Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 50: Cha nuôi kim chủ nhẹ chút đi (8)

Trước Sau
Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Hình được chụp ngoài cửa ra vào của một khách sạn hạng sang, ba Tiêu tây trang giày da và đội mũ lưỡi trai, đi cùng một cô gái trẻ tuổi. Tiêu Tê cẩn thận nhìn kỹ vào, hình như là tiểu hoa đán Đường Sắc đang nổi bây giờ.

Ngoại trừ đăng một tấm hình này, thợ săn ảnh còn đăng thêm một video, đúng là vô cùng thích hợp với những người có suy nghĩ bát quái, khiến cho tấm hình này càng thêm chân thực hơn.

[Gần đây tổ bát quái chỉ đi theo tiểu hoa đán họ Đường, vốn nghĩ rằng hôm đó sẽ công cốc. Không ngờ đợi đến khi trời tối, xe của tiểu hoa đán vẫn chưa về mà là đến khách sạn hạng sang, cái này đúng thật là ý tứ nha.]

Trong video, Đường Sắc đội mũ, đeo khẩu trang cẩn thận, để xe dừng phía sau, một mình bước vào khách sạn. Kết quả là chạm mặt Tiêu Tá Nhân cầm gậy bước vào, hình như hai người còn nói mấy câu với nhau, sau đó thì một trước một sau bước vào khách sạn.

Nhóm thợ săn ảnh thợ hãi than lên.

“Con mẹ nó? Đó có phải là Tiêu Tá Nhân không?”

“Hình như thế, a, đúng rồi. Trời ạ, sắp có việc vui lớn đó.”

“Tôi nhớ rõ ông ấy là chồng của dì nhỏ, có phải không?”

“Đúng, chồng của dì nhỏ…”

Đoạn cuối còn có câu gì mà “Ba vợ của ba ba Thần Phi” nhưng bị che tiếng bíp bíp. Chắc là sợ dính đến nhiều người, sợ bị Trương Thần Phi thu thập.

Đến nửa đêm, chuyện này đã bùng nổ trên mạng, Đường Sắc là tiểu hoa đán đang nổi, việc này còn liên quan đến ông chồng của một nữ minh tinh nổi tiếng khác, ngoại trừ từ khoá [Tiêu Tá Nhân Đường Sắc], còn có những từ khoá liên quan khác cũng lên hot search.

[Chồng dì nhỏ ngoại tình…]

[Tin đồn Đường Sắc có kim chủ]

[Ba vợ Trương Thần Phi]

[Ba chồng Trương Thần Phi]

[Cặp đôi đồng tính phải xưng hô với ba mẹ như thế nào]



Một tay Tiêu Tê che mặt thở dài một cái, sao mấy ngày nay cứ dính dáng đến mấy chữ “kim chủ” vậy. Vấn đề của người dưới lầu còn chưa giải quyết xong, ba mình lại gây chuyện.

Lúc này, cha nuôi kim chủ dưới lầu cũng tỉnh, đang ngồi trên ghế sa lôn ôm cục lông nhỏ ngẩn người.

“Quang Tông à, chắc ba phải ly hôn quá.” Trương Thần Phi vùi mặt vào đống lông xù xù của con trai, khóc thảm không thành tiếng.

Kịch bản lần này cũng quá mất trí, cha nuôi! Thật đúng là không bằng đế vương xã hội đen, rửa tay chậu vàng cũng xem như là mất mặt đi, nhưng xưng huynh gọi đệ với ba vợ thì đúng là không cần mạng nữa rồi.

Xong, xong, xong…

Hốt hoảng nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua với thư ký. Trương Đại Điểu nhanh chóng mở trí não, chuyện xấu của ba vợ ùn ùn kéo đến, còn có rất nhiều tin nhắn từ bạn bè.

[Cảo Sự Tình: Đại Phi, chuyện ba vợ cậu là thật hay giả vậy?]

[Park Bo Gum: Chuyện trong giới giải trí giả giả thật thật, nếu Trương tổng cần giúp thì cứ mở miệng. Chào Tiêu tổng một tiếng giùm tôi ha ha.]

[Vương tổng: Oa, Trương ca, ba vợ anh cũng giỏi quá, tuổi cao thế có bí quyết gì không?]

“…” Hít thở không thông mấy giây, Trương Thần Phi lập tức gọi điện cho thư ký, yêu cầu phải im lặng, không được lộ chuyện có thợ săn ảnh hỏi hắn có muốn mua lại tin tức không. Căng thẳng kéo lông cún, nếu để cho ba vợ biết hắn có cơ hội mua lại tin tức này nhưng không mua, cái chân này không cần treo trên người nữa.



Đang lúc phát hoảng, trên thang lầu vang lên tiếng bước chân, lưng Trương Thần Phi cứng đờ.

Tiêu Tê đã mặc đồ xong hết, “cộp cộp” bước nhanh xuống, liếc mắt nhìn người ngồi trên ghế, vẫn là bước đến cửa trước đi giày vào: “Em có việc gấp phải ra ngoài.”

“Em không ăn sáng à?” Trương Thần Phi vỗ vỗ cún con rồi đứng lên, thấy động tác mang giày của tiểu kiều thê ngừng lại, đầu gối không khỏi nhũn ra, đây là biết rồi.

Tiêu Tê đeo giày, nghi ngờ nhìn hắn: “Lần này khôi phục nhanh hơn. Được rồi, để về rồi tính sổ với anh sau.”

“Ai, Viêm Viêm.” Trương Thần Phi bước nhanh đến, kéo cậu, “Là chuyện của ba à?”

“Ừ.” Tiêu Tê có chút sốt ruột, muốn nhanh chóng kéo từ khoá xuống.

“Mới tám giờ, người không nên nhìn cũng nhìn thấy rồi, cũng không cần em phải gấp vậy.” Thành công nhận được một cái nhìn chằm chằm, Trương Đại Điểu ngược lại cũng không sợ hãi, kéo người vào nhà lại, “Ăn sáng đã, trời sập cũng phải ăn.”

Bị ông xã kéo lại, Tiêu Tê cũng tỉnh táo không ít, ngồi trước bàn ăn, nhìn người đang làm trứng ốp la trong phòng bếp, cẩn thận nghĩ cách dẹp yên chuyện.

“Ăn nhanh đi.”

Một dĩa trứng ốp la ngon miệng được đặt trước mặt, Tiêu Tê cắt một ít bỏ vào miệng, mùi trứng chiên thơm lừng, ăn rất ngon. Mấy suy nghĩ tối qua bắt đầu chạy đến trong đầu, càng nhai càng uỷ khuất, nhịn không được hít mũi một cái.

“Sao vậy?” Trương Đại Điểu đang liếc nhìn cậu hoảng sợ, nhanh chóng an ủi cậu, “Tin tức bát quái này hơn nửa là xào nấu, anh nghĩ ba không làm chuyện này đâu…”

“Trương Thần Phi.” Tiêu Tê cắt ngang lời hắn, đặt dao xuống, giương mắt nhìn hắn, “Em hỏi anh, anh phải thành thật trả lời em.”

“Cái, cái gì?” Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tiểu kiều thê, Trương Đại Điểu nhịn không được nuốt nước miếng một cái.

“Có phải là lần đầu tiên của em không phải là anh nên anh canh cánh trong lòng nhiều năm như thế, đúng không?” Vậy mấy năm này, là dùng tâm tình gì khi lên giường với cậu? Nếu quan tâm chuyện này đến thế thì sao không hỏi?

“Hả?” Vấn đề này rõ ràng vượt ra khỏi dự tính của Trương Đại Điểu, ngẩn người một lúc, phát hiện mắt của tiểu kiều thê đỏ lên, mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nhanh chóng giải thích, “Không phải, đó là kịch bản viết như vậy, ‘Cha nuôi kim chỉ nuôi một tiểu xử nam, chờ đến mười tám tuổi mới khai bao’, em sửa kịch bản nên mới như thế.”

“Vậy thì anh trả lời em là đúng hay không đã.”

“Làm sao có thể? Đó có phải là lần đầu tiên của em không anh nhìn không biết à? Anh…”

Bỗng nhiên phát hiện mình bại lộ cái gì đó, tổng tài đại nhân giơ tay lên che miệng, sợ hãi rụt qua một bên.

Nhưng mà Tiêu Tê đã nghe rõ. Lúc đó người này đã biết, chỉ là ngại mặt mũi cậu nên không vạch trần, đoán chừng là tự mình trộm vui vẻ bấy lâu nay.

“…” Bỗng nhiên cảm thấy việc mình xoắn xuýt hôm qua có chút ngu xuẩn, nếu như Trương Đại Điểu thật sự để bụng thì bảy năm nay không thể có chuyện một chút dấu vết cũng không để lại, “Anh… làm sao biết được?”

Trương Thần Phi rũ mắt, cân nhắc hai câu trả lời, dựa vào bản năng sinh tồn tránh hại tìm lợi, phải lựa cái nào ít có khả năng bị đánh: “Thật ra lúc đó em run lắm, em không biết, nhưng lúc sau đau quá khóc lên, em khóc cầu anh ra ngoài… Hê hê, chắc là em nhớ không rõ, còn cho rằng đó là biểu hiện thân kinh bách chiến của mình… Úi da!”

“Lau nước miếng của anh đi!” Tiêu Tê ném khăn vào mặt hắn, mặt dần đỏ lên.

“Hê hê hê…” Trương Thần Phi lấy khăn trên mặt xuống, nghe lời chùi nước miếng không tồn tại. Từ lúc học cấp ba hắn vẫn luôn nhìn chăm chú bảo bối cải trắng, làm sao có thể để người khác gặm mất được. Cho dù đã sớm bị gặm, cũng là bị heo rừng dòm ngó thôi, cải trắng vẫn chính là bảo bối cải trắng của Thần Phi hắn.

Tiêu Tê không muốn nói chuyện, cúi đầu ăn cơm. Mới vừa đặt chén xuống, điện thoại của ba Tiêu gọi đến.

“Hai đứa về nhà ngay, lập tức, lập tức, ngay bây giờ!”

Trong đó còn có giọng của mẹ: “Sớm vậy anh gọi tụi nhỏ về làm gì? Tự anh không biết giải quyết à?”

“Em đừng đụng vào chuyện này, anh phải tìm người chứng kiến sự trong sạch của anh!”



“Tít tít tít…” Điện thoại bị cúp, Tiêu Tê nháy mắt mấy cái, nhìn về phía lão công.

“Đi thôi.” Trương Thần Phi đứng lên cầm áo khoác, may mắn mình đã tỉnh. Nếu còn chìm trong kịch bản kim chủ… À mà thôi quên đi, tưởng tượng quá mức thảm khốc, toàn là gạch đá, không nên nghĩ nữa.

Trên đường Trương Thần Phi lái xe, Tiêu Tê ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sắp xếp tốt mọi chuyện.

Bỏ tiền ra xoá từ khoá, liên hệ cho bên Đường tiểu thư để thống nhất lời nói, làm tốt báo cáo để nói với bên truyền thông, chuẩn bị tốt để đi kiện. Sau đó lại gọi cho bên bất động sản Kiêu Dương: “Chuyện dính dáng đến truyền thông tạm thời không cần mọi người làm, khi nào có kế hoạch cụ thể sẽ báo với mọi người sau. Trước đó, bất cứ nhân viên nào cũng không thể phát biểu ý kiến gì về chuyện này.”

Bất động sản Kiêu Dương là một công ty động sản truyền thống, không có năng lực bàn chuyện với người trong giới giải trí, tốt nhất để bọn họ im lặng đừng nói gì.

Làm xong hết, Tiêu Tê phát hiện người nào đó đang trộm nhìn cậu: “Nhìn gì vậy?”

“Nhìn em soái.” Giọng nói kiên định, ánh mắt chân thành.

“…” Tiêu Tê im lặng một lát, nhịn không được cười lên, thả lỏng thân thể đẩy ghế ra nằm xuống, “Anh nghĩ xem, ba em có thật là ngoại tình không?”

“Anh nghĩ ba em không như thế.” Trương Thần Phi lắc đầu.

“Em cũng nghĩ rằng ba sẽ không làm thế.” Lão phong kiến bước lên cầu thang nhưng không chịu đi phía sau phụ nữ sợ nhìn thấy đáy quần của người ta, vào phòng họp thấy chỉ có một người phụ nữ cũng sẽ bước ra, làm sao có thể đi hẹn hò với người trẻ tuổi như thế được?

Ba Tiêu cũng nói thế.

“Tiêu Tá Nhân anh làm việc quang minh chính đại, tuyệt đối không làm ra những chuyện quan hệ nam nữ bừa bãi như thế!” Hai người mới vừa vào cửa, chợt nghe thấy tiếng ba Tiêu nói to trong phòng khách.

“Ai nha, được rồi được rồi, em có nói gì anh đâu? Xuỵt, im miệng đi, Đường Sắc gọi đến.” Mẹ Tiêu đẩy ba Tiêu ra, tự mình ra ngoài nghe điện thoại, nhìn thấy hai đứa con trai thì vẫy tay, ý bảo hai người bọn họ khoan hãy vào, mất công lại chọc cho lão gia hoả kia hét nữa.

“Tiêu tỷ, chị biết đó, hôm đó em lén đến gặp bạn trai. Ngày đó anh ấy vào trước, bọn họ hẹn gặp ở khách sạn đó, trùng hợp gặp Tiêu tổng nên em mới chào hỏi chút, thật đó. Hu hu hu…” Đường Sắc nói xong bắt đầu gào khóc, khóc nức nở không dừng.

Việc này chỉ là trùng hợp. Hôm đó ba Tiêu đến khách sạn đó họp, là cuộc họp không chính thức với mấy người làm ăn, chủ yếu là thương lượng về mảnh đất ở trung tâm thành phố. Mấy người muốn cùng với nhau khai phá, mở một con đường thương nghiệp. Bởi vì tách mấy đối thủ cạnh tranh ra lén trao đổi, cho nên hành động mới thần thần bí bí như thế. Còn Đường Sắc, là đến khách sạn lén gặp bạn trai nên mới trùng hợp đụng mặt nhau ở cửa.

“Được được thôi nào, chị biết mà. Lão Tiêu nhà chị không phải người như thế, cho dù không biết xấu hổ cũng không thể nào làm xằng bậy với cô gái còn nhỏ tuổi hơn con mình. Đừng khóc nữa, lão Tiêu sẽ ra mặt làm sáng tỏ chuyện này. Bây giờ em đừng vội nói gì cả, bây giờ em công bố người yêu thì không có lợi cho việc phát triển của em.” Tiêu Nghi dịu dàng an ủi cô gái kia, kết quả là bên đó còn khóc ghê hơn, sau đó thì nói cảm ơn với bà.

Cúp điện thoại, mẹ Tiêu nháy mắt với hai người, giữ vẻ mặt nghiêm túc đi vào nhà.

“Ba, ba đừng gấp, chúng ta chính trực không sợ gian tà, làm sáng tỏ là được.” Trương Thần Phi bỗng nhiên ý thức được, đây là một cơ hội tốt để lập công, chỉ cần mình biểu hiện tốt, có thể khiến ba vợ quên đi chuyện “anh em chúng ta” hôm bữa.

“Làm sáng tỏ thế nào?” Ba Tiêu siết chặt gậy đập vào sàn nhà, “Nếu lão tử mà biết ai nói vừa, sẽ kiện tên đó đến táng gia bại sản!”

“Mở một cuộc họp báo đi, trực tiếp nói rõ, đăng lên những đài có tiếng. Mấy chú hôm đó họp với ba có để lại ảnh chụp không, chúng ta lấy ra dùng.” Trương Thần Phi nhìn tiểu kiều thê nhà mình.

Tiêu Tê gật đầu, nói cho ba mình biết về kế hoạch với bên truyền thông, tin tình cảm không ảnh hưởng đến cổ phiếu nhưng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng công ty: “Chúng ta đến Ba Tiêu quay một video, tám giờ tối đăng để cho mọi người xem, như vậy là ổn rồi.”

Ba Tiêu không chịu, danh tiếng tốt hắn duy trì cả đợi, một phút cũng không nhẫn được, muốn ngay lập tức đi làm sáng tỏ: “Con trực tiếp mở live stream đi, ba muốn nói ngay bây giờ.”

Vì thế, mười hai giờ trưa, phòng khách nhỏ trong Ba Tiêu, Tiêu Tá Nhân chính khí nghiêm nghị ngồi đối diện MC đứng đầu trong giới giải trí. Trên màn hình lớn truyền lại đoạn video trên mạng kia.

“Chào mọi người, các bạn có khoẻ không, hoan nghênh đã xem live stream. Hôm nay chúng tôi mời được một vị khách quý đặc biệt…” MC nói rõ mọi chuyện lại một lần rồi nhanh chóng đưa micro cho ba Tiêu.

Đây chính là lúc đang hot, live stream mới phát đã có mấy triệu người xem, số lượng này còn dùng tốc độ hoả tiễn tăng thêm.

Trong lòng Tiêu Tá Nhân tràn đầy căm phẫn, mở miệng: “Đây là bịa đặt! Hôm đó tôi đi họp, mọi người không cần nghĩ sai!”

Nói xong, để cho đạo diễn đưa hình chụp ra. Đó là hình chụp chính thức, có một cô gái trẻ yếu ớt mềm mại như nụ hoa, cùng ba Tiêu mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, mặt mày lạnh như quan tài, đây chính là hai người nhìn vào không hề cùng một thế giới.

Ba Tiêu đứng lên, chỉ vào cô gái trên màn hình, dùng giọng nói giống mấy người đọc tin tức, nói: “Tôi, Tiêu Tá Nhân, nói rõ ở đây. Bản thân tôi và vị đồng chí nữ này, không có bất cứ quan hệ gì!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau