Đi Trả Thù Xã Hội Sớm Muộn Phải Kết Thúc
Chương 33
Cũng may nhờ Điền Đạt Đan tuổi trẻ lực mạnh, một cú ngã cũng chưa quá mức tồi tệ.
Uy lực của cú trượt trêu người này không thể coi thường.
Vào lúc Bạch Tiểu Trì hiểu ra Điền Đạt Đan thật chỉ muốn tắm rửa cùng hắn rồi kỳ lưng cho nhau thì đã rất xấu hổ.
Đặc biệt lúc Điền Đạt Đan nằm lỳ trên giường xoa gò mông phát ra tiếng kêu đau đớn rõ to như vậy.
Vẻ mặtđau khổ kia hoàn mỹ thuyết minh sự thê lương của việc chịu khổ bạo cúc đâm mông xé đau.
Lương tâm Bạch Tiểu Trì bứt rứt.
Hắn bắt đầu lấy lòng đủ cách:
“Anh trai anh uống nước không?”
Điền Đạt Đan thờ ơ.
“Anh trai anh ăn hoa quả nhé?”
Điền Đạt Đan lờ đi.
“Anh trai anh muốn ăn bữa khuya hả?”
Điền Đạt Đan chẳng thèm quan tâm.
“Anh trai anh thật sự khó chịu thì tôi đi tất lưới cho anh xem được chưa anh đừng nóng giận.”
Mặt Điền Đạt Đan không đổi ngẩng đầu lên: “Tôi muốn đi ngủ.”
Bạch Tiểu Trì lập tức chạy đi ôm chăn: “Anh trai ngài ngủ đi.”
Điền Đạt Đan chỉ vào máy tình: “Tôi còn chưa gõ mã xong.”
Bạch Tiểu Trì nhấc tay ngay lập tức: “Tôi viết tôi viết!”
Mặt mày Điền Đạt Đan rạng rỡ ngay: “Chờ nửa ngày chỉ đợi mỗi câu này của cậu!”
Uy lực của cú trượt trêu người này không thể coi thường.
Vào lúc Bạch Tiểu Trì hiểu ra Điền Đạt Đan thật chỉ muốn tắm rửa cùng hắn rồi kỳ lưng cho nhau thì đã rất xấu hổ.
Đặc biệt lúc Điền Đạt Đan nằm lỳ trên giường xoa gò mông phát ra tiếng kêu đau đớn rõ to như vậy.
Vẻ mặtđau khổ kia hoàn mỹ thuyết minh sự thê lương của việc chịu khổ bạo cúc đâm mông xé đau.
Lương tâm Bạch Tiểu Trì bứt rứt.
Hắn bắt đầu lấy lòng đủ cách:
“Anh trai anh uống nước không?”
Điền Đạt Đan thờ ơ.
“Anh trai anh ăn hoa quả nhé?”
Điền Đạt Đan lờ đi.
“Anh trai anh muốn ăn bữa khuya hả?”
Điền Đạt Đan chẳng thèm quan tâm.
“Anh trai anh thật sự khó chịu thì tôi đi tất lưới cho anh xem được chưa anh đừng nóng giận.”
Mặt Điền Đạt Đan không đổi ngẩng đầu lên: “Tôi muốn đi ngủ.”
Bạch Tiểu Trì lập tức chạy đi ôm chăn: “Anh trai ngài ngủ đi.”
Điền Đạt Đan chỉ vào máy tình: “Tôi còn chưa gõ mã xong.”
Bạch Tiểu Trì nhấc tay ngay lập tức: “Tôi viết tôi viết!”
Mặt mày Điền Đạt Đan rạng rỡ ngay: “Chờ nửa ngày chỉ đợi mỗi câu này của cậu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất