được, trong lòng hưng phấn nắm chặt tay, nhưng ngoài mặt lại nguỵ trang cực tốt, trông y như một tiểu hoà thượng vừa lên núi: "Cảm ơn sư huynh đã chỉ bảo."
Tăng nhân kia cũng không nhiều lời, chỉ vẽ một pháp quyết, hình như là để lại dấu ấn trên chuỗi Phật châu kia, rồi nói thêm: "Từ giờ đây sẽ là chứng nhận để ngươi có thể ra vào Tiểu Tự Tại Thiên, cũng là giấy thông hành để lên được ba tầng từ Nhất Trọng Thiên đến Tam Trọng Thiên. Quan trọng hơn, đây là bằng chứng cho thân phận đệ tử Tiểu Tự Tại Thiên của ngươi, tuyệt đối đừng làm mất. Lát nữa nhớ đến Đông Liêu để nhận công việc, đi đi."
Hắn đưa chuỗi Phật châu đã được đánh dấu cho Đường Thời. Đường Thời nhận lấy rồi gật đầu cảm ơn, nhưng y không biết Đông Liêu ở đâu.
Còn chưa kịp tự hỏi, hoà thượng béo Viên Thông đang đứng đợi y ở một bên đã hô lên: "Đi cùng bọn ta nào."
Lời này đúng ý Đường Thời, y vội vàng chào hoà thượng vừa đưa Phật châu cho mình rồi cầm chuỗi hạt đi về phía Viên Thông
Viên Thông thấy y đến gần, cười nói: "Thời Độ, đây là lần đầu ngươi tới Nhất Trọng Thiên, chắc là vẫn còn chưa quen. Vừa nãy ngươi chuyển sách giúp ta, giờ ta dẫn ngươi đến Đông Liêu, đừng nói sư huynh không quan tâm đến ngươi đấy nhé."
"Người xuất gia không nói dối." Viên Cơ đứng bên cạnh dội một gáo nước lạnh, khiến Viên Thông tức trợn cả mắt.
Đường Thời nhịn cười, đáp: "Vậy xin nhờ sư huynh."
Lúc này họ đang đứng trên quảng trường trước Đại Hùng bảo điện, nhìn thẳng về hướng Bắc là Đại Hùng bảo điện, hai bên cạnh là Lục Tổ điện và Khẩn Na La điện. Đối xứng với Đại Hùng bảo điện, cách những bậc thang dài và một con đường lát đá vắt ngang từ ĐSng Tây là Thiên Vương điện ở phía Nam, cùng hai gác chuông ở hai bên.
Dưới sự dẫn đường của Viên Thông, họ đi xuống bậc thang, bước lên con đường lát đá rồi đi về hướng Đông. Viên Thông chỉ cho y một toà điện lớn, nói: "Đó là Bàn Nhược đường, chuyên nghiên cứu các thế võ tay, chưởng pháp và trảo pháp đều từ nơi đó mà ra."
Đường Thời chẳng biết gì về hoàn cảnh trong chùa, nhưng nghe một chút cũng không sao, nên y vẫn ghi nhớ những gì Viên Thông nói.
Họ bước lên bậc thang bên trái Bàn Nhược đường rồi tiến vào hành lang bên sườn, hai bên đường phủ kín những hàng thông cao lớn xanh um, không biết đã sống bao lâu mà đều tốt tươi xanh ngắt. Đi không bao lâu, Đường Thời đã nhìn thấy bên phải có một dãy phòng, Viên Thông nói đó là khu tăng xá* phía Đông, sau này y sẽ ở đây nên phải nhớ rõ địa điểm, không được quên đường.
*Tăng xá: phòng ở của tăng nhân
Đường Thời thầm nghĩ, chờ đến khi y tìm được cách trở lại thân thể của mình thì cần gì phải ở lại tăng xá rách nát này nữa? Nhưng trong lòng thì nghĩ vậy chứ thực ra y rất lo lắng, nên Đường Thời vẫn chăm chú nhìn kỹ, đến khi phát hiện bên cạnh tăng xá còn có một cái giếng thì thấy rất buồn cười.
"Không phải trong Nhất Trọng Thiên toàn là tu sĩ sao, tại sao lại có giếng ở đây vậy?"
Đường Thời hỏi thử.
Viên Thông gãi gãi đầu, cũng thấy hoang mang, bèn quay sang Viên Cơ, "Sư huynh nói đi."
Viên cơ không trả lời, "Sao ngươi không nói?"
Viên Thông đáp: "Phật dạy: Không thể nói, không thể nói. Nên ngươi nói đi."
Khoé miệng Viên cơ giật giật: "Không thể nói."
Đường Thời: "..." Xem ra trước đây y thần thánh hoá Tiểu Tự Tại Thiên quá rồi...
Đường Thời tốt bụng không vạch trần bọn họ mà chỉ im lặng đi tiếp, việc này cứ vậy mà được bỏ qua.
Cứ đi cứ đi, rừng thông đã dần chuyển thành rừng hoè rậm rạp, rồi một lúc sau phía bên phải đột nhiên trống trải hơn, giống như là một lối rẽ, cuối con đường lát đá xanh có một ngôi chùa đứng trang nghiêm. Bước chân của Đường Thời không khỏi chậm lại, y thấy trước ngôi chùa đó có treo một tấm biển.
Thấy Đường Thời có vẻ ngạc nhiên, Viên Thông hơi e dè rụt rụt cổ, nói: "Thời Độ sư đệ, chúng ta nên đi nhanh thì hơn."
Đường Thời thắc mắc: "Viên Thông sư huynh làm sao vậy?"
Viên Cơ đứng một bên tỉnh bơ châm chọc: "Nơi đó là Giới Luật viện, Viên Thông từng bị xử phạt ở đó. Giới Luật viện là nơi trừng phạt các đệ tử phạm giới, chuyên tu luyện các loại cầm nã thủ* và đủ loại trượng pháp*, đệ tử trong viện có trách nhiệm trì giới* và thủ luật*. Trì giới tăng phụ trách việc thu phục đệ tử phạm giới, còn thủ luật tăng phụ trách kết án cho bọn họ theo luật. Nói đến thì..."
*Cầm nã thủ là các thế võ dùng ngón tay, trong đó ngón tay cần phải khum lại, bao gồm các thế chính: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy. Trượng pháp là các môn võ dùng gậy
*Trì giới nôm na là duy trì và bảo vệ các luật lệ, pháp tắc trong nhà Phật. Thủ luật là bảo vệ và tuân thủ, thi hành luật pháp.
Sao không nói tiếp vậy? Đường thời quay đầu lại hỏi, "Viên Cơ sư huynh?"
Viên Thông biết thừa vì sao hắn không nói tiếp, bèn vừa cười khì khì vừa khoác vai Đường Thời bước nhanh về phía trước, "Chỗ này xui lắm, ngươi biết Thị Phi chứ?"
Không hiểu vì sao mà trong lòng Đường Thời hơi xao động, y nói: "Ta biết, sao vậy?"
Viên Cơ vẫn im lặng, còn Viên Thông thì tiếp tục nói: "Thị Phi vốn xuất thân từ Giới Luật viện, nhưng bây giờ chính hắn lại phạm giới, bị nhốt ở Tư Quá nhai dưới Sám Hối đường mấy năm rồi mà vẫn chưa giác ngộ, nghĩ cũng lạ thật."
Đường Thời suýt nữa không nhịn được mà buột miệng thốt ra — không phải Thị Phi là đại đệ tử của Tam Trọng Thiên sao? Phạm giới!?
"Là sát giới sao?" Đường Thời thử hỏi một câu.
Viên Cơ đột nhiên biến sắc, hắn ho khan một tiếng rồi nghiêm mặt chắp tay hướng về phía trước: "Ấn Vô sư huynh."
"Soạt" một tiếng, Viên Thông rụt ngay cánh tay mập mạp về, chắp tay hành lễ nghiêm chỉnh, nói: "Xin chào Ấn Vô sư huynh."
Cái tên này rất quen thuộc với Đường Thời, đó chính là hoà thượng Tiểu Tự Tại Thiên xuất thân từ võ tăng, từng đi cùng y một đoạn thời gian ở Mười tám cảnh Tiểu Hoang. Y không dám giơ tay lên, chỉ cung kính chắp tay đứng ở một bên, lòng thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng để bị lộ.
Cũng may là Ấn Vô chỉ đi ngang qua, hắn lạnh giọng: "Đừng nhiều lời về chuyện của Tam Trọng Thiên."
Ba người Đường Thời im như thóc, không dám nói tiếp nữa mà chỉ liên tục vâng vâng dạ dạ, sau đó nhìn Ấn Vô rời đi.
Chờ Ấn Vô đi xa, Viên Thông mới dám đưa tay áo lên lau mồ hôi trên đầu, "Cái ông Ấn Vô này lúc nào mặt cũng hằm hằm."
"Sao Ấn Vô sư huynh lại nói không được nhiều lời về chuyện của Tam Trọng Thiên vậy?" Đường Thời ra vẻ ngây thơ, tiếp tục tìm hiểu tin tức.
Hai người Viên Thông, Viên Cơ cùng lườm y, "Đã bảo ngươi đừng nói nữa rồi, trên đường làm sao mà nói được, chờ đến lúc về tăng xá rồi chúng ta sẽ nói tiếp cho ngươi."
Đường Thời nghe vậy liền yên tâm, ai cũng có tâm hồn bà tám nha.
Đi qua Giới Luật viện, tiếp tục đi về hướng Bắc, lại đi qua Tàng Kinh các và phòng thiền, cuối cùng họ cũng tới nơi cần tới.
Phương Trượng tự là nơi ở của phương trượng, hai bên trái phải đều có một dãy phòng, Đông Liêu chính là dãy phòng ở bên phải, đó là nơi các chấp sự tăng* xử lý công việc trong chùa. Viên Thông chỉ vào căn phòng thứ nhất ở bên phải, nói: "Ngươi vào trong đó nhận công tác đi, ta sẽ vào phòng bên cạnh để báo cáo kết quả công việc, lát nữa đi ra thì gặp lại ở đây."
*Chấp sự tăng là người chấp hành nhiệm vụ, đảm nhiệm công tác trong chùa
Đường Thời nhìn thoáng qua rồi gật đầu, chờ Viên Thông và Viên Cơ đi trước rồi mới vào phòng.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy một tấm tranh chữ viết một chữ "Thiền" rất lớn, bên trái là một gian phòng trà, bên phải có vài tăng nhân đang ngồi bên bàn dài viết gì đó.
Đường Thời đi tới, mở lời: "Xin hỏi các vị sư huynh, đây là nơi đệ tử mới tới nhận công tác đúng không?"
Tăng nhân ở bên phải cùng ngẩng đầu: "Ngươi là người cuối cùng đúng không? Tên ghi trong sách ngọc là... Thời Độ. Thông tin của ngươi đã được ghi lại vào chuỗi Phật châu trên tay ngươi rồi, đây là công việc của ngươi."
Hắn đưa ra một miếng thẻ ngọc, Đường Thời nhận bằng hai tay, nói cảm ơn rồi đi ra.
Ra khỏi phòng, thấy Viên Thông và Viên Cơ còn chưa ra, Đường Thời bèn dán thẻ ngọc lên trán để kiểm tra thông tin, phát hiện thân phận hiện tại của y là một đệ tử dâng hương thêm đèn, phụ trách thêm nhang khói cho Khẩn Na La điện bên cạnh Đại Hùng bảo điện cùng hai đệ tử khác.
Mỗi ngày thức dậy vào giữa giờ Dần, giữa giờ Dần hai khắc luyện tập buổi sáng trong nửa canh giờ, đầu giờ Mão gõ chuông buổi sáng, đầu giờ Mão hai khắc ăn sáng, sau đó tu hành buổi sáng; đầu giờ Ngọ ba khắc ăn trưa, buổi chiều tiếp tục tu hành; giữa giờ Dậu ăn tối, đầu giờ Hợi đánh trống buổi tối, sau đó có thể nghỉ ngơi.
Đường Thời gần như phải căng mặt quy đổi một hồi, mới ra được bảng giờ giấc như sau.
Bốn giờ sáng: rời giường,
Buốn giờ mười lăm: luyện tập buổi sáng,
Năm giờ: gõ chuông đánh trống,
Năm giờ mười lăm: ăn sáng,
Tu luyện ca sáng,
Mười một giờ rưỡi: ăn trưa,
Tu luyện ca chiều,
Sáu giờ tối: ăn tối,
Chín giờ tối: đánh trống gõ chuông,
Sau đó có thể ngủ.
Tuy rằng tu sĩ không cần ngủ, nhưng mà... má nó chứ thời gian làm việc nghỉ ngơi đáng sợ quá đi mất!
Tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể không ăn không ngủ như tu sĩ đẳng cấp cao, lịch làm việc và nghỉ ngơi này có thể nói là khắc nghiệt.
Đường Thời còn chưa kịp phản ứng, Viên Thông và Viên Cơ đã ra tới rồi.
Y vội vàng điều chỉnh lại biểu tình trên mặt rồi mới nhìn về phía hai người họ.
"Việc của ngươi làm xong chưa?" Viên Thông cười hì hì hỏi hắn.
Đường Thời nói: "Đều ổn cả."
"Vậy đi về luôn nào."
Viên Thông liền tha lôi Đường Thời đi.
Bọn họ đi theo đường cũ trở về tăng xá, Đường Thời tìm trong thẻ ngọc thấy địa chỉ phòng của mình, là gian thứ ba của dãy phòng chữ Hoang ở phía Đông. Phòng rất nhỏ, nhưng vẫn là phòng riêng, có thể nói đãi ngộ không tệ.
Theo lời Viên Thông thì khu phía Đông phân chia phòng theo bốn chữ "Vũ trụ hồng hoang", còn khu phía Tây chia thành "Thiên địa huyền hoàng", Đường Thời được phân đến dãy chữ Hoang.
Hoà thượng ở phòng bên trái y tên là Định Tuệ, ở phòng bên phải là Định Năng, đều là chú tiểu mới tới, tuổi không lớn, tu vi cũng không lợi hại, vì Đường Thời ở gian phòng chính giữa nên chỉ một lát sau họ đều tụ tập lại trong phòng y để trò chuyện.
Đường Thời hơi ngao ngán nhìn bọn họ, nhưng cũng không thể đuổi hai nhóc con này đi, nên chỉ đành ngồi xuống nói chuyện cùng.
Viên Thông và Viên Cơ về phòng một lúc xong cũng quay lại. Viên Thông chen vào giữa bọn họ, vừa cười ha hả vừa thò mặt lại gần, hỏi: "Các ngươi mới tới Nhất Trọng Thiên, thấy ổn cả chứ? Ta cũng được chọn từ chùa miếu bên dưới lên đây, lúc ấy còn hưng phấn tới mức mất ngủ cả một ngày đó."
Viên Cơ khinh bỉ: "Quê mùa."
Viên Thông bực tức, nhưng nhìn đến khuôn mặt nhơn nhơn của Viên Cơ lại không dám làm gì, chỉ hừ một tiếng: "Ngươi có dám nói năm đó mình không kích động không..."
Viên Cơ không thèm để ý đến hắn, vẫn ngồi một bên lẩm nhẩm kinh văn.
Viên Thông quay lại tiếp tục bà tám: "Các ngươi muốn biết gì thì cứ hỏi ta, ta chính là người biết nhiều chuyện nhất trong cả cái Nhất Trọng Thiên này, về sau có việc gì thì cứ tới tìm ta."
Hai tên nhóc Định Tuệ, Định Năng vội vã gật đầu, "Khi chúng ta tới có nghe nói đến giảng đạo gì đó, là gì vậy?"
"Giảng đạo ấy à... Còn không phải là mấy việc đó sao..." Viên Thông gãi gãi cằm, có vẻ như đang không biết mô tả như thế nào, cuối cùng hắn nói, "Chính là chỉ việc mấy đại hoà thượng tới giảng đạo, giải thích kinh văn cho mọi người. Còn có một loại khác là "biện đạo", hay còn gọi là "biện pháp", tức là mấy hoà thượng tụ lại một chỗ cãi nhau, mà cãi theo cái kiểu rất nhã nhặn lịch sự ấy, cãi một hồi là cãi ra ý nghĩa của kinh văn. Nhưng mà hầu hết mọi lần đều không biết ai đúng ai sai, ta đi nghe nhiều lần như vậy mà cũng không nghe ra là ai nói đúng."
Viên Cơ tiếp tục bổ đao: "Chỉ cần là Thị Phi giảng đạo thì ngươi đều nói đúng, còn cứ khi nào Ấn Pháp giảng đạo là ngươi lại bảo sai. Người xuất gia không nói dối, ngươi làm người xuất gia mà chẳng giống gì cả."
Đường Thời thấy Viên Thông sắp lao vào Viên Cơ rồi, cũng hơi sợ, bèn đứng ra hoà giải, "Sau này chúng ta có thể nghe giảng đạo không?"
"Có thể chứ, nói cho ngươi cái này — thực ra cái hay nhất của việc nghe giảng đạo là... chính là khi các Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo tới vây xem. Những Yêu tu đó đáng yêu lắm, cứ mỗi lần có Thị Phi ở đó là mấy Yêu tu nữ lại –" Viên Thông híp mắt chu môi, vẻ mặt rất thô bỉ, sắp sửa nói ra gì đó.
Đột nhiên, Viên Cơ vỗ một cái bốp lên quả đầu trụi lủi của hắn, nói: "Sắc tức là không*."
"Không cũng là sắc* cơ mà!" Viên Thông phát cáu, tức tối nói, "Ngươi có dám nói mình không bị mấy Yêu tu nữ dụ dỗ không? Chúng ta chỉ là tiểu hoà thượng vừa nhập môn, tất nhiên là tâm tính phải không kiên định rồi, có ai không phạm phải lỗi này cơ chứ? Đâu phải ai cũng là Thị Phi, mà đến cả Thị Phi cũng không biết bị cái gì đó dụ dỗ nên phá giới còn gì. Đến giờ còn chưa đi ra kia kìa –"
*Nguyên văn là "Sắc tức thị không, không tức thị sắc", ý chỉ bản chất thật của vạn vật là vô hình vô tướng, không thứ gì có bản chất cố định vĩnh viễn (chi tiết). Từ "sắc" trong câu này thực chất là một khái niệm trong đạo Phật dùng để chỉ vật chất, có hình tướng, những gì mà chúng ta có thể cảm nhận được, nhưng thường bị (cố tình?) hiểu sai thành sắc đẹp, dẫn đến việc câu "sắc tức thị không" hay được dùng để khuyên người ta đừng háo sắc.
"..." Đường Thời ngơ ngẩn, "Thị Phi... sư huynh, không phải là phạm vào sát giới sao?"
"Chỉ phạm sát giới thì cần gì phải sám hối nhiều năm như vậy?" Viên Thôi bĩu môi, thấy Viên Cơ không phản bác liền đắc ý, "Tiểu Tự Tại Thiên chúng ta vốn có Phá Giới đao, có đôi khi không thể không mở sát giới, nên trong một số tình huống nhất định thì việc phá sát giới chẳng là cái gì cả. Chúng ta cũng không rõ rốt cuộc Thị Phi phạm giới nào... nhưng trong tất cả các lời đồn, được nhắc đến nhiều nhất vẫn là một chữ "sắc", chính là "dâm giới" đó."
"Hửm, sao cứ nói một hồi là lại nói đến Thị Phi vậy? Lạ thật..." Viên Thông rất là hoang mang.
Viên Cơ trầm mặc một lát rồi nói: "Chắc là vì thời hạn sám hối sắp hết rồi, lần giảng đạo tiếp theo sẽ diễn ra vào nửa tháng sau, các sư huynh ở Nhị Trọng Thiên đều nói là có lẽ Thị Phi sẽ thông suốt."
"Thảo nào... Chắc là mọi người đều đang đoán xem Thị Phi có xuất hiện hay không nhỉ?" Viên Thông thở dài, "Có ra được hay không thì cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu? Nếu hắn ra được thì chắc
Tiểu Tự Tại Thiên.
Đường Thời nghe Viên Thông nói xong liền làm theo chỉ dẫn của y, chạy tới chỗ một tăng nhân mặc áo bào màu lam đang đứng cạnh quảng trường. Y còn chưa kịp nói gì, tăng nhân kia đã cười nói: "A di đà phật, may mà bần tăng chưa đi, ngươi chính là người cuối cùng rồi đấy."
Đường Thời nói: "Làm phiền sư huynh rồi."
"Pháp danh của sư đệ là gì?" Tăng nhân vừa lấy ra một chuỗi Phật châu vừa hỏi.
Đường Thời thấp thỏm đáp: "Thời Độ."
"Thời Độ?" Tăng nhân kia hơi hoang mang, nói: "Ai đặt pháp danh mà quái gở vậy... Nếu ngươi may mắn được nhận vào làm đệ tử thì tuyệt đối không thể có pháp danh như vậy, phải đặt theo hệ thống tên của Tiểu Tự Tại Thiên."
May quá! Đường Thời không ngờ vậy mà cũng qua cửa được, trong lòng hưng phấn nắm chặt tay, nhưng ngoài mặt lại nguỵ trang cực tốt, trông y như một tiểu hoà thượng vừa lên núi: "Cảm ơn sư huynh đã chỉ bảo."
Tăng nhân kia cũng không nhiều lời, chỉ vẽ một pháp quyết, hình như là để lại dấu ấn trên chuỗi Phật châu kia, rồi nói thêm: "Từ giờ đây sẽ là chứng nhận để ngươi có thể ra vào Tiểu Tự Tại Thiên, cũng là giấy thông hành để lên được ba tầng từ Nhất Trọng Thiên đến Tam Trọng Thiên. Quan trọng hơn, đây là bằng chứng cho thân phận đệ tử Tiểu Tự Tại Thiên của ngươi, tuyệt đối đừng làm mất. Lát nữa nhớ đến Đông Liêu để nhận công việc, đi đi."
Hắn đưa chuỗi Phật châu đã được đánh dấu cho Đường Thời. Đường Thời nhận lấy rồi gật đầu cảm ơn, nhưng y không biết Đông Liêu ở đâu.
Còn chưa kịp tự hỏi, hoà thượng béo Viên Thông đang đứng đợi y ở một bên đã hô lên: "Đi cùng bọn ta nào."
Lời này đúng ý Đường Thời, y vội vàng chào hoà thượng vừa đưa Phật châu cho mình rồi cầm chuỗi hạt đi về phía Viên Thông
Viên Thông thấy y đến gần, cười nói: "Thời Độ, đây là lần đầu ngươi tới Nhất Trọng Thiên, chắc là vẫn còn chưa quen. Vừa nãy ngươi chuyển sách giúp ta, giờ ta dẫn ngươi đến Đông Liêu, đừng nói sư huynh không quan tâm đến ngươi đấy nhé."
"Người xuất gia không nói dối." Viên Cơ đứng bên cạnh dội một gáo nước lạnh, khiến Viên Thông tức trợn cả mắt.
Đường Thời nhịn cười, đáp: "Vậy xin nhờ sư huynh."
Lúc này họ đang đứng trên quảng trường trước Đại Hùng bảo điện, nhìn thẳng về hướng Bắc là Đại Hùng bảo điện, hai bên cạnh là Lục Tổ điện và Khẩn Na La điện. Đối xứng với Đại Hùng bảo điện, cách những bậc thang dài và một con đường lát đá vắt ngang từ ĐSng Tây là Thiên Vương điện ở phía Nam, cùng hai gác chuông ở hai bên.
Dưới sự dẫn đường của Viên Thông, họ đi xuống bậc thang, bước lên con đường lát đá rồi đi về hướng Đông. Viên Thông chỉ cho y một toà điện lớn, nói: "Đó là Bàn Nhược đường, chuyên nghiên cứu các thế võ tay, chưởng pháp và trảo pháp đều từ nơi đó mà ra."
Đường Thời chẳng biết gì về hoàn cảnh trong chùa, nhưng nghe một chút cũng không sao, nên y vẫn ghi nhớ những gì Viên Thông nói.
Họ bước lên bậc thang bên trái Bàn Nhược đường rồi tiến vào hành lang bên sườn, hai bên đường phủ kín những hàng thông cao lớn xanh um, không biết đã sống bao lâu mà đều tốt tươi xanh ngắt. Đi không bao lâu, Đường Thời đã nhìn thấy bên phải có một dãy phòng, Viên Thông nói đó là khu tăng xá* phía Đông, sau này y sẽ ở đây nên phải nhớ rõ địa điểm, không được quên đường.
*Tăng xá: phòng ở của tăng nhân
Đường Thời thầm nghĩ, chờ đến khi y tìm được cách trở lại thân thể của mình thì cần gì phải ở lại tăng xá rách nát này nữa? Nhưng trong lòng thì nghĩ vậy chứ thực ra y rất lo lắng, nên Đường Thời vẫn chăm chú nhìn kỹ, đến khi phát hiện bên cạnh tăng xá còn có một cái giếng thì thấy rất buồn cười.
"Không phải trong Nhất Trọng Thiên toàn là tu sĩ sao, tại sao lại có giếng ở đây vậy?"
Đường Thời hỏi thử.
Viên Thông gãi gãi đầu, cũng thấy hoang mang, bèn quay sang Viên Cơ, "Sư huynh nói đi."
Viên cơ không trả lời, "Sao ngươi không nói?"
Viên Thông đáp: "Phật dạy: Không thể nói, không thể nói. Nên ngươi nói đi."
Khoé miệng Viên cơ giật giật: "Không thể nói."
Đường Thời: "..." Xem ra trước đây y thần thánh hoá Tiểu Tự Tại Thiên quá rồi...
Đường Thời tốt bụng không vạch trần bọn họ mà chỉ im lặng đi tiếp, việc này cứ vậy mà được bỏ qua.
Cứ đi cứ đi, rừng thông đã dần chuyển thành rừng hoè rậm rạp, rồi một lúc sau phía bên phải đột nhiên trống trải hơn, giống như là một lối rẽ, cuối con đường lát đá xanh có một ngôi chùa đứng trang nghiêm. Bước chân của Đường Thời không khỏi chậm lại, y thấy trước ngôi chùa đó có treo một tấm biển.
Thấy Đường Thời có vẻ ngạc nhiên, Viên Thông hơi e dè rụt rụt cổ, nói: "Thời Độ sư đệ, chúng ta nên đi nhanh thì hơn."
Đường Thời thắc mắc: "Viên Thông sư huynh làm sao vậy?"
Viên Cơ đứng một bên tỉnh bơ châm chọc: "Nơi đó là Giới Luật viện, Viên Thông từng bị xử phạt ở đó. Giới Luật viện là nơi trừng phạt các đệ tử phạm giới, chuyên tu luyện các loại cầm nã thủ* và đủ loại trượng pháp*, đệ tử trong viện có trách nhiệm trì giới* và thủ luật*. Trì giới tăng phụ trách việc thu phục đệ tử phạm giới, còn thủ luật tăng phụ trách kết án cho bọn họ theo luật. Nói đến thì..."
*Cầm nã thủ là các thế võ dùng ngón tay, trong đó ngón tay cần phải khum lại, bao gồm các thế chính: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy. Trượng pháp là các môn võ dùng gậy
*Trì giới nôm na là duy trì và bảo vệ các luật lệ, pháp tắc trong nhà Phật. Thủ luật là bảo vệ và tuân thủ, thi hành luật pháp.
Sao không nói tiếp vậy? Đường thời quay đầu lại hỏi, "Viên Cơ sư huynh?"
Viên Thông biết thừa vì sao hắn không nói tiếp, bèn vừa cười khì khì vừa khoác vai Đường Thời bước nhanh về phía trước, "Chỗ này xui lắm, ngươi biết Thị Phi chứ?"
Không hiểu vì sao mà trong lòng Đường Thời hơi xao động, y nói: "Ta biết, sao vậy?"
Viên Cơ vẫn im lặng, còn Viên Thông thì tiếp tục nói: "Thị Phi vốn xuất thân từ Giới Luật viện, nhưng bây giờ chính hắn lại phạm giới, bị nhốt ở Tư Quá nhai dưới Sám Hối đường mấy năm rồi mà vẫn chưa giác ngộ, nghĩ cũng lạ thật."
Đường Thời suýt nữa không nhịn được mà buột miệng thốt ra — không phải Thị Phi là đại đệ tử của Tam Trọng Thiên sao? Phạm giới!?
"Là sát giới sao?" Đường Thời thử hỏi một câu.
Viên Cơ đột nhiên biến sắc, hắn ho khan một tiếng rồi nghiêm mặt chắp tay hướng về phía trước: "Ấn Vô sư huynh."
"Soạt" một tiếng, Viên Thông rụt ngay cánh tay mập mạp về, chắp tay hành lễ nghiêm chỉnh, nói: "Xin chào Ấn Vô sư huynh."
Cái tên này rất quen thuộc với Đường Thời, đó chính là hoà thượng Tiểu Tự Tại Thiên xuất thân từ võ tăng, từng đi cùng y một đoạn thời gian ở Mười tám cảnh Tiểu Hoang. Y không dám giơ tay lên, chỉ cung kính chắp tay đứng ở một bên, lòng thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng để bị lộ.
Cũng may là Ấn Vô chỉ đi ngang qua, hắn lạnh giọng: "Đừng nhiều lời về chuyện của Tam Trọng Thiên."
Ba người Đường Thời im như thóc, không dám nói tiếp nữa mà chỉ liên tục vâng vâng dạ dạ, sau đó nhìn Ấn Vô rời đi.
Chờ Ấn Vô đi xa, Viên Thông mới dám đưa tay áo lên lau mồ hôi trên đầu, "Cái ông Ấn Vô này lúc nào mặt cũng hằm hằm."
"Sao Ấn Vô sư huynh lại nói không được nhiều lời về chuyện của Tam Trọng Thiên vậy?" Đường Thời ra vẻ ngây thơ, tiếp tục tìm hiểu tin tức.
Hai người Viên Thông, Viên Cơ cùng lườm y, "Đã bảo ngươi đừng nói nữa rồi, trên đường làm sao mà nói được, chờ đến lúc về tăng xá rồi chúng ta sẽ nói tiếp cho ngươi."
Đường Thời nghe vậy liền yên tâm, ai cũng có tâm hồn bà tám nha.
Đi qua Giới Luật viện, tiếp tục đi về hướng Bắc, lại đi qua Tàng Kinh các và phòng thiền, cuối cùng họ cũng tới nơi cần tới.
Phương Trượng tự là nơi ở của phương trượng, hai bên trái phải đều có một dãy phòng, Đông Liêu chính là dãy phòng ở bên phải, đó là nơi các chấp sự tăng* xử lý công việc trong chùa. Viên Thông chỉ vào căn phòng thứ nhất ở bên phải, nói: "Ngươi vào trong đó nhận công tác đi, ta sẽ vào phòng bên cạnh để báo cáo kết quả công việc, lát nữa đi ra thì gặp lại ở đây."
*Chấp sự tăng là người chấp hành nhiệm vụ, đảm nhiệm công tác trong chùa
Đường Thời nhìn thoáng qua rồi gật đầu, chờ Viên Thông và Viên Cơ đi trước rồi mới vào phòng.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy một tấm tranh chữ viết một chữ "Thiền" rất lớn, bên trái là một gian phòng trà, bên phải có vài tăng nhân đang ngồi bên bàn dài viết gì đó.
Đường Thời đi tới, mở lời: "Xin hỏi các vị sư huynh, đây là nơi đệ tử mới tới nhận công tác đúng không?"
Tăng nhân ở bên phải cùng ngẩng đầu: "Ngươi là người cuối cùng đúng không? Tên ghi trong sách ngọc là... Thời Độ. Thông tin của ngươi đã được ghi lại vào chuỗi Phật châu trên tay ngươi rồi, đây là công việc của ngươi."
Hắn đưa ra một miếng thẻ ngọc, Đường Thời nhận bằng hai tay, nói cảm ơn rồi đi ra.
Ra khỏi phòng, thấy Viên Thông và Viên Cơ còn chưa ra, Đường Thời bèn dán thẻ ngọc lên trán để kiểm tra thông tin, phát hiện thân phận hiện tại của y là một đệ tử dâng hương thêm đèn, phụ trách thêm nhang khói cho Khẩn Na La điện bên cạnh Đại Hùng bảo điện cùng hai đệ tử khác.
Mỗi ngày thức dậy vào giữa giờ Dần, giữa giờ Dần hai khắc luyện tập buổi sáng trong nửa canh giờ, đầu giờ Mão gõ chuông buổi sáng, đầu giờ Mão hai khắc ăn sáng, sau đó tu hành buổi sáng; đầu giờ Ngọ ba khắc ăn trưa, buổi chiều tiếp tục tu hành; giữa giờ Dậu ăn tối, đầu giờ Hợi đánh trống buổi tối, sau đó có thể nghỉ ngơi.
Đường Thời gần như phải căng mặt quy đổi một hồi, mới ra được bảng giờ giấc như sau.
Bốn giờ sáng: rời giường,
Buốn giờ mười lăm: luyện tập buổi sáng,
Năm giờ: gõ chuông đánh trống,
Năm giờ mười lăm: ăn sáng,
Tu luyện ca sáng,
Mười một giờ rưỡi: ăn trưa,
Tu luyện ca chiều,
Sáu giờ tối: ăn tối,
Chín giờ tối: đánh trống gõ chuông,
Sau đó có thể ngủ.
Tuy rằng tu sĩ không cần ngủ, nhưng mà... má nó chứ thời gian làm việc nghỉ ngơi đáng sợ quá đi mất!
Tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể không ăn không ngủ như tu sĩ đẳng cấp cao, lịch làm việc và nghỉ ngơi này có thể nói là khắc nghiệt.
Đường Thời còn chưa kịp phản ứng, Viên Thông và Viên Cơ đã ra tới rồi.
Y vội vàng điều chỉnh lại biểu tình trên mặt rồi mới nhìn về phía hai người họ.
"Việc của ngươi làm xong chưa?" Viên Thông cười hì hì hỏi hắn.
Đường Thời nói: "Đều ổn cả."
"Vậy đi về luôn nào."
Viên Thông liền tha lôi Đường Thời đi.
Bọn họ đi theo đường cũ trở về tăng xá, Đường Thời tìm trong thẻ ngọc thấy địa chỉ phòng của mình, là gian thứ ba của dãy phòng chữ Hoang ở phía Đông. Phòng rất nhỏ, nhưng vẫn là phòng riêng, có thể nói đãi ngộ không tệ.
Theo lời Viên Thông thì khu phía Đông phân chia phòng theo bốn chữ "Vũ trụ hồng hoang", còn khu phía Tây chia thành "Thiên địa huyền hoàng", Đường Thời được phân đến dãy chữ Hoang.
Hoà thượng ở phòng bên trái y tên là Định Tuệ, ở phòng bên phải là Định Năng, đều là chú tiểu mới tới, tuổi không lớn, tu vi cũng không lợi hại, vì Đường Thời ở gian phòng chính giữa nên chỉ một lát sau họ đều tụ tập lại trong phòng y để trò chuyện.
Đường Thời hơi ngao ngán nhìn bọn họ, nhưng cũng không thể đuổi hai nhóc con này đi, nên chỉ đành ngồi xuống nói chuyện cùng.
Viên Thông và Viên Cơ về phòng một lúc xong cũng quay lại. Viên Thông chen vào giữa bọn họ, vừa cười ha hả vừa thò mặt lại gần, hỏi: "Các ngươi mới tới Nhất Trọng Thiên, thấy ổn cả chứ? Ta cũng được chọn từ chùa miếu bên dưới lên đây, lúc ấy còn hưng phấn tới mức mất ngủ cả một ngày đó."
Viên Cơ khinh bỉ: "Quê mùa."
Viên Thông bực tức, nhưng nhìn đến khuôn mặt nhơn nhơn của Viên Cơ lại không dám làm gì, chỉ hừ một tiếng: "Ngươi có dám nói năm đó mình không kích động không..."
Viên Cơ không thèm để ý đến hắn, vẫn ngồi một bên lẩm nhẩm kinh văn.
Viên Thông quay lại tiếp tục bà tám: "Các ngươi muốn biết gì thì cứ hỏi ta, ta chính là người biết nhiều chuyện nhất trong cả cái Nhất Trọng Thiên này, về sau có việc gì thì cứ tới tìm ta."
Hai tên nhóc Định Tuệ, Định Năng vội vã gật đầu, "Khi chúng ta tới có nghe nói đến giảng đạo gì đó, là gì vậy?"
"Giảng đạo ấy à... Còn không phải là mấy việc đó sao..." Viên Thông gãi gãi cằm, có vẻ như đang không biết mô tả như thế nào, cuối cùng hắn nói, "Chính là chỉ việc mấy đại hoà thượng tới giảng đạo, giải thích kinh văn cho mọi người. Còn có một loại khác là "biện đạo", hay còn gọi là "biện pháp", tức là mấy hoà thượng tụ lại một chỗ cãi nhau, mà cãi theo cái kiểu rất nhã nhặn lịch sự ấy, cãi một hồi là cãi ra ý nghĩa của kinh văn. Nhưng mà hầu hết mọi lần đều không biết ai đúng ai sai, ta đi nghe nhiều lần như vậy mà cũng không nghe ra là ai nói đúng."
Viên Cơ tiếp tục bổ đao: "Chỉ cần là Thị Phi giảng đạo thì ngươi đều nói đúng, còn cứ khi nào Ấn Pháp giảng đạo là ngươi lại bảo sai. Người xuất gia không nói dối, ngươi làm người xuất gia mà chẳng giống gì cả."
Đường Thời thấy Viên Thông sắp lao vào Viên Cơ rồi, cũng hơi sợ, bèn đứng ra hoà giải, "Sau này chúng ta có thể nghe giảng đạo không?"
"Có thể chứ, nói cho ngươi cái này — thực ra cái hay nhất của việc nghe giảng đạo là... chính là khi các Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo tới vây xem. Những Yêu tu đó đáng yêu lắm, cứ mỗi lần có Thị Phi ở đó là mấy Yêu tu nữ lại –" Viên Thông híp mắt chu môi, vẻ mặt rất thô bỉ, sắp sửa nói ra gì đó.
Đột nhiên, Viên Cơ vỗ một cái bốp lên quả đầu trụi lủi của hắn, nói: "Sắc tức là không*."
"Không cũng là sắc* cơ mà!" Viên Thông phát cáu, tức tối nói, "Ngươi có dám nói mình không bị mấy Yêu tu nữ dụ dỗ không? Chúng ta chỉ là tiểu hoà thượng vừa nhập môn, tất nhiên là tâm tính phải không kiên định rồi, có ai không phạm phải lỗi này cơ chứ? Đâu phải ai cũng là Thị Phi, mà đến cả Thị Phi cũng không biết bị cái gì đó dụ dỗ nên phá giới còn gì. Đến giờ còn chưa đi ra kia kìa –"
*Nguyên văn là "Sắc tức thị không, không tức thị sắc", ý chỉ bản chất thật của vạn vật là vô hình vô tướng, không thứ gì có bản chất cố định vĩnh viễn (chi tiết). Từ "sắc" trong câu này thực chất là một khái niệm trong đạo Phật dùng để chỉ vật chất, có hình tướng, những gì mà chúng ta có thể cảm nhận được, nhưng thường bị (cố tình?) hiểu sai thành sắc đẹp, dẫn đến việc câu "sắc tức thị không" hay được dùng để khuyên người ta đừng háo sắc.
"..." Đường Thời ngơ ngẩn, "Thị Phi... sư huynh, không phải là phạm vào sát giới sao?"
"Chỉ phạm sát giới thì cần gì phải sám hối nhiều năm như vậy?" Viên Thôi bĩu môi, thấy Viên Cơ không phản bác liền đắc ý, "Tiểu Tự Tại Thiên chúng ta vốn có Phá Giới đao, có đôi khi không thể không mở sát giới, nên trong một số tình huống nhất định thì việc phá sát giới chẳng là cái gì cả. Chúng ta cũng không rõ rốt cuộc Thị Phi phạm giới nào... nhưng trong tất cả các lời đồn, được nhắc đến nhiều nhất vẫn là một chữ "sắc", chính là "dâm giới" đó."
"Hửm, sao cứ nói một hồi là lại nói đến Thị Phi vậy? Lạ thật..." Viên Thông rất là hoang mang.
Viên Cơ trầm mặc một lát rồi nói: "Chắc là vì thời hạn sám hối sắp hết rồi, lần giảng đạo tiếp theo sẽ diễn ra vào nửa tháng sau, các sư huynh ở Nhị Trọng Thiên đều nói là có lẽ Thị Phi sẽ thông suốt."
"Thảo nào... Chắc là mọi người đều đang đoán xem Thị Phi có xuất hiện hay không nhỉ?" Viên Thông thở dài, "Có ra được hay không thì cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu? Nếu hắn ra được thì chắc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất