Đi Trả Thù Xã Hội Sớm Muộn Phải Kết Thúc
Chương 122
Mỗi ngày Điền Điền Đạt cười với hắn là có lý do.
Hai phần CV hắn gửi vậy mà trúng, công ty thông báo qua mấy ngày nữa hai người có thể đi phỏng vấn.
Quy mô công ty lớn, là ngôi sao thương mại điện tử có tiếng. Mà công ty họ phỏng vấn là thuộc hệ thống công ty con đưa vào hoạt động nhánh ở kỳ tiếp theo.
Tiền lương coi như khả quan, hơn nữa tiền đồ rực rỡ. Nếu như có thể tóm được công việc này tuyệt đối là trúng giải nhất.
Điền Đạt Đan kéo Bạch Tiểu Trì đi cửa hàng mua âu phục dùng phỏng vấn.
Một bộ tự nhiên là Điền Đạt Đan trấn định chọn ra. Dùng ánh mắt Bạch Tiểu Trì, hắn có thể mặt không đổi sắc mặc trang phục Le le(7 màu) đi phỏng vấn, còn thấy mình đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ[1].
Mà ánh mắt Điền Đạt Đan quả thật không tệ, Bạch Tiểu Trì nhìn mình trong gương thấy rất thỏa mãn.
Hắn hả hê kéo kéo quần áo :”Trứng To, anh nhìn tôi đẹp trai không?”
Điền Đạt Đan cười đấm hắn một phát: “Đẹp.”
Gương chiếu ra anh ta, cũng vừa khéo chiếu ra ánh mặt trời, mỉm cười với hắn.
Bạch Tiểu Trì thấy mình thật văn nghệ, đỏ mặt, tim đập rối loạn ngay.
Trên đường về, Bạch Tiểu Trì nghĩ thầm. Trước khi về đến nhà, chắc chắn phải thông báo.
[1] Ngô Ngạn Tổ là một diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông.
Hai phần CV hắn gửi vậy mà trúng, công ty thông báo qua mấy ngày nữa hai người có thể đi phỏng vấn.
Quy mô công ty lớn, là ngôi sao thương mại điện tử có tiếng. Mà công ty họ phỏng vấn là thuộc hệ thống công ty con đưa vào hoạt động nhánh ở kỳ tiếp theo.
Tiền lương coi như khả quan, hơn nữa tiền đồ rực rỡ. Nếu như có thể tóm được công việc này tuyệt đối là trúng giải nhất.
Điền Đạt Đan kéo Bạch Tiểu Trì đi cửa hàng mua âu phục dùng phỏng vấn.
Một bộ tự nhiên là Điền Đạt Đan trấn định chọn ra. Dùng ánh mắt Bạch Tiểu Trì, hắn có thể mặt không đổi sắc mặc trang phục Le le(7 màu) đi phỏng vấn, còn thấy mình đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ[1].
Mà ánh mắt Điền Đạt Đan quả thật không tệ, Bạch Tiểu Trì nhìn mình trong gương thấy rất thỏa mãn.
Hắn hả hê kéo kéo quần áo :”Trứng To, anh nhìn tôi đẹp trai không?”
Điền Đạt Đan cười đấm hắn một phát: “Đẹp.”
Gương chiếu ra anh ta, cũng vừa khéo chiếu ra ánh mặt trời, mỉm cười với hắn.
Bạch Tiểu Trì thấy mình thật văn nghệ, đỏ mặt, tim đập rối loạn ngay.
Trên đường về, Bạch Tiểu Trì nghĩ thầm. Trước khi về đến nhà, chắc chắn phải thông báo.
[1] Ngô Ngạn Tổ là một diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất