Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Chương 21: Đương Kim Thánh Thượng
“Tần Thượng Chí!” Lư Bình quát lớn.
Nàng đưa tay ra dấu tỏ ý cho Lư Bình không cần tức giận: “Vị hiệp khách này làm sao lại biết ta là đại tiểu thư của Bạch gia?”
Tần Thượng Chí bật cười để lộ ra hàm răng trắng còn dính máu, hắn ngồi tựa vào đống củi một cách thản nhiên: “Có thể khiến Lư Bình cung kính lễ độ chỉ có thể là chủ tử của phủ Trấn Quốc Công. Nữ nhi của phủ Trấn Quốc Công đều xuất thân luyện võ, nội công thâm hậu. Dưới trời tuyết ngày đông lạnh giá tháng chạp này cũng chỉ cần một chiếc áo bông mỏng để tránh rét. Nhìn lại chiếc áo choàng lông chồn thượng phẩm kia trên người tiểu thư…e rằng chỉ có thể là đại tiểu thư lúc trước đã từng cùng Quốc Công bị thương trên chiến trường!”
“Hiệp khách có thể cho ta biết vì sao lại ám sát Lương Vương không?” Bạch Khanh Ngôn hỏi.
“Lương Vương không đáng chết sao?!” Đôi mắt Tần Thượng Chí vừa sâu vừa đen, oán khí ngập trời, giống như những tia nắng leo lắt nhóm lên đốm lửa trên thảo nguyên lại đủ thiêu trụi cả đồng cỏ.
“Trước mặt bày ra bộ mặt phục tùng, dáng vẻ rụt rè, sau lưng kết bè đảng, lạm dụng chức vị vào việc riêng tư, không làm tròn bổn phận, tham ô hối lộ, xem mạng người như cỏ rác! Vì để bức ép ta làm theo ý hắn mà hắn giết chết thê tử của ta, khụ khụ khụ khụ…”
Tần Thượng Chí kích động đến ho ra máu, hắn ôm lấy ngực, ngẩng đầu nhìn Bạch Khanh Ngôn nở nụ cười lạnh lùng chế giễu: “Đáng thương cho lòng trung thành của Bạch gia, trung thành như chó canh cổng của Đại Tấn Quốc. Chẳng bao lâu nữa, e rằng cũng sẽ không thoát khỏi kết cục tan cửa nát nhà giống như ta!”
“Hỗn xược!” Xuân Đào tức giận: “Đại tiểu thư đừng nghe những lời lẽ điên cuồng của hắn nữa, để cho Lư Bình cho người đưa hắn đến quan phủ!”
“Xin tuỳ đại tiểu thư phân phó!” Lư Bình tuy có chút không đành lòng nhưng cũng không thể làm liên lụy đến phủ Trấn Quốc Công.
Nghe những lời của Tần Thượng Chí, trong lòng Bạch Khanh Ngôn lúc này như con thuyền đang chao đảo giữa sóng to gió lớn, hết sức kinh hãi. Thì ra …khi ấy Tần Thượng Chí đã sớm dự đoán được kết cục của Bạch gia.
Nghĩ đến những lời đáng giá của Nhiếp Chính Vương là Tiêu Dung Diễn dành cho Tần Thượng Chí ở kiếp trước, trong nháy mắt, Bạch Khanh Ngôn đã đưa ra quyết định.
Nàng đưa lò sưởi trong tay cho Xuân Đào rồi bước hai bước về phía Tần Thượng Chí.
“Đại tiểu thư!” Xuân Đào không yên tâm.
Không ngờ rằng Bạch Khanh lại cung kính quỳ xuống hành lễ với Tần Thượng Chí. Tần Thượng Chí hết sức kinh ngạc, không rõ nàng định làm gì, hắn lấy tay nắm chặt lấy vạt áo.
“Đại…… Đại tiểu thư!” Lư Bình không biết làm sao.
“Ngài biết được lòng trung thành của Bạch gia ta, cũng biết được Bạch gia sẽ có ngày gặp nạn. Xin ngài hãy chỉ cho ta làm cách nào để Bạch gia tự cứu lấy mình?”
Thần sắc Bạch Khanh Ngôn quang minh chính trực, không vì những lời nói của Tần Thượng Chí mà nổi giận. Ngược lại còn điềm tĩnh hơn bình thường, đối với những lời ấy nàng dường như đã biết trước.
Hiện giờ Tần Thượng Chí được Bạch gia cứu giúp, có ân không báo không phải phong thái của Tần Thượng Chí, hắn mím môi: “Xem cách phản ứng của đại tiểu thư, có lẽ cũng đã đoán trước được chuyện này, cũng không cần những lời dư thừa của ta! Tần mỗ chỉ nói một câu…Muốn bảo toàn Bạch gia, Trấn Quốc Công buộc phải lui.”
“Huyền thoại bất khả chiến bại của quân đội Bạch gia đã khiến đương kim thánh thượng không vui! Trấn Quốc Công phong thái ngay thẳng, trung thành, đối với nịnh thần trong triều căm ghét đã lâu! *Chúng khẩu thược kim, tích hủy tiêu cốt! Nay đương kim thánh thượng đã không còn muốn dung nạp Trấn Quốc Công, người có công lao vô cùng to lớn. Nếu lần này… Trấn Quốc Công không thối lui, sợ rằng mười bảy vị lang quân của Bạch gia sẽ phải chịu tổn hại nặng nề ở Nam Cương.”
* “众口铄金,积毁销骨”: “Chúng khẩu thược kim, tích hủy tiêu cốt”: Miệng người có thể nung chảy cả kim loại, ý muốn nói lời gièm pha của quần chúng có thể làm người khác rơi vào cảnh tan xương nát thịt
Từng câu từng chữ của Tần Thượng Chí đều ứng nghiệm với kết cục của mười bảy vị lang quân Bạch gia tại Nam Cương ở kiếp trước.
Bạch Khanh Ngôn ngước mắt nhìn về phía Tần Thượng Chí, rùng mình nói: “Đương kim thánh thượng?!”
Kiếp trước, Bạch Khanh Ngôn chưa bao giờ nghĩ tới đương kim thánh thượng sẽ có ngày bất mãn với Bạch gia. Bạch gia bao đời trung liệt, phong thái lỗi lạc, đầu đội trời chân đạp đất, chính trực ngay thẳng!
Đúng như lời Tần Thượng Chí nói, Bạch gia trên dưới trung thành, trung thành như chó canh cổng của Đại Tấn quốc!
Chúng khẩu thược kim, tích hủy tiêu cốt?!
Nàng siết chặt lòng bàn tay, trong khoảnh khắc đã nắm được tia sáng thần kỳ vụt qua trong tâm trí .
“Đa tạ ngài đã chỉ dạy!” Bạch Khanh Ngôn lại hành lễ với Tần Thượng Chí thêm một lạy.
Xuân Đào vội vàng bước lên đỡ Bạch Khanh Ngôn đứng dậy, chỉ nghe Bạch Khanh Ngôn nói: “Bình thúc, sắp xếp tốt cho Tần tiên sinh.”
Lư Bình cảm kích đáp lời: “Lư Bình lĩnh mệnh!”
Nàng đưa tay ra dấu tỏ ý cho Lư Bình không cần tức giận: “Vị hiệp khách này làm sao lại biết ta là đại tiểu thư của Bạch gia?”
Tần Thượng Chí bật cười để lộ ra hàm răng trắng còn dính máu, hắn ngồi tựa vào đống củi một cách thản nhiên: “Có thể khiến Lư Bình cung kính lễ độ chỉ có thể là chủ tử của phủ Trấn Quốc Công. Nữ nhi của phủ Trấn Quốc Công đều xuất thân luyện võ, nội công thâm hậu. Dưới trời tuyết ngày đông lạnh giá tháng chạp này cũng chỉ cần một chiếc áo bông mỏng để tránh rét. Nhìn lại chiếc áo choàng lông chồn thượng phẩm kia trên người tiểu thư…e rằng chỉ có thể là đại tiểu thư lúc trước đã từng cùng Quốc Công bị thương trên chiến trường!”
“Hiệp khách có thể cho ta biết vì sao lại ám sát Lương Vương không?” Bạch Khanh Ngôn hỏi.
“Lương Vương không đáng chết sao?!” Đôi mắt Tần Thượng Chí vừa sâu vừa đen, oán khí ngập trời, giống như những tia nắng leo lắt nhóm lên đốm lửa trên thảo nguyên lại đủ thiêu trụi cả đồng cỏ.
“Trước mặt bày ra bộ mặt phục tùng, dáng vẻ rụt rè, sau lưng kết bè đảng, lạm dụng chức vị vào việc riêng tư, không làm tròn bổn phận, tham ô hối lộ, xem mạng người như cỏ rác! Vì để bức ép ta làm theo ý hắn mà hắn giết chết thê tử của ta, khụ khụ khụ khụ…”
Tần Thượng Chí kích động đến ho ra máu, hắn ôm lấy ngực, ngẩng đầu nhìn Bạch Khanh Ngôn nở nụ cười lạnh lùng chế giễu: “Đáng thương cho lòng trung thành của Bạch gia, trung thành như chó canh cổng của Đại Tấn Quốc. Chẳng bao lâu nữa, e rằng cũng sẽ không thoát khỏi kết cục tan cửa nát nhà giống như ta!”
“Hỗn xược!” Xuân Đào tức giận: “Đại tiểu thư đừng nghe những lời lẽ điên cuồng của hắn nữa, để cho Lư Bình cho người đưa hắn đến quan phủ!”
“Xin tuỳ đại tiểu thư phân phó!” Lư Bình tuy có chút không đành lòng nhưng cũng không thể làm liên lụy đến phủ Trấn Quốc Công.
Nghe những lời của Tần Thượng Chí, trong lòng Bạch Khanh Ngôn lúc này như con thuyền đang chao đảo giữa sóng to gió lớn, hết sức kinh hãi. Thì ra …khi ấy Tần Thượng Chí đã sớm dự đoán được kết cục của Bạch gia.
Nghĩ đến những lời đáng giá của Nhiếp Chính Vương là Tiêu Dung Diễn dành cho Tần Thượng Chí ở kiếp trước, trong nháy mắt, Bạch Khanh Ngôn đã đưa ra quyết định.
Nàng đưa lò sưởi trong tay cho Xuân Đào rồi bước hai bước về phía Tần Thượng Chí.
“Đại tiểu thư!” Xuân Đào không yên tâm.
Không ngờ rằng Bạch Khanh lại cung kính quỳ xuống hành lễ với Tần Thượng Chí. Tần Thượng Chí hết sức kinh ngạc, không rõ nàng định làm gì, hắn lấy tay nắm chặt lấy vạt áo.
“Đại…… Đại tiểu thư!” Lư Bình không biết làm sao.
“Ngài biết được lòng trung thành của Bạch gia ta, cũng biết được Bạch gia sẽ có ngày gặp nạn. Xin ngài hãy chỉ cho ta làm cách nào để Bạch gia tự cứu lấy mình?”
Thần sắc Bạch Khanh Ngôn quang minh chính trực, không vì những lời nói của Tần Thượng Chí mà nổi giận. Ngược lại còn điềm tĩnh hơn bình thường, đối với những lời ấy nàng dường như đã biết trước.
Hiện giờ Tần Thượng Chí được Bạch gia cứu giúp, có ân không báo không phải phong thái của Tần Thượng Chí, hắn mím môi: “Xem cách phản ứng của đại tiểu thư, có lẽ cũng đã đoán trước được chuyện này, cũng không cần những lời dư thừa của ta! Tần mỗ chỉ nói một câu…Muốn bảo toàn Bạch gia, Trấn Quốc Công buộc phải lui.”
“Huyền thoại bất khả chiến bại của quân đội Bạch gia đã khiến đương kim thánh thượng không vui! Trấn Quốc Công phong thái ngay thẳng, trung thành, đối với nịnh thần trong triều căm ghét đã lâu! *Chúng khẩu thược kim, tích hủy tiêu cốt! Nay đương kim thánh thượng đã không còn muốn dung nạp Trấn Quốc Công, người có công lao vô cùng to lớn. Nếu lần này… Trấn Quốc Công không thối lui, sợ rằng mười bảy vị lang quân của Bạch gia sẽ phải chịu tổn hại nặng nề ở Nam Cương.”
* “众口铄金,积毁销骨”: “Chúng khẩu thược kim, tích hủy tiêu cốt”: Miệng người có thể nung chảy cả kim loại, ý muốn nói lời gièm pha của quần chúng có thể làm người khác rơi vào cảnh tan xương nát thịt
Từng câu từng chữ của Tần Thượng Chí đều ứng nghiệm với kết cục của mười bảy vị lang quân Bạch gia tại Nam Cương ở kiếp trước.
Bạch Khanh Ngôn ngước mắt nhìn về phía Tần Thượng Chí, rùng mình nói: “Đương kim thánh thượng?!”
Kiếp trước, Bạch Khanh Ngôn chưa bao giờ nghĩ tới đương kim thánh thượng sẽ có ngày bất mãn với Bạch gia. Bạch gia bao đời trung liệt, phong thái lỗi lạc, đầu đội trời chân đạp đất, chính trực ngay thẳng!
Đúng như lời Tần Thượng Chí nói, Bạch gia trên dưới trung thành, trung thành như chó canh cổng của Đại Tấn quốc!
Chúng khẩu thược kim, tích hủy tiêu cốt?!
Nàng siết chặt lòng bàn tay, trong khoảnh khắc đã nắm được tia sáng thần kỳ vụt qua trong tâm trí .
“Đa tạ ngài đã chỉ dạy!” Bạch Khanh Ngôn lại hành lễ với Tần Thượng Chí thêm một lạy.
Xuân Đào vội vàng bước lên đỡ Bạch Khanh Ngôn đứng dậy, chỉ nghe Bạch Khanh Ngôn nói: “Bình thúc, sắp xếp tốt cho Tần tiên sinh.”
Lư Bình cảm kích đáp lời: “Lư Bình lĩnh mệnh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất