Đích Tử Nan Vi

Chương 82: Bí Sự

Trước Sau
Ngụy An thỉnh Minh Trạm đến uống rượu, nhưng tiếp đãi Minh Trạm lại là Ngụy Ninh.

Minh Trạm hơi giật mình, sau khi hắn trở lại đế đô thì cũng không còn gặp Ngụy Ninh nhiều như trước nữa, mấu chốt là Ngụy Ninh mỗi ngày đều bận rộn ở Đại Lý tự, Minh Trạm lại vô cùng nhàn rỗi, cho nên hắn và Ngụy An gặp nhau rất nhiều.

Ngụy Ninh ở thư phòng, đi thẳng vào vấn đề, câu đầu tiên là, “Ngươi muốn thành thân với Nguyễn gia à.”

Minh Trạm cười cười, “Ngươi nghe tin rồi sao?”

Đồ ngốc, còn cười ngây ngô gì nữa.

Ngụy Ninh trầm ngâm trong chốc lát rồi mới hỏi, “Là tôn nữ của Nguyễn tộc trưởng, nhi nữ của Nguyễn Hồng Phi à?”

Nghĩ đến ý tứ của mẫu thân, Minh Trạm cũng không giấu diếm, gật gật đầu.

“Không thể thay người khác hay sao?”

Minh Trạm hơi kinh ngạc, Ngụy Ninh rất ít khi nhúng tay vào chuyện của hắn, nhiều lắm là ngụ ý hoặc là ở bên cạnh đề cử vài câu, còn hiện tại lại trực tiếp như thế, sự tình liên quan đến Nguyễn gia, Minh Trạm cau mày, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, “Vì sao? Tiểu thư kia có cái gì không ổn hay sao?”

“Minh Trạm, ngươi không cần đa tâm.” Ngụy Ninh nhếch khóe môi, trong mắt mơ hồ lộ ra mệt mỏi, “Mặc dù sự tình liên quan đến Nguyễn gia, bất quá cũng liên quan đến chuyện của hoàng tử, ta lảng tránh còn không kịp, làm sao lại vội vàng đi tìm phiền toái cơ chứ.”

“A Ninh, ta không phải có ý này.” Minh Trạm nói, “Mẫu thân đã xem mắt nhị vị tiểu thư của Nguyễn gia, nàng hài lòng tôn nữ của Nguyễn tộc trưởng, ta phải có lý do chính đáng thì mới có thể nói với mẫu thân. Ta và ngươi ở cùng nhau đã sáu năm, tất nhiên cũng hiểu tính tình của nhau, ta không nghi ngờ ngươi.”

Ngụy Ninh dựa vào ghế, từ ngày quay về đế đô thì hình như hắn hơi gầy một chút, chiếc cằm cương nghị, cần cổ dài mảnh khảnh, vẫy vẫy tay với Minh Trạm.

Minh Trạm đưa lỗ tai qua, ngửi thấy mùi hương thản nhiên trên người của Ngụy Ninh, giọng của Ngụy Ninh cực thấp, “Ta không phải muốn cản trở nhân duyên của ngươi, chẳng qua việc này…” Khóe môi ghé sát vào bên tai của Minh Trạm.

Hơi thở nóng rực của Ngụy Ninh khiến cho lỗ tai của Minh Trạm bị nhột, gãi gãi một chút, hắn không thể ngờ được, “Làm sao có thể?”

“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, tóm lại việc này chỉ có ta biết. Ngươi muốn ta đưa ra chứng cớ thì ta cũng không có.” Ngụy Ninh lại dựa vào ghế, ngắm nghía chiếc vòng khuyết bằng dương chi ngọc trắng tinh, cúi mắt khẽ than thở, “Nhưng mà ngươi cứ đi nói với mẫu thân của ngươi đi, nàng chắc chắn sẽ tin.”

“Ngươi, ngươi thật sự thân quen với Nguyễn Hồng Phi à?” Minh Trạm hỏi một câu, trong lòng cảm thấy là lạ, “Hắn là người như thế nào?”

“Là một người mà ngươi hoàn toàn tưởng tượng không ra.”

Hứ.

Minh Trạm khinh thường, bĩu môi hỏi, “Có tuấn tú như ta không, có thông minh như ta không, có khả ái như ta không, có hiểu lòng người như ta không, có đầy bụng thi thư như ta không, có tài hoa như ta không?”

Ngụy Ninh hoàn toàn không có nửa phần ý cười, ánh mắt của hắn giống như hắc thạch thượng đẳng, trả lời một cách chắc chắn mà quả quyết như đinh đóng cột, “Có.”

Minh Trạm cười ngất.

Trở về thuật lại với Vệ vương phi, sắc mặt của Vệ vương phi thật khó coi.

Phượng gia huynh đệ cho nhi tử của nàng một mối hôn sự thật là tốt, hừ! Hàng lông mày của Vệ vương phi dần dần thả lỏng, ôn hòa nói, “Cũng may vẫn chưa chính thức đề cập, hiện tại có biết cũng không muộn. Ngươi còn nhỏ, hôn sự hoãn lại cũng không sao.”



“Mẫu thân, A Ninh và Nguyễn Hồng Phi rất là thân thiết phải không, nếu không thì vì sao ngay cả chuyện này mà A Ninh cũng biết.” Minh Trạm dựa vào bên cạnh của mẫu thân mà hỏi.

“Đâu chỉ là thân thiết.” Vệ vương phi có ám chỉ, ánh mắt lãnh liệt nhìn Minh Trạm, “Nay Ngụy Tử Mẫn đã yên ổn, trong khi mười lăm năm trước, lúc bằng tuổi của ngươi, Ngụy Tử Mẫn ở đế đô cũng là một nhân vật nổi danh hiếm hấy. Ngụy Tử Mẫn mười ba tuổi đã làm được một bài phú tả đế đô, được Tiên đế khen ngợi, mọi người truyền tụng, tài danh sớm hiển lộ. Năm ấy cũng là lúc Nguyễn Hồng Phi đỗ Thám hoa, Tiên đế thích nhất là thiếu niên anh tài, bọn họ đều là những nhân vật quỳnh chi ngọc thụ, vì Ngụy Tử Mẫn còn trẻ cho nên Tiên đế để cho hắn vào cung làm thư đồng cho hoàng tử, đến Đạo trai cùng học hành.”

“Nguyễn Hồng Phi thiếu niên đắc chí, cậy tài khinh người, người bình thường sẽ không lọt vào mắt của hắn, chỉ xem Ngụy Tử Mẫn là tri kỷ.” Vệ vương phi dừng lại một chút, nhìn về phía ánh mắt trong trẻo của nhi tử rồi nói, “Vì thế phụ vương của ngươi rất bất mãn.”

“Vì sao? Lúc ấy Hoàng bá phụ hẳn là vẫn chưa đăng cơ.” Dù sao Nguyễn gia cũng là Bắc Uy Hầu phủ, có thể mượn sức thì vì sao lại không mượn sức?

“Nguyễn gia đã có một nữ nhi gả cho thái tử.” Vệ vương phi nói, “Ngụy Tử Mẫn lại cùng Nguyễn Hồng Phi xem như một người. Khi đó phụ vương của ngươi và thái tử đối đầu nhau, bất quá trước kia thân phận của Thái hậu không cao, hầu hạ tại Khôn Ninh cung, phải xem sắc mặt của Hoàng hậu mà sống qua ngày. Phụ vương của ngươi đem tất cả tức giận dồn lên đầu của Ngụy Tử Mẫn, lột xiêm y rồi treo lên cây mà đánh đến chết đi sống lại, nhưng Ngụy Tử Mẫn vẫn làm theo ý mình.”

“Thật nhìn không ra A Ninh cũng có lúc nhiệt huyết như vậy, hiện tại hắn chính là không lợi thì không dậy sớm a.”

“Nhiệt huyết?” Vệ vương phi cười châm chọc, “Vì sao hắn lại biết rõ chuyện của Nguyễn Hồng Phi, khi ấy hắn nhất định ở cùng một chỗ với Nguyễn Hồng Phi. Mặc dù ta không hiểu lắm về chuyện này nhưng cái chết của Nguyễn Hồng Phi ít nhiều gì cũng có can hệ đến hắn.”

“Ngụy Tử Mẫn lãnh tâm lãnh tình, thông minh tuyệt đỉnh.”

“Nhi tử thấy A Ninh đối với Nguyễn Hồng Phi hình như rất có tình cảm, nếu không thì hắn cũng sẽ không cố ý nói cho nhi tử biết chuyện này. Đương nhiên việc này cũng có lợi cho hắn, dù sao Nguyễn gia cũng không thích nhìn thấy hắn.” Minh Trạm bổ sung một câu.

Vệ vương phi sờ đầu của nhi tử, ôn hòa nói, “Nếu ngươi nhìn trúng Ngụy Tử Mẫn thì hiện tại vẫn chưa đến lúc động vào hắn. Có một loại người phải có quyền lực thì mới có thể chiếm được. Ngụy Tử Mẫn chính là người như vậy.”

“Rất thông minh cũng rất dễ dàng nhìn thấu lòng người, cân nhắc thiệt hơn, với địa vị của hắn thì nhất định sẽ không ở cùng với ngươi. Hắn đương nhiên biết ngươi có hảo cảm đối với hắn nhưng hắn sẽ không tiến xa mà chỉ bảo trì thái độ như gần như xa với ngươi, như vậy đối với hắn mới có lợi mà không có hại.” Vệ vương phi thấy ánh mắt của Minh Trạm mơ hồ có một chút thất vọng, bèn ôn nhu nói, “Có lẽ khi ngươi thừa kế Vương vị thì có thể chiếm được hắn. Bất quá ta phỏng chừng ngươi còn phải chờ hai ba mươi năm nữa, lúc ấy Ngụy Tử Mẫn đã già, ngươi cũng sẽ quên lời nói hôm nay. Nhưng mà ta nghĩ, trong nhiều năm này các ngươi sẽ rất hòa hợp.”

“Chẳng lẽ nhi tử biểu hiện ra ngoài rất rõ ràng hay sao?” Minh Trạm hỏi.

Vệ vương phi nói, “Ngươi rất ít khi để ý đến ai, nhưng lại cứ hay nói tốt cho hắn, ta không quan tâm cũng khó.”

“Mẫu thân không phản đối?”

“Minh Trạm, ta đã thấy rất nhiều người xuất sắc, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.” Vệ vương phi cười nhàn nhạt, hỏi một cách trêu ghẹo, “Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta vừa khóc vừa thắt cổ uy hiếp ngươi phải nhất đao lưỡng đoạn với ai đó hay sao?”

Minh Trạm cười, “Không thể tưởng tượng được.” Trên thực tế Minh Trạm chưa bao giờ thấy lão nương của hắn cười to hoặc là quá bi ai.

Vệ vương phi nhéo mặt của Minh Trạm rồi cười, “Chỉ cần ngươi không khuất phục, giữ vững lý trí thì nam hay nữ cũng không có gì là bất ổn cả.”

“Mẫu thân.”

“Ừm?”

Minh Trạm nhào qua ôm lấy Vệ vương phi rồi hôn một cái chụt.

Vệ vương phi dù sao cũng là nữ nhân cổ đại, nhất thời đỏ mặt, bèn nhéo lỗ tai của Minh Trạm rồi cười mắng, “Cái tên tiểu tử xấu xa này.” Đánh hai cái lên mông của nhi tử.

“Hôn thêm cái nữa.”



“Mau cút đi.” Vệ vương phi ngửa đầu ra sau, tránh đi cái miệng thối của Minh Trạm, một tay vẫn còn nhéo lỗ tai của Minh Trạm, lão thiên gia a, có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng không hề đoan trang thục nữ như vậy.

Phượng Cảnh Kiền đang cùng Phượng Cảnh Nam thương lượng về hôn sự của Minh Kỳ.

“Ngươi chỉ có một đích nữ, nàng và Minh Trạm lại là long phượng song sinh, đây là điềm lành của hoàng thất chúng ta, trẫn cũng thích tính tình của nàng nữa.” Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Trẫm nghĩ, nàng tuy là Quận chúa nhưng tất cả đều ấn theo đãi ngộ của công chúa, sau khi chỉ hôn thì có thể xây phủ.” Phượng Cảnh Kiền nói rất khách khí, bất quá hắn cũng cho rằng Minh Kỳ có lẽ không qua được cuộc sống phụng dưỡng công công bà bà. (công công bà bà = cha mẹ chồng)

Phượng Cảnh Nam nói, “Ta muốn sau đại hôn của Minh Kỳ thì để Minh Kỳ quay về Vân Nam định cư.”

Phượng Cảnh Kiền khẽ biến sắc, “Đây là ý gì? Đế đô không tốt hay sao?”

“Hoàng huynh cũng biết mấy người nữ nhi của ta, lúc đầu Minh Trạm không thể nói chuyện, ta vốn định để Minh Lễ kế vị, nay Minh Trạm đột nhiên nói được, trong lòng khó tránh khỏi có chút kiêng kị với Minh Lễ. Còn nữa, ba huynh đệ Minh Lễ đều do Ngụy phi sinh ra, nhất mẫu đồng bào, tình cảm cũng không tệ. Minh Trạm cũng không phải người đơn giản, ba huynh đệ Minh Lễ liên kết với nhau thì ngày sau khó tránh khỏi phân tranh. Nếu muốn bảo toàn tất cả thì nhất định phải có kế sách vẹn toàn.” Phượng Cảnh Nam thản nhiên nâng tách trà nhấp một ngụm.

“Minh Trạm không phải người có lòng dạ hẹp hòi.” Phượng Cảnh Kiền cau mày nói, “Ngươi đối với hắn có thành kiến. Chuyện này liên quan gì đến việc Minh Kỳ quay về Vân Nam?”

“Hoàng huynh cũng biết mấy năm trước Minh Kỳ đã bắt đầu nhậm chức trong quân doanh, hai mươi vạn quân đóng tại Vân Nam, tương lai Minh Kỳ sẽ chấp chưởng một nửa binh quyền.” Phượng Cảnh Nam nói, “Tương lai ta sẽ để huynh đệ Minh Lễ cư ngụ lâu dài tại đế đô.”

“Minh Trạm làm sao cam tâm bị quản thúc, ngươi làm như vậy chỉ khiến huynh đệ tỷ muội bọn họ tàn sát nhau mà thôi.”

“Ta rất hiểu bản tính của Minh Trạm, hắn có sức chịu đựng cực lớn, nếu không phải ta đưa hắn đến đế đô thì hắn sẽ ru rú làm đích tử cả đời không chịu xuất đầu lộ diện ở Vân Nam. Ngay cả ta cũng phải sợ hãi khả năng chịu đựng của hắn, một người có thể nhẫn nhịn thì chắc chắn sẽ chờ đợi cơ hội tốt nhất. Ngày sau cho dù Minh Trạm có kiêng kỵ Minh Kỳ thì cũng sẽ không động binh.” Phượng Cảnh Nam cười khẽ, “Thứ nhất, tỷ đệ bọn họ rất có tình cảm, trước kia Minh Kỳ luôn che chở bảo bọc Minh Trạm. Thứ hai, Minh Trạm là người thông minh, nếu tỷ đệ bọn họ thật sự gây chiến thì người đầu tiên được lợi chính là tân đế.”

Phượng Cảnh Kiền không thích nghe nói như vậy, ho một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Phượng Cảnh Nam, “Sự tồn tại của Trấn Nam Vương phủ được viết trong khuôn phép quy củ của Thái tổ.” Lão tử cũng chưa từng xuất thủ đối với ngươi nha.

“Hoàng huynh, ta cũng không đa tâm. Đây chỉ là phân tích theo thường lệ mà thôi, Minh Trạm Minh Kỳ đều là người thông minh, Trấn Nam Vương phủ phải trông cậy vào bọn họ, khả năng xảy ra binh biến rất thấp. Hơn nữa Minh Trạm vì đại nghĩa, hắn cũng không phải kẻ ngốc, tuy rằng có sự tồn tại của Minh Kỳ sẽ làm cho hắn cảm thấy quyền lực bị khiêu khích, bất quá hắn sẽ nhịn. Nếu không có hòa bình thì chắc chắn sẽ xảy ra binh biến, ta nghĩ là hắn sẽ tiếp tục nhẫn nhịn.”

“Nếu có thì sao?”

“Như vậy ta cũng chẳng tổn thất gì, Minh Kỳ tự chọn con đường này, cho dù bọn họ ai thắng ai thua thì người thắng nhất định sẽ trở thành một thế hệ Trấn Nam Vương, dựa vào bản lĩnh của người nọ thì cũng có thể bảo toàn Trấn Nam Vương phủ hơn mười năm thái bình. Là Trấn Nam Vương, xem như ta cũng không bôi nhọ tổ tiên. Là phụ thân, ta cũng đã dốc hết toàn lực.” Phượng Cảnh Nam nói, “Huynh đệ Minh Lễ cứ an phận mà sống ở đế đô đi.”

“Ngươi gả Minh Kỳ đến đế đô, ngày sau huynh đệ Minh Lễ cũng có thể đến đế đô, để Minh Trạm kế vị, huynh đệ bọn họ cũng sẽ không thể tranh giành.”

“Minh Kỳ sẽ không cam tâm xuất giá thành thân, tính tình của nàng rất độc đáo. Nếu nàng bị gả đến đế đô thì nàng sẽ tìm mọi cách để chiếm lấy quyền lực ở đế đô, nhưng nếu nàng gả vào một hào môn thì ta nghĩ rằng đây cũng không phải là lựa chọn tốt. Khi đó Minh Kỳ sẽ không còn nghe lời ta nữa, nàng sẽ thuyết phục Minh Trạm giúp nàng tranh quyền lực ở đế đô.” Phượng Cảnh Nam nói, “Minh Trạm nhất định sẽ không khoanh tay ngồi yên, tiểu tử này thích nhất chính là đục nước béo cò chiếm lợi. Ta đã mệt mỏi lắm rồi, bọn họ muốn tranh giành thì cứ đợi ta nhắm mắt xuôi tay hẵng tính, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.”

Đệ đệ đã nói như vậy nhưng Phượng Cảnh Kiền vẫn muốn mắng cho Phượng Cảnh Nam một câu, “Trẫm lớn hơn ngươi vài tuổi, chưa gì mà ngươi đã bàn đến chuyện nhắm mắt xuôi tay rồi.”

Não của ngươi lớn đến đâu, đặt Minh Kỳ ở Vân Nam thì chẳng phải là để đề phòng trẫm hay sao! Bất quá trẫm chỉ nói một câu để Minh Kỳ ở lại đế đô thì ngươi đã lập tức chuẩn bị quân đội. Đúng vậy, mất Minh Trạm thì Minh Kỳ sẽ là người tiếp theo cầm quyền.

Khụ! Trẫm chưa từng có ý đưa hoàng tử của mình làm kế tự của ngươi, đương nhiên nếu ngươi không có con đích tử thì quyền thừa kế đương nhiên sẽ là của thứ tử, huống chi Minh Lễ cũng rất dễ bắt chẹt.

Bất quá, ngươi là thật sự suy tính cho thứ tử hay là lo lắng cho an toàn của Minh Trạm đây? Tiểu nha đầu kia, trẫm thật sự nhìn không ra có chỗ nào tốt hơn Minh Trạm cả.

Nếu đệ đệ đã tính như vậy thì hôn sự của Minh Kỳ cũng phải cân nhắc lại một lần nữa.

………….

P/S: bác Ninh vô thức thừa nhận em Trạm đẹp trai, thông minh, dễ thương, tài giỏi =))).Thỏa mãn tinh thần tự sướng ngút trời của em

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau