Chương 24: Tiền và nhà đều không có
"Tất cả mọi người đều không có ý kiến, liền dựa theo lời a cha các ngươi mà phân gia?" Trưởng thôn nhìn chung quanh mọi người trong nhà một vòng, hỏi.
Lão đại Tào Phú Quý nghe a cha cấp thêm cho Tứ đệ một mẫu ruộng, cũng không lo lắng nhà tứ đệ bị chết đói. Nhưng lão đại nghĩ như vậy không đại biểu tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy. Bọn họ chỉ biết a cha cấp cho nhà lão tứ nhiều thêm một chút, thì đồ vật họ được hưởng đều ít đi.
Đại ca sai cùng nhị ca sao trong lòng không đồng ý, nhưng ở trước mắt trưởng bối, đặc biệt ở bên ngoài còn có nhiều người trong thôn đứng như vậy, nếu bọn họ phản đối sẽ bị rớt thanh danh, trong lòng ít nhiều có chút cố kỵ.
Trần Lệ trước nay thông minh, tự nhiên sẽ không ở ngay lúc này mà nói cái gì.
"A cha, nhà của chúng ta đông người, nhà tứ đệ chỉ có một ca nhi, ta và đại ca có vài tiểu tử, ngươi như thế nào phân cho lão tứ nhiều như vậy." Lão nhoi Tào Phú Cường, hàng ngày ham ăn biếng làm còn trông cậy muốn lấy vào chút đồ vật từ chỗ a cha, hiện tại a cha cấp cho lão tứ nhiều như vậy, lão tứ hiện nay lại không thể hoạt động hai chân, kia còn không rơi xuống tay Kỳ Vãn Phong?
Nhà bọn họ chính là có hai tên tiểu tử, đến lúc đó làm sao đoạt lại cho hai nhi tử.
"A cha, ba mẫu đất kia chính là ta gieo trồng cực khổ, ngươi đem cấp cho một nhà Tứ lang liền tính, vậy lương thực kia chúng ta cũng có thể phân đi." Ngày thường gã đều ăn không đủ no, nay đem ba mẫu đất cấp cho một nhà lãi tứ, bọn họ liền ít đi ba mẫu đất, thiếu đi ba mẫu đất ruộng, có phải hay không mỗi ngày gã đều phải đói bụng?
"Ngươi câm miệng cho ta!" Tào a cha vừa nghe nhị nhi tử nói vậy tức đến tím mặt, chỉ muốn đánh cho một trận, nếu không phải cách quá xa không với tới, ông liền đánh cho nhi tử ham ăn lười làm này một trận.
Còn dám nói cùng ông chuyện đất lương? Chính hắn khi nào bước chân xuống ruộng!
Lão nhị thấy a cha sinh khí, cổ rụt rụt, cúi đầu đứng ở một bên, cũng không dám hé răng.
Lý chính đối với chuyện phân gia này đã minh bạch. Mỗi nhà đều có chuyện riêng, nhìn một bộ bệnh nặng này của tứ lang, Tào gia có phân cho bọn họ ba mẫu ruộng cũng chưa chắc bọn họ đã giữ được.
"Làm tam ca cùng thất thúc chê cười, là ta không biết dạy con." Tào a cha vẻ mặt hổ thẹn đối với trưởng thôn nói:"Tam ca, chuyện phân gia liền ấn định vậy đi."
"A cha." Kỳ Vãn Phong vẫn luôn an tĩnh đột nhiên hô một tiếng, một bộ muốn nói lại thôi. Tào a cha nhì về phía Kỳ Vãn Phong hỏi:"Tứ lang gia, ngươi có ý kiến gì?"
Tào Hướng Nam nhìn trò hay như vậy, trong lòng đã có chủ ý làm thế nào để có thể thu ruộng về trong tay. Nghe Kỳ Vãn Phong lên tiếng tưởng cậu có ý tưởng gì, liền nhìn về phía Kỳ Vãn Phong chờ cậu nói.
Kỳ Vãn Phong thấy phu lang nhìn mình, cậu liếc tứ lang một cái, liền đem tầm mắt chuyển sang a cha:"A cha, ngươi cũng biết, thời điểm tứ lang đi làm thủ công trên trấn, tiền mang về đều đưa cho a mỗ, chúng ta không lưu lại một đồng. Bây giờ này muốn chúng ta dọn ra ngoài, trên tay một đồng tiền cũng không có, tứ lang còn phải thỉnh đại phu xem bệnh, bốc thuốc đều cần dùng đến tiền, ta cùng hài tử ăn ít lại cũng không đáng kể, chính là phu lang ta không thể thiếu dược a."
"A cha. Ngươi xem từ trước tới nay tứ lang đối với người hiếu thuận như vậy, ngươi cho ba người chúng ta một con đường sống đi."
Kỳ Vãn Phong nói xong liền rơi nước mắt, sinh hoạt quá khó khăn, rời đi Tào gia gánh nặng một nhà đều rơi lên vai cậu, hiện tại cậu chỉ cần tứ lang coa thể sống sót, chuyện khác đều không để bụng.
"Tiền, tiền, tiền, trong nhà nơi nào còn tiền!" Nhắc tới tiền Trần Châu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên nói:"Tiền công của tứ lang? Trong nhà mỗi ngày hơn mười miệng người chờ ăn, mỗi tháng chi tiêu không cần tiền a, các ngươi ăn uống đều là tiền ta bỏ ra, Kỳ Vãn Phong ngươi hiện tại cũng thật tốt, mờ miệng ra là hướng ta đòi tiền, ta nơi nào có tiền a?"
Cho nên, dọn ra ngoài thì có thể, cấp nhiều thêm một mẫu ruỗng gã có thể nhịn, muốn tiền, muốn nhà thì đều không có!
Lão đại Tào Phú Quý nghe a cha cấp thêm cho Tứ đệ một mẫu ruộng, cũng không lo lắng nhà tứ đệ bị chết đói. Nhưng lão đại nghĩ như vậy không đại biểu tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy. Bọn họ chỉ biết a cha cấp cho nhà lão tứ nhiều thêm một chút, thì đồ vật họ được hưởng đều ít đi.
Đại ca sai cùng nhị ca sao trong lòng không đồng ý, nhưng ở trước mắt trưởng bối, đặc biệt ở bên ngoài còn có nhiều người trong thôn đứng như vậy, nếu bọn họ phản đối sẽ bị rớt thanh danh, trong lòng ít nhiều có chút cố kỵ.
Trần Lệ trước nay thông minh, tự nhiên sẽ không ở ngay lúc này mà nói cái gì.
"A cha, nhà của chúng ta đông người, nhà tứ đệ chỉ có một ca nhi, ta và đại ca có vài tiểu tử, ngươi như thế nào phân cho lão tứ nhiều như vậy." Lão nhoi Tào Phú Cường, hàng ngày ham ăn biếng làm còn trông cậy muốn lấy vào chút đồ vật từ chỗ a cha, hiện tại a cha cấp cho lão tứ nhiều như vậy, lão tứ hiện nay lại không thể hoạt động hai chân, kia còn không rơi xuống tay Kỳ Vãn Phong?
Nhà bọn họ chính là có hai tên tiểu tử, đến lúc đó làm sao đoạt lại cho hai nhi tử.
"A cha, ba mẫu đất kia chính là ta gieo trồng cực khổ, ngươi đem cấp cho một nhà Tứ lang liền tính, vậy lương thực kia chúng ta cũng có thể phân đi." Ngày thường gã đều ăn không đủ no, nay đem ba mẫu đất cấp cho một nhà lãi tứ, bọn họ liền ít đi ba mẫu đất, thiếu đi ba mẫu đất ruộng, có phải hay không mỗi ngày gã đều phải đói bụng?
"Ngươi câm miệng cho ta!" Tào a cha vừa nghe nhị nhi tử nói vậy tức đến tím mặt, chỉ muốn đánh cho một trận, nếu không phải cách quá xa không với tới, ông liền đánh cho nhi tử ham ăn lười làm này một trận.
Còn dám nói cùng ông chuyện đất lương? Chính hắn khi nào bước chân xuống ruộng!
Lão nhị thấy a cha sinh khí, cổ rụt rụt, cúi đầu đứng ở một bên, cũng không dám hé răng.
Lý chính đối với chuyện phân gia này đã minh bạch. Mỗi nhà đều có chuyện riêng, nhìn một bộ bệnh nặng này của tứ lang, Tào gia có phân cho bọn họ ba mẫu ruộng cũng chưa chắc bọn họ đã giữ được.
"Làm tam ca cùng thất thúc chê cười, là ta không biết dạy con." Tào a cha vẻ mặt hổ thẹn đối với trưởng thôn nói:"Tam ca, chuyện phân gia liền ấn định vậy đi."
"A cha." Kỳ Vãn Phong vẫn luôn an tĩnh đột nhiên hô một tiếng, một bộ muốn nói lại thôi. Tào a cha nhì về phía Kỳ Vãn Phong hỏi:"Tứ lang gia, ngươi có ý kiến gì?"
Tào Hướng Nam nhìn trò hay như vậy, trong lòng đã có chủ ý làm thế nào để có thể thu ruộng về trong tay. Nghe Kỳ Vãn Phong lên tiếng tưởng cậu có ý tưởng gì, liền nhìn về phía Kỳ Vãn Phong chờ cậu nói.
Kỳ Vãn Phong thấy phu lang nhìn mình, cậu liếc tứ lang một cái, liền đem tầm mắt chuyển sang a cha:"A cha, ngươi cũng biết, thời điểm tứ lang đi làm thủ công trên trấn, tiền mang về đều đưa cho a mỗ, chúng ta không lưu lại một đồng. Bây giờ này muốn chúng ta dọn ra ngoài, trên tay một đồng tiền cũng không có, tứ lang còn phải thỉnh đại phu xem bệnh, bốc thuốc đều cần dùng đến tiền, ta cùng hài tử ăn ít lại cũng không đáng kể, chính là phu lang ta không thể thiếu dược a."
"A cha. Ngươi xem từ trước tới nay tứ lang đối với người hiếu thuận như vậy, ngươi cho ba người chúng ta một con đường sống đi."
Kỳ Vãn Phong nói xong liền rơi nước mắt, sinh hoạt quá khó khăn, rời đi Tào gia gánh nặng một nhà đều rơi lên vai cậu, hiện tại cậu chỉ cần tứ lang coa thể sống sót, chuyện khác đều không để bụng.
"Tiền, tiền, tiền, trong nhà nơi nào còn tiền!" Nhắc tới tiền Trần Châu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên nói:"Tiền công của tứ lang? Trong nhà mỗi ngày hơn mười miệng người chờ ăn, mỗi tháng chi tiêu không cần tiền a, các ngươi ăn uống đều là tiền ta bỏ ra, Kỳ Vãn Phong ngươi hiện tại cũng thật tốt, mờ miệng ra là hướng ta đòi tiền, ta nơi nào có tiền a?"
Cho nên, dọn ra ngoài thì có thể, cấp nhiều thêm một mẫu ruỗng gã có thể nhịn, muốn tiền, muốn nhà thì đều không có!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất