Chương 77: Tôi sẵn lòng tin tưởng cậu ấy
Trong phòng chỉ huy Cục Công an thành phố.
Ngụy Bình Lương vẻ mặt căng thẳng, chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong căn phòng rộng mấy mét vuông, lại thúc giục: "Còn chưa tra được à? Vòm cầu Cao rốt cuộc là chỗ nào?!"
Nhân viên điều tra của Sở Công an tỉnh nói: "Bên tình báo tạm thời chưa có trả lời. Trong kho thông tin địa phương cũng không có manh mối liên quan. Không phải điểm đánh dấu trên bản đồ, chẳng lẽ là "tiếng lóng" trong tổ chức của bọn họ?"
Tai nghe của Ngụy Bình Lương cũng truyền đến thông tin: "Bên Hà Phương nói không biết nơi này".
Các con đường trước mắt đều hoàn toàn không tra được thông tin về nơi gọi là "Gầm cầu Cao". Đặc phái viên trẻ tuổi nhất hơi mất kiên nhẫn, "Chúng ta làm sao bây giờ? Không thể để đội trưởng Giang lái xe chở đi vòng quanh được! Nếu tiếp tục như vậy, Sở Xương Lê dù phản ứng chậm cũng sẽ nghi ngờ!"
Một nhân viên điều tra khác suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn về phía Lâm Tái Xuyên không nói gì, "Đội trưởng Lâm, anh có ý tưởng gì không?"
Lâm Tái Xuyên im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Có một người có thể biết nơi này ở đâu".
Nhân viên điều tra đang nói chuyện ngẩn người: "Ai? Có thể tin không?"
Trong cả phòng chỉ huy, ngoại trừ Lâm Tái Xuyên và Ngụy Bình Lương, tất cả đều là nhân viên điều tra tinh anh của Sở Cảnh sát tỉnh, không có cảnh sát nào khác của Cục Công an thành phố. Bởi vì liên quan đến "Bò cạp Sa mạc", hành động lần này là tối mật ở Sở Công an tỉnh.
Toàn bộ Cục Công an thành phố Phù Tụ, chỉ có Cục trưởng Ngụy Bình Lương và người đề xuất kế hoạch này là Lâm Tái Xuyên tham gia hành động. Các thành viên khác đều là tinh anh do Sở Công an tỉnh điều đến. Cảnh sát trong chiếc xe áp giải kia cũng toàn bộ là thành viên của Sở Công an tỉnh trong ngoài phối hợp để diễn một vở kịch cho Sở Xương Lê xem.
Đầu tuần trước, Lâm Tái Xuyên đã báo cáo kế hoạch này với Sở Công an tỉnh. Vốn kế hoạch sẽ thực hiện ngay sau hôm được thông qua. Nhưng sau đó, Tín Túc xảy ra chuyện. Cục Công an thành phố nhất thời thân mình còn lo chưa xong nên kế hoạch này bị gác lại.
Bò cạp Sa mạc là một tổ chức tội phạm có quy mô cực kỳ khổng lồ, đường dây đan xen chằng chịt giống một "mạng nhện" lớn, từ trung tâm, lan tràn ra bốn phương tám hướng. Các nhánh khác nhau có phân công khác nhau, giống những hang ổ tối tăm đặt rải rác trên mảnh đất thành phố Phù Tụ. Nhưng chuyện này cũng tạo thành cục diện giữa các hang ổ không liên hệ mật thiết với nhau. Các nhánh gần như không liên lạc, các thành viên thuộc các nhánh khác nhau không biết nhau là chuyện bình thường. Vì thế, Lâm Tái Xuyên đưa ra một kế hoạch bí quá hóa liều nhưng rất có trí tưởng tượng, chọn một người có thể tuyệt đối tin tưởng ngụy trang thành đồng bọn trong Bò cạp Sa mạc của Sở Xương Lê, thông qua hoạt động cướp xe, giành tín nhiệm của Sở Xương Lê, sau đó, để Sở Xương Lê tự mình chủ động dẫn đường cho cảnh sát tìm ra vị trí tổ chức tội phạm kia.
Kế hoạch này thực hiện cũng vô cùng thuận lợi. Sở Xương Lê quả nhiên không mảy may nghi ngờ thân phận của "Thời Phi Lân", cũng khai ra hang ổ của đồng lõa đang được che giấu. Chỉ có điều duy nhất không nằm trong phạm vi tính toán của Lâm Tái Xuyên, đó là nơi được gọi là "Vòm cầu Cao" mà Sở Xương Lê nói. Cảnh sát cũng hoàn toàn không biết gì về địa danh này.
15 phút trôi qua, bọn họ tìm tòi trong toàn bộ thông tin của Sở Công an tỉnh và Cục Công an thành phố, không có bất kì thông tin nào được ghi lại về địa danh có tên gọi này.
Lâm Tái Xuyên vừa nói ra câu kia, trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt trong phòng chỉ huy đều tập trung trên người anh.
Người anh nói đến đương nhiên là Tín Túc. Lâm Tái Xuyên có một loại trực giác rằng hiểu biết của Tín Túc đối với Bò cạp Sa mạc sâu hơn bất kì ai ở Cục Công an thành phố. Nếu có người biết "Vòm cầu Cao" ở đâu, người đó chỉ có thể là Tín Túc.
Nhưng, có thể tin Tín Túc không?
Đến tận ngày hôm nay, chưa có người có thể nói hiểu biết cậu, kể cả Lâm Tái Xuyên. Một người không ai hiểu, thật ra rất khó nói đến hai chữ "tin tưởng".
Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói: "Cá nhân tôi sẵn lòng tin tưởng cậu ấy".
Ngụy Bình Lương liếc mắt nhìn Lâm Tái Xuyên một cái, biết anh đang nói đến ai, quyết đoán ủng hộ: "Hỏi đi. Dù sao cũng không còn lựa chọn nào khác".
Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu, cầm di động, đi ra khỏi phòng chỉ huy, gọi điện cho Tín Túc.
Phía bên kia "A lô" một tiếng.
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Hiện giờ em có tiện nghe điện thoại không?"
Tín Túc giọng lười biếng, một vẻ chán đến chết: "Đương nhiên. Tôi đang ở trong văn phòng của anh đây. Khi nào anh về? Tôi muốn ăn bánh tart trứng".
"Lúc về sẽ mua cho em".
Ngừng một chút, Lâm Tái Xuyên hỏi thẳng: "Tín Túc, em biết vòm cầu Cao là nơi nào không?"
Tín Túc vốn đang nửa nằm nửa ngồi như người không xương trên sô pha, nghe thấy địa danh đó, lập tức ngồi ngay ngắn.
Cậu không hỏi Lâm Tái Xuyên vì sao biết cái tên này, chỉ nói: "Khu đất phía Tây thành phố, gần khu phố cũ. Để tôi gửi định vị cho anh".
"Ừm".
Mấy giây sau, di động Lâm Tái Xuyên nhận được một tin nhắn định vị, vị trí là kho hàng ở khu ngoại thành phía Tây thành phố.
Lâm Tái Xuyên nhắm mắt lại, thầm thở phào một cái, nói: "Cảm ơn".
Cục Công an thành phố không thể vô cớ đột nhiên tra được địa điểm "Vòm cầu Cao", nhất định đã tìm được manh mối chính xác chỉ hướng.
Tín Túc phản ứng nhanh dọa người. Cậu gần như nháy mắt đem chuyện này xâu chuỗi với việc đột nhiên liên hệ đổi trại giam cho Sở Xương Lê. Hơn nữa, cả ngày hôm nay, Lâm Tái Xuyên cũng không ở Cục Công an thành phố...
Tín Túc đoán được gì đó, nhỏ giọng nói với anh: "Chú ý an toàn".
"Anh biết rồi..."
Chấm dứt cuộc gọi, Lâm Tái Xuyên trở lại phòng chỉ huy. Mười mấy đôi mắt trong phòng nhìn anh chằm chằm.
Lâm Tái Xuyên đi đến trước đài kiểm soát, trên bản đồ máy tính, đánh dấu một điểm, dùng hai ngón tay phóng to.
Nhân viên điều tra bên cạnh xác nhận lại một lần: "Anh khẳng định có thể tin nơi cung cấp thông tin này sao?"
Trận hành động 5 năm trước vì thông tin bị lộ khiến Cục Công an thành phố Phù Tụ tổn thất nặng nề, khi ấy, chấn động toàn bộ các Sở công an tỉnh. Mà gián điệp để lộ bí mật đến nay vẫn chưa tìm ra...
Không ai có thể đảm bảo Cục Công an thành phố tuyệt đối an toàn.
Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: "Nếu hành động thất bại, tôi sẵn sàng chịu toàn bộ trách nhiệm".
Cả phòng rơi vào im lặng, không ai dám tuyệt đối tin tưởng thông tin từ nguồn tin không rõ ràng. Nếu địa chỉ này có vấn đề, toàn bộ kế hoạch hành động của bọn họ sẽ bị hủy hoại.
Nhân viên điều tra trẻ tuổi vỗ rầm xuống mặt bàn: "Dù sao cũng đến đây rồi. Cùng lắm thì đánh cược một lần! Tôi vô điều kiện tin tưởng phán đoán của đội trưởng Lâm!"
Ngụy Bình Lương vỗ vỗ bả vai Lâm Tái Xuyên, "Đi thôi!"
"Bùi Di."
Sau một thời gian dài im lặng, giọng Lâm Tái Xuyên lại vang lên trong máy truyền tin cách xa mấy kilômét.
Người lái xe đúng là Giang Bùi Di. Vì phối hợp hành động lần này, anh tạm thời được đặc phái từ Sở công an tỉnh Y đến đây. Anh cũng là bạn tốt lâu năm của Lâm Tái Xuyên, là nằm vùng biệt danh "Gió Nam" nổi tiếng trong hệ thống công an cả nước. Lúc kế hoạch này ở giai đoạn bắt đầu hình thành, Lâm Tái Xuyên đã nghĩ tới việc chọn người "cướp xe" phù hợp nhất. Giang Bùi Di từng nằm vùng 10 năm trong một tổ chức tội phạm buôn lậu ma túy, Anh hiểu hơn bất kì ai việc phải làm sao để ở chung với tội phạm mà không bị nghi ngờ. Để anh giả trang thành đồng bọn trong Bò cạp Sa mạc, chính là phù hợp chuyên ngành 100%.
Lâm Tái Xuyên nói: "Sau khi đổi xe, đi dọc theo con đường đã định về phía Tây. Tôi sẽ cùng mọi người phối hợp hành động với bên cậu".
Giang Bùi Di mặt không đổi sắc, tay phải bẻ lái, tay trái lặng lẽ gõ nhẹ vào tai nghe trên tai.
Người đàn ông ngồi ghế sau cúi đầu chơi di động không thèm để ý, trên màn hình, gửi đi một đoạn tin nhắn: "Mọi người cũng chuẩn bị hành động đi. Một khi tôi và Bùi Di xác định vị trí cụ thể của bọn họ sẽ lập tức tiến hành bắt giữ. Phải chuẩn bị tốt việc đối phương dựa vào hơi hiểm yếu để chống trả".
Sở Xương Lê nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không hề phát hiện những việc vừa phát sinh.
Ba phút sau, tất cả cảnh sát các đội trong Cục Công an thành phố nhận được thông báo hỗ trợ hành động khẩn cấp, trong vòng 10 phút, tập hợp sẵn sàng xuất phát dưới sảnh.
Thông báo vừa đến, các cảnh sát cũng không biết đã xảy ra việc gì. Bọn họ thậm chí đều không rõ nơi thực hiện nhiệm vụ ở đâu nhưng phục tùng là trách nhiệm của cảnh sát, sau khi nhận được thông báo, các cảnh sát tham gia hành động đều chuẩn bị sẵn sàng tác chiến. Hơn một trăm cảnh sát chuẩn bị vũ khí đâu vào đấy, thay đồng phục, đeo tám món theo quy định lên người, sau đó tập trung dưới sảnh.
Cánh cửa khẽ "két" một tiếng, Tín Túc đẩy cửa văn phòng Lâm Tái Xuyên, đi ra. Cậu không hề thấy bất ngờ đối với thông báo khẩn này. Cậu là người đầu tiên từ tốn đi xuống thang, hai tay đút vào túi quần, đứng ở địa điểm tập trung của cảnh sát.
Cậu vừa đứng chưa được hai giây, Lâm Tái Xuyên đã gọi điện đến.
Tín Túc hơi nhìn xuống, giọng vui mừng: "Muốn tôi chúc mừng các anh tìm được hang ổ tội phạm sau lưng Sở Xương Lê không?"
"Ừm. Anh đang trên đường đến vòm cầu Cao. Em ở Cục Công an thành phố chờ anh về".
Tín Túc nói: "Tôi muốn đi cùng bọn họ".
Lâm Tái Xuyên còn chưa xác định được số người bên đối phương. Một khi những kẻ phạm tội lựa chọn phản kháng, gần như không thể tránh được việc xảy ra nổ súng quy mô lớn. Trong trường hợp hỗn loạn, súng đạn không có mắt, vết thương của Tín Túc còn chưa lành hẳn. Sáng nay, cậu vừa mới tháo băng gạc trên đầu. Lâm Tái Xuyên không muốn cậu bị cuốn vào hành động nguy hiểm lần này.
Tín Túc dùng mũi chân đá đá trên mặt đất, "Tôi đã rất tự giác, đứng ngay ngắn dưới sảnh rồi".
Cảm nhận được vẻ trầm mặc và do dự của đối phương, cậu khẽ cười một tiếng: "Sao vậy? Không phải anh nói sẽ bảo vệ tôi à? Tôi sẽ không gây thêm rắc rối cho anh đâu".
Hầu kết Lâm Tái Xuyên hơi chuyển động. Anh thấp giọng thỏa hiệp: "Vậy em đi cùng mấy người Hạ Tranh đến đây. Anh ở vòm cầu Cao chờ em".
"Đi thôi!"
Giang Bùi Di dừng xe phía trước một kho hàng bốn tầng hoang phế. Bên ngoài nhìn không có chút liên quan nào đến cái tên "Vòm cầu Cao". Nhưng vị trí này không sai!
Sở Xương Lê xuống xe đầu tiên, không chờ được mà đi xuống. Khoảng thời gian trong trại tạm giam khiến ông nghẹn khuất không chịu nổi. Giờ thì cuối cùng cũng được trở về! Sở Xương Lê rất khoái chí, khoái chí cực kỳ!
Nhất định Lâm Tái Xuyên không thể ngờ người của Bò cạp Sa mạc sẽ cứu ông. Ông thậm chí còn hình dung được vẻ mặt Lâm Tái Xuyên sau khi nghe việc xảy ra với xe áp giải. Đúng là khiến lòng người hả hê!
Sở Xương Lê vui vẻ chạy về phía kho hàng. Đúng lúc đó, có một người đàn ông từ kho hàng đi ra. Người này nhìn thấy Sở Xương Lê giống như thấy quỷ, mặt đầy khiếp sợ, nói: "Sở Sáu? Sao ông trở lại được?! Không phải ông bị cớm bắt rồi à?"
Sở Xương Lê đắc ý cười với đối phương, chỉ vào hai người bên cạnh, "Người của ông chủ Tuyên đã cướp xe áp giải, cứu tôi từ tay cớm, mang về đây".
"Người của ông chủ Tuyên?" Người đàn ông kia cảnh giác nhìn về phía Giang Bùi Di, "Chúng tôi không hề nhận được bất kì thông tin gì!"
Sở Xương Lê "Hừ" một tiếng: "Vậy gọi điện cho bên trên hỏi một chút không phải là được à?"
Người nọ lập tức lấy ra di động, gọi một cú điện thoại. Không biết phía bên kia nói gì, sắc mặt người nọ rõ ràng trắng bệch. Nhưng sau khi ngắt điện thoại, người này cười cười với Giang Bùi Di: "Hóa ra là mấy người. Là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn. Mời hai vị mau vào".
Giang Bùi Di hơi gật đầu một cái, mặt vô cảm đi đến bên cạnh người đàn ông, bất ngờ ra tay, một tay tóm cổ, hơi vặn nhẹ một cái. Nụ cười giả dối trên mặt người đàn ông kia còn chưa kịp tắt, cứ thế, không kịp nói thêm câu nào, cả người ngã quỵ xuống.
Sở Xương Lê hơi sửng sốt, hai mắt không thể tin nhìn chằm chằm Giang Bùi Di. Sau đó, như nhận ra điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi, há mồm định hô hoán nhưng chưa kịp làm gì...
Chàng trai xinh đẹp ngồi ghế sau trên xe khi nãy không biết từ lúc nào, giống như bóng ma, lặng yên không một tiếng động đi đến sau lưng Sở Xương Lê, cắm một cây kim vào cổ ông. Người nọ đánh lén thành công, nhảy vội về phía sau khiến Sở Xương Lê cứ thế ngã xuống mặt đất. Sau đó, người này "Á" một tiếng, gãi gãi mặt, nhìn về phía Giang Bùi Di, "Làm sao bây giờ? Hình như bị phát hiện".
"Lâm Tái Xuyên cùng người Sở Công an tỉnh đến rồi. Lực lượng Cục Công an thành phố cũng chuẩn bị vào vị trí. Mấy người này, một tên cũng không thoát". Giang Bùi Di lạnh mặt, nhìn tình hình bốn phía xung quanh, "Anh vào xe trước đi. Chờ bắt đầu hành động thì lại ra".
Một phút sau, từ bốn phương tám hướng xung quanh kho hàng, tiếng còi cảnh sát vang lên ầm ĩ.
Ngụy Bình Lương vẻ mặt căng thẳng, chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong căn phòng rộng mấy mét vuông, lại thúc giục: "Còn chưa tra được à? Vòm cầu Cao rốt cuộc là chỗ nào?!"
Nhân viên điều tra của Sở Công an tỉnh nói: "Bên tình báo tạm thời chưa có trả lời. Trong kho thông tin địa phương cũng không có manh mối liên quan. Không phải điểm đánh dấu trên bản đồ, chẳng lẽ là "tiếng lóng" trong tổ chức của bọn họ?"
Tai nghe của Ngụy Bình Lương cũng truyền đến thông tin: "Bên Hà Phương nói không biết nơi này".
Các con đường trước mắt đều hoàn toàn không tra được thông tin về nơi gọi là "Gầm cầu Cao". Đặc phái viên trẻ tuổi nhất hơi mất kiên nhẫn, "Chúng ta làm sao bây giờ? Không thể để đội trưởng Giang lái xe chở đi vòng quanh được! Nếu tiếp tục như vậy, Sở Xương Lê dù phản ứng chậm cũng sẽ nghi ngờ!"
Một nhân viên điều tra khác suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn về phía Lâm Tái Xuyên không nói gì, "Đội trưởng Lâm, anh có ý tưởng gì không?"
Lâm Tái Xuyên im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Có một người có thể biết nơi này ở đâu".
Nhân viên điều tra đang nói chuyện ngẩn người: "Ai? Có thể tin không?"
Trong cả phòng chỉ huy, ngoại trừ Lâm Tái Xuyên và Ngụy Bình Lương, tất cả đều là nhân viên điều tra tinh anh của Sở Cảnh sát tỉnh, không có cảnh sát nào khác của Cục Công an thành phố. Bởi vì liên quan đến "Bò cạp Sa mạc", hành động lần này là tối mật ở Sở Công an tỉnh.
Toàn bộ Cục Công an thành phố Phù Tụ, chỉ có Cục trưởng Ngụy Bình Lương và người đề xuất kế hoạch này là Lâm Tái Xuyên tham gia hành động. Các thành viên khác đều là tinh anh do Sở Công an tỉnh điều đến. Cảnh sát trong chiếc xe áp giải kia cũng toàn bộ là thành viên của Sở Công an tỉnh trong ngoài phối hợp để diễn một vở kịch cho Sở Xương Lê xem.
Đầu tuần trước, Lâm Tái Xuyên đã báo cáo kế hoạch này với Sở Công an tỉnh. Vốn kế hoạch sẽ thực hiện ngay sau hôm được thông qua. Nhưng sau đó, Tín Túc xảy ra chuyện. Cục Công an thành phố nhất thời thân mình còn lo chưa xong nên kế hoạch này bị gác lại.
Bò cạp Sa mạc là một tổ chức tội phạm có quy mô cực kỳ khổng lồ, đường dây đan xen chằng chịt giống một "mạng nhện" lớn, từ trung tâm, lan tràn ra bốn phương tám hướng. Các nhánh khác nhau có phân công khác nhau, giống những hang ổ tối tăm đặt rải rác trên mảnh đất thành phố Phù Tụ. Nhưng chuyện này cũng tạo thành cục diện giữa các hang ổ không liên hệ mật thiết với nhau. Các nhánh gần như không liên lạc, các thành viên thuộc các nhánh khác nhau không biết nhau là chuyện bình thường. Vì thế, Lâm Tái Xuyên đưa ra một kế hoạch bí quá hóa liều nhưng rất có trí tưởng tượng, chọn một người có thể tuyệt đối tin tưởng ngụy trang thành đồng bọn trong Bò cạp Sa mạc của Sở Xương Lê, thông qua hoạt động cướp xe, giành tín nhiệm của Sở Xương Lê, sau đó, để Sở Xương Lê tự mình chủ động dẫn đường cho cảnh sát tìm ra vị trí tổ chức tội phạm kia.
Kế hoạch này thực hiện cũng vô cùng thuận lợi. Sở Xương Lê quả nhiên không mảy may nghi ngờ thân phận của "Thời Phi Lân", cũng khai ra hang ổ của đồng lõa đang được che giấu. Chỉ có điều duy nhất không nằm trong phạm vi tính toán của Lâm Tái Xuyên, đó là nơi được gọi là "Vòm cầu Cao" mà Sở Xương Lê nói. Cảnh sát cũng hoàn toàn không biết gì về địa danh này.
15 phút trôi qua, bọn họ tìm tòi trong toàn bộ thông tin của Sở Công an tỉnh và Cục Công an thành phố, không có bất kì thông tin nào được ghi lại về địa danh có tên gọi này.
Lâm Tái Xuyên vừa nói ra câu kia, trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt trong phòng chỉ huy đều tập trung trên người anh.
Người anh nói đến đương nhiên là Tín Túc. Lâm Tái Xuyên có một loại trực giác rằng hiểu biết của Tín Túc đối với Bò cạp Sa mạc sâu hơn bất kì ai ở Cục Công an thành phố. Nếu có người biết "Vòm cầu Cao" ở đâu, người đó chỉ có thể là Tín Túc.
Nhưng, có thể tin Tín Túc không?
Đến tận ngày hôm nay, chưa có người có thể nói hiểu biết cậu, kể cả Lâm Tái Xuyên. Một người không ai hiểu, thật ra rất khó nói đến hai chữ "tin tưởng".
Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói: "Cá nhân tôi sẵn lòng tin tưởng cậu ấy".
Ngụy Bình Lương liếc mắt nhìn Lâm Tái Xuyên một cái, biết anh đang nói đến ai, quyết đoán ủng hộ: "Hỏi đi. Dù sao cũng không còn lựa chọn nào khác".
Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu, cầm di động, đi ra khỏi phòng chỉ huy, gọi điện cho Tín Túc.
Phía bên kia "A lô" một tiếng.
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Hiện giờ em có tiện nghe điện thoại không?"
Tín Túc giọng lười biếng, một vẻ chán đến chết: "Đương nhiên. Tôi đang ở trong văn phòng của anh đây. Khi nào anh về? Tôi muốn ăn bánh tart trứng".
"Lúc về sẽ mua cho em".
Ngừng một chút, Lâm Tái Xuyên hỏi thẳng: "Tín Túc, em biết vòm cầu Cao là nơi nào không?"
Tín Túc vốn đang nửa nằm nửa ngồi như người không xương trên sô pha, nghe thấy địa danh đó, lập tức ngồi ngay ngắn.
Cậu không hỏi Lâm Tái Xuyên vì sao biết cái tên này, chỉ nói: "Khu đất phía Tây thành phố, gần khu phố cũ. Để tôi gửi định vị cho anh".
"Ừm".
Mấy giây sau, di động Lâm Tái Xuyên nhận được một tin nhắn định vị, vị trí là kho hàng ở khu ngoại thành phía Tây thành phố.
Lâm Tái Xuyên nhắm mắt lại, thầm thở phào một cái, nói: "Cảm ơn".
Cục Công an thành phố không thể vô cớ đột nhiên tra được địa điểm "Vòm cầu Cao", nhất định đã tìm được manh mối chính xác chỉ hướng.
Tín Túc phản ứng nhanh dọa người. Cậu gần như nháy mắt đem chuyện này xâu chuỗi với việc đột nhiên liên hệ đổi trại giam cho Sở Xương Lê. Hơn nữa, cả ngày hôm nay, Lâm Tái Xuyên cũng không ở Cục Công an thành phố...
Tín Túc đoán được gì đó, nhỏ giọng nói với anh: "Chú ý an toàn".
"Anh biết rồi..."
Chấm dứt cuộc gọi, Lâm Tái Xuyên trở lại phòng chỉ huy. Mười mấy đôi mắt trong phòng nhìn anh chằm chằm.
Lâm Tái Xuyên đi đến trước đài kiểm soát, trên bản đồ máy tính, đánh dấu một điểm, dùng hai ngón tay phóng to.
Nhân viên điều tra bên cạnh xác nhận lại một lần: "Anh khẳng định có thể tin nơi cung cấp thông tin này sao?"
Trận hành động 5 năm trước vì thông tin bị lộ khiến Cục Công an thành phố Phù Tụ tổn thất nặng nề, khi ấy, chấn động toàn bộ các Sở công an tỉnh. Mà gián điệp để lộ bí mật đến nay vẫn chưa tìm ra...
Không ai có thể đảm bảo Cục Công an thành phố tuyệt đối an toàn.
Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: "Nếu hành động thất bại, tôi sẵn sàng chịu toàn bộ trách nhiệm".
Cả phòng rơi vào im lặng, không ai dám tuyệt đối tin tưởng thông tin từ nguồn tin không rõ ràng. Nếu địa chỉ này có vấn đề, toàn bộ kế hoạch hành động của bọn họ sẽ bị hủy hoại.
Nhân viên điều tra trẻ tuổi vỗ rầm xuống mặt bàn: "Dù sao cũng đến đây rồi. Cùng lắm thì đánh cược một lần! Tôi vô điều kiện tin tưởng phán đoán của đội trưởng Lâm!"
Ngụy Bình Lương vỗ vỗ bả vai Lâm Tái Xuyên, "Đi thôi!"
"Bùi Di."
Sau một thời gian dài im lặng, giọng Lâm Tái Xuyên lại vang lên trong máy truyền tin cách xa mấy kilômét.
Người lái xe đúng là Giang Bùi Di. Vì phối hợp hành động lần này, anh tạm thời được đặc phái từ Sở công an tỉnh Y đến đây. Anh cũng là bạn tốt lâu năm của Lâm Tái Xuyên, là nằm vùng biệt danh "Gió Nam" nổi tiếng trong hệ thống công an cả nước. Lúc kế hoạch này ở giai đoạn bắt đầu hình thành, Lâm Tái Xuyên đã nghĩ tới việc chọn người "cướp xe" phù hợp nhất. Giang Bùi Di từng nằm vùng 10 năm trong một tổ chức tội phạm buôn lậu ma túy, Anh hiểu hơn bất kì ai việc phải làm sao để ở chung với tội phạm mà không bị nghi ngờ. Để anh giả trang thành đồng bọn trong Bò cạp Sa mạc, chính là phù hợp chuyên ngành 100%.
Lâm Tái Xuyên nói: "Sau khi đổi xe, đi dọc theo con đường đã định về phía Tây. Tôi sẽ cùng mọi người phối hợp hành động với bên cậu".
Giang Bùi Di mặt không đổi sắc, tay phải bẻ lái, tay trái lặng lẽ gõ nhẹ vào tai nghe trên tai.
Người đàn ông ngồi ghế sau cúi đầu chơi di động không thèm để ý, trên màn hình, gửi đi một đoạn tin nhắn: "Mọi người cũng chuẩn bị hành động đi. Một khi tôi và Bùi Di xác định vị trí cụ thể của bọn họ sẽ lập tức tiến hành bắt giữ. Phải chuẩn bị tốt việc đối phương dựa vào hơi hiểm yếu để chống trả".
Sở Xương Lê nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không hề phát hiện những việc vừa phát sinh.
Ba phút sau, tất cả cảnh sát các đội trong Cục Công an thành phố nhận được thông báo hỗ trợ hành động khẩn cấp, trong vòng 10 phút, tập hợp sẵn sàng xuất phát dưới sảnh.
Thông báo vừa đến, các cảnh sát cũng không biết đã xảy ra việc gì. Bọn họ thậm chí đều không rõ nơi thực hiện nhiệm vụ ở đâu nhưng phục tùng là trách nhiệm của cảnh sát, sau khi nhận được thông báo, các cảnh sát tham gia hành động đều chuẩn bị sẵn sàng tác chiến. Hơn một trăm cảnh sát chuẩn bị vũ khí đâu vào đấy, thay đồng phục, đeo tám món theo quy định lên người, sau đó tập trung dưới sảnh.
Cánh cửa khẽ "két" một tiếng, Tín Túc đẩy cửa văn phòng Lâm Tái Xuyên, đi ra. Cậu không hề thấy bất ngờ đối với thông báo khẩn này. Cậu là người đầu tiên từ tốn đi xuống thang, hai tay đút vào túi quần, đứng ở địa điểm tập trung của cảnh sát.
Cậu vừa đứng chưa được hai giây, Lâm Tái Xuyên đã gọi điện đến.
Tín Túc hơi nhìn xuống, giọng vui mừng: "Muốn tôi chúc mừng các anh tìm được hang ổ tội phạm sau lưng Sở Xương Lê không?"
"Ừm. Anh đang trên đường đến vòm cầu Cao. Em ở Cục Công an thành phố chờ anh về".
Tín Túc nói: "Tôi muốn đi cùng bọn họ".
Lâm Tái Xuyên còn chưa xác định được số người bên đối phương. Một khi những kẻ phạm tội lựa chọn phản kháng, gần như không thể tránh được việc xảy ra nổ súng quy mô lớn. Trong trường hợp hỗn loạn, súng đạn không có mắt, vết thương của Tín Túc còn chưa lành hẳn. Sáng nay, cậu vừa mới tháo băng gạc trên đầu. Lâm Tái Xuyên không muốn cậu bị cuốn vào hành động nguy hiểm lần này.
Tín Túc dùng mũi chân đá đá trên mặt đất, "Tôi đã rất tự giác, đứng ngay ngắn dưới sảnh rồi".
Cảm nhận được vẻ trầm mặc và do dự của đối phương, cậu khẽ cười một tiếng: "Sao vậy? Không phải anh nói sẽ bảo vệ tôi à? Tôi sẽ không gây thêm rắc rối cho anh đâu".
Hầu kết Lâm Tái Xuyên hơi chuyển động. Anh thấp giọng thỏa hiệp: "Vậy em đi cùng mấy người Hạ Tranh đến đây. Anh ở vòm cầu Cao chờ em".
"Đi thôi!"
Giang Bùi Di dừng xe phía trước một kho hàng bốn tầng hoang phế. Bên ngoài nhìn không có chút liên quan nào đến cái tên "Vòm cầu Cao". Nhưng vị trí này không sai!
Sở Xương Lê xuống xe đầu tiên, không chờ được mà đi xuống. Khoảng thời gian trong trại tạm giam khiến ông nghẹn khuất không chịu nổi. Giờ thì cuối cùng cũng được trở về! Sở Xương Lê rất khoái chí, khoái chí cực kỳ!
Nhất định Lâm Tái Xuyên không thể ngờ người của Bò cạp Sa mạc sẽ cứu ông. Ông thậm chí còn hình dung được vẻ mặt Lâm Tái Xuyên sau khi nghe việc xảy ra với xe áp giải. Đúng là khiến lòng người hả hê!
Sở Xương Lê vui vẻ chạy về phía kho hàng. Đúng lúc đó, có một người đàn ông từ kho hàng đi ra. Người này nhìn thấy Sở Xương Lê giống như thấy quỷ, mặt đầy khiếp sợ, nói: "Sở Sáu? Sao ông trở lại được?! Không phải ông bị cớm bắt rồi à?"
Sở Xương Lê đắc ý cười với đối phương, chỉ vào hai người bên cạnh, "Người của ông chủ Tuyên đã cướp xe áp giải, cứu tôi từ tay cớm, mang về đây".
"Người của ông chủ Tuyên?" Người đàn ông kia cảnh giác nhìn về phía Giang Bùi Di, "Chúng tôi không hề nhận được bất kì thông tin gì!"
Sở Xương Lê "Hừ" một tiếng: "Vậy gọi điện cho bên trên hỏi một chút không phải là được à?"
Người nọ lập tức lấy ra di động, gọi một cú điện thoại. Không biết phía bên kia nói gì, sắc mặt người nọ rõ ràng trắng bệch. Nhưng sau khi ngắt điện thoại, người này cười cười với Giang Bùi Di: "Hóa ra là mấy người. Là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn. Mời hai vị mau vào".
Giang Bùi Di hơi gật đầu một cái, mặt vô cảm đi đến bên cạnh người đàn ông, bất ngờ ra tay, một tay tóm cổ, hơi vặn nhẹ một cái. Nụ cười giả dối trên mặt người đàn ông kia còn chưa kịp tắt, cứ thế, không kịp nói thêm câu nào, cả người ngã quỵ xuống.
Sở Xương Lê hơi sửng sốt, hai mắt không thể tin nhìn chằm chằm Giang Bùi Di. Sau đó, như nhận ra điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi, há mồm định hô hoán nhưng chưa kịp làm gì...
Chàng trai xinh đẹp ngồi ghế sau trên xe khi nãy không biết từ lúc nào, giống như bóng ma, lặng yên không một tiếng động đi đến sau lưng Sở Xương Lê, cắm một cây kim vào cổ ông. Người nọ đánh lén thành công, nhảy vội về phía sau khiến Sở Xương Lê cứ thế ngã xuống mặt đất. Sau đó, người này "Á" một tiếng, gãi gãi mặt, nhìn về phía Giang Bùi Di, "Làm sao bây giờ? Hình như bị phát hiện".
"Lâm Tái Xuyên cùng người Sở Công an tỉnh đến rồi. Lực lượng Cục Công an thành phố cũng chuẩn bị vào vị trí. Mấy người này, một tên cũng không thoát". Giang Bùi Di lạnh mặt, nhìn tình hình bốn phía xung quanh, "Anh vào xe trước đi. Chờ bắt đầu hành động thì lại ra".
Một phút sau, từ bốn phương tám hướng xung quanh kho hàng, tiếng còi cảnh sát vang lên ầm ĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất