Chương 33: Mục tiêu
Trong thôn có nhà làm thợ mộc, trong nhà cái gì cũng không có, Kỳ Vãn Phong muốn đi qua nhà làm thợ mộc đặt làm cái tủ quần áo cùng bộ bàn ghế. Tống gia bên kia phân cho bọn họ ba mẫu đất cách nơi họ ở không xa, cũng thuận tiện đi xem hoa màu luôn, cũng không thể bỏ mặc hoa màu đã gieo vào trong đất được, phân phó một lớn một nhỏ ở nhà chờ cậu trở về, cậu liền ra cửa.
An An được a mỗ lưu lại ở nhà bồi a cha, cho dù bé rất muốn được cùng a mỗ ra ngoài chơi, nhưng cũng hiểu chuyện mà không có ầm ĩ đòi cùng ra ngoài với a mỗ.
Tào Hướng Nam nhìn hài tử hiểu chuyện như vậy, cũng rất đau lòng, cả ngày đều bị Vãn Phong lưu lại bồi bên cạnh y. Y hiện tại dù có ở nhà một mình cũng không có chuyện gì, dù Vãn Phong có đưa hài tử đi cùng cũng không có sao, bất quá, y biết, dù y có nói Vãn Phong cũng sẽ không có nghe theo lời y, ở điểm này Vãn Phong nhà y có nguyên tắc cùng kiên trì.
"An An, a cha làm đồ ăn ngon cho ngươi có được không?" Thấy hài tử gục đầu xuống ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, Tào Hướng Nam biết hài tử không vui, y vuốt đầu hài tử nói.
"Ân?" Vừa nghe có đồ ăn, trong mắt An An đảo qua sương mù, hai mắt tròn xoe mà nhìn a cha mình.
Kỳ Vãn Phong đã tìm được cho y hai cây quải trượng, chống ở dưới hai cánh tay cũng có thể di chuyển, ít nhất cũng không cần nằm ở trên giường chờ đợi Kỳ Vãn Phong hầu hạ. Tào Hướng Nam cảm giác các cơ năng của cơ thể đang dần dần hồi phục, không có suy yếu như khi vừa tỉnh lại, sức lực xuống đất vẫn có.
Lấy quải trượng ở bên cạnh, chống người từ trên giường xuống đất, động tác tuy rằng gian nan, nhưng chí ít vẫn có thể đi được vài bước.
"An An, chúng ta đi phòng bếp nhìn xem, cùng a cha đi." Y biết trong nhà có không ít người tặng thức ăn, Tào Hướng Nam chống quải trượng hướng phòng bếp đi tới, chỉ một đoạn đường ngắn ngủn mà cái tràn ra đầy mồ hôi.
Đằng sau mang theo một cái đuôi nhỏ, bước chân ngắn ngủn mà đi theo a cha, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo lắng.
"An An, ngươi xem, a cha một chút cũng không có việc gì, có đúng hay không?" Ngắn ngủn vài bước như vậy đã lấy đi hết sức lực của y, cho dù cơn đau trên đùi giống như vạn tiễn xuyên tim, Tào Hướng Nam vẫn nở nụ cười đối với hài tử, tỏ vẻ mình không có việc gì.
"A cha." Tiểu hài tử nhu nhu mà hô một tiếng, thanh âm nhuyễn manh có thể dung tiến vào trong lòng người.
Tào Hướng Nam duỗi tay sờ sờ đầu hài tử, nhìn thấy bên trong cái rổ có chút bột mì, nhớ tới ngày mai bọn họ còn muốn đi lên trấn, y có thể đem bữa tối cùng lương khô ngày mai chuẩn bị tốt, như vậy khi Vãn Phong trở về sẽ không cần vất vả vì bọn họ mà chuẩn bị thức ăn.
"An An, hôm nay chúng ta ăn mì sợi có được hay không?" Bên cạnh còn có chút thịt heo, nghĩ đến là chảy nước miếng, chủ yếu là từ khi y tới nơi đây không biết mình đã ăn những cái gì, Tào Hướng Nam vô cùng hoài niệm những thứ đồ ăn trước kia.
Tay nghề nấu ăn của y được luyện ra từ nhỏ, lúc ấy cũng không có biện pháp khác, chính mình không nấu thì sẽ đói bụng, cho nên y đều sẽ tự làm rất nhiều thứ. Bất quá, hiện tại y rất cảm ơn những việc y từng trải qua kiếp trước, để bây giờ y rơi vào hoàn cảnh này cũng không đến mức khiến bản thân, hài tử cùng Vãn Phong chết đói.
"A cha, mỳ sợi là cái gì?"
"Đợi lát nữa con sẽ biết."
Tào Hướng Nam muốn chuẩn bị cho hài tử cùng Vãn Phong một kinh hỉ, trong mắt y có chút chờ mong. Y nhìn bột mỳ trắng tinh này, trong đầu hiện lên một ý tưởng, có lẽ y có thể thí nghiệm một chút, biết đâu lại có thể thành.
"An An, dùng chén múc nước lại đây."
"An An, con giúp a cha nhìn lửa một chút có thể chứ?"
Bên kệ bếp có mồi lửa, sờ soạng một chút y liền đem lửa nhóm lên, bên trên đặt một nồi nước, y để An An ngồi trên ghế nhỏ trông lửa. Bản thân thì nhồi ít bột, một nửa làm màn thầu, một nửa làm mỳ sợi.
An An ngồi một chỗ nhìn lửa nhất tâm nhị dụng, một bên nhìn bếp lừa, một bên nhìn đồ vật trong tay a cha, đôi mắt tiểu hài tử trừng to, cảm thấy a cha thật là lợi hại.
Gia vị nơi này quả thật quá ít, chỉ có một túi muối nhỏ hương vị không thể nào tốt được, nếu muối này là muối đã tinh luyện thì tốt biết mấy. Phương pháp tinh luyện muối y cũng biết, chẳng qua có một ít muối như vậy, y mà đem đi lộng liền không còn muối mà ăn, cho nên vẫn là thôi đi.
"Ta hôm nay liền làm, sau khi làm xong sẽ cho người mang qua cho ngươi." Vừa vặn thời gian gần đây thợ mộc trong thôn không có việc gì làm, nghe Kỳ Vãn Phong nói cần một cái tủ quần áo cùng một bộ bàn ghế, hắn liền đáp ứng.
Thanh toán tiền đặt cọc, số còn lại đợi bọn họ đưa hàng qua rồi thanh toán nốt, Kỳ Vãn Phong liền rời khỏi nhà thợ mộc.
Nhà cậu được phân ba mẫu đất, hai mẫu ruộng cạn hạ đẳng, trồng ngô, sản lượng một năm cũng không cao, vào năm được mùa tốt, khi thu thuế có thể còn lại bảy thành, nếu không được mùa khi nộp thuế xong cũng không còn lại nổi ba thành. Một mẫu ruộng thượng đẳng trồng lúa, người bình thường đều bán đổi lấy tiền, cũng luyến tiếc ăn, giao thuế má xong chí ít có thể còn lại được năm thành.
Nhớ tới bên trong tiểu viện còn một mảnh đất trống, cậu có thể trồng thêm chút rau để nhà mình ăn, Kỳ Vãn Phong tính toán ngày mai đi trấn Phần Thủy thuận tiện mua ít hạt giống trở về.
Quay đầu xuống ruộng đi một vòng, không nghĩ gặp được a cha cùng đại ca, Kỳ Vãn Phong cũng chỉ chào một tiếng "A cha, đại ca."
"Ân, Vãn Phong ngươi cùng Tứ lang ở bên kia tốt chứ?" Tào a cha thấy Vãn Phong ra đồng một mình sau đó hỏi.
"Rất, rất tốt." Kỳ Vãn Phong có chút không được tự nhiên, chào hỏi xong liền rời đi.
Nhìn người rời đi rồi, Tào a cha thở dài một tiếng, đi theo bên người ông là lão đại Tào Phú Quý, là một người hiếu thuận, biết a cha hắn vì chuyện của Tứ đệ mà khó chịu trong lòng, chỉ là nghĩ tới tức phụ nhà mình, hắn cũng không dám nói thêm cái gì.
Hoa màu trong đất mọc rất tốt, hiện tại cũng không cần để ý nhiều. Năm nay thời tiết khá tốt, bọn họ thu hoạch hẳn sẽ tốt, trong lòng Kỳ Vãn Phong nghĩ như vậy, đối với sinh hoạt sau này tràn ngập chờ mong.
"Tay đặt trên bụng sờ sờ, đại phu nói thân mình cậu không tốt, cậu biết hiện tại cậu không thích hợp ra ngoài đồng làm việc, cậu nghĩ chờ cho hết tháng này, dưỡng thân mình tốt lên rồi sẽ ra ngoài đồng làm việc. Bọn họ đã có một ca nhi, một thai này nếu có thể sinh cho phu lang một tiểu tử, cậu nghĩ phu lang nhất định sẽ rất cao hứng.
Về đến nhà, đẩy cửa đi vào, vừa tiến vào tiểu viện liền nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng kinh hô của hài tử, trong mắt cậu hiện lên tia kinh ngạc. Nhìn tới khói bếp lượn lờ, ngửi thấy mùi đồ ăn, Kỳ Vãn Phong liền đi hướng về phía phòng bếp.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Kỳ Vãn Phong nhìn phu lang đang đứng trước kệ bếp tò mò hỏi.
"Vãn Phong, ngươi đã trở lại?" Tào Hướng Nam nhìn thấy người về rất là cao hứng, y trước tiên đem màn thầu đi chưng, chỉ chờ sau khi Vãn Phong về sẽ đem nhúng mỳ, hiện giờ màn thầu đã chưng cũng không sai biệt lắm.
"Ta chuẩn bị cho ngươi một kinh hỉ." Kỳ Vãn Phong xưa nay chưa từng thấy phu lang nhà mình xuống bếp, từ khi cậu gả tới Tào gia, phu lang nhà cậu đều ở trên trấn làm công, một tháng chỉ trở về một lần rồi lại vội vàng trở lại trấn trên làm việc. Tuy nói gả cho phu lang đã nhiều năm, hài tử cũng đã hai, ba tuổi, nhưng hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian ở bên nhau cũng rất ít.
Ngửi thấy mùi thơm, cảm giác màn thầu bên trong hẳn là đã chín, Tào Hướng Nam mở lên cái nắp, bên trong là màn thầu trắng trắng mập mập, một cỗ hơi nóng cùng mùi hương phả vào mặt.
"Không phải ngày mai chúng ta cần đi ra cửa sao, ta chuẩn bị chút lương khô cho ngày mai." Tào Hướng Nam nhìn Kỳ Vãn Phong nói.
Nhìn thấy hài tử nhón chân duỗi dài cổ nhìn màn thầu trong nồi, Tào Hướng Nam duỗi tay cầm một cái để ở trong chén nói:"Ta chưng nhiều thêm mấy cái, Vãn Phong, ngươi cùng An An mỗi người ăn một cái trước đi."
Kỳ Vãn Phong vừa thấy màn thầu trắng trắng mập mạp, liền biết phu lang lấy bột mỳ làm, bình thường trong nhà đều là ăn lương thực phụ (ngô, khoai, rau dại) có khi nào được ăn đồ ăn bậc này? Nhìn bộ dáng thèm thuồng của hài tử, cùng phu lang trên mặt mang theo ý cười, Kỳ Vãn Phong cảm thấy phu lang làm đồ ăn bằng bột mỳ không có cảm giác gì không đúng, dù sao đồ vật đều dùng để ăn.
"Không, không cần mỗi người một cái, ta cùng An An mỗi người nửa cái là được rồi, dư lại để tới ngày mai mang theo ăn trên đường." Kỳ Vãn Phong có chút luyến tiếc ăn màn thầu trắng trắng mập mạp kia, bình thường đều là ăn bánh bao làm bằng lương thực phụ.
"Vậy cũng được." Tào Hướng Nam nhìn màn thầu, trong lòng cũng yêu thích cực kỳ.
Đời trước khi còn nhỏ y ăn qua không ít khổ, nhưng là khi đi theo nãi nãi cũng không đến mức phải nhịn đói, đồ ăn tuy rằng hơi hiếm, nhưng mỗi bữa vẫn được một bát cơm. Nhưng từ khi tới nơi này, chính là mỗi ngày đều đói bụng, đặc biệt là thân thể từng ngày từng ngày tốt lên, càng muốn ăn thêm chút gì đó.
"Vãn Phong, ngươi cùng An An chờ một lát, để ta nhúng chút mỳ sợi, một hồi là có thể ăn, ta cũng cắt chút thịt xuống nấu cùng. " Tào Hướng Nam cũng không để ý, dù sao đều là ăn, ăn sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian.
An An bưng chén nhỏ qua chỗ a mỗ, đem màn thầu trong chén chia cho a mỗ.
Kỳ Vãn Phong tiếp nhận chén, bẻ một miếng nhỏ thổi thổi, đút vào trong miệng hài tử, thấy hài tử nhai nhai hai cái rồi nuốt xuống, trong mắt tràn đầy ôn nhu hỏi:"An An, ăn ngon sao?"
"Ân ân." Tiểu hài tử là tuổi tham ăn, chỉ lo ăn, hoàn toàn không biết a mỗ đang nói cái gì.
"Qua đi uy a cha ăn một chút." Kỳ Vãn Phong ý bảo hài tử đưa một chút cho a cha mình ăn.
"Hảo." An An cầm một miếng màn thầu nhỏ đi qua:"A cha cũng ăn."
Tào Hướng Nam đem sợi mỳ kéo tốt, thấy hài tử đem màn thầu lại đây uy mình, y cúi đầu ăn vào, nói với hài tử:"Ăn rất ngon." Y tuy rằng đứng ở đây nấu mỳ, cũng biết Kỳ Vãn Phong luyến tiếc ăn đều để lại hết cho hài tử, cậu nhìn y cười cười.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ôn nhu, xúc động tới mỗi giây thần kinh.
Mỳ sợi thật mau nở ra, lại có thêm canh thịt heo, vì không có đủ gia vị, ngược lại hương vị cành thêm thuần vị. Tào Hướng Nam dùng ba cái chén lớn múc ra, mỗi người một chén, trong nồi còn dư lại một chút, để dự bị.
"Vãn Phong, ngươi thử xem có thích ăn hay không?" Nhìn thấy Vãn Phong nhìn chằm chằm không nhúc nhích, Tào Hướng Nam cười nói.
An An nhìn thấy a cha a mỗ không có động đũa, bé nuốt nước miếng cũng không có động thủ trước.
"An An cũng ăn." Cầm lấy đôi đũa, Tào Hướng Nam gắp một miếng thịt cho hài tử, y biết hài tử đang ở tuổi thích ăn thịt, chỉ là trước kia ở đại viện Tào gia quanh năm suốt tháng đều khó có được mấy lần ăn thịt.
Nếu y đã tới nơi này tiếp quản Vãn Phong cùng hài tử, y nghĩ về sau nhất định sẽ không để mấy người quan trọng nhất với mình đói bụng.
"An An ăn đi, a mỗ cũng ăn." Kỳ Vãn Phong rốt cuộc cũng động đũa, liếc mắt nhìn phu lang một cái, sau đó nhìn về phía hài tử nói.
"Sụp.... "
"Sụp... "
Nghe được tiếng hút mạnh, Tào Hướng Nam nhìn Kỳ Vãn Phong cùng hài tử ăn mì, trong lòng thực thỏa mãn, y nghĩ, mục tiêu đầu tiên chính là để "lão bà" cùng hài tử mỗi ngày đều được ăn cơm, giải quyết vấn đề ấm no.
An An được a mỗ lưu lại ở nhà bồi a cha, cho dù bé rất muốn được cùng a mỗ ra ngoài chơi, nhưng cũng hiểu chuyện mà không có ầm ĩ đòi cùng ra ngoài với a mỗ.
Tào Hướng Nam nhìn hài tử hiểu chuyện như vậy, cũng rất đau lòng, cả ngày đều bị Vãn Phong lưu lại bồi bên cạnh y. Y hiện tại dù có ở nhà một mình cũng không có chuyện gì, dù Vãn Phong có đưa hài tử đi cùng cũng không có sao, bất quá, y biết, dù y có nói Vãn Phong cũng sẽ không có nghe theo lời y, ở điểm này Vãn Phong nhà y có nguyên tắc cùng kiên trì.
"An An, a cha làm đồ ăn ngon cho ngươi có được không?" Thấy hài tử gục đầu xuống ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, Tào Hướng Nam biết hài tử không vui, y vuốt đầu hài tử nói.
"Ân?" Vừa nghe có đồ ăn, trong mắt An An đảo qua sương mù, hai mắt tròn xoe mà nhìn a cha mình.
Kỳ Vãn Phong đã tìm được cho y hai cây quải trượng, chống ở dưới hai cánh tay cũng có thể di chuyển, ít nhất cũng không cần nằm ở trên giường chờ đợi Kỳ Vãn Phong hầu hạ. Tào Hướng Nam cảm giác các cơ năng của cơ thể đang dần dần hồi phục, không có suy yếu như khi vừa tỉnh lại, sức lực xuống đất vẫn có.
Lấy quải trượng ở bên cạnh, chống người từ trên giường xuống đất, động tác tuy rằng gian nan, nhưng chí ít vẫn có thể đi được vài bước.
"An An, chúng ta đi phòng bếp nhìn xem, cùng a cha đi." Y biết trong nhà có không ít người tặng thức ăn, Tào Hướng Nam chống quải trượng hướng phòng bếp đi tới, chỉ một đoạn đường ngắn ngủn mà cái tràn ra đầy mồ hôi.
Đằng sau mang theo một cái đuôi nhỏ, bước chân ngắn ngủn mà đi theo a cha, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo lắng.
"An An, ngươi xem, a cha một chút cũng không có việc gì, có đúng hay không?" Ngắn ngủn vài bước như vậy đã lấy đi hết sức lực của y, cho dù cơn đau trên đùi giống như vạn tiễn xuyên tim, Tào Hướng Nam vẫn nở nụ cười đối với hài tử, tỏ vẻ mình không có việc gì.
"A cha." Tiểu hài tử nhu nhu mà hô một tiếng, thanh âm nhuyễn manh có thể dung tiến vào trong lòng người.
Tào Hướng Nam duỗi tay sờ sờ đầu hài tử, nhìn thấy bên trong cái rổ có chút bột mì, nhớ tới ngày mai bọn họ còn muốn đi lên trấn, y có thể đem bữa tối cùng lương khô ngày mai chuẩn bị tốt, như vậy khi Vãn Phong trở về sẽ không cần vất vả vì bọn họ mà chuẩn bị thức ăn.
"An An, hôm nay chúng ta ăn mì sợi có được hay không?" Bên cạnh còn có chút thịt heo, nghĩ đến là chảy nước miếng, chủ yếu là từ khi y tới nơi đây không biết mình đã ăn những cái gì, Tào Hướng Nam vô cùng hoài niệm những thứ đồ ăn trước kia.
Tay nghề nấu ăn của y được luyện ra từ nhỏ, lúc ấy cũng không có biện pháp khác, chính mình không nấu thì sẽ đói bụng, cho nên y đều sẽ tự làm rất nhiều thứ. Bất quá, hiện tại y rất cảm ơn những việc y từng trải qua kiếp trước, để bây giờ y rơi vào hoàn cảnh này cũng không đến mức khiến bản thân, hài tử cùng Vãn Phong chết đói.
"A cha, mỳ sợi là cái gì?"
"Đợi lát nữa con sẽ biết."
Tào Hướng Nam muốn chuẩn bị cho hài tử cùng Vãn Phong một kinh hỉ, trong mắt y có chút chờ mong. Y nhìn bột mỳ trắng tinh này, trong đầu hiện lên một ý tưởng, có lẽ y có thể thí nghiệm một chút, biết đâu lại có thể thành.
"An An, dùng chén múc nước lại đây."
"An An, con giúp a cha nhìn lửa một chút có thể chứ?"
Bên kệ bếp có mồi lửa, sờ soạng một chút y liền đem lửa nhóm lên, bên trên đặt một nồi nước, y để An An ngồi trên ghế nhỏ trông lửa. Bản thân thì nhồi ít bột, một nửa làm màn thầu, một nửa làm mỳ sợi.
An An ngồi một chỗ nhìn lửa nhất tâm nhị dụng, một bên nhìn bếp lừa, một bên nhìn đồ vật trong tay a cha, đôi mắt tiểu hài tử trừng to, cảm thấy a cha thật là lợi hại.
Gia vị nơi này quả thật quá ít, chỉ có một túi muối nhỏ hương vị không thể nào tốt được, nếu muối này là muối đã tinh luyện thì tốt biết mấy. Phương pháp tinh luyện muối y cũng biết, chẳng qua có một ít muối như vậy, y mà đem đi lộng liền không còn muối mà ăn, cho nên vẫn là thôi đi.
"Ta hôm nay liền làm, sau khi làm xong sẽ cho người mang qua cho ngươi." Vừa vặn thời gian gần đây thợ mộc trong thôn không có việc gì làm, nghe Kỳ Vãn Phong nói cần một cái tủ quần áo cùng một bộ bàn ghế, hắn liền đáp ứng.
Thanh toán tiền đặt cọc, số còn lại đợi bọn họ đưa hàng qua rồi thanh toán nốt, Kỳ Vãn Phong liền rời khỏi nhà thợ mộc.
Nhà cậu được phân ba mẫu đất, hai mẫu ruộng cạn hạ đẳng, trồng ngô, sản lượng một năm cũng không cao, vào năm được mùa tốt, khi thu thuế có thể còn lại bảy thành, nếu không được mùa khi nộp thuế xong cũng không còn lại nổi ba thành. Một mẫu ruộng thượng đẳng trồng lúa, người bình thường đều bán đổi lấy tiền, cũng luyến tiếc ăn, giao thuế má xong chí ít có thể còn lại được năm thành.
Nhớ tới bên trong tiểu viện còn một mảnh đất trống, cậu có thể trồng thêm chút rau để nhà mình ăn, Kỳ Vãn Phong tính toán ngày mai đi trấn Phần Thủy thuận tiện mua ít hạt giống trở về.
Quay đầu xuống ruộng đi một vòng, không nghĩ gặp được a cha cùng đại ca, Kỳ Vãn Phong cũng chỉ chào một tiếng "A cha, đại ca."
"Ân, Vãn Phong ngươi cùng Tứ lang ở bên kia tốt chứ?" Tào a cha thấy Vãn Phong ra đồng một mình sau đó hỏi.
"Rất, rất tốt." Kỳ Vãn Phong có chút không được tự nhiên, chào hỏi xong liền rời đi.
Nhìn người rời đi rồi, Tào a cha thở dài một tiếng, đi theo bên người ông là lão đại Tào Phú Quý, là một người hiếu thuận, biết a cha hắn vì chuyện của Tứ đệ mà khó chịu trong lòng, chỉ là nghĩ tới tức phụ nhà mình, hắn cũng không dám nói thêm cái gì.
Hoa màu trong đất mọc rất tốt, hiện tại cũng không cần để ý nhiều. Năm nay thời tiết khá tốt, bọn họ thu hoạch hẳn sẽ tốt, trong lòng Kỳ Vãn Phong nghĩ như vậy, đối với sinh hoạt sau này tràn ngập chờ mong.
"Tay đặt trên bụng sờ sờ, đại phu nói thân mình cậu không tốt, cậu biết hiện tại cậu không thích hợp ra ngoài đồng làm việc, cậu nghĩ chờ cho hết tháng này, dưỡng thân mình tốt lên rồi sẽ ra ngoài đồng làm việc. Bọn họ đã có một ca nhi, một thai này nếu có thể sinh cho phu lang một tiểu tử, cậu nghĩ phu lang nhất định sẽ rất cao hứng.
Về đến nhà, đẩy cửa đi vào, vừa tiến vào tiểu viện liền nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng kinh hô của hài tử, trong mắt cậu hiện lên tia kinh ngạc. Nhìn tới khói bếp lượn lờ, ngửi thấy mùi đồ ăn, Kỳ Vãn Phong liền đi hướng về phía phòng bếp.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Kỳ Vãn Phong nhìn phu lang đang đứng trước kệ bếp tò mò hỏi.
"Vãn Phong, ngươi đã trở lại?" Tào Hướng Nam nhìn thấy người về rất là cao hứng, y trước tiên đem màn thầu đi chưng, chỉ chờ sau khi Vãn Phong về sẽ đem nhúng mỳ, hiện giờ màn thầu đã chưng cũng không sai biệt lắm.
"Ta chuẩn bị cho ngươi một kinh hỉ." Kỳ Vãn Phong xưa nay chưa từng thấy phu lang nhà mình xuống bếp, từ khi cậu gả tới Tào gia, phu lang nhà cậu đều ở trên trấn làm công, một tháng chỉ trở về một lần rồi lại vội vàng trở lại trấn trên làm việc. Tuy nói gả cho phu lang đã nhiều năm, hài tử cũng đã hai, ba tuổi, nhưng hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian ở bên nhau cũng rất ít.
Ngửi thấy mùi thơm, cảm giác màn thầu bên trong hẳn là đã chín, Tào Hướng Nam mở lên cái nắp, bên trong là màn thầu trắng trắng mập mập, một cỗ hơi nóng cùng mùi hương phả vào mặt.
"Không phải ngày mai chúng ta cần đi ra cửa sao, ta chuẩn bị chút lương khô cho ngày mai." Tào Hướng Nam nhìn Kỳ Vãn Phong nói.
Nhìn thấy hài tử nhón chân duỗi dài cổ nhìn màn thầu trong nồi, Tào Hướng Nam duỗi tay cầm một cái để ở trong chén nói:"Ta chưng nhiều thêm mấy cái, Vãn Phong, ngươi cùng An An mỗi người ăn một cái trước đi."
Kỳ Vãn Phong vừa thấy màn thầu trắng trắng mập mạp, liền biết phu lang lấy bột mỳ làm, bình thường trong nhà đều là ăn lương thực phụ (ngô, khoai, rau dại) có khi nào được ăn đồ ăn bậc này? Nhìn bộ dáng thèm thuồng của hài tử, cùng phu lang trên mặt mang theo ý cười, Kỳ Vãn Phong cảm thấy phu lang làm đồ ăn bằng bột mỳ không có cảm giác gì không đúng, dù sao đồ vật đều dùng để ăn.
"Không, không cần mỗi người một cái, ta cùng An An mỗi người nửa cái là được rồi, dư lại để tới ngày mai mang theo ăn trên đường." Kỳ Vãn Phong có chút luyến tiếc ăn màn thầu trắng trắng mập mạp kia, bình thường đều là ăn bánh bao làm bằng lương thực phụ.
"Vậy cũng được." Tào Hướng Nam nhìn màn thầu, trong lòng cũng yêu thích cực kỳ.
Đời trước khi còn nhỏ y ăn qua không ít khổ, nhưng là khi đi theo nãi nãi cũng không đến mức phải nhịn đói, đồ ăn tuy rằng hơi hiếm, nhưng mỗi bữa vẫn được một bát cơm. Nhưng từ khi tới nơi này, chính là mỗi ngày đều đói bụng, đặc biệt là thân thể từng ngày từng ngày tốt lên, càng muốn ăn thêm chút gì đó.
"Vãn Phong, ngươi cùng An An chờ một lát, để ta nhúng chút mỳ sợi, một hồi là có thể ăn, ta cũng cắt chút thịt xuống nấu cùng. " Tào Hướng Nam cũng không để ý, dù sao đều là ăn, ăn sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian.
An An bưng chén nhỏ qua chỗ a mỗ, đem màn thầu trong chén chia cho a mỗ.
Kỳ Vãn Phong tiếp nhận chén, bẻ một miếng nhỏ thổi thổi, đút vào trong miệng hài tử, thấy hài tử nhai nhai hai cái rồi nuốt xuống, trong mắt tràn đầy ôn nhu hỏi:"An An, ăn ngon sao?"
"Ân ân." Tiểu hài tử là tuổi tham ăn, chỉ lo ăn, hoàn toàn không biết a mỗ đang nói cái gì.
"Qua đi uy a cha ăn một chút." Kỳ Vãn Phong ý bảo hài tử đưa một chút cho a cha mình ăn.
"Hảo." An An cầm một miếng màn thầu nhỏ đi qua:"A cha cũng ăn."
Tào Hướng Nam đem sợi mỳ kéo tốt, thấy hài tử đem màn thầu lại đây uy mình, y cúi đầu ăn vào, nói với hài tử:"Ăn rất ngon." Y tuy rằng đứng ở đây nấu mỳ, cũng biết Kỳ Vãn Phong luyến tiếc ăn đều để lại hết cho hài tử, cậu nhìn y cười cười.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ôn nhu, xúc động tới mỗi giây thần kinh.
Mỳ sợi thật mau nở ra, lại có thêm canh thịt heo, vì không có đủ gia vị, ngược lại hương vị cành thêm thuần vị. Tào Hướng Nam dùng ba cái chén lớn múc ra, mỗi người một chén, trong nồi còn dư lại một chút, để dự bị.
"Vãn Phong, ngươi thử xem có thích ăn hay không?" Nhìn thấy Vãn Phong nhìn chằm chằm không nhúc nhích, Tào Hướng Nam cười nói.
An An nhìn thấy a cha a mỗ không có động đũa, bé nuốt nước miếng cũng không có động thủ trước.
"An An cũng ăn." Cầm lấy đôi đũa, Tào Hướng Nam gắp một miếng thịt cho hài tử, y biết hài tử đang ở tuổi thích ăn thịt, chỉ là trước kia ở đại viện Tào gia quanh năm suốt tháng đều khó có được mấy lần ăn thịt.
Nếu y đã tới nơi này tiếp quản Vãn Phong cùng hài tử, y nghĩ về sau nhất định sẽ không để mấy người quan trọng nhất với mình đói bụng.
"An An ăn đi, a mỗ cũng ăn." Kỳ Vãn Phong rốt cuộc cũng động đũa, liếc mắt nhìn phu lang một cái, sau đó nhìn về phía hài tử nói.
"Sụp.... "
"Sụp... "
Nghe được tiếng hút mạnh, Tào Hướng Nam nhìn Kỳ Vãn Phong cùng hài tử ăn mì, trong lòng thực thỏa mãn, y nghĩ, mục tiêu đầu tiên chính là để "lão bà" cùng hài tử mỗi ngày đều được ăn cơm, giải quyết vấn đề ấm no.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất