Chương 68: Cách Xa
Khi Minh Kỳ hồi phủ thì đã là đầu tháng tám, bốn năm không gặp, Minh Kỳ đã không còn là tiểu nha đầu lanh chanh như lúc trước, có lẽ bởi vì làm soái lĩnh đã lâu cho nên nàng không cần nói chuyện thì trên người vẫn tản ra hơi thở sát phạt rất thản nhiên, ánh mắt trầm tĩnh sáng ngời.
Bởi vì từ nhỏ Minh Kỳ đã đi theo bên cạnh Phượng Cảnh Nam, nay lại làm soái lĩnh, nàng có thể tùy ý xuất nhập nội ngoại viện, sau khi đến Ngô Đồng Hiên vấn an mẫu thân thì liền đi tìm Minh Trạm. Minh Trạm nghe thị nữ hồi bẩm Minh Kỳ đã trở lại thì liền vội vàng chạy ra ngoài cửa để nghênh đón, sau đó lại cất lên giọng kêu con vịt, “Minh Kỳ.”
Minh Kỳ nhịn không được mà bật cười, vỗ vỗ cánh tay của Minh Trạm, giả vờ cả giận nói, “Ngươi thật to gan nha, còn không chịu kêu tỷ tỷ mà lại dám hô đích danh của ta.”
“Vốn là long phượng song sinh, chưa chắc là ai lớn hơn ai đâu.” Có thể nói chuyện cho nên tâm tình của Minh Trạm vô cùng tốt, thần sắc cũng tươi tắn hơn nhiều.
Mấy năm nay Minh Trạm nhổ giò rất nhanh, hiện tại đã cao như Minh Kỳ, chẳng qua hắn hơi béo một chút, Minh Kỳ quan sát sắc mặt của Minh Trạm rồi hỏi, “Vì sao lại gầy như thế? Nhưng mà ngươi cũng cao hơn một chút, so với trước kia cũng dễ nhìn hơn.”
Minh Trạm lôi kéo Minh Kỳ đi vào trong phòng, Minh Kỳ hỏi Minh Trạm, “Ngụy đại nhân ở trong Bích Trúc Uyển luôn à?”
“Ừ, A Ninh đang ở trong phòng.”
A Ninh? Minh Kỳ liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, ngươi và Ngụy đại nhân thật thân quen a!
Đây không phải là lần đầu tiên Ngụy Ninh gặp Minh Kỳ, lúc trước chỉ cảm thấy đây là một nha đầu lợi hại, nay tái kiến, Minh Kỳ đã bỏ đi cái tính trẻ con, nàng rất giống Phượng Cảnh Nam, đôi môi mỏng khẽ mím, sóng mũi thẳng tắp, đôi mắt phượng hơi nheo lại, tỷ đệ hai người đều có làn da trắng như tuyết, nhưng trong mắt của Minh Kỳ đã bắt đầu lộ ra vài phần uy nghiêm.
Sớm nghe nói nha đầu kia có một đội quân, không ngờ hiện tại đã có khí thế cao như vậy.
Mấy đứa nhi tử chưa có đứa nào được can thiệp vào quân sự, vậy mà Phượng Cảnh Nam lại duy nhất sủng ái Minh Kỳ, bởi vì Minh Kỳ thích quyền cước chính sự cho nên để cho Minh Kỳ làm soái lĩnh, chẳng qua nữ nhi thì sớm muộn gì cũng phải xuất giá, không biết Phượng Cảnh Nam có dự tính gì?
Minh Kỳ là nhất phẩm quận chúa, đương nhiên không cần hành lễ với Ngụy Ninh, bản thân của Ngụy Ninh cũng là tước vị Thừa Ân Hầu, cũng là hoàng thân quốc thích. Vì vậy hai người chỉ chắp tay chào nhau, Minh Kỳ mở miệng trước, cười nói, “Biểu thúc mạnh khỏe, ở bên ngoài ta đã nghe nói biểu thúc đến đây, thật sự là bất ngờ và vui mừng. Biểu thúc ở đây có quen hay không?”
Ngụy Ninh cười nói, “Hiếm khi ta có được kỳ nghỉ dài hạn như vậy, Vân Nam bốn mùa như xuân, rất thích hợp để nghỉ ngơi. Với lại trước khi tỷ đệ của các ngươi được hạ sinh thì ta đã đến đây, cách mười mấy năm mới quay trở lại, nhưng vẫn chẳng cảm thấy có gì thay đổi cả.”
Minh Kỳ nhấp một ngụm trà rồi nói, “Ta nghe mẫu thân có nói, năm đó biểu thúc làm khâm sai mang đến lễ vật của Hoàng bá phụ và Hoàng tổ mẫu ban tặng.”
“Vì sao ta lại không biết.” Minh Trạm xen mồm vào hỏi.
Minh Kỳ nói, “Còn nhiều chuyện mà ngươi không biết lắm.”
Minh Trạm đã vui mừng ra mặt mà nhìn về phía Ngụy Ninh, cười hì hì, “A Ninh, hóa ra khi ta sinh ra thì chúng ta đã từng gặp mặt rồi a. Khi ấy ta đẹp hơn hay là hiện tại tuấn tú hơn?”
Minh Kỳ trừng mắt liếc nhìn Minh Trạm một cái, rõ ràng là ngốc nghếch, miệng cứ cạc cạc như vịt mà cứ kêu cái quái gì a! Minh Kỳ còn chưa kịp cao hứng đối với cổ họng đã khôi phục của đệ đệ thì đã bắt đầu hoài niệm thời gian Minh Trạm bị câm.
Minh Trạm vuốt mặt mình rồi không ngừng truy vấn Ngụy Ninh, “A Ninh, ngươi đã uống rượu mừng đầy tháng của ta rồi ư?”
Ngụy Ninh cười, “Có gì mà ngạc nhiên đâu, khi ngươi còn nằm trong tã thì ta còn bế ngươi một chút nữa mà.” Vừa cười vừa liếc mắt nhìn Minh Trạm, “Khi ngươi còn nhỏ thì rất ngoan, cả buổi cũng không khóc một tiếng.” Trên thực tế lúc ấy bản tính của Ngụy Ninh còn hơi trẻ con một chút, thừa dịp mọi người không chú ý còn lén nhìn qua tiểu bảo bối của Minh Trạm. Ôi chao, cái kia thật sự là nhỏ a.
Minh Trạm vui mừng cất vài tiếng cười cạc cạc.
Minh Kỳ khinh thường, “Ngươi cười nhỏ tiếng môt chút đi.”
“Minh Kỳ, ngươi thấy không, ta và A Ninh thật là hữu duyên nha.” Minh Trạm cười tủm tỉm nhìn về phía Ngụy Ninh, còn cố tình nháy mắt một cách khả ái, “A Ninh, ngươi đừng bảo là ngươi đã nhìn lén của ta rồi nha?”
Minh Kỳ cho dù hào phóng nhưng cũng là nữ nhân, nghe Minh Trạm nói ra loại hạ tiện như vậy thì liền lập tức tát lên đầu hắn một cái rồi mắng hắn, “Mau câm miệng! Tốt không học lại đi học cái xấu, ai dạy cho ngươi nói những lời hạ lưu như vậy hả?”
Minh Trạm cười cạc cạc làm lành, “Đã biết, không nói nữa.”
Minh Kỳ ôm trán: Thật muốn hạ dược câm cho hắn.
Minh Trạm vừa mới nói được nên nói rất nhiều.
Là một kẻ câm, bỗng nhiên lại biết nói, trong lòng của Minh Trạm thật sự dâng lên cảm giác biết ơn.
Thậm chí ngay cả Phượng Cảnh Nam cũng không mang thù.
Dù sao hắn có thể nói, Phượng Cảnh Nam không thỉnh phong thế tử vị cho hắn nhưng Phượng Cảnh Nam cũng không dám nhắc đến chuyện lập Phượng Minh Lễ làm thế tử.
Minh Trạm cảm thấy lòng dạ của mình rộng lượng như Bồ tát.
Mỗi ngày hắn còn đi thỉnh an Phượng Cảnh Nam, hai người đều có bản lĩnh ngụy trang cho nên nhất thời lại trở thành phụ từ tử hiếu.
Minh Trạm đương nhiên rất muốn trực tiếp nhét Phượng Cảnh Nam trở vào bụng của Ngụy thái hậu, để hắn có thể nắm giữ Trấn Nam Vương phủ, đáng tiếc trên tay của hắn không có tiền cũng không có quyền, Phượng Cảnh Nam cho dù thích Phượng Minh Lễ cũng chưa để cho Phượng Minh Lễ can thiệp vào chuyện quân sự, phòng con còn hơn phòng cướp.
Người mà Phượng Cảnh Nam tin tưởng nhất chính là tỷ tỷ Minh Kỳ của hắn, chỉ có Minh Kỳ có thể tự do ra vào thư phòng của Phượng Cảnh Nam.
Thật sự là kỳ lạ, rõ ràng là long phượng song sinh nhưng đãi ngộ lại khác biệt một trời một vực như thế.
Minh Kỳ cũng xem như là kỳ nhân, cho dù đệ đệ Minh Trạm hỏi thăm nàng một chút chuyện cơ mật thì Minh Kỳ đều nghiêm mặt nói, “Đó là chính sự, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết.” Sau đó ngậm miệng còn chặt hơn con trai ngậm ngọc gấp ba lần.
Minh Kỳ cùng hắn có tình cảm tỷ đệ, cũng có tình cảm phụ tử như Phượng Cảnh Nam, bất quá Minh Kỳ hoàn toàn không thấy ngượng vì bị kẹp giữa như thế, nàng thành thạo, lại chí công vô tư, xem như là Bao Thanh Thiên tái thế. Minh Trạm thường xuyên so sánh Minh Kỳ với ca ca của Đỗ Như Lan là Thiên Ngự Sử Đỗ Như Phương, đương nhiên hắn chỉ phán đoán vậy thôi, ở trước mặt Minh Kỳ thì ngay cả một cục phân cũng không dám thả bậy nữa là.
Tỷ như, Minh Kỳ sẽ cùng Phượng Cảnh Nam nhắc đến chuyện thỉnh phong sắp đến của các muội muội, “Tam muội sang năm đã đến tuổi cập kê, tứ muội sang năm cũng mười bốn tuổi, không bằng đồng loạt thỉnh phong cho bọn họ, đừng trì hoãn nữa.”
Phượng Cảnh Nam gật đầu, “Minh Phỉ Minh Nhã đều là thứ nữ, lại không lớn bằng đại tỷ của ngươi, ngươi cảm thấy phong hào nào là thích hợp?”
“Giống như phụ vương đã nói, đại tỷ là người lớn nhất trong đám tỷ muội cho nên được đặc cách phong làm Quận chúa. Tam muội và tứ muội e rằng không có phúc khí này, theo thường lệ thì thứ nữ chỉ có thể thỉnh phong Huyện chủ. Bất quá Ngụy phi là điệt nữ của Hoàng tổ mẫu, tình cảm khác biệt, có thể thỉnh phong vị trí cao hơn cho tam muội, làm Quận quân là rất có khả năng. Tứ muội thì cứ theo như thường lệ.” Minh Kỳ đáp.
Minh Kỳ từ đó đến nay luôn công bằng, Phượng Cảnh Nam gật đầu, phân phó với Phạm Văn Chu, “Nghiên mực đi, ấn theo những lời này mà viết tấu chương, xong rồi đem đến đây.”
Phạm Văn Chu dạ một tiếng. Khom người lui ra.
Phượng Cảnh Nam nhìn Minh Kỳ rồi cười nói, “Sang năm là đại thọ sáu mươi của Hoàng tổ mẫu, ta dẫn các ngươi đến đế đô. Ngươi cũng đã đến tuổi, muốn chọn Quận mã như thế nào thì trong lòng cũng phải chuẩn bị một chút.”
Trên mặt của Minh Kỳ không hề ngượng ngùng, mỉm cười một cách lười biếng với phụ thân, “Nữ nhi không vội, cứ để các muội muội chọn trước đi.”
“Lớn nhỏ có thứ tự.”
Minh Kỳ vừa cười vừa lật một quyển công văn, thản nhiên nói, “Theo lý thì là như thế nhưng theo tình thì có thể thay đổi. Nữ nhi ở trong quân doanh cũng gặp qua không ít nam nhân nhưng chẳng có ai lọt vào mắt. Muốn nữ nhi nói thì chọn nam nhân giống như chọn tuấn mã, muốn có được một con ngựa tốt nhất thì chỉ có thể dựa vào duyên phận chứ không thể cầu xin. Khi gặp được thì đó là phúc phận. Không gặp được thì chẳng lẽ lại chọn loại ngựa tồi hơn hay sao? Sau này nếu gặp phải một con ngựa tốt nhất thì con ngựa tồi hơn phải xử trí như thế nào đây?”
“Ngươi đang nói năng lung tung cái gì vậy?” Phượng Cảnh Nam vừa cười vừa trách mắng, “Ở trước mặt ta thì không sao, nhưng đi ra ngoài không được nói lung tung như vậy nữa.”
Minh Kỳ nói, “Sang năm, phụ vương dẫn theo tam muội và tứ muội đi là được rồi, nữ nhi không đi đâu.”
“Không được, mẫu thân của ngươi cũng phải đi, ngươi ở lại làm gì?”
“Hai muội muội là phải đi, đại ca và Minh Trạm cũng phải đi, còn có tam ca vẫn chưa thành thân, sang năm vừa lúc thuận đường thì đến đế đô thú thê trở về.” Minh Kỳ cười nói, “Dù sao cũng phải có người ở lại giữ nhà, phụ vương, kỳ thật mẫu thân có đi hay không thì chẳng sao cả, tính tình của mẫu thân vốn thích yên lặng, ngày thường có gia quyến đến thỉnh an thì mẫu thân cũng không gặp nhiều lắm. Không bằng phụ vương dẫn Ngụy phi đi đi, Hoàng tổ mẫu nhất định là sẽ cao hứng.”
Phượng Cảnh Nam đắn đo một chút rồi nói, “Còn có hôn sự của Minh Trạm nữa, nay không thể so với trước kia, để mẫu thân của ngươi giúp một tay sẽ tốt hơn.”
Minh Kỳ cầm lấy cây bút lông nhỏ mà gõ lên trán, “Đúng vậy, nếu mang theo Ngụy phi thì thật sự không thích hợp.” Đích tử và hai vị thứ nữ đều phải phối hôn, tuyệt đối không có đạo lý để cho trắc phi nhúng tay vào, “Như vậy không bằng để cho nữ nhi và đại ca ở lại trông phủ đi. Đại ca để ý sự vụ, nữ nhi quản lý quân doanh.”
Phượng Cảnh Nam lắc đầu, “Không ổn, ngươi cũng đã đến tuổi thành thân, ta có thể kéo dài cho ngươi thêm hai năm, chẳng qua cũng phải bắt đầu lo liệu, có thể đính hôn trước.”
Minh Lễ chưa từng chạm qua binh quyền, cho dù như thế nào cũng không thể gây nên sóng gió, Minh Kỳ yên tâm, “Vậy được rồi, phụ vương đừng quên chuyện đã hứa với nữ nhi là được rồi.” Minh Kỳ cười nhắc nhở.
Phượng Cảnh Nam cũng lộ ra nụ cười sủng ái, không cần nói cũng biết.
…………
P/S: Em Trạm tự mình đa tình quá :>
Bởi vì từ nhỏ Minh Kỳ đã đi theo bên cạnh Phượng Cảnh Nam, nay lại làm soái lĩnh, nàng có thể tùy ý xuất nhập nội ngoại viện, sau khi đến Ngô Đồng Hiên vấn an mẫu thân thì liền đi tìm Minh Trạm. Minh Trạm nghe thị nữ hồi bẩm Minh Kỳ đã trở lại thì liền vội vàng chạy ra ngoài cửa để nghênh đón, sau đó lại cất lên giọng kêu con vịt, “Minh Kỳ.”
Minh Kỳ nhịn không được mà bật cười, vỗ vỗ cánh tay của Minh Trạm, giả vờ cả giận nói, “Ngươi thật to gan nha, còn không chịu kêu tỷ tỷ mà lại dám hô đích danh của ta.”
“Vốn là long phượng song sinh, chưa chắc là ai lớn hơn ai đâu.” Có thể nói chuyện cho nên tâm tình của Minh Trạm vô cùng tốt, thần sắc cũng tươi tắn hơn nhiều.
Mấy năm nay Minh Trạm nhổ giò rất nhanh, hiện tại đã cao như Minh Kỳ, chẳng qua hắn hơi béo một chút, Minh Kỳ quan sát sắc mặt của Minh Trạm rồi hỏi, “Vì sao lại gầy như thế? Nhưng mà ngươi cũng cao hơn một chút, so với trước kia cũng dễ nhìn hơn.”
Minh Trạm lôi kéo Minh Kỳ đi vào trong phòng, Minh Kỳ hỏi Minh Trạm, “Ngụy đại nhân ở trong Bích Trúc Uyển luôn à?”
“Ừ, A Ninh đang ở trong phòng.”
A Ninh? Minh Kỳ liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, ngươi và Ngụy đại nhân thật thân quen a!
Đây không phải là lần đầu tiên Ngụy Ninh gặp Minh Kỳ, lúc trước chỉ cảm thấy đây là một nha đầu lợi hại, nay tái kiến, Minh Kỳ đã bỏ đi cái tính trẻ con, nàng rất giống Phượng Cảnh Nam, đôi môi mỏng khẽ mím, sóng mũi thẳng tắp, đôi mắt phượng hơi nheo lại, tỷ đệ hai người đều có làn da trắng như tuyết, nhưng trong mắt của Minh Kỳ đã bắt đầu lộ ra vài phần uy nghiêm.
Sớm nghe nói nha đầu kia có một đội quân, không ngờ hiện tại đã có khí thế cao như vậy.
Mấy đứa nhi tử chưa có đứa nào được can thiệp vào quân sự, vậy mà Phượng Cảnh Nam lại duy nhất sủng ái Minh Kỳ, bởi vì Minh Kỳ thích quyền cước chính sự cho nên để cho Minh Kỳ làm soái lĩnh, chẳng qua nữ nhi thì sớm muộn gì cũng phải xuất giá, không biết Phượng Cảnh Nam có dự tính gì?
Minh Kỳ là nhất phẩm quận chúa, đương nhiên không cần hành lễ với Ngụy Ninh, bản thân của Ngụy Ninh cũng là tước vị Thừa Ân Hầu, cũng là hoàng thân quốc thích. Vì vậy hai người chỉ chắp tay chào nhau, Minh Kỳ mở miệng trước, cười nói, “Biểu thúc mạnh khỏe, ở bên ngoài ta đã nghe nói biểu thúc đến đây, thật sự là bất ngờ và vui mừng. Biểu thúc ở đây có quen hay không?”
Ngụy Ninh cười nói, “Hiếm khi ta có được kỳ nghỉ dài hạn như vậy, Vân Nam bốn mùa như xuân, rất thích hợp để nghỉ ngơi. Với lại trước khi tỷ đệ của các ngươi được hạ sinh thì ta đã đến đây, cách mười mấy năm mới quay trở lại, nhưng vẫn chẳng cảm thấy có gì thay đổi cả.”
Minh Kỳ nhấp một ngụm trà rồi nói, “Ta nghe mẫu thân có nói, năm đó biểu thúc làm khâm sai mang đến lễ vật của Hoàng bá phụ và Hoàng tổ mẫu ban tặng.”
“Vì sao ta lại không biết.” Minh Trạm xen mồm vào hỏi.
Minh Kỳ nói, “Còn nhiều chuyện mà ngươi không biết lắm.”
Minh Trạm đã vui mừng ra mặt mà nhìn về phía Ngụy Ninh, cười hì hì, “A Ninh, hóa ra khi ta sinh ra thì chúng ta đã từng gặp mặt rồi a. Khi ấy ta đẹp hơn hay là hiện tại tuấn tú hơn?”
Minh Kỳ trừng mắt liếc nhìn Minh Trạm một cái, rõ ràng là ngốc nghếch, miệng cứ cạc cạc như vịt mà cứ kêu cái quái gì a! Minh Kỳ còn chưa kịp cao hứng đối với cổ họng đã khôi phục của đệ đệ thì đã bắt đầu hoài niệm thời gian Minh Trạm bị câm.
Minh Trạm vuốt mặt mình rồi không ngừng truy vấn Ngụy Ninh, “A Ninh, ngươi đã uống rượu mừng đầy tháng của ta rồi ư?”
Ngụy Ninh cười, “Có gì mà ngạc nhiên đâu, khi ngươi còn nằm trong tã thì ta còn bế ngươi một chút nữa mà.” Vừa cười vừa liếc mắt nhìn Minh Trạm, “Khi ngươi còn nhỏ thì rất ngoan, cả buổi cũng không khóc một tiếng.” Trên thực tế lúc ấy bản tính của Ngụy Ninh còn hơi trẻ con một chút, thừa dịp mọi người không chú ý còn lén nhìn qua tiểu bảo bối của Minh Trạm. Ôi chao, cái kia thật sự là nhỏ a.
Minh Trạm vui mừng cất vài tiếng cười cạc cạc.
Minh Kỳ khinh thường, “Ngươi cười nhỏ tiếng môt chút đi.”
“Minh Kỳ, ngươi thấy không, ta và A Ninh thật là hữu duyên nha.” Minh Trạm cười tủm tỉm nhìn về phía Ngụy Ninh, còn cố tình nháy mắt một cách khả ái, “A Ninh, ngươi đừng bảo là ngươi đã nhìn lén của ta rồi nha?”
Minh Kỳ cho dù hào phóng nhưng cũng là nữ nhân, nghe Minh Trạm nói ra loại hạ tiện như vậy thì liền lập tức tát lên đầu hắn một cái rồi mắng hắn, “Mau câm miệng! Tốt không học lại đi học cái xấu, ai dạy cho ngươi nói những lời hạ lưu như vậy hả?”
Minh Trạm cười cạc cạc làm lành, “Đã biết, không nói nữa.”
Minh Kỳ ôm trán: Thật muốn hạ dược câm cho hắn.
Minh Trạm vừa mới nói được nên nói rất nhiều.
Là một kẻ câm, bỗng nhiên lại biết nói, trong lòng của Minh Trạm thật sự dâng lên cảm giác biết ơn.
Thậm chí ngay cả Phượng Cảnh Nam cũng không mang thù.
Dù sao hắn có thể nói, Phượng Cảnh Nam không thỉnh phong thế tử vị cho hắn nhưng Phượng Cảnh Nam cũng không dám nhắc đến chuyện lập Phượng Minh Lễ làm thế tử.
Minh Trạm cảm thấy lòng dạ của mình rộng lượng như Bồ tát.
Mỗi ngày hắn còn đi thỉnh an Phượng Cảnh Nam, hai người đều có bản lĩnh ngụy trang cho nên nhất thời lại trở thành phụ từ tử hiếu.
Minh Trạm đương nhiên rất muốn trực tiếp nhét Phượng Cảnh Nam trở vào bụng của Ngụy thái hậu, để hắn có thể nắm giữ Trấn Nam Vương phủ, đáng tiếc trên tay của hắn không có tiền cũng không có quyền, Phượng Cảnh Nam cho dù thích Phượng Minh Lễ cũng chưa để cho Phượng Minh Lễ can thiệp vào chuyện quân sự, phòng con còn hơn phòng cướp.
Người mà Phượng Cảnh Nam tin tưởng nhất chính là tỷ tỷ Minh Kỳ của hắn, chỉ có Minh Kỳ có thể tự do ra vào thư phòng của Phượng Cảnh Nam.
Thật sự là kỳ lạ, rõ ràng là long phượng song sinh nhưng đãi ngộ lại khác biệt một trời một vực như thế.
Minh Kỳ cũng xem như là kỳ nhân, cho dù đệ đệ Minh Trạm hỏi thăm nàng một chút chuyện cơ mật thì Minh Kỳ đều nghiêm mặt nói, “Đó là chính sự, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết.” Sau đó ngậm miệng còn chặt hơn con trai ngậm ngọc gấp ba lần.
Minh Kỳ cùng hắn có tình cảm tỷ đệ, cũng có tình cảm phụ tử như Phượng Cảnh Nam, bất quá Minh Kỳ hoàn toàn không thấy ngượng vì bị kẹp giữa như thế, nàng thành thạo, lại chí công vô tư, xem như là Bao Thanh Thiên tái thế. Minh Trạm thường xuyên so sánh Minh Kỳ với ca ca của Đỗ Như Lan là Thiên Ngự Sử Đỗ Như Phương, đương nhiên hắn chỉ phán đoán vậy thôi, ở trước mặt Minh Kỳ thì ngay cả một cục phân cũng không dám thả bậy nữa là.
Tỷ như, Minh Kỳ sẽ cùng Phượng Cảnh Nam nhắc đến chuyện thỉnh phong sắp đến của các muội muội, “Tam muội sang năm đã đến tuổi cập kê, tứ muội sang năm cũng mười bốn tuổi, không bằng đồng loạt thỉnh phong cho bọn họ, đừng trì hoãn nữa.”
Phượng Cảnh Nam gật đầu, “Minh Phỉ Minh Nhã đều là thứ nữ, lại không lớn bằng đại tỷ của ngươi, ngươi cảm thấy phong hào nào là thích hợp?”
“Giống như phụ vương đã nói, đại tỷ là người lớn nhất trong đám tỷ muội cho nên được đặc cách phong làm Quận chúa. Tam muội và tứ muội e rằng không có phúc khí này, theo thường lệ thì thứ nữ chỉ có thể thỉnh phong Huyện chủ. Bất quá Ngụy phi là điệt nữ của Hoàng tổ mẫu, tình cảm khác biệt, có thể thỉnh phong vị trí cao hơn cho tam muội, làm Quận quân là rất có khả năng. Tứ muội thì cứ theo như thường lệ.” Minh Kỳ đáp.
Minh Kỳ từ đó đến nay luôn công bằng, Phượng Cảnh Nam gật đầu, phân phó với Phạm Văn Chu, “Nghiên mực đi, ấn theo những lời này mà viết tấu chương, xong rồi đem đến đây.”
Phạm Văn Chu dạ một tiếng. Khom người lui ra.
Phượng Cảnh Nam nhìn Minh Kỳ rồi cười nói, “Sang năm là đại thọ sáu mươi của Hoàng tổ mẫu, ta dẫn các ngươi đến đế đô. Ngươi cũng đã đến tuổi, muốn chọn Quận mã như thế nào thì trong lòng cũng phải chuẩn bị một chút.”
Trên mặt của Minh Kỳ không hề ngượng ngùng, mỉm cười một cách lười biếng với phụ thân, “Nữ nhi không vội, cứ để các muội muội chọn trước đi.”
“Lớn nhỏ có thứ tự.”
Minh Kỳ vừa cười vừa lật một quyển công văn, thản nhiên nói, “Theo lý thì là như thế nhưng theo tình thì có thể thay đổi. Nữ nhi ở trong quân doanh cũng gặp qua không ít nam nhân nhưng chẳng có ai lọt vào mắt. Muốn nữ nhi nói thì chọn nam nhân giống như chọn tuấn mã, muốn có được một con ngựa tốt nhất thì chỉ có thể dựa vào duyên phận chứ không thể cầu xin. Khi gặp được thì đó là phúc phận. Không gặp được thì chẳng lẽ lại chọn loại ngựa tồi hơn hay sao? Sau này nếu gặp phải một con ngựa tốt nhất thì con ngựa tồi hơn phải xử trí như thế nào đây?”
“Ngươi đang nói năng lung tung cái gì vậy?” Phượng Cảnh Nam vừa cười vừa trách mắng, “Ở trước mặt ta thì không sao, nhưng đi ra ngoài không được nói lung tung như vậy nữa.”
Minh Kỳ nói, “Sang năm, phụ vương dẫn theo tam muội và tứ muội đi là được rồi, nữ nhi không đi đâu.”
“Không được, mẫu thân của ngươi cũng phải đi, ngươi ở lại làm gì?”
“Hai muội muội là phải đi, đại ca và Minh Trạm cũng phải đi, còn có tam ca vẫn chưa thành thân, sang năm vừa lúc thuận đường thì đến đế đô thú thê trở về.” Minh Kỳ cười nói, “Dù sao cũng phải có người ở lại giữ nhà, phụ vương, kỳ thật mẫu thân có đi hay không thì chẳng sao cả, tính tình của mẫu thân vốn thích yên lặng, ngày thường có gia quyến đến thỉnh an thì mẫu thân cũng không gặp nhiều lắm. Không bằng phụ vương dẫn Ngụy phi đi đi, Hoàng tổ mẫu nhất định là sẽ cao hứng.”
Phượng Cảnh Nam đắn đo một chút rồi nói, “Còn có hôn sự của Minh Trạm nữa, nay không thể so với trước kia, để mẫu thân của ngươi giúp một tay sẽ tốt hơn.”
Minh Kỳ cầm lấy cây bút lông nhỏ mà gõ lên trán, “Đúng vậy, nếu mang theo Ngụy phi thì thật sự không thích hợp.” Đích tử và hai vị thứ nữ đều phải phối hôn, tuyệt đối không có đạo lý để cho trắc phi nhúng tay vào, “Như vậy không bằng để cho nữ nhi và đại ca ở lại trông phủ đi. Đại ca để ý sự vụ, nữ nhi quản lý quân doanh.”
Phượng Cảnh Nam lắc đầu, “Không ổn, ngươi cũng đã đến tuổi thành thân, ta có thể kéo dài cho ngươi thêm hai năm, chẳng qua cũng phải bắt đầu lo liệu, có thể đính hôn trước.”
Minh Lễ chưa từng chạm qua binh quyền, cho dù như thế nào cũng không thể gây nên sóng gió, Minh Kỳ yên tâm, “Vậy được rồi, phụ vương đừng quên chuyện đã hứa với nữ nhi là được rồi.” Minh Kỳ cười nhắc nhở.
Phượng Cảnh Nam cũng lộ ra nụ cười sủng ái, không cần nói cũng biết.
…………
P/S: Em Trạm tự mình đa tình quá :>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất