Chương 12: Ngươi như này là đang hận ta?
"Ngươi như này là đang hận ta?" Nghe được tiếng gầm gừ nghiêm khắc của Đoan Mộc Ly, khóe môi Triển Thiên Bạch rỉ máu vì bị đánh lúc trên giường, "Không phải là nên ngược lại sao?"
Quay đầu trừng mắt về hướng Đoan Mộc Ly, con ngươi đen láy của Triển Thiên Bạch sáng lên ý chí kiên cường bất khuất, "Ngươi mua chuộc tiểu nhân hãm hại ta, hủy hoại quốc gia của ta, biến ta thành một phế nhân... Đoan Mộc Ly, ta mới là kẻ khiến ngươi sống không bằng chết!"
"Đáng tiếc, ngươi làm không được." Đoan Mộc Ly cười rạng rỡ, nụ cười tàn nhẫn đến cực điểm, giống roi da hung hăng quất vào trái tim Triển Thiên Bạch.
Đúng vậy... Hắn không làm được...
Triển Thiên Bạch cười thê lương.
Hắn hiện tại chỉ là một phế nhân, không võ công, không sức lực, đến cả việc phản kháng Đoan Mộc Ly cũng làm không được.
Triển Thiên Bạch nội tâm run rẩy, tim đau quặn thắt.
Tại sao lại biến thành như vậy?
Chỉ vì năm đó hắn cùng Đoan Mộc Ly gặp nhau ở thanh lâu của Lệ thành, nên mới định sẵn hai người bọn họ sẽ đi đến bước đường như hôm nay sao?
Giữa mày xuất hiện những nếp nhăn thật sâu, Triển Thiên Bạch cảm giác khóe miệng mình đầy chua xót.
Đầu đau, thân thể đau, trong lòng lại càng đau...
Đoan Mộc Ly lặng lẽ nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thiên Bạch, một lúc lâu sau mới mở miệng:
"Được rồi, đừng nói mấy lời đó nữa, lại đây bổn vương giúp ngươi tẩy rửa thân thể."
Đoan Mộc Ly theo bản năng muốn đỡ lấy thân thể run rẩy của Triển Thiên Bạch nhưng lại bị Triển Thiên Bạch cự tuyệt.
"Ta tự mình làm..."
Trong mắt tựa hồ có chút không vui, Đoan Mộc Ly không nói lời nào nhìn Triển Thiên Bạch khập khiễng đi về phía thùng gỗ lớn.
Thùng gỗ lớn đã được đổ đầy nước nóng, trên mặt nước còn nổi lên những cánh hoa hồng đỏ thắm.
Nhưng khi Triển Thiên Bạch nhìn thấy những thứ này lại ra sức nhíu mày.
Đoan Mộc Ly đây là quyết tâm muốn đem hắn trở thành nữ nhân sao?!
Triển Thiên Bạch vô thức siết chặt tay nắm thành quyền, cắn chặt môi dưới.
"Haha!"
Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của Đoan Mộc Ly.
Mi mắt Triển Thiên Bạch hơi cụp xuống.
Đoan Mộc Ly đúng là nên cười nhạo hắn.
Hắn thân là "Xích Diễm đại tướng quân" Dao Quốc, hiện giờ lại bị bắt trói bởi kẻ thù lớn nhất của cuộc đời mình, biến thành dáng vẻ hiện tại này.
Nhìn hình phản chiếu chính mình trong nước, Triển Thiên Bạch cảm thấy buồn nôn một hồi, cảm thấy bản thân đặc biệt ghê tởm.
Rầm!
Triển Thiên Bạch giơ tay hất ra một tia nước lớn trong thùng.
Biểu hiện này rõ ràng là Triển Thiên Bạch đang trút giận.
Đoan Mộc Ly đáng lẽ không nên dung túng để Triển Thiên Bạch hồ nháo như vậy ở trước mặt hắn, nhưng hắn không nói gì, cũng không làm gì cả, lẳng lặng nhìn Triển Thiên Bạch lấy nước trong thùng gỗ thành nơi trút giận.
"Aaaaaaa!"
Rầm một tiếng, Triển Thiên Bạch gầm lên giận dữ, điên cuồng đập nước trong thùng gỗ, nước cùng cánh hoa hồng rơi đầy trên mặt đất.
Hai tay trơn bóng nắm chặt vành thùng gỗ, Triển Thiên Bạch mệt mỏi, lồng ngực lên xuống phập phồng, thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, rơi xuống thùng gỗ, kích động phun nước.
Trong phòng chìm vào khoảng không im lặng ngắn ngủi, Triển Thiên Bạch quay đầu trừng mắt nhìn Đoan Mộc Ly đứng cách đó không xa.
Bị Triển Thiên Bạch trừng mắt nhìn, Đoan Mộc Ly trong lòng dở khóc dở cười.
Ta rõ ràng cái gì cũng chưa làm!
Hắn chợt nhận ra, bất luận là quá khứ hay hiện tại, Triển Thiên Bạch đều có thể khơi gợi lên lòng hiếu kỳ mạnh mẽ trong hắn.
Hô hấp dần ổn định trở lại, Triển Thiên Bạch khó khăn bước tới, ngâm mình trong thùng gỗ lớn.
Hắn yêu cầu hảo hảo tắm rửa một cái thả lỏng một chút, hắn không thể tự sa ngã, nếu không mới là thật sự làm Đoan Mộc li coi thường, làm Đoan Mộc li xem hắn chê cười.
Hắn cần phải tắm rửa thư giãn thật tốt, không thể để mình sa ngã, bằng không mới thật sự là để Đoan Mộc Ly xem thường, để Đoan Mộc Ly cười nhạo hắn.
Nước ấm ấm áp Triển Thiên Bạch thể xác và tinh thần, Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng khép lại mi mắt, ở mờ mịt sương mù bên trong, phảng phất giống như cảnh trong mơ.
Nước nóng làm thân thể Triển Thiên Bạch ấm hơn, tâm trạng cũng đã không còn khó chịu như khi này, Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giữa làn hơi nước mờ mờ thấp thoáng cảm giác khung cảnh giống như trong mơ.
Đoan Mộc Ly bước tới, tiến lại gần thùng gỗ lớn.
Quay đầu trừng mắt về hướng Đoan Mộc Ly, con ngươi đen láy của Triển Thiên Bạch sáng lên ý chí kiên cường bất khuất, "Ngươi mua chuộc tiểu nhân hãm hại ta, hủy hoại quốc gia của ta, biến ta thành một phế nhân... Đoan Mộc Ly, ta mới là kẻ khiến ngươi sống không bằng chết!"
"Đáng tiếc, ngươi làm không được." Đoan Mộc Ly cười rạng rỡ, nụ cười tàn nhẫn đến cực điểm, giống roi da hung hăng quất vào trái tim Triển Thiên Bạch.
Đúng vậy... Hắn không làm được...
Triển Thiên Bạch cười thê lương.
Hắn hiện tại chỉ là một phế nhân, không võ công, không sức lực, đến cả việc phản kháng Đoan Mộc Ly cũng làm không được.
Triển Thiên Bạch nội tâm run rẩy, tim đau quặn thắt.
Tại sao lại biến thành như vậy?
Chỉ vì năm đó hắn cùng Đoan Mộc Ly gặp nhau ở thanh lâu của Lệ thành, nên mới định sẵn hai người bọn họ sẽ đi đến bước đường như hôm nay sao?
Giữa mày xuất hiện những nếp nhăn thật sâu, Triển Thiên Bạch cảm giác khóe miệng mình đầy chua xót.
Đầu đau, thân thể đau, trong lòng lại càng đau...
Đoan Mộc Ly lặng lẽ nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thiên Bạch, một lúc lâu sau mới mở miệng:
"Được rồi, đừng nói mấy lời đó nữa, lại đây bổn vương giúp ngươi tẩy rửa thân thể."
Đoan Mộc Ly theo bản năng muốn đỡ lấy thân thể run rẩy của Triển Thiên Bạch nhưng lại bị Triển Thiên Bạch cự tuyệt.
"Ta tự mình làm..."
Trong mắt tựa hồ có chút không vui, Đoan Mộc Ly không nói lời nào nhìn Triển Thiên Bạch khập khiễng đi về phía thùng gỗ lớn.
Thùng gỗ lớn đã được đổ đầy nước nóng, trên mặt nước còn nổi lên những cánh hoa hồng đỏ thắm.
Nhưng khi Triển Thiên Bạch nhìn thấy những thứ này lại ra sức nhíu mày.
Đoan Mộc Ly đây là quyết tâm muốn đem hắn trở thành nữ nhân sao?!
Triển Thiên Bạch vô thức siết chặt tay nắm thành quyền, cắn chặt môi dưới.
"Haha!"
Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của Đoan Mộc Ly.
Mi mắt Triển Thiên Bạch hơi cụp xuống.
Đoan Mộc Ly đúng là nên cười nhạo hắn.
Hắn thân là "Xích Diễm đại tướng quân" Dao Quốc, hiện giờ lại bị bắt trói bởi kẻ thù lớn nhất của cuộc đời mình, biến thành dáng vẻ hiện tại này.
Nhìn hình phản chiếu chính mình trong nước, Triển Thiên Bạch cảm thấy buồn nôn một hồi, cảm thấy bản thân đặc biệt ghê tởm.
Rầm!
Triển Thiên Bạch giơ tay hất ra một tia nước lớn trong thùng.
Biểu hiện này rõ ràng là Triển Thiên Bạch đang trút giận.
Đoan Mộc Ly đáng lẽ không nên dung túng để Triển Thiên Bạch hồ nháo như vậy ở trước mặt hắn, nhưng hắn không nói gì, cũng không làm gì cả, lẳng lặng nhìn Triển Thiên Bạch lấy nước trong thùng gỗ thành nơi trút giận.
"Aaaaaaa!"
Rầm một tiếng, Triển Thiên Bạch gầm lên giận dữ, điên cuồng đập nước trong thùng gỗ, nước cùng cánh hoa hồng rơi đầy trên mặt đất.
Hai tay trơn bóng nắm chặt vành thùng gỗ, Triển Thiên Bạch mệt mỏi, lồng ngực lên xuống phập phồng, thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, rơi xuống thùng gỗ, kích động phun nước.
Trong phòng chìm vào khoảng không im lặng ngắn ngủi, Triển Thiên Bạch quay đầu trừng mắt nhìn Đoan Mộc Ly đứng cách đó không xa.
Bị Triển Thiên Bạch trừng mắt nhìn, Đoan Mộc Ly trong lòng dở khóc dở cười.
Ta rõ ràng cái gì cũng chưa làm!
Hắn chợt nhận ra, bất luận là quá khứ hay hiện tại, Triển Thiên Bạch đều có thể khơi gợi lên lòng hiếu kỳ mạnh mẽ trong hắn.
Hô hấp dần ổn định trở lại, Triển Thiên Bạch khó khăn bước tới, ngâm mình trong thùng gỗ lớn.
Hắn yêu cầu hảo hảo tắm rửa một cái thả lỏng một chút, hắn không thể tự sa ngã, nếu không mới là thật sự làm Đoan Mộc li coi thường, làm Đoan Mộc li xem hắn chê cười.
Hắn cần phải tắm rửa thư giãn thật tốt, không thể để mình sa ngã, bằng không mới thật sự là để Đoan Mộc Ly xem thường, để Đoan Mộc Ly cười nhạo hắn.
Nước ấm ấm áp Triển Thiên Bạch thể xác và tinh thần, Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng khép lại mi mắt, ở mờ mịt sương mù bên trong, phảng phất giống như cảnh trong mơ.
Nước nóng làm thân thể Triển Thiên Bạch ấm hơn, tâm trạng cũng đã không còn khó chịu như khi này, Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giữa làn hơi nước mờ mờ thấp thoáng cảm giác khung cảnh giống như trong mơ.
Đoan Mộc Ly bước tới, tiến lại gần thùng gỗ lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất