Chương 140: Hai vụ án mạng
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 140.
Hai vụ án mạng
Cục Công an thành phố tiếp nhận vụ án mới, Lâm Tái Xuyên để lại vài cảnh sát theo tiếp vụ án của Đới Hải Xương, phụ trách các công tác kết thúc cuối cùng. Sau đó, anh dẫn theo những người còn lại bắt đầu điều tra vụ án cắt yết hầu liên hoàn.
Địa điểm xảy ra hai vụ án giết người đều ở phân khu Hà Dương. Hà Dương là khu vực kinh tế phát triển chậm nhất, lạc hậu nhất ở toàn bộ thành phố Phù Tụ. Phần lớn kiến trúc đều là kiểu “thành phố trong thôn” cũ nát, là các thôn làng trên núi còn chưa kịp hiện đại hóa. Chính quyền thành phố Phù Tụ từng cử người đến giúp đỡ, làm công tác xóa đói giảm nghèo suốt hai năm, đầu tư không ít tiền nhưng đáng tiếc không nâng dậy được. Kinh tế địa phương vẫn luôn ở tình trạng nửa chết, nửa sống. Cuối cùng, chính quyền đành từ bỏ nơi đây.
Người bị hại năm ngoái tên là Triệu Hồng Tài, là phó bí thư thôn Đào Nguyên, phân khu Hà Quang. Khi chết, ông ta 49 tuổi. Ông là một người cô đơn, không có người thân. Đến cả việc ma chay, chôn cất sau khi chết cũng là người trong thôn làm giúp.
Còn người bị hại trong án mạng ba ngày trước tên là Lý Đăng Nghĩa, là người dân thường trong thôn Thọ Huyền bên cạnh. Người này có vợ, có con, là kiểu “người thật thà” một nhà ba mẫu ruộng.
Hà Quang cách khá xa trung tâm thành phố Phù Tụ. Lâm Tái Xuyên chưa cử cảnh sát đến phân khu thăm hỏi điều tra mà từ kết quả điều tra bước đầu xem hai người bị hại có quan hệ trực tiếp nào không. Cả hai người đều bị phát hiện trong tư thế kì lạ, bị treo ngược trên cây, đầu cắm xuống đất, hai chân bị trói chặt vào nhau, trên cổ bị lưỡi dao sắc tạo thành vết thương. Bởi vì hiện trường phát hiện thi thể đều ở vùng quê, trên đường gần như không có camera. Không có “mắt điện tử” hỗ trợ, muốn tra được trong ba ngày vừa rồi, có người đáng nghi ra vào thôn Thọ Huyền hay không cũng là việc cực kì khó khăn.
Trong vụ án mạng xảy ra vào rạng sáng ba ngày trước, Lý Đăng Nghĩa không biết bị ai treo trên núi. Mãi đến hơn 5 giờ sáng, thi thể ông mới được người dân trong thôn đi hái rau dại phát hiện, sau đó báo cảnh sát. Nghe nói vợ ông không thể chấp nhận được việc chồng đột nhiên bị giết hại, quá sốc nên ngất xỉu, phải vào viện cùng ngày. Đến nay, vợ ông vẫn chưa ra viện.
Trong phòng họp đội điều tra hình sự, màn hình lớn chiếu hai tấm ảnh chụp tình trạng người bị hại khi được phát hiện, thi thể bị treo trên cành cây to, ở tư thế chổng ngược.
Giọng Lâm Tái Xuyên bình tĩnh vang lên trong phòng, “Biện pháp giết người như nhau, cơ bản không có khả năng là trùng hợp. Hoặc đây là vụ án giết người liên hoàn cách nhau một năm, hung thủ là cùng một người. Hoặc là có người cố ý bắt chước gây án, nhằm thông qua việc bắt chước biện pháp gây án của hung thủ đầu tiên, lẫn lộn phán đoán của cảnh sát đối với thân phận thật sự của hung thủ“.
Trước mắt cũng chỉ có hai loại khả năng này. Nhưng nếu là bắt chước gây án, căn bản không cần phải làm ầm ĩ như vậy. Cho nên, khả năng sát thủ gây án liên hoàn cao hơn một chút.
Tín Túc ngồi ở bàn họp, một tay chống cằm, ánh mắt vô tình, cố ý dừng trên người Lâm Tái Xuyên. Bắt đầu từ ngày hôm qua, không biết Tín Túc phạm vào tật xấu gì, thường xuyên như đi vào cõi thần tiên.
Nghe Lâm Tái Xuyên nói xong một lúc lâu, cậu mới chậm rì rì tiếp lời, “Nếu là khả năng đầu tiên thì hai người bị hại nhất định có chỗ giống nhau. Có thể là cùng biết ai đó, hoặc là cùng đi qua nơi nào đó nên lần lượt bị giết hại. Tất cả người bị hại trong vụ án liên hoàn đều sẽ có điểm chung. Nếu là khả năng sau, ừm, vậy sẽ rất khó nói“.
Chương Phỉ sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà, “Thế này nhìn quá dọa người“.
Mấy tấm ảnh chụp hiện trường vụ án kia đánh mạnh vào thị giác người xem. So với hình ảnh Hà Phương giết người, máu bắn cao ba mét năm ngoái chỉ có hơn chứ không kém. Tròng mắt thi thể nạn nhân đều bị tẩm máu đỏ quạch. Nếu hình ảnh này xuất hiện ngoài đời hẳn khiến người xem khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu. Nhiệt độ trong phòng họp vốn không ấm áp lạnh lại giảm mấy độ.
Hạ Tranh hỏi: “Đội trưởng Lâm, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lúc: “Chương Phỉ, chị dẫn theo một người đến bệnh viện Hà Dương một chuyến, hỏi thăm vợ Lý Đăng Nghĩa, hỏi bà ấy xem thời gian gần đây Lý Đăng Nghĩa đã gặp những ai. Nếu trạng thái tinh thần bà ấy không phù hợp để hỏi thăm thì quay về“.
Chương Phỉ gật đầu: “Rõ!”
“Lão Sa, phó đội trưởng Trịnh, mỗi người dẫn theo một đội, chia nhau điều tra Triệu Hồng Tài và Lý Đăng Nghĩa khi còn sống, đặc biệt tập trung vào ba năm gần đây, xem bọn họ có cùng tham gia hoạt động gì chung hoặc cùng tiếp xúc với người nào không. Còn có, xem bọn họ có phát sinh mâu thuẫn, xung đột với người nào không“.
“Rõ!”
Nhưng việc khởi động lại bản án cũ khá khó khăn. Thi thể Triệu Hồng Tài đã bị hỏa táng. Những gì còn lại cho Cục Công an thành phố Phù Tụ chỉ là hồ sơ và ảnh chụp khi đó. Manh mối cũng gần như không có. Triệu Hồng Tài là người cô đơn. Muốn điều tra vụ việc sau một năm, muốn điều tra nguyên nhân cái chết của người bị hại gần như khó lên Trời.
Lý Đăng Nghĩa bị giết hại ba ngày trước, thi thể hiện còn ở chỗ pháp y của phân cục. Pháp y phân cục Hà Quang tiến hành kiểm tra thi thể Lý Đăng Nghĩa, sau đó, phát hiện một điểm rất đặc biệt: Trên cả người Lý Đăng Nghĩa chỉ có một miệng vết thương trên cổ. Hơn nữa, dựa vào suy đoán của pháp y, độ sâu, độ rộng và chiều dài của miệng vết thương kia không đủ gây chết người trong thời gian ngắn, cũng không phải cái chết “một đao cắt ngang yết hầu”, không làm vỡ động mạch chủ. Kể cả treo người bị hại trên cây, để rỏ máu cũng phải mất khoảng nửa giờ mới có thể khiến nạn nhân “hết máu“.
Tình trạng tử vong của Triệu Hồng Tài chỉ sợ cũng như vậy.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tín Túc chạy đến văn phòng của Lâm Tái Xuyên, nhìn chằm chằm ảnh chụp và video quay chụp hiện trường vụ án đầu tiên phân cục gửi lên. Hiện trường kia quả thật có thể so với hiện trường quay chụp phim kinh dị. Từ cổ Lý Đăng Nghĩa trở xuống đều sạch sẽ, chỉ có một lỗ thủng ở cổ làm đường ranh giới. Từ cổ đến đầu tóc, tất cả đều bị nhuộm bởi màu đỏ ghê người. Trên mặt đất, máu chảy thành vũng, khô thành từng lớp.
Tín Túc nhìn vết cắt trên cổ thi thể, đột nhiên mở miệng hỏi: “Tái Xuyên, anh từng nghe về thí nghiệm tâm lý đó không? Hiện tại hẳn thí nghiệm này được gọi là ám thị tâm lý cưỡng chế tử vong“.
Nghe Tín Túc nói, Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Từng có một nhà nghiên cứu tâm lý trói một người tử tù cố định trên giường, giả vờ rạch một miệng vết thương trên cổ tay tử tù, dùng tiếng giọt nước bắt chước tiếng máu nhỏ giọt, tạo thành ám thị tâm lý tử tù mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Tử tù kia trên người không có miệng vết thương chết người nhưng cuối cùng vẫn chết“.
Tín Túc nói: “Cách hung thủ xử lý hai người bị hại khiến em cảm giác có điểm giống với thí nghiệm này. Có thể treo một người đàn ông lên cho thấy hung thủ có khả năng khống chế, quyền xử trí tuyệt đối với thân thể người bị hại trong loại tình huống này. Hung thủ hoàn toàn có thể dùng một đao lấy mạng người bị hại. Nhưng hung thủ lại cố ý kéo dài quá trình tử vong của người bị hại, khiến người bị hại chết dần chết mòn trong cảm giác sợ hãi tột cùng, nghe tiếng máu của bọn họ từng giọt, từng giọt rời khỏi cơ thể mình. Loại hành vi này mang theo ý trả thù điên cuồng“.
Tín Túc dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên ảnh chụp trên tay, “Hơn nữa cách treo ngược thế này, trong tín ngưỡng tôn giáo nào đó có ý sám hối và chuộc tội. Khi chưa có phương hướng điều tra cụ thể, có thể bắt đầu điều tra từ góc độ báo thù. Hơn nữa, nói không chừng thù không giống nhau“.
Nhưng một người dân nông thôn bình thường, trồng trọt ở vùng quê có thể gây ra mối thù gì sâu nặng đến mức này... Bản thân chuyện này đã cực kỳ kì lạ.
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, nói với Tín Túc: “Anh cùng bọn họ đến hiện trường vụ án một chuyến. Tối nay có thể không về“.
Không có thiết bị điện tử giúp sức, manh mối không thể tự nhiên từ hư không chạy ra nên chỉ đành dùng hai cái đùi, một cái miệng, đến từng nhà khu vực xung quanh hỏi thăm, tìm nhân chứng. Đây cũng là công tác của đội điều tra hình sự thưở ban đầu.
Tín Túc đứng lên, giữ chặt tay áo đồng phục cảnh sát của Lâm Tái Xuyên, đi sau anh, “Em đi cùng anh“.
Bước chân Lâm Tái Xuyên hơi dừng lại. Anh chần chờ quay người nhìn cậu, giọng nhắc nhở: “Hoàn cảnh bên kia có thể không tốt lắm...”
Kinh tế thành phố Phù Tụ mấy năm nay phát triển rất nhanh. Nhà cao tầng san sát, phố xá tấp nập xe cộ. Nhưng những thay đổi này chỉ giới hạn bên trong thành phố. Thôn xóm các vùng xung quanh gần như bị lãng quên, vẫn là dáng vẻ cũ nát của 10 năm trước. Trong thôn, có nơi đường còn chưa trải xi măng, đầy bùn đất. Bàn chân chưa từng dính nước bẩn của Tín Túc chưa chắc sẵn lòng dẫm xuống. Hơn nữa, bên kia cũng không có chỗ ngủ. Khách sạn gần nhất cũng phải lái xe hơn nửa giờ. Nói không chừng, mọi người phải ngủ trong xe cảnh sát cả đêm.
Tín Túc khăng khăng, “Em đi cùng anh“.
Tín Túc muốn đi, Lâm Tái Xuyên sẽ không ngăn cậu. Anh lấy một chiếc chăn từ trong ngăn tủ, bỏ vào cốp xe. Trước khi xuất phát, Tín Túc nhét đầy các loại đồ ăn vặt lung tung vào tủ lạnh trên xe.
Từ trung tâm thành phố đến thôn Thọ Huyền phải lái xe hai giờ. Cũng may đường đi đều là đường lớn, đi xe cũng không bị xóc nảy. Tín Túc lên xe chưa được bao lâu đã ngủ. Cảm giác xe dừng lại, cậu mới tỉnh.
Lâm Tái Xuyên béo nhẹ má cậu, “Xuống xe thôi, Tín Túc“.
Tín Túc “Ừm” một tiếng, hai mắt vẫn đang nhắm, đưa tay chỉnh ghế dựa nâng lên. Cậu vừa định duỗi tay cởi đai an toàn liền thấy Lâm Tái Xuyên nghiêng người sang phía cậu, một tay anh ấn chốt dây an toàn, tay anh còn chạm vào tay cậu.
Tín Túc: “.........”
Có thể vì tình cờ phát hiện “bí mật” của Lâm Tái Xuyên nên lúc này, cậu nhìn mỗi động tác của anh đều cảm thấy anh đã có kế hoạch từ trước. Dù sao người đàn ông này cũng có “tiền án“.
Tín Túc mặt bình tĩnh xuống xe.
Thôn xóm này thoạt nhìn cũng khá tốt. Sau lưng thôn dựa một ngọn núi lớn, cao chót vót. Ít nhất không phải vùng rừng núi hoang vu như trong tưởng tượng của Tín Túc.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt cũng không khiến một đám bác trai, bác gái lớn tuổi sợ lạnh, đang rộn ràng khiêu vũ ở mảnh “sân bùn“. Âm nhạc cảm động du dương, phát ra tiếng ca lanh lảnh: “Em là đám mây đẹp nhất trong lòng anh“. Hơn nữa, tiếng nhạc còn hòa với từng tiếng lẹt xẹt lẹt xẹt của loa đài.
Địa chỉ đăng kí trên hộ khẩu của Lý Đăng Nghĩa là ở số 129 thôn Thọ Huyện nhưng trong thôn cơ bản không nhìn thấy thứ gọi là số nhà nên hai người chỉ có thể đi hỏi thăm người dân trong thôn.
Tín Túc cùng Lâm Tái Xuyên xuống xe, đi về phía “sân bùn“. Mặc dù hai người không mặc quần áo sang trọng nhưng đứng giữa một đám dân quê vẫn để lộ ra khí chất khác biệt.
Nhìn thấy hai người, một bác gái mặc áo bông nói: “Hai người các cậu nhìn hơi lạ mặt. Vừa nhìn là biết người từ thành phố đến. Đẹp trai thật đấy!”
Tín Túc nghe những lời này, lập tức cong môi dưới, lộ ra nụ cười trai gái già trẻ đều mê, “Chào dì, cháu muốn hỏi dì một chút, nhà Lý Đăng Nghĩa ở đây đúng không ạ?”
Hết chương 140
Đến chương 141
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 140.
Hai vụ án mạng
Cục Công an thành phố tiếp nhận vụ án mới, Lâm Tái Xuyên để lại vài cảnh sát theo tiếp vụ án của Đới Hải Xương, phụ trách các công tác kết thúc cuối cùng. Sau đó, anh dẫn theo những người còn lại bắt đầu điều tra vụ án cắt yết hầu liên hoàn.
Địa điểm xảy ra hai vụ án giết người đều ở phân khu Hà Dương. Hà Dương là khu vực kinh tế phát triển chậm nhất, lạc hậu nhất ở toàn bộ thành phố Phù Tụ. Phần lớn kiến trúc đều là kiểu “thành phố trong thôn” cũ nát, là các thôn làng trên núi còn chưa kịp hiện đại hóa. Chính quyền thành phố Phù Tụ từng cử người đến giúp đỡ, làm công tác xóa đói giảm nghèo suốt hai năm, đầu tư không ít tiền nhưng đáng tiếc không nâng dậy được. Kinh tế địa phương vẫn luôn ở tình trạng nửa chết, nửa sống. Cuối cùng, chính quyền đành từ bỏ nơi đây.
Người bị hại năm ngoái tên là Triệu Hồng Tài, là phó bí thư thôn Đào Nguyên, phân khu Hà Quang. Khi chết, ông ta 49 tuổi. Ông là một người cô đơn, không có người thân. Đến cả việc ma chay, chôn cất sau khi chết cũng là người trong thôn làm giúp.
Còn người bị hại trong án mạng ba ngày trước tên là Lý Đăng Nghĩa, là người dân thường trong thôn Thọ Huyền bên cạnh. Người này có vợ, có con, là kiểu “người thật thà” một nhà ba mẫu ruộng.
Hà Quang cách khá xa trung tâm thành phố Phù Tụ. Lâm Tái Xuyên chưa cử cảnh sát đến phân khu thăm hỏi điều tra mà từ kết quả điều tra bước đầu xem hai người bị hại có quan hệ trực tiếp nào không. Cả hai người đều bị phát hiện trong tư thế kì lạ, bị treo ngược trên cây, đầu cắm xuống đất, hai chân bị trói chặt vào nhau, trên cổ bị lưỡi dao sắc tạo thành vết thương. Bởi vì hiện trường phát hiện thi thể đều ở vùng quê, trên đường gần như không có camera. Không có “mắt điện tử” hỗ trợ, muốn tra được trong ba ngày vừa rồi, có người đáng nghi ra vào thôn Thọ Huyền hay không cũng là việc cực kì khó khăn.
Trong vụ án mạng xảy ra vào rạng sáng ba ngày trước, Lý Đăng Nghĩa không biết bị ai treo trên núi. Mãi đến hơn 5 giờ sáng, thi thể ông mới được người dân trong thôn đi hái rau dại phát hiện, sau đó báo cảnh sát. Nghe nói vợ ông không thể chấp nhận được việc chồng đột nhiên bị giết hại, quá sốc nên ngất xỉu, phải vào viện cùng ngày. Đến nay, vợ ông vẫn chưa ra viện.
Trong phòng họp đội điều tra hình sự, màn hình lớn chiếu hai tấm ảnh chụp tình trạng người bị hại khi được phát hiện, thi thể bị treo trên cành cây to, ở tư thế chổng ngược.
Giọng Lâm Tái Xuyên bình tĩnh vang lên trong phòng, “Biện pháp giết người như nhau, cơ bản không có khả năng là trùng hợp. Hoặc đây là vụ án giết người liên hoàn cách nhau một năm, hung thủ là cùng một người. Hoặc là có người cố ý bắt chước gây án, nhằm thông qua việc bắt chước biện pháp gây án của hung thủ đầu tiên, lẫn lộn phán đoán của cảnh sát đối với thân phận thật sự của hung thủ“.
Trước mắt cũng chỉ có hai loại khả năng này. Nhưng nếu là bắt chước gây án, căn bản không cần phải làm ầm ĩ như vậy. Cho nên, khả năng sát thủ gây án liên hoàn cao hơn một chút.
Tín Túc ngồi ở bàn họp, một tay chống cằm, ánh mắt vô tình, cố ý dừng trên người Lâm Tái Xuyên. Bắt đầu từ ngày hôm qua, không biết Tín Túc phạm vào tật xấu gì, thường xuyên như đi vào cõi thần tiên.
Nghe Lâm Tái Xuyên nói xong một lúc lâu, cậu mới chậm rì rì tiếp lời, “Nếu là khả năng đầu tiên thì hai người bị hại nhất định có chỗ giống nhau. Có thể là cùng biết ai đó, hoặc là cùng đi qua nơi nào đó nên lần lượt bị giết hại. Tất cả người bị hại trong vụ án liên hoàn đều sẽ có điểm chung. Nếu là khả năng sau, ừm, vậy sẽ rất khó nói“.
Chương Phỉ sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà, “Thế này nhìn quá dọa người“.
Mấy tấm ảnh chụp hiện trường vụ án kia đánh mạnh vào thị giác người xem. So với hình ảnh Hà Phương giết người, máu bắn cao ba mét năm ngoái chỉ có hơn chứ không kém. Tròng mắt thi thể nạn nhân đều bị tẩm máu đỏ quạch. Nếu hình ảnh này xuất hiện ngoài đời hẳn khiến người xem khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu. Nhiệt độ trong phòng họp vốn không ấm áp lạnh lại giảm mấy độ.
Hạ Tranh hỏi: “Đội trưởng Lâm, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lúc: “Chương Phỉ, chị dẫn theo một người đến bệnh viện Hà Dương một chuyến, hỏi thăm vợ Lý Đăng Nghĩa, hỏi bà ấy xem thời gian gần đây Lý Đăng Nghĩa đã gặp những ai. Nếu trạng thái tinh thần bà ấy không phù hợp để hỏi thăm thì quay về“.
Chương Phỉ gật đầu: “Rõ!”
“Lão Sa, phó đội trưởng Trịnh, mỗi người dẫn theo một đội, chia nhau điều tra Triệu Hồng Tài và Lý Đăng Nghĩa khi còn sống, đặc biệt tập trung vào ba năm gần đây, xem bọn họ có cùng tham gia hoạt động gì chung hoặc cùng tiếp xúc với người nào không. Còn có, xem bọn họ có phát sinh mâu thuẫn, xung đột với người nào không“.
“Rõ!”
Nhưng việc khởi động lại bản án cũ khá khó khăn. Thi thể Triệu Hồng Tài đã bị hỏa táng. Những gì còn lại cho Cục Công an thành phố Phù Tụ chỉ là hồ sơ và ảnh chụp khi đó. Manh mối cũng gần như không có. Triệu Hồng Tài là người cô đơn. Muốn điều tra vụ việc sau một năm, muốn điều tra nguyên nhân cái chết của người bị hại gần như khó lên Trời.
Lý Đăng Nghĩa bị giết hại ba ngày trước, thi thể hiện còn ở chỗ pháp y của phân cục. Pháp y phân cục Hà Quang tiến hành kiểm tra thi thể Lý Đăng Nghĩa, sau đó, phát hiện một điểm rất đặc biệt: Trên cả người Lý Đăng Nghĩa chỉ có một miệng vết thương trên cổ. Hơn nữa, dựa vào suy đoán của pháp y, độ sâu, độ rộng và chiều dài của miệng vết thương kia không đủ gây chết người trong thời gian ngắn, cũng không phải cái chết “một đao cắt ngang yết hầu”, không làm vỡ động mạch chủ. Kể cả treo người bị hại trên cây, để rỏ máu cũng phải mất khoảng nửa giờ mới có thể khiến nạn nhân “hết máu“.
Tình trạng tử vong của Triệu Hồng Tài chỉ sợ cũng như vậy.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tín Túc chạy đến văn phòng của Lâm Tái Xuyên, nhìn chằm chằm ảnh chụp và video quay chụp hiện trường vụ án đầu tiên phân cục gửi lên. Hiện trường kia quả thật có thể so với hiện trường quay chụp phim kinh dị. Từ cổ Lý Đăng Nghĩa trở xuống đều sạch sẽ, chỉ có một lỗ thủng ở cổ làm đường ranh giới. Từ cổ đến đầu tóc, tất cả đều bị nhuộm bởi màu đỏ ghê người. Trên mặt đất, máu chảy thành vũng, khô thành từng lớp.
Tín Túc nhìn vết cắt trên cổ thi thể, đột nhiên mở miệng hỏi: “Tái Xuyên, anh từng nghe về thí nghiệm tâm lý đó không? Hiện tại hẳn thí nghiệm này được gọi là ám thị tâm lý cưỡng chế tử vong“.
Nghe Tín Túc nói, Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Từng có một nhà nghiên cứu tâm lý trói một người tử tù cố định trên giường, giả vờ rạch một miệng vết thương trên cổ tay tử tù, dùng tiếng giọt nước bắt chước tiếng máu nhỏ giọt, tạo thành ám thị tâm lý tử tù mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Tử tù kia trên người không có miệng vết thương chết người nhưng cuối cùng vẫn chết“.
Tín Túc nói: “Cách hung thủ xử lý hai người bị hại khiến em cảm giác có điểm giống với thí nghiệm này. Có thể treo một người đàn ông lên cho thấy hung thủ có khả năng khống chế, quyền xử trí tuyệt đối với thân thể người bị hại trong loại tình huống này. Hung thủ hoàn toàn có thể dùng một đao lấy mạng người bị hại. Nhưng hung thủ lại cố ý kéo dài quá trình tử vong của người bị hại, khiến người bị hại chết dần chết mòn trong cảm giác sợ hãi tột cùng, nghe tiếng máu của bọn họ từng giọt, từng giọt rời khỏi cơ thể mình. Loại hành vi này mang theo ý trả thù điên cuồng“.
Tín Túc dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên ảnh chụp trên tay, “Hơn nữa cách treo ngược thế này, trong tín ngưỡng tôn giáo nào đó có ý sám hối và chuộc tội. Khi chưa có phương hướng điều tra cụ thể, có thể bắt đầu điều tra từ góc độ báo thù. Hơn nữa, nói không chừng thù không giống nhau“.
Nhưng một người dân nông thôn bình thường, trồng trọt ở vùng quê có thể gây ra mối thù gì sâu nặng đến mức này... Bản thân chuyện này đã cực kỳ kì lạ.
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, nói với Tín Túc: “Anh cùng bọn họ đến hiện trường vụ án một chuyến. Tối nay có thể không về“.
Không có thiết bị điện tử giúp sức, manh mối không thể tự nhiên từ hư không chạy ra nên chỉ đành dùng hai cái đùi, một cái miệng, đến từng nhà khu vực xung quanh hỏi thăm, tìm nhân chứng. Đây cũng là công tác của đội điều tra hình sự thưở ban đầu.
Tín Túc đứng lên, giữ chặt tay áo đồng phục cảnh sát của Lâm Tái Xuyên, đi sau anh, “Em đi cùng anh“.
Bước chân Lâm Tái Xuyên hơi dừng lại. Anh chần chờ quay người nhìn cậu, giọng nhắc nhở: “Hoàn cảnh bên kia có thể không tốt lắm...”
Kinh tế thành phố Phù Tụ mấy năm nay phát triển rất nhanh. Nhà cao tầng san sát, phố xá tấp nập xe cộ. Nhưng những thay đổi này chỉ giới hạn bên trong thành phố. Thôn xóm các vùng xung quanh gần như bị lãng quên, vẫn là dáng vẻ cũ nát của 10 năm trước. Trong thôn, có nơi đường còn chưa trải xi măng, đầy bùn đất. Bàn chân chưa từng dính nước bẩn của Tín Túc chưa chắc sẵn lòng dẫm xuống. Hơn nữa, bên kia cũng không có chỗ ngủ. Khách sạn gần nhất cũng phải lái xe hơn nửa giờ. Nói không chừng, mọi người phải ngủ trong xe cảnh sát cả đêm.
Tín Túc khăng khăng, “Em đi cùng anh“.
Tín Túc muốn đi, Lâm Tái Xuyên sẽ không ngăn cậu. Anh lấy một chiếc chăn từ trong ngăn tủ, bỏ vào cốp xe. Trước khi xuất phát, Tín Túc nhét đầy các loại đồ ăn vặt lung tung vào tủ lạnh trên xe.
Từ trung tâm thành phố đến thôn Thọ Huyền phải lái xe hai giờ. Cũng may đường đi đều là đường lớn, đi xe cũng không bị xóc nảy. Tín Túc lên xe chưa được bao lâu đã ngủ. Cảm giác xe dừng lại, cậu mới tỉnh.
Lâm Tái Xuyên béo nhẹ má cậu, “Xuống xe thôi, Tín Túc“.
Tín Túc “Ừm” một tiếng, hai mắt vẫn đang nhắm, đưa tay chỉnh ghế dựa nâng lên. Cậu vừa định duỗi tay cởi đai an toàn liền thấy Lâm Tái Xuyên nghiêng người sang phía cậu, một tay anh ấn chốt dây an toàn, tay anh còn chạm vào tay cậu.
Tín Túc: “.........”
Có thể vì tình cờ phát hiện “bí mật” của Lâm Tái Xuyên nên lúc này, cậu nhìn mỗi động tác của anh đều cảm thấy anh đã có kế hoạch từ trước. Dù sao người đàn ông này cũng có “tiền án“.
Tín Túc mặt bình tĩnh xuống xe.
Thôn xóm này thoạt nhìn cũng khá tốt. Sau lưng thôn dựa một ngọn núi lớn, cao chót vót. Ít nhất không phải vùng rừng núi hoang vu như trong tưởng tượng của Tín Túc.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt cũng không khiến một đám bác trai, bác gái lớn tuổi sợ lạnh, đang rộn ràng khiêu vũ ở mảnh “sân bùn“. Âm nhạc cảm động du dương, phát ra tiếng ca lanh lảnh: “Em là đám mây đẹp nhất trong lòng anh“. Hơn nữa, tiếng nhạc còn hòa với từng tiếng lẹt xẹt lẹt xẹt của loa đài.
Địa chỉ đăng kí trên hộ khẩu của Lý Đăng Nghĩa là ở số 129 thôn Thọ Huyện nhưng trong thôn cơ bản không nhìn thấy thứ gọi là số nhà nên hai người chỉ có thể đi hỏi thăm người dân trong thôn.
Tín Túc cùng Lâm Tái Xuyên xuống xe, đi về phía “sân bùn“. Mặc dù hai người không mặc quần áo sang trọng nhưng đứng giữa một đám dân quê vẫn để lộ ra khí chất khác biệt.
Nhìn thấy hai người, một bác gái mặc áo bông nói: “Hai người các cậu nhìn hơi lạ mặt. Vừa nhìn là biết người từ thành phố đến. Đẹp trai thật đấy!”
Tín Túc nghe những lời này, lập tức cong môi dưới, lộ ra nụ cười trai gái già trẻ đều mê, “Chào dì, cháu muốn hỏi dì một chút, nhà Lý Đăng Nghĩa ở đây đúng không ạ?”
Hết chương 140
Đến chương 141
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất