Chương 127: Phòng xem phim
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 127.
Phòng xem phim
Đẩy cửa chính biệt thự ra, hai bên là tủ giầy cùng cà vạt bằng pha lê trong suốt. Bên trong bày đầy giày da mới tinh và trang sức đồ Tây quý giá.
Lâm Tái Xuyên đóng cửa lại, cùng Tín Túc đi vào phòng khách. Không gian phía trước bị một tấm bình phong giả cổ mở hờ một nửa phân thành hai. Bình phong khung gỗ đỏ, mặt trên thêu hình ảnh giang sơn vạn dặm nối liền.
Phía sau bình phong có thể nhìn thấy một chiếc tủ cao gần ba mét, bên trên bày đủ các kiểu đồ cổ xa xỉ, rực rỡ muôn màu.
Diện tích phòng khách gần bằng diện tích hai sân bóng. Bên ngoài phòng khách là một đình hóng gió ngoài trời dựa núi, gần sông và một vườn hoa nhỏ có đủ loại hoa, cỏ.
Trong nhóm những người ở biệt thự hạng sang, Phan Nguyên Đức này cũng được coi là thuộc nhóm giàu sang đến tột cùng. Tiền lương người thường làm một tháng đến một viên gạch lát trong biệt thự này cũng mua không nổi.
Tín Túc theo sau Lâm Tái Xuyên dạo một vòng ở tầng một. Đi mười lăm phút, chân cậu đi cũng mỏi. Cậu cũng không muốn nhúc nhích nữa, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế dựa, nhíu mày nói: “Em vẫn luôn không thể hiểu được “tổ chim” sống một mình đi mười phút không hết để làm gì... Mấy sàn gạch dư thừa này rốt cuộc có tác dụng làm gì?”
Mấy căn biệt thự nhỏ của Tín Túc ở Phù Tụ giống căn hộ chuyên dành cho người lười. Vừa vào cửa, rẽ phải là cầu thang đi lên tầng hai. Lúc cậu không muốn ở phòng khách, chỉ cần đi lên hai bước là có thể lên giường ngủ, tiện cực kỳ.
Lâm Tái Xuyên nghĩ nghĩ: “Quần áo của em trong tủ ở nhà, những món em mua từ trước đến nay chưa từng mặc nhưng cũng không muốn mặc...”
“Chuyện này không giống”, Tín Túc “tiêu chuẩn kép” nói, “Ít nhất trong nháy mắt em quyết định mua, em cũng từng thích“.
Lâm Tái Xuyên lắc đầu bó tay, anh đến gần, kéo tay cậu, “Đi thôi“.
“Chân em đau quá“. Cơ thể cậu ấm luôn được chiều chuộng bắt đầu thấy mệt. Tín Túc biểu tình, tùy ý nằm trên sô pha, tròn xoe mắt nhìn anh, “Em không muốn đi nữa. Anh lên tầng hai một mình là được rồi“.
Hôm nay, lúc đi gặp mặt Phan Nguyên Đức, vì duy trì hình tượng “đóa hoa trắng ngốc nghếch ngây thơ” vô hại, Tín Túc đi đôi giày cứng màu trắng, không thoải mái lắm. Đôi giày này là mua tạm ở cửa hàng giầy ở đây, không vừa chân, lúc đi đường cũng không mềm mại như những đôi đặt làm riêng.
“Vậy em ở đây nghỉ ngơi vậy”, Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói, “Em cởi giày ra trước đi“.
Tín Túc lập tức cởi giày ra, hai đùi cuộn tròn ôm trước ngực, mắt nhìn xuống có vẻ hơi tội nghiệp. Cậu đưa tay xoa xoa ngón chân đau trong tất chân màu trắng.
Lâm Tái Xuyên nửa ngồi xổm xuống trước mặt cậu, một tay nắm lấy mắt cá chân cậu. Anh định cởi tất của cậu để xem tình hình bên trong. Tín Túc nhanh nhẹn co chân lại, giấu trên sô pha, không để anh nhìn, “Không sao đâu. Em nghỉ một chút là được rồi“.
Trước giờ, cậu luôn tỏ ra yếu ớt. Chỉ cần trên người có chỗ nào hơi không thoải mái sẽ thổi phồng trước mặt Lâm Tái Xuyên để làm nũng. Thật ra, còn chưa đến mức kia. Chỉ cần nhìn một cái sẽ bị lộ.
Lâm Tái Xuyên không nói gì nữa, nhìn đồng hồ, “Anh lên tầng xem một chút. Nếu có việc gì thì cứ gọi anh“.
Tín Túc: “Vâng ạ“.
Cậu lười biếng nằm trên sô pha, một tay xoa cằm, nhìn bóng anh rời đi.
Phòng trên tầng hai được trang hoàng rất tinh tế. Phòng ngủ, phòng đọc sách, phòng cho khách, phòng cất đồ, phòng vệ sinh, phòng đàn... Lâm Tái Xuyên dạo quanh bên trong biệt thự một vòng.
Trên bàn trong phòng đọc sách, Lâm Tái Xuyên tìm được một cái notebook nhưng máy có cài mật mã. Anh cũng không cố ý giải mà cầm máy tính theo bên người, định mang về Cục Công an, để nhân viên chuyên nghiệp giải mã, đọc thông tin bên trong.
Lâm Tái Xuyên tìm kiếm từng phòng một. Manh mối có liên quan đến Phó Thải trong biệt thự rất ít. Đa phần đồ vật ở đây đều có liên quan đến hoạt động buôn bán của Phan Nguyên Đức. Mãi cho đến cuối hành lang, phía bên phải có một cánh cửa nhỏ thấp hơn bình thường rõ rệt. Lâm Tái Xuyên đang định mở cửa xem bên trong là gì, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nam lười biếng không thể quen thuộc hơn, “Anh ở đây à?”
Lâm Tái Xuyên quay đầu lại, không biết Trời đột nhiên đổi gió gì, Tín Túc lười đến mọc lông lại từ tầng một đi lên. Lúc đến đây, cậu không phát ra bất kì tiếng động nào. Lâm Tái Xuyên nhìn lướt qua chân cậu. Tín Túc không đi giày, mà chỉ đi tất bước trên sàn nhà.
“Giày của em đâu?”
Tín Túc bĩu môi: “Em bỏ rồi“.
Sàn nhà biệt thự cực kỳ sạch sẽ. Đi như vậy cũng không sao.
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu: “Căn phòng cuối cùng. Tầng ba là bể bơi ngoài trời. Anh lên xem rồi. Chúng ta xem xong căn phòng này sẽ đi về“.
Lâm Tái Xuyên đẩy cửa đi vào. Có một cái thang từ tầng hai thông xuống. Bậc thang dẫn thẳng xuống dưới. Lối đi đen kịt, nhìn giống lối đi xuống một tầng hầm.
Tín Túc đến gần, nhìn thoáng qua, lộ ra vẻ mặt “Chuyện này em rất quen thuộc”, “Bên dưới hẳn là phòng xem phim. Chúng ta xuống xem thử“.
Hai người đều mới đến, không tìm được công tắc bật đèn ở lối đi, cứ vậy lần mò đi xuống, đèn pin cũng không bật. Vừa đi chưa được mấy bước, Tín Túc cảm giác được Lâm Tái Xuyên đi đằng trước hơi dừng lại. Anh vươn tay nắm lấy tay cậu.
Tín Túc đầu tiên ngẩn ra. Sau đó, cậu hơi cong miệng cười không thành tiếng: “Tái Xuyên, em không sợ tối“.
Con người Tín Túc rất kì lạ. Có đôi khi, cậu ở trước mặt Lâm Tái Xuyên ra vẻ làm nũng, giống như cậu sợ anh không biết cậu “yếu ớt” thế nào. Nhưng có đôi khi, cậu lại không chịu thừa nhận “tật xấu” của bản thân. Chuyện Tín Túc sợ tối, Lâm Tái Xuyên biết được lúc mọi người xuống tầng hầm ngầm giam giữ trẻ vị thành niên trong vụ án của Hà Phương. Hoàn cảnh khi đó cũng giống lúc này, đường vào nhỏ hẹp, đen kịt, không hề có ánh sáng. Khi đó, Tín Túc cũng không thừa nhận. Cậu chỉ lần đầu dùng hai tay nắm lấy tay anh, không nói gì, đi phía sau anh.
Lâm Tái Xuyên “Ừ” một tiếng: “Là anh muốn nắm tay em“.
Tín Túc rũ mắt nhìn xuống, không nói gì nữa.
Đều là nhà tư bản ác độc có tiền không biết tiêu xài thế nào cho hết, Tín Túc khá hiểu những người thuộc giai cấp thối nát này. Bên dưới đúng là có một phòng chiếu phim tư nhân. Trên tường là một tấm màn chiếu trắng tinh. Thiết bị chiếu phim, âm thanh đều đầy đủ.
Tín Túc tìm được điều khiển từ xa, bật máy chiếu phía sau. Trên máy chiếu lúc này là bộ phim điện ảnh nước ngoài. Hẳn là bộ phim lần trước Phan Nguyên Đức đang xem, chưa bỏ ra.
Bên cạnh máy chiếu phim là một cái tủ bốn tầng. Lâm Tái Xuyên đến xem, mở ra ngăn kéo trên cùng. Bên trong bày ngay ngắn chỉnh tề các bộ phim điện ảnh trong và ngoài nước được sưu tầm. Thậm chí, trong đó có cả những bộ phim điện ảnh cũ từ mấy chục năm trước. Một số phim không thể mua được trên thị trường.
Phan Nguyên Đức thoạt nhìn đúng là người yêu điện ảnh. Trong ngăn tủ ít nhất có mấy trăm hộp phim nhựa như vậy. Lâm Tái Xuyên tìm kiếm một lượt, tiếp tục mở các ngăn kéo phía dưới. Đột nhiên, anh cảm giác được lực cản. Ngăn tủ cuối cùng bị khóa lại.
Đây là bất động sản do một mình Phan Nguyên Đức đứng tên, ngoại trừ bản thân chủ nhà, ngày thường khả năng không có người lui tới. Phan Nguyên Đức không có lý gì ở trong nhà của riêng mình còn muốn khóa lại. Trừ phi, đó là đồ vật không nên để người khác biết, cần “bảo vệ hai lần“.
Lâm Tái Xuyên ngồi xổm xuống, quan sát một lúc. Bên ngoài tủ không có bất kì khóa nào, cũng không phải khóa điện tử hay vân tay. Không biết tủ được khóa bằng cách nào, không mở được. Anh hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc, bấm ngón tay vào phía dưới ngăn tủ, dùng lực từ từ kéo ngăn kéo ra phía ngoài. Cổ tay Lâm Tái Xuyên hiện lên gân xanh rõ ràng.
Tủ gỗ bị lực lớn đè ép đến biến hình. Giống như không chịu được lực kéo, ngăn tủ phát ra tiếng “ken két“. Cả chiếc tủ hơi rung lên. Lâm Tái Xuyên dùng sức kéo ngăn kéo ra ngoài. Đột nhiên, “lạch cạch” một tiếng, giống như có gì đó rơi xuống. Thiết bị kim loại ở phía sau cánh tủ bị Lâm Tái Xuyên dùng tay không cắt thành hai nửa, đặc biệt là chỉ bằng một bàn tay.
Tín Túc đứng quan sát toàn bộ hành trình: “....”
Lâm Tái Xuyên nhìn bên ngoài có vẻ cao gầy, khung xương cũng không lớn, tay còn từng bị thương nặng. Không biết anh lấy sức lực ngang ngược lớn như vậy từ đâu ra. Chẳng lẽ mấy tin đồn thổi trong Cục Công an thành phố về việc đội trưởng Lâm có thể dùng một tay bẻ cổ thành hai đoạn thật sự dựa trên căn cứ lịch sử?
Kỳ thật, Tín Túc không hiểu anh về mặt này lắm bởi vì Lâm Tái Xuyên đối với cậu luôn cực kỳ cẩn thận, nâng niu. Lần trước, cậu thấy Lâm Tái Xuyên ra tay với người khác là lúc anh nhảy xuống từ độ cao mấy mét, hai đùi kẹp lấy cổ Sở Xương Lê. Đã là chuyện rất lâu trước đây.
Ngăn tủ không kiên cố lắm bị Lâm Tái Xuyên dùng bạo lực mở ra. Bên trong ngăn kéo dưới cùng cũng để các cuộn phim. Nhưng phía trên không viết tên phim điện ảnh mà chỉ đánh dấu theo ngày.
14.08.2013.
Lâm Tái Xuyên bỏ cuộn phim vào máy chiếu. Sau vài giây ngắn ngủi đọc số liệu, trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện hình ảnh. Trong căn phòng trống trải, vang lên tiếng động. Đó là giọng nghẹn ngào, đau khổ, mang theo áp lực nặng nề và đau đớn tột cùng. Mặc dù ánh sáng trong phòng hơi tối nhưng đủ để người khác thấy rõ bọn họ đang làm gì.
Sắc mặt Lâm Tái Xuyên và Tín Túc lập tức hơi đổi.
Đây là......
Tín Túc đoán trong tay Phan Nguyên Đức nhiều khả năng có video khi còn sống của Phó Thải. Không ngờ một lời thành sấm.
Cơ thể Phan Nguyên Đức xuất hiện giữa màn ảnh. Vẻ mặt ông ta kích động, phấn khởi, sắc mặt trong phòng ngủ mờ ảo hơi đỏ lên. Mà người phía dưới ông ta là Phó Thải.
Phan Nguyên Đức cúi người nói với Phó Thải, “Không phải cậu đã nói là phải nhìn máy quay à?”
Ông ta nhẹ giọng cười nói: “Phó Thải, đang quay cậu đấy. Cậu có thấy không?”
Phó Thải nằm trên giường, không hề đáp lại.
Phan Nguyên Đức vươn một tay từ phía sau, mạnh mẽ xoay cằm Phó Thải, ép buộc đối phương nhìn về phía máy quay, thấp giọng nói: “Cậu là vai chính quan trọng nhất của bộ phim này. Không lộ mặt sao được!”
Gương mặt Phó Thải nổi tiếng dịu dàng, ấm áp trong giới giải trí. Anh mang vẻ xinh đẹp không hề có tính công kích. Đặc biệt, anh có đôi mắt trong vắt, hiền lành như nai con. Nhưng lúc này, màn ảnh lạnh băng như nắm bắt được vẻ lặng lẽ than khóc không tiếng động trong đôi mắt đó.
“Thích tác phẩm của cậu không?”
Phan Nguyên Đức nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đối phương, “Để hôm nay quay xong, ngày mai chúng ta xem cùng nhau. Cho nên cậu phải hợp tác một chút. Nếu không, hiệu quả không tốt, phải quay lại. Cậu hẳn cũng không muốn như vậy nhỉ?”
Nghe câu này, cả người Phó Thải hơi run lên, trong mắt xuất hiện vẻ kháng cự và sợ hãi. Phó Thải thoạt nhìn ý thức rõ ràng thanh tỉnh nhưng cơ thể lại gần như không thể nhúc nhích, giống như con mồi bị con nhện cực độc quấn quanh. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị đối phương cắn nuốt từng chút một.
Phan Nguyên Đức cười phá lên, ngón tay khẽ lướt qua lông mi rồi mí mắt Phó Thải: “Lần này không được nhắm mắt“.
“.........” Kỳ thật, Tín Túc vô cảm đối với loại chuyện này. Cậu chưa bao giờ có thể đồng cảm với bất hạnh của người khác. Nhưng hình ảnh trên màn chiếu lúc này cũng không đẹp, thậm chí, còn khiến người xem thấy buồn nôn. Tín Túc sắc mặt khó chịu, hơi cau mày.
Hình ảnh trên màn chiếu chỉ hiện lên ngắn ngủi trong một phút. Lâm Tái Xuyên dừng máy chiếu lại. Anh vẻ mặt nặng nề, cầm lấy các hộp phim được đánh dấu theo thời gian khác nhau. Kéo dài suốt hai năm, mãi cho đến hai tháng trước khi Phó Thải gặp tai nạn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nội dung trong các cuộn phim này chỉ sợ đều giống nhau.
Lật đến một loạt cuộn phim khác, động tác Lâm Tái Xuyên hơi dừng lại. Trên nhãn của những cuộn phim này, phía sau kí tự ngày tháng năm, còn thêm một chữ: “Dương“. Nhìn thấy chữ này, phản ứng đầu tiên của Lâm Tái Xuyên là Dương Kiến Chương, người vừa chết trong tai nạn xe cộ mấy hôm trước. Anh cầm cuộn phim nhựa lên, cẩn thận bỏ vào máy chiếu.
Lần này, khung cảnh sáng trưng. Người trên giường vẫn là Phó Thải. Anh không hề có phản ứng, nhắm mắt lại, giống như đang hôn mê.
Một giọng nói bên ngoài vang lên: “Sao ông lại chịu nhường cậu ta cho tôi? Lúc trước, tôi từng hỏi ông nhiều lần như vậy, không phải ông đều không chịu à?”
Giọng Phan Nguyên Đức đầy vẻ tiếc nuối: “Phó Thải chỗ nào cũng đều cực kỳ hoàn hảo. Nhưng tôi cảm thấy cậu ta quá sạch sẽ, thiếu vẻ lẳng lơ từng trải. Hiệu quả quay chụp luôn không hài lòng lắm nên tôi muốn đổi vài người tới thử xem sao“.
Giọng ông ta như đang đánh giá một diễn viên không chuyên nghiệp, đánh giá phản ứng của người bị hại đối với thương tích ông ta gây lên cho đối phương.
Người đàn ông kia cười to, nói: “Vốn không phải chuyện cậu ta tình nguyện, ông còn mong cậu ta phối hợp sao được? Dùng thêm chút thuốc không phải được rồi à?”
Màn ảnh hơi xoay chuyển, giống như Phan Nguyên Đức điều chỉnh vị trí máy quay. Trên màn hình rõ ràng xuất hiện gương mặt Dương Kiến Chương. Một bàn tay ông ta đã vội không chờ được luồn vào dưới chăn.
Phan Nguyên Đức nói: “Chờ cậu ta tỉnh lại hẵng bắt đầu“.
Dương Kiến Chương nhìn máy quay, không thèm để ý, nói, “Để tôi chơi trước một lúc. Không sao đâu“.
......
Sau đó xảy ra chuyện gì, hai người không xem tiếp. Lâm Tái Xuyên bỏ cuộn phim ra. Trong phòng chiếu phim quá mức yên tĩnh, hai người hiếm khi im lặng thật lâu. Cuối cùng, Tín Túc chủ động nói: “Chúng ta về thôi? Quay về ngủ đi“.
Lâm Tái Xuyên chậm rãi thở dài một hơi, đem cuộn phim trong ngăn kéo cuối cùng để trên bàn, sau đó, bỏ tất cả vào túi vật chứng lớn.
Anh gật gật đầu nói: “Đi thôi“.
Hết chương 127
Đến chương 128
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 127.
Phòng xem phim
Đẩy cửa chính biệt thự ra, hai bên là tủ giầy cùng cà vạt bằng pha lê trong suốt. Bên trong bày đầy giày da mới tinh và trang sức đồ Tây quý giá.
Lâm Tái Xuyên đóng cửa lại, cùng Tín Túc đi vào phòng khách. Không gian phía trước bị một tấm bình phong giả cổ mở hờ một nửa phân thành hai. Bình phong khung gỗ đỏ, mặt trên thêu hình ảnh giang sơn vạn dặm nối liền.
Phía sau bình phong có thể nhìn thấy một chiếc tủ cao gần ba mét, bên trên bày đủ các kiểu đồ cổ xa xỉ, rực rỡ muôn màu.
Diện tích phòng khách gần bằng diện tích hai sân bóng. Bên ngoài phòng khách là một đình hóng gió ngoài trời dựa núi, gần sông và một vườn hoa nhỏ có đủ loại hoa, cỏ.
Trong nhóm những người ở biệt thự hạng sang, Phan Nguyên Đức này cũng được coi là thuộc nhóm giàu sang đến tột cùng. Tiền lương người thường làm một tháng đến một viên gạch lát trong biệt thự này cũng mua không nổi.
Tín Túc theo sau Lâm Tái Xuyên dạo một vòng ở tầng một. Đi mười lăm phút, chân cậu đi cũng mỏi. Cậu cũng không muốn nhúc nhích nữa, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế dựa, nhíu mày nói: “Em vẫn luôn không thể hiểu được “tổ chim” sống một mình đi mười phút không hết để làm gì... Mấy sàn gạch dư thừa này rốt cuộc có tác dụng làm gì?”
Mấy căn biệt thự nhỏ của Tín Túc ở Phù Tụ giống căn hộ chuyên dành cho người lười. Vừa vào cửa, rẽ phải là cầu thang đi lên tầng hai. Lúc cậu không muốn ở phòng khách, chỉ cần đi lên hai bước là có thể lên giường ngủ, tiện cực kỳ.
Lâm Tái Xuyên nghĩ nghĩ: “Quần áo của em trong tủ ở nhà, những món em mua từ trước đến nay chưa từng mặc nhưng cũng không muốn mặc...”
“Chuyện này không giống”, Tín Túc “tiêu chuẩn kép” nói, “Ít nhất trong nháy mắt em quyết định mua, em cũng từng thích“.
Lâm Tái Xuyên lắc đầu bó tay, anh đến gần, kéo tay cậu, “Đi thôi“.
“Chân em đau quá“. Cơ thể cậu ấm luôn được chiều chuộng bắt đầu thấy mệt. Tín Túc biểu tình, tùy ý nằm trên sô pha, tròn xoe mắt nhìn anh, “Em không muốn đi nữa. Anh lên tầng hai một mình là được rồi“.
Hôm nay, lúc đi gặp mặt Phan Nguyên Đức, vì duy trì hình tượng “đóa hoa trắng ngốc nghếch ngây thơ” vô hại, Tín Túc đi đôi giày cứng màu trắng, không thoải mái lắm. Đôi giày này là mua tạm ở cửa hàng giầy ở đây, không vừa chân, lúc đi đường cũng không mềm mại như những đôi đặt làm riêng.
“Vậy em ở đây nghỉ ngơi vậy”, Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói, “Em cởi giày ra trước đi“.
Tín Túc lập tức cởi giày ra, hai đùi cuộn tròn ôm trước ngực, mắt nhìn xuống có vẻ hơi tội nghiệp. Cậu đưa tay xoa xoa ngón chân đau trong tất chân màu trắng.
Lâm Tái Xuyên nửa ngồi xổm xuống trước mặt cậu, một tay nắm lấy mắt cá chân cậu. Anh định cởi tất của cậu để xem tình hình bên trong. Tín Túc nhanh nhẹn co chân lại, giấu trên sô pha, không để anh nhìn, “Không sao đâu. Em nghỉ một chút là được rồi“.
Trước giờ, cậu luôn tỏ ra yếu ớt. Chỉ cần trên người có chỗ nào hơi không thoải mái sẽ thổi phồng trước mặt Lâm Tái Xuyên để làm nũng. Thật ra, còn chưa đến mức kia. Chỉ cần nhìn một cái sẽ bị lộ.
Lâm Tái Xuyên không nói gì nữa, nhìn đồng hồ, “Anh lên tầng xem một chút. Nếu có việc gì thì cứ gọi anh“.
Tín Túc: “Vâng ạ“.
Cậu lười biếng nằm trên sô pha, một tay xoa cằm, nhìn bóng anh rời đi.
Phòng trên tầng hai được trang hoàng rất tinh tế. Phòng ngủ, phòng đọc sách, phòng cho khách, phòng cất đồ, phòng vệ sinh, phòng đàn... Lâm Tái Xuyên dạo quanh bên trong biệt thự một vòng.
Trên bàn trong phòng đọc sách, Lâm Tái Xuyên tìm được một cái notebook nhưng máy có cài mật mã. Anh cũng không cố ý giải mà cầm máy tính theo bên người, định mang về Cục Công an, để nhân viên chuyên nghiệp giải mã, đọc thông tin bên trong.
Lâm Tái Xuyên tìm kiếm từng phòng một. Manh mối có liên quan đến Phó Thải trong biệt thự rất ít. Đa phần đồ vật ở đây đều có liên quan đến hoạt động buôn bán của Phan Nguyên Đức. Mãi cho đến cuối hành lang, phía bên phải có một cánh cửa nhỏ thấp hơn bình thường rõ rệt. Lâm Tái Xuyên đang định mở cửa xem bên trong là gì, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nam lười biếng không thể quen thuộc hơn, “Anh ở đây à?”
Lâm Tái Xuyên quay đầu lại, không biết Trời đột nhiên đổi gió gì, Tín Túc lười đến mọc lông lại từ tầng một đi lên. Lúc đến đây, cậu không phát ra bất kì tiếng động nào. Lâm Tái Xuyên nhìn lướt qua chân cậu. Tín Túc không đi giày, mà chỉ đi tất bước trên sàn nhà.
“Giày của em đâu?”
Tín Túc bĩu môi: “Em bỏ rồi“.
Sàn nhà biệt thự cực kỳ sạch sẽ. Đi như vậy cũng không sao.
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu: “Căn phòng cuối cùng. Tầng ba là bể bơi ngoài trời. Anh lên xem rồi. Chúng ta xem xong căn phòng này sẽ đi về“.
Lâm Tái Xuyên đẩy cửa đi vào. Có một cái thang từ tầng hai thông xuống. Bậc thang dẫn thẳng xuống dưới. Lối đi đen kịt, nhìn giống lối đi xuống một tầng hầm.
Tín Túc đến gần, nhìn thoáng qua, lộ ra vẻ mặt “Chuyện này em rất quen thuộc”, “Bên dưới hẳn là phòng xem phim. Chúng ta xuống xem thử“.
Hai người đều mới đến, không tìm được công tắc bật đèn ở lối đi, cứ vậy lần mò đi xuống, đèn pin cũng không bật. Vừa đi chưa được mấy bước, Tín Túc cảm giác được Lâm Tái Xuyên đi đằng trước hơi dừng lại. Anh vươn tay nắm lấy tay cậu.
Tín Túc đầu tiên ngẩn ra. Sau đó, cậu hơi cong miệng cười không thành tiếng: “Tái Xuyên, em không sợ tối“.
Con người Tín Túc rất kì lạ. Có đôi khi, cậu ở trước mặt Lâm Tái Xuyên ra vẻ làm nũng, giống như cậu sợ anh không biết cậu “yếu ớt” thế nào. Nhưng có đôi khi, cậu lại không chịu thừa nhận “tật xấu” của bản thân. Chuyện Tín Túc sợ tối, Lâm Tái Xuyên biết được lúc mọi người xuống tầng hầm ngầm giam giữ trẻ vị thành niên trong vụ án của Hà Phương. Hoàn cảnh khi đó cũng giống lúc này, đường vào nhỏ hẹp, đen kịt, không hề có ánh sáng. Khi đó, Tín Túc cũng không thừa nhận. Cậu chỉ lần đầu dùng hai tay nắm lấy tay anh, không nói gì, đi phía sau anh.
Lâm Tái Xuyên “Ừ” một tiếng: “Là anh muốn nắm tay em“.
Tín Túc rũ mắt nhìn xuống, không nói gì nữa.
Đều là nhà tư bản ác độc có tiền không biết tiêu xài thế nào cho hết, Tín Túc khá hiểu những người thuộc giai cấp thối nát này. Bên dưới đúng là có một phòng chiếu phim tư nhân. Trên tường là một tấm màn chiếu trắng tinh. Thiết bị chiếu phim, âm thanh đều đầy đủ.
Tín Túc tìm được điều khiển từ xa, bật máy chiếu phía sau. Trên máy chiếu lúc này là bộ phim điện ảnh nước ngoài. Hẳn là bộ phim lần trước Phan Nguyên Đức đang xem, chưa bỏ ra.
Bên cạnh máy chiếu phim là một cái tủ bốn tầng. Lâm Tái Xuyên đến xem, mở ra ngăn kéo trên cùng. Bên trong bày ngay ngắn chỉnh tề các bộ phim điện ảnh trong và ngoài nước được sưu tầm. Thậm chí, trong đó có cả những bộ phim điện ảnh cũ từ mấy chục năm trước. Một số phim không thể mua được trên thị trường.
Phan Nguyên Đức thoạt nhìn đúng là người yêu điện ảnh. Trong ngăn tủ ít nhất có mấy trăm hộp phim nhựa như vậy. Lâm Tái Xuyên tìm kiếm một lượt, tiếp tục mở các ngăn kéo phía dưới. Đột nhiên, anh cảm giác được lực cản. Ngăn tủ cuối cùng bị khóa lại.
Đây là bất động sản do một mình Phan Nguyên Đức đứng tên, ngoại trừ bản thân chủ nhà, ngày thường khả năng không có người lui tới. Phan Nguyên Đức không có lý gì ở trong nhà của riêng mình còn muốn khóa lại. Trừ phi, đó là đồ vật không nên để người khác biết, cần “bảo vệ hai lần“.
Lâm Tái Xuyên ngồi xổm xuống, quan sát một lúc. Bên ngoài tủ không có bất kì khóa nào, cũng không phải khóa điện tử hay vân tay. Không biết tủ được khóa bằng cách nào, không mở được. Anh hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc, bấm ngón tay vào phía dưới ngăn tủ, dùng lực từ từ kéo ngăn kéo ra phía ngoài. Cổ tay Lâm Tái Xuyên hiện lên gân xanh rõ ràng.
Tủ gỗ bị lực lớn đè ép đến biến hình. Giống như không chịu được lực kéo, ngăn tủ phát ra tiếng “ken két“. Cả chiếc tủ hơi rung lên. Lâm Tái Xuyên dùng sức kéo ngăn kéo ra ngoài. Đột nhiên, “lạch cạch” một tiếng, giống như có gì đó rơi xuống. Thiết bị kim loại ở phía sau cánh tủ bị Lâm Tái Xuyên dùng tay không cắt thành hai nửa, đặc biệt là chỉ bằng một bàn tay.
Tín Túc đứng quan sát toàn bộ hành trình: “....”
Lâm Tái Xuyên nhìn bên ngoài có vẻ cao gầy, khung xương cũng không lớn, tay còn từng bị thương nặng. Không biết anh lấy sức lực ngang ngược lớn như vậy từ đâu ra. Chẳng lẽ mấy tin đồn thổi trong Cục Công an thành phố về việc đội trưởng Lâm có thể dùng một tay bẻ cổ thành hai đoạn thật sự dựa trên căn cứ lịch sử?
Kỳ thật, Tín Túc không hiểu anh về mặt này lắm bởi vì Lâm Tái Xuyên đối với cậu luôn cực kỳ cẩn thận, nâng niu. Lần trước, cậu thấy Lâm Tái Xuyên ra tay với người khác là lúc anh nhảy xuống từ độ cao mấy mét, hai đùi kẹp lấy cổ Sở Xương Lê. Đã là chuyện rất lâu trước đây.
Ngăn tủ không kiên cố lắm bị Lâm Tái Xuyên dùng bạo lực mở ra. Bên trong ngăn kéo dưới cùng cũng để các cuộn phim. Nhưng phía trên không viết tên phim điện ảnh mà chỉ đánh dấu theo ngày.
14.08.2013.
Lâm Tái Xuyên bỏ cuộn phim vào máy chiếu. Sau vài giây ngắn ngủi đọc số liệu, trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện hình ảnh. Trong căn phòng trống trải, vang lên tiếng động. Đó là giọng nghẹn ngào, đau khổ, mang theo áp lực nặng nề và đau đớn tột cùng. Mặc dù ánh sáng trong phòng hơi tối nhưng đủ để người khác thấy rõ bọn họ đang làm gì.
Sắc mặt Lâm Tái Xuyên và Tín Túc lập tức hơi đổi.
Đây là......
Tín Túc đoán trong tay Phan Nguyên Đức nhiều khả năng có video khi còn sống của Phó Thải. Không ngờ một lời thành sấm.
Cơ thể Phan Nguyên Đức xuất hiện giữa màn ảnh. Vẻ mặt ông ta kích động, phấn khởi, sắc mặt trong phòng ngủ mờ ảo hơi đỏ lên. Mà người phía dưới ông ta là Phó Thải.
Phan Nguyên Đức cúi người nói với Phó Thải, “Không phải cậu đã nói là phải nhìn máy quay à?”
Ông ta nhẹ giọng cười nói: “Phó Thải, đang quay cậu đấy. Cậu có thấy không?”
Phó Thải nằm trên giường, không hề đáp lại.
Phan Nguyên Đức vươn một tay từ phía sau, mạnh mẽ xoay cằm Phó Thải, ép buộc đối phương nhìn về phía máy quay, thấp giọng nói: “Cậu là vai chính quan trọng nhất của bộ phim này. Không lộ mặt sao được!”
Gương mặt Phó Thải nổi tiếng dịu dàng, ấm áp trong giới giải trí. Anh mang vẻ xinh đẹp không hề có tính công kích. Đặc biệt, anh có đôi mắt trong vắt, hiền lành như nai con. Nhưng lúc này, màn ảnh lạnh băng như nắm bắt được vẻ lặng lẽ than khóc không tiếng động trong đôi mắt đó.
“Thích tác phẩm của cậu không?”
Phan Nguyên Đức nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đối phương, “Để hôm nay quay xong, ngày mai chúng ta xem cùng nhau. Cho nên cậu phải hợp tác một chút. Nếu không, hiệu quả không tốt, phải quay lại. Cậu hẳn cũng không muốn như vậy nhỉ?”
Nghe câu này, cả người Phó Thải hơi run lên, trong mắt xuất hiện vẻ kháng cự và sợ hãi. Phó Thải thoạt nhìn ý thức rõ ràng thanh tỉnh nhưng cơ thể lại gần như không thể nhúc nhích, giống như con mồi bị con nhện cực độc quấn quanh. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị đối phương cắn nuốt từng chút một.
Phan Nguyên Đức cười phá lên, ngón tay khẽ lướt qua lông mi rồi mí mắt Phó Thải: “Lần này không được nhắm mắt“.
“.........” Kỳ thật, Tín Túc vô cảm đối với loại chuyện này. Cậu chưa bao giờ có thể đồng cảm với bất hạnh của người khác. Nhưng hình ảnh trên màn chiếu lúc này cũng không đẹp, thậm chí, còn khiến người xem thấy buồn nôn. Tín Túc sắc mặt khó chịu, hơi cau mày.
Hình ảnh trên màn chiếu chỉ hiện lên ngắn ngủi trong một phút. Lâm Tái Xuyên dừng máy chiếu lại. Anh vẻ mặt nặng nề, cầm lấy các hộp phim được đánh dấu theo thời gian khác nhau. Kéo dài suốt hai năm, mãi cho đến hai tháng trước khi Phó Thải gặp tai nạn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nội dung trong các cuộn phim này chỉ sợ đều giống nhau.
Lật đến một loạt cuộn phim khác, động tác Lâm Tái Xuyên hơi dừng lại. Trên nhãn của những cuộn phim này, phía sau kí tự ngày tháng năm, còn thêm một chữ: “Dương“. Nhìn thấy chữ này, phản ứng đầu tiên của Lâm Tái Xuyên là Dương Kiến Chương, người vừa chết trong tai nạn xe cộ mấy hôm trước. Anh cầm cuộn phim nhựa lên, cẩn thận bỏ vào máy chiếu.
Lần này, khung cảnh sáng trưng. Người trên giường vẫn là Phó Thải. Anh không hề có phản ứng, nhắm mắt lại, giống như đang hôn mê.
Một giọng nói bên ngoài vang lên: “Sao ông lại chịu nhường cậu ta cho tôi? Lúc trước, tôi từng hỏi ông nhiều lần như vậy, không phải ông đều không chịu à?”
Giọng Phan Nguyên Đức đầy vẻ tiếc nuối: “Phó Thải chỗ nào cũng đều cực kỳ hoàn hảo. Nhưng tôi cảm thấy cậu ta quá sạch sẽ, thiếu vẻ lẳng lơ từng trải. Hiệu quả quay chụp luôn không hài lòng lắm nên tôi muốn đổi vài người tới thử xem sao“.
Giọng ông ta như đang đánh giá một diễn viên không chuyên nghiệp, đánh giá phản ứng của người bị hại đối với thương tích ông ta gây lên cho đối phương.
Người đàn ông kia cười to, nói: “Vốn không phải chuyện cậu ta tình nguyện, ông còn mong cậu ta phối hợp sao được? Dùng thêm chút thuốc không phải được rồi à?”
Màn ảnh hơi xoay chuyển, giống như Phan Nguyên Đức điều chỉnh vị trí máy quay. Trên màn hình rõ ràng xuất hiện gương mặt Dương Kiến Chương. Một bàn tay ông ta đã vội không chờ được luồn vào dưới chăn.
Phan Nguyên Đức nói: “Chờ cậu ta tỉnh lại hẵng bắt đầu“.
Dương Kiến Chương nhìn máy quay, không thèm để ý, nói, “Để tôi chơi trước một lúc. Không sao đâu“.
......
Sau đó xảy ra chuyện gì, hai người không xem tiếp. Lâm Tái Xuyên bỏ cuộn phim ra. Trong phòng chiếu phim quá mức yên tĩnh, hai người hiếm khi im lặng thật lâu. Cuối cùng, Tín Túc chủ động nói: “Chúng ta về thôi? Quay về ngủ đi“.
Lâm Tái Xuyên chậm rãi thở dài một hơi, đem cuộn phim trong ngăn kéo cuối cùng để trên bàn, sau đó, bỏ tất cả vào túi vật chứng lớn.
Anh gật gật đầu nói: “Đi thôi“.
Hết chương 127
Đến chương 128
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất