Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống
Chương 2: Đến Từ Đường Quỳ 2
Nghĩ tới đây, trên mặt Vân Sơ hiện lên nụ cười giễu cợt.
Lúc nàng chết, đã ba mươi tư tuổi, Tạ gia tử tôn đông đúc, có thể gọi là xum xuê cành lá.
Những hài tử này đều do nàng đích thân dưỡng dục dạy dỗ, nàng lao tâm khổ lực, dốc hết tâm huyết, sẹo trên tay cũng là vì cứu hài tử mà ra…Một đại tiểu thư phủ tướng quân như nàng học cách làm sao làm hiền thê, học gánh vác chức trách của đích mẫu, bỏ ra tất cả mọi thứ có thể bỏ ra, chỉ hi vọng các hài tử có thể bình an lớn lên, rạng danh tổ tông.
Quả thực, chúng cũng làm được.
Nhưng sau khi Tạ gia trở thành tân quý triều đình, lại chỉ mũi dùi về phía Vân gia.
Trưởng tử mưu hoạch chuyện Vân gia phản loạn.
Thứ tử giấu chứng cứ ở Vân gia.
Tam tử đích thân đưa độc dược vào tay đích mẫu là nàng.
Tứ tử, ngũ tử, ấu tử…những hài tử đó lạnh lùng bàng quan, cứ như vậy nhìn nàng uống độc dược.
Rượu độc xuống bụng, đau tận tâm cốt.
Nàng tưởng mình đã chết.
Nhưng lại quay về năm mình hai mươi tuổi, Tạ Thế An tới bên cạnh nàng đã bốn năm.
Sau khi Tạ Thế An được nàng nhận nuôi, nàng đã dốc hết vô số tâm huyết.
Nếu không phải nàng trù hoạch lót đường, sao Tạ Thế An sẽ có thành tựu sau này, sao có cơ hội tính kế Vân gia?
Nói tới cùng, là nàng đã hại Vân gia thê thảm.
Vân Sơ nén nước mắt lại.
Vân gia bị tịch thu gia sản là chuyện của hơn mười năm sau, nếu nàng đã trọng sinh trở lại, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra nữa.
Tạ Thế An đỗ đầu Tam nguyên, bước vào nội các, tay cầm đại quyền của sau này, bây giờ chẳng qua chỉ là một hài tử mười hai tuổi mà thôi.
Tất cả vẫn kịp.
Vân Sơ chỉnh lại cảm xúc, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, ánh hoàng hôn màu cam từ bệ cửa sổ rọi vào trong phòng ngủ, tựa như đang nằm mơ.
“Phu nhân, người tỉnh rồi?”
Nghe thấy động tĩnh, nha hoàn vén màn đi vào.
“Nửa canh giờ trước, Chu ma ma bên cạnh lão thái thái đã tới một chuyến, bảo phu nhân tỉnh dậy thì đến An Thọ đường.”
Vân Sơ nhìn hai nha hoàn đi vào.
Bốn nhà hoàn thiếp thân nàng dẫn từ phủ tướng quân vào Tạ gia, chỉ có Thính Phong và Thính Tuyết vẫn luôn lưu lại bên cạnh nàng.
Thính Vũ đã thành Vũ di nương của Tạ Cảnh Ngọc vào năm nàng có thai.
Sau đó Thính Sương vì cứu nàng, bị xà ngang cháy gãy đè chết lúc Tạ phủ cháy lớn.
Vân Sơ soi gương, Thính Sương đang trang điểm cho nàng, trên mặt mang theo lo lắng nói: “Phu nhân, lão thái thái tìm người chắc chắn là chuyện của đại thiếu gia, người bảo đại thiếu gia quỳ ở từ đường, quỳ còn chưa tới một khắc, lão thái thái đã bảo đại thiếu gia đứng dậy, lúc này sợ là sắp hưng sư hỏi tội.”
Vân Sơ cười: “Ta hơi đói, ăn cơm trước.”
Kiếp trước, nàng bởi vì vô sinh, trong lòng hổ thẹn, chỉ cần lão phu nhân triệu kiến, cho dù là bệnh, cũng sẽ gắng gượng đến đó.
Trọng sinh lại, nếu nàng cần cẩn thận dè dặt như lúc đầu, chuyện gì cũng lấy Tạ gia làm đầu, vậy cần gì sống lại lần nữa?
Thính Sương vội sai người bưng đồ ăn lên.
Nhìn một bàn đồ ăn, Vân Sơ cũng thèm.
Sau khi ăn no, nàng thay y phục, lúc này mới tới An Thọ đường.
Kiếp trước, lão thái thái qua đời sau khi Tạ Thế An vào nội các, người tới phúng viếng sắp giẫm nát cả bậc cửa, có thể nói là phong quang vô lượng.
Nhưng bây giờ, Tạ Cảnh Ngọc chỉ là tiểu quan ngũ phẩm, Tạ Thế An mới mười hai tuổi.
Tạ gia, còn chỉ là một tiểu gia tộc không hề nổi bật ở kinh thành mà thôi.
Lúc nàng chết, đã ba mươi tư tuổi, Tạ gia tử tôn đông đúc, có thể gọi là xum xuê cành lá.
Những hài tử này đều do nàng đích thân dưỡng dục dạy dỗ, nàng lao tâm khổ lực, dốc hết tâm huyết, sẹo trên tay cũng là vì cứu hài tử mà ra…Một đại tiểu thư phủ tướng quân như nàng học cách làm sao làm hiền thê, học gánh vác chức trách của đích mẫu, bỏ ra tất cả mọi thứ có thể bỏ ra, chỉ hi vọng các hài tử có thể bình an lớn lên, rạng danh tổ tông.
Quả thực, chúng cũng làm được.
Nhưng sau khi Tạ gia trở thành tân quý triều đình, lại chỉ mũi dùi về phía Vân gia.
Trưởng tử mưu hoạch chuyện Vân gia phản loạn.
Thứ tử giấu chứng cứ ở Vân gia.
Tam tử đích thân đưa độc dược vào tay đích mẫu là nàng.
Tứ tử, ngũ tử, ấu tử…những hài tử đó lạnh lùng bàng quan, cứ như vậy nhìn nàng uống độc dược.
Rượu độc xuống bụng, đau tận tâm cốt.
Nàng tưởng mình đã chết.
Nhưng lại quay về năm mình hai mươi tuổi, Tạ Thế An tới bên cạnh nàng đã bốn năm.
Sau khi Tạ Thế An được nàng nhận nuôi, nàng đã dốc hết vô số tâm huyết.
Nếu không phải nàng trù hoạch lót đường, sao Tạ Thế An sẽ có thành tựu sau này, sao có cơ hội tính kế Vân gia?
Nói tới cùng, là nàng đã hại Vân gia thê thảm.
Vân Sơ nén nước mắt lại.
Vân gia bị tịch thu gia sản là chuyện của hơn mười năm sau, nếu nàng đã trọng sinh trở lại, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra nữa.
Tạ Thế An đỗ đầu Tam nguyên, bước vào nội các, tay cầm đại quyền của sau này, bây giờ chẳng qua chỉ là một hài tử mười hai tuổi mà thôi.
Tất cả vẫn kịp.
Vân Sơ chỉnh lại cảm xúc, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, ánh hoàng hôn màu cam từ bệ cửa sổ rọi vào trong phòng ngủ, tựa như đang nằm mơ.
“Phu nhân, người tỉnh rồi?”
Nghe thấy động tĩnh, nha hoàn vén màn đi vào.
“Nửa canh giờ trước, Chu ma ma bên cạnh lão thái thái đã tới một chuyến, bảo phu nhân tỉnh dậy thì đến An Thọ đường.”
Vân Sơ nhìn hai nha hoàn đi vào.
Bốn nhà hoàn thiếp thân nàng dẫn từ phủ tướng quân vào Tạ gia, chỉ có Thính Phong và Thính Tuyết vẫn luôn lưu lại bên cạnh nàng.
Thính Vũ đã thành Vũ di nương của Tạ Cảnh Ngọc vào năm nàng có thai.
Sau đó Thính Sương vì cứu nàng, bị xà ngang cháy gãy đè chết lúc Tạ phủ cháy lớn.
Vân Sơ soi gương, Thính Sương đang trang điểm cho nàng, trên mặt mang theo lo lắng nói: “Phu nhân, lão thái thái tìm người chắc chắn là chuyện của đại thiếu gia, người bảo đại thiếu gia quỳ ở từ đường, quỳ còn chưa tới một khắc, lão thái thái đã bảo đại thiếu gia đứng dậy, lúc này sợ là sắp hưng sư hỏi tội.”
Vân Sơ cười: “Ta hơi đói, ăn cơm trước.”
Kiếp trước, nàng bởi vì vô sinh, trong lòng hổ thẹn, chỉ cần lão phu nhân triệu kiến, cho dù là bệnh, cũng sẽ gắng gượng đến đó.
Trọng sinh lại, nếu nàng cần cẩn thận dè dặt như lúc đầu, chuyện gì cũng lấy Tạ gia làm đầu, vậy cần gì sống lại lần nữa?
Thính Sương vội sai người bưng đồ ăn lên.
Nhìn một bàn đồ ăn, Vân Sơ cũng thèm.
Sau khi ăn no, nàng thay y phục, lúc này mới tới An Thọ đường.
Kiếp trước, lão thái thái qua đời sau khi Tạ Thế An vào nội các, người tới phúng viếng sắp giẫm nát cả bậc cửa, có thể nói là phong quang vô lượng.
Nhưng bây giờ, Tạ Cảnh Ngọc chỉ là tiểu quan ngũ phẩm, Tạ Thế An mới mười hai tuổi.
Tạ gia, còn chỉ là một tiểu gia tộc không hề nổi bật ở kinh thành mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất