Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Quyển 6 Chương 12: Muôn vàn hoá thân

Trước
Đường Thời là có ý gì? Công khai khiêu khích người chủ trì hội Tứ Phương Đài - tu sĩ đại năng của Tổng Các đến từ Đất Hoang?

Mặc dù cách dùng từ của Đường Thời không quá khác người, nhưng thật ra ý tứ đã rất rõ ràng. Bộ dáng của Thiên Toán trưởng lão căn bản là đang muốn nhằm vào Ứng Vũ, người bình thường cũng sẽ không to gan giống Đường Thời.

Có điều nếu theo lời của Thiên Toán trưởng lão thì Ứng Vũ sẽ lập tức bị liệt vào hàng yêu ma quỷ quái nào đó, nói không chừng chút nữa sẽ bị tha tới Đất Hoang để nghiên cứu, dầu gì con nhóc này cũng là người của Tẩy Mặc các, nếu bảo lôi đi liền lôi đi gì mặt mũi của Tẩy Mặc các vứt ở đâu? Làm gì có đạo lý như vậy.

Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng Đường Thời nguy to rồi, thế nhưng trái lại Thiên Toán trưởng lão lại không lên tiếng.

Thiên Toán trưởng lão hiểu rõ tầm quan trọng của Tứ Phương Đài, nếu ông đã hiểu thì sẽ không tự mình đi tìm đường chết. Tứ Phương Đài có quy củ của Tứ Phương Đài, cho dù là Thiên Toán thì ông cũng chẳng dám phá vỡ, tu sĩ của Đất Hoang cũng như thế mà thôi.

Cho nên bây giờ Đường Thời nói những lời kia, tất nhiên Thiên Toán rất không thích, nhưng ông không tìm được lời nào để phản bác Đường Thời.

Lời y thốt ra có vẻ nghe như phản đạo, thậm chí nhận thức cũng khác với người thường, nhưng thật ra hội Tứ Phương Đài chính là như vậy. Ngay từ đầu hết thảy mọi người đều bình đẳng, về sau mới từ từ mà thay đổi.

Thiên Toán nghẹn một hơi, cuối cùng vẫn nói: "Hội Tứ Phương Đài đi đầu là Tứ phương bình đẳng, sau đó mới đến sự bình đẳng giữa bốn tu Tiên, Phật, Yêu, Ma, tuy rằng vị tiểu sư muội này không thuộc một đạo nào trong bốn đạo nhưng cũng thuộc về Nam Sơn, cho nên nàng chẳng sai gì cả. Bần đạo chỉ muốn hỏi chút mà thôi, "Toà thủ" Nam Sơn đừng lo lắng quá."

Quả nhiên là gừng càng già càng cay, hai ba câu đã phủi sạch ý tứ câu nói kia, ngược lại còn hơi có ý châm chọc Đường Thời nghĩ nhiều. Chẳng qua bây giờ Đường Thời chẳng muốn so đo với lão già này, y vô cùng phong độ ôm quyền, lại nói: "Đa tạ Thiên Toán trưởng lão giải đáp nghi vấn."

Thiên Toán gật đầu, nâng tay túm Ứng Vũ ném về phía Nam Sơn, bảo: "Cho nàng uống thuốc đi."

Ứng Vũ cắn răng: "Mi mới có bệnh đó."

Mọi người cũng mặc kệ tiếng kêu rên của tiểu sư muội, trực tiếp thực thi đến cùng mệnh lệnh của "Toà thủ" mà đè Ứng Vũ xuống cho nó ăn đủ loại đan dược, Ứng Vũ rên la một trận, cũng chẳng biết vì sao lại khóc lên.

Bạch Ngọc đè đầu nó, hỏi nó: "Muội khóc gì hả?"

Ứng Vũ sụt sịt mũi nói: "Nước suối bốc lên thôi, ai mà thèm khóc."

"..." Mọi người cũng cạn lời.

Đỗ Sương Thiên bảo: "Cho nó uống thuốc đi."

...

Nam Sơn còn đang bận việc, Đường Thời lại đứng ở giữa nhìn về phía Doãn Xuy Tuyết của Đông Sơn đang bước tới.

Hai người đã giao thủ mấy lần trong đủ mọi tình huống, chẳng qua đều là bất phân thắng bại, trong Mộ Kiếm ngày đó nhìn qua giống như Đường Thời thắng, nhưng về sau vẫn bị Doãn Xuy Tuyết tính kế, không có kết quả gì.

Bây giờ phải đánh nhau, nhưng đã có cuộc đánh cược ban nãy, cả Doãn Xuy Tuyết và Đường Thời đều biết đây sẽ là cuộc chiến mà chẳng ai phải chết.

Mà như vậy cũng tốt.

Nhưng trước khi bắt đầu tỉ thí, Doãn Xuy Tuyết vẫn đè kiếm nói: "Sống chết thì phải xem ý trời."

Đường Thời cũng cười, đồng thời duỗi bàn tay ra, Trảm Lâu Lan đã xuất hiện trong tay y.

"Sống chết đúng là phải xem ý trời, nhưng kết cục ta thích nhất vẫn luôn là —— ngươi chết, ta sống."

Doãn Xuy Tuyết chỉ bảo y nói khoác mà không biết ngượng, cũng đã trực tiếp rút kiếm.

Vào ngay lúc này hai kiếm đã chạm nhau.

Kiếm của Doãn Xuy Tuyết chính là Xuy Tuyết kiếm, vừa có kiếm ý của Xuy Tuyết, cũng có kiếm pháp của Xuy Tuyết.

"Tiểu Tuyết."

Xuy Tuyết kiếm, Tiểu Tuyết kiếm và Đại Tuyết kiếm đều có nét tinh tế riêng, Tiểu Tuyết kiếm trọng thế, Đại Tuyết kiếm lại trọng ý, Tiểu Tuyết kiếm tinh xảo, Đại Tuyết kiếm thì thô kệch.

Ngay khi Doãn Xuy Tuyết vừa xuất Tiểu Tuyết kiếm ra, trong phạm vi một trượng xung quanh rơi những hạt tuyết nhỏ li ti, bông tuyết kia tung bay như hạt muối, chốc lát lại tựa như như tơ liễu[1].

[1]: Tơ liễu: Cành liễu rủ xuống như những sợi tơ

lơ thơ tơ liễu buông mành.

Trong làn gió mát nhẹ nhàng bay lượn, kiếm của Doãn Xuy Tuyết cũng chậm rãi xuất hiện, nhìn thì chậm nhưng thật ra tức khắc đã đến trước mắt Đường Thời, mũi kiếm bén nhọn cơ hồ muốn đâm thủng con ngươi của y.

Thậm chí bóng kiếm còn phóng to ở trong mắt y, Đường Thời hơi nghiêng người, cũng lật kiếm trong tay, một kiếm chặn trúng mũi kiếm của Doãn Xuy Tuyết, rồi sau đó mũi kiếm của y cũng trượt theo thân kiếm của Doãn Xuy Tuyết.

Hai thanh kiếm vốn chẳng cùng một cấp bậc, Đường Thời cũng hiểu rõ, ngay từ đầu Doãn Xuy Tuyết đã chiếm được "Đạo cụ lợi thế", song bây giờ Doãn Xuy Tuyết và Đường Thời đều là Kim Đan hậu kỳ, không thể nói ai lợi hại hơn ai, bản thân Đường Thời sử dụng kiếm Trảm Lâu Lan cũng đã cao hơn cấp bậc tu vi của y rồi, hai người đều chỉ có thể phát huy hiệu quả thanh kiếm trên tay đến Kim Đan hậu kỳ mà thôi —— vậy nên sự chênh lệch giữa vũ khí vốn đã bị xem nhẹ.

Thế nhưng cũng bởi vì thân phận của Doãn Xuy Tuyết khác biệt, hơn nữa có thể coi Xuy Tuyết kiếm như là linh kiếm bản mạng của hắn, hoàn toàn phù hợp với bản thân hắn, nếu Đường Thời chỉ có mỗi thanh Trảm Lâu Lan thì nhất định là không bằng Doãn Xuy Tuyết.

May mà Đường Thời không chỉ có mỗi Trảm Lâu Lan.

Kiếm của y đã lướt từ chuôi kiếm đến mũi kiếm của Doãn Xuy Tuyết, mắt thấy sắp đến cổ tay thì đã muốn trực tiếp chém đứt cổ tay Doãn Xuy Tuyết. Nhưng kiếm pháp của Doãn Xuy Tuyết lại rất lão luyện, bản thân hắn là Kiếm tu, từng trải qua vô số trận đấu, lúc này sao thể để một chiêu đơn giản của Đường Thời mà bị chặt tay được? Hắn chỉ nhẹ nhàng nhấc khuỷu tay, đè ép chuôi kiếm, toàn bộ thân kiếm vểnh lên, mũi kiếm dựng đứng, vậy mà Trảm Lâu Lan của Đường Thời cũng theo động tác đó mà một lần nữa lướt ngang rồi xẹt qua mũi kiếm, hai kiếm tách ra, bấy giờ mới thấy trời sáng khí trong.

Mọi người chỉ vừa thở ra một hơi thì đã thấy cổ tay Đường Thời run lên, lại lấy xuống nhánh cây Tam Chu vừa nãy cấm trên đầu kia, ngón tay y gập lại, cành cây khô đã bị bẻ gẫy, lục ý không ngừng tuôn ra, một kiếm "Khô mộc phùng xuân" mà Đường Thời vừa sử dụng lại xuất hiện, dây leo lập tức che lấp cả bầu trời, cùng với một kiếm như vá trời lấp biển bức Doãn Xuy Tuyết lui ba trượng.

Nhưng mà trong lục y đã lộ ra tuyết ý lạnh lẽo

Thuật "Khô mộc phùng xuân" có một chữ "Xuân", mà cố tình kiếm của Doãn Xuy Tuyết lại là "Xuy Tuyết kiếm", chính là "Đông".

Thế nên Doãn Xuy Tuyết ở trong vòng xoáy hô một tiếng: "Đại Tuyết."

Đại Tuyết, Tiểu Tuyết chỉ là hai tiết[2], nó cũng tượng trưng cho chiều sâu của kiếm pháp.

[2] Tiết: Khoảng thời gian một năm, tính theo khí hậu (như Lập Xuân, Thanh Minh, Đông Chí).

Bông tuyết ngưng tụ trên thân kiếm, chỉ có chút tuyết bay cũng đủ giảm bớt mùa xuân —— khiến người ta sầu chẳng phải hoa[3], mà là tuyết!

[3] Câu này là từ hai câu cuối bài Thiên Thu Tuế của Tần Quan. "Xuân khứ dã. Phi hồng vạn điểm sầu như hải" (Xuân đi mất. Hoa bay muôn cánh sầu như hải)

Gió thổi bay ngàn dặm, tuyết xua hết mùa xuân!

Âm thanh thê lương bi ai, trong nháy mắt, kiếm của Đường Thời cũng lụi tàn ——

Khô mộc phùng xuân(cây khô gặp mùa xuân) phải trải qua mùa đông giá rét.

Đó là sự áp chế của ý cảnh, ngay từ lúc Đường Thời dùng "Khô mộc phùng xuân" thì đã mất đi tiên cơ, rất dễ bị một kiếm của Doãn Xuy Tuyết phản ngược, bây giờ chợt rơi xuống hạ phong.

Toàn bộ dây leo của y đều đã đóng băng dưới kiếm Doãn Xuý Tuyết, sau đó lại vỡ vụn tựa như lưu ly, chỉ một kiếm mà Doãn Xuy Tuyết đã thoát khỏi mớ dây leo, kiếm khí lướt qua, nhẹ nhàng mờ ảo như chim hồng, vô số dây leo quấn quanh nháy mắt đã bị chém đứt.

Vào lúc kiếm của Đường Thời bị phá thì y cũng đồng thời rút lui!

Đùa hả, giờ còn không chạy thì phải đợi đến khi nào?

Y cũng chẳng phải thằng ngốc, chiến đấu kiểu này thì đến một cảnh giới nhất định sẽ rất khó khống chế, dù đã bảo không gϊếŧ người, nhưng trước khi bắt đầu hắn lại nói —— mẹ nó đây mới thật sự là "Sống chết phải xem ý trời" mà!

Còn không chạy? Chờ kiếm của Doãn Xuy Tuyết đến trả thù à?

Y chạy trốn nhanh, một kiếm xuyên qua dây leo của Doãn Xuy Tuyết đâm vào không khí, thế là hắn lạnh lùng mím môi, hắn lại cầm kiếm, ngón tay trái chậm rãi lướt qua mũi kiếm, ánh sáng loé lên ngưng kết thành một tầng băng sương.

Kiếm xuất ra đâm thẳng về phía trước, Doãn Xuy Tuyết cầm kiếm nhằm vào Đường Thời, quanh người hắn cũng có từng luồng gió lớn ngưng tụ.

Trời đông giá rét, khắp mọi nơi đều lạnh lẽo như băng.

Nhánh cây Tam Chu khô trong tay Đường Thời hóa thành bột phấn rơi trên mặt đất, cũng đã chẳng thể dùng được nữa.

Y nhếch môi, giành lại cục diện, một bộ Đạt Ma kiếm pháp liền chiến đấu với Doãn Xuy Tuyết.

Ánh sáng xanh nhạt của Trảm Lâu Lan xen lẫn chút kim quang không hề thuần tuý, xen kẽ màu xanh lục hỗn loạn, rất nhanh đã quấn vào tuyết quang của Doãn Xuy Tuyết.

Đường Thời chẳng để ý đã bị một kiếm của Doãn Xuy Tuyết quẹt bị thương cổ tay, cũng may miệng vết thương không sâu, chỉ chảy chút màu chứ không phế cả cổ tay.

Y hừ lạnh, nói: "Con mẹ nó ngươi thật chẳng lưu tình, còn không nhường nữa!"

Dù gì trước đó bọn họ cũng có đánh cược, biết hắn không lưu tình là một chuyện, nhưng lúc thật sự bị đối phương chẳng lưu tình mà quẹt một kiếm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Y đều không đánh hết sức, giờ Doãn Xuy Tuyết là muốn vô ngưu cẩu đà lê[3], bắt buộc y phải hạ độc thủ đây mà!

[3] Vô ngưu cẩu đà lê: Không có trâu bắt chó đi cày.

Doãn Xuy Tuyết biết Đường Thời chưa từng học kiếm pháp cơ bản, hết thảy thuật pháp của y đều là vặt vãnh, kiếm chiêu cũng thế, Đông một kiếm Tây một kiếm, chẳng giống như Doãn Xuy Tuyết vốn là Kiếm tu lão luyện. Kiếm thứ nhất hay thứ hai xuất ra sao đều có tính toán cả.

Vào lúc xuất ra kiếm thứ nhất, theo lý thì phải biết rõ kiếm thế thứ hai, nhưng bởi vì kiếm pháp của tên tiện nhân Đường Thời học chẳng bài bản, cho nên kiếm y xuất ra chẳng thể đoán trước được, kiếm pháp của Doãn Xuy Tuyết cũng hơi tan rã.

Tuy bảo Kiếm tu tùy tâm sở dục[4], nhưng dù sao mỗi người có tiết tấu riêng, đáng sợ nhất chính là xuất hiện vấn đề như hiện tại —— bị người ta quấy nhiễu tiết tấu.

[4] Tuỳ tâm sở dục: Thích làm gì thì làm.

Doãn Xuy Tuyết luận kiếm với người khác đều là hắn làm chủ, kiếm pháp của Đường Thời không bằng hắn, mà bây giờ Đường Thời lại có thể quấy nhiễu tiết tấu của hắn, tiện tay hủy luôn cả kiếm thế chủ đạo của Doãn Xuy Tuyết. Cảm giác khi đối chiến với Đường Thời trước đây lại xuất hiện — chính là cảm giác vô-cùng-hậm-hực!

Đường Thời không lĩnh hội được kiếm, nhưng điều đó lại trở thành lợi thế lớn nhất của y khi đánh cùng Doãn Xuy Tuyết — Song, lợi thế này chưa đủ để định đoạt thắng bại, chỉ có thể đảm bảo y sẽ không thua, do đó nếu muốn thắng thì còn phải dùng chút hàng.

Khi Đường Thời đạt đến Kim Đan hậu kỳ đã mở được thêm hai bài thơ mới trong "Trùng Nhị bảo giám."

Từ khi bắt đầu hội Tứ Phương Đài đến giờ, chưa đối thủ nào có thể buộc Đường Thời phải dùng đến "Trùng Nhị bảo giám", nhưng đối chiến với Doãn Xuy Tuyết, "Trùng Nhị bảo giám" mới là thứ quyết định thắng bại cuối cùng.

Y nắm chặt tay trái, giương mắt nhìn Doãn Xuy Tuyết.

Vừa nãy Doãn Xuy Tuyết nghe y mắng mình không lưu tình, giờ cũng đáp trả một câu: "Thế sao ngươi không lưu tình trước đi?"

Đường Thời cay nghiệt cười: "Ta mà lưu tình thì đã bị ngươi chơi chết rồi, chẳng bằng ngươi lưu tình trước, để ta chơi chết ngươi đi?"

Lời nham hiểm, vô liêm sỉ như thế mà Đường Thời cũng nói được.

Miệng tiện cũng là một loại kỹ năng thiên phú, tiện sương sương ngang sức một người, tiện đến nơi đến chốn, tiện kinh thiên động địa thì địch cả vạn chúng.

Không thể nghi ngờ, Đường Thời đã đạt đến đẳng cấp "miệng tiện tối thượng".

Doãn Xuy Tuyết chẳng muốn nói nhảm với Đường Thời nữa, ở cảnh giới của Doãn Xuy Tuyết rất khó bị chọc giận, dù nói hay đến mấy, chi bằng đánh cho tốt thì hơn.

Phần lớn thời gian là từng đóa hoa tuyết "Vạn lí tuyết phiêu" của Doãn Xuy Tuyết tựa như kiếm trực tiếp vây lấy Đường Thời.

Nhưng thủy – hỏa tương sinh tương khắc. Trong khoảnh khắc vừa bị nhốt, ngón cái và ngón áp út Đường Thời chạm vào nhau, tựa như thiên lôi câu địa hỏa, "ầm" một tiếng lửa dấy đầy trời. Vốn chỉ nghĩ là một quả cầu lửa thoát ra từ cơ thể Đường Thời, không ngờ nó lại biến chiêu "Vạn lí tuyết phiêu" của Doãn Xuy Tuyết thành hư không.

Theo sau tuyết cháy lả tả còn có kiếm ý!

Trước kia chỉ toàn là lấy kiếm đối kiếm, ít khi gặp loại phương pháp trực tiếp lợi dụng ngũ hành tương sinh tương khắc để đối phó.

Doãn Xuy Tuyết thấy hơi hứng thú, lần này lại đổi chiêu khác khiến Đường Thời không thể dùng kiếm thuật của hỏa thuật nữa — "Băng hỏa lưỡng trọng thiên".

Xuy Tuyết kiếm như chia làm hai, một cực lạnh một cực nóng, Doãn Xuy Tuyết khai kiếm dựa trên nguyên tắc âm dương chuyển hóa, ngọn lửa xộc lên đầu gió, nhưng xung quanh vẫn có tuyết rơi.



Đường Thời theo bản năng gập ngón tay định dùng tiếp chiêu "Dã hỏa" vừa nãy, nhưng khi thấy ngọn lửa màu lam kỳ lạ trên thân kiếm Doãn Xuy Tuyết, hắn dừng động tác, đột nhiên không biết nên làm sao.

Y tin chắc rằng Doãn Xuy Tuyết không thể không biết chiêu kiếm như thế sẽ bị lửa khắc chế, sống nhiều năm như vậy chẳng lẽ không nghĩ ra cách nào khác sao? Huống chi, trước kia Doãn Xuy Tuyết đã là tu sĩ đại năng rồi, đi được đến bước này, sao kiếm pháp có thể thiếu sót được? Do đó, kiếm này nhất định có bất thường.

Nếu bản thân tùy tiện ra tay, sẽ trúng kế ngay.

Tỷ thí thật sự không chỉ dựa vào vũ lực.

Khi bản thân có sức mạnh hoàn toàn áp đảo, đừng nói đến tâm cơ, dù không có chỉ số thông minh cũng chẳng thành vấn đề. Sức mạnh nghiền nát đủ để lướt qua dễ dàng như cái bánh xe.

Nhưng hiện tại, cảnh giới của họ tương tự nhau, thế thì phải xem tâm cơ rồi.

Đây là đấu pháp, đồng thời cũng là đấu trí, đấu dũng.

Đường Thời không dùng "Dã hỏa" đấu pháp với Doãn Xuy Tuyết như ban nãy nữa, khiến Doãn Xuy Tuyết hơi thất vọng, bèn thờ dài: "Không đốt nữa à?"

"Có ngu mới đốt." Đường Thời mắng một câu, cấp tốc lui về phía sau, tạm thời rời khỏi phạm vi công kích của Doãn Xuy Tuyết, cùng lúc đó quanh thân lóe ra kim quang, ngay khi hào quang sáng lên, vô số hoa tuyết lao về phía Đường Thời.

Hoa tuyết như phi tiêu, khi va vào màn ánh sáng phát ra tiếng nổ ầm ầm, hoa tuyết tan tành, lại xuất hiện cảnh tượng đáng sợ hơn, bọt tuyết do hoa tuyết để lại bốc lên ngọn lửa lam nhạt. Chẳng mấy chốc, quanh người Đường Thời hóa thành một quả cầu lửa lớn, ánh sáng lam vây y bên trong.

Lúc này, Doãn Xuy Tuyết cầm kiếm thong thả đến gần.

Từ xa, mọi người trông thấy cảnh tượng khủng bố này đều kinh hãi — Nói thật, lúc trước Doãn Xuy Tuyết thắng Thành Thư, rất nhiều người đều cho rằng chỉ là trùng hợp, nhưng hiện tại còn ai dám bảo trùng hợp nữa?

Doãn Xuy Tuyết này thật sự có bản lĩnh, từ khi nào Đông sơn lại có tài năng hiếm thấy như vậy?

Nhưng Đường Thời thì quá rõ, tên này chẳng phải tài năng hiếm lạ cái mẹ gì, mà bản thân hắn chính là hàng hiếm!

Doãn Xuy Tuyết có thể sử dụng song song thủy – hỏa thuật, Xuy Tuyết kiếm mẹ ngươi ấy, có khác gì Xuy Hỏa kiếm đâu?

Đường Thời phát bực, còn khán giả thì vô cùng hứng thú.

Chỗ Thang Nhai ngồi rất gần Thị Phi.

Thang Nhai suy xét kỹ càng chuyện hội Tứ Phương Đài lần này, lại nghĩ đến mấy vị trí chọn người — sau trận chiến đấu cá nhân sẽ phải quyết định rồi.

Thang Nhai rõ ràng muốn chọn Đường Thời, nhưng còn một người nữa hơn khó xác định.

Vấn đề lớn nhất là, với biểu hiện của Đường Thời bây giờ, chắc chắn không chỉ có mỗi một nơi muốn lôi kéo y, Đường Thời có chọn Tàng các hay không vẫn còn là nghi hoặc.

Đường Thời, Ứng Vũ, Lạc Viễn Thương, Tần Khê, Doãn Xuy Tuyết, Thành Thư, Hạ Vọng, Hoằng Giác... đều là những mầm non tốt. Nhưng Lạc Viễn Thương dám chắc đã được Ma tu của Âm các quyết định nội bộ. Nền tảng thế lực Ma tu đã ổn định tại Bốn góc Thiên Ma, ở đó có Thiên Địa Huyền Hoàng tứ tôn, thực lực cũng chẳng kém quá xa các Các chủ.

Lạc Viễn Thương vốn là tu sĩ Đạo môn, ắt đã gặp chuyện mới tình cờ chuyển thành Ma tu, nhưng rõ ràng là Lạc Viễn Thương khá đặc biệt, thậm chí là Ma tu thiên tài, nên mới được Âm các xem trọng như vậy.

Âm các một vị trí, Tàng các hai, Nghịch các một và Đạo các ba.

Đạo các đã mục nát, hẳn Đường Thời sẽ không chọn, nếu là Nghịch các...

Uy hiếp lớn nhất chính là Nghịch các. Đường Thời sẽ chọn Nghịch các hay Tàng các còn chưa thể nói chắc được.

Đây đã là trận thứ hai vòng hai đếm ngược rồi, người thắng trận này có thể tham gia trận cuối. Là Đường Thời hay Doãn Xuy Tuyết đây? Thâm tâm Thang Nhai mong Đường Thời sẽ thua, giảm bớt sức nặng của y cũng là giảm bớt độ cạnh tranh Tàng các phải đối mặt. Nhưng theo đánh giá của Thang Nhai đối với Đường Thời, nếu y thua thật, tựa hồ sẽ có vài thứ bị thiệt hại đấy.

Nghĩ đến Các chủ khó ưa nhà mình và cả số tiền cược quỷ ma của Đường Thời, Thang Nhai không nhịn được lắc đầu.

Bên cạnh, Tầng chủ tầng thứ sáu của Đan các – Tức Phong, đột nhiên hỏi: "Sao Thang tiên sinh lại lắc đầu?"

Thang Nhai ngẩn ra, quay đầu đáp: "Đường Thời này cược chính mình thắng, Các chủ nhà ta phải đau đầu rồi."

Tất cả mọi người trên Khối mây bay đều sửng sờ, rồi lại cười ầm lên, người có quen biết Các chủ Tàng các nói: "Lúc về Thang tiên sinh phải cẩn thận đó, chuyện này phiền lắm đây."

"Giờ Thang tiên sinh chỉ có thể mong thằng nhóc kia đừng thắng thôi."

Thị Phi nhìn Đường Thời, người này sẽ thua hay thắng?

Đến nay Đường Thời đã nắm giữ không ít bí kỹ Phật môn, xem mức độ thuần thục y dùng, sau khi trở về hẳn đã khổ luyện nhiều. Trong thời gian mười năm, Thị Phi dễ dàng đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, nhưng Đường Thời vẫn còn tại Kim Đan hậu kỳ. Đối với người ngoài, tốc độ tu luyện của Đường Thời rất nghịch thiên, nhưng so với Thị Phi tựa hồ còn kém một chút.

Song, chuyện Thị Phi đến Nguyên Anh trung kỳ lại có vài nguyên nhân không muốn người khác biết.

Hắn chưa từng nói với ai, cũng sẽ không nói với ai.

Lúc trước Đường Thời từng hỏi, Thị Phi cũng chỉ im lặng.

Hiện giờ dưới Tứ Phương Đài vô cùng ầm ĩ, hắn chỉ lặng lẽ ngồi một bên.

Trong bóng râm của Tứ Phương Đài , sắc mặt Đường Thời lạnh lẽo vô cùng.

Chỉ cần nói một tiếng Xuy Tuyết kiếm, y sẽ lập tức nổi giận, hận không thể xé nát tên hòa thượng Thị Phi.

Còn đang buồn bực, Doãn Xuy Tuyết đã đâm kiếm tới.

Mọi người tập trung đến nín thở, chờ đợi kết quả của chiêu kiếm này. Bên trong bóng râm trăm trượng của Tứ Phương Đài cao lớn sừng sững, kiếm của Doãn Xuy Tuyết hóa thành một đường sáng, hợp với cả người hắn cùng phi về phía trước, góc tay áo trắng lật lên trông như hoa tuyết, tốc độ kinh người.

Tim đã muốn nhảy đến cổ họng rồi, liệu kiếm này có thể phá vỡ phòng ngự của Đường Thời không?

Không ai biết được!

Ánh sáng lam nhạt nhuộm cả ngọn lửa và hoa tuyết, khi chạm đến kiếm của Doãn Xuy Tuyết phát ra tiếng "phù" khe khẽ, bọt khí như vỡ tan, ánh sáng tản ra.

Mọi người cho rằng đã "trần ai lạc định"[5] rồi, không biết sao lại thấy hơi tiếc nuối. Song, ngay khi họ thấy rõ tình hình trên sân, da đầu liền tê rần.

Đệch, tình huống gì thế kia? Đùa cả nhà ngươi à, Đường Thời đâu mất rồi?

[5] Trần ai lạc định (– bụi trần lắng đọng) ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã có kết quả (đến hồi kết thúc).

Kiếm của Doãn Xuy Tuyết đâm thẳng về phía trước, ngay khi phá vỡ phòng ngự của Đường Thời lại cảm thấy sai sai, quá dễ dàng, nhưng tốc độ của Doãn Xuy Tuyết nhanh quá, đã không dừng lại được nữa rồi, đành tiếp tục lao về trước, sau đó kiếm đâm vào không khí!

Đâm vào không khí!

Chẳng có gì cả!

Đường Thời đâu?

Kiếm khí không đụng được gì, nhưng vẫn xuất ra ngoài, để lại một lỗ thủng thật sâu dưới đất, đủ thấy được kiếm thế ác cỡ nào!

Song, lúc này Doãn Xuy Tuyết có hơi sởn tóc gáy —

Đối ảnh, thành tam nhân!

Ba Đường Thời đứng ở ba nơi khác nhau, dùng ba thức khác nhau của Đạt Ma kiếm, đồng thời tấn công về phía Doãn Xuy Tuyết.

Chỉ với chiêu "đối ảnh thành tam nhân" hóa thân thuật, ngay lập tức đã thay đổi thế cục, công – thủ xoay chuyển!

Doãn Xuy Tuyết không chút nghĩ ngợi, tức khắc giơ ngang kiếm, quét một vòng đẩy kiểm của ba Đường Thời ra. Trảm Lâu Lan rách nát văng khỏi tay Đường Thời. Doãn Xuy Tuyết vừa thấy đã thình lình xác định được mục tiêu, quay người sang hướng khác, đâm tới Đường Thời ở phía đông.

Đường Thời cười khẩy: "Làm sao ngươi biết đây là ta?"

Lúc Đường Thời này nói chuyện, hai Đường Thời còn lại cũng nói theo.

Doãn Xuy Tuyết cũng cười, nhưng ánh mắt vô cùng trầm tĩnh, lạnh lùng: "Con người có thể hóa thân, pháp bảo thì sao?"

Hóa ra là do kiếm của y. Chỉ tiếc, Doãn Xuy Tuyết lầm rồi!

Lầm to rồi!

Đối với Đường Thời mà nói, đúng là chỉ có một người thật, nhưng thật – giả cũng chỉ là một ý niệm mà thôi, không hề có thật – giả tuyệt đối. Chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể quyết định đâu là thật, đâu là giả ngay.

Khi kiếm của Doãn Xuy Tuyết đánh tới, rất khó ngăn lại, Đường Thời chỉ xoay người, linh quang lóe lên trong đáy mắt, mặc cho Doãn Xuy Tuyết đâm mình, y liền hóa thành làn khói chầm chậm tản ra, sau đó ngưng tụ lại.

Đường Thời ở phía Tây Nam kết thủ quyết, bóng dáng trước mặt Doãn Xuy Tuyết lại lần nữa cầm ra một thanh kiếm.

Đường Thời kia cười với Doãn Xuy Tuyết: "Gϊếŧ ta hả."

Doãn Xuy Tuyết nổi cơn thịnh nộ, rốt cuộc không nhịn được, ngay khi Đường Thời vừa dứt lời liền chém vào đầu y, khiến Đường Thời vừa lên tiếng có vẻ khá bất ngờ.

Người xung quanh nhất thời nắm chặt tay, sảng khoái quá! Chiêu kiếm này của Doãn Xuy Tuyết chém mới đẹp làm sao!

Giây tiếp theo, cảm giác kích động lại biến thành nghẹn máu khôn xiết — Vãi chưởng, sao tên đần kia lại ngưng tụ rồi?

Mấy người ban nãy cược Doãn Xuy Tuyết thắng còn đang reo hò vì Doãn Xuy Tuyết một kiếm thu phục Đường Thời, lúc này như bị người ta bóp cổ, chẳng nói được lời nào. Năng lực đánh không chết của Đường Thời như giáng một cái tát vang dội vào mặt họ, tát đến tối tăm mặt mày luôn.

Kỹ năng vả mặt của Đường Thời đã đạt đến đỉnh cao rồi, không chỉ vả đối thủ mà còn vả cả người xem.

Toàn bộ chín đỉnh núi im phăng phắc.

Nhưng cũng có một đám người đang rất vui vẻ, chính là cái đám chẳng hiểu sao lại cược vào Đường Thời.

Các tu sĩ vẫn thường tham gia cá cược, những sự kiện lớn thế này mọi người cược chút chút cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là thú vui nho nhỏ thôi. Nhưng nếu họ đã cược Đường Thời, nghĩa là đã tín nhiệm y rồi.

Cũng không phải không có người Nam sơn đến xem hội Tứ Phương Đài, lúc này nhất định đều muốn cược ủng hộ Đường Thời một chút. Đường Thời là "Toà thủ" của Nam sơn, nếu thua sẽ mất mặt cỡ nào?

Thân là "Toà thủ, Đường Thời thắng "Toà thủ" của Tây sơn Hoằng Giác là chuyện rất bình thường.

Nhưng lúc này, đối thủ của y là Doãn Xuy Tuyết – người đã đánh bại "Toà thủ" của Bắc sơn Thành Thư, sức nặng đã không giống nhau nữa rồi.

Huống chi, Xuy Tuyết kiếm không hề tầm thường, kiếm pháp cũng có thể nói là cực kỳ tinh xảo.

Nếu giờ Đường Thời có thể thắng Doãn Xuy Tuyết, xem như là một cái tát vào mặt kẻ thù lâu năm Bắc sơn rồi.

Dù Bắc sơn còn có một Hạ Vọng tương đối lợi hại —

Đường Thời thắng thì trận cuối sẽ là Nam sơn quyết đấu Bắc sơn. Đối với loại như Đường Thời, người không thích y sẽ giẫm y dưới đất, nhưng nếu đã thích thì có thể nâng y lên tận trời, khoe khoang y hiếm có đến cỡ nào.

Kẻ cực đoan thì thái độ của người ngoài với y cũng trở nên cực đoan.

Đường Thời là một ví dụ rõ ràng.

Lúc này, y đấu pháp kỳ thật cũng rất tiện. Ba đánh một, lại còn bất tử, tên này dứt khoát chính là... ông tổ của dòng đê tiện!

Đấu pháp kiểu này cực kỳ phiền phức. Dù đổi thành ai có được thuật pháp thế này nhất định sẽ rất vui, nhưng nếu là đối mặt với nó, ắt hẳn sẽ đau đầu dài lâu.

Bấy giờ, Doãn Xuy Tuyết cũng rất đau đầu, cứ đánh tiếp thế này không phải là cách. Hắn không biết Đường Thời phát động kỹ năng như vậy sẽ tiêu hao bao nhiêu linh lực, cũng không biết đối phương có thể chống đỡ bao lâu, còn phải thăm dò một hồi mới có kết quả.

Tình hình hiện tại là Doãn Xuy Tuyết nhắm vào một Đường Thời trong đó mà chém, chuyện đáng sợ nhất là dưới chân ba Đường Thời đều có huyết tự — Nhưng sau khi chém liên tiếp mấy nhát, tên dưới chân Đường Thời đã có dấu hiệu mờ đi.



Đây là dấu hiệu linh lực sắp không chịu nổi.

Song, cũng chính lúc này, Đường Thời biết không thể để Doãn Xuy Tuyết thăm dò thêm nữa. Tuy Doãn Xuy Tuyết có thể bổ bảy, tám đao trong một tức, nhưng trong thời gian đó, Đường Thời cũng có thể ngưng tụ lại vô số lần, đồng thời hai Đường Thời khác cũng rút kiếm hướng về phía Doãn Xuy Tuyết!

Kiếm khí từ hai hướng xông đến, Doãn Xuy Tuyết là loại người dứt khoát, thẳng tay nắm lấy Đường Thời trước mặt, Đường Thời này vừa mới ngưng tụ lại đã bị đánh ngay, hai bên đối chưởng, phản lực đẩy Đường Thời về phía hai Đường Thời còn lại.

Kiếm của hai Đường Thời còn lại chưa kịp thu, thế là đâm ngay vào người mình.

Đường Thời hầm hực, hai kiếm của y vậy mà lại chém đứt chính y luôn!

Doãn Xuy Tuyết cười ầm lên, hai tay dang rộng trông như côn bằng[6] giương cánh trong truyền thuyết, ngạo nghễ cầm kiếm: "Gieo gió gặt bão!"

[6] Côn bằng: Trong Nam Hoa Kinh, Côn Bằng được miêu tả là loài cá có kích thước lớn vài ngàn dặm sống ở Bắc Minh. Toàn thân khi nổi trên mặt nước giống như một hòn đảo vậy. Khi bay lên trời, đôi vây như cặp cánh to lớn, với toàn thân lớn vài ngàn dặm thì bóng của Côn Bằng như áng mây to lớn che phủ mặt đất.

Bóng dáng bị chém hết sức uất ức, liền sinh ra vô số sát khí.

Ba bóng dáng hợp lại một chỗ, kiếm cũng hợp làm một, toàn bộ thật thật giả giả biến thành thật.

Đường Thời không giận mà còn cười, dùng răng nanh cắn nhẹ vào lưỡi mình, cảm nhận một chút đau đớn, đoạn vô cảm nói: "Ngươi rất không thích thuật Đối Ảnh Thành Tam Nhân của ta à?"

Doãn Xuy Tuyết vừa nghe y nói thế đã thấy không ổn lắm, lập tức dựng thẳng trường kiếm, Xuy Tuyết kiếm tức khắc trở nên trắng muốt. Nhưng đã muộn rồi — động tác của Đường Thời nhanh hơn. Y mở tay trái ra, quyển sách từng-khiến-da-đầu-Doãn-Xuy-Tuyết-tê-rần lại xuất hiện trong lòng bàn tay y.

"Trùng Nhị bảo giám!"

Từ lúc tham gia hội Tứ Phương Đài đến nay, đây là lần đầu tiên y mở nó ra.

Ngón tay Đường Thời đặt trên gáy sách, vẻ mặt y nhìn Doãn Xuy Tuyết không rõ là thưởng thức, thương hại hay đồng cảm: "Chẳng cần biết ngươi là thứ đầu trâu mặt ngựa gì, chỉ cần cản đường ta, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới là vật cản chân chính!"

Vật cản đạt tiêu chuẩn là như thế nào? Khiến người ta chửi rủa, khiến người ta đấm đá, nhất quyết từ chối nhường đường! Mặc ngươi gió táp mưa sa, ông đây vẫn cứ hiên ngang!

Muốn ông mở đường cho hả, đừng nói đến cửa, cửa sổ cũng đếch có mở nhá!

Trong mắt người khác, Đường Thời chính là vật cản chất lượng cao!

Không thích y dùng thuật Đối Ảnh Thành Tam Nhân chứ gì?! Hôm nay ông dùng thuật pháp này đến khi ngươi sủi luôn thì mới thôi!

"Đối ảnh thành tam nhân!"

"Soạt" một tiếng, lần này thì mọi người đã nhìn rõ, một bóng dáng phân ra từ người Đường Thời, nháy mắt đã biến thành Đường Thời thứ hai, sau đó lại có một bóng dáng phân ra từ Đường Thời thứ hai, biến thành Đường Thời thứ ba.

Vậy là ba Đường Thời lại lần nữa hoàn hảo, nguyên vẹn xuất hiện trước mặt Doãn Xuy Tuyết.

Doãn Xuy Tuyết cảm thấy thế nào thì mọi người chẳng biết, nhưng họ lại biết mình sắp điên rồi!

Mẹ kiếp, tên này xuất phát từ loại tâm lý thù hận xã hội gì mới có thể dùng thứ linh thuật kinh khủng như thế?

Trông Doãn Xuy Tuyết vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực tế đã bị Đường Thời làm cho ngất đến nơi rồi, tên chết toi này thật sự không có điểm dừng.

Hiện tại Doãn Xuy Tuyết hoàn toàn không muốn quan tâm đến minh ước khỉ gió gì giữa hai người họ, sát tâm đã nổi, mặc kệ có bao nhiêu Đường Thời, dù là ba tên cũng không thể xếp chồng lực chiến đấu được, huống chi đây chỉ là một linh thuật hơi lợi hại chút thôi, căn bản không thể khiến lực công kích của người khác tăng lên nhiều như vậy, hơn nữa linh thuật không có tác dụng phụ.

Do đó, linh thuật này ắt phải có hạn chế, nhưng hạn chế ở đâu còn chưa rõ thôi.

Đối với Doãn Xuy Tuyết đang phẫn nộ không cần suy nghĩ quá nhiều, bởi vì hiện tại hắn đã lao đến ba Đường Thời rồi, trực tiếp biến giao chiến giữa hai người thành một đám người cùng chiến.

Đường Thời cảm thấy thế này có thể gọi là đánh hội đồng, một đám Đường Thời y đánh một mình Doãn Xuy Tuyết, quá là dễ chịu!

Mục tiêu sau này của Đường Thời chính là nuôi một đám tiểu đệ, chỉ đâu đánh đó không hề lơ mơ, đánh ai thì cả đám cùng đánh, sảng khoái đến không nói nên lời!

Dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của ý tưởng này, Đường Thời xuất thủ mang theo vài phần phấn khích kỳ lạ, Doãn Xuy Tuyết đối phó càng thêm khó khăn.

Nhưng nếu Xuy Tuyết kiếm chỉ có mỗi bản lĩnh như thế thì đã không xưng là của Doãn Xuy Tuyết.

Ngón tay Doãn Xuy Tuyết siết chặt chuôi kiếm, thình lình rút lui, tra kiếm vào vỏ, tất cả phong tuyết đều dừng lại, ngay cả cuộc chiến cũng rơi vào yên tĩnh.

Đường Thời híp mắt, nhân khi Doãn Xuy Tuyết còn chưa rút kiếm, ba người y cùng xông lên, đồng loạt rút kiếm muốn chém bay đầu Doãn Xuy Tuyết.

Nhưng không ngờ lại vô dụng!

Khoảnh khắc y tiếp cận, ngón tay Doãn Xuy Tuyết vốn đã buông ra, lại nắm chặt kiếm. khi kiếm phong của Đường Thời ngày càng gần, thậm chí đã cắt đứt vài sợi tóc của Doãn Xuy Tuyết rồi, vỏ Xuy Tuyết kiếm chầm chậm biến hóa.

Lần này, thanh kiếm rút ra là màu trắng bạc, nhưng làm người ta xúc động không phải thanh kiếm mà là vô số phong tuyết theo kiếm ra khỏi vỏ.

Dường như bọt tuyết tràn ra từ chỗ nối giữa kiếm và vỏ, ngay sau đó gió nổi lên, thổi tuyết bay xa. Cơn bão tuyết vô tận tuôn trào từ vỏ kiếm của Doãn Xuy Tuyết, không thể dừng lại.

Đường Thời gần như nín thở, cảnh tượng này vẫn tiếp diễn nhưng lại hơi đứng hình trong lòng y.

"Có gió mới có thể xuy tuyết. Xuy Tuyết kiếm, một kiếm xuy tuyết. Kiếm là tuyết, vỏ kiếm là gió. Phong tuyết cùng vây, vì thế mới có — Phong quyển thiên đôi tuyết[7]!"

[7]: Gió cuốn ngàn đồi tuyết.

Từ trong vỏ kiếm của Doãn Xuy Tuyết xông ra không chỉ có gió, mà còn có tuyết, là bão tuyết, là càn quét, là tập kích, là cuồn cuộn!

Giữa kiếm và vỏ ma sát xuất ra chiêu "Phong quyển thiên đôi tuyết".

Có gió mới có thể xuy tuyết!

Cơn gió mãnh liệt kéo ra từng mảng tuyết lớn, khiến Đường Thời gần như không mở mắt được.

Y bất đắc dĩ, chỉ có thể thối lui, nếu không có tuyệt chiêu lợi hại hơn, không chừng hôm nay Đường Thời đã phải bàn giao tại chỗ rồi. Đậu má! Bão tuyết mà cũng làm được, khá lắm Doãn Xuy Tuyết!

Thân kiếm chầm chậm rời vỏ, trông như động tác nặng đến mức Doãn Xuy Tuyết không thể chịu nổi.

Đây là đại chiêu, nhưng Đường Thời không thua đâu.

Đường Thời cười, liếm liếm môi, trong miệng đã mơ hồ chút mùi máu.

Mới vừa rồi y nghênh diện, đã bị chấn động bởi Xuy Tuyết kiếm, gần như là đòn phủ đầu, hiện giờ khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, xuýt nữa không duy trì nổi "Đối ảnh thành tam nhân".

Lúc này kiếm đã ra khỏi vỏ năm phần, chờ đến khi mũi kiếm rời vỏ hẳn, Đường Thời sẽ không còn cơ hội xoay chuyển nữa.

Do đó phải lập tức ra tay ngay!

Theo động tác rút kiếm của Doãn Xuy Tuyết, khí tức xung quanh ngày càng nặng hơn, gần như không thể thở nổi.

Đường Thời quyết đoán lật "Trùng Nhị bảo giám" ra, bài thơ thứ nhất sau khi y đột phá Kim Đan hậu kỳ.

"Dữ Hạo Sơ thượng nhân đồng khán sơn ký kinh hoa thân cố" — Liễu Tông Nguyên.

Hải bạn tiêm sơn tự kiếm mang,

Thu lai xứ xứ cát sầu trường.

Nhược vi hoá đắc thân thiên ức,

Tán thượng phong đầu vọng cố hương.

[]:

Cùng đi ngắm núi với sư Hạo Sơ, viết gửi bạn bè thân ở kinh đô:

Núi ven biển như gươm sắc nhọn

Nghe thu sang chốn chốn sầu thương

Thân này nếu hoá ngàn muôn

Lên muôn ngàn núi ngóng phương quê nhà

(Đường thi tứ tuyệt, Vũ Minh Tân tuyển dịch, NXB Thế giới, 2006.)

Một luồng mặc khí vững chắc, to lớn như cự long bay ra từ "Trùng Nhị bảo giám" trong tay Đường Thời.

Áng mây trên móng tay y tràn ra, lúc này không chỉ móng tay cái, mà ngay cả móng trỏ tay phải cũng có.

Mặc long uốn lượn bên tay phải Đường Thời, sau đó từ ngón tay cầm kiếm quấn lên Trảm Lâu Lan!

Đường Thời thình lình bay vút lên không trung, họa thường đen trắng tung bay phất phới, cắt ra vô số mảnh núi mây.

Ba Đường Thời còn chưa biến mất, ngay sau câu "nhược vi hoá đắc thân thiên ức" trường kiếm đâm tận trời, trong nháy mắt ba bóng dáng phân chia thành vô số bóng dáng, vô số Đường Thời lắp đầy cả không gian dưới Tứ Phương Đài!

Đập vào thị giác, khiến mọi người phải hít khí lạnh.

Tất cả đều giống nhau như đúc, thậm chí miệng cũng ngâm cùng một câu thơ, tạo cho mọi người một bầu không khí hoành tráng và trang nghiêm lạ lùng!

Đài Độc Tôn tọa lạc giữa chín đỉnh núi cao, ngay lúc này trường kiếm của Đường Thời xuyên trời, khơi dậy năng lượng của chín đỉnh núi xung quanh.

Chín núi hùng vĩ, đỉnh núi hiểm trở bị vô số mây mù vây quanh, cao đến nỗi không nhìn tới đỉnh.

Chóp núi như mũi kiếm, lạnh lẽo sáng ngời trong làn mây!

Ngàn vạn Đường Thời đồng loạt lên tiếng: "Hải bạn tiêm sơn tự kiếm mang!"

Âm thanh thủy triều dần hiệu hữu, chín núi thình lình chấn động, hơi thở thăng trầm trào dâng từ đỉnh núi, lúc này tụ lại trên mũi kiếm Đường Thời!

Kim quang lan tràn cả người y. Bài thơ này là những gì nhà thơ và sư Hạo Sơ nhìn thấy khi họ cùng ngắm núi. Hóa thân thiên vạn ức, chính là "Hóa thân thiên ức" trong Đạo – Phật môn. Do đó, bài thơ này trong "Trùng Nhị bảo giám" không phải Đạo thuật, mà là Phật pháp!

Kim quang ẩn hiện xoay tròn trong đáy mắt Đường Thời, trong chốc lát, ngay cả các hóa thân của y cũng trở nên nghiêm túc, trang nghiêm.

Lúc này, bão tuyết càng lớn hơn, hào quang xanh vàng lan tràn trên kiếm quang của chín núi đều rơi xuống thân Trảm Lâu Lan, thân kiếm trong trẻo sáng ngời như làn thu thủy, vô cùng chói mắt!

"Phong quyển thiên đôi tuyết" của Doãn Xuy Tuyết đã đạt cực hạn, từng tấc kiếm dần ra khỏi vỏ, sau chót đã đến một tấc cuối cùng!

Trong khoảnh khắc mũi kiếm của Doãn Xuy Tuyết ra khỏi vỏ, Đường Thời xoay người giữa không trung, nói một tiếng: "Quy nhất vọng!"

Ngàn vạn hóa thân đồng loạt đáp xuống, Xuy Tuyết kiếm phía dưới phát ra một tiếng ngâm dài, như dã thú từ thuở xa xưa thức tỉnh. Ngay khi mũi kiếm và vỏ kiếm tách rời, bão tuyết điên cuồng cuốn ra, bao phủ toàn bộ đài Độc Tôn, thậm chí cả vô số bóng dáng Đường Thời!

Giữa phong tuyết vô biên, bóng dáng cuối cùng của Đường Thời phá xuyên phong tuyết!

Y mới vừa nói: Quy nhất.

Ngàn vạn hóa thân quy nhất, đồng thời ngưng tụ muôn vàn kiếm quang của chín núi về một điểm, dù rằng nhỏ bé, nhưng thuần túy kinh người!

Y lao vào phong tuyết vô biên, nâng tay xuất ra một kiếm —

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước