Chương 119: Thi Tập
Minh Trạm bị Phượng Cảnh Nam chỉnh một trận, nhưng rốt cục Phượng Cảnh Nam vẫn để cho Minh Liêm giúp Minh Trạm phát ra tin tức tổ chức ngày hội tuyên bố, không, phải là ngày hội vấn đáp thì mới đúng.
Minh Liêm lại hỏi một lần nữa, “Tứ đệ, phiếu vào cửa giá một ngàn lượng có đắt quá hay không?”
“Đắt cái gì, tam ca cứ việc làm như thế là được.”
Ta chỉ sợ không có ai đến, ngươi sẽ bị mất mặt mà thôi. Minh Liêm nghĩ thầm trong bụng, dù sao thì hắn cũng đã nhắc nhở Minh Trạm, một cái đầu của Minh Trạm to gấp mười lần cái đầu của hắn, cũng không cần hắn phải bận tâm, vì vậy cứ đi làm theo ý của Minh Trạm.
Minh Trạm thông báo với Phùng Sơn Tư phái ra vài tiểu quan đi thu bạc.
Phùng Sơn Tư không hiểu rõ lắm, tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái gì gọi là ngày hội vấn đáp, nhưng từ trước đến nay hắn đã tham gia rất nhiều ngày hội, vậy mà chưa từng thấy ai thu bạc như vậy.
“Phái hai người là được, lần trước dùng tám vạn lượng của ngân khố, vừa lúc còn một phần, ngươi lưu lại phần đó cho ta, ta còn có việc cần dùng.” Minh Trạm nói.
Phùng Sơn Tư đành phải ưng thuận. Dù sao là gọi hắn đi thu bạc, cũng không phải đi lấy bạc, có lẽ là vì làm chưởng quản ngân khố đã lâu cho nên Phùng Sơn Tư rất biết tính toán, bình sinh hận nhất là thấy người ta vào ngân khố lấy bạc.
Khi Minh Trạm muốn cải cách thuế muối, đám diêm thương vẫn chưa vội mà Phùng Sơn Tư đã mất ngủ mấy bữa liên tiếp, ngầm tính toán xem Minh Trạm sẽ tiêu hết bao nhiêu bạc, sầu đến mức mặt mũi cũng sưng phù cả lên. Cũng may lần này Minh Trạm trở về, tính toán đâu ra đấy rồi lấy ra tám vạn lượng từ ngân khố, bấy nhiêu đây bạc so với con số mà Phùng Sơn Tư dự tính thì có thể xem là khá nhỏ. Vì nguyên nhân này, Phùng đại nhân vốn lãnh đạm đối với Minh Trạm cũng bắt đầu mềm mỏng hơn nhiều.
Nay Minh Trạm đòi người, Phùng Sơn Tư đương nhiên cố ý phái ra hai tiểu quan nhanh nhẹn hỗ trợ.
Phương pháp của Minh Trạm quả thật làm cho đám thương nhân phải hổ thẹn đối với bản lĩnh của mình, hắn chỉ bán ba trăm phiếu, dễ dàng thu vào ba mươi vạn lượng bạc. Hiệu quả này, lợi nhuận này, Phùng Sơn Tư thiếu chút nữa đã trực tiếp đề nghị Minh Trạm mở thêm vài ngày hội như vậy nữa.
E hèm, bạc mà, có ai chê là nhiều đâu.
Minh Trạm lại bận suốt cả buổi, cho đến buổi tối, đám thương nhân rời đi mà vẫn chưa hết thắc mắc, đều tự suy nghĩ sâu xa.
Về phần thuế suất, Minh Trạm dùng một loạt tính toán rắc rối để giải thích với bọn họ làm sao tính ra thuế, ngoại trừ nội dung khổng lồ, tính toán uyên thâm, cho dù là nhân sĩ tài ba bậc nhất thời bấy giờ cũng không thể chỉ trong một lúc mà nghe hiểu tất cả. Đồng thời bọn họ cũng có một loại kính nể Minh Trạm tựa như ngưỡng mắt lên nhìn thái sơn, thế tử quả nhiên là học rộng tài cao.
Nhất thời, những lời nói chỉ trích việc hắn trưng thu sưu cao thuế nặng từ đám thần tử cũng giảm đi rất nhiều. Lại có người chất vấn, Minh Trạm nhân tiện nói, “Mua bán là tự nguyện, ta cũng không trưng thu thuế suất như vậy ở địa phương khác, ngại thuế nặng thì không cần đến đây buôn bán, chẳng có ai ép buộc bọn họ cả.”
Lại có người tiếp tục lải nhải, Minh Trạm bèn bảo Phạm Duy giải thích với bọn họ thuế suất được tính toán như thế nào, chứng minh một loạt vấn đề toán học thâm thúy như thế nào, nhạy bén như Phạm Duy mà nghe Minh Trạm nói vài lần cũng không thể hiểu hết, huống chi là đám quan viên mỗi ngày nghiên cứu triết học, nhất thời cảm thấy thật sự đau đầu.
Minh Trạm cười lạnh, kẻ nào còn mắng lão tử nữa thì lão tử sẽ giảng toán học cho các ngươi biết tay. Dù sao kiếp trước cũng là sinh viên đứng đầu khoa toán trường đại học có tiếng mà, Minh Trạm không tin hắn không thể làm cho đám dế nhũi này choáng váng mặt mày.
Thậm chí Minh Trạm tính xuất bản một quyển sách tên là Số học trong kinh tế, làm cho đám dế nhũi này mở rộng tầm mắt.
Đương nhiên đây chỉ là nghĩ thôi, ở niên đại này không có nhuận bút, Minh Trạm sẽ không cố sức làm chuyện không công như vậy, chẳng qua hắn vẫn nói đùa với Phượng Cảnh Nam, bèn bị Phượng Cảnh Nam nói, “Người ta đều cho ra thi tập văn tập, còn không thì như ngoại công của ngươi ở đế đô, mặc dù văn chương kém một chút nhưng cũng bán được mấy quyển thực đơn, chỉnh sửa một phen cũng ra được mấy bản hữu ích cho sức khỏe. Ngươi luồn cúi trong đống bạc để lôi ra mấy đồng bạc cắt, chẳng lẽ không có khả năng làm chuyện vinh quang hay sao? Mà Hoàng huynh cũng đã viết ra vài quyển thi tập rồi, ngươi cũng viết mấy bài đi, ta sẽ bảo Nội vụ tư sao y, phát cho mỗi người trong triều một quyển, để bọn hắn có cơ hội chiêm ngưỡng.”
Xem ra cho dù là ở thời điểm nào thì danh nhân cũng đều có sở thích mê văn chương.
Cho dù da mặt của Minh Trạm dày cỡ nào thì cũng cảm thấy hổ thẹn với lời nói của Phượng Cảnh Nam, vội hỏi, “Ta nói đùa mà, phụ vương tưởng thật sao. Đâu phải phụ vương chưa từng đọc thơ ta làm, đem ra ngoài chỉ càng mất mặt mà thôi.” Bởi vì trong nhà có Minh Phỉ, Minh Trạm sợ bại lộ thân phận cho nên thật sự không dám lôi ra thơ văn của các bậc hiền triết đã khuất, bình thường Phượng Cảnh Nam cũng không thích thi từ, chẳng qua đôi khi hứng chí sẽ bảo bọn họ làm vài câu thơ, lần nào cũng khiến Minh Trạm nghẹn họng. Thật vất vả mới nghẹn ra được bốn câu, nếu không phải vận luật không đúng thì chính là ngữ nghĩa không thông, thường xuyên bị mắng. Đến nay Phượng Cảnh Nam đều cảm thấy ngạc nhiên, bèn hỏi Minh Trạm, “Ngươi nói ngươi tự đọc sách, bên người cũng có tiên sinh, vì sao vẫn không thông suốt?”
Trước kia Phượng Cảnh Nam đã từng nghiên cứu vì sao Minh Trạm lại ngốc như vậy, hắn và Vệ vương phi đều là người thông minh, Minh Kỳ thuở nhỏ cũng lanh lợi, vậy mà Minh Trạm lại rất ngốc nghếch trong chuyện học vấn, trước đây không biết nói, không có hứng thú với bất kỳ điều gì, hắn còn tưởng Minh Trạm bị tự kỷ.
Nghĩ đến những chuyện đã trải qua, Phượng Cảnh Nam lại đánh giá Minh Trạm một lần nữa, đừng bảo là không biết làm thơ cũng là đang ngụy trang?
“Phụ vương, ngài có từng cho ra quyển thi tập nào không?” Minh Trạm thật sự cảm thấy hứng thú.
Phượng Cảnh Nam hơi có chút tự đắc, “Cũng không tính cho ra thi tập, chẳng qua đám người Tử Chính lén lút sao y sau lưng bổn Vương.”
Cho dù là kẻ nào thì cũng có một chút ham thích hư vinh, Minh Trạm cũng chỉ chụp ngay câu kia của Phượng Cảnh Nam, “Như vậy đúng lúc thưởng cho ta vài tập, ta cũng có thể học hỏi một chút.”
Thần sắc của Phượng Cảnh Nam thật sự là thư thái, còn khiêm tốn một trận, “Cứ tùy ý mà xem, làm thơ cũng không có gì khó cả.”
“Biết thì sẽ không khó, không biết thì chẳng dễ đâu.” Minh Trạm tiếp tục khen ngợi Phượng Cảnh Nam, “Ta nghe Hoàng bá phụ bảo rằng khi còn trẻ, trong đám huynh đệ thì ngài làm thơ cũng là đệ nhất đệ nhị, tiên đế thường ban thưởng cho phụ vương nữa, đúng không?”
Phượng Thị huynh đệ đều là văn võ song toàn, bằng không, với thân phận thấp kém của mẫu gia thì làm sao có thể ngồi lên ngai vàng.
Phượng Cảnh Nam cười nói, “Chỉ là biết một chút mà thôi, ngươi cứ học đi rồi sẽ biết thôi, cũng không cần ngươi phải trở thành thi tiên thi thánh đâu.” Nghĩ lại một chút, Phượng Cảnh Nam nói, “Dù sao ngươi cũng phải học, không thể ngay cả một câu thơ mà cũng làm không được.”
“Đúng rồi, ngươi dành một chút thời gian cho việc viết thi tập, trước khi vào đông thì đưa cho Tử Chính, bảo hắn đi an bài.”
“Phụ vương nói thật sao?” Minh Trạm chấn động, “Trong thời gian ngắn làm sao mà học kịp?”
“Ngu ngốc, sĩ nông công thương, lần này ngươi làm là vì dân chúng, đây là một chuyện tốt. Ngươi cũng không bạc đãi đám thương nhân.” Phượng Cảnh Nam hơi có chút không thích việc Minh Trạm không biết phấn đấu, bèn chỉ điểm cho Minh Trạm, “Bất quá vì việc thuế suất, trong lúc nghị sự ngươi đã tranh cãi với đại thần rất nhiều. Ngươi đừng quên thống trị thiên hạ là sĩ tử quan viên chứ không phải dân chúng cũng không phải thương nhân. Tương lai người mà ngươi muốn dùng đều là người đọc sách, ngươi không mưu đồ đối với bọn họ….đúng là ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn mà.”
Phượng Cảnh Nam mắng một trận mới thấy hả dạ. Minh Trạm làm việc cũng có vài điểm vượt quá khuôn khổ, cũng xem như có thủ đoạn, chẳng qua Minh Trạm thật sự không quá thân thiện với quan viên trong triều, nói chuyện không hề khách khí, thỉnh thoảng còn lộ ra bộ mặt cường đạo, rất nhiều người đã quen với sự tao nhã của Minh Lễ cho nên không thể thích ứng với Minh Trạm.
Minh Trạm cảm thấy không đúng, “Cũng là giả vờ mà thôi, ta cũng biết giả vờ vậy.” E hèm một tiếng, Minh Trạm ngồi thẳng lưng, bình tĩnh đứng dậy, cúi người hành lễ, “Nhi tử nhớ rõ lời giáo huấn của phụ vương.”
“Được rồi, ngồi đi.”
Minh Trạm ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, mắt không chớp, vẻ mặt nghiêm trang.
Phượng Cảnh Nam cảm thấy không quen mắt, bèn nói, “Bên ngoài chú ý một chút là được rồi, ở trước mặt người trong nhà thì không cần đoan trang như vậy đâu.”
Minh Trạm liền hạ vai xuống, thắt lưng cũng nhũn ra, tiến mặt đến, nói một cách cợt nhả, “Thấy chưa, phụ vương cũng đâu có quen ta giả vờ như vậy. Phụ vương cứ nói ta, trong khi đám đại thần mắng chửi người mà chẳng dùng lời thô tục, quả là khó chơi, đôi khi ta thật sự muốn thưởng cho bọn họ vài cái tát.”
“Càng ngày càng không có quy củ, nói như thế nữa thì sẽ vả miệng của ngươi.” Phượng Cảnh Nam dạy Minh Trạm, “Tuy có câu quân vi thần cương, bất quá giữa quân thần cũng khó tránh khỏi có lúc phân cao thấp, ngươi thu phục được người ta thì mới là bản lĩnh. Không được thì đòi tát mặt người ta, ngươi xuất thân từ cường đạo hay sao?”
“Ta chỉ nghĩ trong đầu thôi, cũng đâu có thật sự làm.” Minh Trạm than thở, “Ta biết ta phải lấy đức phục nhân.”
Phượng Cảnh Nam thấy sắc mặt của Minh Trạm có vài phần tiều tụy nên cũng không nói nữa, bèn thay đổi đề tài, “Hôm kia ngươi mới bảo với ta là mệt mỏi, chẳng phải ngươi luôn thèm được ở Nam hành cung hay sao, khi nào rãnh rỗi thì cứ đến đó ở vài ngày giải sầu.”
Minh Trạm lập tức sáng mắt, vui vẻ nói, “Ôi chao, phụ vương thật sự ban cho ta à?”
“Ta thấy là lỗ tai của ngươi có vấn đề rồi đó. Tham bạc quá hóa điên!” Phượng Cảnh Nam suy nghĩ, bản thân hắn cũng đâu quá keo kiệt với Minh Trạm, vì sao lại sinh ra cái tên hám tài hám bạc đến mức này, dở khóc dở cười mà nói, “Cho ngươi ở đó vài ngày thôi.”
Minh Trạm không hề cảm kích, “Hằng năm phụ vương đến Trung thu đều nhất định phải đến hành cung mà ở, làm như ta không biết vậy.” Bất quá là chỉ cho hắn đi theo thôi, thế mà lại nói dễ nghe như vậy.
“Ngươi không thích à?”
“Ta muốn đến đó lâu rồi.” Minh Trạm rất thành thật, “Lần trước đi ra ngoài ta còn cố ý dạo một vòng, lúc ấy hoa sen vừa nở trong hồ, ta còn mò không ít tôm cá mang về nữa mà.”
“Đúng rồi, còn mắc tật xấu ngứa tay muốn trộm….”
“Cái gì mà ngứa tay muốn trộm!” Minh Trạm cả giận nói, “Ta là kẻ trộm sao? Tặc phụ!”
Phượng Cảnh Nam cùng Minh Trạm đấu võ mồm một lúc rồi hai người cùng nhau dùng bữa, sau đó Phượng Cảnh Nam để Minh Trạm trở về phòng ngủ.
Nói đi nói lại thì đây cũng là một chuyện kỳ lạ, lúc đầu Phượng Cảnh Nam còn lãnh đạm đối với Minh Trạm, hắn chướng mắt nhất chính là Minh Trạm mưu mô đầy mình, còn có cái miệng thối không biết tốt xấu, bất quá trải qua thời gian lâu dài, Phượng Cảnh Nam phát hiện mặc dù Minh Trạm mồm mép nhưng lại rất mặt dày, mắng vài câu, đánh vài cái thì cũng chẳng thành vấn đề, cũng chẳng để bụng lâu. Với lại những lời này của Minh Trạm tuy có một chút chướng tai nhưng thật sự rất thú vị.
Phùng Sơn Tư cảm thấy bản thân mình quản lý ngân khố hơn hai mươi năm nhưng chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió như năm nay.
Lúc đầu hắn nghĩ năm nay cải cách thuế muối, mở ra mậu dịch biên ải với Tây Tạng, Vương phủ nhất định sẽ trải qua những ngày khó khăn, nhập không nhiều mà xuất thì vô số, Phùng Sơn Tư phải nghĩ cách tiết kiệm ngân lượng, nào ngờ hiện tại chi tiêu chẳng đáng là bao, ngược lại chính mình phải đếm bạc đến mỏi cả tay.
Miếng bánh mậu dịch với Tây Tạng đã đặt ngay trước mặt, có vô số người muốn cắn một cái, phải làm sao bây giờ?
Thu bạc.
Đấu giá.
Các ngươi tưởng rằng a miêu a cẩu đều có thể muốn buôn bán thì buôn bán hay sao? Phải có giấy phép, biết chưa!
Xưa nay Phùng Sơn Tư là kẻ mặt lạnh, mấy ngày nay lại luôn nở nụ cười với người ngoài, ngay cả Phạm Văn Chu cũng lén hỏi rốt cục hắn có chuyện gì vui mà lại cười như thế, Phùng Sơn Tư nhìn Phạm Văn Chu một cách kỳ lạ, phát tài chẳng phải là chuyện vui hay sao? Bất quá Phùng Sơn Tư vẫn chỉnh lại vẻ mặt một chút, vòng qua người của Phạm Văn Chu rồi rời đi.
“Càng ngày càng kỳ lạ.” Phạm Văn Chu lắc đầu cười.
Chu Tử Chính cũng cười, “Bản tính của lão Phùng vốn là như vậy, thú thê nạp thiếp cũng chẳng thấy hắn cười bao giờ, năm nay gặp mùa, hắn quá thoải mái, đương nhiên là cao hứng.”
Trong nhà dư thừa lương thực thì cũng dễ sống hơn, Phạm Văn Chu cười, “Trước kia trong lòng ta cứ tưởng năm nay sẽ khó khăn hơn năm trước một chút.”
Minh Trạm quả thật là người rất biết cách.
Đương nhiên trên nhiều phương diện thì Minh Trạm vẫn còn vài điểm khiếm khuyết, bất quá lần đầu ra tay mà đã có thể làm đến trình độ này thì cũng xem như không đơn giản. Huống chi Minh Trạm lại trẻ tuổi như vậy.
…………
P/S: ^^ kiếp trước là dân chuyên toán, em mà vận dụng toán cao cấp giảng giải cho mấy bạn cổ đại thì ông cụ mấy bạn cũng bó tay.
Minh Liêm lại hỏi một lần nữa, “Tứ đệ, phiếu vào cửa giá một ngàn lượng có đắt quá hay không?”
“Đắt cái gì, tam ca cứ việc làm như thế là được.”
Ta chỉ sợ không có ai đến, ngươi sẽ bị mất mặt mà thôi. Minh Liêm nghĩ thầm trong bụng, dù sao thì hắn cũng đã nhắc nhở Minh Trạm, một cái đầu của Minh Trạm to gấp mười lần cái đầu của hắn, cũng không cần hắn phải bận tâm, vì vậy cứ đi làm theo ý của Minh Trạm.
Minh Trạm thông báo với Phùng Sơn Tư phái ra vài tiểu quan đi thu bạc.
Phùng Sơn Tư không hiểu rõ lắm, tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái gì gọi là ngày hội vấn đáp, nhưng từ trước đến nay hắn đã tham gia rất nhiều ngày hội, vậy mà chưa từng thấy ai thu bạc như vậy.
“Phái hai người là được, lần trước dùng tám vạn lượng của ngân khố, vừa lúc còn một phần, ngươi lưu lại phần đó cho ta, ta còn có việc cần dùng.” Minh Trạm nói.
Phùng Sơn Tư đành phải ưng thuận. Dù sao là gọi hắn đi thu bạc, cũng không phải đi lấy bạc, có lẽ là vì làm chưởng quản ngân khố đã lâu cho nên Phùng Sơn Tư rất biết tính toán, bình sinh hận nhất là thấy người ta vào ngân khố lấy bạc.
Khi Minh Trạm muốn cải cách thuế muối, đám diêm thương vẫn chưa vội mà Phùng Sơn Tư đã mất ngủ mấy bữa liên tiếp, ngầm tính toán xem Minh Trạm sẽ tiêu hết bao nhiêu bạc, sầu đến mức mặt mũi cũng sưng phù cả lên. Cũng may lần này Minh Trạm trở về, tính toán đâu ra đấy rồi lấy ra tám vạn lượng từ ngân khố, bấy nhiêu đây bạc so với con số mà Phùng Sơn Tư dự tính thì có thể xem là khá nhỏ. Vì nguyên nhân này, Phùng đại nhân vốn lãnh đạm đối với Minh Trạm cũng bắt đầu mềm mỏng hơn nhiều.
Nay Minh Trạm đòi người, Phùng Sơn Tư đương nhiên cố ý phái ra hai tiểu quan nhanh nhẹn hỗ trợ.
Phương pháp của Minh Trạm quả thật làm cho đám thương nhân phải hổ thẹn đối với bản lĩnh của mình, hắn chỉ bán ba trăm phiếu, dễ dàng thu vào ba mươi vạn lượng bạc. Hiệu quả này, lợi nhuận này, Phùng Sơn Tư thiếu chút nữa đã trực tiếp đề nghị Minh Trạm mở thêm vài ngày hội như vậy nữa.
E hèm, bạc mà, có ai chê là nhiều đâu.
Minh Trạm lại bận suốt cả buổi, cho đến buổi tối, đám thương nhân rời đi mà vẫn chưa hết thắc mắc, đều tự suy nghĩ sâu xa.
Về phần thuế suất, Minh Trạm dùng một loạt tính toán rắc rối để giải thích với bọn họ làm sao tính ra thuế, ngoại trừ nội dung khổng lồ, tính toán uyên thâm, cho dù là nhân sĩ tài ba bậc nhất thời bấy giờ cũng không thể chỉ trong một lúc mà nghe hiểu tất cả. Đồng thời bọn họ cũng có một loại kính nể Minh Trạm tựa như ngưỡng mắt lên nhìn thái sơn, thế tử quả nhiên là học rộng tài cao.
Nhất thời, những lời nói chỉ trích việc hắn trưng thu sưu cao thuế nặng từ đám thần tử cũng giảm đi rất nhiều. Lại có người chất vấn, Minh Trạm nhân tiện nói, “Mua bán là tự nguyện, ta cũng không trưng thu thuế suất như vậy ở địa phương khác, ngại thuế nặng thì không cần đến đây buôn bán, chẳng có ai ép buộc bọn họ cả.”
Lại có người tiếp tục lải nhải, Minh Trạm bèn bảo Phạm Duy giải thích với bọn họ thuế suất được tính toán như thế nào, chứng minh một loạt vấn đề toán học thâm thúy như thế nào, nhạy bén như Phạm Duy mà nghe Minh Trạm nói vài lần cũng không thể hiểu hết, huống chi là đám quan viên mỗi ngày nghiên cứu triết học, nhất thời cảm thấy thật sự đau đầu.
Minh Trạm cười lạnh, kẻ nào còn mắng lão tử nữa thì lão tử sẽ giảng toán học cho các ngươi biết tay. Dù sao kiếp trước cũng là sinh viên đứng đầu khoa toán trường đại học có tiếng mà, Minh Trạm không tin hắn không thể làm cho đám dế nhũi này choáng váng mặt mày.
Thậm chí Minh Trạm tính xuất bản một quyển sách tên là Số học trong kinh tế, làm cho đám dế nhũi này mở rộng tầm mắt.
Đương nhiên đây chỉ là nghĩ thôi, ở niên đại này không có nhuận bút, Minh Trạm sẽ không cố sức làm chuyện không công như vậy, chẳng qua hắn vẫn nói đùa với Phượng Cảnh Nam, bèn bị Phượng Cảnh Nam nói, “Người ta đều cho ra thi tập văn tập, còn không thì như ngoại công của ngươi ở đế đô, mặc dù văn chương kém một chút nhưng cũng bán được mấy quyển thực đơn, chỉnh sửa một phen cũng ra được mấy bản hữu ích cho sức khỏe. Ngươi luồn cúi trong đống bạc để lôi ra mấy đồng bạc cắt, chẳng lẽ không có khả năng làm chuyện vinh quang hay sao? Mà Hoàng huynh cũng đã viết ra vài quyển thi tập rồi, ngươi cũng viết mấy bài đi, ta sẽ bảo Nội vụ tư sao y, phát cho mỗi người trong triều một quyển, để bọn hắn có cơ hội chiêm ngưỡng.”
Xem ra cho dù là ở thời điểm nào thì danh nhân cũng đều có sở thích mê văn chương.
Cho dù da mặt của Minh Trạm dày cỡ nào thì cũng cảm thấy hổ thẹn với lời nói của Phượng Cảnh Nam, vội hỏi, “Ta nói đùa mà, phụ vương tưởng thật sao. Đâu phải phụ vương chưa từng đọc thơ ta làm, đem ra ngoài chỉ càng mất mặt mà thôi.” Bởi vì trong nhà có Minh Phỉ, Minh Trạm sợ bại lộ thân phận cho nên thật sự không dám lôi ra thơ văn của các bậc hiền triết đã khuất, bình thường Phượng Cảnh Nam cũng không thích thi từ, chẳng qua đôi khi hứng chí sẽ bảo bọn họ làm vài câu thơ, lần nào cũng khiến Minh Trạm nghẹn họng. Thật vất vả mới nghẹn ra được bốn câu, nếu không phải vận luật không đúng thì chính là ngữ nghĩa không thông, thường xuyên bị mắng. Đến nay Phượng Cảnh Nam đều cảm thấy ngạc nhiên, bèn hỏi Minh Trạm, “Ngươi nói ngươi tự đọc sách, bên người cũng có tiên sinh, vì sao vẫn không thông suốt?”
Trước kia Phượng Cảnh Nam đã từng nghiên cứu vì sao Minh Trạm lại ngốc như vậy, hắn và Vệ vương phi đều là người thông minh, Minh Kỳ thuở nhỏ cũng lanh lợi, vậy mà Minh Trạm lại rất ngốc nghếch trong chuyện học vấn, trước đây không biết nói, không có hứng thú với bất kỳ điều gì, hắn còn tưởng Minh Trạm bị tự kỷ.
Nghĩ đến những chuyện đã trải qua, Phượng Cảnh Nam lại đánh giá Minh Trạm một lần nữa, đừng bảo là không biết làm thơ cũng là đang ngụy trang?
“Phụ vương, ngài có từng cho ra quyển thi tập nào không?” Minh Trạm thật sự cảm thấy hứng thú.
Phượng Cảnh Nam hơi có chút tự đắc, “Cũng không tính cho ra thi tập, chẳng qua đám người Tử Chính lén lút sao y sau lưng bổn Vương.”
Cho dù là kẻ nào thì cũng có một chút ham thích hư vinh, Minh Trạm cũng chỉ chụp ngay câu kia của Phượng Cảnh Nam, “Như vậy đúng lúc thưởng cho ta vài tập, ta cũng có thể học hỏi một chút.”
Thần sắc của Phượng Cảnh Nam thật sự là thư thái, còn khiêm tốn một trận, “Cứ tùy ý mà xem, làm thơ cũng không có gì khó cả.”
“Biết thì sẽ không khó, không biết thì chẳng dễ đâu.” Minh Trạm tiếp tục khen ngợi Phượng Cảnh Nam, “Ta nghe Hoàng bá phụ bảo rằng khi còn trẻ, trong đám huynh đệ thì ngài làm thơ cũng là đệ nhất đệ nhị, tiên đế thường ban thưởng cho phụ vương nữa, đúng không?”
Phượng Thị huynh đệ đều là văn võ song toàn, bằng không, với thân phận thấp kém của mẫu gia thì làm sao có thể ngồi lên ngai vàng.
Phượng Cảnh Nam cười nói, “Chỉ là biết một chút mà thôi, ngươi cứ học đi rồi sẽ biết thôi, cũng không cần ngươi phải trở thành thi tiên thi thánh đâu.” Nghĩ lại một chút, Phượng Cảnh Nam nói, “Dù sao ngươi cũng phải học, không thể ngay cả một câu thơ mà cũng làm không được.”
“Đúng rồi, ngươi dành một chút thời gian cho việc viết thi tập, trước khi vào đông thì đưa cho Tử Chính, bảo hắn đi an bài.”
“Phụ vương nói thật sao?” Minh Trạm chấn động, “Trong thời gian ngắn làm sao mà học kịp?”
“Ngu ngốc, sĩ nông công thương, lần này ngươi làm là vì dân chúng, đây là một chuyện tốt. Ngươi cũng không bạc đãi đám thương nhân.” Phượng Cảnh Nam hơi có chút không thích việc Minh Trạm không biết phấn đấu, bèn chỉ điểm cho Minh Trạm, “Bất quá vì việc thuế suất, trong lúc nghị sự ngươi đã tranh cãi với đại thần rất nhiều. Ngươi đừng quên thống trị thiên hạ là sĩ tử quan viên chứ không phải dân chúng cũng không phải thương nhân. Tương lai người mà ngươi muốn dùng đều là người đọc sách, ngươi không mưu đồ đối với bọn họ….đúng là ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn mà.”
Phượng Cảnh Nam mắng một trận mới thấy hả dạ. Minh Trạm làm việc cũng có vài điểm vượt quá khuôn khổ, cũng xem như có thủ đoạn, chẳng qua Minh Trạm thật sự không quá thân thiện với quan viên trong triều, nói chuyện không hề khách khí, thỉnh thoảng còn lộ ra bộ mặt cường đạo, rất nhiều người đã quen với sự tao nhã của Minh Lễ cho nên không thể thích ứng với Minh Trạm.
Minh Trạm cảm thấy không đúng, “Cũng là giả vờ mà thôi, ta cũng biết giả vờ vậy.” E hèm một tiếng, Minh Trạm ngồi thẳng lưng, bình tĩnh đứng dậy, cúi người hành lễ, “Nhi tử nhớ rõ lời giáo huấn của phụ vương.”
“Được rồi, ngồi đi.”
Minh Trạm ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, mắt không chớp, vẻ mặt nghiêm trang.
Phượng Cảnh Nam cảm thấy không quen mắt, bèn nói, “Bên ngoài chú ý một chút là được rồi, ở trước mặt người trong nhà thì không cần đoan trang như vậy đâu.”
Minh Trạm liền hạ vai xuống, thắt lưng cũng nhũn ra, tiến mặt đến, nói một cách cợt nhả, “Thấy chưa, phụ vương cũng đâu có quen ta giả vờ như vậy. Phụ vương cứ nói ta, trong khi đám đại thần mắng chửi người mà chẳng dùng lời thô tục, quả là khó chơi, đôi khi ta thật sự muốn thưởng cho bọn họ vài cái tát.”
“Càng ngày càng không có quy củ, nói như thế nữa thì sẽ vả miệng của ngươi.” Phượng Cảnh Nam dạy Minh Trạm, “Tuy có câu quân vi thần cương, bất quá giữa quân thần cũng khó tránh khỏi có lúc phân cao thấp, ngươi thu phục được người ta thì mới là bản lĩnh. Không được thì đòi tát mặt người ta, ngươi xuất thân từ cường đạo hay sao?”
“Ta chỉ nghĩ trong đầu thôi, cũng đâu có thật sự làm.” Minh Trạm than thở, “Ta biết ta phải lấy đức phục nhân.”
Phượng Cảnh Nam thấy sắc mặt của Minh Trạm có vài phần tiều tụy nên cũng không nói nữa, bèn thay đổi đề tài, “Hôm kia ngươi mới bảo với ta là mệt mỏi, chẳng phải ngươi luôn thèm được ở Nam hành cung hay sao, khi nào rãnh rỗi thì cứ đến đó ở vài ngày giải sầu.”
Minh Trạm lập tức sáng mắt, vui vẻ nói, “Ôi chao, phụ vương thật sự ban cho ta à?”
“Ta thấy là lỗ tai của ngươi có vấn đề rồi đó. Tham bạc quá hóa điên!” Phượng Cảnh Nam suy nghĩ, bản thân hắn cũng đâu quá keo kiệt với Minh Trạm, vì sao lại sinh ra cái tên hám tài hám bạc đến mức này, dở khóc dở cười mà nói, “Cho ngươi ở đó vài ngày thôi.”
Minh Trạm không hề cảm kích, “Hằng năm phụ vương đến Trung thu đều nhất định phải đến hành cung mà ở, làm như ta không biết vậy.” Bất quá là chỉ cho hắn đi theo thôi, thế mà lại nói dễ nghe như vậy.
“Ngươi không thích à?”
“Ta muốn đến đó lâu rồi.” Minh Trạm rất thành thật, “Lần trước đi ra ngoài ta còn cố ý dạo một vòng, lúc ấy hoa sen vừa nở trong hồ, ta còn mò không ít tôm cá mang về nữa mà.”
“Đúng rồi, còn mắc tật xấu ngứa tay muốn trộm….”
“Cái gì mà ngứa tay muốn trộm!” Minh Trạm cả giận nói, “Ta là kẻ trộm sao? Tặc phụ!”
Phượng Cảnh Nam cùng Minh Trạm đấu võ mồm một lúc rồi hai người cùng nhau dùng bữa, sau đó Phượng Cảnh Nam để Minh Trạm trở về phòng ngủ.
Nói đi nói lại thì đây cũng là một chuyện kỳ lạ, lúc đầu Phượng Cảnh Nam còn lãnh đạm đối với Minh Trạm, hắn chướng mắt nhất chính là Minh Trạm mưu mô đầy mình, còn có cái miệng thối không biết tốt xấu, bất quá trải qua thời gian lâu dài, Phượng Cảnh Nam phát hiện mặc dù Minh Trạm mồm mép nhưng lại rất mặt dày, mắng vài câu, đánh vài cái thì cũng chẳng thành vấn đề, cũng chẳng để bụng lâu. Với lại những lời này của Minh Trạm tuy có một chút chướng tai nhưng thật sự rất thú vị.
Phùng Sơn Tư cảm thấy bản thân mình quản lý ngân khố hơn hai mươi năm nhưng chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió như năm nay.
Lúc đầu hắn nghĩ năm nay cải cách thuế muối, mở ra mậu dịch biên ải với Tây Tạng, Vương phủ nhất định sẽ trải qua những ngày khó khăn, nhập không nhiều mà xuất thì vô số, Phùng Sơn Tư phải nghĩ cách tiết kiệm ngân lượng, nào ngờ hiện tại chi tiêu chẳng đáng là bao, ngược lại chính mình phải đếm bạc đến mỏi cả tay.
Miếng bánh mậu dịch với Tây Tạng đã đặt ngay trước mặt, có vô số người muốn cắn một cái, phải làm sao bây giờ?
Thu bạc.
Đấu giá.
Các ngươi tưởng rằng a miêu a cẩu đều có thể muốn buôn bán thì buôn bán hay sao? Phải có giấy phép, biết chưa!
Xưa nay Phùng Sơn Tư là kẻ mặt lạnh, mấy ngày nay lại luôn nở nụ cười với người ngoài, ngay cả Phạm Văn Chu cũng lén hỏi rốt cục hắn có chuyện gì vui mà lại cười như thế, Phùng Sơn Tư nhìn Phạm Văn Chu một cách kỳ lạ, phát tài chẳng phải là chuyện vui hay sao? Bất quá Phùng Sơn Tư vẫn chỉnh lại vẻ mặt một chút, vòng qua người của Phạm Văn Chu rồi rời đi.
“Càng ngày càng kỳ lạ.” Phạm Văn Chu lắc đầu cười.
Chu Tử Chính cũng cười, “Bản tính của lão Phùng vốn là như vậy, thú thê nạp thiếp cũng chẳng thấy hắn cười bao giờ, năm nay gặp mùa, hắn quá thoải mái, đương nhiên là cao hứng.”
Trong nhà dư thừa lương thực thì cũng dễ sống hơn, Phạm Văn Chu cười, “Trước kia trong lòng ta cứ tưởng năm nay sẽ khó khăn hơn năm trước một chút.”
Minh Trạm quả thật là người rất biết cách.
Đương nhiên trên nhiều phương diện thì Minh Trạm vẫn còn vài điểm khiếm khuyết, bất quá lần đầu ra tay mà đã có thể làm đến trình độ này thì cũng xem như không đơn giản. Huống chi Minh Trạm lại trẻ tuổi như vậy.
…………
P/S: ^^ kiếp trước là dân chuyên toán, em mà vận dụng toán cao cấp giảng giải cho mấy bạn cổ đại thì ông cụ mấy bạn cũng bó tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất