Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Chương 49: Hồi Phủ
Bạch Khanh Ngôn được Xuân Đào đỡ lên xe, liếc mắt nhìn Tần Lãng quỳ mãi không đứng lên, đời trước nàng cũng không biết Thế tử phủ Trung Dũng Hầu ngu muội, nhu nhược đến như vậy, khó trách ngay cả thê tử mình mà hắn cũng không bảo vệ được.
Trần Khánh Sinh được mẫu thân Đổng thị phái đến bảo hộ Bạch Khanh Ngôn, không tiếng động đặt bục lên xe xuống dưới chân của Bạch Khanh Ngôn, cung kính khom lưng nhắc nhở: “Đại tiểu thư cẩn thận!”
Trần Khánh Sinh là cháu trai nhũ mẫu của Đổng thị, biểu huynh của Xuân Đào. Người này không có bản lĩnh gì, những lại lui tới nhiều với đủ loại nhân vật ở Đại Đô Thành, hơn nữa lại trung thành tuyệt đối với Đổng thị.
Bách tính đến xem náo nhiệt đều đi theo xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công, tới tận trước cửa phủ.
Đổng thị đã sớm nghe tin, tự mình mang theo người ra cửa đón Bạch Cẩm Tú đang hôn mê.
Nhân lúc mọi người đang chú ý đến Bạch Cẩm Tú, Bạch Khanh Ngôn gọi Trần Khánh Sinh qua một bên phân phó, hắn gật đầu đáp, nhanh chóng biến mất trong đám người.
Tin tức Nhị tiểu thư phủ Trấn Quốc Công bất tỉnh trong ngày lại mặt, được xe ngựa của Trưởng công chúa đón về, giống như mọc cánh, không đến nửa ngày liền trở thành chủ đề bàn tán của trà dư hậu tửu.
Nhưng nói đến nhiều nhất là việc, phủ Trung Dũng Hầu chỉ trích nữ nhi của Bạch gia không tuân thủ nữ tắc, ngược lại, bị Đại tiểu thư của Bạch gia đáp lời đến á khẩu không nói được gì.
Trong tửu lâu, từ đường lớn đến ngách nhỏ, đều đang đàm tiếu không ngừng.
“Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư của Bạch gia đều từng cùng Trấn Quốc Công chinh chiến sa trường, là nữ nhân thì sao chứ! Ai nói nữ nhân chỉ có thể ở hậu trạch giúp chồng dạy con, nữ nhi gia cũng có thể đỉnh thiên lập địa!”
“Đầu rơi máu chảy với quân thù, dù cho xẻ thịt róc xương cũng quyết không để bách tính quốc quân chịu nhục! Toàn thiên hạ cũng chỉ có phủ Trấn Quốc Công mới dạy ra được nữ nhi có khí phách như vậy! Trung Dũng Hầu..... Chỉ biết thừa dịp nhà người ta không có nam nhân trấn giữ mà bắt nạt nữ quyến, thật là uổng phí hai chữ trung dũng! Không đáng mặt nam nhân!
“Cả nhà Bạch gia trung liệt, lỗi lạc, hành sự đoan chính, cho dù là nam nhi hay nữ nhi đều là những người đỉnh thiên lập địa, phẩm chất cao quý!”
Ngẫu nhiên có nam nhân say rượu, nói nữ nhân không tài mới là đức, phải xem việc ở nhà giúp chồng dạy con là điều trọng yếu, giọng nói cũng bị chôn vùi trong thanh âm khen ngợi đối với phủ Trấn Quốc Công.
Phủ Trấn Quốc Công.
Tính mạng của Nhị tiểu thư Bạch Cẩm Tú ngàn cân treo sợi tóc vào ngày thứ ba sau đại hôn, bị khiêng trở lại phủ. Trên dưới phủ Trấn Quốc Công đều bị bao phủ bởi tuyết lớn, không khí căng thẳng như dây cung, người hầu, nô tỳ đều ngay ngắn ra vào ở cửa hông, thắp sáng đèn lồng, không dám lớn tiếng kinh động.
Trần Khánh Sinh được mẫu thân Đổng thị phái đến bảo hộ Bạch Khanh Ngôn, không tiếng động đặt bục lên xe xuống dưới chân của Bạch Khanh Ngôn, cung kính khom lưng nhắc nhở: “Đại tiểu thư cẩn thận!”
Trần Khánh Sinh là cháu trai nhũ mẫu của Đổng thị, biểu huynh của Xuân Đào. Người này không có bản lĩnh gì, những lại lui tới nhiều với đủ loại nhân vật ở Đại Đô Thành, hơn nữa lại trung thành tuyệt đối với Đổng thị.
Bách tính đến xem náo nhiệt đều đi theo xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công, tới tận trước cửa phủ.
Đổng thị đã sớm nghe tin, tự mình mang theo người ra cửa đón Bạch Cẩm Tú đang hôn mê.
Nhân lúc mọi người đang chú ý đến Bạch Cẩm Tú, Bạch Khanh Ngôn gọi Trần Khánh Sinh qua một bên phân phó, hắn gật đầu đáp, nhanh chóng biến mất trong đám người.
Tin tức Nhị tiểu thư phủ Trấn Quốc Công bất tỉnh trong ngày lại mặt, được xe ngựa của Trưởng công chúa đón về, giống như mọc cánh, không đến nửa ngày liền trở thành chủ đề bàn tán của trà dư hậu tửu.
Nhưng nói đến nhiều nhất là việc, phủ Trung Dũng Hầu chỉ trích nữ nhi của Bạch gia không tuân thủ nữ tắc, ngược lại, bị Đại tiểu thư của Bạch gia đáp lời đến á khẩu không nói được gì.
Trong tửu lâu, từ đường lớn đến ngách nhỏ, đều đang đàm tiếu không ngừng.
“Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư của Bạch gia đều từng cùng Trấn Quốc Công chinh chiến sa trường, là nữ nhân thì sao chứ! Ai nói nữ nhân chỉ có thể ở hậu trạch giúp chồng dạy con, nữ nhi gia cũng có thể đỉnh thiên lập địa!”
“Đầu rơi máu chảy với quân thù, dù cho xẻ thịt róc xương cũng quyết không để bách tính quốc quân chịu nhục! Toàn thiên hạ cũng chỉ có phủ Trấn Quốc Công mới dạy ra được nữ nhi có khí phách như vậy! Trung Dũng Hầu..... Chỉ biết thừa dịp nhà người ta không có nam nhân trấn giữ mà bắt nạt nữ quyến, thật là uổng phí hai chữ trung dũng! Không đáng mặt nam nhân!
“Cả nhà Bạch gia trung liệt, lỗi lạc, hành sự đoan chính, cho dù là nam nhi hay nữ nhi đều là những người đỉnh thiên lập địa, phẩm chất cao quý!”
Ngẫu nhiên có nam nhân say rượu, nói nữ nhân không tài mới là đức, phải xem việc ở nhà giúp chồng dạy con là điều trọng yếu, giọng nói cũng bị chôn vùi trong thanh âm khen ngợi đối với phủ Trấn Quốc Công.
Phủ Trấn Quốc Công.
Tính mạng của Nhị tiểu thư Bạch Cẩm Tú ngàn cân treo sợi tóc vào ngày thứ ba sau đại hôn, bị khiêng trở lại phủ. Trên dưới phủ Trấn Quốc Công đều bị bao phủ bởi tuyết lớn, không khí căng thẳng như dây cung, người hầu, nô tỳ đều ngay ngắn ra vào ở cửa hông, thắp sáng đèn lồng, không dám lớn tiếng kinh động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất