Đích Tử Nan Vi

Chương 39: Rút Củi

Trước Sau
Trấn Nam Vương phủ là Vương phủ đầu tiên của Đại Phượng, cho dù là chỗ này ở đế đô chỉ là phủ đệ tạm cư của Trấn Nam Vương nhưng cũng vô cùng xa hoa.

Minh Trạm ở trong viện của Phượng Cảnh Nam mà chiêu đãi Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh vẫn giữ bộ dáng tao nhã ôn hòa, ngọc thủy thanh y, hương thơm ấm áp nhàn nhạt tản ra. Hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau dưới tàng cây ngô đồng, gió mát mang theo hơi thở của cỏ cây, rửa tay pha trà, tán gẫu dong dài, thưởng thức trà thơm.

Minh Trạm cũng không phải loại người tinh thông hưởng thụ cuộc sống, nhưng mà hắn thích ngắm nhìn những ngón tay linh hoạt khéo léo của Ngụy Ninh, cùng với mí mắt ôn hòa khẽ buông xuống nhưng vẫn rất nghiêm túc. Ngụy Ninh thật sự kiên nhẫn, mặc dù hắn có việc muốn nhờ, mặc dù song phương đều biết rõ trong lòng, cũng không phải đến đây để uống bình trà này, nhưng hắn vẫn có thể bình tĩnh pha ra một món trà cực phẩm.

“Ta thích chung Tử sa, nhưng mà phụ vương của ngươi lại thích chung ngọc.” Cầm chung ngọc bằng hai tay rồi đưa đến trước mặt của Minh Trạm, Minh Trạm tiếp nhận bằng hai tay, nhấp một ngụm nhỏ, trà được cẩn thận pha quả nhiên rất khác. Gật đầu cười cười.

Ngụy Ninh chậm rãi rót một chung trà nhỏ rồi thở dài, “Quân sơn ngân châm là hảo hạng nhất, nếu có thể sử dụng giọt sương trên hoa sen tháng sáu ở trong hồ thì mới xem là thập toàn thập mỹ.”

Thập toàn thập mỹ? Trên đời làm sao có nhiều thập toàn thập mỹ như vậy?

Minh Trạm nhìn về phía Ngụy Ninh, làm ra tư thế mời, Ngụy Ninh đem chung ngọc đặt trên bàn đá rồi cười nói, “Phu nhân của ta tiến cung, nghe Thái hậu nói, cố ý muốn gả nữ nhi Điền gia của Thọ Ninh Hầu cho Minh Lễ làm chính thê.”

“Thế tử của Thọ Ninh Hầu thú tam tỷ của ta, Điền Như Ý là trưởng nữ của tam tỷ.” Trên mặt của Ngụy Ninh có một chút ưu sắc, “Nữ nhân có trí tuệ của nữ nhân, có khi cũng rất ngu xuẩn, kỳ thật thường xuyên rất thực dụng. Ngụy gia là mẫu tộc của Hoàng thượng, trên người của hoàng tử đều có huyết thống của Ngụy gia, ta lại vô tình kết thông gia với hoàng thất. Lần này Thái hậu nhìn trúng nữ nhi của tam tỷ ta, vì bất quá là muốn trợ giúp nhị tỷ một tay.”

Minh Trạm nhướng mày. Nếu không phải Ngụy Ninh tới đây thì hắn thật không biết việc này. Trong tay của hắn không có người đắc lực, lại trở thành kẻ điếc người mù, thật sự là đáng buồn mà.

“Tam tỷ đã gả cho Điền gia của Thọ Ninh Hầu, ta và Thọ Ninh Hầu vốn là quan hệ thông gia. Minh Trạm, mẫu thân của ngươi là chính phi của Trấn Nam Vương, mẫu thân của Minh Lễ là tỷ tỷ của ta, ta không muốn làm cho nữ nhi có huyết thống của Ngụy gia gả cho Minh Lễ. Chuyện này đối với ta không hề có ích, ngược lại sẽ đắc tội với ngươi, đắc tội với Vĩnh Ninh Hầu.” Ngụy Ninh thật thành khẩn, mở ra đôi tay trắng như ngọc rồi cười khổ, “Nếu Minh Lễ thú điệt nữ của ta, cho dù Minh Lễ có đến đế đô hay không, ngày sau có con nối dõi thì chắc chắn sẽ quay về Vân Nam. Mẫu thân của Minh Lễ là dì ruột của Điền Như Ý, tuy rằng Vệ vương phi là chính phi, nhưng rốt cục Điền Như Ý sẽ thân thiết với nhị tỷ của ta hơn. Người đã thú về, Vệ vương phi có muốn giao một phần gia vụ cho tiểu tức phụ hay không?”

“Quyền lợi cứ như vậy mà bị tằm ăn từng chút một.” Ngụy Ninh than nhẹ, bất đắc dĩ nói, “Tuy rằng nàng họ Điền nhưng mà người có tâm sẽ nghĩ rằng nàng là cháu ngoại của Ngụy gia. Ta không thể ngăn cản Thái hậu, cũng không hy vọng ngày sau ngươi sẽ tính lên đầu của ta vì chuyện tranh cãi nội bộ của Trấn Nam Vương phủ.”

Hôn sự này đối với Ngụy Ninh thật sự là cẩu vĩ tục điêu, Ngụy Ninh là người thông minh, nhất định sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Đối với Ngụy thái hậu và Ngụy quý phi thì ưu việt chỉ có hạn, kẻ duy nhất được lợi chính là Ngụy trắc phi ở xa tận Vân Nam. Đương nhiên Ngụy trắc phi có lợi thì Phượng Minh Lễ cũng có lợi. Điền gia là bên ngoại của Tiên hoàng hậu, gia thế đương nhiên không tệ. (cẩu vĩ tục điêu = lấy đuôi chó nối vào đuôi chồn, lấy xấu nối vào tốt, ám chỉ việc học đòi)

Ngụy trắc phi tuy rằng được sủng ái, sinh hạ ba nam một nữ, nhưng bên trong Trấn Nam Vương phủ vẫn do Vệ vương phi nắm giữ. Vệ vương phi làm việc vững vãng và chu toàn, chấp chưởng nội vụ không có một chút sai lầm, cho dù là Phượng Cảnh Nam cũng tìm không ra sai lầm. Ngụy trắc phi muốn nhúng tay nhưng không thể, chẳng qua khi có tức phụ thì sẽ khác.

À, Minh Trạm sờ cằm, e rằng Minh Phỉ đã cho Thái hậu cái gì đó rất ghê gớm đây?

Tuy Ngụy thái hậu có ý này nhưng ý kiến của Ngụy thái hậu cũng không phải chính yếu, Minh Trạm viết nói, “Ý của Hoàng thượng thế nào?”

“Thánh tâm khó dò, ta không rõ lắm.”

Minh Trạm nhìn Ngụy Ninh rồi viết nói, “Chúng ta phải đối xử thẳng thắn và thành khẩn, ngươi không có thành ý. Tuy rằng ta không muốn điệt nữ của ngươi gả vào phủ của ta, nhưng dù sao cũng sẽ có nữ nhân gả cho Minh Lễ, chỉ cần là chính thê của Minh Lễ thì đều sẽ thân cận với Ngụy phi, không chỉ một mình điệt nữ của ngươi sẽ như thế. Cho dù điệt nữ của ngươi thật sự được tứ hôn thì ngươi cũng không cần khinh thường thủ đoạn của Vương phi một phủ. Tỷ tỷ của ngươi không làm gì được mẫu thân của ta, huống chi là điệt nữ của ngươi? Lợi thế của ngươi không đủ, ta nghĩ không ra vì sao phải liên thủ với ngươi?”

“Minh Trạm, Ngụy gia đã là mẫu tộc của Hoàng thượng, đối đãi cẩn thận với người ta còn không kịp, vô tình lại can dự vào chuyện hoàng tử ganh đua, lại liên quan đến nội vụ của Trấn Nam Vương phủ các ngươi.” Ngụy Ninh nói.



“Người thông minh đều làm như vậy.” Minh Trạm lắc đầu, “Những điều này chỉ có lợi cho ngươi.”

Ngụy Ninh cười than thở, “Thật sự là bất kiến thỏ tử bất tát ưng, đương nhiên không thiếu quyền lợi của ngươi rồi.” Bám vào bên tai của Minh Trạm rồi nhỏ giọng nói vài câu. (bất kiến thỏ tử bất tát ưng = gặp chuyện phải bắt được thời cơ, nhắm chuẩn mục tiêu)

Minh Trạm cười cười, gật đầu xem như đồng ý.

“Thừa dịp nay thánh giá cùng với phụ vương của ngươi không ở đế đô, chúng ta nên đến Thọ Ninh Hầu quý phủ trước một chuyến thì hơn.” Ngụy Ninh đương nhiên đã sớm có tính toán sẵn trong lòng, đến đây thứ nhất là muốn mượn sức của Minh Trạm, dù sao có Minh Trạm hỗ trợ, ở trước mặt Hoàng thượng sẽ dễ công đạo hơn, theo hắn quan sát thì Hoàng thượng quả thật đối xử có vài phần khác biệt đối với Minh Trạm, việc này cũng giúp cho Minh Trạm có thêm người chống lưng. Thứ hai là bày tỏ hảo ý với Minh Trạm.

Minh Trạm có quyền lợi, đương nhiên vui vẻ hoạt động một chút, dặn dò quản gia chuẩn bị xe ngựa, lại đi vào phòng thay y phục. Phượng Cảnh Nam sẽ không cho phép hắn phát biểu ý kiến, vì vậy chỉ đành rút củi dưới đáy nồi mà thôi.

Người gác cổng của Thọ Ninh Hầu phủ vừa thấy là xe ngựa của thân Vương chạy đến thì vội vàng đi nghênh đón.

Trên xe bước xuống hai người, Thừa Ân Hầu cùng một vị tiểu mập mạp không biết danh tính.

Ngụy Ninh cười mắng, “Ngây người làm cái gì, vị này là tứ công tử của Trấn Nam Vương gia. Đúng là không có mắt mà, còn không mau hành lễ với tứ công tử.”

“Thỉnh an Hầu gia, tứ công tử.”

“Tứ công tử, thỉnh ngài đi bên này.”

Người không có mắt không thể làm người gác cổng, nghe nói đại tiểu thư của hắn sắp gả cho Trấn Nam Vương phủ, phỏng chừng chuyện này đã nắm chắc, nếu không thì làm sao mà người của Trấn Nam Vương phủ lại tìm tới cửa? Cảm thấy động tâm, liền thêm thân thiện với Minh Trạm.

Minh Trạm trợn tròng trắng nhìn Ngụy Ninh, Ngụy Ninh nắm tay của Minh Trạm rồi cười nhàn nhạt, hỏi người gác cổng, “Chủ tử của ngươi ở đâu?”

“Dạ, chủ tử đã sớm dặn dò, hôm nay Hầu gia đến, phân phó tiểu nhân trực tiếp thỉnh Hầu gia vào phủ.”

Hóa ra là có chuẩn bị, cái tên hồ ly chết tiệt này đã sớm có chủ ý, trên mặt của Minh Trạm hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, đi theo Ngụy Ninh tiến vào phủ Thọ Ninh Hầu.

Thọ Ninh Hầu Điền Huy đã đến tuổi ngũ tuần, thân mình lại rất cường tráng, nghe nói tứ công tử của Trấn Nam Vương gia cũng đến đây thì mặt cau mày có, vội vàng ra cửa nghênh đón.

Ngụy Ninh cười thở dài, “Thế thúc, Tử Mẫn thỉnh an ngài.”

Minh Trạm cũng hành lễ, trong lòng rủa thầm Ngụy Ninh, lão Ngụy gia của ngươi ba đời là bần dân, không biết từ đâu lại có quan hệ thế điệt với Thọ Ninh Hầu gia có nhiều thế hệ trâm anh như vậy.

Thọ Ninh Hầu vừa cười vừa đỡ lấy Ngụy Ninh, “Thôi thôi, tiểu tử ngươi lần nào đến đây cũng làm quá.” Lại ôm quyền nói với Minh Trạm, “Tứ công tử thật ra hiếm khi đến, thỉnh vào bên trong.”

Nếu Ngụy Ninh đã sớm có đối sách thì Minh Trạm chỉ cần ngồi nghe Ngụy Ninh và Thọ Ninh Hầu nói chuyện là được. fynnz810



Không thể không thừa nhận Ngụy Ninh thật sự là mạnh vì gạo bạo vì tiền, Thọ Ninh Hầu mặt mày rạng rỡ với hắn, đương nhiên theo đạo hạnh của Thọ Ninh Hầu thì sẽ không bị dăm ba câu của Ngụy Ninh lừa gạt, chỉ là mọi người đều thích nghe lời hay, sắc mặt của Thọ Ninh Hầu so với khi vừa nhìn thấy Minh Trạm thì liền thoải mái hơn nhiều.

Ngụy Ninh cười hì hì, “Thế thúc cũng biết, Hoàng thượng lệnh cho ta dạy Minh Trạm nhạc lý, chúng ta cũng xem như hiểu rõ tính của nhau. Hắn nghe nói tẩu tử tương lai là thiên kim của quý phủ thế thúc cho nên đặc biệt yêu cầu ta dẫn hắn đến đây thỉnh an thế thúc.”

Thọ Ninh Hầu trầm giọng nghiêm mặt, “Tử Mẫn, nói cũng không được nói bừa! Chuyện chưa đâu vào đâu, để Hoàng thượng nghe được thì đủ cho ngươi no đòn, mặc dù Hoàng thượng sủng ngươi nhưng ngươi cũng phải có chừng mực.”

Minh Trạm trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, viết nói, “Không phải sao? Ta nghe nói Ngụy trắc phi còn thường xuyên gửi thư cho thế tử phi của quý phủ Hầu gia chỉ để thúc đẩy hôn nhân này mà?”

Thọ Ninh Hầu suýt nữa đã làm rớt tách trà trong tay, liên tục xua tay, “Tứ công tử chớ tin lời kẻ tiểu nhân, tuyệt đối không có chuyện này, tuyệt đối không có chuyện này!” Trên mặt quả quyết nhưng trong lòng lại suy nghĩ, thê tử của lão đại nhà mình thường xuyên vào cung, hơn nữa lần này vì chọn thê tử cho trưởng tử của Trấn Nam Vương mà còn giúp Như Ý chuẩn bị trang sức và làm y phục mới, những điều này Thọ Ninh Hầu đều biết. Thê tử của lão đại và Ngụy trắc phi là thân tỷ muội, hay thật sự là có chuyện này. Chẳng qua mặc kệ có hay không thì hắn tuyệt đối không thể thừa nhận!

Trong lòng của hắn cũng không phản đối hôn sự này, nhà của hắn đã là ngoại thích, đem nữ nhi gả vào vương phủ tôn thất thì sẽ thoát khỏi hiềm nghi kết bè kết phái. Huống chi đây lại là trưởng tử của Trấn Nam Vương.

Tuy là thứ tử nhưng mà đích tử này, lại liếc mắt nhìn sắc mắt như cười như không của Minh Trạm, ừm, tuy rằng bị câm nhưng xem ra cũng rất thủ đoạn.

Tứ công tử cũng không phải là người dễ tiếp xúc, Thọ Ninh Hầu lấy lại tinh thần rồi nói, “Tứ công tử chớ nên hiểu lầm, hôn sự của huynh trưởng ngươi đã có Vương gia làm chủ, những người khác làm sao có thể nhiều lời cho được?”

Minh Trạm mỉm cười gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh của ngươi định gạt ai?

“Trấn Nam Vương phủ dòng dõi cao quý, tôn nữ của ta dung mạo chỉ là cành lá hương bồ, làm sao có thể xứng đôi với huynh trưởng của quý phủ? Tuyệt đối không có việc này.” (cành lá hương bồ = tầm thường)

Minh Trạm viết nói, “Vì sao lại không xứng, đại ca là thứ tử, cũng không phải thế tử.”

Thọ Ninh Hầu quả thật muốn thổ huyết, ngươi, ngươi, ý của ngươi là sao! Ta, ta, nếu không phải hắn có thể làm thế tử thì ta làm sao lại đem tôn nữ gả qua đó cơ chứ!

“Hay là ngươi cảm thấy đại ca sẽ làm thế tử?” Đưa quyển sổ nhỏ cho Thọ Ninh Hầu xem, Minh Trạm không hề e ngại, hắn nháy đôi mắt thuần khiết trong veo về phía Thọ Ninh Hầu.

“Ta đã lâu chưa vào triều, cũng không biết việc này, tứ công tử đừng nói với ta chuyện này.” Thọ Ninh Hầu thở dài, “Nếu tứ công tử muốn nhúng tay vào chuyện đại hôn của huynh trưởng nhà ngươi thì có thể thương lượng với Vương gia, đến phủ của ta làm gì, ta không có bản lĩnh đó.”

Minh Trạm cười viết, “Phụ vương căn bản không nói với ta những thứ này, ta chỉ muốn trước tiên đến hỏi thăm tính tình của tẩu tử, bằng không đến lúc đó không hợp với mẫu thân của ta thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hòa khí hay sao? Nghe nói là tôn nữ của ngài nên ta rất yên tâm. Ta biết tính tình của Ngụy trắc phi, tôn nữ của ngài nghe nói là bên ngoại của Ngụy gia, nhất định là không kém. Cho nên ta mới đến đây trước để thỉnh an ngài.”

Nếu đến lúc này mà Thọ Ninh Hầu còn không hiểu ý đồ đến đây của Minh Trạm thì trừ phi là một kẻ ngốc. Chẳng qua bị một tiểu bối như vậy uy hiếp thì trong lòng cũng không thoải mái, cười nói, “Ta đã hiểu ý của tứ công tử. Ý đồ của Tử Mẫn đến đây thì ta cũng đã rõ.” Nói xong liền nhìn Ngụy Ninh một cách có thâm ý.

Ngụy Ninh cười nhàn nhạt, bưng tách trà uống một ngụm rồi nghênh đón tầm mắt của Thọ Ninh Hầu, “Thế thúc chớ nghĩ oan cho ta, ta nghĩ nhị tỷ trong nhà bị gả đi thật xa, mười mấy năm không thể gặp mặt, suy bụng ta ra bụng người, không nỡ nhìn thấy tam tỷ cũng chịu khổ như ta. Kỳ thật Minh Lễ là thân điệt tử của ta, chẳng lẽ ta lại không trông mong hắn được hạnh phúc hay sao? Thế thúc, nghe phu nhân của ta nói rằng tôn nữ thứ hai của ngươi cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa, là một khuê tú hiếm thấy.”

…………

P/S: ko biết bạn Ninh cho bé Trạm quyền lợi gì mà bé Trạm lại chịu giúp bạn Ninh :>

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau